Yêu tinh tình yêu - Chương 19 phần 1

Chương 19:

Tôi nằm dài trên
giường xem Tuyên Nhụy phơi quần áo ngoài ban công, hỏi: “Chúng tôi đi đã được
bao lâu rồi?”

Tuyên Nhụy từ tốn
nói: “Không biết, vài ngày”.

Tôi đặt quyển sách
đầy tranh ảnh trong tay xuống, tung chăn đắp lên người, hỏi: “Tuyên Nhụy, cậu ở
Thành Đô này lâu như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?”

Nụ cười của Tuyên
Nhụy tươi rói đến mức kỳ dị, cô ta nói: “Thích thôi”.

Tôi nói: “Thật à?”

Tuyên Nhụy cười:
“Dối cậu làm gì”.

Tuyên Nhụy nói:
“Quách Doanh, mình muốn đưa cậu đến gặp một người”.

Tuyên Nhụy nói:
“Quách Doanh, cậu phải đồng ý là sau khi cậu gặp người này rồi cậu sẽ không hỏi
mình bất kỳ câu hỏi gì”.

Tuyên Nhụy nói:
“Mình nói nghiêm túc đấy”.

Thái độ của cô ta
trang trọng nhưng lo lắng.

Tôi nghĩ là cô ta
nghiêm túc.

Vì vậy tôi mặc quần
áo, nhẹ nhàng xuống cầu thang cùng cô ta, đến công viên lớn rất yên tĩnh của Tứ
Xuyên, lại đi xuyên qua một con phố ồn ào náo nhiệt.

Tôi có cảm giác tôi
đang bị một bà đồng cốt dẫn vào thế giới mộng ảo của những cô thiếu nữ.

Hứng thú, lo sợ,
hiếu kỳ.

Cánh cửa này so với
phần lớn những cánh của mà tôi đã gặp thì không có gì khác, nhưng Tuyên Nhụy
đứng trước cánh cửa này phải đến mười phút, mặt cô ta trắng bệch.

Tôi không giục cô
ta, tôi nhẫn nại đợi cảnh sắp diễn ra đằng sau cái điều giống như một câu đố
rất rõ nét nơi Tuyên Nhụy ấy.

Cậu ta hít thở sâu,
sau đó bấm chuông.

Trong nhà vang lên
tiếng guốc nện trên sàn gỗ, lộp cộp lộp cộp.

Sau đó, một giọng
nói mềm mại khẽ hỏi: “Ai đấy?”

Tuyên Nhụy vẫn cúi
đầu để cho người trong nhà không nhìn thấy mặt mình.

Sau đó mở cửa.

Đứng ở trước cửa là
một cô gái – một người phụ nữ.

Tôi là phụ nữ, Khả
Tuệ cũng là phụ nữ, Tuyên Nhụy và Nhiễm Địch đều là phụ nữ. Nhưng ở người con
gái nhỏ nhắn duyên dáng này toát ra mùi hương phụ nữ, khiến tôi bị chìm đắm
trong mùi vị đó. Cái mùi vị toàn vẹn, không phải chải chuốt tô vẽ gì ấy, giống
như loại ngọc không phải mài giũa gì mà vẫn cứ đẹp đẽ vô ngần, lại còn nụ cười
hiền hòa dễ gây thiện cảm, như họa như thơ.

Người con gái này,
thuần khiết và đẹp đẽ như một nàng tiên trên trời.

Cô ấy thấy tôi và
Tuyên Nhụy, chẳng có gì ngạc nhiên, chỉ cười hờ hững, sau đó khẽ nói: “À, hai
người đến chơi”.

Cô ấy mở cửa, mỉm
cười: “Mời vào”.

Tuyên Nhụy cúi đầu,
sắc mặt vẫn trắng bệch bước vào, rồi đứng ở đó.

Người con gái đó
vén mái tóc dài hai bên tai làm hai chiếc vòng rất mảnh đeo ở cổ tay phát ra
những tiếng lanh canh rồi cúi người lấy hai đôi dép lê rất đẹp, mỉm cười nói:
“Thay dép đi này”.

Trong lúc thay dép
tôi ngẩng đầu, thấy ở chính giữ phòng khách có một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt
một cái đàn nhị.

Sau khi dẫn chúng
tôi đến ngồi trước ghế sô pha, rót hai cốc nước, đặt lên cái bàn nhỏ, cô ấy đến
bên Tuyên Nhụy, hỏi: “Tuyên Nhụy, hơn ba năm nay chị ở đâu thế?”

Tuyên Nhụy giống
như người đang mang bệnh nặng, miễn cưỡng cười nói: “Ở Lục Thành”.

Người con gái này
lại “ừ” một tiếng nhạt nhẽo.

Có vẻ như hơn ba
năm qua họ không liên lạc gì với nhau, nhưng xem sắc thái của người con gái này
không có gì khác thường, Tuyên Nhụy vẫn như ở bên cạnh nhà của cô ấy.

Cô gái giơ ngón tay
dài và mảnh của mình vuốt tóc Tuyên Nhụy, nói: “Tuyên Nhụy, sao chị lại cắt tóc
như thế này?”

Tuyên Nhụy ngẩng
đầu nhìn cô ấy, giọng nói hơi run: “Hiểu Sa, em còn chưa tha lỗi cho chị ư?”

Hiểu Sa.

Sở Hiểu Sa.

Đầu óc tôi ù ù.
Đúng rồi, lần đó Tuyên Nhụy vì tránh gặp người nhà Thang Ninh mà vội vã ra đi,
trong cuốn sổ phỏng vấn bỏ quên chính là cái tên này.

Sở Hiểu Sa.

Người con gái đó
cười thật điềm tĩnh, nói: “Tối nay tôi định nấu món canh thập cẩm, các chị ở
lại ăn cơm nhé”.

Cô ấy không thèm
quan tâm đến lời Tuyên Nhụy, thậm chí cũng chẳng nhìn cô ta, quay người vào
trong bếp.

Ngay cả tên tôi cô
ấy cũng không hỏi, như thể tôi không tồn tại trong phòng này vậy.

Tuyên Nhụy xem
chừng sắp khóc, đứng dậy, đến trước cửa phòng bếp, khổ sở van nài: “Hiểu Sa”.

Người con gái đó
vẫn nụ cười hờ hững nói vọng ra: “Chị thích ăn món gì? Tôi sẽ nấu cho chị”.

Tôi và Tuyên Nhụy
ngồi im lặng trong một căn phòng ở tầng hai, nghe tiếng nước chảy, tiếng dao
thái thức ăn ở dưới tầng một.

Tuyên Nhụy ngồi co
ro trên một chiếc ghế, cơ thể không ngừng run rẩy, nói: “Quách Doanh, chúng ta
phải lập tức rời khỏi nơi này”.

Tôi nói: “Thế thì
đi thôi”.

Nhưng Tuyên Nhụy
vẫn ngồi bất động, hai mắt thất thần.

Cô ta đã nói trước
với tôi là không được hỏi gì, vì thế cho dù hiện giờ tôi có bao nhiêu câu hỏi
thì cũng không thể nói ra.

Ánh nắng nhạt dần
rồi tắt hẳn.

Hiểu Sa yên lặng
nấu cơm dưới tầng một, hình như là quên mất có chúng tôi.

Khi tôi không chịu
nổi muốn hỏi Tuyên Nhụy, thì dưới nhà có tiếng chìa khóa mở cửa.

Tiếng Hiểu Sa vui
mừng reo lên: “Anh về rồi à”.

Tuyên Nhụy như tê
liệt trên ghế, toàn thân cô ta rung lên, đôi môi hé ra lại mím vào, khép vào
lại mở ra, nhưng vẫn không nói tiếng nào.

Hiểu Sa cười ngọt
lịm: “Em nấu món canh thập cẩm anh thích đây”. Tiếp theo là tiếng quần áo sột
soạt, sau đó là tiếng cười của Hiểu Sa: “Có nhớ em không?”

Thế nhưng chỉ có
tiếng của cô ấy.

Tuyên Nhụy nhìn
tôi, thái độ tuyệt vọng.

Lúc này, tiếng của
Hiểu Sa vọng lên: “Đoán xem ai tới nào?”

Cuối cùng tôi nghe
thấy một giọng nói thấp trầm nhưng đầy sức hút của đàn ông: “Ai?”

Tiếng cười của Hiểu
Sa trở nên hơi quá mức bình thường, trong tiếng cười cũng có chút gì đó thê
lương: “Tuyên Nhụy đấy”.

Một sự im lặng chết
chóc.

Một lát sau, Hiểu
Sa lên, mở cửa, mỉm cười nói: “Ăn cơm thôi”. Nói xong, liền đi xuống.

Tôi nhìn Tuyên
Nhụy, trong bóng tối cô ta lắc đầu quầy quậy.

Tôi không muốn ép
cô ta.

Một mình tôi xuống
lầu.

Ngồi trước bàn là
một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mặc một cái áo sơ mi trắng, đang ngồi
húp nước canh.

Chỉ có một mình tôi
xuống, thái độ của người đàn ông này và Hiểu Sa đều chẳng có gì thay đổi.

Người đàn ông cũng
chẳng hỏi tôi là ai.

Hiểu Sa nói: “Có
phải hơi nguội không? Em nấu xong từ sớm, nhưng hôm nay anh về muộn mười phút”.

Người đàn ông không
trả lời, cũng không nhìn cô ấy, chỉ từ từ húp nước canh.

Anh ta giữ gìn cơ
thể rất tốt, móng chân móng tay để ngay ngắn, sạch sẽ, tóc không có gầu, người
không có chỗ nào bị dư cân, có vẻ như rất biết tự điều tiết.

Hiểu Sa hỏi: “Anh
có muốn ăn thêm một bát cơm không?”

Người đàn ông gật
đầu.

Hiểu Sa vui vẻ đi
lấy cơm.

Tôi cầm đũa ăn cơm,
nghĩ: Sau khi về Thành Đô, Tuyên Nhụy có vẻ kỳ quặc thế nào, không ngờ những
người mà cô ta tiếp xúc cũng lại kỳ quặc như thế.

Tôi và người đàn
ông đó ngồi ăn trong im lặng, Hiểu Sa vẫn hạnh phúc gắp hết cái này cái nọ.

Ăn cơm xong, tôi
thực không biết nên làm thế nào, nên lên kéo Tuyên Nhụy đi, hay cứ tiếp tục
ngồi lại đây.

Lúc này, người đàn
ông đi đến trước cái bàn nhỏ, cầm cây đàn nhị lên, ngồi vào ghế sô pha, mặt vẫn
không biểu hiện tình cảm gì, và khúc “Nhị tuyền ánh nguyệt” tuôn chảy từ những
ngón tay của anh ta.

Hiểu Sa say sưa
lắng nghe một hồi, bỗng nhiên xông ra giằng lấy cây đàn nhị, thái độ của cô ấy
gượng gạo nhưng vô cùng tức giận: “Anh đã nói là chỉ đàn cho mình em nghe thôi
mà”.

Người đàn ông bị
giằng cây đàn nhị, ngồi đờ ra đấy.

Đột nhiên Hiểu Sa
trở lại vẻ ôn hòa: “Xin lỗi, Mã Tắc, em xin lỗi, là em không tốt...”

Người đàn ông ngồi
một lúc rồi đứng dậy mặc quần áo.

Hiểu Sa hoang mang
lúng túng nhào ra níu lấy cánh tay anh ta: “Mã Tắc, Mã Tắc, anh muốn làm gì?
Anh muốn đi đâu? Là do em không tốt, em xin lỗi...”

Người đàn ông nói:
“Tôi muốn về nhà”.

Sở Hiểu Sa hầm hầm
tức giận: “Về nhà ư? Về nhà nào?”

Người đàn ông không
nhất quyết đi, nên cứ đứng ở đó.

Nước mắt Sở Hiểu Sa
lã chã rơi, giọng nói van nài: “Mã Tắc, là em không tốt, em xin anh hãy ở lại,
đừng đi, đừng để em ở lại đây một mình, em sợ...”

Người đàn ông chẳng
động đậy gì, mặc cho cô ấy tự nói một mình.

Cuối cùng anh ta
cũng không đi, vẻ mặt trầm lặng, vào phòng đọc sách ở tầng một, đóng cửa lại.

Tôi lúng túng đứng
đấy.

Hiểu Sa có vẻ như
mới nhìn thấy tôi, nói: “À, tối nay chị và Tuyên Nhụy ngủ trên tầng trên”. Nói
xong thu dọn bát đũa vào bếp.

Tôi trở lại cái
phòng trên lầu, đóng cửa, bật đèn.

Tôi vừa mở mồm,
Tuyên Nhụy đã nói: “Quách Doanh, tớ đã nói rồi, cậu đừng có hỏi”.

“Ừ, mình không
hỏi”. Tôi nghĩ. Tôi lại nghĩ: “Cho dù có hỏi cậu cũng sẽ không nói”.

Đêm đó, Tuyên Nhụy
và tôi ngủ trên một chiếc giường, nghe thấy những tiếng thở hổn hển, và tiếng
rên rỉ chẳng hề giữ ý của Hiểu Sa.

Nước mắt của Tuyên
Nhụy cứ trào ra.

Tuyên Nhụy nói:
“Những câu chuyện về Thành Đô đều là do Hiểu Sa kể cho mình”.

Năm 1997, Tuyên
Nhụy từ Thanh Đảo đến nhập học tại Học viện Kinh tế của một trường đại học ở Tứ
Xuyên. Ngày đăng ký nhập học, các nam sinh năm thứ hai có nhiệm vụ tiếp đón học
viên mới đã lưu truyền cái tên Tuyên Nhụy. Đợt huấn luyện quân sự chưa kết
thúc, tên của Tuyên Nhụy lại một lần nữa được biết đến, vì cô ấy nói với tay
chủ tịch hội sinh viên vốn trước đây hay thăm dò tình hình các lớp nhân tiện
xen vào giải quyết chuyện yêu đương cá nhân của mọi người rằng: “Lão đây không
có hứng với ông già”. Taychủ tịch thất
vọng trở về, đã buồn rất lâu. Năm đó, Tuyên Nhụy mới mười bảy tuổi.

Trong cuộc sống học
tập bốn năm tại trường, Tuyên Nhụy luôn giữ được một kỳ tích, một mặt cô luôn
là người duy nhất dành được học bổng loại một, khi tốt nghiệp chắc chắn sẽ được
trao danh hiệu học viên ưu tú, mặt khác, cũng là người giữ được kỷ lục về các
lĩnh vực như có số lần trốn tiết nhiều nhất, số lần trốn nộp bài tập nhiều
nhất, hoạt động nội ngoại khóa nhiều nhất, đến giờ vẫn được các em “đệ tử” khóa
dưới hiện đang làm nghiên cứu sinh vô cùng kính nể.

Đầu năm 1998, một
cô gái vô cùng thông minh, ngoại hình lại xinh đẹp như Tuyên Nhụy được một công
ty quảng cáo chuyên cung cấp dịch vụ làm chủ trì cho các buổi lễ ở các doanh
nghiệp đánh giá tốt, giám đốc của công ty này khi đó đã hứa, chỉ cần Tuyên Nhụy
ở lại công ty, thì cát xê mỗi lần lên sân khấu của cô sẽ được tính tương đương
với mức cát sê của người chủ trì chuyên nghiệp ở Thành Đô.

Bố mẹ Tuyên Nhụy
rất hiểu con gái mình thông minh tự trọng, nên cũng không để ý xem cô có yên
tâm ở trong trường học hay không.

Những tháng ngày
này Tuyên Nhụy sống rất yên ổn mà lại đầy đủ.

Ngày 15 tháng 6 năm
1990, Tuyên Nhụy nhận một loạt hoạt động quảng bá về nước uống của công ty
trách nhiệm hữu hạn Cam tươi của Thành Đô, trong lần đi tuyên truyền này, Tuyên
Nhụy đã gặp Thường Khoan, phó giám đốc phụ trách việc hoạch định truyền thông
và hình ảnh cho công ty này.

Khi chương trình
quảng bá kết thúc, Tuyên Nhụy đang vén một góc chiếc váy dài đang mặc nhảy
thẳng từ trên sân khấu xuống, người chịu trách nhiệm liên hệ với cô chặn lại
nói: “Cô Tuyên Nhụy, phó giám đốc của chúng tôi tới”.

Tuyên Nhụy vừa uống
nước cam trong cốc thủy tinh, vừa thờ ơ cười nói: “Đến thì cứ đến, có quan hệ
gì tới tôi đâu?”

Một giọng nói dễ
nghe vang lên: “Ồ, tôi chỉ muốn chào hỏi thôi chứ không có ý tỏ vẻ gì đâu”.

Tuyên Nhụy nhìn
theo tiếng nói, chỉ thấy một người đàn ông tầm vóc trung bình, có vẻ là người
có văn hóa đang cười với cô.

Tuyên Nhụy quay đi
nói: “À, thế thì tốt”.

Người đàn ông này
chính là Thường Khoan.

Thường Khoan nói:
“Tuyên Nhụy, lát nữa chúng tôi có một buổi tiệc chiêu đãi chúc mừng, cô là
người đã làm một loạt những chương trình này thì đi ăn cùng chúng tôi nhé?”

Tuyên Nhụy vô cùng
ngạc nhiên nhìn anh ta nói: “Sao anh biết toàn là do tôi làm?”

Thường Khoan nói:
“Chương trình nào tôi chẳng có mặt”.

Tuyên Nhụy bỗng
nhiên mỉm cười: “Tốt, thế tối nay ăn gì? Tôi rất hay soi mói đấy”.

Thường Khoan nói:
“Ồ, tôi cứ tưởng cô không đồng ý, tôi chỉ tiện mồm lịch sự mời vậy thôi, cô đi
thật đấy à?”

Tuyên Nhụy càng
cười vui vẻ hơn: “Công ty to như thế mà còn tiết kiệm chút tiền cơm à? Bữa
chiêu đãi này tôi nhất định phải đi mới được”.

Rượu cứ được đưa ra
mãi, uống đến khi cả căn phòng như náo loạn lên, có người ngồi cả lên bàn uống,
Tuyên Nhụy hai mắt sáng ngời nói với Thường Khoan: “Anh có biết vì sao tôi đi
với anh không?”

Thường Khoan mỉm
cười: “Vì lần đầu tiên gặp em tôi đã không nói câu Tuyên Nhụy, tôi mời em đi ăn
cơm”.

Tuyên Nhụy cười
nói: “Còn vì anh đã gọi tên tôi”.

Ăn cơm xong, Thường
Khoan bảo cô gái làm nhiệm vụ liên lạc đưa Tuyên Nhụy về trường, còn anh ta thì
đứng trong nhà xe nhìn theo họ.

Xe chuẩn bị nổ máy,
Tuyên Nhụy bèn bước xuống chạy tới trước mặt anh ta, hùng hùng hổ hổ hỏi: “Sao
anh không đưa em về?”

Thường Khoan nhìn
cô cười: “Xem ra em đã bị bọn đàn ông nuông đến hỏng rồi, còn dọa nạt nữa chứ”.

Tuyên Nhụy bị nói
trúng tim đen lại càng tức giận, ngạo mạn ngẩng đầu nói: “Em hỏi anh vì sao
không đưa em về?”

Thường Khoan nhìn
cô nói: “Vì sao tôi phải đưa em về?”

Tuyên Nhụy nói: “Vì
trong những trường hợp như thế này người đưa em về luôn là giám đốc hay tương
đương như thế”.

Thường Khoan không
cười nữa, nghiêm mặt hỏi: “Họ còn đưa danh thiếp cho em, còn xin em số điện
thoại nữa chứ?”

Tuyên Nhụy nói:
“Đúng vậy, anh cũng nên như thế, phải không? Anh làm sao phải vờ như không
giống những người bọn họ.”

Thường Khoan nhìn
cô một lúc rồi cúi đầu ghé vào tai cô nói nhỏ: “Tôi uống nhiều rượu quá, đưa em
về sợ đâm xe”.

Tuyên Nhụy kinh
ngạc nhìn anh.

Thường Khoan mỉm
cười khẽ búng mũi Tuyên Nhụy, sau đó nói với cô gái đang đứng ngoài xe chưa
hiểu chuyện gì xảy ra: “Đưa cô ấy về”.

Tuyên Nhụy nhìn anh
nói: “Không đưa danh thiếp của anh cho em à?”

Thường Khoan nhìn
cô: “Số di động của em tôi đã có từ khi thấy ảnh trong hồ sơ của em cơ”.

Tuyên Nhụy nói:
“Vậy vì sao không gọi cho em?”

Thường Khoan nói:
“Nếu tôi gọi, thì giờ em đâu có thấy tôi và những người đàn ông đó có gì khác
nhau”.

Tuyên Nhụy gật đầu,
quay đi.

Về sau, hàng tuần
Thường Khoan đều đến tìm Tuyên Nhụy, hai người ra ngoài uống trà, tán gẫu.

Tuyên Nhụy vẫn
giống như trước, luôn chuẩn bị sẵn sàng để khi thấy anh cũng giống như những
người đàn ông khác, chỉ cần bộc lộ ra là cô sẽ hất cốc nước vào mặt, tiếc rằng
vẫn chưa có dịp.

Thường Khoan hơn
Tuyên Nhụy bốn tuổi, sinh năm rồng, trưởng thành, vững vàng, ăn nói thanh lịch,
hài hước, mà lại chẳng có người đàn bà nào bên cạnh.

Tuyên Nhụy đôi lúc
thấy hoảng, cảm thấy hình như giữa cô và người đàn ông này sẽ có thể nảy nở một
cái gì đấy. Chính vào lúc này, Mã Tắc xuất hiện. Mã Tắc là ân nhân tri ngộ của
Thường Khoan, là ông chủ của công ty Cam tươi.

Ngày hôm đó, Thường
Khoan và Tuyên Nhụy đang ngồi trong công viên Cẩm Giang, cho đến lúc trời tối dần,
thì điện thoại của Thường Khoan reo.

Anh vừa nghe thấy
giọng nói trong máy là cười: “Về rồi à? Bàn chuyện với người họ Lý đó thế nào?”

Sau đó họ hẹn chỗ
đi ăn, tắt máy xong, Thường Khoan định đưa Tuyên Nhụy về, Tuyên Nhụy không hài
lòng: “Vì sao không đưa em đi?”

Khi ấy Thường Khoan
đã nói với Tuyên Nhụy, ngay khi gặp cô lần đầu anh đã đặc biệt chú ý đến cô, vì
vậy anh coi Tuyên Nhụy như bạn gái của mình, chỉ đợi Tuyên Nhụy tốt nghiệp sẽ
chính thức đặt vấn đề yêu đương. Anh không giải thích nhiều về cuộc gặp lần
này, chỉ nói: “Giám đốc của anh về rồi, là chuyện công việc”.

Cuối cùng anh vẫn
không lay chuyển được Tuyên Nhụy, đành phải mang cô đi theo.

Mã Tắc ngồi vào vị
trí bậc trên rất tự nhiên, tay cầm cây đàn nhị nói với Thường Khoan: “Lý Tu
Ninh còn tiếc rẻ, sau nói thêm thì anh ta đồng ý nhượng lại, đối với tuyệt phẩm
này cũng có nhiều nhà chuyên môn hiểu biết những tri âm khó tìm mà! Tiền tôi đã
chuẩn bị sẵn cùng không có cơ hội bỏ ra”.

Thường Khoan thường
nói: “Ông Lý nhà to sản nghiệp lớn, cũng không xem trọng tiền tài, về sau có
thể dùng cây đàn nhị hồ này để nhờ ông ta nâng đỡ công ty chúng ta”.

Mã Tắc cười cười,
nói: “Mượn chuyện cây đàn nhị hồ này á? Đang nói chuyện đàn tôi không muốn nhắc
đến chuyện công ty”.

Tuyên Nhụy giơ tay
ra định sờ vào cây đàn, bị Thường Khoan giữ lại.

Mã Tắc nhìn Tuyên
Nhụy, nhưng không nói gì.

Ăn uống xong,
Thường Khoan đưa Tuyên Nhụy về, Tuyên Nhụy nổi cơn lôi đình, chất vấn anh sao
làm cô xấu hổ như thế.

Thường Khoan chẳng
nói gì.

Từ hôm đó, Thường
Khoan không đến tìm, Tuyên Nhụy giận dỗi, nhưng cũng không gọi di động cho anh.

Báo cáo nội dung xấu