Cái bóng cười - Chương 17 - 18

Chương 17: Dưới chân vách đá

Hoảng sợ khi thấy hai người đàn ông da nâu xuất hiện,
Bob và Peter bước lùi chậm chạp. Khi đi ngang Peter chụp lấy cái đèn, sẵn sàng
đập vào đầu một tên, nếu cần thiết.

Đoán được ý định của Peter, một người lắc đầu và nói
bằng một giọng có âm yết hầu.

- Không! Anh không hiểu! Chúng tôi, bạn. Đến giúp!

Bob chưng hửng nhìn người đàn ông.

- Ông nói được tiếng anh?

- Có. Một chút. Tôi, Natches. Đây, anh trai tôi,
Nanika.

- Nếu muốn giúp chúng tôi thì tại sao các ông lấy cắp
pho tượng nhỏ? Peter hoài nghi hỏi.

- Chúng tôi thấy anh lượm tượng người Da Đỏ nhỏ bằng
vàng trên đường. Chúng tôi nghĩ tượng chứa thư của em trai, Victorio. Chúng tôi
đi theo anh lấy lại tượng vàng, nhưng không có thư trong đó.

- Có chứ, nhưng chúng tôi đã lấy ra rồi! Peter nói
thẳng.

- Ồ! Natches thốt lên. Thư nói gì?

Peter lặp lại nội dung SOS, Natches có vẻ rất xúc
động.

- Chúng tôi sợ vậy, Natches buồn bã nói. Em đang gặp
nguy hiểm, Harris nói láo, người xấu!

- Các ông là người da đỏ Yaquali ở Mêhicô phải không?
Bob hỏi. Và tên Harris đã bắt giữ em trai các ông.

- Phải. Chúng tôi đi tìm em, chúng tôi sợ. Chúng tôi
không thích thành phố nhưng chúng tôi phải tìm được Victorio và mấy cậu bé
khác.

- Tại sao lúc rượt theo chúng tôi, các ông không thử
nói chuyện với chúng tôi? Bob hỏi. Đáng lẽ các ông phải giải thích.

- Khi xúc động, chúng tôi không nói được tiếng anh,
Natches buồn rầu thú nhận.

- Nhưng tại sao Harris bắt giữ em trai của các ông?
Hắn có ý định gì?

Bằng một thứ tiếng anh lủng củng, Natches kể lại câu
chuyện.

Cách đây một tháng, Harris đến một ngôi làng ở tận
Sierra Madre, tại Mêhicô.

Ông đề nghị tuyển bốn cậu bé để dẫn sang Mỹ làm trò
leo núi, biểu diễn cho khách du lịch. Bọn trẻ sẽ được trả tiền hậu. Thế là giao
kèo được thống nhất, Victorio thuộc đội leo núi.

- Chúng tôi nghèo, Natches nói. Mà thanh niên cần biết
chút văn minh. Harris nói sẽ có nhiều tiền và học hỏi nhiều.

Thế là Harris ra đi cùng bốn cậu bé, cả làng đều mừng.
Nhưng cách đây một tuần, lại nhận được bức thư gửi từ Rocky và cho biết
Victorio cần giúp đỡ. Bằng cách này hay cách khác, cậu bé đã báo động được cho
người thân của mình.

- Chúng tôi đi ngay, mua xe cũ đến đây. Chúng tôi tìm
thấy Harris trong một ngôi nhà đẹp trên núi. Chúng tôi tưởng là nghe thấy tiếng
Victorio kêu cứu. Chúng tôi chờ. Chúng tôi thấy các anh lượm vàng. Ngày hôm
sau, chúng tôi đi theo các anh đến chỗ quay phim, rời ngôi nhà, chúng tôi lấy
lại người Da Đỏ cười. Khi không thấy bức thư trong đó, chúng tôi tìm Harris,
chúng tôi thấy Harris trong nhà lớn, chúng tôi muốn Harris nói Victorio và mấy
cậu bé khác ở đâu. Nhưng Harris la, Harris đánh chúng tôi, Harris gọi cảnh sát
để bỏ tù chúng tôi, chúng tôi sợ, chúng tôi bỏ chạy.

- Ý ông nói là chính Harris đã đánh ông trước và gọi
cảnh sát bắt các ông? Bob hỏi, cậu bắt đầu hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.

- Đúng, chúng tôi chỉ hỏi. Harris đánh như thể chúng
tôi là ăn cướp. Harris la: tấn công! Không đúng.

- Rồi sao nữa?

- Chúng tôi canh chừng nhà lớn. Chúng tôi thấy các anh
ra, chúng tôi định gặp, các anh chạy. Chúng tôi theo dõi tiếp. Thấy Harris bỏ
hai cậu lên xe, chúng tôi theo đến đây, leo đá vào đây để nói chuyện. Bây giờ
chúng tôi muốn các anh cho biết Harris đi đâu?

- Chúng tôi không biết, Peter thở dài.

- Tại sao chúng lại cần đến những cậu bé làng ông? Ông
có biết không? Bob hỏi.

- Kế hoạch xấu xa, Natches buồn rầu nói. Hắn dùng các
cậu bé vào việc xấu. Xong việc hắn sẽ thủ tiêu các cậu bé để không tố cáo được
hắn.

Bob kêu lên một tiếng.

- Hiểu rồi! Hắn muốn dùng các cậu bé để tìm kho báu
Chumash! Mấy cậu bé leo trèo rất giỏi! Rồi khi lấy được kho báu, hắn sẽ quẳng
mấy cậu bé vào xó nào đó để các cậu không bao giờ kể lại chuyện được.

- Nhanh lên! Peter la lên. Phải báo ngay cho cảnh sát
trưởng Reynolds.

- Các anh báo cảnh sát à? Natches hỏi. Các anh đi khỏi
đây?

- Phải, nhưng bằng cách nào? Có bảo vệ ngăn ở cửa.

- Tất cả chúng ta xuống vách đá! Natches quyết định,
như thể chuyện chỉ là vài bước chân chim bước trên một lối đi rải cát mịn.

- Leo xuống vách này à? Peter hoảng sợ, vội vàng lùi
lại.

- Với chúng tôi không nguy hiểm!

Bob nhìn Peter rồi lại nhìn Natches.

- Được, chúng tôi sẽ liều, không còn cách nào khác!
Bob cố gắng nói bằng một giọng không run.

Peter hiểu rằng đành phải chấp nhận.

- Trước khi đi, ta hãy phát vài tín hiệu.

Bob và Peter lại cửa sổ, rồi phát đi vài tín hiệu bằng
morse. Sau đó cả bốn leo qua cửa sổ. Ra đến ngoài, Natches và Nanika tìm thấy
hai thân cây rắn chắc, cột đầu dây vào đó, rồi thả xuống dọc theo sườn vách.
Hai anh ra hiệu cho Bob và Peter.

- Chúng tôi có dây curoa trên ngực và vai, Natches
giải thích. Các anh bám vào dây curoa ở vai và leo lên lưng, chúng tôi sẽ mang
các anh xuống dưới.

Peter leo lên lưng Natches, còn Bob leo lên lưng
Nanika. Không nói thêm tiếng nào nữa, hai chàng Yaquali tiến hành leo xuống dọc
vực thẳm. Peter nhắm mắt lại, cậu có cảm giác đầu mình đang quay như chong
chóng, và chính mình đang té xuống khoảng không. Bob tuyệt vọng bám chắc lấy
Nanika. Hai anh chàng Yaquali gần như nhảy búng lên trên thành đá, nhanh nhẹn
và khéo léo như ruồi đâu trên tường.

Hai anh trượt dọc theo dây, dịch chuyển từ sóng đá đến
hốc đá, không bao giờ dừng hay đi chậm lại. Thỉnh thoảng hai anh đu đưa trong
khoảng không, Bob và Peter càng bám chặt hơn. Hai anh khéo léo bay khỏi sườn đá
bằng một cú đá chân nhanh nhẹn và rơi đúng điểm đã chọn để đá thêm một lần nữa.
Hai anh thực hiện những cú nhảy gần như trong bóng tối hoàn toàn. Đối với dân
vùng núi này, việc leo xuống vực thẳm cũng dễ như dân thành phố đi dạo trên hè
đường.

Bob và Peter có cảm giác "chuyến đi xuống địa
ngục" này kéo dài hàng thế kỉ.

Cuối cùng hai thám tử cũng hiểu rằng hai người này đã
chạm chân xuống mặt đất. Hai bạn thận trọng thả tay và mở nắt ra.

- Rồi! Bob nhẹ nhõm kêu. Cám ơn các ông. Các ông giỏi
quá!

Natches mỉm cười

- Không khó lắm, thậm chí dễ nữa.

Tất cả bước nhanh dọc theo con dường mòn dẫn đến chỗ
hai anh đậu chiếc xe cũ. Đúng lúc cả nhóm ra đến con đường, đèn pha của một
chiếc xe lớn chiếu vào làm loé mắt tất cả. Ông Harris bước ra khỏi bóng tối,
chĩa súng săn vào cả nhóm.

- Sa... sao… Bob cà lăm. Làm thế nào ông...

- Tìn ra các người hả? Dễ thôi! Tôi nhìn thấy tín hiệu
bằng đèn của các cậu và tôi lùi lại để xem.

- Ôi! Peter rên rỉ.

Ông Harris phá lên cười, rồi quay sang trợ lí của
mình. Tên Sanders cũng đang đứng đó cầm vũ khí. Nanika lợi dụng giây phút sơ hở
đó. Anh nói nhỏ cái gì thật nhanh vào tai Natches, rồi xông vào Harris. Tên ăn
chay giả khéo léo né được, rồi đập vào đầu anh một cái. Nanika té xuống đất bất
tỉnh.

- Ông Harris ơi! Sanders la lên. Coi chừng! Tên kia
chạy trốn!

Trong nháy mắt Harris quay lại, nhưng Natches đã lao
vào bóng tối. Harris hoài công tìm kiếm: không có ai hết. Hắn quay lại trừng
trừng nhìn Bob và Peter.

Hắn tức thời mất đi lòng tự tin. Rồi hắn bình tĩnh
lại,lạnh lùng tuyên bố:

- Không sao, cứ để hắn chạy, ta cũng sắp đi xa khỏi
chỗ này, hắn sẽ không làm gì được ta.

Sanders không giấu được sự lo lắng.

- Sếp có chắc không?

- Tất nhiên! Đồ ngu! Mày đi thay gác cho Carson đi và
bảo nó đến đây. Ta sẽ mang mấy thằng nhóc điên này theo cùng. Cứ gặp chúng trên
đường đi hoài, ta mệt lắm rồi. Phải giải quyết dứt điểm chuyện này.

Bob và Peter độ nhiên hoảng sợ, hiểu rằng lần này
không còn cách gì thoát khỏi tay hắn.

Chương 18: Trên núi

Cảnh sát trưởng kết thúc cuộc liên lạc với đồn Rocky
và bước ra khỏi xe, đến chỗ nhóm người đang đứng trước biệt thự Sandow.

- Không có tin gì của mấy người da nâu và xe của họ,
tôi rất tiếc ông Andy à. Nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm ra hai cháu, ông hãy
tin tưởng.

- Nhưng bằng cách nào? Chẳng có một chỉ dẫn nhỉ nào
dẫn ta đến chỗ hai cháu.

Ánh trăng tràn ngập khu vườn, biến mỗi cái bóng thành
một con ma màu bạc.

Hanibal đi bách bộ, tập trung suy nghĩ, trông cậu
giống như con cú mèo lớn đang suy tư.

- Chú cảnh sát trưởng ơi! Hanibal đột ngột gọi. Ta có
thể thử đoán hai bạn đang ở đâu. Ta chỉ cần suy nghĩ. Trước tiên kho báu phải ở
trên núi, trong giới hạn kho báu nhà này. Sau đó, ông Harris có xe, thứ ba, gần
như chắc chắn hắn định chiếm đoạt kho báu vào chính đêm nay.

- Nhưng điều đó có thể giúp gì cho ta hả Hanibal? Ted
hỏi.

- Ta có thể rút ra kết luận là hắn phải đi trên một
con đường thuộc khu đất nhà này. Có thể là một con đường dẫn lên núi không xa
đây lắm. Ta có thể loại bỏ con đường dẫn đến biệt thự và con đường dẫn đến nhà
chòi trong rừng. Còn những đường nào khác mà xe có thể đi lại không? Bà Sandow
có thể thông tin cho ta biết.

- Lý luận rất hay Hanibal à. Có nhiều cơ may là cháu
không lầm.

Cảnh sát trưởng quay sang bà Sarah trong khi Ted, ông
Andy và Warrington nhìn về phía núi.

- Thưa bà Sarah, còn có những con đường nào khác băng
qua khu đất nhà bà?

- Thật ra nhiều năm nay tôi đã không đi dạo quanh đây,
bà trả lời và nhíu trán suy nghĩ. Nhưng...

Ted đột ngột ngắt lời bà.

- Nhìn kìa, đằng kia, thấy ánh đèn không? Nó sáng tắt
đứt đoạn!

Tất cả nín thở nhìn theo hướng chỉ. Sau vài giây, một
tia chớp sáng khác đâm thủng màn đêm, khá thấp, ngay phía trên ngọn cây gần
nhất.

- Tín hiệu SOS! Hanibal kêu lên. Chắc là Bob và Peter
đang phát tín hiệu. Chắc là hai bạn bị giam ở trên đó!

- Cách đây khoảng 8 cây số, cảnh sát trưởng ước tính.
Chính tại chỗ bắt đầu có núi!

- Thẳng về hướng đông, thưa ông! Warrington nói thêm.

Những tín hiệu lkêu cứu ngắn dài lại sáng lên trong
màn đêm.

- Thưa bà Sandow, ở chỗ đó có gì vậy? Hanibal nhanh
nhẹn hỏi.

- Nào, để bà nhớ lại. Lâu quá... phải... cha của bà có
xây một nhà chòi thô sơ trên đó. Lạ quá, sao đột nhiên bà nhớ ra được. Lâu lắm
rồi không có ai đặt chân lên trên đó.

- Làm thế nào lên được chỗ đó? đến lượt ông Andy hỏi.

- Có một con đường... khá chật hẹp. Nó dẫn thẳng vào
giữa núi... và đi qua phía dưới chòi. Chòi xây trên một vách đá thẳng đứng rất
khó lên.

- Đúng một chỗ mà Harris có thể chọn để nhốt tù nhân.
Hanibal nhận xét.

Tất cả nhìn theo đèn, nhưng đèn không sáng nữa. Tất cả
chỉ hoài công chờ đợi, tín hiệu đã chấm dứt.

- Chắc là có chuyện xảy ra, ông Andy lo lắng nói nhỏ.

- Ta hãy đến xem tại chỗ, ông Reynolds quyết định.
Không nên chậm trễ!

Chiếc xe Rolls chạy trước chở Hanibal, Ted, ông Andy
và cảnh sát trưởng. Ba người của ông Reynolds đi theo sau trong xe cảnh sát,
còn một người ở lại biệt thự để trông coi bà Sandow. Hai tài xế thận trọng tắt
đèn pha. Do bóng tối, hai xe phải chạy chậm hơn. Cũng may là trăng đủ sáng đế
tiến lên trước mà không sợ bị tai nạn. Xe nhanh chóng đến chân những ngọn núi
cao. Mọi người xuống xe.

Hanibal chỉ đường nét rõ rệt của một nhà chòi ở phía
trên cao.

- Chỗ đó kìa, Hanibal thì thầm.

- Không còn thấy ánh sáng! ông Andy cũng thì thầm
theo.

- Ta sẽ leo lên đó, nhưng phải thận trọng, có thể đó
là một cái bẫy.

- Ta phải làm nhanh! ông Andy nói. Có thể con trai tôi
và Peter đang gặp nguy hiểm.

- Nếu chúng ta bị phát hiện sớm quá, hai cháu sẽ càng
bị nguy hiểm hơn nữa! Ông Reynolds nói. Hanibal, cháu ở lại phía sau! Harris là
một con người nguy hiểm.

Hanibal miễn cưỡng chấp thuận.

Nhóm cảnh sát vừa mới bắt đầu leo lên thì có cái gì
động đậy phía bên phải. Cảnh sát trưởng phóng đến đó. Warrington và ông Andy
cũng chạy đến giúp. Hanibal nhìn thấy một hình bóng màu trắng đang giãy giụa
trong tay cảnh sát.

- Một người da nâu! Hanibal kêu.

- Mang hắn ra đây, để nhìn cho rõ! Reynolds ra lệnh.

Khi nhìn thấy Hanibal, người Yaquali ngưng giãy giụa
ngay và nở một nụ cười tươi rói.

- Hanibal, phải không? Tôi là Natches. Bạn. Yaquali là
bạn. Tôi chạy trốn.

- Chúng tôi sẽ quyết định anh có phải là bạn hay
không. Reynolds tuyên bố bằng một giọng đe dọa, anh đã tấn công các cậu bé này,
đúng không?

- Xin lỗi. Do nhầm lẫn. Tôi tưởng các cậu bé là amigos
của người xấu Harris. Tôi sai. Tôi nói với hai cậu bé kia. Hai cậu tin tôi.

- Anh có gặp Bob và Peter! ông Andy thốt lên. Hai cháu
đi đâu rồi? Nhanh lên! Nói đi!

Natches ra vẻ khổ sở.

- Người xấu Harris mang hai cậu đi. Em trai Nanika của
tôi cũng vậy. Harris còn giữ em trai út, Victorio. Tôi cũng chạy được.

Cảnh sát trưởng Reynolds thở dài.

- Nào! Anh hãy bắt đầu từ đầu và cố gắng giải thích
cho chúng tôi...

- Khoan đã! Cháu dám chắc ông này nói được tiếng Tây
Ban Nha... đúng không? Hanibal nói thêm với Natches.

Người da đỏ có vẻ vui mừng ngạc nhiên và gật đầu.

- Nếu vậy, Hanibal nói, ông cứ nói tiếng Tây Ban Nha,
chú cảnh sát trưởng và tôi đều hiểu.

Natches tiến hành kể lại câu chuyện, nhưng lần này anh
nói nhanh và dễ hiểu hơn.

Dần dần khi nghe câu chuyện, Hanibal và ông Reynolds
càng lúc càng phẫn nộ.

- Ông nói rằng Harris đang giữ bốn cậu bé làng ông! Thám
tử trưởng kêu. Dĩ nhiên rồi, sao mình ngốc quá, hắn bắt buộc phải dùng trẻ em
Yaquali! Đó là lời giải cho câu đố của Đại Não. Tất cả chúng ta đều nghĩ kho
báu nằm trong con mắt của trời, nơi không một ai có thể đến được...

- Sao, thì đúng là như vậy còn gì hả Hanibal? cảnh sát
trưởng Reynolds hỏi.

- Không hoàn toàn đúng, thưa chú! Chú nhớ lại đi. Lời
chính xác là:"nơi không một người đàn ông nào có thể tìm thấy."
Không một người đàn ông nào, chú hiểu không? Ông ấy muốn nói rằng không một
người lớn nào có thể tìm thấy kho báu... nhưng một đứa trẻ thì được.

- Một cậu bé! cảnh sát trưởng thốt lên.

- Đúng thưa chú! Bộ lạc của Đại Não đã giấu tài sản
của mình ở một chỗ mà chỉ có một cậu bé mới lấy được, có lẽ là trong một cái
hang có lối vào rất chật hẹp.

- Cháu nghĩ là Harris đã tìm ra được ý nghĩa thật của
câu đố và đến làng Yaquali tuyển bốn cậu bé Da Đỏ đủ nhỏ và đủ khéo léo để đến
được chỗ giấu à?

- Phải, cháu nghĩ vậy, hắn biết rõ là người Yaquali
leo núi rất giỏi.

- Vậy có lẽ chỗ giấu ở đâu đó trên núi, cảnh sát
trưởng gật đầu suy ra. Nhưng chú ngạc nhiên một điều, tại sao tên Harris lại để
mình bị cản trở bởi lối vào chật hẹp? Hắn có thể dễ dàng cho nổ khối đá để làm
rộng ra.

- Thưa chú, như vậy rất mạo hiểm, Hanibal nhận xét.
Trước tiên, vụ nổ có thể làm chấn động, thậm chí gây sụt lở chôn vùi vĩnh viễn
toàn bộ kho báu. Sau đó, ta đừng quên rằng Harris muốn chiếm đoạt kho báu, điều
này buộc hắn phải kín đáo và im lặng.

Ông Andy tỏ ra nóng lòng.

- Hãy để sau hãy bàn, ông ngắt lời. Phải khẩn cấp đi
cứu con trai tôi và Peter. Natches ơi, sau khi bắt hai cậu bé, Harris đi hướng
nào?

Người da đỏ chỉ con đường dẫn lên ngọc núi cao nhất:

- Hướng này!

- Vào giữa một khu vực đặc biệt hoang dã! cảnh sát
trưởng thở dài. Ta có thể thám hiểm vùng này mấy ngày liền mà không tìm thấy gì
hết. Thôi, sáng mai tôi sẽ cho trực thăng bay qua vùng này.

- Sáng mai? ông Andy phản đối. Nhưng như vậy có thể sẽ
quá trễ.

- Ta không thể hành động mò mẫm, cảnh sát trưởng giải
thích. Anh hãy hiểu cho, như vậy chỉ làm cho tình thế hai cháu thêm nguy hiểm.

Hanibal im lặng suốt cuộc đối thoại này, đột nhiên,
cậu quay sang người Yaquali.

- Ông Natches ơi, ông có thể lần theo dấu vết bọn
chúng được không?

- Tất nhiên là được! Tôi quen đi theo dấu vết.

- Nếu vậy, thì ta đi! Cảnh sát trưởng quyết định. Đừng
để mất thêm thời gian. Và hi vọng ta sẽ sớm tìm thấy chúng.

Natches chạy trên con đường sáng trăng, tất cả lẳng
lặng đi theo.

Ông Harris đang đứng sát bên Bob và Peter trong một
vực hẻm hẻo lánh trên núi. Hai cậu bị trói chặt.

- Đồ ngốc, đáng lẽ ta phải vô hiệu hoá bọn mày ngay từ
đầu! Nhưng không sao, giờ vẫn còn kịp.

Sanders xuất hiện từ một vùng tối.

- Thưa sếp, bọn Yaquali sẵn sàng rồi!

- Tốt, Harris tuyên bố. Chắc là thằng mập, sếp của hai
thằng nhỏ này đang dùng trăm phương nghìn kế để tìm ra chúng. Không nên đánh
giá thấp thằng mập đó, nó rất thông minh! Ta phải làm việc nhanh, Sanders, theo
tao!

Peter và Bob nhìn thấy hai tên cướp biến vào vùng tối
bạc của vực hẻm. Gần đó, Nanika kêu lên một tiếng nhỏ, Nanika cũng bị trói tay
chân.

- Làm gì bây giờ hở? Peter than.

- Có thể Hanibal nhìn thấy tín hiệu!

- Bọn mình đâu có thời gian phát đi nhiều lắm, Bob
cũng không mấy lạc quan nói.

Harris và Sanders quay lại, tên ăn chay giả có vẻ rất
hài lòng. Hắn ra hiệu cho Sanders, tên này cúi xuống cởi trói cho Bob.

- Đứng dậy! Harris ra lệnh cho Lưu trữ nghiên cứu.
Sanders! Mày biết phải làm gì rồi chứ?

- Tất nhiên, thưa sếp!

- Tốt! Vụ này sẽ không làm cho ta mất vài tiếng, vì có
đến bốn thằng bé làm việc dây chuyền. Nhớ mở mắt canh gác nhớ Sanders, kho báu
sắp thuộc về ta rồi!

Harris đẩy Bob ra phía trước và biến mất trong bóng
tối vực hẻm cùng với tù nhân.

Peter rùng mình, tại sao Harris lại mang Bob đi?

Peter có thể định hướng khá tốt. Peter đoán mình đang
ở... chính xác là ở vực hẻm, không có tên, nhưng chạy dọc dưới chân ngọn núi ta
tướng có tên là Đầu Da Đỏ, ngay giữa khu vực nhiều núi nhất trong vùng, sát
biên giới nhà Sandow. Con đường nơi Harris đậu xe đi qua cách hơn một cây số.
Peter nghĩ là Hanibal khó mà tìm ra hai bạn.

- Sanders ơi! Peter gọi. Có phải Harris bỏ ông lại đây
để...

- Nằm yên! Sanders ra lệnh. Sếp không thích những
thằng tò mò.

Peter đành phải im lặng. Nanika đang tỉnh dần, động
đậy và ngồi dậy.

Khi đó anh chàng Yaquali to khoẻ tức giận nhìn xung
quanh. Peter mỉm cười trấn an anh. Nhưng Peter không nói gì được với anh, anh
chàng này chỉ biết vài từ tiếng anh. Nếu muốn làm một điều gì đó, Peter sẽ phải
hành động một mình.

Rất tiếc! Peter còn có thể hi vọng gì được. Sanders
ngồi đó, tay cầm súng, mắt không rời hai tù nhân. Nhờ ánh trăng, Peter nhìn
xung quanh. Phải chăng Peter tìm ra cách tự giải thoát...

Đột nhiên, Peter mở căng mắt ra, chắc là Peter bị ảo
giác. Không! Những hình bóng lặng lẽ vừa mới xuật hiện trong vực hẻm. Peter kêu
ngay:

- Tôi đang ở đây! Cứu với, nhanh lên!

Những cái bóng chạy về phía Peter. Sanders đứng phốc
dậy, hoảng hốt nhìn những người đàn ông đang lao tới, rồi thả súng, đâm đầu vào
bóng tối.

- Bắt tên cướp đó lại! giọng cảnh sát trưởng Reynolds
vang lên.

Một hồi sau, ông Andy, Warrington và Peter nhanh chóng
cởi trói cho cậu.

Phần mình Natches đã giải thoát cho Nanika. Chẳng bao
lâu, hai người của ông Reynolds quay về cùng với Sanders giận dữ giãy giụa để
chạy.

- Harris đâu? Hanibal hỏi Peter.

- Hắn leo ngược trở lên vực hẻm, đi về hướng núi Đầu
Da Đỏ. Hắn mang Bob theo.

Ông Andy tuyệt vọng kêu lên.

- Sao? Bob cùng đi với hắn à?

Cảnh sát trưởng quay sang Sanders và giận dữ hỏi.

- Harris đâu? Hắn làm gì Bob và mấy cậu bé Yaquali?

- Ông tự tìm chúng đi, Sanders xấc xược đáp. Nghề của
ông mà!

- Harris có một tên đồng loã khác, Peter tuyên bố. Tên
hắn là Carson.

- Vậy thì những tên vô lại này sẽ không thoát khỏi tay
ta, ông Reynolds khẳng định.

Sanders cười khẩy khinh bỉ.

- Đừng có vội khoe khoang thắng lợi, ông chủ khôn lắm!

Làm ngơ trước câu nói đó, Peter nói tiếp:

- Harris không thể ở xa đây, như chú cảnh sát trưởng
đã nói, vực hẻm này là một ngõ cụt!

- Đúng, Harris mắc kẹt. Để ra đi, hắn cần phải qua
đây! Hanibal nói.

- Ta sẽ không chờ hắn, cảnh sát trưởng quyết định.

Rồi ông ra lệnh cho người của ông bước vào vực hẻm.
Tay cầm súng, các viên cảnh sát tuân lệnh, đi ngược lại lối đi hẹp về hướng núi
Đầu Da Đỏ. Cái đầu này đang hiện rõ phía trên cao, bí ẩn và nhuộm tóc bạc bởi
ánh trăng. Khi tiến tới, vực hẻm hẹp lại dần, đoán rằng kho bàu được giấu trên
cao, tất cả thường ngước lên nhìn phía trên.

Hanibal đi cuối cùng, cùng với Warrington và Peter.
Hanibal đột ngột thốt lên:

- Nhìn kìa!...

Hanibal không nói gì thêm nữa, một tiếng cười vang dội
siêu tự nhiên vừa mới vang lên giữa các hình bóng màu bạc trong vực hẻm. Tiếng
vang khuếch đại thêm tiếng cười. Tiếng cười quỷ quái như nhảy từ khối đá này
sang khối đá kia.

- Cái bóng cười! Peter kêu.

- Đi ngả này! cảnh sát trưởng hét lên. Bật đèn lên!

Lính của ông bật những cái đèn pin to tướng lên ngay.
Khi đó, Harris mỉm cười xuất hiện ngay giữa các chùm sáng.

- Các người đến hơi sớm một chút, ông thản nhiên tuyên
bố. Tôi rất lấy làm tiếc. Bây giờ tôi phải nhận ít hơn mình tưởng.

Sát gần hắn, tiếng cười quỷ quái vang lên, một phần át
đi tiếng hắn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3