Trầm Hương Uyển (Tập 2) - Chương 41 - 42

Chương 41

Hôm nay là ngày vui nhất trong khoảng thời gian này.

Tiệc mười hai bàn, được cái toàn những món ăn gia đình. Chạng vạng tối, các
món ăn đã được chuẩn bị xong, trong nồi súp lớn khí nóng bốc lên cuồn cuộn
quyện với mùi thơm ngào ngạt xung quanh. Trần Uyển “lâm trận” trong tâm trạng
đầy lo lắng, tay chân hơi luống cuống, vì thế cô thở thật nhẹ, lẩm nhẩm đọc
thực đơn, trong đầu ôn lại các bước thực hiện trước đây. Có cậu bên cạnh hướng
dẫn, sau khi bắt đầu tiệc thì bận rộn nhưng vẫn còn trật tự, dần dần cũng trở
nên tốt đẹp.

Phải rất chuyên tâm, đứng ở nhà bếp với nhiệt độ cao của những ngày đầu hạ,
tâm trạng rối bời bao ngày qua cũng theo đó mà lắng xuống, lòng tĩnh như nước,
không có chút phiền nhiễu nào.

“Cậu, sức khỏe cậu chưa bình phục hẳn, nên kiêng khói, rượu.”

Đêm khuya, người đã về hết, cậu vẫn ngồi trên chiếc ghế tre trong sân, một
đĩa lạc rang muối, một đĩa thịt bò muối, nửa ly rượu vang. Thấy cô tắm rửa xong
đi ra, cậu gọi cô lại ngồi xuống đối diện.

“Ừ, mợ vừa quở cậu xong, giờ lại đến con”, Củng Tự Cường đưa tới một ly
nhỏ, nói: “Nào, uống với cậu một ly”.

Trần Uyển vội đón lấy, “Để con tự lấy”.

Cái nắng nóng như được trút bỏ, những viên ngói xám như được nước gột rửa,
trong sân có chút gió, những dây nho đã vươn cao trên đỉnh đầu. Hai cậu cháu
lặng lẽ ngồi, hồi lâu không ai lên tiếng.

Sau khi chuyện đó xảy ra, cô cảm thấy cuộc sống như bị mất đi một nửa,
người thiếu nữ ngây thơ ngày nào cũng đã chết đi một nửa. Thỉnh thoảng nhìn
mình trong gương, những nét dữ dằn trên khuôn mặt khiến cô không muốn nhìn.
Những giây phút yên bình như lúc này rất đáng trân trọng.

“Cậu cả cuộc đời chẳng làm gì ra hồn, điều cậu có thể tự hào, một là luôn
thẳng lưng mà sống, đường đường chính chính”, Củng Tự Cường nhấp ngụm rượu,
giọng chậm rãi nhẹ nhàng, “một là có tay nghề để duy trì cuộc sống. Nhưng trong
lòng cậu luôn có điều không vui, là cái tay nghề này cũng chỉ có thể nuôi sống
gia đình”. Ánh mắt ông nhìn ra xa xăm, như thể đang tưởng nhớ tới điều gì,
“Thời cụ ngoại của con, tên tuổi nhà hàng nhà họ Củng lớn biết bao nhiêu? Ở Tế
Thành có ai mà không biết tới các món ăn của nhà họ Củng? Truyền đến đời cậu
thì coi như suy tàn rồi”.

“Cậu...”

“Hôm nay cậu vui, con giỏi hơn cậu. Trước đây cậu nên nhận ra, cậu còn nhớ
có một năm, con nói cho sò vào nhân bánh, nước sò làm bột bánh ngon ngọt, hơn
nữa sò lại rẻ, sau đó cậu cũng làm theo cách của con. Không ngờ bán rất chạy,
lúc đó cậu nên nhận ra rằng con có thiên phận của nhà họ Củng”, Củng Tự Cường
xua xua tay, ngăn lời Trần Uyển, tiếp tục nói: “Hôm nay cậu rất phấn khởi, vì
biết tay nghề của gia đình ta không bị đứt đoạn, đã có con”.

“Cậu”, khóe mắt cô rưng rưng. Ít khi cậu khen người khác, cậu nói đến mức
độ này thì chắc chắn là đánh giá rất cao tay nghề của cô.

“Nào, cạn ly với cậu. Uống rồi đi ngủ sớm, hôm nay mệt lắm rồi.”

Cô đặt bát xuống, luyến lưu mãi cái giây phút bình yên hiếm có này, không
hề muốn ngủ.

Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vội chạy ra sân trước. Cất tiếng a
lô nhưng đầu kia không lên tiếng, cảm giác mệt mỏi và bất lực ập đến, tối qua
cô nói với anh là bữa tiệc hôm nay đều do cô đảm nhiệm, không thể bỏ đi đâu
được. Lẽ nào con người này chẳng quan tâm đến cảm nhận của người khác chút nào
sao?

“Đừng gọi tôi ra nữa, chuẩn bị ngủ rồi, hơn nữa thật sự là rất mệt, rất
mệt, tuần sau phải thi rồi mà tôi còn chưa xem bài vở gì cả.”

“Anh biết, chỉ là muốn nghe thấy giọng em.” Tần Hạo đứng ở đầu con hẻm, có
thể thấy ánh đèn đường lờ mờ ở trước cửa tiệm nhà cô. Trên đường có một chiếc
Suv màu đen dừng lại không xa chỗ anh. Mắt nhìn về phía đó, cánh cửa xe trượt
xuống, anh và người trong xe nhìn nhau. Máu trong người sôi lên, anh yên lặng
chờ đợi hồi lâu. “Em ngủ sớm đi, mai anh đến đưa em tới trường.”

Lúc Tần Hạo gập điện thoại, cánh cửa chiếc xe Suv dần dần khép lại. Sau khi
chiếc xe đó chạy khuất tầm nhìn, cơn bực tức trong anh mới tan dần.

Tuần thứ hai, Trần Uyển lần khần đến tận khi ký túc xá chỉ còn mình cô, cô
mới xách đồ đi ra cổng. “Nói là không được đón ở cổng trường rồi, sao lại cứ
thế?”, cô bước lên xe nghiêm mặt hỏi.

“Chẳng phải vì anh lo em mang nhiều đồ đó sao?” Thấy cô đi tới, gương mặt
nhỏ nhắn hồng hồng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, Tần Hạo đưa tay điều chỉnh cho
điều hòa xuống số nhỏ. “Nói là đến dưới lầu ký túc đợi, em lại không chịu. Sao
phải đi xa thế cho khổ, người toàn mồ hôi kìa.”

“Anh không đến thì tôi cũng về nhà như vậy, Ninh Tiểu Nhã cũng định đi cùng
đường với tôi”, trong thâm tâm cô, anh là điều đáng sợ mà thiên hạ không hay
biết, “Sao anh rảnh thế? Không cần đi làm, không cần kiếm tiền à?”.

“Đừng so sánh anh với mấy tên chơi bời lêu lổng, lúc anh làm việc thật sự
thì không thấy mặt mũi em đâu. Cầm lấy này”, Tần Hạo đưa ly nước lạnh cho cô,
“Không phải là em thì ai mà có khả năng để anh đưa rước như vậy? Tán tỉnh mấy
tiểu minh tinh cũng không mệt thế này”.

Anh đã quen thói lông bông, nhất thời không kịp giữ mồm, lời đã nói ra ngay
cả bản thân cũng cảm thấy khó chịu. Lén liếc nhìn, cô đang nhìn ra ngoài cửa xe,
chỉ có thể trông thấy gáy cô, gương mặt anh không khỏi có chút ngượng ngùng,
chẳng dám nói năng bừa bãi nữa.

Chiếc xe đi vào đường cao tốc, Trần Uyển mới gạt bỏ được vẻ lãnh đạm trên
nét mặt, cô ngạc nhiên quay nhìn trạm thu phí phía sau.

“Đi Hải Dương, anh có việc phải đi gặp bạn. Sáng mai sẽ đưa em về.”

“Sao không nói sớm? Anh có việc thì dẫn tôi đi làm gì?”

Anh đã sớm đoán được phản ứng kịch liệt của cô, bình thản nói: “Gặp bạn bè
là tiện thể, chủ yếu là đi chơi. Cá kiếm hồ Đại Dương mùa này là béo nhất, cũng
khó bắt được, trưa nay đã đặt bàn rồi, mình tới thưởng thức”. Anh khẽ liếc
nhìn, thấy cô mím môi, đôi mắt tròn mở to, không nói, nghĩ là cô đang thầm chửi
rủa cái việc “tiền trảm hậu tấu” của mình. “Em nói là em nghỉ hè phải chăm chỉ
ở nhà, không thể ra ngoài tùy tiện được, anh cũng đồng ý rồi. Em cùng anh đi
một chuyến ra Hải Dương thì sao lại không vui thế?”

“Tôi đã nói là hôm nay về nhà rồi.”

“Gọi điện về báo hôm nay em có việc phải ở lại ký túc một ngày là xong,
ngày mai về”, Tần Hạo một tay ấn số điện thoại nhà cô, cũng không thèm nhìn cô,
mắt vẫn trông thẳng về phía trước, hỏi: “Em gọi hay anh gọi?”.

Anh có thể nghe thấy tiếng cô thở phì phì qua cánh mũi, biết là con mèo con
lại xù lông lên rồi. Trong lòng cười thầm, tay cầm điện thoại làm động tác ấn
gọi, rồi đưa lên tai, nhưng bất ngờ bị cô giật lại.

Anh ra vẻ ngạc nhiên nhìn cô, ánh dao trong mắt Trần Uyển như thể sẽ đâm
cho anh mấy nhát, “Tiểu nhân!”.

Anh vừa nghiêng tai nghe cô nói dối vào điện thoại, vừa cảm thấy thích thú
vô cùng.

Tần Hạo nói nơi ăn cá kiếm không phải ở trong thành phố Hải Dương, mà là ở
thị trấn Tân Cảng gần Hải Dương. Nói đến thị trấn Tân Cảng, sự phản đối của
Trần Uyển giảm đi mấy phần, bắt đầu tò mò nhiều hơn. Cô nhớ Tân Cảng là nơi cha
mẹ cô tham gia vào đội sản xuất nông thôn, chỉ là không nhớ cụ thể là làng nào.

Vào Tân Cảng, cô có chút ngỡ ngàng.

“Rất khó tin phải không, không thua gì Tế Thành. Thành phố mới được xây
dựng trên nền đất hoang vu, Diệp lão tứ quả thực khiến người ta không thể không
phục”, Tần Hạo đưa mắt ngắm nhìn kiến trúc hai bên đường, nói.

Diệp lão tứ trong lời nói của Tần Hạo tên là Diệp Thận Huy, ba mươi tuổi,
tính nghiêm nghị, ánh mắt sâu xa, sắc sảo, so với Tần Hạo rõ ràng là hai thái
cực khác nhau. Trần Uyển vô cùng ngạc nhiên, cô luôn nghĩ rằng những người mà
Tần Hạo đi lại chỉ như bọn Hồng Kiến Học.

“Anh Tứ, vợ em đây”, Tần Hạo giới thiệu, rồi ôm lấy vai cô, “Chào hỏi đi
em”.

Trần Uyển bị anh nói là “vợ” thì xấu hổ nóng bừng tai, ấp úng chào, vẫn để
tay anh trên vai.

Diệp Thận Huy nghe thấy thế, quay sang nhìn lại cô một cách chăm chú. Nhưng
cũng chỉ trong chớp mắt, lập tức gật đầu với cô, lại cười nói với Tần Hạo: “Anh
đã nói ngày mai về Tế Thành, hôm nay cậu còn nóng lòng chạy đường xa như vậy
đến để giết anh à?”.

Tần Hạo ngồi xuống, nói: “Anh tưởng em đến là vì muốn gặp anh à? Em vì cá
kiếm mà đến đó, một năm cũng phải đến đây một, hai lần, muốn xem có phải anh
làm việc cả ba trăm sáu mươi lăm ngày không?”.

Diệp Thận Huy cười không nói gì.

Tần Hạo kéo Trần Uyển ngồi xuống, “Đứng ngẩn ra đó làm gì? Anh Tứ đây không
phải người ngoài, không cần khách sáo”.

Trần Uyển theo lời ngồi xuống, tâm trí vẫn tập trung vào ánh mắt chăm chú
lúc nãy của Diệp Thận Huy, mơ hồ cảm thấy trong đáy mắt sâu xa kia còn có điều
gì đó mà cô chưa rõ.

Chỗ ăn ở bên hồ Đại Dương, chỉ có vài chiếc sàn rộng mấy mét vươn ra trên
mặt hồ. Ngồi chưa được bao lâu thì mưa trút xối xả, ba người đành chuyển vào
trong phòng, qua lớp tường kính có thể nhìn thấy ánh đèn của Tân Cảng và làn
sóng lăn tăn gợn trên mặt hồ. Món ăn cũng là những món nhà nông, đều làm từ
những thứ có ngay trong hồ, nhẹ nhàng mà tươi ngon. Cá kiếm mà Tần Hạo sùng bái
được chế biến thành hai món, một hấp và một nấu.

Mục đích thật sự khiến Tần Hạo đến đây không phải vì cá kiếm. Trong ngân
sách đầu tư chứng khoán của Diệp Thận Huy, anh chiếm tỷ trọng lớn, trong năm,
Diệp Thận Huy và Tống Thư Ngu đã xem xét tình hình cẩn thận, Tần Hạo tin vào
con mắt tinh tường từ trước tới nay của Diệp Thận Huy và sự chuyên nghiệp của
Tống Thư Ngu, nhưng muốn lưu thông một khoản tiền khổng lồ như vậy không phải
là chuyện dễ, hơn nữa vì có liên quan đến quá trình khởi công và mở rộng con
hẻm Chu Tước, nên anh không thể không bận tâm.

Tới giữa tháng Sáu, tiền bạc mới chảy ngược về một cách thuận lợi. Anh thấy
những người xung quanh vẫn đang ném tiền vào thị trường chứng khoán một cách
điên cuồng mà đau lòng. Họ đều không xác định nổi sự phát triển của thị trường
chứng khoán sau này ra sao, nhưng trong thời điểm bây giờ thì có chút điên
cuồng, đến lúc thất bại chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn. Thị trường chứng khoán
của Trung Quốc là nơi sinh ra kỳ tích, nhưng khách quan mà nói, kỳ tích chỉ rơi
vào số ít người, còn đa số vẫn chỉ trong chừng mực nào đó.

Anh đến Hải Dương còn vì muốn cùng Diệp Thận Huy nói chuyện sâu hơn về
tương lai của con hẻm Chu Tước, cho dù Diệp Thận Huy không có hứng thú với
chuyện này thì có anh ta làm trùm bất động sản ở Tế Đông giúp đỡ vẫn tốt. Đương
nhiên, có vài điều không thể nói trên bàn tiệc, hơn nữa còn liên quan đến cảm
quan về tình hình thị trường chứng khoán vài năm nữa, nên anh và Diệp Thận Huy
chỉ nói chuyện qua loa. Thấy Trần Uyển không nói năng gì, chỉ vui mừng ăn uống,
Tần Hạo nhướng mày hỏi: “Ngon lắm phải không?”.

Cô khẽ gật đầu.

“Anh thấy không ngon bằng đồ em làm.”

Trần Uyển cười giễu, “Anh biết món tôi làm là vị gì không? Nói không chừng
có thể hạ độc chết anh đấy”.

“Em...”, Tần Hạo mím miệng, một số lời nếu nói ra thì thật quá mất mặt. Ví
dụ như tối Chủ nhật tuần trước, anh chuẩn bị một phong bao đỏ dày, vờ vào mừng
thọ ông cụ trong hẻm Chu Tước, ban đầu còn sợ bị người ta phát hiện đuổi đi,
sau đó anh có giáp mặt mợ Trần Uyển mấy bận nhưng bà đang vội nên không nhận
ra, thế là anh thấy yên tâm, xà vào bàn những người ngang tuổi ăn một bữa no
nê.

“Dĩ nhiên là anh biết”, anh chẳng thèm giải thích với cô.

Chương 42

Lúc Tần Hạo rời bàn ăn đi vào nhà vệ sinh, Trần Uyển lại rơi vào cảm giác
bị ánh mắt Diệp Thận Huy săm soi, vô cùng mất tự nhiên.

Con người này không lớn tuổi hơn Tần Hạo là bao, nhưng cách đối nhân xử thế
thì hơn hẳn Tần Hạo. Con mắt sâu xa như hồ nước sâu thật khó đoán. Không biết
lánh đi đâu, cô đưa mắt lên nhìn. Diệp Thận Huy dường như vì dũng khí của cô mà
hơi lặng người một chút, vội giấu đi ánh mắt mơ hồ, cười nói: “Trần Hải Hành là
thế nào với cô?”.

Giọng nói của anh ta vô cùng trầm thấp, hồn hậu, dịu dàng. Lúc này, cô thấy
hoang mang, đôi đũa trong tay mấy lần chực rơi xuống.

Cô không thấy xấu hổ vì cha, chỉ là đôi mắt mãi không chịu nhắm vào ấy đã
sớm làm một góc trái tim cô rữa mục, chỉ cần chạm vào là đau đớn.

“Là cha tôi,” cô khẽ đáp lời.

Diệp Thận Huy gật đầu như vẻ đăm chiêu, nói: “Vừa rồi mới đoán ra, dáng vẻ
của cô không hề thay đổi”. Thấy Trần Uyển nghi ngờ, anh ta vội giải thích: “Tôi
đã từng nhìn thấy ảnh cô ở phòng làm việc của cha cô”.

Cô sầm nét mặt, lúc sau mới dò hỏi: “Anh và cha tôi... quen nhau?”.

Diệp Thận Huy nhìn cô chăm chú, hồi lâu mới khẽ cười, nói: “Không tính là
quen, chỉ là có qua lại vài lần”.

Trong mấy năm nay, đây là lần đầu tiên có người chủ động nhắc đến cha cô,
mặc dù lý trí nhắc là cô phải đề cao cảnh giác, nhưng giác quan thứ sáu lại báo
cho cô biết con người trước mặt đây không cùng loại với Hồng Kiến Học. Trong
lòng cô có chút xúc động, có chút mong ngóng, không kìm được, hỏi: “Qua lại như
thế nào?”.

Diệp Thận Huy nghe xong không nén được cười, ánh mắt thích thú nhìn cô như
một đứa trẻ, nói: “Cô nghĩ là thế nào? Chúng tôi tin việc kiến thiết thành phố
chỉ là sự phát triển nhỏ mà thôi. Trên đường quan lộ, mỗi người sẽ có một hướng
đi riêng, không ai giống ai”.

Cô ờ một tiếng, đợi anh ta tiếp tục nói. Nhưng Diệp Thận Huy lại châm điếu
thuốc và im lặng.

Buổi tối cùng Tần Hạo nói về tương lai của con hẻm Chu Tước, Diệp Thận Huy
nhớ lại trận ác đấu năm ấy. Lúc đó, Hồng Hạo Lâm mới nhận chức tỉnh trưởng, bí
mật tranh đấu với Lâm Thư Ký, trung tâm quyền lực Tế Thành bị rơi vào thế long
tranh hổ đấu. Diệp Thận Huy lúc đó là người ngoài cuộc, đương nhiên nhìn thấu
đáo hơn người bình thường. Năm đó, cơ quan lãnh đạo trực tiếp của Trần Hải Hành
là toàn bộ nhà họ Hồng. Vào đúng thời điểm quan trọng nhất thì ông ta tự sát,
nghĩ lại có lẽ do đứng sai hàng ngũ, trở thành một quân cờ bị đổi xe giữ tướng,
trở thành vật hi sinh trong một cuộc đấu tranh chính trị.

“Thời gian ấy, cha cô bị áp lực không nhỏ. Hồng Hạo Lâm có rất nhiều mối
quan hệ phức tạp trong Tế Thành, không thể dễ dàng bị lật đổ.” Đó là nhiệm kỳ
mới, lại bắt đầu cho một cuộc đấu đá tàn khốc.

Tần Hạo biết Diệp Thận Huy có chân trong, chỉ là đến chỗ khác không thể
không tuân theo luật lệ địa phương. Mối quan hệ giữa Lâm Thư Ký và nhà họ Diệp
rất tốt, nhưng nhanh chóng bị gián đoạn. Diệp Thận Huy muốn tiếp tục hô mưa gọi
gió ở Tế Đông, tất yếu phải tìm kiếm một thế lực mới. Hồng Hạo Lâm và Lâm Thư
Ký là hai phe đối lập, Diệp Thận Huy đương nhiên không thể trở súng bắn quân
mình, như vậy, cha của Tần Hạo – Tần Trọng Hoài – là sự lựa chọn tốt nhất để
tranh đoạt với Hồng Hạo Lâm.

Tần Hạo nhớ lại mấy năm trước, lúc mới đến Tế Thành, qua mối quan hệ với
Tống Thư Ngu mới kết thân với Diệp Thận Huy. Ban đầu còn qua lại sơ sơ, nhưng
trong mấy năm thì đã thành bạn bè thân thiết. Tính cách biểu hiện bên ngoài của
Tần Hạo hết sức lông bông, nhưng lúc đi vào việc thực thì vô cùng thận trọng,
có chừng mực. Lúc đầu anh cũng có chút cảnh giác với Diệp Thận Huy, chẳng qua
là vì đều dựa vào tầm ảnh hưởng của cha nên cả hai mới hợp tính. Lúc này, anh
đương nhiên không khỏi khâm phục sự tính toán của Diệp Thận Huy và con mắt nhìn
sâu trông rộng về chính trị của anh ta.

Công trường bên đường phía tây con hẻm Chu Tước đang khai triển, nếu để cho
Công ty Bất động sản Hằng Vũ của Hồng Kiến Học tác quái, thì sự sắp đặt của Tần
Hạo ở phía đông coi như đổ sông đổ bể. Anh mưu tính rất lâu, trước tiên là đẩy
Hồng Kiến Học lên vị trí cao hơn, sau đó sẽ giải quyết tận gốc. Chỉ là trong
giai đoạn này cần phải nhờ đến sự trợ giúp của Diệp Thận Huy. Diệp Thận Huy là
dân kinh doanh, rất có tiếng nói trên thương trường, anh ta có lợi ích bản thân
để theo đuổi. Theo đà phát triển nhanh chóng của Công ty Hằng Vũ, đối với thế
cờ của Diệp Thận Huy mà nói thì ẩn chứa nhiều mối đe dọa, chỉ có nhân cơ hội
vây cánh của Hằng Vũ chưa lớn mạnh mà cắt bỏ đi mới có thể tiệt trừ hậu họa.

Đây là tính toán của Diệp Thận Huy, Tần Hạo cũng ngầm hiểu. Anh ước đoán
xuất phát điểm của bản thân là gì. Anh là con người có oán báo oán, thời gian
đầu đến Tế Thành, Hồng Kiến Học đã làm mất mặt anh, thì hẳn nhiên anh phải đòi
lại. Nhưng, vẫn còn một nguyên nhân khác trĩu nặng tận đáy lòng, có thể mơ hồ
nhìn thấy.

Bước vào căn phòng tối om, vắng vẻ, khi trong lòng có cảm giác hơi mất mát,
anh chợt hiểu.

“Cô gái chết tiệt, đi đâu rồi? Không gọi điện báo một tiếng”, anh lầm bầm
vào nhà vệ sinh. Tắm xong đi ra, trong phòng vẫn chẳng có ai. Không phải là tự
đi về Tế Thành rồi chứ? Một ý nghĩ lóe lên, bỗng anh phát hoảng. Cô gái chết
tiệt, trong người chẳng có đồng nào, nếu như nửa đêm ngồi lên chiếc xe có gã
tài xế xấu xa... Mắt nhìn lướt qua thấy trên đầu giường còn túi xách của cô,
anh mới trấn tĩnh trở lại, bước đến đẩy cửa ban công.

Diệp Thận Huy biết tính thích hưởng thụ của Tần Hạo, đã bố trí cho anh nhà
nghỉ ngay bên hồ, chỉ có ba tầng nhỏ, nếu nói là nhà nghỉ tư gia cũng không có
gì thái quá. Phòng có ban công, đủ để đặt hai bàn mạt chược, một bên có cây
xanh cao bằng nửa người, cách ly tầm nhìn với phòng bên cạnh, nền nhà lát gỗ
chống mục, khung cảnh vô cùng tao nhã.

Khi mưa đã tạnh, từ trên cao nhìn ra, mặt hồ Đại Dương là một dải mênh mông
mù mịt, không phân biệt được ranh giới giữa trời và nước. Chỉ có ánh đèn bờ bên
kia như những ánh sao.

Trần Uyển ngồi bó gối trên chiếc ghế dài đặt ngoài ban công, mái tóc dài
bay bay theo làn gió đêm, đẹp đẽ như một bức tranh.

“Vừa rồi gọi sao không lên tiếng? Cứ tưởng em đã đi rồi.” Anh ngồi xuống
phía sau cô, hơi rượu nồng nặc, hít mùi trên cơ thể cô, hương thơm nhè nhẹ
giống như men say.

Cô ậm ờ một tiếng, không nói câu nào.

Thời gian gần đây, cô thường như vậy, hoặc là đầy tâm sự và ấm ức trong
lòng, cam chịu cúi đầu; hoặc là thái độ lạnh nhạt, tâm trí mơ màng, lơ đãng.
Mỗi lần như thế, anh lại nhớ đến cái ngày cô cầm con dao đầy tức giận, ít nhất
thì lúc đó anh còn có thể cảm nhận được rằng mình có tồn tại trong cơn tức giận
của cô, chứ không phải như lúc này, như thể bị bao phủ bởi một rào cản vô hình,
đẩy anh ra hẳn bên ngoài.

Anh ôm lấy cô từ đằng sau, nhẹ nhàng vuốt ve hai bàn tay cô. Cơ thể trong
vòng tay anh cứng đờ, không ngừng vặn vẹo, anh càng ôm chặt hơn, biết là cuối
cùng cô cũng cam chịu. “Ngồi đây bao lâu rồi?”

“Lúc mưa tạnh.”

“Hôm nay nhiều việc cần bàn bạc, không có thời gian đưa em đi chơi, không
giận à?” Hồi lâu không thấy cô trả lời, anh kề mặt sát vào cô, nói: “Về anh đưa
em tới khu nghỉ dưỡng ở Tiểu Hoàn Sơn, ở đó không khí trong lành, còn có suối
nước nóng, đều là những ao nhỏ, ngày thường cũng chẳng có mấy người, rất yên
tĩnh. Đến mùa đông, những cây mai sau núi đua nhau nở hoa, ngâm mình trong suối
nước nóng, uống hớp rượu, ngửi hương hoa mai, có rất nhiều thứ để hưởng thụ.
Năm ngoái...”, anh nói đến đây thì dừng lại, nhớ đến Tưởng Tiểu Vi năm ngoái,
bên tai như vọng lại tiếng trách móc, người đàn ông tôi muốn tìm cũng phải là
người trong sạch, anh không có tư cách, gương mặt bỗng dưng hiện vẻ xấu hổ
ngượng ngùng. “Chi bằng làm hộ chiếu, hai đứa mình đi nước ngoài chơi, cầm theo
cuốn Tạp chí Địa lý Quốc gia, em chỉ chỗ nào mình đi chỗ đó?”

Cô vẫn im lặng, anh cũng cảm thấy mình huyên thuyên quá nhiều. Không nói
nữa, anh thấy trong lòng nôn nóng khó tả, cố áp chế bản thân, nhưng càng kìm
nén càng khó chịu, bực một nỗi không thể vặn ngược đầu cô, nhìn xem rốt cuộc là
cô đang suy nghĩ điều gì.

Cơn gió ùa qua, hơi lạnh.

Nhiệt độ ở bên hồ thấp hơn trong thành phố rất nhiều. “Đừng ngồi nữa, vừa
mới mưa xong, trên hồ có gió lớn, không khí ẩm ướt, mình vào phòng đi”, anh khẽ
dỗ dành.

“Tôi thấy rất mát.”

Anh hơi nhíu mày, cố kìm vẻ không vui, nói: “Vậy anh ngồi với em”.

“Không cần”, cô từ chối thẳng thừng, “Tôi muốn yên tĩnh một lúc”.

Anh nghiến chặt răng, giọng nói có phần không kìm được: “Anh làm phiền em
à? Em nhất quyết mãi ương ngạnh với anh như thế phải không? Thuận theo anh một
lần mà khó vậy sao?”.

Cô bỗng quay người đối diện với anh, giận tái mặt, đôi mắt sáng rực: “Thuận
theo anh một lần? Tôi thuận theo anh bao nhiêu lần rồi? Tôi nói dối cậu tôi bao
nhiêu lần rồi? Anh còn muốn tôi thế nào nữa đây? Anh coi tôi là hạng người gì?
Anh nghĩ mình đang nuôi chó hay mèo? Chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là tôi phải
vẫy đuôi đến sao? Tôi cũng là người, anh đừng ép tôi quá! Hôm nay tâm trạng tôi
rất rất không vui, anh đừng trêu chọc tôi”. Nói đến câu cuối cùng, giọng cô như
gào thét, nghe rất thảm thiết.

Tần Hạo sững người nhìn cô, im lặng, mắt cô nhòe lệ, mờ mịt như sương rồi
hóa thành hai dòng nước. “Đồ ức hiếp người.”

Lòng đầy uất ức, xót xa vô cùng. Trái tim anh lập tức bị giày vò tan nát,
ôm lấy cô dỗ dành: “Là do anh không tốt, là do anh tính cách xấu xa, anh xin
lỗi. Em còn nhớ chuyện đó à? Anh biết là em hận anh, anh cũng sợ em vẫn luôn
hận anh nên anh không dám chạm vào em, em biết không? Em biết anh đã phải nén
nhịn vất vả như thế nào không? Mấy tháng nay ruột gan như thiêu đốt, cho nên
hay cáu kỉnh. Anh bồi thường cho em không đúng chỗ rồi”.

Trần Uyển vùng khỏi tay anh, khịt khịt mũi, nuốt lại những chua xót trong
ánh mắt, mặt lạnh lùng nói: “Anh thật đê hèn!”.

“Nghĩ cách nào để em nguôi giận, hay là để em đâm một dao, được không? Hay
là lần này chúng mình đổi lại cho nhau đi, em áp bức anh một lần?”

“Anh thật ghê tởm, thật nhàm chán, thật bỉ ổi, thật...” Cô cứ xả một tràng
như thế mà không ngừng đập nát sự huênh hoang, vô sỉ đến cực điểm của anh. Trần
Uyển càng nghĩ càng tức, nói rồi không ngừng đấm thùm thụp vào ngực anh, mái
tóc cô cũng như chuyển động theo cơn tức giận.

Tần Hạo thấy cô không khóc nữa, lâu rồi cô mới lại giương móng vuốt hung
hãn như thế này, bỗng anh cảm thấy vui vẻ kỳ lạ, không nén được suy nghĩ trong
lòng, anh cười không thành tiếng, nói: “Đánh tiếp đi, đừng đánh mạnh quá, mệt
rồi là em chỉ còn một mình thôi đấy”.

Lời trêu chọc của anh ở sát bên tai, Trần Uyển càng tức giận, cắn vào vai
anh.

Anh kêu lên một tiếng, nén cảm giác đau đớn, nói như đe dọa: “Lại cắn, anh
cắn lại em bây giờ”.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3