Bích Huyết Tẩy Ngân Thương - Chương 24 - 25

Hồi 24. Khách Quen Và Khách Sộp

Một
tiệm tạp hóa trước giờ mở cửa, thường có rất nhiều việc linh tinh phải thu xếp,
nhiều hàng hóa phải duyệt qua. Lão Trương thật thà đang làm công việc này. Một
người trông coi tiệm tạp hóa đã mười tám năm,chắc chắn phải biết nếu trong tiệm
tự nhiên hụt mất một thùng muối lớn và một rổ trứng gà. Lão Trương thật thà
dường như chẳng hay biết gì cả.

Chiều
hôm qua trời mưa, nước bùn đọng trong hẻm chưa khô. Trên chân lão Trương thật
thà cũng lấm bùn, cũng chưa khô hẳn. Lúc nãy phải chăng lão có đi ra ngoài? Mà
đi đâu?

Tại
sao lão không chịu thừa nhận? Mã Như Long bất chợt phát hiện ra y chẳng những
không thật thà, mà còn rất thần bí, kỳ lạ.

Lão
Trương thật thà chuẩn bị mở cửa tiệm. Lão vừa định giỡ cây gỗ cài cửa, Mã Như
Long đột nhiên bảo:

-
Hôm nay nghĩ một ngày.

Lão
Trương thật thà cuối đầu suy nghĩ rồi hỏi:

-
Hôm nay có phải nhằm ngày tết?

-
Không phải!

-
Hay nhà ta hôm nay có hỷ sự?

-
Cũng không có!

-
Vậy tại sao hôm nay không mở cửa?


Như Long không thể nói rõ lý do, cũng không nghĩ ra lý do khác, y không quen
nói dối. Do đó y bảo:

-
Tại vì ta là chủ tiệm, ta nói hôm nay không mở cửa là không mở.

Lão
Trương thật thà lại gục đầu ngẫm nghĩ, lý do này tuy chẳng phải lý do, nhưng
lão không thể không chấp nhận. Thế nhưng ở phòng trong có người phản đối.

-
Hôm nay ta cứ mở cửa như thường lệ, lời của ông chủ nói không tính.


giọng của Tạ Ngọc Luân.


Như Long quay ngược vào phòng trong, hơi giận dữ nói:

-
Lời tôi nói không tính à? Tại sao nàng lại chen vào chuyện của tôi?

-
Chẳng phải ta muốn, mà là vị bằng hữu của ngươi muốn thế.

Thiết
Chấn Thiên nói:

-
Tiệm tạp hóa của lão đệ hôm nay nhất định phải mở cửa, không thể không mở.

Mã Như Long chưa hiểu:

- Bây giờ bọn họ đã biết đệ là Mã Như Long,
là chủ tiệm tạp hóa, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm đệ, tại sao đệ phải mở
cửa cho họ vào chứ?

- Chính vì bọn chúng biết lão đệ Ở đây, cho
nên lão đệ không thể không mở cửa.

- Tại sao?

- Nếu không mở cửa, thì nhất định họ sẽ phá
cửa xông vào; chi bằng ta mở cửa rộng lớn, thì ngược lại sẽ khiến bọn chúng
chẳng rõ hư thực, sẽ không dám vọng động.

Tạ Ngọc Luân lạnh lùng nói:

- Xem ra ở đây người nào cũng suy tính chu
đáo hơn người nhiều.

Mã Như Long chỉ có nước ngậm miệng. Y không
thể không thừa nhận, Tạ Ngọc Luân và Thiết Chấn Thiên suy tính chu đáo hơn y
nhiều, nhưng lão Trương thật thà thì sao? Chẳng lẽ con người thật thà chưa từng
đi lại trên giang hồ này cũng nghĩ đến điểm đó sao?

Tiệm đã mở cưa, lão Trương thật thà đang cầm
chổi quét cho sạch khoảng đất phía ngoài cửa tiệm, chừng như lão biết sẽ có
khách quý giá lâm nên đặc biệt dọn dẹp sạch sẽ. Trong hẻm không nghe tiếng động
nào cả.

Thiết Chấn Thiên bỗng hỏi:

- Người quét nhà phía ngoài, là người thu
ngân cho ngươi à?

- Phải.

- Y là một người như thế nào?

- Là một kẻ thật thà.

Mã Như Long càng nói càng cảm thấy như đang
lừa dối chính mình:

- Mọi người gọi lão là lão Trương thật thà.

Mắt Thiết Chấn Thiên sáng lên, giọng y nói
như có hàm ý riêng:

- Ta thích người thành thật, chỉ có người
thành thật mới lừa được những kẻ nham hiểm, đa nghi, lắm mưu kế.

Y lại cười nhạt:

- Vị Tuyệt Đại Sư nổi tiếng chính nhân quân
tử kia là một trong những kẻ ấy.

Mã Như Long hiểu nỗi phẫn nộ của Thiết Chấn
Thiên.

Thiết Chấn Thiên nói tiếp:

- Tuyệt Đại Sư tin rằng lão đệ là Mã Như
Long, lão có thể giết ta trước rồi thanh toán lão đệ sau. Nếu lão dám làm như
vậy thì ta còn bội phục lão. Nhưng thật sự lão không dám, bởi vì lão không dám
làm chuyện thực ngôn bội tín trước mặt kẻ khác, lão muốn cho cả thiên hạ đều
tin rằng lão là một quân tử chính trực, ghét kẻ ác như kẻ thù.

Thiết Chấn Thiên thu chặt hai tay thành quả
đấm:

- Ta chỉ hận chẳng thể giết sạch bọn quân tử
ấy.

Tạ Ngọc Luân bỗng thở dài:

- Đáng tiếc là ngươi chẳng giết nổi một quân
tử như thế, mà chính ngươi đã sắp đến cửa tử.

Đây là sự thật không ai thay đổi được. Tạ
Ngọc Luân lại nói:

- Cho dù bọn họ không rõ thực hư của chỗ này
nên chưa dám vọng động, nhưng nhất định họ đã bao vây tiệm tạp hóa này, các
ngươi chớ hòng mong thoát khỏi nơi đây.

Giọng nói của Tạ Ngọc Luân hàm ý kỳ quặc,
chẳng hiểu là thương hại, đau buồn, hay mỉa mai?

- Cho nên các ngươi chỉ có cách chờ đợi, ta
cũng chỉ có nước chờ theo các ngươi. Sớm muộn gì bọn họ cũng đến đây, không
chừng bây giờ họ đã chuẩn bị phái người đến thăm dò thực hư. Muốn thăm dò chỗ
này đâu có gì khó, bởi đây là tiệm tạp hóa, ai cũng đến mua đồ được mà.

Tạ Ngọc Luân điềm nhiên nói tiếp:

- Chờ bọn họ tìm đến nơi, xem ra ta cũng chỉ
có nước chết theo các ngươi.

Đây là sự thật chẳng thể chối cãi được. Tạ
Ngọc Luân trừng trừng nhìn Mã Như Long:

- Ta mặc kệ lúc trước ngươi có làm những
chuyện ác đó hay không, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.

Câu hỏi của Tạ Ngọc Luân giống như một ngọn
roi:

- Ngươi để cho ta chết theo ngươi một cách
thiếu minh bạch như thế, ngươi tự vấn trong tâm ngươi không hổ thẹn à?

Câu hỏi như một ngọn roi quất lên mình Mã Như
Long. Y chẳng thể không hổ thẹn!

Mã Như Long đáp:

- Tôi có thể bảo họ rằng nàng không dính dự
đến chuyện này, tôi có thể đưa nàng đi trước.

Tạ Ngọc Luân lạnh nhạt hỏi:

- Ngươi có thể đem ta đi đâu? Bọn họ làm sao
tin rằng ta không liên hệ? Ngươi muốn để bọn họ bắt ta như bắt một con chó
hoang, tha hồ đánh đập tra khảo hay sao?

Mã Như Long có cảm tưởng như chính y đang bị
tra khảo:

- Nàng muốn tôi phải làm sao?

- Ta chỉ muốn ngươi trả lại cho ta mấy thứ.

- Trả lại cho nàng thứ gì?

- Trả lại dung mạo thật của ta, trả lại võ
công của ta.

Giọng Tạ Ngọc Luân bỗng trở nên kích động,
xen lẫn phẫn nộ:

- Ta không biết ngươi đã dùng cách gì làm ta
mất đi những thứ ấy, nếu ngươi còn một chút lương tâm thì hãy trả lại mọi thứ
cho ta.

Mã Như Long chẳng có cách gì trả cho Tạ Ngọc
Luân. Y không dám nhìn cô, không dám ngửng mặt lên, y có cảm tưởng mình giống
như một kẻ ti tiện. Y hy vọng trong tay Tạ Ngọc Luân có cầm cây roi thật sự,
bởi y thà bị khổ hình trên thân xác, còn hơn bị lương tâm dày vò.

Ngay lúc ấy, Thiết Chấn Thiên bỗng trầm giọng
nói:

- Xem ra có khách đến tiệm kìa.

Ngày hôm nay, mỗi người khách đến tiệm tạp
hóa đều có thể là người của Tuyệt Đại Sư phái đến dò xét. Trên trán Thiết Chấn
Thiên nổi gân xanh, y bảo:

- Lão đệ ra xem thử khách đến mua gì? Có phải
mua hàng thật hay muốn mua mạng của chúng ta?

Khách
là thiếu phụ mang thai. Mã Như Long đã nghe ra giọng cười của thiếu phụ, nàng
chẳng những là kẻ thích tò mò nhất trong xóm, mà còn là kẻ rất thích cười. Nàng
cười là bởi vì tâm tình vui vẻ, nàng vui là vì trong bụng nàng đã có một sinh
mạng mới.


Như Long không bước ra xem, y rất an tâm đối với người khách này:

-
Đấy là khách quen, ngày nào cũng đến.

-
Ngày nào cũng đến? Đến mua thứ gì?

-
Nàng mua đường đen, vì nàng cho rằng đường đen cũng như nhân sâm, chẳng những
tẩm bổ mà còn có thể trị bách bệnh.

Kẻ
không tiền mua nổi nhân sâm thì đành mua đường đen, hai thứ đều có tác dụng tâm
lý đối với người dùng, cũng tựa như có người tin phật, có kẻ tin thần.

Thế
nhưng hôm nay thiếu phụ lại không mua đường đen, Mã Như Long nghe nàng nói với
lão Trương thật thà:

-
Tôi biết lão sẽ rất ngạc nhiên.

Nàng
cười khanh khách:

-
Bởi vì bữa nay tôi không mua đường.

Lão
Trương thật thà hỏi:

-
Thím muốn mua gì?

-
Mua muối.

Tiệm
tạp hóa bán muối, nhà nhà đều cần dùng muối, ngày nào cũng có người đến mua
muối, chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

Lão
Trương thật thà lại hỏi:

-
Thím muốn mua bao nhiêu muối?

-
Bữa nay nhà tôi làm thịt muối, muối càng mặn càng giữ mùi vị lâu.

Thiếu
phụ mang thai dường như cố ý đặc biệt giải thích lý do mua muối:

-
Tôi cần mua ba mươi cân muối.

Tiệm
tạp hóa tuy ngày ngày có người đến mua muối, nhưng hiếm có ai cùng một lúc mua
ba mươi cân muối. Thông thường trong tiệm chứa nhiều lắm cũng không quá ba, bốn
mươi cân.

Lằn
gân xanh càng hiện rõ trên trán Thiết Chấn Thiên. Y hạ giọng nói:

-
Ngươi bảo nàng ấy vào đây. Nếu không chịu vào thì lôi vào.

Mã Như Long bất động.

- Tại sao ngươi không đi?

Mã Như Long đáp:

- Nàng đang mang bụng bầu to lớn, đệ chẳng
thể đối xử nặng tay với một thiếu phụ mang thai.

- Dù ngươi biết rõ nàng ta được bọn ngụy quân
tử kia phái đến đây, ngươi cũng không bắt à?

- Đệ không thể làm được.

Bất kể dưới tình huống nào y cũng không làm,
có chết cũng không.

Thiết Chấn Thiên nhìn Mã Như Long trừng
trừng, bỗng thở dài thườn thượt:

- Lão đệ quả là một người tốt bụng, ta chưa
bao giờ gặp qua người như lão đệ, loại người như vậy bây giờ chẳng còn bao
nhiêu.

Tạ Ngọc Luân bất chợt cũng khẽ thở dài:

- Người như hắn ta cũng chưa gặp qua.

Phía bên ngoài, lão Trương thật thà trả lời
thiếu phụ:

- Muối trong tiệm bán hết sạch rồi, tốt nhất
là tối nay thím ghé lại chắc có.

Thiếu phụ vừa đi vừa cười, tiệm tạp hóa mà
hết muối bán, quả thật là chuyện đáng cười.

Thiết Chấn Thiên bảo:

- Ngươi để cho thiếu phụ đi, chẳng khác nào
nói cho Tuyệt Đại Sư biết ta ở chỗ này, bởi thế mới đem hết muối để dành cho
ta.

Mã Như Long cũng biết điều này.

- Bởi thế ta bảo đảm hôm nay tiệm này sẽ có
nhiều mối, chẳng bao lâu lại có khách đến cho xem.

Thiết Chấn Thiên nói không sai, chẳng bao lâu
sau đó, người khách thứ hai lại đến.

Người khách này là một vị khách sộp, vừa bước
vào cửa tiệm đã nói:

-
Ta muốn mua ít đồ.

Giọng
của y khàn khàn, rất trầm:

-
Tiệm ngươi có thứ gì, ta mua hết.

-
Thứ gì cũng mua hết à?

-
Thứ gì ta cũng mua, toàn bộ mua hết.

Hồi 25. Hẻm Chết

Người
này quả là khách sộp, mua hàng thật nhiều. Hễ có hàng bán, tất có khách mua,
khách mua bao nhiêu thì phải bán bấy nhiêu. Mã Như Long nhìn thấy sắc mặt Thiết
Chấn Thiên đã biến hẳn. Y nghĩ chắc sắc diện mình cũng thay đổi, chỉ tiếc là
không nhìn thấy sắc diện của lão Trương thật thà, chỉ nghe tiếng lão đáp:

-
Tiệm tạp hóa của chúng tôi tuy không lớn, nhưng cũng không nhỏ lắm, hàng hóa
cũng không phải là ít, một mình đại nhân dọn đi hết chăng?

Khách
đáp:

-
Ta có thể kêu người đến khiên đồ, ngươi chỉ cần ra giá ta sẽ trả đủ.

Kêu
người đến khiên đồ? Kêu ai? Có phải đến khiên đồ thật sự? Hay đến đòi mạng?


Như Long không xông ra đối phó với vị khách này, y bỗng có cảm giác kỳ quặc, là
lão Trương thật thà nhất định có cách đối phó với vị khách.

Lão
Trương thật thà đáp:

-
Tiểu nhân chỉ là kẻ thu tiền của tiệm, việc mua bán nhiều như vầy, tiểu nhân
không tự quyết định được.

-
Vậy ai mới quyết định được?

-
Ông chủ tiệm.

-
Chủ tiệm ngươi có đây chăng?

-
Có, ở bên trong, đại nhân có thể bước vô hỏi thử.

-
Ta không vào đâu, ngươi kêu y ra đây.

-
Tại sao đại nhân không vào?

-
Tại sao không kêu y ra đây?

Thái
độ của vị khách chẳng nhường.

Lão
Trương thật thà cũng không vừa:

-
Bởi vì chủ là chủ, bất kể là ông chủ lớn hay ông chủ nhỏ, ít nhiều gì cũng có
kiểu cách riêng.

Khách
dường như hết hứng:

-
Chủ không ra, thì ta không mua nữa.

Đột
nhiên lão Trương thật thà bồi một câu rất nặng:

-
Bây giờ đại nhân không muốn mua cũng không được, bởi vậy nhất định phải vào
trong.

Thiết
Chấn Thiên nãy giờ chuyên tâm lắng nghe cuộc đối thoại, trong mắt dường như
đang suy nghĩ. Tiếng nói của cả hai không nhỏ lắm, ở phòng trong có thể nghe rõ
từng chữ, y đâu cần phải chuyên chú lắng nghe.


Như Long thầm nghĩ chắc Thiết Chấn Thiên đang cố nhận giọng nói của người khách
kia. Đang muốn hỏi phải chăng Thiết Chấn Thiên đã biết lai lịch người khách,
thì y đã nói:

-
Vương Vạn Võ ư?

Giọng
Thiết Chấn Thiên tỏ vẻ hồi hộp:

-
Coi chừng hai cánh tay của lão Trương thật thà.

Trong
võ lâm chỉ có một Vương Vạn Võ, "phân cân thố cốt thủ" Đại Lực Ưng
Trảo Công của y độc bộ giang hồ; y tâm độc tay hiểm, một khi xuất thủ là nhắm
vào các khớp quan trọng trên thân thể, cho nên kẻ cùng y giao đấu, không chết
cũng bị tàn phế.

Lúc
này Vương Vạn Võ đã xuất thủ, Thiết Chấn Thiên nói đã quá trễ, vì Mã Như Long
đã nghe thấy tiếng xương bể. Tiếng động rất khẽ nhưng nghe đến lạnh người.


Như Long chỉ cảm thấy ruột thắt lại, bất kể lão Trương thật thà có thành thật
hay chăng, y cũng đã cùng lão chung sống hết ba tháng hai mươi mốt ngày.

Điều
kỳ lạ là Mã Như Long chỉ nghe tiếng xương vỡ chứ không hề nghe tiếng người kêu.

Chỉ
có hai loại người có thể chịu đau không phát ra tiếng, một là người cứng cỏi
khác thường, hai là kẻ đã chết, hoặc đã ngất đi và sắp chết.


Như Long muốn xông ra, Thiết Chấn Thiên cũng muốn xông ra, nhưng chưa kịp dời
bước thì bên ngoài đã có người vào. Người này lui ngược vào phòng, cả hai cánh
tay đều bị bể khớp. Y đang cố gắng chịu đau không kêu la, đến độ mặt mày thân
thể toát mồ hôi như tắm.

Y
quả là một thiết hán. Chẳng thể ngờ được một Vương Vạn Võ nỗi danh giang hồ với
thuật "phân cân thố cốt thủ" lại bị một kẻ thu ngân trong tiệm tạp
hóa đánh vỡ khớp xương tay! Y có chết cũng không tin được điều này, Thiết Chấn
Thiên và Mã Như Long cũng không thể tin nổi!

Trên
mặt Vương Vạn Võ hằn vẻ kinh ngạc và đau đớn, xen lẫn sợ hãi. Trong đời y chưa
bao giờ sợ như lần này, nhưng lối xuất thủ của kẻ thu tiền trong tiệm tạp hóa
đã làm y hoảng sợ thật sự! Chỉ trong một chiêu y đã bị đánh bại, không đường thoái
lui, y chỉ có nước lui dần từng bước, lui tuốt vào phòng trong.

Tấm
màn cửa lại buông xuống, Vương Vạn Võ không còn nhìn thấy lão Trương thật thà
tầm thường kia, nhưng y cũng không nhìn thấy những người trong phòng. Bởi mắt
của y tràn đầy nỗi kinh hãi, đau khổ, nên đã không nhìn thấy gì khác nữa. Thiết
Chấn Thiên bỗng đứng dậy kéo y ấn ngồi xuống chiếc ghế cũ. Vương Vạn Võ lẽ ra
phải nhận ra Thiết Chấn Thiên, bởi cả hai đã từng là bạn, sau đó trở thành kẻ
tử địch. Nhưng bây giờ y cũng không nhận ra Thiết Chấn Thiên, y vẫn còn đổ mồ
hôi.

-
Hắn là ai? Hắn là ai?

Giọng
của Vương Vạn Võ như đang trong cơn ác mộng.

Thiết
Chấn Thiên cũng rất muốn biết câu trả lời, y quay qua hỏi Mã Như Long:

-
Người thu tiền kia thật sự là ai?


Như Long không có cách gì trả lời. Y chỉ biết ông ta được gọi là lão Trương
thật thà, là một người chất phác thành thật, không có quá khứ huy hoàng, cũng
không có tương lai lớn lao, như thể chỉ sống cho qua ngày trong tiệm tạp hóa
này. Một người như vậy làm thế nào có thể trong một chiêu đã khống chế một
Vương Vạn Võ nổi tiếng võ lâm? Chủ tiệm nơi đây chẳng phải chủ tiệm ngày xưa,
thì người thu ngân cũng có thể không phải người của ngày xưa.


Như Long cũng nghĩ đến điểm này, nhưng y không nghĩ ra người này là ai.

Vương
Vạn Võ vẫn tháo mồ hôi, miệng lẩm nhẩm hỏi đi hỏi lại cùng một câu hỏi. Thiết
Chấn Thiên đột nhiên tát một bạt tai vào mặt Vương Vạn Võ. Y như trong cơn mơ
chợt tỉnh, cuối cùng đã nhìn thấy Thiết Chấn Thiên, y lấp bấp:

-
Là ngươi... ngươi ở đây...

-
Phải. Ngươi chắc chắn phải biết ta trốn ở đây.

Vương
Vạn Võ nhìn Thiết Chấn Thiên, trong mắt lộ vẻ đau khổ:

-
Ta biết ngươi ở đây, ta đến đây là để lấy mạng ngươi, bởi vì ta đã từng bán rẻ
ngươi, do đó ta càng hận ngươi hơn nữa.

-
Ta biết!

-
Ngươi đã biết tại sao không giết ta đi? Lúc ấy nếu ngươi giết chết ta, thì ta
đã không có ngày hôm nay!

Vương
Vạn Võ nói thật. Nếu chết dưới tay đại đạo Thiết Chấn Thiên, ít ra cũng đỡ hơn
chết dưới tay một tên thu ngân của tiệm tạp hóa. Y đã bại quá thê thảm, quá đau
đớn.

Bên
ngoài đã lâu không có tiếng động nào, tựa như chẳng hề xảy ra chuyện gì. Lão
Trương thật thà không vào phòng, có lẽ lúc này lão cũng giống như một người
thật thà, đang ngồi trước tiệm. Vẫn không ai nhận ra lão là một cao thủ mang
tuyệt kỹ trong người. Lão là ai? Tại sao lại cùng Mã Như Long trốn trong tiệm
tạp hóa này? Mã Như Long bỗng nhào ra khỏi phòng, y còn sốt ruột hơn Thiết Chấn
Thiên, muốn biết câu trả lời.

Lão
Trương thật thà quả nhiên vẫn ngồi chỗ lão vẫn thường ngồi, tiệm tạp hóa trông
không có gì khác thường.

Thế
nhưng bên ngoài tiệm hình như có gì khác thường. Thông thường đến lúc này,
trong hẻm đã ồn ào náo nhiệt, nào là những phụ nữ phơi y phục, những trẻ nít
ham chơi, những chó mèo đi hoang phóng uế bừa bãi. Con hẻm này tuy nghèo nàn dơ
bẩn, nhưng lúc nào cũng có tiếng người, có sinh khí. Nhưng lúc này trong hẻm
lại chẳng có một người nào cả. Không người, không tiếng động. Con hẻm tràn trề
sinh khí bây giờ dường như đã biến thành con hẻm chết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3