Búp bê Bắc Kinh - Chương 10 - 11 - 12 - 13

10.
HỒNG GIÀ TRONG VƯỜN HỒNG

Một mùa xuân đã đến và lại sắp đi.

Một mùa xuân nữa lãng phí.

Họ mới vừa ngừng cấp khí nóng, và tôi vẫn còn mặc
quần áo mùa đông. Tôi ghét bị lạnh. Trải qua cái mùa mà nhiệt độ tuy tăng nhưng
không khí vẫn còn giá lạnh khiến tôi tưởng như chết đến nơi, mặc dù vậy mùa đông
vẫn là mùa tôi thích nhất. Tiểu Dương ở ban nhạc “Những cô em vô đạo” nói rằng
cậu ta gần đây có một núi việc, rằng mỗi ngày của anh ta đều kín đặc, và tôi đã
rất vui khi nghe điều đó. Những người nhiều sức sống với vô số việc để làm thì
tốt nhất là nên như thế. Còn tôi chẳng có gì đặc biệt để làm, ngoại trừ thỏa
mãn những trò kỳ quặc của tôi và đọc sách. Có đến mất tuần liền, cứ mỗi chiều
thứ năm, tôi vội vàng đạp xe về nhà để được xem truyền hình phát sóng tiết mục
Very English, hi vọng rằng sẽ có vài tiết mục nhạc rock mà tôi thích. Đó là thứ
duy nhất phá vỡ chuỗi ngày buồn chán của tôi.

Tôi không phải là loại người đặt ra những mục tiêu
cho cuộc sống. Chưa bao giờ. Và kể cả có một lớp vải màu hồng trước mắt, thì
tôi cũng chẳng thể nhìn thấy được tương lai.

***

Có mưa phùn vào sáng thứ tư, và sau khi tỉnh dậy,
tôi ngồi lì trên giường với quần áo ngủ xộc xệch, chẳng muốn động đậy… Làm gì
đây? Tự do thực sự chưa bao giờ tồn tại trong thế giới này… Liệu tôi có nên
chuyển trường?... Hay là bỏ học?... Hoa cỏ mùa xuân, những ngọn gió của mùa hè,
hay mặt trời lặn khi mùa đông… Đó là những suy nghĩ ngốc nghếch của một cô gái
trẻ u sầu… Cuối cùng tôi cố lê ra cửa, biết rằng mình sẽ bị muộn. Chỉ mất một
giây là tôi biết điều mình sẽ làm. Tôi đạp xe ngang qua Hiệu sách Phương Chu
rồi đạp ngược lại. Hiệu sách chưa mở cửa, vậy nên tôi đạp tới bưu điện trên đại
lộ Tô Châu. Vây quanh tôi là những tiếng chuông xe đạp, dường như chỉ có tôi là
con người vô tư lự. Tôi nhặt số tháng Ba của tạp chí Học sinh Trung học tại bưu
điện và xem lướt qua. Tôi dừng mắt tại một bài thơ của một anh chàng tôi đã gặp
tại quán “Con Ong Bận bịu”, một “nhà thơ trẻ” của Trường Nghệ thuật Quân đội –
Thạch Quân. “Chuyện xảy ra đêm đó chẳng phải thứ ta nên nói ra”, anh ta viết
vậy. Thật là buồn cười! Thực tế anh ta còn dùng những từ như là “ái tình” và
“trụy lạc”. Chẳng có ý gì là mỉa mai. Tôi thấy muốn gọi điện thoại cho anh ta,
để tặng anh ta mấy câu thơ này: “Một bài thơ chó chết, một nhà thơ chết tiệt.”
Nhà thơ Y Sa đã nói: trong vườn hồng, một cây hồng già như hắn lúc nào cũng là
kẻ thù của rock’n’roll.

Sáng hôm đó tôi đã định gọi cho vài đứa bạn nhưng
lại thôi. Tôi muốn bọn chúng thấy tôi đoạn tuyệt với cái hình tượng khốn khổ,
bấn loạn, và tôi đi ăn sáng, rồi kéo tôi đi xả hơi với một quyển sách hoặc một
tí nhạc nhẽo. Trong khi thực tế thì bọn chúng sẽ cáu tiết vì bị làm phiền, và
sẽ lải nhải với tôi những câu hỏi dạng như vì sao tôi không đến trường, và kết
thúc bằng hàng lô hàng lốc những điều hay lẽ phải vào tai tôi.

Ngày hôm đó vì bỏ học, tôi bảo mẹ viết giấy xin
phép, và vì cô chủ nhiệm thiên vị tôi nên chẳng có chuyện gì cả. Nhưng rồi các
ngày tiếp theo, tôi lại càng thấy ghê tởm trường lớp, và thường đến muộn hoặc
bỏ học, đến nỗi nhà trường phải thiết quân luật, bắt tôi trình ra ba thứ mới
được vắng mặt: giấy xin phép của gia đình, giấy chứng nhận của bác sĩ, và một
đơn thuốc, không có ngoại lệ.

11.
THỔN THỨC YẾU LÒNG

Càng ngày tôi càng chán nói chuyện và mọi hình thức
tự biểu hiện. Tôi làm tất cả mọi điều có thể để tránh tiếp xúc với những kẻ ngớ
ngẩn.

Tôi ra ngoài đi dạo với Quả Đống. Thoạt đầu là đến công
viên Địa Đàn, nơi mà anh phỏng vấn giọng ca rock và nhạc sĩ Phác Thụ vài hôm
trước. Trời hơi buốt, anh cởi áo bò đưa cho tôi. Chúng tôi đến chỗ cái ghế băng
nơi anh thực hiện phỏng vấn, và Quả Đống bảo với tôi rằng vào hôm đó Phác Thụ
đã viết ra vài ca khúc trên đất, nhưng bọn tôi chẳng ai tìm thấy chúng nữa, dù
đã nhìn ngó rất kĩ.

Tôi nhắc đến tên của một nhà phê bình âm nhạc. “Em
không biết sao? Ông ấy mới tự tử rồi,” Quả Đống nói.

“Vậy sao?” Tôi kêu lên. “Chuyện đó như thế nào?”

“Anh chẳng biết.”

Tôi thực sự ngưỡng mộ sự can đảm của người đàn ông
đó, và nếu biết rằng ông ấy đang muốn tự sát thì thay vì cố ngăn cản ông, tôi
muốn có một cuộc nói chuyện hay và dài với ông. Tôi không biết tại sao nhưng
tôi giữ cái ý tưởng thô thiển rằng bất kỳ ai khinh miệt cuộc đời, ai chỉ nhìn
cuộc sống như một đống cứt, ai thấy cuộc đời là vô nghĩa, chẳng mang đến điều
gì ngoài sự chịu đựng triền
miên thì chẳng còn sợ hãi gì, và can đảm… tóm lại là người trải đời. Đó là điều
khiến tôi hưng phấn. Tôi, một kẻ bi quan đến tận xương tủy. Quả Đống có lần đã
viết một bài luận mà tôi tình cờ vớ được vào một ngày mưa trên tầng cao nhất
của Trường Nhạc Hoành Hòa; nó ở trong số cũ của một tạp chí âm nhạc. Dưới đây
là một đoạn:

Mỗi lần rời khỏi nhà, tôi đều kiểm tra chìa khóa
phòng, rồi sổ địa chỉ ghi hàng đống số điện thoại của tất cả những người tôi
quen trong thành phố, rồi những cái đĩa mềm với tất cả những bài viết, bản
thảo, rồi máy nhắn tin, và thẻ xe buýt. Nếu bất kỳ thứ gì trong số đó thiếu thì
tôi không thể ra khỏi nhà được. Nhưng rồi, một lần khi tôi lên tàu trong một
chuyến đi xa, tôi nhận ra rằng không một cái gì trong những thứ đó là tuyệt đối
quan trọng.

Đôi khi tôi biết một người nào đó qua đời, và tôi
buồn đau cho người chết và cho người thân của họ. Nhưng người chết đã không còn
nữa, và đã mang đi cùng với họ tất cả mọi ký ức, trong khi những người thân mà
họ bỏ lại sau lưng một ngày nào đó cũng hết sầu thương và bắt đầu quen với cuộc
sống mới không có mặt họ. Chẳng khác gì một hòn sỏi ném xuống mặt hồ, những gợn
sóng sẽ lan ra lan ra xa nữa cho đến một khi chúng biến mất. Vào những lúc như
vậy, một giác ngộ đã đến với tôi, rằng sống trên đời này cũng không phải là
điều tuyệt đối cần thiết.

Sống trên đời không phải là điều tuyệt đối cần
thiết.

Những bài viết của Quả Đống hiện nay tôi không thích
lắm. Anh ấy đã mất đi khả năng chuyển những tình cảm thông thường thành bài
viết nghiêm túc. Còn trong những tác phẩm trước đây, sự chân thành sâu sắc của
anh làm người ta đau đớn, khích động. Anh nắm bắt được vẻ đẹp của những gì
hoang vắng và hư vô. Hiện thực thì làm người ta thất vọng, cho nên tôi thấy cái
cách mà phần lớn đàn ông và thanh niên cứ mê mẩn khư khư bám chặt lấy cuộc sống
thật là khó hiểu. Tại sao họ lại thích sống đến như vậy? Khi tôi thấy bài viết
của Quả Đống, tôi nhấc máy điện thoại và gọi cho anh, bởi anh là người đàn ông
đầu tiên tôi từng biết thực sự chán ghét cuộc sống. Tôi thích thế. Có thể là vì
tôi bẩm sinh là người quá mẫn cảm, nhưng tôi khao khát tìm kiếm một tinh thần
tử tế.

***

Chúng tôi ra ngoài đi ăn, và khi chúng tôi đã ở trên taxi, một
cơn mưa nhỏ bắt đầu đổ xuống; nó hiện ra thật rõ qua ánh sáng đèn neon phía
sau. Chúng tôi vào một tiệm fast-food, ngồi vào bàn gần bên cửa sổ. Sau khi đồ
ăn được mang ra, Quả Đống hỏi tôi những chuyện ở nhà thế nào.

“Với em là tra tấn, với họ là phá phách.”

Một lúc sau tôi bắt đầu nói về chuyện đi phỏng vấn,
và tôi đã xúc động đến mức bắt đầu khóc. Tôi kể với anh về cái lần tôi đi phỏng
vấn ban nhạc Khai Trí Hãng, cô đơn và chẳng hề biết mình thật sự đang làm gì,
và rồi đột nhiên tôi không kể được nữa. Quả Đống đưa cho tôi một cái khăn giấy,
và tôi nói, “Đừng nhìn em!”

Anh cười và, cùng một lúc có vẻ vừa mệt mỏi vừa quan
tâm, anh nói, “Anh ghen với em. Đã lâu lắm rồi anh không khóc. Em đã trưởng
thành lắm.”

“Không, em không,” tôi đáp.

“Vậy cuộc sống với em sẽ rất nặng nề.”

“Em sẽ không sống lâu đâu.”

“Vậy em định sống trong bao lâu đây?”

“Ai biết được? Nhưng ít nhất cũng phải sang thế kỉ
hai mốt.”

Anh nói tôi đòi hỏi quá nhiều ở cuộc sống. Nhưng tôi
phải thế nào để đòi hỏi ít?

Khi chúng tôi bước lên tàu điện, Quả Đống đột ngột
nói, “Em đang học ở trường trung học nghề phải không?”

Ánh mắt tôi lóe lên.

“Vâng, em học ở trường trung học nghề, nhưng em muốn
vào trường Bắc Đại. Anh có cho đó là điều không thể? Em muốn trở thành một
phóng viên hạng nhất. Và em phải đến Bắc Đại.”

Quả Đống cúi xuống nhặt lên một cái phong bì. “Đây.”
Anh nói, “cái này cho em. Chắc chắn em sẽ thi đậu vào trường. Bắc Đại chính là
cái trường dành cho những người như em. Nếu em còn không vào được thì còn ai
vào được. Cô em mẫn cảm.” Tôi mở phong bì. Bên trong là bức ảnh Hứa Ngụy trong
buổi biểu diễn ngày mùng tám tháng tư cùng với ba bức ảnh quảng cáo phóng to
của anh ta.

***

Tương lai làm tôi sợ. Tôi không muốn đau khổ. Nhưng
đau khổ và niềm vui với tôi có khác nhau gì mấy. Những khi tôi được sung sướng
thì cái giá phải trả lại là mặt trái của nó. Cho nên cách duy nhất để tránh đau
khổ là vứt bỏ luôn cả niềm vui ra khỏi đời tôi. Tất cả rút lại vào một từ: Cái
Chết! Không còn cảm giác. Miền đất cực lạc. Niết bàn. Tôi muốn hư vô tuyệt đối.

Vậy mà tôi lại khóc khi sắp đi hẹn hò mà không có
quần mới và giày đẹp.

Tôi khóc bởi không mua nổi cái đàn guitar điện giá
một ngàn năm trăm tệ.

Căn phòng của tôi trống trải. Không bạn bè. Tôi ghét
những buổi chiều chủ nhật cô đơn. Tôi nằm đó và yếu ớt thổn thức, cảm thấy mình
sẽ yếu đuối mãi mãi. Tôi khinh bỉ những gì tôi trông thấy. Sau khi đã khóc hết
nước mắt, tôi thấy lạnh, tôi căm ghét bản thân.

Tôi biết nhiều người không chịu nổi những dòng tăm
tối cùng cái giọng điệu suy đồi, bạn biết đấy, viết về mình như thể đang viết
về một người khác. Nếu bạn là một người trong số đó thì hãy dừng đọc ở đây. Tôi
sẽ không ép.

12.
SINH RA ĐỂ LÀM PHI CÔNG

Ngày lại ngày, tôi càng thêm ghét trường lớp. Tôi
không muốn học những thứ chó chết ấy nữa, không muốn mất thêm tí thời gian nào
ở đó. Tôi đã có tất cả những gì có thể ở chốn đó. Chỉ nghĩ đến việc còn lại
những hai năm nữa đã khiến tôi phát điên. Nghĩ đến những kỳ thi cuối cùng, rồi
lại những bài kiểm tra về nghiệp vụ văn phòng, tốc ký, tư thế và dáng điệu, tin
học khiến đầu tôi muốn vỡ tung. Nhìn ông thầy như con gà mái mẹ trên bục giảng,
tôi tự hỏi ông ta đến đây làm gì… Tôi muốn vào đại học, tôi muốn vào đại học,
tôi muốn ở một mình, tôi muốn ở một mình. Nếu cứ ở rịt tại cái trường này, thì
cuộc đời còn gì cho tôi? Kiếm được việc làm, đi làm, thi đại học… Tôi sẽ chết
vì kiệt sức. Những môn duy nhất tôi thích là ngôn ngữ và chính trị, nhưng thầy
giáo lịch sử của tôi cũng phải dạy nhiếp ảnh cho năm thứ hai, vậy nên học kỳ
hai của chúng tôi không có tiết lịch sử. Cuộc sống của tôi giờ giống như một
quả đạn mất phương hướng, và tôi biết rằng sớm hay muộn nó sẽ đâm vỡ tan tành.

Tôi ghét trường nhưng lại thích lớp của tôi. Đúng ra
là tôi thích cái không khí uể oải, lờ đờ, và có cái gì đó ngọt ngào ở đó, tôi
thích một vài bạn cùng lớp và một vài thầy cô. Tôi rất biết ơn cô chủ nhiệm, cô
Vương, vì đã làm nhiều điều dễ chịu cho tôi. Trong một môi trường khắc nghiệt,
tôi được tương đối tự do là nhờ cô. Mặc dù chẳng còn được đi lại dễ dàng nữa,
nhưng tôi vẫn cảm thấy cảm động, tôi nghĩ cô cũng hiểu tình cảm của tôi.

Vào lúc sắp tròn mười lăm tuổi của cuộc đời, một đôi
khi, tôi đụng phải hiện thực đau đớn trong lúc theo đuổi những giấc mơ của
mình. Tôi biết tôi có quá nhiều suy nghĩ, nhưng chúng không hề tăm tối. Tôi
biết rõ mình muốn gì, và mình đang làm gì.

Điều giờ đây tôi cần là lo cho bản thân mình.

Tôi cần một căn phòng để làm những gì tôi muốn mà
chẳng đụng chạm đến ai, để được tự do làm điều tôi thích.

Tôi biết một ban nhạc ở Khai Phong tự gọi mình là
Tinh Noãn. Các thành viên của Tinh Noãn gửi cho tôi vài bức ảnh quảng cáo đen
trắng, đều là ảnh chụp Giả Giai. Các bức ảnh được chụp ở một ngôi trường, trong
những tòa nhà hoang, trên đường phố Khai Phong, và trước cửa nhà họ. Ban nhạc
gồm có: Bạch Kiến Thu (bass), Ngô Thụy Tiên (guitar), Giả Giai (ca sĩ chính),
Lý Chiêm Vũ (trống).

“Hãy đến Khai Phong đi,” họ nói. “Chúng tôi chờ bạn
ở đây.” Tôi thực sự, thực sự yêu thích ban nhạc đó và mơ ước được đi dạo trên
đường phố Khai Phong với họ. Tôi muốn đến đó, tôi muốn bỏ cái trường này, tôi
muốn đến gặp họ ở Khai Phong, nơi chúng tôi sẽ có hàng tỉ chuyện để nói. Ý tôi
đã quyết. Tôi sẽ đến đó.

Mẹ tôi tìm được cho tôi một người tư vấn tâm lý và
muốn tôi đến gặp ông ta vào thứ bảy hoặc chủ nhật, nhưng tôi bất cần. Đầu óc
tôi chẳng làm sao, việc gì tôi phải đi gặp bác sĩ tâm thần? Nhưng rồi tôi nghĩ,
sao lại không nhỉ? Nếu nhà tâm lý có thể hiểu tôi, bạn biết đấy, ông ta có thể
bảo mẹ tôi cho tôi được tự do hơn.

Chúng tôi mặc áo cộc tay và đội mũ vào cái ngày hè
nóng nực khi đi gặp vị tư vấn tâm lý. Sau khi rời xe buýt số 375, chúng tôi
phải đi bộ thật xa tới Trường Trung học thuộc Đại học Thanh Hoa, nơi có văn
phòng tư vấn. Một vài học sinh nội trú vẫn chưa rời trường, và chúng tôi được
mục kích cảnh tượng đám trẻ sôi nổi vui vẻ chạy quanh. Chúng tôi lên văn phòng
tâm lý ở tầng ba trong một tòa nhà nhỏ, một bà tóc dài ra chào. Sau khi chúng
tôi rụt rè ngồi xuống chỗ mà người ta chỉ cho, bà này rót nước nóng cho chúng
tôi. Chuyện trò một lúc rồi bà ta bảo chúng tôi chờ vì mình còn phải đi họp.

Mẹ và tôi ngồi ghế nhấm nháp cốc nước, trong khi tôi
lướt qua chồng báo Tuổi trẻ Bắc Kinh. Những rặng liễu xanh uốn mình trong gió
và quét qua cửa sổ, và tôi nghe thấy tiếng la hét cùng tiếng cười của đám sinh
viên dưới tầng. Tôi có một cảm giác buồn cười: Tôi đã đánh mất sự ngây thơ
trong trắng của tuổi học sinh từ khi nào vậy?

Khoảng một giờ sau bà giáo quay lại, mỉm cười bối
rối, “Xin lỗi đã để các vị phải chờ.”

“Không sao.”

“Chúng ta hãy tới phòng này đi,” bà ta nói. Căn
phòng mới ấm cúng hơn, đồ đạc đẹp hơn. “Hai người có muốn uống cà phê không?”
bà ta hỏi.

“Thôi, xin cám ơn, nước cũng được rồi,” tôi nói. Tôi
thấy thích bà ta liền; bà ta có vẻ thân ái, chừng mực, khiến tôi cảm thấy tin
cậy ngay lập tức. Tôi bảo với bà về chuyện muốn đi tới Khai Phong để gặp ban
nhạc Tinh Noãn, và bà cho rằng đó là một ý tưởng không tồi. Tôi có thể chờ đến
kỳ nghỉ hè được không? Tôi bảo tôi không muốn chờ thêm ngày nào nữa. Bà đứng về
phía tôi nhưng bà cố gắng làm tôi phải nhượng bộ. Tôi biết rằng bà đúng, rằng
bà đang tỏ ra thực tế, rằng chờ đến kỳ nghỉ hè là một điều phải lẽ. Mẹ tôi thậm
chí còn xen vào với gợi ý rằng ban nhạc có thể đến Bắc Kinh trong kỳ nghỉ hè,
chi phí do bố mẹ tôi đài thọ. Nhưng không ăn thua.

Bà giáo lưu ý rằng tôi sẽ phải buồn đến thế nào nếu
Khai Phong và ban Tinh Noãn hóa ra chỉ là một sự thất vọng, không có gì giống
như tôi trông đợi. Tôi nói tôi đã sẵn sàng cho chuyện đó.

Bà ấy mỉm cười với mẹ tôi và nhún vai.

Tôi ngập ngừng rời Trường Trung học thuộc Đại học
Thanh Hoa, với tôi nó gây ấn tượng là một ngôi trường tuyệt vời. To, đẹp, khuôn
viên rộng lớn, nhiều học sinh hoạt bát, và thầy cô tử tế. Vừa đúng như những gì
tôi hình dung về một ngôi trường trung học.

13. KHAI PHONG, ĐÊM VẪN CHƯA QUA

Mẹ và tôi mua vé tàu. Tôi bỏ
vào ba lô những đĩa CD và đủ loại báo chí cho chuyến đi, nhưng chúng tôi đã
phải hết cả hơi mới đến được Thương Khâu, ga cuối cùng trước khi tới Khai
Phong.

Mặt trời sắp lặn tỏa ra những tia nắng vàng đẹp đẽ
từ mép bầu trời, làm tôi nhớ đến những câu thơ cổ: “Đại mạc cô yên trực/ Trường
giang lạc nhật viên.” Tôi trở lại toa tàu trống vắng và ngồi một mình, để cho
ánh mặt trời phủ lên thân thể, khuôn mặt, và niềm vui tràn ngập trong tôi, khắp
cơ thể và tâm hồn.

Bước xuống tàu, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng
ngực. Tôi tự nhủ không biết họ đang chờ tôi ở đâu. “Tinh Noãn!” Tôi kêu lên.

Trong bóng đêm không có tiếng người đáp. Mẹ và tôi
ra khỏi ga, rồi trông thấy bốn người tại chân cầu thang. Tôi lao đến. “Bạn là
Gia Phù phải không?” một người trong số họ hỏi. Tôi gật đầu và chìa tay ra bắt.
Cậu ta hơi ngạc nhiên nhưng cũng giơ tay ra. Về sau tôi biết cậu ta là Kiến
Thu, tay chơi bass. Sau khi đã rõ, Giả Giai tiến tới và ôm tôi, anh tỏ ra nồng
nhiệt nhưng cũng hơi ngần ngại, có lẽ bởi vì mẹ tôi ở đó.

Đầu tiên chúng tôi về nhà Lý Chiêm Vũ, tay trống của
ban nhạc. Một nơi không tồi, nếu như bạn hỏi tôi. Về một khía cạnh nào đó nó
còn hơn những căn hộ cùng dạng ở Bắc Kinh. Mẹ của Lý là một bà thị dân trung
lưu điển hình. Bà nói tiếng Quan Thoại khá tốt, nhưng tôi nghĩ bà đón tiếp
chúng tôi hơi thái quá khiến tôi cảm thấy đôi chút khó xử. Tất cả bọn ngồi
xuống ăn tối vào khoảng 9 giờ. Đương nhiên là có biết bao nhiêu điều tôi muốn nói,
và cuối cùng tôi cũng được phép ngủ đêm lại với Tinh Noãn tại căn hộ của Lý
Chiêm Vũ. Chúng tôi cùng đi dạo. Những đường phố của Khai Phong hẹp và tăm tối
và trong khi bước đi, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó chưa ổn. Đây là thành phố
tôi mơ đến và phải tranh đấu bao lâu mới đến được; vậy tại sao tôi chưa thấy
phấn khích vì nó? Thế nên tôi hét lên, “A ha, giờ ta đã ở Khai Phong! Đây là
Khai Phong!”

Để đến chỗ của Lý Chiêm Vũ chúng tôi phải đi qua
những đoạn đường tàu. Ở đó cảnh tượng mới mẻ và hoành tráng, với những con tàu
chạy qua thành phố và những chiếc máy bay hạ thấp đến nỗi bạn có thể trông thấy
những ngọn đèn đỏ trên thân chúng. Căn hộ đã cũ nhưng đầy đủ tiện nghi: một cái
giường (có chăn với gối), một ban công, máy nước nóng, toilet, có cả một cái
radio cũ. Vừa tới đó là tôi vứt cả đống CD và báo chí của tôi lên giường, nhưng
chẳng ai để ý gì. Và đây là điều tôi muốn: Tất cả chúng tôi nằm trên giường ôm
lấy nhau trong khi nghe nhạc rock, trong bóng tối và nói về đủ thứ chuyện. Đó
là sự gần gũi mà tôi khao khát. Nhưng mọi chuyện lại không như vậy. Tôi buồn
ngủ, còn họ thì vẫn đang trong tâm trạng hưng phấn, vậy là họ bật cả đèn lên và
chơi nhạc ầm ĩ. Người nào cũng chơi thứ này rồi lại thứ khác, bỏ mặc tôi như kẻ
đứng ngoài, một mình. Điều tôi muốn là được nằm xuống, quàng tay ôm Giả Giai,
hoặc là bất kỳ người bạn nào của tôi. Tôi thực sự cần cảm giác đó. Một cảm giác
ấm áp. Tôi chạm vào tay Giả Giai. “Tôi muốn cầm tay anh,” tôi nói. Tâm trạng
của tôi giống như trong bài hát của Beatles. Anh ta chẳng cảm thấy gì. Tôi thấy
hổ thẹn.

Cần quái gì phải tỏ ra lý trí – tôi chỉ muốn chạy
theo xúc cảm của mình. Tôi hiểu rằng để cảm xúc của mình tự do cũng không phải
điều hay, nó có thể làm mọi chuyện loạn cả lên. Đó là điều hiển nhiên, lúc đó
cũng thế. Nhưng cảm xúc thì khó mà kiểm soát được. Quá khó, thực tế là vậy.
Trái tim tôi như một miếng bọt biển hút hết mọi sinh lực. Tôi cảm thấy mình bất
lực. Đến khoảng hai giờ sáng tất cả đều mệt, Lý Chiêm Vũ và Bạch Kiến Thu ngủ
trên ghế. Giả Giai, Ngụy Thụy Tiên và tôi ngủ trên giường. Đèn được tắt đi.
Trước khi chúng tôi ngủ, tay guitar chính Ngụy Thụy Tiên kể một mớ những chuyện
cười tục tĩu, và chúng tôi đều cười. Tôi nắm tay Giả Giai, mong tìm một chút
cảm giác ấm áp và tin cậy. Anh để mặc tôi làm vậy, không biểu hiện bất cứ cảm
xúc gì, mà với tôi là một điều khốn khổ. Lý giải duy nhất là anh (hoặc họ)
chẳng có chút tình cảm gì với tôi. Trời ơi! Tôi mới ngu ngốc làm sao! Vì sao
lúc nào tôi cũng chắc chắn về mình đến thế? Vì sao những tình cảm của tôi đều
không được đón nhận? Vì sao tôi luôn là người bị tổn thương? Ngổn ngang với
những ý nghĩ đó, tôi chìm vào giấc ngủ nặng nề.

Khi mở mắt ra vào buổi sáng, tất cả những gì tôi
muốn là trở về Bắc Kinh càng mau càng tốt. Đi thôi. Nhưng tôi biết đó không
phải là vấn đề. Tôi cảm thấy muốn hét lên, nhưng tôi đang ở trong căn hộ chết
tiệt của một kẻ khác.

Tôi muốn đến trước Giả Giai và hỏi anh ta, anh thậm
chí có coi tôi là bạn?

Báo cáo nội dung xấu