Câu được con rùa vàng - Chương 8.6
- Lâm Sảng nghỉ việc rồi, bó
tay, cô ta thật là ghê gớm! Ngay cả thư kiện của luật sư gửi đến rồi mà còn
chẳng làm gì được cô ta!
– Giọng của Lệ Lệ vang lên.
- Sau này hết cơ hội rồi, nghỉ việc rồi, chắc là chuẩn bị lấy chồng!
– Vẫn là giọng nói của Lệ Lệ.
- Mấy hôm trước tôi có vứt một tờ đơn hàng của cô ta, chẳng thấy phản ứng gì,
lần này cô ta định đi thật, trách nhiệm chuyện này cũng chẳng đổ lên đầu cô ta
nữa. Cô ta thật là may mắn. Chị nói xem liệu cô ta có phải vì mất tờ đơn hàng
ấy nên mới xin nghỉ việc không? Chỉ có điều chuyện này hơi khó tin, cô ta hoàn
toàn không hay biết tờ đơn hàng ấy biến mất mà!
– Vẫn là giọng Lệ Lệ Tôi đạp phăng cửa nhà vệ sinh, gầm lên:
- Dương Lệ Lệ, con tiện nhân kia, cô ra đây cho tôi! Tôi nghe thấy tiếng cúp
điện thoại. Tiếp theo đó, Dương Lệ Lệ mặt mày trắng bệch đi ra trước mặt tôi.
- Nói đi, rốt cuộc tôi làm
gì có lỗi với cô? Cho dù có là vì Lâm Diệu, cô nghĩ rằng tôi với anh ấy chia
tay nhau thì cô sẽ có cơ hội chắc?
– Tôi siết chặt nắm tay lại, nếu không chắc đã vung tay cho cô ta vài cái tát.
Dương Lệ Lệ không lên tiếng, đôi môi mím chặt run rẩy.
- Cô nói đi, cô câm rồi à?
– Tôi dám khẳng định đối phương là Trần Thi Huy.
- Cô biết rồi à!
– Cuối cùng thì cô ta cũng chịu mở miệng.
- Có phải cô bị dở hơi không hả? Cô đang định hại tôi hay là hại công ty?
Chuyện này có ảnh hưởng đến uy tín của công ty, đâu phải chỉ đơn giản là chuyện
bồi thường, đầu óc cô có vấn đề à?
- Cô muốn thế nào?
– Dương Lệ Lệ ngẩng đầu hỏi tôi.
- Tôi chẳng muốn thế nào cả. Tôi chỉ muốn hỏi tại sao, tôi chỉ muốn biết cô đã
quen biết với Trần Thi Huy như thế nào?
- Tôi không quen chị ta! Chỉ có điều một hôm tôi nhận được điện thoại của chị
ta, chị ta nói đã nghe cô nói chuyện của tôi và Lâm Diệu ở spa. Cô nói hồi đầu
suýt chút nữa cô đã đẩy Lâm Diệu cho tôi. Hừ!
– Cô ta hừ giọng.
- Chẳng phải hồi đầu tôi đã giúp cô còn gì?
- Có phải giúp tôi hay không trong lòng cô tự hiểu. Lúc đó quan hệ giữa cô và
Lâm Diệu đã rất thân thiết rồi, tôi đã hỏi nhưng cô nói hai người không qua lại
với nhau.
- Tôi không cần thiết phải giải thích với cô tôi có qua lại với ai. Tiếp tục
câu chuyện cô đang nói đi!
- Tôi cũng chẳng có nghĩa vụ
phải nói cho cô biết cái mà cô muốn biết!
– Con ranh này còn dám cứng miệng.
- Cô đã nói ra không ít, cho dù cô không nói tôi cũng đoán ra được bảy, tám
phần. Cô có tin là tôi có khả năng khiến cho cô không có chỗ đứng trong ngành
này không, thậm chí khiến cô không thể tìm nổi một công việc trong thành phố
này!
– Tôi hù dọa Dương Lệ Lệ, dám đấu với tôi à, cô còn non nớt lắm! Cho dù tôi
không có khả năng này tôi cũng phải dọa cho cô tin rằng tôi có cái khả năng này
thật.
- Tùy cô!
– Cô ta cười nhạt. Đúng là đồ điếc không sợ súng, đã làm chuyện xấu hại người
còn vênh vênh váo váo? Tôi cũng bực bội vô cùng. Nếu là trước đây chắc chắn tôi
sẽ cho cô ta biết tay, chỉ có điều giờ có truy cứu cũng chẳng có ý nghĩa gì,
tôi đã biết rõ sự thật. Con ranh, so với Bầu Trời thì mày còn xấu xa hơn anh ta
nhiều! Tôi cười nhạt trước sự “ anh hùng rơm” của Dương Lệ Lệ, cô ta cứ làm ra
vẻ như tôi nợ nần cô ta vậy.
- Lệ Lệ, Trần Thi Huy có nói
cho cô biết chuyện của Lâm Diệu với cô ta không? Cô ta có truyền đạt lại hết
những gì mà cô ta nghe được cho cô không? Lâm Diệu từ ngày đầu tiên đặt chân
vào công ty, mục đích chỉ là vì tôi, cô ta có nói với cô chưa?
– Tôi thản nhiên nói. Lệ Lệ sững người ra giây lát rồi từ từ cúi gằm mặt xuống.
- Chuyện này sau này tôi cũng mới biết thôi. Tôi không phải là người chen chân
vào giữa cô và Lâm Diệu, bởi vì người chen chân không phải là tôi. Tôi không
muốn nói rằng ngay từ đầu chúng ta đã không cùng đứng trên một vạch xuất phát.
Tôi là người lương thiện, tôi sợ cô tổn thương. Tôi cũng không muốn nói cô đã
bị Trần Thi Huy lợi dụng. Cô có đầu óc, cô tự nghĩ đi!
– Tôi tiếp tục thản nhiên nói, rồi quay phắt người bỏ đi.
Bộ dạng ái ngại và xấu hổ của Dương Lệ Lệ sau đó khiến cho tôi hả lòng hả dạ.
Chọc tức cô ta còn hay hơn đánh cô ta nhiều. Thực sự tôi suýt chút nữa đã giơ
tay tát cho cô ta vài cái. Xem ra bản chất của tôi cũng chẳng tốt đẹp gì. Lệ Lệ
không quay lại bàn ăn, tôi cũng chẳng nói chuyện này cho sếp. Cứ để mặc cho cô
ta tự sinh tự diệt. Nếu như Lệ Lệ không xin nghỉ việc thì cứ để cô ta ở lại
công ty, sớm muộn gì một ngày công ty của Bầu Trời cũng bị sụp đổ dưới bàn tay
cô ta. Sau khi Lâm Diệu hay tin Mạc Lãnh chuẩn bị ly hôn, anh luôn miệng sỉ vả
Bầu Trời, nói rằng sẽ giúp Mạc Lãnh sắp xếp công việc, còn nếu phải ra tòa, anh
sẽ giúp Mạc Lãnh tìm một luật sư giỏi nhất, làm cho Bầu Trời khuynh gia bại
sản. Tôi bật cười, tôi nói chuyện này chẳng qua chỉ là tranh giành quyền nuôi
con thôi, anh tưởng là chuyện gì mà đòi làm cho người ta khuynh gia bại sản?
Cho dù có phải chia tài sản thì anh ta cũng chỉ mất đ một nửa, hơn nữa nếu tài
sản có từ trước khi kết hôn, vậy thì người đối phương có quyền không phải chia
đôi. Nhìn bộ dạng tức tối của Lâm Diệu, tôi nghĩ liệu vài năm sau, anh có giống
như Bầu Trời không? Muốn giữ mãi một tình cảm cho đến tận già thật chẳng phải
chuyện dễ dàng! Lúc ra tòa, hai bên ai cũng có lý lẽ riêng. Lý do đòi nuôi con
của Bầu Trời là anh ta có điều kiện kinh tế tốt, chắc chắn có thể cho con những
gì tốt đẹp nhất. Nhưng lý do đòi nuôi con của Mạc Lãnh là đứa bé còn rất nhỏ,
phải do mẹ chăm sóc. Trên tòa, Mạc Lãnh không rơi lấy một giọt nước mắt, cô nói
cô phải cho quan tòa biết cô là một người đàn bà mạnh mẽ, là một người mẹ mạnh
mẽ, cô sẽ nuôi con thật tốt, cô sẽ cho đứa bé được sống hạnh phúc. Sau một trận
khẩu chiến, mọi chuyện đã bại lộ, quan tòa là phụ nữ, biết rằng Bầu Trời ngoại
tình đã mất cảm tình với anh ta rồi, lại còn nhìn thấy những bức ảnh lố lăng
của anh ta liền sầm mặt, phán cho Mạc Lãnh có quyền nuôi con, mọi thứ thế là
chấm hết.
Ở ngoài cổng tòa, Bầu Trời
đi đến bên cạnh Mạc Lãnh, nói:
- Cô nghĩ con theo cô sẽ tốt hơn theo tôi ư? Tôi giờ chẳng còn là nhân viên của
anh ta nữa, thế nên tôi chẳng cần khách khí với kẻ đã làm tổn thương bạn mình
này. Tôi giơ chân đá thẳng vào đầu gối của anh ta, Bầu Trời khuỵu xuống trước
mặt Mạc Lãnh. Anh ta đứng bật dậy, hằn học nhìn tôi, giơ tay lên định tát tôi.
- Anh dám!
– Lâm Diệu đứng chắn ngay trước mặt tôi. Bàn tay của Bầu Trời khựng lại trên
không trung rồi từ từ buông thõng xuống:
- Tôi không đánh đàn bà! Cuối cùng anh ta nhìn Mạc Lãnh bằng ánh mắt rất phức
tạp rồi yên lặng bỏ đi. Anh họ tôi và em họ Lưu Hi Hoa làm đám cưới. Với tư
cách là người làm mối, tôi và Lưu Hi Hoa được bọn họ long trọng cảm ơn. Sau
buổi hôn lễ, tôi kéo tay anh họ và chị dâu, nói:
- Hai người từ giờ đã là người thân nhất của nhau, sau này đừng để em phải hối
hận vì đã mai mối cho anh chị! Nói đến đây tôi thấy mắt mình mờ đi, chị dâu mắt
cũng đỏ hoe. Anh họ ôm tôi nói:
- Con bé ngốc này, sẽ không như vậy đâu! Em cũng mau lấy chồng đi, cậu ta đối
xử với em có tốt không?
- Tốt, rất tốt!
– Lâm Diệu kéo tôi ra khỏi vòng tay anh họ, ôm tôi vào lòng rồi nói với anh họ.
– Anh, nhớ đối xử tốt với chị dâu đấy! Hôm đó Lưu Hi Hoa nói với tôi cậu ta đã
hay tin Mạc Lãnh ly hôn rồi, cũng đã tỏ tình với Mạc Lãnh rồi, nhưng vì đường
đột quá nên Mạc Lãnh không nhận lời, nói tạm thời chưa nghĩ đến chuyện này.
- Cậu phải biết là Mạc Lãnh còn có một đứa con trai đấy!
– Tôi nhắc nhở Lưu Hi Hoa.
- Có con trai thì tốt chứ sao, nếu như Mạc Lãnh chịu lấy tôi, chúng tôi sẽ sinh
một đứa con gái nữa. Có trai có gái, thế là quá đẹp còn gì!
– Lưu Hi Hoa nói.
- Nhưng cậu sẽ đợi đến khi nào?
– Mạc Lãnh mới ly hôn, trong lòng lại đã mất niềm tin vào hôn nhân, giờ bảo cô
ấy tiếp tục một cuộc hôn nhân mới e là không dễ dà
- Đợi đến khi nào cô ấy đồng ý hoặc cô ấy đi lấy người khác thì thôi!
– Lưu Hi Hoa bình thản nói, khóe miệng khẽ nhếch lên. Tôi chưa bao giờ
nhìn thấy nụ cười cố chấp như vậy của cậu ta, trong lòng thực sự cảm động trước
tình cảm của cậu ta dành cho Mạc Lãnh. Tôi quay sang nói với Lâm Diệu:
- Anh nhìn thấy chưa, đây chính là tấm gương điển hình
trong giới đàn ông đấy! Lâm Diệu cười bảo:
- Tấm gương điển hình trong
giới đàn ông đâu chỉ mình anh ta? Ánh mắt của Lâm Diệu sáng lấp lánh, nhìn tôi
dịu dàng nói:
- Còn có anh nữa đấy! Sau chuyện của Mạc Lãnh, tôi không đến nhà họ Lâm ăn cơm
nữa. Tôi ngày ngày ở bên cạnh cô ấy như cô ấy đã từng ở bên cạnh tôi mỗi ngày
sau khi Lâm Diệu biến mất. Điều đáng ngạc nhiên là sau một thời gian dài không
đến nhà Lâm Diệu ăn cơm, đột nhiên bà Lâm lại chủ động mời tôi đến. Chỉ có điều
tôi chẳng lấy đó làm mừng, chuyện ly hôn của Mạc Lãnh đã ảnh hưởng không nhỏ
đến tôi. Tôi giờ đã chẳng còn kỳ vọng nhiều vào cuộc hôn nhân với Lâm Diệu. Hay
nói cách khác, tôi đã không mấy khao khát một cuộc hôn nhân nữa. Vì sự bất hạnh
của Mạc Lãnh, tôi sợ rồi mình cũng sẽ bất hạnh như vậy. Vẻ mặt của bà Lâm không
còn lạnh lùng như trước, nhưng vẫn không cười, ngồi đối diện với tôi, từ tốn
uống tr
- Cô Lâm, chuyện cô muốn làm con dâu nhà tôi, tôi có thể trả lời luôn với cô là
cô không đạt tiêu chuẩn. Chỉ có điều ông nhà tôi thích cô, Lâm Diệu cũng thích
cô, một người làm mẹ như tôi cũng không thể quá tuyệt tình. Vì vậy tôi cho cô
một cơ hội, nếu như qua được ba cửa ải của tôi, tôi sẽ cho cô bước vào cái nhà
này, còn nếu không qua được...
– Bà Lâm vừa mở miệng ra, lửa giận trong tôi đã bốc lên ngùn ngụt. Bà tưởng tôi
khao khát đặt chân vào nhà bà lắm chắc? Tôi liền ngắt lời bà ta.
- Bác Lâm, đừng nói là ba cửa, cháu cũng trả lời luôn với bác là, một cửa cháu
cũng không qua được, mà cháu cũng không muốn qua!
– Tôi đứng bật dậy, cụp mắt xuống nhìn bà ta, tôi nghĩ cái tư thế này có thể
thể hiện được sự oai hùng, không chịu khuất phục của tôi trước sự giàu sang.
Mặt bà Lâm biến sắc, bàn tay bê cốc trà run lên.
- Lâm Sảng!
– Lâm Diệu gắt lên.
- Cô Lâm, tôi không phải bảo cô đến đây để cãi nhau với tôi!
– Bà Lâm đặt mạnh cốc trà xuống bàn, lạnh lùng nói.
- Cãi nhau ư?
– Tôi cười nhạt: Bà tưởng bà có thể là đối thủ của tôi sao? Bà Lâm nhấc cốc trà
lên nhấp một ngụm, sau đó thờ ơ nhìn tôi. Thích tỏ vẻ là tầng lớp thượng lưu
chứ gì? Đã vậy tôi liều mạng với bà. Ôm cục tức này đã lâu lắm rồi, xem như bà
xúi quẩy! Để xem tôi có thể khiến cho bà mở miệng ra chửi bới không?
- Bác nói xem rốt cuộc bác không thích cháu ở điểm nà
- Cô tự soi gương đi!
- Cho dù cháu không đẹp được như bác nhưng còn hơn bác ngày nào cũng phải làm
bộ làm tịch!
- Lâm Sảng, em nói đủ chưa?
– Lâm Diệu đã nổi đóa, sầm mặt quát tôi.
- Lâm Diệu, hôm nay anh hãy để cho em nói, em nhịn lâu lắm rồi! Mẹ anh không
thích em thì thôi, em chẳng việc gì phải khúm núm đến lấy lòng bà ấy như một kẻ
nô lệ. Nếu như anh đồng ý, chúng ta có thể không lấy nhau, em vẫn có thể sinh
con trai cho anh!
– Chẳng qua chỉ là một tờ giấy thôi mà, cái tôi cần là con người của Lâm Diệu.
Lâm Diệu ngây người nhìn tôi. Cuối cùng anh cũng hiểu được ý nghĩa câu nói của
tôi. Trên mặt anh hiện lên một biểu cảm chưa từng có, đó chính là cảm động.
Trong hoàn cảnh này anh đừng có mang cái mặt ấy ra đây để dụ dỗ em, làm em mất
tập trung. Tôi quay lại nhìn bà Lâm bằng ánh mắt khinh bỉ. Bà Lâm nhìn tôi bằng
con mắt nghi hoặc, khóe môi khẽ nhếch lên, để lộ nụ cười lạnh lùng. Tôi hiểu ý
của bà ta, liền lên tiếng:
- Bác Lâm, bác đừng tự cho
mình là đúng nữa. Cháu không định mang con cái ra làm bàn đạp để đặt chân vào
cái nhà này đâu. Nếu có một ngày như vậy, cháu cũng không ôm con đến cầu xin
bác tác thành cho chúng cháu đâu. Bác đừng tưởng cháu thèm khát đặt chân vào
cánh cửa nhà họ Lâm này lắm! Nếu như không phải có người thật lòng yêu cháu,
cháu tuyệt đối không thèm bước chân vào cánh cửa này đâu! Bà Lâm cười nhạt,
nhấp một ngụm t bình thản nói:
- Cô Lâm, cô qua lại với Lâm Diệu vì mục đích gì, tôi không cần nói cô cũng
biết rõ!
- Đúng, cháu yêu Lâm Diệu vì anh ấy đẹp trai, anh ấy có tiền, anh ấy lại đối xử
tốt với cháu, như thế là có vấn đề à? Có đứa con gái nào lại không hi vọng lấy
được một người đàn ông như vậy? Cháu yêu Lâm Diệu, cháu sẽ mãi mãi ở bên cạnh
anh ấy, cho đến khi anh ấy chê cháu, bỏ cháu hoặc không chịu nổi áp lực của bác
mà phải chia tay cháu thì thôi. Bác đừng tưởng rằng cháu tham thú tài sản nhà
bác mà muốn kết hôn với anh ấy, cháu vẫn chưa nghèo đến mức độ không có cơm ăn
đâu!
– Tôi nhìn Lâm Diệu, bàn tay anh siết chặt lấy tay tôi, ánh mắt vô cùng yêu
thương. Bà Lâm không nói gì, ông Lâm thích thú nhìn chúng tôi. Tôi bê cốc trà
uống ực một ngụm, đứng mãi cũng mệt nên liền ngồi xuống bên cạnh Lâm Diệu.
- Thôi được rồi, lần này cháu không diễn kịch nữa, cháu kể
cho bác nghe một câu chuyện người thật việc thật. Cháu có một đứa bạn thường
xuyên tìm đến oán thán vì mẹ chồng ghê gớm, hà khác. Cô ấy nói: Đợi khi nào bà
ta già yếu tôi sẽ xử lý bà ta, nói chung là bà ta không thể nào sống lâu hơn
tôi được. Cháu vốn có thể dựa vào việc Lâm Diệu yêu cháu mà chen chân vào cái
nhà này, cháu cũng có thể tỏ ra biết điều, ngoan ngoan trước mặt bác. Nói khó
nghe một chút, cháu trẻ hơn bác, cháu cũng là một người lương thiện. Bác sẽ
không sống lâu hơn cháu được. Sắc mặt của bà Lâm đã khó coi lắm rồi.
- Chỉ có điều, một gia đình
mà người này đề phòng người kia, cháu thực sự không cần. Nếu như bác thật lòng
đón nhận cháu, sau này cháu sẽ chăm sóc bác như mẹ đẻ của mình, còn nếu như
không thật lòng chấp nhận cháu, cho dù cháu có vào được cánh cửa này thì sau
này cũng khó Tôi tuôn một tràng, tự thấy khâm phục bản thân mình, có lẽ chuyện
của Mạc Lãnh đã khiến tôi bị kích thích.
- Bác trai, cháu không làm bác sợ chứ ạ?
– Tôi mỉm cười với ông Lâm, rồi kéo tay Lâm Diệu.
– Đi thôi, về nhà đi anh!
- Bố, mẹ, chúng con về đây!
- Mặc dù Lâm Diệu miệng chào bố mẹ nhưng mắt chỉ nhìn bà Lâm.
- Ừ!
– Bà Lâm gật đầu. Con ngươi của tôi suýt chút nữa thì rơi xuống đất. Bà ta
không phải là người mà là thần, gặp phải chuyện thế này mà còn bình tĩnh được.
Tôi không nhìn ra vẻ mặt của bà ta phản ứng điều gì, nhưng tôi biết, hôm nay
tôi đã triệt để “ đắc tội” với bà ta. Chỉ có điều không hiểu sao tâm trạng thấy
vui lắm. Ra khỏi cổng, tôi thấy ông Lâm đuổi theo, kéo tay tôi đặt vào bàn tay
ông, vỗ vỗ mu bàn tay tôi, nói: “ Con ngoan!”. Cảm giác này có vẻ như anh hùng
thương tiếc anh hùng vậy. Chắc là ông Lâm cả đời này đã phải sống dưới uy quyền
của vợ, cuối cùng hôm nay tôi đã dám phản công lại vợ ông. Tôi đúng là anh hùng
hào kiệt, ha ha ha! Nghĩ đến những gian nan trong tương lai, sống mũi tôi lại
cay cay. Môi cố hé nụ cười:
- Bác trai, bác giữ gìn sức
khỏe, cháu về trước đây ạ! Cuối cùng chúng tôi ra về trong ánh mắt yêu thương
của bố Lâm Diệu. Lái xe chưa được bao xa, Lâm Diệu đã dừng xe lại, nhìn tôi
chằm chằm, cứ như thể nhiều năm không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói với tôi
vậy.
- Đừng có nói những lời khó nghe với em, cũng đừng nghi ngờ tình cảm em dành
cho anh, càng đừng nghi ngờ sự kính trọng của em với bố mẹ anh! Tôi chưa nói
xong Lâm Diệu đã ôm chặt lấy tôi, thì thầm vào tai tôi:
- Anh yêu em lắm! Hài, yêu thì cứ yêu đi, cần gì phải thêm chữ “ lắm” vào? Trái
tim tôi như đang nứt ra, một dòng máu nóng trào cả ra ngoài. Tôi nhìn Lâm Diệu,
nhìn vào khuôn mặt của “ anh mỳ”, đột nhiên cảm thấy càng yêu anh hơn. Trong
một giây trước, tôi cảm thấy tình yêu của tôi dành cho anh không thể nhiều hơn.
Chỉ một giây sau, tôi phát hiện thực ra mình còn có thể yêu anh nhiều hơn thế.
Hơn nữa chỉ một giây tiếp theo, tôi sẽ càng càng yêu anh hơn.
- Em cũng yêu anh lắm!
– Tôi đáp lời, không tự chủ được bản thân thêm vào một chữ “ lắm”.
- Tối nay đến nhà anh nhé!
– Lâm Diệu nhẹ nhàng hôn lên bờ môi tôi, ánh mắt anh lấp lánh đầy quyến rũ,
khiến cho tôi không thể chống cự. Cuộc đời em thật may mắn khi gặp được anh!

