Ái đích quyền đầu - Chương 03 - 04

Hồi 3: Lưu Hương
Ngưng

Tại huyện Vĩnh Tồn, ngoài Lỗ Sơn môn cùng Liệt Diễm bang ra,
còn có một Lưu Hương phủ là nơi có nhiều người. Lưu Hương phủ cũng không phải
bang phái, mà là nơi ở của phú thương Lưu Quý Biên.

Lưu Quý Biên là đại phú thương số một số hai tại huyện Vĩnh
Tồn, ngay cả quan phủ cũng muốn kết giao với ông – quan thì ngồi thanh nhàn
không phạm đến công việc người, không có tiền thì tự nhiên có tiền của người
đưa đến tay, nếu không thì sao có thể ”thanh“ lại nhàn? Mà Lưu Quý Biên đang là
tài thần gia của y, tự nhiên y cũng lễ nhượng vài ba phần.

Người ta nói, người giàu sang, đều không có hậu, điều này
rốt cuộc cũng có chút đạo lý, Lưu Quý Biên gia sản vạn quán, nhưng lại không có
con trai, chỉ có một nữ nhi – Lưu Hương Ngưng.

Mọi người hình dung nữ nhân đẹp, luôn không thể nói thành
lời, nhưng thật ra nhiều từ đều dư thừa, mỹ nữ chính là mỹ nữ, vừa nhìn sẽ
biết: Đẹp!

Lưu Hương Ngưng thường xuyên được nhắc tới trong các cuộc
đàm luận của một số phong lưu công tử. Nàng tuy không hay đi lại bên ngoài,
nhưng biết rất nhiều. Nàng là mỹ diễm giai nhân, tại huyện Vĩnh Tồn - Cũng như
gia sản của cha nàng – là số một số hai. Dùng cách nói phân loại tuyệt đối,
không nghi ngờ gì là đệ nhất mỹ nữ tại huyện Vĩnh Tồn.

Lưu Hương Ngưng đã mười tám. Tục ngữ nói, mười tám như một
đóa hoa, mà mong chờ để đi theo người đến hái hoa. Nhưng thật ra khi Lưu Ngưng
Hương mười lăm tuổi thì, đã có người đến Lưu Hương phủ để cầu thân, theo đó
người cầu thân dần dần đông hơn, tiếp đó lại từ từ thưa dần đi khiến cho không
ai lý giải nổi. Song nói trắng ra là, khi nào có người muốn hái hoa, thì nên học
tập những người đi hái hoa trước, sau lại nghĩ tới những người hái hoa đều bị
lũ chó canh vườn hoa đuổi cắn, cũng dần dần không ai dám hái hoa – hoa hái
không được, bị chó cắn quay về thì thật không đáng.

Bởi vì Lưu Hương Ngưng lớn lên ngày càng dễ nhìn. Từ khi
nàng mười lăm tuổi, Lưu Quý Biên đã không thể nào yên tâm để cho nàng đi lại
bên ngoài, sợ nàng gặp phải kẻ xấu. Thế giới này, kẻ xấu cũng không ít.

Cha lo lắng cũng không thể thay đổi người trẻ tuổi tò mò và
hiếu động trời cho. Khi Lưu Quý Biên không ở nhà thì, Lưu Ngưng Hương vẫn lén
lút xuất ngoại đi dạo hai ba canh giờ mới lén lút quay về Lưu Hương Phủ. Lưu
Quý Biên ít nhiều cũng biết việc đó, nhưng mỗi lần nàng có thể bình an vô sự
trở về nhà, cũng không nói gì với nàng cả. Ông chỉ có một bảo bối nữ nhi, sao
có thể không yêu quý chứ?

Như ngày hôm qua nàng bế nữ nhi của quản gia đi ra ngoài,
ông cũng nhắm mắt làm ngơ. Không ngờ sáng sớm hôm nay, Lưu Ngưng Hương lại lén
lút đi ra ngoài cửa. Đó là nha hoàn phát hiện được, ông cũng không phái người đi
tìm, chỉ

tựa vào ghế thái sư than nhẹ: “Chỉ mong nữ nhi bình yên trở
về.”

Lưu Hương Ngưng lẻn đi, chạy thẳng đến bên bờ Vong Tình hồ,
khuôn mặt xinh đẹp hết ngó đông lại nhìn tây, trong tay cầm một chiếc áo khoác
dài, là chiếc áo mà hôm qua Thiết Huyết Cừu đã khoác lên người Trĩ Tâm.

“Y còn chưa tới sao?” Lưu Hương Ngưng nhủ thầm.

Nàng đang đợi người ư?

Có lẽ vậy.

Sương mù Vong Tình hồ vào sáng sớm dày hơn, trong khi làn
sương tan dần, Lưu Hương Ngưng đợi cũng đã lâu. Nàng hơi mất kiên nhẫn, tầm
nhìn cũng dần mở rộng đến kiều các giữa hồ, đôi mắt hấp háy, khóe miệng vô thức
nở một nụ cười nhu mỳ.

Nơi kiều các có hai thanh niên đang đứng.

Lưu Hương Ngưng lờ mờ nhìn ra là hai người đã gặp hôm qua:
Lý Thiếu Dương và Thiết Huyết Cừu.

Nàng định bước đến, chân vừa nhón lên, đột nhiên lại đặt
xuống, tay mân mê chéo áo, một hồi lâu sau quay người lại, lưng hướng về phía
hai người trên kiều các, đứng yên bất động.

Hai người trên kiều các dường như cũng nhìn thấy nàng. Hai
người nhìn thấy bóng lưng nàng – hôm nay nàng mặc áo màu đen, chiếc áo phất phơ
theo từng cơn gió.

Lý Thiếu Dương nói: “Là thiếu nữ hôm qua.”

Thiết Huyết Cừu nhìn kỹ bóng lưng đó, nói: “Nàng tới tìm
công tử”

"Hừ, sao ngươi khẳng định vậy?"

Thiết Huyết Cừu đáp: “Nàng cầm trong tay áo bào của ta, có lẽ
nàng muốn trả lại cho chúng ta. Nàng hôm qua vốn đã có thể gửi lại ta chiếc áo
đó nhưng chỉ vì khi gặp hôm qua nàng lại để Trĩ Tâm mặc. Đã mượn thì phải trả
nên hiện giờ nàng mới ở đây.”

Lý Thiếu Dương cười nói: “Đáng tiếc áo đó không phải của ta.”

Thiết Huyết Cừu đáp lại: “Nhưng tình cảm của nàng là dành
cho công tử.”

Lý Thiếu Dương vỗ vai Thiết Huyết Cừu bảo: “Chúng ta lại đó
thôi, nàng đã đợi cũng lâu rồi. Nếu không tới đó thì e chiếc áo của ngươi không
được trả về mất.”

Thiết Huyết Cừu điềm đạm cười

“Huyết Cừu, thật hiếm thấy ngươi cười. Ngươi cười lên khiến
người khác thật dễ chịu. Có lẽ ngươi nên chăm cười một chút”

Hai người đến sau lưng Lưu Hương Ngưng, Lý Thiếu Dương nói:
“Tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.”

Thân hình Lưu Hương Ngưng động nhẹ, quay người lại đáp: “Ồ,
tôi không biết ngài ở đằng sau. Lý công tử, ngài tới lúc nào vậy?”

Lý Thiếu Dương nhìn Lưu Hương Ngưng, nàng tự ahồ hôm nay đặc
biệt ăn mặc cầu kỳ, so với ánh nhật quang còn hơn nhiều, nhưng hắn càng lưu
luyến mỹ thái tự nhiên hôm qua của nàng hơn.

“Khi tiểu thư xoay người, ta đã đi qua, tiểu thư đang đợi ai
phải không?”

Lưu Hương Ngưng khẩn trương trả lời: “Không, không phải, ta
đi dạo thôi, ta nghĩ, nếu như gặp ngươi, sẽ mang áo khoác này trả cho ngươi. n,
đây có phải cua ngươi không?" Nàng đưa áo khoác cho Lý Thiếu Dương, thấy
Lý Thiếu Dương không nhận, ngược lạ chỉ tay vào người thanh niên bên cạnh. Nàng
đưa cho hắn, đây là của hắn

Lưu Hương Ngưng lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của Thiết
Huyết Cừu. Nàng kín đáo nhìn người thanh niên chất phác, có chút không ý tứ,
chuyển y phục cho Thiết Huyết Cừu, xấu hổ nói: Đây là của người? Cám ơn người
hôm qua chiếu cố Trĩ Tâm của ta.”

“Không cần.” Thiết Huyềt Cừu tiếp nhận lấy bộ áo khoác. Song
thủ lực lưỡng có chút run rẩy, song nhãn không dám nhìn thẳng trông giống như
trẻ con.

Lưu Hương Ngưng tại lúc Thiết Huyết Cừu nhận lấy áo khoác
xong, độ một khắc sau xoay mặt hướng về Lý Thiếu Dương nói: “Lý công tử, không
có việc gì, ta phải đi rồi.”

Lý Thiếu Dương giữ lại nói: “ Chẳng lẽ nhất định phải có
việc mới có thể lưu lại ư? Tiểu thư có thể nào cùng với chúng tôi đi dạo quanh
bờ Vong Tình Hồ này một chút không?“

Lưu Hương Ngưng bất giác hiện ra vẻ xấu hổ ngượng ngùng trên
mặt “Cái này... Cái này...”

Lý Thiếu Dương nói tiếp: “Chẳng lẽ tiểu thư cho rằng chúng
tôi là người xấu cho nên chẳng muốn ở cùng một chỗ với chúng tôi?“

Lưu Hương Ngưng vội la lên “Không phải vậy, ta, ta...”

“Có thể nắm tay nàng được không?” Lý Thiếu Dương rất lịch sự
chìa bàn tay ra. Lưu Hương Ngưng nhìn bàn tay dài đầy nam tính, đột nhiên nhìn
lại bàn tay trắng noãn của mình, sắc mặt đỏ ửng, xoay người chậm rãi đi trước,
chừng hai ba bước quay đầu lại: “Công tử, người không phải nói là đi dạo sao?“

Lý Thiếu Dương nhìn Thiết Huyết Cừu mỉm cười.

Thiết Huyết Cừu trong mắt hiện ra một thoáng mất mát rất khó
phát hiện, rồi lên tiếng: “Công tử, Huyết Cừu về trước.”

“Không phải là chúng ta cùng đi với nhau sao?”

Huyết Cừu trả lời: “Huyết Cừu tuy có trách nhiệm, nhưng biết
giờ phút này không nên đi theo công tử, nếu không sẽ làm mất hứng Hương Ngưng
tiểu thư.”

“Ha ha!” Lý Thiếu Dương bật cười ra tiếng.

Lưu Hương Ngưng tức giận trừng mắt nhìn Thiết Huyết Cừu quát
lên: “Ai nói ta mất hứng?”

“Thiết Huyết Cừu nói.” Thiết Huyết Cừu trả lời nàng, xoay
lại nhìn Lý Thiếu Dương rồi nói tiếp: “Công tử, Hương Ngưng tiểu thư đích thị
là một cô gái rất đáng yêu. Ta không quấy rầy các ngươi.”

Dứt lời, hắn ly khai Lý Thiếu Dương. Kể từ ba tháng nay, đây
là lần đầu tiên hắn không cùng Lý Thiếu Dương đồng thời trở về Lỗ Sơn Môn.
Trong cuộc sống sau này, hắn cũng không theo Lý Thiếu Dương ra ngoài nữa. Lý
Thiếu Dương ra ngoài một mình đến Vong Tình hồ, nhưng lại có thêm một nhân ảnh
xinh đẹp bên cạnh hắn.

Mùa xuân đã đến trên Vong Tình hồ, cái tình yêu đầu mùa của
bắt đầu chớm nở, và cũng bắt đầu một cái câu truyện khác.

Hồi 4: Ngô Chi Năng

Mùa xuân đã qua, lúc này thời tiết bắt đầu vào hạ.

Ba tháng trôi qua, Thiết Huyết Cừu một lần nữa lại theo sau
làm tả hữu cho Lý Thiếu Dương. Hắn nghe Lý Thiếu Dương nói hôm nay có một cuộc
hẹn gặp mặt với một nhân vật trọng yếu tại Thường Mãn lâu. Thường Mãn lâu là
tửu điếm lớn nhất ở Vĩnh Tồn huyện thành, người có thể ra vào tửu điếm này đều
là người có danh tiếng. Thiết Huyết Cừu không hỏi là ai. Hắn có thói quen trầm
mặc ít nói, chuyện không nên hỏi hắn sẽ không hỏi, đây chính là cá tính của
hắn.

Thường Mãn Lâu ở mặt nam của Vĩnh Tồn huyện thành. Đó dường
như là nơi lui tới của hai miền nam bắc, nhưng người tới đây đa phần là người
trong huyện Vĩnh Tồn.

Lý Thiếu Dương vừa đi trên đường lớn, thì có rất nhiều nguời
hướng hắn chào hỏi. Hắn cũng nhất nhất đáp lễ. Những thiếu nữ ở trên lầu đều
dùng ánh mắt nguỡng mộ nhìn hắn say đắm. Xem ra hắn rất có mị lực đối với các
yên hoa nữ tử.

Lý Thiếu Dương đối vói sự việc này chỉ có cười.

“Huyết Cừu.” Lý Thiếu Duơng đến gần một lão nhân ăn mày đang
ngồi dưới đất, mắt hắn nhìn lão ăn mày đồng cảm, trong miệng kêu Thiết Huyết
Cừu một tiếng.

Thiết Huyết Cừu trong ngực lấy ra một ít bạc vụn thả vào bát
của lão ăn mày, lão ăn mày cảm kích nói: “Cám ơn công tử, công tử là người hảo
tâm tất sẽ được báo đáp tương xứng.”

Thiết Huyết Cừu nói: “Không cần cảm ơn ta, đây là công tử
nhà ta tặng cho ngươi, ngươi hãy tạ ơn người.”

Hai người đi được vài bước bỗng nghe sau lưng lão ăn mày hô
lên: “Có người cướp tiền của ta.”

Lý Thiếu Dương nhanh chóng xoay người, thân ảnh nhoáng lên
một cái, đã bắt đuợc tên giật tiền, nói:“Mau trả tiền lại cho lão.”

Người giựt tiền chính là một người trung niên, ăn mặc rất
rách rưới, hắn nói rất đáng thương: “Công tử, ở nhà ta, vợ và con ta sắp chết
đói, ngươi đã thương lão ăn mày, cũng nên thương ta chứ. “

Lý Thiếu Dương lãnh đạm nói: “Ta nói trả tiền lại cho lão.”

Lão ăn mày đã đi tới nói: “Công tử, để cho hắn đi đi, ta chỉ
có một người, nhà hắn đến mấy miệng ăn.”

Lý Thiếu Dương vẫn không buông người trung niên, hắn chỉ
chảy nước mắt, cầm bạc trả lại cho lão ăn mày. Đoạn Lý Thiếu Dương bất ngờ nói:
“Huyết Cừu, cấp chút ngân lượng cho vị đại thúc này.”

Thiết Huyết Cừu lại lấy ra một chút bạc vụn giao cho người
trung niên vừa giựt tiền, Lý Thiếu Dương nói: “Lão ăn mày già hơn so với ngươi,
ngươi không nên đoạt tiền của lão, huống chi hắn cũng không có nhiều tiền.”

Người trung niên ngàn lần cảm ơn vạn lần cảm kích sau đó bỏ
đi.

Lý Thiếu Dương nói: “Thế gian này, người nghèo nhiều hơn
người giàu rất nhiều.”

Thiết Huyết Cừu nói: “Công tử, thời gian không còn nhiều,
chúng ta còn có việc.”

Lý Thiếu Dương một tay khoát lên vai Thiết Huyết Cừu nói:
“Đi.”

Hai người tới Thương Mãn lâu, chỉ thấy toà lầu hai tầng
chiếm vị trí rất lớn, từ ngoài nhìn vào có vẻ rất đường hoàng, tráng lệ - bảo
tồn được các nét đẹp cổ kính.

Tiểu nhị nhìn thấy Lý Thiếu Dương liền chạy tới, khom lưng
nói: “Lý công tử đã tới, sau này rất mong Lý công tử thường xuyên tới Thường
Mãn lâu. Nhìn Lý công tử mặt vui vẻ chắc là mọi việc rất tốt.”

Lý Thiếu Dương cười cười bảo Thiết Huyết Cừu đưa cho tiểu
nhị ít bạc, nói: “Lưu lão gia có tới không?”

Tiểu nhị nhìn nén bạc trong tay, mặt mày hớn hở nói: “Lưu
đại gia không có tới, nhưng Lưu đại gia có dặt bàn ở trên lầu, Lý công tử có
hẹn với Lưu đại gia?“

Thiết Huyết Cừu nói:“ Nói nhiều, ngươi dẫn đường đi.”

Tiểu nhị vội vàng cúi người, đẫn hai người lên lầu. Trên lầu
chỉ có bốn bàn lớn, nhưng trang trí rất cầu kỳ, hoa mỹ, hiển nhiên tại đây
chuyên dùng để tiếp khách quý. Lưu Quý Biên chính là đang ngồi tại một bàn lớn
ở phía trái.

Lý Thiếu Dương ngồi ở trên, nhìn thấy tình cảnh hiện tại,
cũng có thể mọi người lên xuống lầu. Thiết Huyết Cừu đứng ở bên cạnh, thấy vậy
Lý Thiếu Dương bảo hắn ngồi xuống, nhưng hắn từ chối nói: “Công tử, Huyết Cừu
đứng được rồi, tại đây chủ tớ phải phân biệt.”

Lý Thiếu Dương bất đắc dĩ đành ngồi yên, nhắm mắt dưỡng
thần. Hôm nay hội ước của hắn mà nói là cực kỳ quan trọng, hắn nghĩ phải ứng
phó như thế nào cho phải - Lưu Quý Biên là phụ thân của Hương Ngưng, có lẽ là
cha vợ tương lai của hắn.

Theo quán tính của tiểu tnhi, tiếng cười đón tiếp tại Thường
Mãn lầu vang lên: “Ôi, Ngô thiếu gia, cơn gió nào mang thiếu gia đến vậy. Người
đã bảy ngày nay không có tới đó, tiểu nhân rất mong người.”

Một âm thanh đầy hào khí vang lên: “Khen cho trí nhớ của ngươi,
ta đúng là bảy ngày không có tới đây. Các ngươi làm ăn vẫn tốt chứ?“

Tiểu nhị nói: “Nhờ hồng phúc mọi người chiếu cố, lão bản đối
với tiểu nhân rất tốt.”

Trên lầu Lý Thiếu Dương nghe được phía dưới nói chuyện, nhắm
hai mắt, thản nhiên nói: “Huyết Cừu, Ngô Chi Năng có lẽ đã tới.”

Ngô Chi Năng vốn là bang chủ của Liệt Diễm bang, đã ba mươi
lăm tuổi, còn chưa lấy vợ. Hắn vốn từng nói hắn tuổi còn trẻ, cho nên tiểu nhị
mới có thể gặp hắn mà gọi "Ngô thiếu gia", cũng là hợp với ý hắn.
Người này không chỉ cao lớn, vóc người vạm vỡ, gương mặt thường mang theo nụ
cười, làm cho người ta vừa nhìn là nghĩ tới hạng người hào sảng.

Lý Thiểu Dương cùng Ngô Chi có chút kết giao. Tuy nói Lỗ Sơn
môn cùng Liệt Diễm vốn "Thủy hỏa bất dung", nhưng Lý Thiểu Dương cho
tới bây giờ vốn không tham gia công việc trong bang, mà Ngô Chi Năng hình như
cũng không thèm để ý Lý Thiểu Dương dù cho hắn là nhi tử của Lý Đông Dương. Hắn
đối đãi Lý Thiểu Dương cũng như huynh đệ thông thường. Lý Đông Dương cũng biết
rõ, thật sự cũng không nói cái gì, nhi tử muốn coi ai là bằng hữu, vốn là việc
riêng của nhi tử.

"n" Thiết Huyết Cừu nói ra một lời, xem như đã trả
lời Lý Thiếu Dương.

Cầu thang vang lên đều đều tiếng bước chân nặng nhẹ, như là
đang hợp tấu một giai điệu, tiếng cười của Ngô Chi Năng vang tới: "Ha ha,
Lý huynh đệ, ngươi cũng thiệt là, ba tháng rùi không thấy lão đệ, hóa ra đang ở
đây phong lưu?"

Lý Thiểu Dương vội vàng mở hai mắt, cười đứng lên nghênh
tiếp, nói: "Ngô bang chủ, sao lại có thể nói thế, chúng ta quen biết đã
lâu, sao lại nghĩ ta ở đây phong lưu chứ?"

Hai người theo thứ bậc ngồi xuống, Ngô Chi Năng xem trên bàn
có ba chén trà, sau đó lãnh nhạt nhìn lại Thiết Huyết Cừu, hỏi: "Lý huynh
đệ, ngươi hôm nay có hẹn à?"

Lý Thiểu Dương đáp: "Đúng vậy!"

Ngô Chi Năng nói: "Ta hình như không nên có mặt chỗ
này. Ta gọi tiểu nhị dọn thêm một bàn, sao này có thời gian rãnh rỗi cùng ngươi
uống rượu nói chuyện.”

Lý Thiếu Dương giữ lại nói: “Bang chủ khách khí rồi, hôm nay
gặp được bang chủ đã là có duyên, để đệ gọi tiểu nhị đem thêm một chén trà cùng
bang chủ đàm đạo. Chỉ là bang chủ phải cùng ta ở đây chờ người, thật là làm
huynh đệ này cảm thấy không vui.”

Ngô Chi Năng cười hỏi tiếp: “Không sao, người có thể làm lão
đệ ngồi chờ thì cũng đáng để ta ngồi chờ, không biết là người nào?“

Lý Thiếu Dương trả lời: “Một nam nhân và một nữ nhân.”

Ngô Chi Năng sững sốt, nhưng vẫn cười nói: “Lão đệ vẫn vẫn
cứ như vậy, huynh đây cũng chẳng hỏi nhiều.”

Tiểu nhị bưng chén trà để lên bàn. Lý Thiếu Dương sau khi
châm trà cho Ngô Chi Năng liền nâng chén trà mình lên rồi nói: “Bang chủ, đệ
lấy trà thay rượu kính huynh một chén.”

Ngô Chi Năng cũng nâng chén trà lên cùng Lý Thiếu Dương
tương kính, hai người vừa mới nhấp môi thì dưới lầu tiệu nhị dột nhiên hô lên:
“Lưu đại gia, Lưu tiểu thư, Lý công tử chờ hai vị trên lầu đã lâu!“

Hai người mời nhau rồi cùng ngồi xuống uống trà, nhưng chưa
hết tuần trà, Ngô Chi Năng bỏ chén trà, đưa mắt nhìn Lý Thiếu Dương, nói:
“Người đang đợi ai đến vậy?“

Lý Thiếu Dương đầu hơi ngẩng lên, tiếp tục uống xong chén
trà, từ từ đặt chén xuồng, nói: “Ai tới, bang chủ nói như vậy chắc là biết ai
sẽ tới đây?“

"Lưu Hương phủ tại Vĩnh Tồn này ai mà chẳng biết?“ Ngô
Chi Năng cầm chén trà trong tay, ngửa đầu uống cạn.

"Nguyên lai là Ngô bang chủ cũng tới hội ngộ”, một
giọng nói tuy đã già nhưng vẫn sang sảng từ thang lầu truyền đến. Lưu Quý Biên
xuất hiện ở tầng hai, là một người khoảng năm mươi tuổi, không cao nhưng mập,
khi di chuyển có cảm giác khó khăn. Đi bên cạnh chính là nhi nữ bảo bối của
mình - Lưu Hương Ngưng, đệ nhất mĩ nhân của thành Vĩnh Tồn.

Lý Thiếu Dương cùng Ngô Chi Năng đồng thời đứng lên nghênh
đón vị mĩ nữ này. Duy chỉ có Thiết Huyết Cừu vẫn đứng yên, đưa mắt nhìn Lưu
Hương Ngưng một chút, nhưng có thể nhận ra là Lưu Hương Ngưng so với ba tháng
trước đây mà hắn gặp vẻ mĩ lệ càng tăng lên, ánh mắt nhìn như có tâm sự. Hắn
trước giờ chưa từng tiếp xúc với ánh mắt này thành ra cũng không biết nhiều,
nhưng hắn cảm thấy từ lúc vị mĩ nữ này xuất hiện ánh mắt không rời khỏi công tử
của hắn. Thiết Huyết Cừu bàn tay bất chợt nắm lấy thành lan can.

Lưu Quý Biên và nữ nhi ngồi xuống. Lưu Hương Ngưng ngồi ở
bên cạnh Lý Thiếu Dương.

Tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên.

Lưu Quý Biên Nói: “Nữ nhi nhi của ta bảo ta đến một chuyến.
Lý môn chủ vì sao chưa thấy xuất hiện?”

Lý Thiếu Dương biết Lưu Quý Biên đối với việc cha hắn chưa
đến có điều lấy làm bất mãn, nhất thời cũng chưa biết trả lời như thế nào.
Thiết Huyết Cừu nói: “Môn chủ không phải lúc nào cũng có mặt.”

Lưu Quý Biên nhìn kỹ gã đứng phía sau Lý Thiếu Dương chính
là Thiết Huyết Cừu nói: “Ngươi nói chuyện rất thái quá, tuỳ tiện, ngươi phải
chú ý thân phận của mình. Ta tịnh không có hỏi ngươi.”

Thiết Huyết Cừu sửng sốt, quang mang trên hai mắt chợt loé
lên sau đó mặt cúi thấp, chỉ là tay phải hắn có chút run rẩy.

Ngay lúc này, Lưu Hương Ngưng kêu lên một tiếng giận dỗi:
“Cha!”

Lưu Quý Biên trầm nét mặt chậm rãi nói: “Không đề cập tới
nữa, uống rượu trước đã.”

Ba người uống một chén, Ngô Chi Năng đột nhiên hướng Lưu
Hương Ngưng hỏi: “Tiểu thư, còn nhớ ta không?”

Lưu Hương Ngưng đảo mắt nhìn Ngô Chi Năng, gật đầu.

Ngô Chi Năng nói: “Ba tháng trước, tiểu thư và ta gặp nhau
tại Vong Tình hồ, không biết tiểu thư có nhớ kỹ lời ta không?”

Lưu Hương Ngưng mặt đỏ lên, vào ngày nàng gặp Lý Thiếu
Dương, trước đó đã gặp qua Ngô Chi Năng. Lúc đó nàng nói với Lý Thiếu Dương là
gặp chút trì hoãn bởi vì nàng đang gặp Ngô Chi Năng. Ngô Chi Năng lúc đó nói
với nàng rằng vào ngày sinh nhật nàng, hắn sẽ đưa sính lễ đến Lưu Hương phủ.
Việc này nàng vẫn luôn canh cánh bên lòng. Hôm nay hắn nhắc lại, nàng cũng hơi
ngờ ngợ, chỉ là qua ba tháng trong lòng nàng đã có sở chúc. Hôm nay cũng vì
việc chung thân đại sự của nàng mà tới.

Nàng cúi đầu nói: “Ta cũng không nhớ rõ.”

Ngô Chi Năng nhìn nàng một hồi, đột nhiên cười lớn thành
tiếng nói: “Tiểu thư nói đùa rồi.”

Đợi hắn hết cười, Lưu Quý Biên đột nhiên nói: “Thiếu Dương,
Hương Ngưng nếu đã chọn ngươi, ta cũng sẽ thành toàn cho nó. Khi cha ngươi trở
về, các người hãy qua phủ ta một chuyến để đưa sính lễ. Rượu đã uống xong rồi,
ta cùng với Hương Ngưng cáo từ trước. Đừng để cho nữ nhi của ta phải chờ lâu
quá, ta không thích phụ thuộc nhiều vào người khác.”

Lưu Quý Biên cùng với nữ nhi vừa đi khỏi, Lý Thiếu Dương
tiến lại kính Ngô Chi Năng một chén nói: “Bang chủ, ta cũng cần phải trở về,
nếu các vị còn hứng thú xin cứ việc tiếp tục, Thiếu Dương không thể bồi tiếp.
Huyết Cừu! Chúng ta trở về.”

“Vậy không tiễn, lão đệ! Khi nào gửi thiếp mời cho ta đây?”

Lý Thiếu Dương quay đầu lại nói: “Ta cũng muốn càng sớm càng
tốt.”

“Ha ha, lão đệ, ba tháng này ngươi quả thật là phong lưu!“

Lý Thiếu Dương cùng với Thiết Huyết Cừu đã đi xuống lầu. Ngô
Chi Năng đứng lên lan can lầu nhìn theo hai người đã đi xa, hắn cúi mắt xuống
thấp nhìn chổ lan can nơi Thiết Huyết Cừu đã vịn qua, nơi đó hiện ra năm chỉ ấn
rất sâu, hắn thở phào nhẹ nhỏm lẩm bẩm: “Thiết Huyết Cừu?!”

Báo cáo nội dung xấu