Hàng đã nhận, miễn trả lại - Phần 1 - Chương 11

Chương 11: Ghen tuông

14 giờ 40 phút đêm.

Dạ Ly vẫn giữ nguyên vẻ thảnh thơi,
nhàn tản ngồi xem ti vi, chưa thấy anh ta có động tĩnh bắt tay vào làm việc gì.
Bên này, Lục Vi lại như ngồi trên đống lửa, cảm thấy toàn thân rệu rã, sợ hãi.
Đến uống nước cũng có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, mở máy tính
cũng cảm giác như có người đang ngoái cổ nhìn vào màn hình của cô, ngay cả khi
quay sang đắp chăn cho Nam Huyền cũng không thoát khỏi cảm giác đó, cô luôn cảm
thấy còn có một người nữa đang nằm bên cạnh anh ta...

Trước khi hoàn toàn gục ngã, Lục Vi
cất tiếng hỏi Dạ Ly: “Rốt cuộc anh còn đang đợi cái gì nữa? Muốn tìm cái gì thì
nhanh chóng tìm đi!”

Dạ Ly quay lại, ánh mắt ra vẻ vô
tội vừa tiếp tục đưa miếng khoai tây sấy vào miệng. Nghe rõ tiếng nhai giòn tan
của miếng khoai tây trong miệng anh ta, khóe môi Vi Vi giật giật, sắc mặt tái
xanh. Từ lúc Dạ Ly bắt đầu bước chân vào căn phòng này, cái miệng giảo hoạt của
anh ta chưa lúc nào ngừng hoạt động, từ sô cô la đến hạt dưa, Coca-Cola đến
khoai tây sấy... Trong nhà Lục Vi có bao nhiêu đồ ăn vặt đều bị con chuột ham
ăn Dạ Ly ăn cho bằng sạch, nhưng điều khiến người ta khó chịu là anh ta chỉ mải
mê ăn uống mà không hề có biểu hiện sẽ bắt tay vào công việc.

Trong suốt thời gian anh ta nhởn
nhơ hưởng thụ, Lục Vi chỉ còn biết tự chửi mắng mình hàng trăm hàng vạn lần tại
sao cô lại có thể tin tưởng con người này cơ chứ? Ngay cả người ngốc nghếch như
Nam Huyền so với anh ta còn tốt hơn gấp ngàn lần!

“Không ăn nữa, nói chuyện với tôi
đi!”

“À...” Dạ Ly đưa tay quệt mẩu khoai
tây dính bên khóe miệng, ra vẻ thành thật, nói: “Tiểu Vi Vi, cô tức giận rồi
sao, vết nhăn trên khóe mắt đã xuất hiện rồi kìa.”

“...” Lục Vi rốt cuộc cũng phải thừa
nhận, Dạ Ly chính là tên đê tiện nhất mà cô từng gặp, là kẻ đê tiện nhất trong
những kẻ đê tiện, không có người thứ hai.

“Chuyện này không cần anh phải bận
tâm! Nếu anh còn không ngoan ngoãn nói chuyện tử tế với tôi thì xin mời anh đi
khỏi đây cho!”

Nghe xong câu này, cuối cùng Dạ Ly
cũng khôi phục được chút vẻ đứng đắn, nói: “Ai da, bảo bối của ta không cần
phải nóng tính như thế, đợi thêm một chút nữa thôi, rất nhanh nữa sẽ xuất hiện
thôi mà.”

“Cái gì?”

Giữa lúc hai người đang nói chuyện,
bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa. Dạ Ly thản nhiên như đang ở nhà mình,
nhanh nhẹn bước ra mở cửa. Vi Vi nghiêng đầu nhìn liền thấy Nhạc Lăng đang ôm
chiếc hộp đựng thú cưng bước vào. Trông thấy Lục Vi, Nhạc Lăng liếc mắt chào
hỏi: “Vi Vi!”

Lục Vi chỉ ngay chiếc hộp đựng thú
cưng, ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”

Dạ Ly đáp: “Không phải chúng ta
đang chờ cái này sao? Chấp niệm ẩn sâu như vậy, ngay cả Nam Huyền cũng không
phát hiện ra, không có vũ khí bí mật thì làm sao mà tìm ra được chứ?”

Lục Vi nghe vậy thì cảm thấy nghẹt
thở, đưa mắt quan sát kĩ càng cái được gọi là vũ khí bí mật kia nhưng nhìn thế
nào cũng thấy nó giống một cái hộp nhốt thú cưng hơn. Đúng lúc đó, Nhạc Lăng mở
chiếc hộp ra, trong nháy mắt, từ bên trong nhảy ra một con mèo tai cụp, lông
trắng muốt. Vi Vi thở phào, tốt rồi, sự thật đã chứng minh, đây quả thực chỉ là
một chiếc hộp đựng thú cưng mà thôi.

Chú mèo tai cụp thoắt cái đã nhảy
tót lên vai Dạ Ly, dụi qua dụi lại ra vẻ thân thiết để lấy lòng, nổi bật trên
khuôn mặt tròn xinh của nó là một đôi mắt to màu tro. Lục Vi đang cảm thấy con
mèo này có điểm gì đó rất quen mắt thì nghe tiếng Dạ Ly cười, nói: “Tiểu Tri,
đừng nghịch nữa!”

Thì ra... đây chính là con mèo nhỏ
mà Dạ Ly ôm ấp, vuốt ve hôm đầu tiên đến cửa hàng thú cưng tìm anh ta sao? Lục
Vi chậc lưỡi. “Không phải anh muốn nói vũ khí bí mật của anh chính là con mèo
nhỏ này đấy chứ?”

“Đúng vậy!” Dạ Ly dương dương tự
đắc, ngẩng lên đáp. “Tiểu Tri nhà chúng tôi mặc dù trên không biết thiên văn,
dưới không tường địa lý nhưng tài bắt chuột lại vô cùng lợi hại, nó vừa thông
minh vừa hiểu chuyện...”

“Stop! Stop! Stop!” Không đợi Dạ Ly
nói hết câu, Lục Vi liền ngắt lời: “Tất cả những gì anh nói từ bấy đến giờ có
cái gì liên quan với nhau không hả?”

“Được rồi, sở trường nổi trội nhất
của Tiểu Tri nhà chúng tôi chính là có thể đánh hơi được mùi của chấp niệm...”

Da Ly còn chưa kịp nói hết câu, Lục
Vi đã nghe thấy một tiếng gầm đầy giận dữ phát ra từ phía sau: “Nam Huyền cũng
biết!”

Luc Vi bị tiếng gầm đó làm cho sững
sờ, quay đầu nhìn, liền thấy Nam Huyền vừa rồi vẫn còn cuộn tròn ngủ say trên
sofa giờ đã tỉnh dậy, đưa ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn về phía Dạ Ly, trong
ánh mắt sâu thẳm còn ngân ngấn nước, vẻ mặt thất vọng, uất ức nhìn thẳng vào
Lục Vi... điệu bộ gần như sắp khóc. Vốn dĩ Nam Huyền đang mơ màng ngủ bỗng
nhiên cảm nhận rõ ràng mùi thú lạ xâm nhập vào lãnh địa của mình, vừa mở mắt
ra, anh ta đã trông thấy chủ nhân đang chăm chú nhìn chú mèo trước mặt, còn
cười nói với vẻ rất thích thú.

Mèo ư? Trong đầu Nam Huyền chợt
vang lên tiếng “lộp bộp”, đột nhiên nhớ đến chuyện trước đây Dạ Ly từng nói
muốn tặng Vi Vi một con thú cưng nữa liền sững sờ, miệng há hốc đứng nguyên một
chỗ. Dạ Ly thực sự... muốn tặng thú cưng cho chủ nhân sao? Vi Vi cũng đồng ý
nhận? Đúng lúc Nam Huyền đang lo sợ mình sẽ bị chủ nhân hắt hủi thì lại nghe
thấy Dạ Ly khoe khoang: “Tiêu Tri có thể đánh hơi được mùi của chấp niệm...”

Thì ra, Vi Vi không hài lòng về
mình nên cô ấy mới muốn nuôi dưỡng một thú cưng khác sao? Nghĩ đến đây, Nam
Huyền cảm thấy vô cùng tủi thân, không cam lòng để một thú cưng khác ở bên cạnh
chủ nhân của mình, vội vàng gầm lên với vẻ uất ức: “Ta cũng có thể tìm được
chấp niệm, không cần người khác giúp đỡ, oa oa oa...” Lục Vi nghe thấy Nam
Huyền la hét ầm ĩ, Dạ Ly đứng bên cạnh khẽ lẩm bẩm: “Nguy rồi!” Đợi anh ta kịp
lao ra ngoài thì cũng đã muộn...

Trong khoảnh khắc, Lục Vi cảm thấy
căn nhà bỗng nhiên rung chuyển, dường như có một trận động đất vừa xảy ra, cả
cơ thể chao đảo rồi ngã nhào. Kỳ lạ là trong gian phòng vô duyên vô cớ lại xuất
hiện một khối sương mù dày đặc. Lục Vi mở to mắt nhìn xung quanh nhưng không
nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ biết hốt hoảng kêu lên: “Nam Huyền?”

“Nam Huyền, anh ở đâu?”

“Hừm, không sao, không sao đâu!”
Người lên tiếng trả lời cô không phải Nam Huyền mà chính là Dạ Ly.

“Anh có sao không? Những người khác
đâu rồi?”

“Không sao, gã hồ đồ đó nhất thời
dụng thần quá mạnh, đã ngất đi rồi.”

“Trời ơi, làm tôi sợ muốn chết, cứ
tưởng sắp bị anh ta ăn tươi nuốt sống rồi.” Phía bên trái, Lục Vi nghe thấy một
tiếng nức nở, nghe ngữ điệu có thể biết đó chính là giọng của Nhạc Lăng.

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Tại sao lại có sương mù bao phủ nơi này vậy?” Vi Vi vừa nói vừa cố gắng bò lên
nhưng vừa nhoài lên, cô liền phát hiện đầu gối của mình bị thương, chỉ khẽ cử
động cũng cảm thấy đau nhói.

Dạ Ly vội nói: “Cô đừng vội cử
động, lớp sương mù này là do Nam Huyền tạo ra để vây hãm chấp niệm, nó sẽ không
gây hại cho cô đâu, đợi một lúc nữa nó sẽ tự tiêu tan thôi.

Lục Vi nghe thấy vậy thì khẽ thở
phào một tiếng, đang muốn kiểm tra vết thương ở đầu gối, liền nghe thấy bên
cạnh truyền đến tiếng mèo kêu sắc nhọn, đúng lúc ấy, có cái gì đó mềm mại giống
như chiếc đuôi mèo quệt qua tay cô. Vi Vi run rẩy, nhanh chóng rụt tay về, nghĩ
có thể đó chính là Tiểu Tri, mới khẽ lên tiếng: “Tiểu Tri, là mày sao?”

“Meo...” Tiếng mèo gào như muốn đâm
thủng màng nhĩ. Trước đây, khi Lục Vi còn nhỏ, trong nhà cũng nuôi mèo, vì thế
cô có thể dễ dàng nhận ra tiếng kêu này ngầm cảnh báo có nguy hiểm đang rình
rập. Cùng với tiếng mèo gào quỷ dị đó, sống lưng Lục Vi cũng toát mồ hôi lạnh
nhưng cô vẫn không dám cử động, ngoan ngoãn nằm nguyên tại chỗ.

Một lúc sau, lớp sương mù cuối cùng
cũng dần tan biến, Lục Vi mơ hồ nhìn thấy Tiểu Tri đang đứng phía trước mình,
chiếc đuôi dựng đứng, lông xù lên, trên mặt đất còn vương vãi một nhúm lông
mèo.

“Hả? Tiểu Tri, vì sao mày...” Còn
chưa nói hết câu, một ý nghĩ đã chợt lóe lên trong đầu Lục Vi, cánh tay đang
giơ lên khựng lại giữa không trung. Dạ Ly nói Tiểu Tri có thể đánh hơi thấy mùi
của chấp niệm, nói như vậy, từ nãy đến giờ Tiểu Tri vẫn luôn ở bên cạnh cô kêu
gào hoảng hốt không phải là...

Dừng một chút, Lục Vi nuốt nước
miếng, run rẩy quay đầu nhìn về phía sau, cảm giác hồn như lìa khỏi xác, sững
sờ đến ngây dại, một từ “kinh hãi” không thể nào diễn tả hết gì đang xuất hiện
trước mắt cô lúc này.

Sau lưng Lục Vi là một người phụ nữ
có mái tóc xõa dài, mặc váy liền màu đen, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm về phía
trước, bà ta hoàn toàn không giống những gì mà cô từng tưởng tưởng. Nhưng đáng
sợ nhất là đôi chân của bà ta chênh vênh, nghiêng ngả về phía trước, bàn chân
kiễng lên, bám chặt xuống nền nhà, tứ chi co quắp nép sát vào cơ thể giống như
bị trói một cách vô cùng khó chịu. Dường như cảm nhận được có người nhìn mình,
bà ta đưa ánh mắt mơ hồ nhìn xuống từng chút, từng chút một, cuối cùng dừng lại
trên khuôn mặt Lục Vi.

LụcVi: “...”

Bốn bề yên ắng đến lạ thường. Dường
như chỉ trong một giây, Dạ Ly, Nhạc Lăng, Nam Huyền đều biến mất, bên cạnh cô
chỉ còn lại người phụ nữ này. Lục Vi vẫn giữ nguyên tư thế nửa bò nửa ngồi trên
mặt đất, da đầu giật giật, một cảm giác khó chịu bỗng trào ra.

“A... a... a!”

Thời gian gần đây, vì liên tiếp
phải trải qua những trận “huấn luyện” rùng rợn, từ một kẻ nhát gan, Lục Vi đã
trở thành người quả cảm, phi thường. Chuyện lần này không những không dọa cho Lục
Vi sợ hãi đến mức choáng váng mà ngược lại, cô đã tự ý thức được phải nhanh
chóng bật dậy, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, nhưng vừa chạy chưa đầy hai
bước, cô lại vấp phải vật gì đó, bất giác ngã nhào, bắp chân mềm nhũn.

Thở hổn hển, Vi Vi chợt cảm thấy
trong dạ dày trào lên cảm giác khó chịu hết đợt này đến đợt khác, vừa ngẩng lên
liền trông thấy khuôn mặt Dạ Ly ở ngay dưới cằm mình. Tên Dạ Ly khốn kiếp này!
Thật khó có thể thấy anh ta đứng đắn dù chỉ một lần. Dạ Ly vừa vỗ nhẹ vào bả
vai Vi Vi vừa an ủi: “Đừng sợ, bà ta không thể gây hại cho cô.”

Vi Vi nghe vậy thì cũng có chút yên
tâm, đang định nhắm mắt trấn tĩnh liền nghe thấy Dạ Ly cười một cách quỷ quyệt:
“Chả trách Nam Huyền lại thích gục mặt vào người cô đến vậy, thì ra chí ít cô
cũng thuộc loại C+[1], ha ha ha ha...”

[1]
Cỡ áo ngực.

Lục Vi nghe thấy vậy, chợt nhớ ra
mình vẫn đang nằm đè lên người Dạ Ly, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt gian xảo của tên
sao Hỏa Dạ Ly kia quả nhiên đang đảo qua đảo lại trước ngực cô.

Sau nửa giây im lặng, khắp nhà chợt
vang lên tiếng la hét đau đớn của Dạ Ly và tiếng mắng chửi của Lục Vi: “Dạ Ly,
ngươi đúng là đồ bệnh hoạn!”

“A... a... Chân của tôi, cô đè lên
nó rồi, đau quá!”

Hai người ồn ào, lời qua tiếng lại
mãi không thôi. Vi Vi coi như đã tìm lại được một nửa linh hồn vừa mới bị dọa
cho sợ bay mất. Lớp sương mù kỳ ảo đó cuối cùng cũng tan biến, Nhạc Lăng chậm
rãi bước ra từ một góc tường, nhưng trên đỉnh đầu cô ấy bỗng nhiên xuất hiện
một đôi tai kỳ dị. Chuyện đã đến nước này, cho dù Tiểu Tri có đột nhiên biến
thành người, Lục Vi cũng cảm thấy không có gì kỳ lạ, nhưng cô vẫn không thể
không dán mắt vào đôi tai kỳ dị ấy được.

Nhạc Lăng cũng cảm thấy có chút
ngại ngùng, cô mím môi, tủi thân nói: “Nam Huyền là linh thú thượng cổ, nếu anh
ta không vui, chỉ cần giơ móng vuốt là có thể hạ gục tôi rồi, hu hu, vừa rồi
anh ta còn dọa cho tôi sợ chết khiếp.”

Lục Vi hoảng hốt, muốn đến an ủi
Nhạc Lăng nhưng lại không biết phải nói thế nào. Dạ Ly thấy thế cũng chỉ cười
nhạt, ôm ngực, nói: “Tôi thấy cô không phải bị dọa đến chết mà là cô mắc cỡ
muốn chết, vì thế cô đừng thò hai cái tai kia ra trước mặt loài người nữa.”
Nhạc Lăng nghe vậy lại vênh mặt, bĩu môi, lặng lẽ ngăn những giọt nước mắt đang
chực trào trong khóe mắt.

Dạ Ly khẽ hắng giọng. “Được rồi,
bây giờ sương cũng đã tan hết, chấp niệm cũng đã hiện nguyên hình. Nào đến đây,
Quý phu nhân, chúng ta nói chuyện một lát. Tại sao ngày nào bà cũng nhẫn nhịn,
chấp nhận chịu khổ hình ở đây mà không rời khỏi khu nhà này?”

Dạ Ly vừa dứt lời, Lục Vi mới định
thần nhớ đến phụ nữ còn đang đứng bên cửa sổ... được gọi là chấp niệm gì đó
kia. Cô hít một hơi thật sâu rồi lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía bà ta nhưng ánh
mắt vừa chạm tới, toàn thân cô chợt trở nên cứng đờ, vị “Quý phu nhân” kia từ
lúc nào cũng đang nhìn cô chằm chằm.

Mẹ ơi, con muốn về nhà! >_<

Báo cáo nội dung xấu