Hẹn ước dưới vầng trăng - Chương 19

Chương 19

Victoria nhắm mắt trước sự cay đắng của anh, nhưng cô không thể bịt tai
mình lại. Những bước chân giận dữ vang khắp cả căn nhà, rồi được kết thúc bằng
tiếng sập cửa chói tai từ phòng ngủ của anh. Cô dựa lên bức tường bếp. Cô đang
e sợ điều gì? Cô không thể phủ nhận việc mình quan tâm đến Robert lâu hơn được
nữa. Không thứ gì có sức mạnh nâng trái tim cô lên bằng một nụ cười của anh.
Nhưng để anh làm tình với cô thì khác, nó sẽ thay đổi tất cả. Cô sẽ phải buông
xuống cơn giận cô đã giữ chặt trong lòng suốt bao nhiêu năm qua. Theo góc độ
nào đó thì giận dữ đã trở thành một phần của con người cô rồi, và không gì có
thể khiến cô hoảng sợ hơn là đánh mất một phần bản thân mình. Đó là tất cả
những gì cô có thể giữ lại khi cô còn là một gia sư. Tôi là Victoria Lyndon, cô
sẽ tự nói với bản thân sau một ngày đặc biệt cố gắng. Không ai có thể tước đoạt
nó khỏi tôi.

Victoria lấy hai tay che mặt và thở hắt ra. Đôi mắt cô vẫn nhắm chặt, nhưng
tất cả những gì cô có thể thấy là nét mặt ấm áp của Robert. Cô có thể nghe được
giọng nói của anh trong tâm trí, và anh cứ tiếp tục nói, hết lần này đến lần
khác, câu “Anh yêu em”. Và rồi cô hít hà. Đôi bàn tay cô có mùi như của anh,
tựa như mùi gỗ đàn hương và da thuộc. Quá lấn át.

“Mình cần ra khỏi đây”, cô lẩm bẩm, rồi băng qua căn phòng đến chỗ cánh cửa
dẫn ra khu vườn sau nhà.

Khi ra đến nơi, cô hít vào một hơi thật sâu bầu không khí trong lành. Cô
quỳ xuống thảm cỏ và chạm vào những bông hoa. “Mẹ à”, cô thì thầm, “Mẹ có đang
lắng nghe không?”

Chẳng có chớp sáng nào giữa bầu trời, nhưng giác quan thứ sáu mách bảo cô
quay trở lại, chính khi đó cô nhìn thấy Robert qua khung cửa sổ phòng anh. Anh
ngồi lên bệ cửa sổ với tấm lưng đưa về phía cô. Tư thế của anh trông thật cô
độc và hoang vắng.

Cô đã làm tổn thương anh. Cô cứ bám chặt lấy cơn giận dữ của bản thân vì
đấy là tất thảy những gì cô có thể dựa vào, nhưng tất thảy những gì cô đang làm
lại gây tổn thương cho người mà cô…

Bông hoa trong bàn tay cô bị xé thành hai nửa. Cô đã bao giờ định nói đến
từ yêu chưa?

Vicroria cảm giác như được nâng lên bằng thứ sức mạnh vô hình nào đó. Lúc
này trong trái tim cô còn hiện hữu điều gì khác nữa. Cô không chắc có phải tình
yêu hay không, nhưng nó là một thứ tình cảm rất dịu dàng và tốt đẹp, và đã đẩy
cơn giận dữ sang một bên. Cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết trong suốt
những năm vừa qua.

Cô ngước nhìn lên cửa sổ. Đầu Robert
vùi trong lòng bàn tay anh. Thật sai lầm. Cô không thể tiếp tục tổn thương anh
theo cách này. Anh là người tốt. Tuy vẫn có những lúc còn đôi chút độc đoán, cô
nghĩ với nụ cười run run, nhưng vẫn là người tốt.

Victoria trở lại ngôi nhà và
lẳng lặng đi lên phòng mình.

Cô ngồi bất động trên giường
khoảng một phút. Cô thực sự có thể làm chuyện này không? Cô nhắm mắt và gật
đầu. Rồi, hít một hơi sâu, cô di chuyển bàn tay run rẩy lên những chiếc móc
trên váy.

Cô chui vào chiếc váy ngủ màu
xanh dương, trượt dọc đôi bàn tay theo chiều dài mượt như lụa của nó và cảm
giác như đã đổi khác.

Cuối cùng cô cũng tự thừa
nhận điều mình đã biết suốt bấy lâu - cô muốn Robert. Cô muốn anh, và cô muốn biết
rằng anh cũng muốn cô. Câu hỏi về tình yêu vẫn còn quá đáng sợ để cô có thể đối
diện, ngay cả trong tâm trí, nhưng khát vọng của cô quá mạnh mẽ và không tài
nào phủ nhận được. Với lòng kiên quyết đến không ngờ, Victoria bước đến cánh
cửa dẫn sang phòng anh và xoay tay nắm.

Anh khóa cửa.

Miệng cô trễ xuống. Cô thử
xoay tay nắm lần nữa để xác định. Nó rõ ràng đã bị khóa.

Cô suýt sụp xuống đất vì thất
vọng. Cô đã ra một trong những quyết định trọng đại nhất đời, còn anh thì bỏ đi
và khóa cái cửa chết dẫm ấy lại.

Victoria định quay người và
trở về phòng, nơi cô có thể hờn dỗi một mình. Anh sẽ không bao giờ biết anh đã
bỏ lỡ cái gì, tên đàn ông phải gió. Nhưng rồi cô nhận ra chính cô cũng sẽ không
bao giờ biết. Và cô thì muốn được cảm nhận rằng mình được yêu thêm lần nữa.

Cô đưa tay gõ cửa.

Đầu Robert ngẩng phắt lên vì
ngạc nhiên. Anh nghĩ mình vừa nghe thấy tiếng tay nắm cửa kêu lạch cạch, nhưng
anh cho rằng đó chỉ là âm thanh kẽo kẹt của một ngôi nhà cũ thôi. Ngay cả trong
những giấc mơ hoang đường nhất anh cũng không tưởng tượng nổi Victoria sẽ tự
nguyện đến với anh.

Nhưng rồi anh lại nghe thấy
tiếng gì đó khác. Tiếng gõ cửa. Cô có thể muốn gì nữa đây?

Anh băng qua phòng bằng những
sải chân dài, nhanh nhẹn và kéo mở cửa ra. “Em định làm…” Anh hít vào một hơi.
Không biết mình đang trông đợi điều gì, nhưng chắc chắn không phải thế này.
Victoria mặc bộ váy ngủ quyến rũ anh tặng cô, và lần này cô không choàng tấm
mền nào lên người nữa. Lớp lụa xanh ôm lấy mọi đường cong của cô, đường viền cổ
trễ xuống để lộ khe rãnh thanh tú, và có thể thấy rõ một chân của cô qua đường
xẻ tà dài thật dài.

Cơ thể Robert ngay lập tức
căng thẳng. Không hiểu sao anh phải rất cố gắng để thốt lên tên cô. Thật không
dễ dàng khi miệng anh trở nên khô như ngói.

Cô đứng trước mặt anh, biểu
cảm tự hào nhưng đôi tay thì run rẩy. “Em quyết định rồi”, cô trầm giọng nói.

Anh nghiêng đầu, không tin
tưởng bản thân để cất tiếng nói.

“Em muốn anh”, cô nói. “Nếu
như anh vẫn muốn có em.”

Gương mặt cô chùng xuống. “Em
xin lỗi”, cô nói, hiểu sai phản ứng bất động của anh. “Em mới thiếu giáo dục
làm sao. Làm ơn tha lỗi cho em…”

Phần còn lại của câu nói mất
hút khi Robert ép người cô vào với anh, đôi bàn tay anh điên cuồng lang thang
lên xuống khắp cơ thể cô. Robert muốn ngấu nghiến cô - anh muốn hòa mình vào cô
và không bao giờ buông ra. Vì vậy trong phạm vi phản ứng của anh, anh e rằng
niềm khao khát của anh sẽ khiến cô hoảng sợ.

Cô ngước lên nhìn anh với đôi
mắt xanh biếc to tròn và thắc mắc.

Anh nặn một nụ cười run run.
“Anh vẫn muốn có em”, anh nói.

Cô mất một thoáng không phản
ứng. Rồi cô bật cười. m thanh gần như du dương, với chính linh hồn anh hơn bất
cứ nhà thờ nào trên nước Anh này từng sở hữu. Anh đón gương mặt cô trong tay
với sự dịu dàng đầy tôn kính. “Anh yêu em, Torie”, anh nói. “Anh sẽ mãi mãi yêu
em.”

Cô không nói gì trong một lúc
lâu. Cuối cùng cô kiễng chân và khẽ khàng hôn lên môi anh. “Em vẫn chưa thể nói
đến cụm từ “mãi mãi” được”, cô thì thầm. “Làm ơn đừng…”

Anh hiểu, và anh giúp cô khỏi
phải hoàn thành câu nói bằng cách chiếm giữ miệng cô thêm lần nữa giữa một nụ
hôn chiếm hữu mãnh liệt. Anh không quan tâm cô chưa sẵn sàng cho cụm “mãi mãi”.
Rồi chẳng mấy chốc cô sẽ sẵn sàng thôi. Anh sẽ chứng minh cho cô thấy tình yêu
của họ là thứ cảm xúc kéo dài đến muôn đời. Anh sẽ dùng chính đôi tay, làn môi
và từ ngữ để làm điều ấy.

Hai bàn tay anh trượt xuống
cơ thể cô, lớp lụa váy hằn thành nếp dưới những ngón tay anh. Anh có thể cảm
nhận được từng đường cong của cô qua lớp vải mỏng manh ấy. “Anh sẽ chỉ cho em
thấy tình yêu là gì”, anh thì thầm. Anh cúi người xuống và áp môi lên làn da
mịn màng trên bầu ngực cô. “Anh sẽ yêu em ở đây.”

Anh rà môi lên cổ cô. “Ở
đây.”

Đôi tay anh siết lấy mông cô.
“Và ở đây.”

Cô rên lên đáp lại, âm thanh
khàn khàn, nhục cảm thoát ra từ tít sâu trong cuống họng.

Robert đột nhiên nghi ngờ khả
năng tiếp tục đứng vững được của anh. Anh cuốn cô vào vòng tay và bế cô về phía
chiếc giường. Khi anh đặt cô xuống, anh nói: “Anh sẽ yêu em ở khắp mọi nơi.”

Victoria hít vào một hơi. Đôi
mắt anh thiêu đốt trong đôi mắt cô, và cô cảm giác bị phơi bày tất thảy, như
thể anh có khả năng nhìn thấu tâm hồn cô. Anh nằm xuống bên cạnh, cô lạc trong
hơi nóng từ cơ thể anh cùng nỗi khát khao từ giây phút này. Anh thật cứng cáp
và mạnh mẽ, nóng bỏng và lấn át. Tri giác của cô lặn đi đâu mất.

“Em muốn chạm vào anh”, cô
thì thầm, khó có thể tin được sự táo bạo của chính mình.

Anh siết bàn tay cô và đưa nó
lên ngực anh. Làn da anh bỏng rát, cô có thể cảm nhận được trái tim anh đang
đập bên dưới những ngón tay cô. “Cảm nhận anh đi”, anh lẩm bẩm. “Cảm nhận những
gì em tác động đến anh.

Nỗi tò mò đã chiến thắng,
Victoria ngồi dậy và quỳ gối. Cô nhìn thấy vẻ thắc mắc trong đôi mắt anh, và
khẽ “suỵt”.

Cô để những ngón tay trượt
theo làn da căng thẳng trên bụng anh, như bị mê hoặc bởi những múi cơ của anh
trỗi dậy trước đụng chạm của cô. Cô nhận thấy anh đang dùng đến một sức kiểm
soát phi thường. Biết rằng cô có thể khiến anh như vậy quả là loại cảm giác đầy
quyền năng tuyệt vời, hơi thở của anh nặng nề và rời rạc, từng múi cơ trên
người anh kéo căng và cứng ngắc.

Victoria mạnh bạo hơn nữa. Cô
có cảm giác thật dữ dội và táo bạo. Cô muốn cả thế giới, và cô muốn nó ngay
trong chiều nay. Cô uyển chuyển nhoài lên trước, trêu chọc anh bằng sự cọ xát
gần gũi của cô, rồi lui lại, cảm thấy choáng váng và mất cân bằng. Tay cô trượt
xuống thấp hơn cho đến khi chạm phải cạp quần anh.

Robert thở dốc, tay anh lao
vụt đến phủ lên tay cô. “Chưa được”, anh dữ dội nói. “Anh không thể kiểm soát…
Chưa được.”

Victoria nhấc tay lên. “Nói
cho em biết phải làm gì đi”, cô nói. “Bất cứ điều gì anh muốn.”

Anh nhìn cô không chớp, hoàn
toàn không thốt nổi một từ.

Cô lại nhoài lên. “Bất cứ
điều gì anh muốn”, cô thì thầm. “Bất cứ điều gì.”

“Anh muốn lại được cảm nhận
tay em trên người anh”, cuối cùng anh cũng xoay sở được để nói. “Cả hai tay.”

Cô vươn tay, nhưng rồi ngừng
lại khi chỉ còn cách bờ vai anh khoảng hai phân. “Ở đây?”

Anh gật đầu, hít một hơi lúc
đôi tay cô trượt từ vai xuống bắp tay anh. Cô ôm tay mình bao lấy phần cơ bắp ở
đó. “Anh thật mạnh mẽ.”

“Em khiến anh mạnh mẽ”, anh
nói. “Mọi thứ ở anh đều tuyệt vời - bởi vì em. Với em, anh trở nên tốt đẹp hơn
chính anh rất nhiều.” Anh nhún vai bất lực. “Không phải anh đang lý giải. Anh
không biết giải thích sao cả. Anh không biết dùng từ ngữ nào.”

Những giọt nước mắt đong đầy
trong đôi mắt Victoria, và những cảm xúc cô không muốn cảm nhận đang ép chặt
trái tim cô. Cô dịch bàn tay ra sau gáy anh. “Hôn em đi.”

Anh nghe theo. Ôi, xem cách
anh hôn này! Đầu tiên là dịu dàng, tàn nhẫn trêu chọc cô, khiến cơ thể cô càng
căng thẳng hơn nữa. Và rồi, chỉ khi Victoria chắc chắn mình không thể chống cự
thêm một giây trò tra tấn đầy nhục cảm này nữa, hai cánh tay anh đã trườn ôm
lấy lưng cô và áp chặt cô trong một gọng kìm cứng như thép.

Anh trở nên hoang dại, những
cử động của anh không còn được kiểm soát. Anh kéo làn váy lụa của cô lên cao
cho đến khi chúng dồn lên bụng cô. Dùng một trong hai bắp đùi đầy sức mạnh, anh
tách chân cô ra, và Victoria có thể cảm nhận được lớp vải quần anh đang chà xát
lên phần nữ tính của cô. Cảm giác đó hùng hổ đến mức cô chắc chắn mình sẽ ngã
nhào nếu anh không ôm sát cô như vậy.

“Anh muốn em”, anh rên rỉ.
“Chúa ơi, anh muốn em xiết bao.”

“Làm ơn”, cô cầu xin.

Anh tiếp tục kéo cao chiếc
váy lụa cho đến khi nó trượt qua đầu cô và nằm thành một đống bị bỏ quên trên
sàn nhà cạnh giường. Victoria đột ngột bị sự thẹn thùng tấn công, cô quay đi,
không thể nào nhìn anh quan sát cô. Cô cảm giác những ngón tay anh chạm lên cằm
cô, anh nhẹ nhàng xoay đầu cô cho đến khi cô lại đối diện với anh.

“Anh yêu em”, anh nói, giọng
anh trầm nhưng nóng bỏng.

Cô lặng yên.

“Rồi em sẽ nói với anh sớm
thôi”, anh nói, kéo cô vào vòng tay anh và ngả người cô xuống. “Anh không lo
lắng. Anh có thể đợi. Vì em, anh có thể đợi mãi mãi.”

Victoria không chắc anh làm
cách nào, nhưng trong vòng vài giây cô không còn thấy chiếc quần ống túm của
anh ngăn cách hai người nữa. Lần này chỉ là da sát làn da, và cô có cảm giác
tan chảy khi gần sát với anh.

“Lạy Chúa, em đẹp quá”,
Robert thốt, chống tay nâng người lên để nhìn xuống cô.

Cô chạm vào má anh. “Anh cũng
vậy.”

“Đẹp ư?”, anh hỏi, giọng
thoáng cười.

Cô gật đầu. “Anh biết không,
em vẫn thường mơ về anh. Trong suốt những năm đó.”

“Vậy sao?”

Victoria khó nhọc nuốt vào
khi bàn tay anh ôm lấy bầu ngực cô và siết lại. “Em không thể ngăn được”, cô
thừa nhận. “Và rồi em nhận ra mình không muốn ngăn.”

Robert rên lên một tiếng rã
rời từ sâu trong cuống họng. “Anh cũng từng mơ về em. Nhưng chưa bao giờ thế
này, chưa bao giờ tuyệt thế này.” Anh cúi đầu cho đến khi môi anh chỉ cách ngực
cô chút ít. “Anh không thể nếm em trong những giấc mơ của anh.”

Hông cô cong lên khỏi giường
khi miệng anh khép lại quanh nụ hoa của cô, yêu cô với sự tỉ mẩn trêu ngươi.
Không nhận ra mình định làm gì, những ngón tay cô lùa vào trong mái tóc dày của
anh. “Ôi, Robert”, cô rên rỉ.

Anh thì thầm điều gì đó trên
ngực cô. Cô không đoán ra, và rồi cũng chẳng còn quan trọng. Lưỡi anh vạch
thành nhiều hình thù trên làn da cô, hơi thở của anh run rẩy và cám dỗ vô cùng.
Anh lê miệng dọc theo cổ cô, rì rầm, “Anh muốn nữa, Torie. Anh muốn tất cả.”

Anh tách chân cô mở ra, và cô
có thể cảm giác anh đặt mình vào giữa cô. Anh cứng rắn và nóng bỏng, đáng sợ
nhưng cùng lúc lại mang đến sự thoải mái lạ thường. Hai tay anh nằm dưới người
cô, siết lấy mông cô và kéo cô lại gần hơn với anh.

“Anh muốn thật chậm rãi”, anh
thì thào. “Anh muốn thật hoàn hảo.”

Victoria nghe thấy thứ xúc
cảm gồ ghề trong giọng nói của anh, và lập tức biết rằng điều gì đòi hỏi anh
thốt ra những lời đó. Cô vươn tay và dùng hai ngón cái xoa đôi chân mày của
anh. “Không còn cách nào khác trừ hoàn hảo”, cô thì thầm. “Dù anh có làm gì đi
nữa.”

Robert nhìn chăm chú xuống
cô, cơ thể anh run run bởi ham muốn và gần đến điểm nổ tung vì tình yêu. Anh
không thể tin nổi sao cô lại cởi mở chấp nhận anh vào vòng tay của cô đến thế.
Cô chân thành, phóng khoáng và là hết thảy những gì anh từng muốn, không chỉ ở
một người phụ nữ mà là suốt cuộc đời.

Chết tiệt, cô là cuộc sống
của anh. Và anh cũng không quan tâm có ai biết điều đó không. Anh có cảm giác
muốn ngửa mặt hét vang lên trời, ngay lúc ấy, ngay trước khi anh biến cô thành
của anh. “Tôi yêu người phụ nữ này”, anh muốn hét lên. Tôi yêu cô ấy!

Anh đặt mình vào nơi viền
phần nữ tính của cô. “Có thể sẽ đau một chút”, anh nói.

Cô chạm tay lên má anh. “Anh
sẽ không làm tổn thương em.”

“Anh không muốn, nhưng anh…”
Anh không thể hoàn thành hết câu. Anh đẩy mình vào trong cô - chỉ được một
chút, nhưng có cảm giác hoàn hảo đến mức khả năng nói của anh biến mất.

“Ôi, trời ơi”, Victoria thở
hắt.

Robert chỉ lầm bầm. Đó là tất
thảy những gì anh có thể thực hiện. Khả năng nói lưu loát rõ ràng đã ở ngoài
vòng kiểm soát của anh. Anh buộc bản thân mình bất động, đợi đến khi cảm nhận
được các cơ bắp của cô buông lỏng quanh anh trước khi đẩy vào sâu hơn nữa. Chết
tiệt, không tài nào anh lui lại được khi tất cả dây thần kinh trong anh đều gào
thét đòi giải thoát. Phải nghiến chặt răng, siết chặt cơ bắp, siết chặt tất cả
mọi thứ để kìm nén niềm đam mê của anh, nhưng anh đã làm được.

Tất cả bởi vì anh yêu cô. Đó
là thứ cảm xúc thật tuyệt vời.

Sau cùng anh dịch vào đến
phần cuối cùng và rùng mình trước khoái lạc trọn vẹn và tuyệt đối. Đó là một
trong những vòng ôm ngọt ngào nhất. Anh lạc lối vì nỗi khát khao mãnh liệt nhất
trong đời, thế nhưng cùng lúc đó anh lại cảm giác được bảo vệ và toại nguyện.
“Giờ chúng ta đã hòa làm một”, anh thì thầm, gạt dải tóc đẫm mồ hôi khỏi trán
cô. “Em và anh. Giờ chúng ta đã nhập thành một.”

Victoria gật đầu và hít một
hơi sâu. Cô có cảm giác thật lạ lẫm. Lạ lẫm, và không hiểu sao lại hoàn thiện
cùng lúc. Robert đang ở bên trong cô, sâu đến mức cô không thể thăm dò được. Đó
là cảm giác lạ lẫm nhất, thế nhưng cũng tự nhiên nhất mà cô từng trải nghiệm.
Cô cảm thấy như thể mình chắc chắn sẽ vỡ òa nếu anh chuyển động dù chỉ khoảng
nửa centimet nữa thôi, ấy vậy mà cô vẫn khao khát thứ gì đó nhiều hơn nữa.

“Anh có làm đau em không?”,
anh thì thào.

Cô lắc đầu. “Nó thật… kỳ
quái.”

Anh bật cười. “Sẽ thoải mái
hơn. Anh hứa.”

“Ôi, không tệ lắm đâu”, cô
nói, cố gắng cam đoan với anh. “Làm ơn đừng nghĩ…”

Anh lại cười khúc khích khi
dịu dàng áp ngón tay lên môi cô. “Suỵt. Chỉ cần để anh chỉ cho em thôi.” Anh
thay thế những ngón tay bằng miệng mình, phân tán cô để cô không phát hiện khi
anh bắt đầu di chuyển trong cô.

Cô nhận ra. Lần ma sát khẽ
khàng đầu tiên khiến cô hô khẽ, và trước khi cô kịp làm quen thì cô đã vòng
chân quanh người anh.

“Ôi, Victoria”, anh rên rỉ.
Nhưng đó là tiếng rên vô cùng hạnh phúc. Anh lại đẩy vào trong, rồi rút lui,
chậm rãi tạo nên một nhịp điệu tuyệt đẹp như chính hành động ban sơ này vậy.

Victoria chuyển động hòa nhịp
cùng với anh, bản năng dẫn dắt cô đến những nơi mà kinh nghiệm không có khả
năng chỉ lối. Thứ gì đó bắt đầu cao dần trong cô - thứ áp lực leo thang. Cô
không biết đó là đau đớn hay khoái cảm, và giờ phút đó cô cũng chẳng quan tâm.
Tất cả những gì cô biết là cô đang trên đường đến nơi nào đó, và nếu cô không
đến sớm, cô chắc chắn sẽ bùng nổ.

Và rồi cô đến nơi lẫn bùng nổ
cùng lúc, lần đầu tiên trong đời cô hoàn toàn lĩnh hội được cảm giác tuyệt đối
bình yên như thế này.

Những chuyển động của Robert
trở nên mãnh liệt hơn, rồi sau đó anh thét lên giải thoát và đổ sụp xuống người
cô. Vài phút trôi qua trước khi ai đó trong số họ có khả năng lên tiếng.

Robert lăn người sang một
bên, kéo Victoria theo cùng với anh. Anh dịu dàng hôn lên môi cô. “Anh có làm
em đau không?”

Cô lắc đầu.

“Anh có nặng quá không?”

“Không. Em thích cảm nhận sức
nặng của anh.” Cô đỏ mặt, thấy mình thật suồng sã. “Sao anh lại khóa cửa?”

“Hửm?”

“Cánh cửa. Nó bị khóa.”

Anh quay sang nhìn cô, đôi
mắt xanh dương của anh ấp áp và suy tư. “Thói quen, anh nghĩ thế. Anh luôn khóa
cửa phòng mình. Anh chắc chắn không định ngăn em ở bên ngoài.” Đôi môi anh giãn
ra thành một nụ cười lười biếng và thỏa mãn. “Anh thích được ở bên em.”

Cô cười khúc khích. “Phải
rồi, em tin là anh đã chứng minh điều đó rồi.”

Gương mặt anh trở nên nghiêm
túc. “Sẽ không có thêm bất cứ cánh cửa khóa nào giữa chúng ta nữa. Các rào cản
không có chỗ trong mối quan hệ của chúng ta, hay những cánh cửa, dối gạt và cả
hiểu lầm.”

Victoria nuốt khan, xúc động
không nói nên lời. Tất cả những gì cô làm là gật đầu.

Robert gác một chân lên người
cô, và kéo cô lại gần hơn.

“Em sẽ không đi, đúng không?
Anh biết giờ đang là giữa ngày, nhưng chúng ta có thể chợp mắt một chút.”

“Vâng”, cô dịu dàng nói. Rồi
cô cuộn mình trong vòng tay anh, nhắm mắt, và trôi dần vào giấc ngủ yên bình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3