Nữ Thần Báo Tử (Tập 5) - Chương 02
Chương 2
“Styx
đu ạ?” Tôi quay lưng lại phía bố tôi và anh Tod, cố gắng không để họ nhìn thấy
sự bàng hoàng trong mắt mình. Sớm thôi, nỗi sợ hãi sẽ xuất hiện sau khi sự thật
bắt đầu ngấm dần. Còn hiện tại lúc này, tôi vẫn chưa cảm thấy gì ngoài một sự
rùng mình khó tả, như kiểu vừa nhảy xuống hồ trước khi cơ thể kịp thích nghi
với nhiệt độ.
“Kaylee ơi?” - Tôi nghe thấy
tiếng bước chân của bố sau lưng mình, hàng tá câu hỏi quay cuồng trong đầu tôi,
nhanh đến nỗi khó khăn lắm tôi mới đứng vững được lúc vào đến trong phòng ngủ -
“Con có nghe thấy Tod vừa nói gì không?”
“Tất nhiên là con nghe thấy rồi.” Các thần chết có thể lựa chọn cho ai nhìn
thấy hoặc nghe thấy mình, và anh Tod có một thói quen rất khó chịu là chỉ hiện
ra với một người trong phòng ở một thời điểm - và thường người đó là tôi.
“Cháu nghĩ em ý vẫn đang sốc.” Anh nói, trong khi tôi đảo mắt một vòng
quanh phòng tìm cục bông tí hon của mình, bên dưới tấm chăn nhàu nhĩ và đống
quần áo ngổn ngang trên bàn học.
“Styx?” - Tôi gọi to, nhưng chẳng thấy có gì động đậy. Bất thình lình, anh
Tod hiện ra ở phía cuối giường, chăm chú theo dõi phản ứng của tôi, làm tôi
giật thót cả mình - “Em không hề sốc. Ít nhất là chưa phải lúc này.” Nếu nhìn
thoáng qua, anh Tod trông chẳng có nét gì giống với cậu em trai. Anh ấy thừa
hưởng đôi mắt xanh và mái tóc xoăn màu vàng của mẹ, trong khi anh Nash chắc là
giống bố - người đã chết từ rất lâu trước khi tôi gặp hai anh em nhà Hudson.
“Tạm thời, em vẫn đang trong giai - đoạn - phủ-nhận, nhưng thành thực mà
nói em có cảm giác đây là giai - đoạn - chấp - nhận lành mạnh nhất của mình. Em
sẽ rất biết ơn nếu hai người để mặc em một mình lúc này.” - Tôi bỏ ra ngoài
hành lang, đi vào trong bếp - “Styx!”
“Bố thả nó ra sân sau nhà rồi.” – Bố vừa nói vừa đi theo tôi vào trong bếp
-”Nó không thích Tod.”
“Bởi vì anh ấy chẳng mang tới cái gì ngoài cái chết và những lời khuyên
tồi.” Tôi vặc lại, không thèm quan tâm xem mình có đang vô lý hay không – bởi
xét cho cùng đâu phải lỗi của anh Tod khi số của tôi đã tận.
“Em nói vậy là không đúng.” - Anh chàng thần chết nhe răng cười, và tôi
thấy cảm kích vì nỗ lực muốn làm dịu đi bầu không khí căng thẳng của anh -
“Thỉnh thoảng anh có mang pizza đến mà.”
Bởi vì công việc của thần chết - kết thúc cuộc đời và lấy đi linh hồn của
những người đã tận số tại bệnh viện thành phố, từ nửa đêm đến trưa ngày hôm sau
- không được trả lương bằng tiền tệ của loài người, nên anh Tod đã bắt đầu đi
giao pizza vào những lúc rảnh rỗi để kiếm thêm tiền tiêu vặt. Theo gợi ý của
tôi.
Mới đầu, tôi thấy việc nhận được cái chết và pizza pepperoni cỡ lớn từ cùng
một người khá là thú vị, nhưng sau vụ sẩy thai của Danica Sussman và tin tức về
cái chết sắp tới của bản thân, tôi thấy chẳng còn gì đáng buồn cười vào lúc này
nữa.
“Styx chắc đói lắm rồi.” Tôi lẩm bẩm, mở tủ lạnh ra. Bàn tay ấm áp của bố
nắm lấy tay tôi và đóng cửa tủ lại.
“Kaylee, ngồi xuống đi con. Chúng ta cần phải nói về chuyện này.”
“Con hiểu.” Nhưng tôi sợ rằng chỉ cần ngừng chuyển động trong một giây
thôi, đám mây của sự phủ nhận sẽ tan đi và bỏ mặc tôi đối mặt với sự thật phũ
phàng - điều mà tôi đã gặp phải không ít trong gần mười bảy năm sống trên đời.
Cuối cùng, tôi đành miễn cường gật đầu. Bởi tôi hiểu thời gian là thứ xa xỉ
nhất đối với tôi hiện nay, và tôi không thể trốn tránh sự thật được lâu.
Tôi lại mở tủ lạnh lấy một lon Coke, rồi đi theo bố vào trong phòng khách,
nơi anh Tod đang ngồi vắt vẻo trong cái ghế bành yêu thích của bố. Thay vì gầm
lên đuổi anh ấy ra khỏi ghế như mọi lần, bố tôi chỉ lẳng lặng ngồi xuống ghế sô
- pha cạnh tôi. Tôi có thể thấy rõ là bố rất muốn vòng tay ôm lấy tôi, nhưng
tôi không thể để bố làm như vậy bởi vì hành động đau buồn ấy sẽ chỉ càng khiến
cho sự việc trở nên thật hơn, mà tôi thì vẫn chưa sẵn sàng cho điều đó. Chưa
phải lúc này. Vì thế, tôi sẽ tập trung vào các lý lẽ, hơn là sự thật.
“Anh có chắc không?” Tôi hỏi, hai tay nắm chặt lấy lon nước. Cảm giác mát
rượi trên tay chứng tỏ tôi vẫn đang sống.
Anh Tod rầu rĩ gật đầu. “Bình thường anh chỉ được thông báo danh sách trước
một đến hai ngày thôi, nhưng bởi vì em vốn dĩ đã sống nhờ vào thời gian đi mượn
của người khác nên tên của em xuất hiện trong một danh sách đặc biệt.”
Đặc biệt...
Tôi sống nhờ vào thời gian đi mượn bởi vì tôi đã từng chết một lần. Khi ấy
tôi mới chỉ 3 tuổi, và phải mười ba năm sau tôi mới biết được sự thật về cái
đêm định mệnh ấy: Đáng ra tôi đã chết trong vụ tai nạn ô tô tối hôm đó nhưng do
không chịu nổi nỗi đau mất đi đứa con gái duy nhất, bố tôi đã tình nguyện hoán
đổi ngày mất của mình với ngày mất của tôi. Nhưng thay vì lấy mạng bố tôi, gã
thần chết khốn khiếp đã lấy đi mạng sống của mẹ tôi.
Kể từ đấy, tôi đã sống cuộc đời của mẹ tôi, theo đúng nghĩa đen, suốt gần mười
bốn năm nay. Và giờ cuộc đời của mẹ cuối cùng cũng đã đến hồi kết thúc. Đồng
nghĩa với việc tôi sẽ phải chết. Một lần nữa.
“Ta tưởng cháu là lính mới mà?” - Bố tôi nhíu mày đầy hoài nghi - “Làm sao
cháu đã đủ thẩm quyền mó tới cái danh sách đặc biệt ấy?” Bình thường bố tôi đã
không mấy tin tưởng các thần chết rồi, bởi bean sidhe và thần chết trước giờ
không hề ưa gì nhau. Vì thế sự việc lần này bố tôi nghi ngờ cũng có cơ sở của
nó.
Nếu thông tin của anh Tod là sai, hoặc vì lý do nào đó anh ấy đang nói dối,
có thể tôi sẽ không phải chết. Có thể cuộc đời tôi mượn của mẹ vẫn chưa hoàn
toàn vuột ra khỏi tầm tay của tôi.
“Thì thế mới lạ!” - Anh Tod nói, không mấy bận tâm tới sự hoài nghi của bố
tôi - “Bình thường cháu đâu thể tiếp cận với cái danh sách đó. Chứ nếu biết thì
cháu đã bí mật xem từ trước rồi.” -Tod có mật khẩu máy tính của ông sếp bởi vì
chính anh ấy là người đã cài đặt nó. Anh ấy là một trong hai thần chết duy nhất
ở khu vực này lớn lên trong thời đại vi tính hóa - “Nhưng lần này cháu chẳng
phải lén lút làm gì hết. Chiều nay, lúc cháu ghé qua văn phòng nhận danh sách
của tuần tới, ông Levi đã nhờ cháu vào phòng lấy hộ ít đồ. Và cái danh sách đặc
biệt ấy nằm chình ình trên mặt bàn.”
“Và theo lẽ tự nhiên, cháu đã ghé mắt đọc nó.” Bố tôi nói thêm.
“Cháu là thần chết, chứ không phải là thánh. Cháu đoán ông Levi đã cố tình
muốn cháu nhìn thấy bản danh sách đó. Bởi vì nếu không tự dưng sao ông ấy lại
vứt nó chỏng chơ trên bàn rồi cử cháu vào trong phòng một mình?”
“Tại sao ông ấy muốn anh nhìn thấy nó?” Tôi tò mò hỏi.
Tod nhún vai. “Anh không biết. Có thể vì ông ấy quý anh. Có thể vì ông ấy
quý em.” Tôi mới chỉ gặp Levi, ông chủ của anh Tod, có một lần nhưng ông ta có
vẻ khá ấn tượng với sự tinh ý của tôi. Nhưng ấn tượng đến mức để báo trước cho
tôi biết về cái chết của mình ư? Có thể, nhưng...
“Tại sao?” Tôi nhìn sâu vào mắt anh Tod, tìm kiếm câu trả lời. Bình thường
chỉ cần nhìn vào mắt anh Nash là tôi biết được anh ấy đang nghĩ gì, bằng cách
quan sát các vòng xoáy màu trong mắt anh. Nhưng giống như bố tôi, anh Tod rất
giỏi trong việc che giấu cảm xúc. Hiếm khi anh ấy để lộ cảm xúc của mình qua
cửa sổ tâm hồn.
“Tại sao ông ấy lại quý em á?” - Ánh mắt anh Tod vẫn rất kiên định - “Em
giống như một thỏi nam châm thu hút các thế lực bóng tối ở cả hai đầu thế
giới.” - Bằng chứng là nỗi ám ảnh của lão Avari đối với linh hồn của tôi - “Và
ông Levi hiển nhiên là quan tâm tới những thứ tăm tối ấy rồi.”
Tôi không biết ông Levi bao nhiêu tuổi - mặc dù tôi đoán ít nhất cũng phải
ba chữ số - nhưng trông ông ấy chỉ như một cậu bé tám tuổi tóc đỏ, mặt đầy tàn
nhang. Trong vòng sáu tháng qua tôi đã gặp không ít thần chết nhưng có lẽ Levi
có lẽ là vị thần chết kỳ quái nhất mà tôi từng gặp.
“Không, ý em là tại sao ông ấy lại muốn em biết? Tại sao anh lại muốn em
biết? Anh Nash nói chúng ta không nên nói cho một người biết thời điểm qua đời,
bởi điều đó sẽ chỉ càng khiến cho quãng thời gian còn lại của họ khổ sở hơn. Và
em phải thừa nhận là anh ấy nói đúng.” Tôi không biết chính xác khi nào mình sẽ
chết, nhưng chỉ riêng việc biết nó sắp xảy ra cũng đủ khiến cả người tôi nôn
nao rồi.
“Nói chung thì là vậy…” Bố vừa mở miệng nói đã bị anh Tod cắt ngang không
thương tiếc.
“Bình thường chú đặt ra nhiều ngoại lệ lắm cơ mà tại sao lần này lại khác?”
“Không lẽ bố muốn con cứ ngồi im chờ chết?” Hy vọng là tôi đang hiểu sai ý
bố.
“Không phải.” – Bố tôi lắc đầu – “Ý bố là được cảnh báo trước giống như
được trang bị trước. Chúng ta không thể chiến đấu lại nếu không biết chuyện gì
đang chờ đợi ta ở phía trước.”
“Chúng ta sẽ chiến đấu lại ạ?” Tôi chưa hề nghĩ tới khả năng đó. Bố mẹ đã
từng chiến đấu với thần chết vì tôi một lần và giành chiến thắng. Tôi đã được
cứu sống, và phải trả giá bằng chính cuộc đời của mẹ tôi. Mặc dù vẫn rất muốn
sống nhưng thật không công bằng nếu tôi lại tìm cách lừa dối thần chết thêm một
lần nữa. Tôi chưa gặp ai có được một cơ hội thứ hai, chứ đừng nói là hai.
Ngoài ra còn có một vấn đề nữa. Một vấn đề lớn: để kéo dài mạng sống của
tôi - thêm một lần nữa – sẽ phải lấy đi mạng sống của một người khác. Một lần
nữa. Và tôi không thể sống với điều đó.
“Tất nhiên là chúng ta sẽ chiến đấu rồi!” - Giọng bố đầy quả quyết - “Luôn
có cách để đối phó với cái chết, dù chỉ là tạm thời. Chúng ta hiểu điều đó hơn
ai hết. Bố và con đều đã từng làm chuyện đó một lần.”
“Vấn đề chính là ở chỗ ấy.” - Anh Tod nói rất khẽ, nụ cười trên môi anh nãy
giờ đã tắt ngúm - “Và đấy mới chỉ là một trong rất nhiều vấn đề.”
Bố tôi cau mặt nhìn anh chàng thần chết. “Cháu nói vậy nghĩa là sao?”
“Đã có quy định rất rõ về lần gia hạn thứ hai…” Giọng anh có vẻ ngập ngừng
và tôi có thể đoán được câu tiếp theo anh định nói – “… Đó là: Không có lần thứ
hai.”
Sự im lặng bao trùm lấy toàn bộ căn phòng, nỗi sợ hãi bắt đầu len lỏi vào
lồng ngực tôi, giống như những đôi tay bằng đá đang xoa bóp trái tim tôi. Mặc
dù đã hạ quyết tâm không để thêm một người nào phải trả giá cho sự tồn tại của
mình nữa, nhưng cảm giác khi sắp phải rời xa thế gian quả thực không hề giống
với bất kỳ nỗi sợ hãi nào mà tôi từng trải qua.
“Chắc là phải có ngoại lệ chứ.” - Như mọi lần, bố tôi là người lấy lại được
tinh thần đầu tiên - “Lúc nào mà chẳng có ngoại lệ.”
Anh Tod lặng lẽ lắc đầu và một lọn tóc vàng rơi xuống trán anh. “Nhưng
không phải chuyện này. Cháu đã đi hỏi khắp nơi rồi… Vấn đề là việc tương tự
chưa bao giờ xảy ra. Nó không được phép xảy ra.”
“Nhưng cậu là thần chết cơ mà!” - Bố tôi đứng bật dậy, giọng đầy phẫn nộ.
Tôi cần phải làm gì đó để giúp bố hạ hỏa - “Có ích gì nếu đến một người bạn cậu
còn chẳng giúp được?”
“Kìa bố…” Tôi phản đối. Trước giờ bố tôi chưa bao giờ coi anh Tod là bạn
của gia đình. Nhưng tôi đoán trong lúc tuyệt vọng thì chuyện gì con người cũng
có thể nói được...
“Kaylee, chúng ta đang nói về mạng sống của con.” - Bố tôi nói. Một cơn ớn
lanh chạy dọc xương sống khi tôi nhận ra hai tay bố run run - “Chúng ta sẽ
không để chuyện đó xảy ra. Bằng mọi giá. Bố sẽ không cho phép.”
Phải tới khi ấy tôi mới chợt hiểu ra điều bố đang muốn nói. Trước đây bố đã
từng tìm cách trao đổi mạng sống với tôi, và giờ bố sẽ vẫn làm lại điều đó mà
không cần suy nghĩ.
“Không được đâu, bố ơi...” Nỗi sợ hãi và cú sốc khiến giọng nói của tôi
biến thành tiếng thì thào đến thảm hại.
Bố lờ tôi đi và quay sang nhìn anh Tod. “Nhưng ta không thể làm điều đó mà
không có sự giúp đỡ của cháu.” - Các vòng xoáy của sự tuyệt vọng màu xanh đang
xoay tròn trong mắt bố và đó là thứ cảm xúc mạnh mẽ nhất mà tôi từng thấy được
ở ông. Chứng tỏ bố tôi đang bị mất kiểm soát và không thể che giấu chúng thêm
được nữa. Và đó mới là điều khiến tôi sợ hơn hết thảy - “Làm ơn đi, Tod.” - Bố
tôi ngồi xuống thụp xuống ghế, chống khuỷu tay lên đầu gối và hai tay bưng lấy
mặt - “Ta xin cháu đấy. Ta sẽ làm mọi thứ mà cháu muốn. Làm ơn hãy cho con gái
ta một ngoại lệ”. Trông mặt anh Tod có vẻ cũng sốc không kém gì tôi. Tôi chưa
bao giờ thấy bố cầu xin ai chuyện gì, kể cả cho mạng sống của bản thân, khi lão
Avari lôi bố sang Cõi Âm làm mồi nhử để bắt tôi.
“Chú Cavanaugh, nếu làm được, cháu sẽ làm ngay mà không do dự.” - Anh mắt
anh nhìn tôi đầy tha thiết và đau khổ, như thể đang âm thầm cầu xin tôi hãy tin
anh, khiến tôi chỉ muốn quay sang an ủi anh - “Kaylee, anh sẽ làm ngay, nếu có
thể. Em biết điều đó mà. Nhưng chuyện này không phải do anh quyết định. Anh
không phải là thần chết của em.”
Trong một thoáng, tôi cũng không chắc là nên thở phào hay thất vọng vì
chuyện đó.
“Họ sẽ không để cho các thần chết mới vào nghề thực hiện những ca đặc biệt
như thế này đâu, mà sẽ phải mời đến chuyên gia. Anh thậm chí còn không biết em
được xếp vào khu vực nào khi... khi chuyện đó xảy ra.”
Tôi hít một hơi thật sâu, suy nghĩ về những điều vừa được nghe, cố gắng
chắt lọc lấy các thông tin hữu ích có thể sử dụng được. “Là ai?” – Cuối cùng
tôi nói - “Họ sẽ nhờ đến ai? Bà Libby à?”
Libitina là một thần chết - một trong những thần chết già nhất còn tồn tại
trên đời - người đã được mời tới để kết thúc mạng sống của chị Addison và lấy
đi Hơi thở của Quỷ đang thay thế cho linh hồn đã bán đi trong cơ thể chị. Trong
giới hạn của mình, Libby đã giúp chúng tôi lấy lại linh hồn cho chị Addy, nhưng
vẫn không quên hoàn thành nốt công việc của mình. Bà ta đã lấy đi mạng sống của
chị Addison và mặc cho linh hồn tội nghiệp ấy chịu sự đày đọa vĩnh viễn dưới Cõi
Âm.
Tôi biết mình sẽ không thể làm gì để trì hoãn với vị thần chết Libitina
này.
“Anh không biết.” - Anh Tod nói - “Anh chưa thấy có thôngtin gì về thần
chết được lựa chọn.”
Nhưng ít ra tôi sẽ không phải lo lắng về chuyện sẽ phải chết dưới tay anh
Tod.
“Thế...” - Tôi đặt lon soda xuống bàn và chụm hai tay vào trong đùi dể ngăn
không cho chúng run rẩy - “Anh có biết chuyện đó sẽ xảy ra như thế nào không?”
Tôi hỏi nhưng không dám chắc là muốn biết câu trả lời. Biết quá nhiều sẽ chỉ
càng khiến tôi thêm hoảng loạn mà thôi. Tôi không muốn những ngày cuối đời của
mình lúc nào cũng phải sống trong nơm nớp lo sợ.
Nhưng anh Tod lắc đầu. “Cái
đó thì chịu, bởi vì cách thức không phải là điều được định trước. Ví dụ với một
người già đã có tiền sử bệnh tim, thần chết chỉ việc làm cho trái tim ấy ngừng
đập. Còn với người trẻ, thường thì là tai nạn hoặc dùng thuốc quá liều, nếu
tiền sử không bị bệnh tật gì. Bọn anh sẽ phải có gì dùng nấy. Sẽ dễ dàng hơn cho
gia đình và cảnh sát điều tra, nếu họ tìm được thứ gì đó để đổ lỗi.”
“Ôi, anh coi cái chết nhẹ tựa
lông hồng ý nhỉ.”
Anh Tod thở dài cái thượt.
“Chúng ta đều hiểu không phải như thế mà.”
“Thế...” - Tôi nhìn chằm chằm
xuống sàn nhà và thấy hai chân mình cũng bắt đầu run run. Sớm muộn gì tôi cũng
sẽ phải hỏi cái câu mà tôi vẫn trốn tránh nãy giờ - “Anh có biết lúc nào không?
Danh sách đó có nói em còn bao nhiêu thời gian không?”
Tôi không dám nhìn vào mắt bố
- bởi chỉ riêng việc phải đối mặt với nỗi sợ hãi của mình tôi đã là quá khó
khăn rồi - nhưng tôi đoán bố cũng đang nín thở chờ đợi câu trả lời của anh
chàng thần chết như tôi.
Anh Tod hắng giọng, né tránh
câu hỏi.
“Tod...?” Bố tôi thì thào,
giọng khản đặc.
“Thứ Năm tuần sau.” – Cuối
cùng anh Tod trả lời, mắt nhìn thẳng vào mắt tôi. Các vòng xoáy trong mắt anh
như dậy sóng với nỗi khổ tâm và sự đau đớn tột cùng, và tôi dám chắc anh ấy
cũng đang nhìn thấy cơn cuồng nộ tương tự trong mắt tôi - “Em chỉ còn sống được
sáu ngày nữa thôi.”