Hàng đã nhận, miễn trả lại - Phần 3 - Chương 39 - 40

Chương 39: Chính thất

Trước đó, Tùng Dung cố ý thay một bộ váy liền bó sát màu đỏ thẫm, vốn là để
chúc mừng vì sắp thoát khỏi đại ma vương, nhưng không ngờ lúc này, giữa làn gió
đêm hiu hắt, chân váy của cô ta khẽ đong đưa, phối hợp với chiếc đèn lồng đỏ
cháy leo lét trên tay, khiến từ người cô ta toát lên vẻ quỷ dị đến hãi hùng.

Điều hoàn toàn khác với những người dân ở thị trấn nhỏ này là đôi mắt của
con tê giác cái thành tinh đó không nhắm lại mà mở to, vô hồn nhìn về phía
trước, mái tóc đen của cô ta buông xõa tung bay trong gió. Mặc dù trước đó mấy
tiếng, hai người còn ở chung một phòng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Tùng
Dung, Lục Vi vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi, vô thức lùi về phía sau mấy bước.

Nhưng hiển nhiên, con tê giác cái thành tinh kia đã hoàn toàn mất ý thức,
lướt qua hai người rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước. Lục Vi kinh ngạc nói:
“Cô ta... Đây là... Bọn họ muốn đi đâu vậy?” Những người mộng du cứ đi đi lại
lại trên đường cho đến lúc trời sáng sao? Hay là họ còn có mục đích khác?

Dạ Ly nhếch môi cười gian trá. “Xem ra, người đứng đằng sau khống chế không
có mục đích cụ thể gì, đại khái... hắn đang trong giai đoạn thử nghiệm.” Nói
xong, ánh mắt Dạ họa đảo một hồi, đột nhiên “a” lên một tiếng. Vi Vi nhìn theo
ánh mắt anh ta, vừa xoay người lại liền thấy Nam Huyền đang chậm rãi đi tới.

Tiểu Long ngốc nghếch trông thấy hai người thì bất giác sững sờ, rảo bước
thật nhanh đến bên cạnh Lục Vi, thấy sắc mặt cô vẫn bình thường mới thở phào
một tiếng.

Dạ Ly khoanh tay trước ngực, trêu chọc: “Nếu lo lắng cho cô ấy thì đừng có
chạy lung tung trong đêm như thế, ngộ nhỡ tôi cũng bị mộng du, hoặc là ngủ say
như chết thì ai sẽ bảo vệ cho Tiểu Vi Vi nhà cậu đây?”

Nam Huyền vội vàng giải thích: “Vừa rồi tôi thấy Tùng Dung bị yêu lực khống
chế nên đi theo cô ta, truy tìm tung tích của tên chủ mưu. Nhưng tiếc là cô ta
chỉ đi lung tung mà không có mục đích nào hết.”

Dạ Ly xoa cằm, do dự. “Những người
bị khống chế đều như thế, nếu không ở nhà rửa bàn, cho cá ăn thì cũng ra đường
đi lung tung, xem ra những người này vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.”

Lục Vi nghĩ đến tiếng giày cao gót
vọng đến từ phòng của Tương Ảnh, đoán là cô ta cũng bị ảnh hưởng bởi năng lực
ma quỷ này, liền nói: “Nói như vậy là, chỉ cần ở trong thị trấn này thì đều có
khả năng bị nó khống chế sao? Rốt cuộc đây là yêu quái gì? Vừa rồi Dạ đại họa
nói núi Bất Thanh trở nên như thế này là có liên quan đến Thiên Đầu Phật, rốt
cuộc mọi chuyện là như thế nào?”

Nam Huyền chớp chớp mắt, nói:
“Thiên Đầu Phật bị giam giữ ở đây cả nghìn năm, các loài tiểu yêu ở những vùng
lân cận đều vô cùng nể sợ năng lực của nó, không kẻ nào dám lỗ mãng. Nhưng bây
giờ Thiên Đầu Phật đã trốn thoát rồi, bọn tiểu yêu cũng được dịp giải phóng mà
tự do tác oai tác quái.”

Dạ Ly gật đầu, nói: “Bọn yêu ma này
đều là loại chuyên đi hiếp đáp người lương thiện, mặc dù năm đó Thiên Đầu Phật
bị phong ấn ở đây nhưng thực ra nó cũng có tác dụng trấn áp ma quỷ, vì dù gì nó
cũng được hình thành bằng xương thịt của người nhà Phật. Hừm, bây giờ Thiên Đầu
Phật đã được phóng xuất, trấn Bất Thanh được lên phim truyền hình, người dân ở
đây lại mắc chứng mộng du. Hừ, cũng may mà nơi này vẫn chưa phát đạt như thành
phố, nếu không thì hệ thống truyền hình và công nghệ thông tin đã bị bọn chúng
giám sát và điều khiển, hừm, nếu như vậy thì chuyện này còn gây chấn động thế
nào nữa đây?”

Vi Vi nghe thấy thế thì càng lo
lắng. Chẳng phải Nhạc Linh đã từng nói, trên thế giới này có rất ít yêu quái
sao? Hơn nữa, đại đa số yêu quái không khác biệt lắm so với loài người, chúng
chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, ăn những cái con người vứt bỏ, mọi thứ về thế
giới của chúng đều là do phim truyền hình, điện ảnh bịa đặt, gán ghép cho chúng
cái tên yêu quái mà thôi.

Tại sao... trấn Bất Thanh nhỏ bé
như vậy mà lại có nhiều yêu ma, quỷ quái đến thế? Chúng còn mặc sức càn quấy,
phá rối. Khi Lục Vi bày tỏ những nghi vấn này, Dạ Ly và “thú cưng” ngốc nghếch
chẳng ai bảo ai cùng im lặng. Một lát sau, Dạ đại họa mới nhướng mày đầy ẩn ý,
dò xét thái độ của Nam Huyền, kìm nén những tiếng cười khúc khích.

Vi Vi ngạc nhiên nhìn Tiểu Long
ngốc nghếch, từ lúc đặt chân lên núi Bất Thanh, dường như anh ta luôn có tâm
sự. Vừa rồi Dạ đại họa còn nói, trước kia anh ta đã từng đến đây, rốt cuộc đó
là khi nào? Chẳng phải Tiểu Long ngốc nghếch đã ngủ say suốt một nghìn năm sao?
Lẽ nào một nghìn năm trước...

“Nam Huyền, tôi...”

Lục Vi chưa kịp mở lời, Tiểu Long
ngốc nghếch đã mạnh mẽ nắm chặt tay cô, lắc đầu nói: “Cả một buổi tối mệt mỏi
rồi, tôi đưa cô về trước. Mặc dù chiếc vòng tay này có thể bảo vệ cô nhưng cô
ra ngoài lâu như thế cũng không tốt.”

Khi nói những lời này, Tùng Dung đã
vòng qua vòng lại trước mặt ba người đến ba lần. Lục Vi khẽ nghiêng đầu nhìn.
Dạ đại họa ở bên cạnh cũng kêu lên một tiếng: “Ồ, xem ra con tê giác này cũng
không tệ đâu, ý thức bị khống chế hoàn toàn, còn biết dùng yêu lực của mình đối
kháng lại, cố tình xoay quanh chúng ta để cầu cứu.”

Vi Vi nhớ ban nãy Dạ Ly đã thổi tắt
ngọn nến của một người đi đường để cứu anh ta, cô cũng to gan bước đến trước
chiếc đèn lồng của Tùng Dung, ra sức thổi. Một hơi, ngọn nến không mảy may chao
động, hai hơi, vẫn bất động, ba hơi, ngọn lửa đột nhiên bốc cháy dữ dội. Lục Vi
kinh hãi...

Nam Huyền đến bên cạnh cô, giải
thích: “Ngọn nến này là do yêu lực hình thành, con người không thể thổi tắt
nó.” Nói như vậy, nhưng tên “thú cưng” ngốc nghếch đứng ngay bên cạnh cô cũng
chẳng hề có ý định thổi tắt ngọn nến để cứu người.

Lục Vi có chút bất mãn, nhìn Dạ Ly
chằm chằm: “Không phải Tùng Dung đã ký khế ước gì đó với anh rồi sao, chẳng
phải cô ấy đã là người của anh rồi sao? Lý do gì anh lại không cứu cô ấy?”

Dạ Ly phồng mồm trợn mắt, kinh ngạc
nhìn Lục Vi, nói: “Tiểu Vi Vi không được nói bậy. Tôi là một người hết sức
thanh liêm. Nô bộc này không nghe lời, hí hí, dạy dỗ một chút cũng là lẽ đương
nhiên. Mấy người không cần xen vào chuyện của tôi, cứ về nghỉ trước đi!”

Nam Huyền nghĩ ngợi một lát rồi gật
đầu, nói: “Cũng đúng!” Nói xong, anh ta dắt tay Lục Vi định rời đi, liền nghe
thấy Dạ Ly cất giọng kỳ quái: “Chính thất, nhớ giúp ta chăm sóc Tiểu Vi Vi cho
tốt nhé!”

Nam Huyền quay đầu, nhíu mày hỏi:
“Chính thất là sao?”

Mặt Vi Vi đỏ bừng, kéo tên “thú
cưng” ngốc nghếch, vừa đi vừa nói: “Không cần để ý đến hắn!”

Dạ Ly nhếch môi cười. Sau khi hai
người họ đi khỏi, anh ta mới lững thững đuổi theo Tùng Dung, thổi tắt ngọn nến
rồi nói: “Nói hết lại cho ta tất cả những điều mà ngươi nhìn thấy!”

***

Trên đường trở về khách sạn, Lục Vi
vẫn luôn băn khoăn suy nghĩ một vấn đề: Tiểu Long ngốc nghếch phát hiện Tùng
Dung muốn chạy trốn nên mới theo dõi cô ta ư? Nhưng tại sao đến nửa đường mới
gặp cô ta? Nếu chỉ là ngẫu nhiên gặp trên đường thì trước lúc đó, tên “thú
cưng” ngốc nghếch này đã đi đâu?

Lúc về tới tứ hợp viện của Vương
gia, ánh nắng ban mai đã dần hé lộ. Vương Khôn đã không còn ở trong sân cọ rửa
chiếc bàn gỗ nữa, xem ra ông ta đã về phòng ngủ rồi. Dưới mái hiên, dãy đèn
lồng đỏ cũng đã tắt lửa, cảnh vật trở lại vẻ bình thường. Lục Vi đứng trong
sân, không nói một lời.

Nam Huyền hỏi: “Cô có mệt không? Về
phòng ngủ một lát đi!”

Vi Vi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng
cũng nói ra những lời ấp ủ trong lòng: “Nam Huyền, anh có điều gì giấu tôi ư?”

Nghe thấy thế, toàn thân tên “thú
cưng” ngốc nghếch bỗng run rẩy, một lúc lâu sau, ánh mắt anh ta chợt sáng lên,
nói: “Tôi chỉ muốn đến xem nơi Thiên Đầu Phật đã từng bị phong ấn, ai ngờ bắt
gặp Tùng Dung...”

“Vì sao anh lại muốn đến xem nơi
ông ta từng bị phong ấn?”

Nam Huyền chăm chú nhìn Lục Vi, khẽ
hít một hơi thật sâu rồi từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía xa xăm, chậm rãi nói:
“Một nghìn năm trước, Lạc bảo tôi ở lại Lạc Đào Cốc đợi cô ấy. Nhưng không bao
lâu sau, Thiên Đầu Phật bất ngờ công kích thôn làng đó, người có thể chạy được
đều đã chạy hết, cuối cùng tôi... cuối cùng tôi không đợi được cô ấy trở về,
tôi bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Sau đó... Lạc đã quay về, thu phục Thiên
Đầu Phật, mang nó lên núi Bất Thanh, phong ấn ở đó.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì
sao núi Bất Thanh lại bất thường như thế. Khi đó, chúng tôi quyết chiến với
Thiên Đầu Phật một phen, số yêu ma tử nạn nhiều không đếm xuể, ngay cả thần Thổ
địa cũng... Có lẽ họ không cam lòng nên nhất quyết không chịu rời đi.”

Lục Vi: “...” Đến lúc này, Vi Vi
cũng đoán được nguyên nhân tại sao Nam Huyền hôn mê bất tỉnh suốt một nghìn
năm. Cô đã từng muốn hỏi anh ta rất nhiều lần, nhưng thấy vẻ đau khổ của anh ta
nên lại thôi. Nhưng giờ phút này, khi biết chân tướng sự thật, cổ họng cô đột
nhiên nghẹn đắng, không biết phải nói gì.

Nghĩ đến ánh mắt đau khổ của Tiểu
Long ngốc nghếch mỗi khi nhắc đến chuyện này, Lục Vi bỗng hiểu ra đôi chút. Anh
ta đau đớn chẳng phải vì vết thương của mình, mà là anh ta cảm thấy tuyệt vọng
vì không thể đợi được đến lúc chủ nhân trở về?

Nam Huyền tiếp tục nói: “Lạc Đào
Cốc chính là trấn Bất Thanh ngày nay.”

Mặt trời dần hé phía đằng đông, cả
khu tứ hợp viện tắm mình trong màu nắng mới. Chú chó nhỏ trong góc sân xù lông,
cất tiếng sủa vang gọi chủ nhân tỉnh giấc. Hai người cứ đứng như vậy dưới mái
hiên trong sân tứ hợp viện, hồi lâu chẳng ai nói với ai lời nào. Bốn bề là một
vẻ yên tĩnh, đìu hiu, bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt cứ quẩn quanh, bủa
vây lấy Lục Vi.

Xin lỗi, vì đã để anh chịu nhiều
đau khổ đến vậy...

Xin lỗi, tất cả những điều anh nói,
tôi không nhớ gì hết...

Thực sự xin lỗi...

Rất nhiều điều muốn nói dồn ứ trong
cổ họng nhưng không sao cất nên lời, Vi Vi cúi đầu, cắn chặt răng, hồi lâu sau
mới lấy hết can đảm lên tiếng: “Nam Huyền, tôi muốn đến chỗ phong ấn trước kia
xem một chút, có được không?”

“Được!”

Hai tiếng sau, Lục Vi đối diện với
quyết định mà mãi về sau, cô vẫn luôn cảm thấy hối hận đến chết của mình.

Vừa hì hục leo lên núi, Vi Vi vừa
ngẩng đầu nhìn con đường ngoằn ngoèo trải dài trước mặt, thở hồng hộc, nói:
“Rốt cuộc... còn bao lâu nữa...” Lúc hai người quyết định leo lên núi Bất
Thanh, trời vừa hửng nắng, nhưng Lục Vi và Nam Huyền leo lên núi chưa được bao
lâu, bầu trời đã nhanh chóng đổi sắc, mưa phùn lất phất. Mặc dù không ảnh hưởng
đến hành trình của hai người, nhưng sau khi bị nước mưa thấm ướt, đường núi trở
nên lầy lội, càng lúc càng khó đi. Một nhân viên văn phòng chưa từng trải qua khổ
luyện, lười nhác như Lục Vi quả nhiên đã cảm thấy nhụt chí.

Thấy Vi Vi dừng lại, Nam Huyền liền
quay đầu, lời nói dâng lên đến miệng lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho đứt
đoạn, trong nháy mắt, khuôn mặt anh tuấn bỗng ửng hồng. Tiểu Long ngốc nghếch
đang đứng cách Lục Vi mấy bậc thang, vừa quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy Lục
Vi đang vỗ nhẹ lên vòm ngực trắng ngần, thở hổn hển, trong chiếc áo phông trễ
cổ, hai cái “đầu thỏ trắng” thấp thoáng phập phồng nơi lồng ngực. Nhớ đến hình
ảnh đêm hôm đó, khi hai người gần sát bên nhau, Tiểu Long ngốc nghếch dường như
sắp trào máu mũi đến nơi.

“Không được, tôi thực sự không đi
nổi nữa rồi!” Vi Vi không phát hiện ra vẻ khác thường của Nam Huyền, ghé mông
ngồi xuống một bậc thang, không thèm động đậy. Không còn đủ sức, Lục Vi bắt đầu
thuyết phục chính mình. Thực ra, không cần thiết phải leo lên tận núi Bất
Thanh, chỉ cần bảo Nam Huyền kể lại chuyện ngày trước cho mình nghe, mà cho dù
lên đến nơi rồi cũng chưa chắc đã có thể vì tức cảnh sinh tình mà nhớ tới
chuyện trước kia.

Chẳng phải Tiểu Long ngốc nghếch đã
nói, Thiên Đầu Phật là do đích thân cô phong ấn sao? Nghĩ mà xem, lần trước, cô
bị nó đuổi cho chạy đến n đoạn đường mà chỉ biết bất lực, không làm gì khác
được. Đúng thế, cô thực sự không muốn đi tiếp nữa, dù có đi cũng chẳng giải
quyết được vấn đề gì.

Nghĩ như vậy, Lục Vi phủi chân,
đang muốn nói Nam Huyền dừng lại, nhưng vừa ngước mắt lên liền trông thấy Tiểu
Long ngốc nghếch đã đứng trước mặt mình từ bao giờ, xoay lưng quỳ xuống. Vi Vi
nghiêng đầu nhìn tư thế kỳ quái này của Nam Huyền, chậc lưỡi: “Anh làm cái gì
vậy?”

“Lên đi!”

“Hả?”

“Lên đi, tôi cõng cô.”

Nghe thấy những lời này, Vi Vi há
miệng trợn mắt sửng sốt, lắp bắp nói: “Nhưng tôi rất nặng...”

Chưa dứt lời, Nam Huyền đã kéo cánh
tay Lục Vi, đặt lên vai mình. Vi Vi cắn răng, thuận theo sức kéo lên, dựa người
lên lưng anh ta. Trong nháy mắt, Nam Huyền cõng cô lên, hương cỏ xanh thanh
khiết bỗng lan tỏa khắp không gian. Vi Vi không biết vì sao tim mình lại đập
nhanh đến thế, cô vùi đầu vào gần hõm cổ của Nam Huyền, đầu óc quay cuồng, điên
đảo, cũng không hiểu vì sao lúc này cô lại nhớ đến hai từ trong câu nói của Dạ
đại họa kia:

Chính thất!

Chương 40: Sắc tâm khó đổi

Bình minh ló rạng, cửa hàng tào phớ
mặn nhà họ Vương nơi đầu thị trấn vừa mới mở cửa đã chào đón hai vị khách ghé
thăm.

Người con trai tinh thần sáng láng,
toàn thân toát lên vẻ nhanh nhẹn, khoẻ mạnh, trái lại, cô gái bên cạnh... có
khuôn mặt ủ rũ, tóc tai rối bời, đôi mắt rũ xuống, mơ hồ có quầng thâm. Từ lúc
trấn Bất Thanh bắt đầu mở cửa thu hút khách du lịch tới nay, sáng nào cũng thấy
xuất hiện những cảnh tượng kỳ cục như vậy nên chủ quán Vương cũng chẳng lấy gì
làm lạ. Ông gượng cười hai tiếng rồi nhanh chóng đi chuẩn bị đồ ăn cho khách.

Bên này, Dạ đại hoạ thấy lão Vương
đã đi xa liền ôm ngực, đưa mắt nhìn chằm chằm Tùng Dung đang ngồi trước mặt.
Con tê giác thành tinh hai mắt đỏ au, mái tóc đen rối bời cột lại phía sau, vẻ
xinh đẹp lúc ban đầu hoàn toàn biến mất. Dường như cô ta vẫn chưa thoát khỏi
nỗi hoảng loạn đã trải qua, răng lợi va vào nhau lập cập.

Dạ Ly bắt chéo chân, “hừ” một
tiếng, nói: “Tôi không kiên nhẫn được nữa đâu, ăn sáng xong mà cô còn cố chấp
không chịu nói hết những chuyện xảy ra tối qua thì sau này cứ ở lại trấn Bất
Thành, không cần về nữa.”

Nghe thấy những lời này, Tùng Dung
như gặp phải cường địch, đứng phắt dậy, túm lấy cánh tay Dạ Ly, tha thiết cầu
xin: “Đừng mà...” Nghĩ đến hơi thở của người tối qua, nàng tê giác lại run lên
bần bật, vẻ kiêu ngạo trước nay bỗng tan thành mây khói. Mặc dù tối hôm qua,
“người” kia không hành động gì, chỉ làm vài động tác để khống chế cô ta, nhưng
với bản năng yêu quái của mình, Tùng Dung vẫn có thể nhận thấy vẻ đáng sợ và
mạnh mẽ của đối phương. Nếu bị đối phương tìm thấy một lần nữa... thì chắc chắn
còn nguy hiểm hơn gấp trăm ngàn lần so với việc ở lại làm nô bộc cho Dạ đại
vương!

Tùng Dung rụt tay về, cúi đầu vẻ
thần phục, nói: “Tôi sai rồi, sau này không dám chạy trốn nữa! Chúng ta hãy ký
khế ước đi, anh không được vứt bỏ tôi một mình ở lại nơi này!”

“Vậy...” Dạ đại hoạ nhướng mày,
giọng nói trầm thấp mà mê hoặc. “Tối qua cô đã trông thấy những gì?”

Nghĩ đến những chuyện xảy ra tối
qua, Tùng Dung cúi gằm mặt, im lặng không lên tiếng. Đúng lúc đó, lão Vương bê
hai tô tào phớ thịt bò sở trường đặt lên bàn. Nhìn những lát tào phớ mặn trắng
mềm, nóng hổi, Tùng Dung bất giác lại nhớ đến tên tiểu chính thái tối hôm qua.
Nói ra thì chuyện xảy ra cũng là do cô ta xui xẻo...

Tối qua, thừa lúc Lục Vi ngủ say,
cô nàng tê giác quyết định khăn gói, lén lút rời đi. Vốn dĩ cô ta định chạy
theo hướng tây, quay về nhà để tìm viện binh, nhưng vừa bước ra khỏi khu tứ hợp
viện, cô ta đã gặp phải chuyện kinh hoàng: trên con đường sỏi đá rêu phong của
thị trấn, những người dân chia thành từng tốp từ hai đến ba người đang “lang
thang đi dạo”, trên tay mỗi người cầm một chiếc đèn lồng đỏ, hai mắt nhắm chặt,
trông giống bị mộng du.

“Chẳng lẽ thị trấn này thực sự có
ma quỷ càn quấy?” Tùng Dung chép miệng lẩm bẩm, nghĩ ngợi giây lát rồi nói
tiếp: “Không thể như thế được!” Tuy miệng nói thế nhưng tính hiếu kỳ trong người
lại bất chấp nổi lên. Sự thực đã chứng minh, tính hiếu kỳ cũng có thể hại chết
tê giác.

Mặc dù Tùng Dung không học phép
thuật một cách bài bản, ngoại trừ vẻ bề ngoài và gia thế tốt đẹp ra, mọi thứ
còn lại của cô ta đều hết sức tồi tệ, thế nhưng dựa vào một chút yêu lực thiên
bẩm, cô ta vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được hơi thở kỳ lạ mà những chủng tộc
yêu quái khác không thể nhận ra. Từ trong những chiếc đèn lồng đỏ toả ra một
hơi thở nhạt nhoà, lan toả khắp nơi khiến cô ta có chút chần chờ. Mùi hương này
thoang thoảng như có như không, nếu nói là yêu khí thì lại quá sạch sẽ, nếu nói
là hơi thở bình thường thì trên người trần tục không thể có vị chua nồng đáng
ghét ấy được, nhưng tất cả đèn lồng trên tay những người dân đi lang thang kia
lại toả ra một mùi hương thơm ngát. Mùi hương này thực sự khiến Tùng Dung cảm
thấy rất tò mò, không hiểu tại sao, cô ta lại đi theo mùi hương đó về hướng
bắc, cuối cùng đến chân núi Bất Thanh, tìm được nguyên địa[1] của mùi hương
này.

[1]
Khu vực trên bề mặt trái đất mang đặc trưng riêng, có khối không khí mang nhiệt
độ và độ ẩm trung bình.

Dưới chân núi Bất Thanh, có một cây
hoa lê cao trên một mét. Mặc dù đã vào tháng Sáu nhưng cây hoa lê này vẫn xanh
tốt. Nhất thụ lê hoa nhất khê nguyệt[2], đúng là Tùng Dung chưa bao giờ được
thấy cảnh đẹp trước mắt. Ánh trăng lặng lẽ chiếu rọi những tia sáng nhạt nhoà,
hư ảo lên thân cây như thêu hoa dệt gấm. Dưới tán cây, một chàng trai áo trắng
đứng lặng lẽ, thân thể gầy gò, vẻ ngoài anh tú, tuyệt mỹ có chút nhợt nhạt vì
bệnh trạng, nhìn dáng vẻ có lẽ chỉ mười lăm, mười sáu tuổi.

[2]
Có nghĩ là “một cây hoa lê, một ánh trăng”.

Trước mặt anh ta là một hàng dài
những người mộng du tay cầm đèn lồng đỏ đang thẫn thờ, trì độn, nhưng không
giống những người đi lang thang mà Tùng Dung gặp trên đường, mắt những người bị
mộng du ở đây vẫn mở to tròn. Sau khi được người con trai đó thắp đèn, họ mới
từ từ nhắm mắt lại và tự rời đi. Tùng Dung cứ đứng ngây ngốc nhìn cảnh tượng
này từ xa, cô ta biết loại phép thuật này, nó được gọi là... yểm.

Lũ tiểu yêu thường dùng yêu thuật
để mê hoặc con người, đưa họ đến một nơi hẻo lánh và ăn thịt. Nếu yêu lực mạnh
một chút còn có thể yểm thuật lên cơ thể con người, khống chế thể xác của đối
phương. Nhưng người thanh niên này lại lợi dụng ánh nến của đèn lồng để mê hoặc
con người, đây là lần đầu tiên Tùng Dung trông thấy yêu thuật này.

Hít một hơi thật sâu, cô nàng tê
giác nói: “Tôi đoán đầu tiên cậu ta dùng yểm thuật dụ dỗ con người đến gốc cây,
sau đó sử dụng đèn lồng để kéo dài thời gian yểm thuật. Cho nên chỉ cần đèn
lồng tắt, con người sẽ được trả lại tự do.” Dạ đại hoạ chống cằm, nhìn xa xa
phía ngoài đường, dường như không để ý đến những lời Tùng Dung nói, một lúc lâu
sau anh ta mới ậm ừ, liếc mắt nói: “Sau đó thì sao?”

Tùng Dung giật mình, dán mắt xuống
bàn, nói: “Sau đó chẳng phải anh đã biết rồi sao? Cậu ta phát hiện ra tôi, sau
đó tôi cũng bị yểm thuật.”

Dạ đại hoạ nghe thấy vậy liền ngước
mắt lên dò xét cô nàng tê giác, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị.
“Vậy sao?”

Tùng Dung chậc lưỡi, trong nháy mắt
bỗng nhiên chột dạ, nói: “Đương nhiên rồi!”

“Ta thấy bệnh cũ của cô lại tái
phát rồi, sắc tâm không đổi mới là sự thật.” Dạ đại hoạ không do dự vạch trần
Tùng Dung, khoanh tay trước ngực, lắc đầu. “Nhanh như vậy mà đã quên rồi, vết
thương chưa liền sẹo đã quên đau sao? Chẳng phải cô thấy người thanh niên đó
vừa trẻ vừa đẹp lại vô cùng non nớt, chỉ muốn cắn một miếng thôi đúng không? Ồ,
thật đáng tiếc, miếng mồi non quá không ăn được, đã thế còn suýt gặp nguy hiểm
đến tính mạng nữa chứ, chậc chậc!”

“Anh... anh!” Bị vạch trần, cô
nàng tê giác nổi cơn thịnh nộ, nhưng chỉ biết nín nhịn không dám đắc tội với Dạ
Ly, đành ngồi một chõ vừa đập bàn vừa giơ chân. Tùng Dung càng tỏ ra giận dữ,
Dạ Ly càng thờ ơ lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài, bên khoé miệng còn mơ hồ nở nụ
cười giễu cợt.

Lúc này, mặt trời đã lên cao, những
tia nắng ban mai tinh khiết bao trùm thị trấn nhỏ yên tĩnh và vui vẻ. Mọi người
lại bắt đầu bắt tay vào công việc hằng ngày với tâm trạng không vương muộn
phiền. Dạ đại hoạ tận mắt chứng kiến những điều này, đôi mắt cũng dần trở nên
xâu xa hơn.

Hoa lê, thiếu niên, đèn lồng đỏ...

Chính là người đó đang càn quấy
sao? Ồ, rốt cuộc lại phải gặp mặt rồi.

***

Câu chuyện phân làm hai tuyến, lúc
Dạ Ly và Tùng Dung ở trong quán tào phớ mặn ăn sáng thì Vi Vi và Nam Huyền đã
leo lên đến đỉnh núi Bất Thanh. Nhưng vừa lên đến đỉnh núi, hai người liền
choáng váng trước cảnh tượng hiện ra trước mắt...

Con đường cái rộng lớn, bằng phẳng,
những khách sạn mọc lên chi chít, còn có cả một dãy xe buýt xếp hàng ngay ngắn,
chỉnh tề trên bãi đỗ... Núi Bất Thanh cao hơn mực nước biển không quá mấy trăm
mét, trên đỉnh núi vẫn có thể bắt gặp những dòng suối nước nóng bốc hơi nghi
ngút. Mấy năm gần đây, với sự hỗ trợ của chính phủ, nơi này đã được khai phá
thành một địa điểm du lịch hấp dẫn, những dấu vết năm xưa đã bị phai mờ, chẳng
biết phải đi đâu để tìm nơi Thiên Đầu Phật đã từng bị phong ấn?

Nam Huyền dạo một vòng quanh đỉnh
núi, bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, Vi Vi, khung cảnh ở đây thay đổi nhiều quá...
Vốn vẫn có thể lần theo hơi thở của Thiên Đầu Phật để truy tìm, nhưng bây giờ,
nơi nơi đều là mùi của con người...”

Lục Vi thở dài. Thực ra, cho dù tìm
được vị trí kia thì cô cũng chưa chắc nhớ ra được điều gì, lại vất vả cho tên
“thú cưng” ngốc nghếch, suốt dọc đường phải cõng mình trên lưng. Cô đang muốn
nói lời an ủi, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu, ánh mắt sáng bừng, nói:
“Chẳng phải anh nói trước kia, núi Bất Thanh từng trải qua một cơn địa chấn
sao? Có thể đó chính là lúc Thiên Đầu Phật trốn thoát? Có lẽ tâm cơn địa chấn chính
là nơi mà Thiên Đầu Phật bị phong ấn?”

Tiểu Long ngốc nghếch lắc đầu.
“Thiên Đầu Phật mặc dù bị phong ấn tại núi Bất Thanh, nhưng sơn động cũng chỉ
là một cái cửa ra vào, nơi thực sự giam giữ Thiên Đầu Phật là ở một không gian
khác. Nếu không, chẳng phải bất cứ người dân nào cũng có thể giải phong ấn sao?
Việc nó trốn thoát không thể gây ra cơn địa chấn cho nơi này.”

Vi Vi nhụt chí. “Nói như vậy, cơn
địa chấn đó chẳng liên quan gì đến nó cả, người có thể giúp nó giải trừ phong
ấn chắc chắn cũng không bình thường chút nào.” Nam Huyền xoa cằm ngẫm nghĩ. Lúc
hai người mệt mỏi định quay về, Vi Vi đột nhiên cảm thấy có cái gì đó lành lạnh
ở bên hông, hình như còn khẽ động đậy. Cúi đầu sờ vào túi áo khoác, cô liền
thốt lên một tiếng, nhẹ nhàng lôi tiểu rùa đen phát ra một luồng sáng trong
suốt, kỳ dị đến chói mắt.

Sau khi tiểu rùa đen biến thành
tảng đá, mỗi giờ mỗi phút Lục Vi đều quan tâm đến mọi sự thay đổi của nó. Lần
này đến núi Bất Thanh, nghĩ mọi người đi hết, trong nhà chẳng còn ai, cô lặng
lẽ đem tiểu rùa đen theo. Nhưng một giây trước đó thôi, nó vẫn không có bất kỳ
phản ứng nào, mà bây giờ...

Vi Vi cắn chặt môi, nói: “Nó giống
như biến thành băng vậy, rất lạnh, có lẽ nào nó sẽ biến mất không?” Nam Huyền
cầm tiểu rùa đen đặt sang tay mình rồi nắm lấy bàn tay kia của Lục Vi. Lục Vi
biết anh ta rất đau lòng, như chính tay mình đang bị đông lạnh vậy, không kìm
nổi, khẽ mở miệng nói: “Tiểu rùa đen, ngươi muốn nói điều gì với chúng ta sao?”

Tiểu rùa đen đột nhiên xoay tròn,
đứng thẳng lên, một lát sau mới từ từ dừng lại, trên mai rùa chợt xuất hiện một
mũi tên. Nhất thời, Lục Vi và Nam Huyền quay sang nhìn nhau. Nhớ lại lần bị
Thiên Đầu Phật truy đuổi, Lục Vi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Có lẽ...
nó biết nơi Thiên Đầu Phật bị phong ấn.”

Báo cáo nội dung xấu