Hàng đã nhận, miễn trả lại - Phần 1 - Chương 06
Chương 6: Tiêu đồ phụ thủ
Chợ thương mại, 18 giờ 28 phút, ngày 15 tháng 2 năm 2012.
Trước quầy thịt lợn, lần thứ một trăm linh một Vi Vi nén tiếng thở dài, bất
lực đưa mắt nhìn con người kỳ quái Nam Huyền đứng bên cạnh đang nhìn chằm chằm
chiếc máy xay thịt một cách ngờ nghệch, chán nản nói: “Đừng nhìn nữa, chúng ta
đi thôi.”
Nam Huyền quay đầu, chớp chớp đôi mắt long lanh đen sẫm, chỉ tay vào chiếc
máy xay thịt, gặng hỏi: “Cái này, đang làm gì thế?”
Lục Vi thở dài, kiên nhẫn giải thích: “Cái đó gọi là máy xay thịt, có thể
dùng nó để...”
“Hình phạt treo cổ?” Nam Huyền nhướng mày một cách bướng bỉnh, cắt ngang
câu nói của Vi Vi. Anh ta hoảng sợ đến thất thần, lắc đầu nói: “Con người...
thật quá tàn nhẫn.”
Lục Vi gượng cười hai tiếng, lo sợ anh ta sẽ lại thốt ra những lời kỳ quái
nào nữa, đành quay sang nói với chủ cửa hàng: “Cho tôi năm đồng thịt xay.”
“Được thôi, có ngay!” Chủ cửa hàng nhận tiền rồi nhanh chóng cắt một miếng
thịt nạc, thái thành từng lát mỏng rồi bỏ vào máy xay thịt. Trong chốc lát,
phía trước cỗ máy phun ra những dây thịt đã được nghiền nát. Lục Vi cố gắng
kiên nhẫn giảng giải cho Nam Huyền một cách chậm rãi, tỉ mỉ như dạy dỗ một đứa
trẻ con chưa hiểu chuyện: “Chiếc máy xay thịt này là một công cụ rất hữu dụng,
giúp chúng ta nghiền miếng thịt lớn như vậy thành từng viên thịt nhỏ như thế
này, sau đó có thể dùng nó đế chế biến món thịt viên, món thịt hộp hoặc là món
xúc xích. Chiếc máy xay thịt này với hình phạt treo cổ mà anh nói là hai thứ
hoàn toàn khác nhau...”
Nam Huyền chăm chú nhìn chỗ thịt đang đùn ra từ máy xay, bất giác chau mày,
hỏi: “Thịt hộp, xúc xích... là cái gì?”
Khóe miệng Lục Vi khẽ co giật, cổ họng nghẹn lại không nói được lời nào.
Cũng phải thôi, một nghìn năm trước... làm gì có thịt hộp và xúc xích kia chứ?
Nhớ ra điều này, tự đáy lòng Lục Vi lại nén tiếng thở dài ảo não, nếu trước đây
cô còn có chút hoài nghi về thân phận của Nam Huyền thì bây giờ cô đã hoàn toàn
bị khuất phục. Cho dù Nam Huyền không phải là con quái vật nào đó ngủ vùi suốt
một nghìn năm nay bỗng dưng tỉnh dậy thì tuyệt đối sẽ là một người sao Hỏa đi
lạc xuống Trái Đất!
Chiều nay, sau khi đám công nhân xây dựng vá xong bức tường thủng và thay
lại cánh cửa an toàn trong phòng khách đã rời đi, Dạ Ly cũng lái chiếc xe tàn
tạ của anh ta biến mất. Xét thấy “sống trên đời này không thể để mình chết đói”
luôn là nguyên tắc số một nên Lục Vi quyết định đi mua chút đồ để giải quyết
cái bụng đang đình công ầm ầm trước rồi có gì nói sau. Những tưởng có thể để
tên “thú cưng” người sao Hỏa này ở nhà một mình một lát, ai ngờ cô đi một bước,
anh ta cũng lẽo đẽo đi theo một bước, cho dù cô nói thế nào, anh ta cũng làm
như không hiểu.
Không còn cách nào khác, Vi Vi đành phải đem thứ “thú cưng” ngốc nghếch ấy
ra ngoài cùng mình. Vốn dĩ cô cho rằng chỉ cần anh ta không làm người khác bị
thương, không chạy lung tung thì cũng chẳng có vấn đề gì đáng lo ngại, ai ngờ
anh ta tò mò với mọi thứ ở bên ngoài. Lúc đầu là ngạc nhiên với cái cân điện tử
trong khu chợ, bây giờ lại đến cái máy xay thịt.
Nam Huyền vò đầu, buồn rầu nói: “Tại sao... những thứ này đều không giống
trước kia?” Ngay cả bộ quần áo anh ta đang mặc trên người so với trước kia cũng
khác một trời một vực. Điều khiến Nam Huyền hoang mang hơn nữa chính là tên gọi
của chủ nhân cũng đã thay đổi. Ngoài mùi hương trên cơ thể cô vẫn còn nguyên
vẹn thì tất cả những thứ khác so với trước kia đều thay đổi rồi.
“Vì...” Lục Vi đưa tay xoa cằm, thì thầm nói: “Bây giờ đã là một nghìn năm
sau, tư duy của loài người phát triển rất nhanh, chế tạo ra rất nhiều thứ hữu
ích phục vụ cuộc sống sinh hoạt và đi lại, ví dụ như cửa chống trộm mà hôm nay
anh làm hỏng hay ô tô của Dạ Ly.”
Nam Huyền trầm mặc, vẻ nửa hiểu nửa không lặng lẽ nhìn Vi Vi, dường như anh
ta cũng ý thức được mình đã làm phiền đến chủ nhân, cẩn thận kéo tay cô, nói:
“Không hiểu, Vi Vi có ghét bỏ tôi không?”
Lục Vi ngước mắt nhìn, bất giác chạm phải đôi con ngươi lấp lánh, trong
suốt như thủy tinh của Nam Huyền, trong lòng vang lên một tiếng “lộp bộp”. Ánh
mắt này, biểu hiện này... thực sự có một lực sát thương vô cùng ghê gớm!
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Không được có cảm tình đặc biệt với “thú cưng”, người
và vật không thể có tình yêu! Lục Vi dặn lòng phải bình tĩnh, hồi lâu sau mới
cất tiếng cười, nói: “Đi thôi, về nhà tôi sẽ nấu cho anh món canh thịt viên.”
“Hừ, món canh thịt viên là cái gì?”
“... Được rồi, bây giờ, trước khi nói cho anh biết thế nào là món canh thịt
viên thì trước hết anh phải học cách sử dụng Baidu đại thúc[1] đi đã.”
[1] Baidu đại thúc: Baidu là trang tìm
kiếm thông tin phổ biến nhất tại Trung Quốc, dân mạng thường gọi với cái tên
Baidu đại thúc.
***
Về đến đầu ngõ, Nam Huyền chợt đứng lại. Lần này, cái thu hút sự chú ý của
anh ta chính là tòa nhà tứ hợp viện. Vì tứ hợp viện này đã được ký cam kết di
dời nên hiện nay, nhũng người sinh sống ở đó đều đã chuyển đi hết, chỉ còn lại
hai cánh cửa lớn sơn đỏ khép chặt. Không biết tại sao khi nhìn thấy hai cánh
cửa này, Nam Huyền lại do dự không cất bước, lặng lẽ đứng vuốt ve hai hình đầu
thú gắn trên cánh cửa.
Hai hình đầu thú đó vẫn thường được trang trí trên cánh cửa của các gia
đình Trung Quốc truyền thống. Nó là một đôi đầu rồng được làm bằng sắt hoặc
đồng, ở miệng còn móc một chiếc vòng kim loại rất to và nặng. Bởi ngôi nhà này
đã lâu đời nên đôi đầu rồng cũng han gỉ, khiến nó mất đi vẻ uy nghiêm vốn có.
Lục Vi hắng giọng, bước đến trước mặt anh ta, nói: “Nam Huyền thích hình
đầu thú này sao? À đúng rồi, tôi nghe các cụ kể lại, đây là những con quái vật
được làm bằng sắt, gọi là Tiêu đồ, là một trong số những người con của Thần
Long. Bởi nó rất ghét người khác đột nhập vào hang ổ của mình nên cách đây từ
rất lâu rồi, người ta đã thích trạm trổ đôi đầu rồng này lên cánh cửa để cầu
mong sự bình an.”
“Tiêu đồ...” Nam Huyền thì thào, thất thần nhìn đôi Tiêu đồ trên cánh cửa,
ánh mắt chợt trở nên vô cùng sâu xa và sắc bén. Anh ta nheo nheo đôi mắt tựa
như nhìn thấu mọi sự bên trong cánh cửa, khẽ đẩy, cánh cửa vốn được khóa chặt
bởi một sợi xích lớn đã mở ra một cách dễ dàng.
Vi Vi sững sờ, kinh ngạc nhìn Nam Huyền bước vào bên trong, trừng mắt hét
lên: “Người ta đồn ở trong đó có...”
Không đợi Lục Vi nói hết câu, Nam Huyền đã bước sâu vào trong tứ hợp viện,
rồi đột nhiên anh ta quay đầu lại, ngữ khí lạnh lùng như ra lệnh: “Cô đừng vào
đây!” Nghe vậy, Lục Vi lập tức đứng chôn chân tại chỗ, đang ngạc nhiên không
hiểu sao “thú cưng” ngốc nghếch bỗng hoàn toàn biến thành một người khác thì
liền trông thấy ánh mắt long lanh, rạng rỡ của anh ta đang chăm chú nhìn về
phía cô.
Lục Vi đưa hai tay lên che miệng để không hét lên, đúng lúc đó lại nghe
thấy Nam Huyền nói: “Đứng ở đấy đợi tôi.” Sau đó, anh ta dần dần biến mất trong
tứ hợp viện.
Lúc chạng vạng, ánh trời chiều cũng trở nên nhạt dần rồi tắt lịm, nhường
chỗ cho bóng tối bao la ùa về.
Lục Vi vẫn kiên nhẫn đứng đợi trước cánh cửa lớn dẫn vào tứ hợp viện, vừa
lo lắng nghĩ đến việc có người từng trông thấy ma quỷ lởn vởn trong ngôi nhà
này, lại lo sợ Nam Huyền gặp chuyện xui xẻo gì ở trong đó. Giữa lúc trong lòng
nóng như có lửa đốt, bỗng một trận gió lạnh thổi tới, theo phản xạ, Lục Vi đưa
tay giữ chặt lấy gấu váy nhưng trong nháy mắt, cô bỗng cảm thấy toàn thân lạnh
ngắt.
Giây phút ấy, dường như Lục Vi cảm nhận rất rõ... có một thứ gì đó khẽ chạm
vào cổ cô, nhẹ nhàng, mềm mại giống như có một chiếc lông vũ vừa phất qua. Lục
Vi bất giác rùng mình, cố trấn tĩnh rồi từ từ đứng thẳng, lẽ nào đây thực sự là
cánh cửa tà ma, đúng như câu nói đầy ẩn ý phát ra từ cái miệng quạ đen của Dạ
Ly: Bản thân cô đang bị những thứ ma quỷ kia quấy rầy?
Lục Vi nắm chặt tay, một lần nữa tự nhắc nhở bản thân phải hết sức bình
tĩnh, nhất định là do nghĩ ngợi quá nhiều nên sinh ra ảo giác mà thôi. Lỗ hổng
ở trên tường và cánh cửa chống trộm trong nhà đều do Nam Huyền gây ra, làm gì
có ma quỷ tồn tại trong thế giới này. Bình tĩnh! Bình tĩnh! Mình và bọn chúng
không thù không oán, bọn chúng nhất định sẽ không đến quấy rầy mình.
Lục Vi vừa suy nghĩ vừa nhìn ngó xung quanh, đang định quay đầu nhìn thì
bỗng cảm thấy có cái gì đó đang bò qua chân.
“A!” Lục Vi thét lên một tiếng rồi sợ hãi nhảy dựng lên, nhưng khi cúi đầu
nhìn thì lại chẳng phát hiện ra thứ gì.
“Ha ha!” Lục Vi cười gượng, vừa cố gắng định thần vừa cầu mong Nam Huyền
nhanh chóng ra khỏi tứ hợp viện. “Nhất định là mình đã nghĩ ngợi quá nhiều,
nhất định là như thế!”
Để tiện cho việc đi làm, mỗi ngày Lục Vi đều đi qua nơi này, mấy tháng nay
đều bình yên vô sự, không thể có chuyện gì kỳ lạ ở đây được.
Cô đưa mắt nhìn vào tứ hợp viện, trong không gian mờ ảo có thể nhìn thấy rõ
một chiếc giếng cổ ở giữa sân. Khi Lục Vi chuyển đến sống trong khu nhà hình
ống, những người ở tứ hợp viện này đều đã dọn đi hết, vì thế cô cũng không được
biết quang cảnh bên trong khu nhà như thế nào. Giây phút cô trông thấy chiếc
giếng kia, trong lòng chợt cảm thấy kỳ quái nhưng nhất thời không biết diễn tả
thế nào. Đang băn khoăn suy nghĩ thì đèn đường bỗng nhiên bật sáng, Lục Vi đưa
tay dụi mắt, mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn.
Đúng! Trời tối rồi!
Khi Lục Vi cảm thấy có thứ gì đó vừa bò qua chân mình, bầu trời còn mờ tối,
vậy mà giờ đây màn đêm đen kịt, dày đặc đã bao phủ khắp không gian, xung quanh
cũng yên tĩnh đến rợn người. Vì sao mình đã đứng trước cổng tứ hợp viện này lâu
như vậy rồi mà không hề thấy ai đi qua? Lúc này đang là giờ tan tầm, quả thật
là kỳ lạ...
Nghĩ đến đây, trái tim Lục Vi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô hoảng sợ,
bất giác muốn nhấc cánh tay đang xách đồ ôm trước ngực, nhưng vừa nhấc tay lên
một chút, cô đột nhiên cảm thấy như có một ma lực nào đó đang cố ý kéo mạnh túi
đồ của cô xuống. Từ “sợ hãi” đơn giản không thể miêu tả tâm trạng của Lục Vi
lúc này. Trải qua hết chuyện kỳ quái này đến chuyện kỳ quái khác, cô nghẹn cứng
cả họng, chỉ còn cách nhắm chặt mắt đến n lần và cầu nguyện cho Nam Huyền mau
chóng rời khỏi tứ hợp viện.
Tất cả chỉ tại tên quái vật đáng chết này, vì sao anh ta lại có hứng thú đi
vào tứ hợp viện quỷ quái này kia chứ? Nếu không phải tại anh ta thì mình đâu có
gặp những chuyện thế này...
Đáng tiếc là, rất lâu sau đó, Nam Huyền vẫn chưa thấy xuất hiện. Cánh cửa
của tứ hợp viện vẫn rộng mở, giống hệt một con dã thú hung hãn đang há to cái
miệng như chậu máu đỏ au. Lục Vi nuốt khan một cái, cảm giác sợ hãi lại ập đến,
dường như có thứ gì đó đang lén bò dưới chân, lông nó xù xì, gớm ghiếc, đôi
chân nhỏ không ngừng bò qua bò lại, cọ tới cọ lui, thậm chí nó còn dùng cả móng
vuốt giẫm mạnh lên giày của cô.
Không chỉ có một con!
Lục Vi sợ đến dựng tóc gáy, đứng im
một chỗ, cảm giác càng lúc càng có nhiều con vật kỳ quái bò tới chỗ mình, chúng
còn bò lên bắp chân cô... Nhưng điều khiến cô tuyệt vọng nhất chính là, khung
cảnh trước mắt vẫn không có chút thay đổi: ánh đèn đường mờ ảo, bốn bề quạnh
quẽ, tứ hợp viện im lìm đến kỳ lạ...
Mà quan trọng là cô không nhìn thấy
đám dị vật kia! Điều này còn đáng sợ gấp bội so với việc xem phim kinh dị!
Cuối cùng, Lục Vi không chịu nổi
nữa, bắt đầu run rẩy vứt tất cả túi lớn túi bé đựng đồ ăn trên tay xuống đất,
hét lên một tiếng rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía khu nhà hình ống. Khi về
đến nơi, cô sẽ chạy ngay lên phòng, tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc, quên đi
tất cả những chuyện này. Lục Vi bất chấp tất cả chạy thục mạng về phía khu nhà,
muốn mau chóng thoát khỏi lũ quái vật vô hình đáng sợ kia.
Vào đến con ngõ nhỏ trước khu nhà,
Lục Vi mới dừng bước, thở hổn hển quay lại nhìn, dường như lũ quái vật ấy đã
không còn đuổi theo cô nữa. Thở phào nhẹ nhõm một hơi, Lục Vi đang cố gắng trấn
áp cảm giác sợ hãi thì lại nhìn thấy bên cạnh mình đột nhiên xuất hiện một cây
ngô đồng. Vi Vi cắn chặt môi, da gà lại nổi lên, run bần bật, rõ ràng dưới tòa
nhà này làm gì có cây ngô đồng nào? Hơn nữa, nhìn chiều cao và đường kính của
thân cây này cũng đủ biết nó không thể chỉ trong một đêm mà lớn nhanh như vậy
được, lẽ nào người ta mới trồng hôm nay?
Lục Vi nhíu mày, ngồi xuống dưới
gốc cây kiểm tra bùn đất, vừa khô vừa bằng phẳng, không hề giống mới được trồng
xuống.
“Như vậy là...”
“Oành!”
Lục Vi đang độc thoại, bỗng nghe
thấy phía dưới khu nhà vang lên một tiếng động lớn, cô đưa mắt nhìn sang liền
trông thấy một người đàn ông đang nằm sõng soài trên khoảng đất trống. Toàn
thân ông ta nhuốm đầy máu, có vẻ như mới bị ngã từ trên tầng cao xuống, chân
tay đều bị gãy, nhưng may mắn là ông ta chưa chết, vẫn còn cố gắng giành giật
sự sống từ thần Chết. Lục Vi há hốc miệng, không nói được lời nào, bất giác
nhìn lên phía trên, thấy một người phụ nữ tóc tai bù xù đang đứng ở tầng hai,
nhìn về phía người đàn ông đang nguy cấp bên dưới giây lát rồi mở cửa bước vào
căn phòng của Lục Vi.
“A!” Cuối cùng Lục Vi không thể
kiềm chế hét lên một tiếng thảm thiết. Cùng lúc đó, bên phía tứ hợp viện cũng
truyền đến tiếng gầm rú của một loài mãnh thú. Trong chớp mắt, cô ngã nhào vào
lòng Nam Huyền, ngất lịm.

