Hàng đã nhận, miễn trả lại - Phần 3 - Chương 47

Chương 47: Tự làm tự chịu

Tại khoảng sân khu tứ hợp viện, mọi người vẫn ngồi quây quần bên chiếc bàn
gỗ liễu, chỉ khác là lần này, người bị thẩm vấn đã chuyển từ Dạ Ly sang Tương
Ảnh. Vào giờ phút này, Lotita Tương Ảnh đã không còn dáng vẻ rạng rỡ như khi ở
trên tivi, hai tay cô ta bị trói ra phía sau, đầu tóc bù xù, khuôn mặt nhỏ nhắn
ướt đẫm mồ hôi, chiếc váy tơ lụa mềm mại cũng rách tả tơi, thoạt nhìn có cảm
giác thật nhếch nhác.

Vi Vi nhìn Dạ đại họa đang ngồi ở vị trí chủ tọa nhàn nhã, ung dung thưởng
thức trà, lên tiếng: “Thực ra... có nhất thiết phải dùng đến loại dây trói này
không? Dạ đại vương đã ngồi đây rồi thì còn sợ gì nữa chứ? Nhiều người như vậy
mà lại đi ức hiếp một cô gái, thật là...”

Không đợi Lục Vi nói hết câu, Dạ đại họa đã thở ra một luồng khí lạnh, ám
muội nói: “Tiểu Vi Vi, sau khi trải qua những chuyện của Tùng Dung và Nhạc
Lăng, cô thực sự không nhớ gì nữa sao?”

Lục Vi không hiểu câu nói thâm thúy ấy của Dạ Ly, đưa ánh mắt nghi hoặc
sang phía Tùng Dung. Cô nàng tê giác thấy thế liền nói: “Ầy ầy, đừng có đánh
đồng bản tiểu thư với loại người này được không? Cứ cho là lúc đầu tôi gây sự
với các người trước, nhưng cũng làm một cách quang minh chính đại. Lòng dạ tôi
trước sau ngay thẳng, không bao giờ quanh co, luồn lách như cô ta.”

Dạ đại họa chép miệng. “Đúng vậy, rõ ràng là yêu ma nhưng lại biến hóa
thành nhân viên văn phòng xinh đẹp để lừa gạt người khác, quả thực là quang
minh chính đại quá!”

Tùng Dung nhất thời uất nghẹn, ngồi thu mình trong góc không dám nói thêm
lời nào. Trong lòng Lục Vi chợt cảm thấy bồn chồn, lo lắng. Dạ đại hoa vừa nói
“sau khi trải qua những chuyện của Tùng Dung và Nhạc Lăng”... mà hai người đó
đều có vẻ ngoài hoàn toàn khác so với hình hài thật. Lẽ nào Tương Ảnh cũng...

Nghĩ đến đây, Lục Vi trợn mắt há miệng, đăm đăm nhìn cô nàng Lolita đang
ngồi trên mặt đất: vô cùng yếu đuối, mỏng manh như nhánh hoa lê giữa trời mưa
gió, rõ ràng vẫn là dáng vẻ yêu kiều, xinh xắn say đắm lòng người, nhưng nhìn
thế nào, Lục Vi cũng cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ. Không thể khéo như vậy chứ,
chẳng lẽ Tương Ảnh cũng do một vị đại thúc đáng khinh, già nua, xấu xí biến
thành? Sở thích của lũ yêu ma này thật là...

Dạ Ly đứng dậy, đặt tay lên bả vai Lục Vi, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Vi Vi, cô
hãy nhìn cho kĩ đi, đây không phải là một cô gái. Có thể đem chúng ta ra đùa
giỡn, còn cố ý tạo ra ảo cảnh, đốt đèn lồng khống chế người dân trong cơn mộng
du chết tiệt đó, liệu có thể là một Lolita bình thường được không?”

“Đốt đèn khống chế người dân sao?” Tùng Dung chậm rãi đứng dậy, kinh ngạc
dò xét Tương Ảnh một hồi, sau đó mới che miệng, hãi hùng thốt lên: “Lẽ nào, cô
là...”

“Hừ, không sai, chính là người mà cô muốn ngầm cảm mến tối hôm qua, người
thiếu niên yếu ớt nhưng lại đẹp đến mê hoặc lòng người. Không tin thì bà cô già
hãy mở to mắt mà nhìn cho kĩ đi!” Nói xong, Dạ Ly liền nhíu mày, ý bảo Tùng
Dung ra tay. Tùng Dung tiến liên đến trước mặt Tương Ảnh, chăm chú nhìn đối
phương, rất lâu, lâu đến mức Lục Vi còn tưởng rằng Tùng Dung đã hóa đá. Một lúc
sau, cô ta mới từ từ ngồi xuống, đưa hai tay xoa khắp mặt Tương Ảnh rồi hất
chiếc mũ trên đầu Tương Ảnh xuống. Trong nháy mắt, chân tướng đã hiện ra.

Sau khi trút bỏ lớp son phấn và đôi lông mi giả cong vút, cô nàng Lolita
xinh đẹp say đắm lòng người bỗng biến thành một cậu thiếu niên tuấn tú và kiêu
ngạo. Lúc này, giọng nói của cậu ta cũng trở nên trầm thấp, mê hoặc: “Bỏ bàn tay
bẩn thỉu của ngươi ra, không được phép động vào ta!”

Vi Vi đờ đẫn, đối diện với một Tương Ảnh bằng xương bằng thịt bỗng thay đổi
hình hài, nhất thời chịu không nổi, ngây ngốc đứng im. Lúc này, cô nàng tê giác
cũng rơi vào tình trạng rối rắm. Tùng Dung bừng bừng tức giận, nện mạnh gót
giày tám phân xuống nền đất, cáu gắt: “Đồ khốn kiếp, quả nhiên là ngươi! Ngươi
còn dám lừa bọn ta rằng tối qua đã ở cùng một chàng trai trẻ ngắm sao, tâm sự
ư? Hóa ra chỉ có một mình ngươi giở trò mà thôi! Một mình ngươi tự làm tự chịu
đúng không?”

Tương Ảnh mặc dù đã thay đổi diện mạo nhưng độ kiêu căng chỉ tăng chứ không
giảm, cậu ta thò cái cổ trắng nõn ra ngoài, nghiêng đầu nói: “Chỉ có loại phụ
nữ ngốc nghếch như ngươi mới dễ dàng mắc mưu đến vậy. Ngươi bị ta yểm bùa cũng
đáng lắm, ai bảo ánh mắt háo sắc của bà cô già cứ sáng rực lên nhìn trộm ta
cơ?”

Tương Ảnh vừa dứt lời, mọi người đang có mặt ở đó liền giả bộ nhìn trời
nhìn mây rồi đếm kiến, trong lòng ai cũng nghĩ đến một chuyện. Quả nhiên sự háo
sắc của cô nàng tê giác chưa bao giờ thay đổi. Tùng Dung quay đầu nhìn, thấy
mọi người đều lảng đi chỗ khác thì lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu. Định tiếp tục
la mắng nhưng Dạ Ly đã ngắt lời: “Được rồi, ân oán giữa các ngươi để xuống dưới
đó rồi tính tiếp. Bây giờ cậu nói rõ cho chúng tôi nghe, cậu đưa chúng tôi vào
ảo cảnh này là có mục đích gì?”

Vi Vi gật đầu, đây cũng là điều mà bây giờ cô muốn biết nhất. Cho dù Tương
Ảnh muốn hại bọn họ, khiến bọn họ lạc vào ảo cảnh thì cũng không cần thiết phải
đi cùng chứ?

Tương Ảnh trầm lặng, đảo mắt nhìn mọi người một lượt rồi mới rầu rĩ nói:
“Không có các người thì tôi cũng chẳng vào đây làm gì, phải vào ảo cảnh này với
các người thì tôi mới có thể giải đáp được một bí mật...”

“Bí mật?”

Tương Ảnh nhìn Lục Vi gật đầu, dịu giọng nói: “Gia thế dòng họ Tương chúng
tôi đều là những thuật sĩ danh tiếng lẫy lừng, nhưng một là không luyện đan,
hai là không chiêm tinh, bói toán. Học thuật bí truyền của Tương gia chính là
tạo ra ảo cảnh và kết giới.”

Vi Vi nghe vậy thì kinh ngạc thốt lên: “Tạo ra ảo cảnh và tạo ra giấc mộng
trong Kẻ cắp giấc mơ[1] có giống nhau không?”

[1] Một bộ phim điện ảnh thuộc thể loại
hành động, viễn tưởng của Mỹ.

Dạ Ly trầm ngâm giây lát. “Tất nhiên là không giống nhau lắm, nhưng hiệu
lực thì khác một trời một vực. Hừ, người tạo ra ảo cảnh trong thế giới yêu ma
thường được gọi tắt là giam giữ, bình thường người ta tạo ra ảnh ảo là để giam
giữ hoặc phong ấn ma quỷ.” Nói đến đây, Dạ Ly ngừng lại một lát, sau khi nhìn
xung quanh khắp lượt mới tiếp tục nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, ảo ảnh này tạo
ra là để giam giữ Thiên Đầu Phật, đúng không?”

Tương Ảnh gật đầu. “Chúng tôi vẫn luôn tuân thủ bổn phận của mình khi tạo
ra ảo cảnh này, từ trước đến nay chưa bao giờ vi phạm. Nhưng sau khi gia tộc
chúng tôi giúp Lạc đại nhân phong ấn Thiên Đầu Phật, không hiểu tại sao lại bị
nguyền rủa. Cho nên người trong Tương gia đều không thể sống quá hai mươi lăm
tuổi, bất luận là nam hay nữ, chỉ cần sang đến ngày sinh nhật thứ hai mươi lăm
một khắc, nhất định sẽ yên giấc ngàn thu...”

Nói đến đây, Tương Ảnh như một con chuột nhỏ với hàng mi dày, rậm khẽ chớp
liền mấy cái, sau đó mới nói tiếp: “Tôi và cô cô ngụy trang thành người bình
thường, trà trộn vào làng giải trí, vốn tưởng rằng thông qua con đường này có
thể nhanh chóng tìm ra biện pháp giải quyết, nhưng bất luận chúng tôi có cố
gắng thế nào cũng đều vô ích, thậm chí, ngay cả căn nguyên của lời nguyền đó
cũng không điều tra ra được... Nhưng tôi biết, nhất định nó có liên quan đến ảo
cảnh phong ấn Thiên Đầu Phật!

Sau ngày phong ấn Thiên Đầu Phật, cả gia tộc tôi mới xảy ra chuyện, cho nên
lần này, biết Thiên Đầu Phật đã trốn thoát, tôi và cô cô mới lấy thân phận là
diễn viên đi đến núi Bất Thanh. Thấy nơi này tràn ngập yêu khí, chúng tôi định
một mặt dùng mùi hương Mạn Đà La tẩy trần thị trấn nhỏ này, một mặt tiếp tục
nghĩ cách, nhưng không ngờ các người lại...”

Ngừng lại một chút, Tương Ảnh ngẩng đầu nhìn Tùng Dung. Tùng Dung chống
nạnh, nói: “Nhìn gì mà nhìn. Có muốn ta khoét cái mắt mèo của nhà ngươi đi
không hả!”

Tương Ảnh không thèm để ý đến cô nàng tê giác đanh đá, thở một hơi xả giận
rồi chậm rãi nói tiếp: “Các người không bị ảnh hưởng bởi mùi hương của Mạn Đà
La, tuyệt đối không phải người bình thường, vì thế cô tôi mới cố tình đem túi
quần áo rách này chạy trốn để gây sự chú ý với các người. Thật ra, mấy bộ quần
áo rách nát này là một loại bùa chú, dựa vào cái này để làm rõ thân phận thật
của các người. Sau đó, cô cô nói với tôi, có lẽ phải mượn năng lượng của các
người để tiến vào ảo cảnh phong ấn Thiên Đầu Phật, chỉ cần vào được ảo cảnh đó
là có thể điều tra ra nguyên nhân thực sự khiến gia tộc tôi vướng phải lời
nguyền nên tôi mới đi theo, dụ mấy người nhập cuộc.”

Lục Vi càng nghe càng choáng váng, líu lưỡi nói: “Mượn năng lượng của chúng
tôi? Như vậy là có ý gì?”

Nam Huyền nói: “Thuật sĩ tạo ra ảo cảnh phần lớn đều vì con người, tuy họ
có đạo hạnh nhưng không làm cách nào để tự cởi bỏ được ảo cảnh hoặc kết giới,
chứ đừng nói là tiến vào. Nhưng theo truyền thuyết ngũ hành trận, họ có thể
mượn năng lượng của các thế lực khác để vào trong.”

“Cho nên...” Dạ đại họa đặt mạnh cốc trà xuống mặt bàn, đánh “cạch” một
tiếng. “Văn Trinh, cô của cậu mới ở bên ngoài, còn cậu ở trong này diễn vở kịch
hay này với chúng tôi, dụ dỗ chúng tôi tiến vào ảo cảnh. Và điều quan trọng
nhất chính là, giờ đến bản thân cậu cũng không biết phải thoát ra ngoài bằng
cách nào?”

“Cái gì?” Cô nàng tê giác trừng mắt, kinh ngạc thốt lên. “Ngay cả cậu cũng
không biết làm thế nào để thoát ra sao? Vậy mà cậu còn dám vào đây!”

Tương Ảnh hếch mũi, “hừ” lạnh. “Mấy năm nữa tôi cũng sẽ phải chết, chi bằng
liều một phen, còn hơn là trơ mắt đứng nhìn cô tôi năm sau phải ra đi...”

Tiểu Long ngốc nghếch vẫn luôn trầm mặc, giờ nghe thấy những lời này, bỗng
ngập ngừng giây lát, cuối cùng lên tiếng: “Có lẽ... tôi biết cách giải bùa chú
này.”

Lời nói vừa thốt ra, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Nam Huyền. Ánh mắt
Tương Ảnh sáng quắc, mặt mũi vô cùng hớn hở. Nam Huyền kéo Lục Vi lại gần, nói:
“Vi Vi, cô còn nhớ không, vừa rồi tôi có nói với cô, khi chúng ta tiến vào ảo
cảnh thì không thấy tiểu rùa đen đâu cả.”

Lục Vi gật đầu: “Chuyện này liên quan đến tiểu rùa đen sao?”

Nam Huyền xoa cằm. “Tiểu Nhược là Băng Huyền Quy trấn giữ ảo cảnh, nhiệm vụ
của nó là trông coi ảo cảnh và Thiên Đầu Phật, cho nên khi chúng ta bị dụ dỗ
vào đây thì nó liền giăng kết giới chặn ở bên ngoài. Nhưng xét trên phương diện
khác, tiểu rùa đen lại là người có thể hóa giải ảo cảnh này.”

“Nói như thế, chỉ cần tìm được nó là có thể tìm ra nguyên nhân của lời
nguyền này phải không?” Tương Ảnh thấy có hy vọng giải mã được lời nguyền, liền
giãy giụa, nói.

“Đúng vậy.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn, nhem nhuốc của Tương Ảnh bỗng sáng bừng, tháo bỏ mọi sự
đề phòng, nhưng nụ cười còn chưa kịp nở thì Tùng Dung đã lên tiếng: “Tiểu tử,
ngươi đừng vui mừng quá sớm, trước tiên hãy nghĩ xem làm thế nào để thoát ra
trước đã.”

Dứt lời, mọi người lại tiếp tục chìm vào im lặng.

Lục Vi cắn răng nhìn Dạ đại họa, rồi lại lén nhìn Tiểu Long ngốc nghếch,
hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”

Dạ Ly từ từ nhắm mắt, để lộ vẻ mặt trang nghiêm hiếm thấy. Sau đó, anh ta
mở miệng, chỉ nói một chữ: “Đợi!” Cho dù bọn họ không thoát ra được thì sớm
muộn cũng có người tiến vào, ví dụ như... Thiên Đầu Phật.

Báo cáo nội dung xấu