Trầm Hương Uyển (Tập 2) - Chương 65 - 66

Chương 65

Trần Uyển vô cùng ngưỡng mộ tình yêu sinh viên, bởi vì tình yêu ấy vô cùng
trong sáng. Nếu như đến được với nhau thì sẽ ở bên nhau cả đời, đó chính là cao
nguyên và gió, băng hà và nước, là sự kết hợp tuyệt vời nhất trên thế giới.

Nhưng mọi người đều nói, cơ hội để mối tình đầu đi được tới cùng là rất ít.

Hơn nửa năm trước, Tiểu Nhã và bạn trai xảy ra mâu thuẫn rất lớn. Bởi vì
không nỡ chia tay Triệu Quốc Trị nên ngay cả việc gia đình bảo cô ấy đi du học
cô ấy cũng gác sang bên, chăm chỉ tìm đơn vị thực tập, vì bản thân mình và vì
cả Triệu Quốc Trị. Cuối cùng mọi nỗ lực cũng thành bong bóng, Triệu Quốc Trị
quyết định về quê. Đối với Ninh Tiểu Nhã, cậu ta chỉ buông tay nói: “Xem còn có
duyên phận hay không”.

Trần Uyển bị ảnh hưởng bởi sự sa sút tinh thần của Ninh Tiểu Nhã, khiến cô
và Tần Hạo càng thêm sóng gió, tiết xuân se lạnh, nhưng trong mắt cô lại là vẻ
xơ xác tiêu điều như mùa đông đến.

Sau Tết, Tần Hạo luôn bận bịu, Trần Uyển chỉ biết anh và Diệp Thận Huy làm
về bất động sản, mà chưa từng hỏi kĩ anh thế nào. Cô cảm thấy anh hay cáu giận,
không đoán được là do công việc hay do sự ngăn cản của cha mẹ, hay bởi vì sự
trì hoãn của cô.

Buổi tối, lúc bị anh vờn như vờn mèo, rồi lại bị anh phát cho một cái vào
mông, Trần Uyển trừng mắt quát: “Đau!”.

“Anh còn đau hơn em. Đợi em gọi một cuộc điện thoại để giải thích thế mà
phải đợi từ trưa đến tận bây giờ. Em cố tình như thế với anh phải không?”

Buổi trưa cô ăn cơm cùng Phương Tồn Chính xong không may gặp Tần Hạo đi
vào, anh đi cùng cả chục người khác, cũng không tiện nói nhiều, chỉ chào một
tiếng rồi Trần Uyển kéo Phương Tồn Chính đi. “Nói chuyện thôi, tay anh không
được làm bậy.” Cô lùi về phía sau, anh lại theo sát như hình với bóng. “Chỉ là
ăn cùng bữa cơm thôi, anh đi ăn cùng người khác em có kỳ kèo gì đâu. Em và anh
ấy chỉ là bạn bè, có gì mà anh phải tức giận?”

“Cái đó giống nhau sao? Hắn ngày nào chưa cưới vợ thì anh chưa yên tâm ngày
đó, em chưa lấy anh, anh càng không yên tâm.”

“Vậy sau này ba người chúng ta sống chung được rồi”, cô nói rồi cười thích
thú, “Anh nhẹ chút, làm đau em rồi”.

Anh ngẩng đầu, cố kiềm chế, ánh mắt đầy tức giận, nói: “Rốt cuộc em nghĩ
thế nào, nói một câu thành thực với anh xem. Ngày nào em cũng né tránh”. Bàn
tay anh nắm chặt lấy eo cô, Trần Uyển cảm nhận được cơn giận dữ từ lòng bàn tay
ấy. “Anh đã thông báo hết với mọi người rồi, em định không nói với cậu mà trực
tiếp cùng anh đi lấy giấy đăng ký kết hôn, hay là định giữa đường giở quẻ bỏ
đi? Trần Uyển, em dám giở quẻ thì anh, anh...” Anh cũng không biết nên nói tiếp
thế nào, chỉ cần nghĩ tới chuyện cô từ bỏ giữa chừng, trong trái tim anh lại
như vỡ nát.

“Em không có, em cũng thật lòng!” Lần đầu tiên anh gọi cả tên lẫn họ khiến
cô thấy thấp thỏm không yên. “Cha mẹ anh đến giờ này cũng chưa quyết định chính
xác, cậu em tâm trạng đang buồn bực, ngày nào mặt cũng đăm đăm, làm sao em nói
được? Tháng sau! Em bảo đảm! Em xin thề!”

Cánh tay cô vòng lên cổ anh, miệng méo xệch rất đáng thương, dáng vẻ khẩn
thiết này anh không thể từ chối được. “Vậy tốt, em nói rồi đó, tháng sau. Tháng
sau mà không giữ lời, anh sẽ nuốt chửng em.” Anh vùi mặt vào mái tóc cô, hít
thật sâu mùi hương quen thuộc. “Đối với việc gì anh cũng có lòng tin, duy với
em là không. Ngày trước em rất kiêu ngạo, không thèm ngước mắt nhìn anh. Biết
anh phải khó khăn thế nào mới được như hôm nay không?” Tại sao lúc nào cũng cảm
giác như đang mơ? Sợ khi tỉnh dậy lại sẽ trở về trước kia. Trong đầu như có một
chiếc máy đếm ngược thời gian, mỗi nhịp đập trong tim cũng khiến anh lo sợ.

Trước đây... Trần Uyển phát hiện mình sắp quên đi ba năm trước, khổ sở van
nài, thể xác đau đớn, âm thanh khô khốc khi ném chiếc điện thoại vào tường...
Cô thấy mình lạnh run, cánh tay ôm chặt lấy anh. “Không nói chuyện này nữa,
được không? Tất cả đều qua rồi, đều trở thành quá khứ rồi.”

Anh gật đầu, ôm cô thật chặt.

Không làm tổn thương nhau thì không gọi là tình yêu. Trong cuộc đời này,
tình yêu như thế là quá đủ.

Ninh Tiểu Nhã mỗi lần sau khi cãi nhau với người yêu đều nói thế, nhưng
đáng tiếc, ánh mắt trong sáng ấy giờ đã không còn. Khóc mệt rồi, mắng chửi mệt
rồi, mắt nhìn chằm chằm vào đầu giường như một kẻ chiến bại thảm hại.

Trần Uyển cầm chặt tờ giấy xét nghiệm, đọc đi đọc lại. Hà Tâm Mi ngồi bên
cạnh cắn móng tay, chắc chắn trong đầu cô ấy cũng văng vẳng câu nói của Triệu
Quốc Trị, vẻ mặt tức giận. Lúc gọi điện, Triệu Quốc Trị nói: “Tôi cũng chẳng
biết phải làm sao”, sau đó hình như lương tâm thức tỉnh liền thêm vào một câu:
“Nếu như... tôi có thể xin nghỉ để về, tiền nong cũng dễ nói”.

Trần Uyển cười nhạt. Tuổi xuân và sự trong sáng ngây thơ đã hao mòn, khát
khao đối với tình yêu, còn cả cuộc sống bất hạnh, lấy gì mà đền bù? Mất bao lâu
mới có thể hàn gắn?

Càng nghĩ càng thấy đau nhói trong tim, nỗi đau như dao cắt, quét sạch mọi
hi vọng.

“Hơn hai tháng rồi...”, cô phá vỡ bầu không khí im ắng, biết là tàn nhẫn,
nhưng vẫn khẽ nói: “Phải quyết định thôi”.

Có sinh cốt nhục ra không, đối với phụ nữ mà nói đó là lựa chọn đau đớn đến
xương tủy. Nước mắt giàn giụa nơi khóe mắt Tiểu Nhã.

“Tớ thấy không thể để”, Hà Tâm Mi cắn trụi hết móng tay, nhắc lại: “Tiểu
Nhã, không nỡ cũng không được”.

Ninh Tiểu Nhã mím chặt miệng gật đầu, đặt tay lên bụng mình xoa nhẹ.

“Đừng ngốc, nghĩ đến tương lai đi, vẫn còn mấy chục năm nữa. Cái tên hèn hạ
Triệu Quốc Trị ấy, cứ để cậu ta chết đi, sau này nhất định cậu sẽ sống hạnh
phúc hơn cậu ta, hãy tin tớ.”

Trần Uyển định mở lời, bỗng chuông điện thoại vang lên. Nghe xong điện
thoại, cô từ bên ngoài đi vào, khóe mắt nóng bừng, nói với Hà Tâm Mi: “Mẹ Tần
Hạo nói đang dạo ngoài đường, chợt nhớ đến tớ. Hỏi là tớ có bận học không, muốn
gặp tớ nói chuyện”.

Hà Tâm Mi cười ha hả, “Điều gì đến sẽ phải đến. Cần tớ ra nói trước cho một
tiếng không?”

Trần Uyển trầm ngâm một lúc, “Không cần, tớ tự đối phó”.

Hà Tâm Mi nhìn Trần Uyển từ đầu đến chân, “Mặc đẹp một chút, đánh thắng
trận”.

Lúc mở cửa bước ra, lời nói của Hà Tâm Mi còn vẳng bên tai “Đánh thắng
trận”, Trần Uyển tự động viên bản thân.

Mẹ Tần Hạo thấy cô, mặt tươi cười vui vẻ, “Đây là quán duy nhất ở Tế Thành
có trà chiều Quảng Đông, đồ ăn vặt cũng ngon, cháu đợi chút rồi nếm thử.”

Đây là trà hoa cúc, Trần Uyển đứng dậy khom người rót trà. Biết rõ là bà
đến với ý đồ không tốt, nhưng thái độ lại cứ như một người mẹ đầy tình yêu
thương. Ninh Tiểu Nhã nói thế nào nhỉ? “Khuôn mẫu của tầng lớp quý tộc Anh,
trong phép lịch sự có sự khiêm tốn, cẩn trọng của người cao quý.” Kết quả là bị
Hà Tâm Mi mỉa mai: “Đừng nói hồ đồ, người khẩu Phật tâm xà mà cậu lại cho là
hay ho”.

Nhớ đến chuyện này, Trần Uyển khẽ cười.

“Chẳng trách Tiểu Ngũ nhà bác nói gặp được cháu là phúc của nó, đây là một
hình mẫu điển hình, thằng con ngốc nhà bác không rung động mới lạ.”

Ý nói Tần Hạo bị sắc đẹp của hồ ly tinh mê hoặc? Trần Uyển cười cười, im
lặng không nói.

“Nói Tiểu Ngũ nhà này ngốc, thật sự không phải là nói dối đâu. Con trai bác
như thế nào, bác là người hiểu nhất. Lúc nhỏ ngang bướng, kỳ quặc, nhưng không
phải là đứa hư. Nó thuộc loại mắc những lỗi nhỏ nhưng không bao giờ mắc lỗi
lớn, chỉ có điều tính khí vội vàng, cái gì không hài lòng là thể hiện ngay. Rất
ít người có thể điều tiết tính khí nó. Đừng chỉ chăm chú nghe bác nói chuyện
như thế, nói về Tần Hạo thì không hết đâu. Thử món sủi cảo tôm xem.” Bà Thạch
Hương Lan ngừng một lúc rồi chuyển chủ đề: “Sắp tốt nghiệp rồi à, tìm được việc
gì rồi?”.

“Cháu vẫn đang tìm ạ.”

“Bác thấy việc ở ngân hàng rất tốt, cũng hợp với ngành nghề của cháu, lại
ổn định, nhẹ nhàng, đi ra ngoài cũng có thể diện. Theo như hoàn cảnh của cháu
mà nói, có thể hoàn thành việc học, lại tìm được công việc tốt, tương lai có
thể chăm sóc cho cậu mợ, con đường để đạt được quả là có nhiều gian khổ.”

Trần Uyển cắn chặt môi, không nói gì.

“Thời gian trước bác nghe nói Tiểu Ngũ có hỏi một người bác, xin giúp một
vị trí trong ngân hàng. Thằng bé này, tùy tiện quen rồi, rất nhiều chuyện không
chịu nói để bàn bạc với người lớn, cha nó không vui vì nó âm thầm lợi dụng mối
quan hệ gia đình. Trước đây, bác không hiểu về cháu lắm, sau này nghe được cũng
nhiều, bác và cha Tiểu Ngũ nói, Tiểu Uyển là cô gái tốt, nếu như vào đó có thể
nỗ lực làm việc, là một người chân thực thì dựa vào bản thân để lo liệu cho
cuộc sống cũng chẳng khó gì.”

“Bác à, cháu nghĩ bác hiểu lầm. Chuyện Tần Hạo giúp cháu tìm việc không
phải là cháu nhờ anh ấy...”

“Cũng không quan trọng, nó thích giúp người khác, huống hồ cháu và nó sống
chung đã mấy năm, giúp cháu tìm một công việc cũng đâu có gì là to tát. Cha nó
chỉ giận là tự ý lén lút đi tìm người giúp, thật ra nếu nói thẳng với các bác,
thì các bác không giúp sao được?”

“Bác, bác hiểu lầm rồi. Sự thật là đợi sau khi có đề tài luận văn cháu sẽ
tự đi tìm. Hơn nữa gia đình cháu còn chút tiền bán nhà hai năm trước, cậu cháu
muốn mở một quán ăn. Sau này không tìm được công việc như bác nói thì cháu cũng
có thể tự dựa vào bản thân mà kiến cơm.”

Bà Thạch Hương Lan ngừng đũa, “Đó là phương án xấu nhất phải không? Con
người thường tìm đi đến địa vị cao sang, dù là thời đại nào thì đó cũng là chân
lý. Bác nghe nói năm nào kết quả thi của cháu cũng đứng thứ nhất, năm nào cũng
có học bổng, thông minh vậy, nếu như quay lại cuộc sống gia đình khi xưa chẳng
phải là chôn vùi bản thân sao?”.

Nói đi nói lại vẫn có ý bảo cô bám vào cành cao, lợi dụng Tần Hạo để leo
lên, Trần Uyển nén cơn giận nói: “Bác à, cháu nhớ lần trước nhìn thấy trong
phòng sách bác trai có một bức điêu khắc, trên đó khắc: Cư miếu đường chi cao,
tu hữu sơn lâm khí vị. Xứ giang hồ chi viễn, tu hữu đường miếu kinh luân[1].
Bác Tần cũng là người có tấm lòng tự nhiên, cháu nghĩ vinh hoa phú quý, những
thứ như vậy không phải ai cũng cần. Cháu cũng thế, có thể sống cuộc sống không
bằng ai, nhưng lại có những ngày bình yên”.

[1] Nghĩa là: Người làm
quan thì nên có cách nghĩ là quay về ở ẩn núi rừng, coi thường danh lợi. Người
đi chu du khắp nơi, cần có cách nhìn nhận, có chủ kiến về thời cuộc.

Bà Thạch Hương Lan hơi sững người, nhưng ngay lập tức khẽ cười, “Nói như
vậy, cố gắng làm việc, trở thành một người thực tế, nhưng mấy ai có thể làm
được? Như Tiểu Ngũ nhà bác, cũng lanh lợi thông minh, lúc tốt nghiệp cha nó đã
giúp nó chọn con đường tốt để đi nhưng nó không nghe theo, kết quả là lăn lộn
đến giờ. Theo đó mà nói, Tiểu Ngũ là người thẳng tính, rất dễ bị lợi dụng, bị
chi phối, nếu như nó vào một đơn vị hành chính nào thì bác cũng lo lắng”.

Trần Uyển giữ chặt cánh tay đang run lên của mình dưới bàn, nhìn chằm chằm
vào người ngồi đối diện. “Bác, Tần Hạo có phải là người dễ bị lợi dụng hay
không, quen biết anh ấy mấy năm nay, cháu rất rõ.”

“Có rõ thế nào thì cũng không thể hiểu rõ bằng người mẹ như bác hiểu tính
cách con mình.” Bà Thạch Hương Lan nhìn cô chằm chằm, hồi lâu nói: “Bác không
vòng vo nữa. Tất cả mọi người, bao gồm cả Tiểu Ngũ, đều khen cháu kiên cường tự
lập, nhưng hành vi của cháu đều ngược lại với lời tán dương của người khác.
Cháu nghĩ người làm cha mẹ như các bác phải nhìn nhận thế nào đây? Phải đánh
giá về sự tự lập và tự trọng của cháu như thế nào đây?”.

“Bác, cháu không hiểu bác nói ý gì? Thích Tần Hạo chính là không tự lập,
không tự trọng sao? Nếu là ý đó, thí bác quá xem thường anh ấy và quá đề cao
địa vị của gia đình bác rồi.” Trần Uyển thấy hơi thở gấp gáp, hít một hơi thật
sâu rồi nói tiếp: “Người khác chỉ nhìn thấy ánh hào quang sau lưng anh ấy,
nhưng trong mắt cháu chỉ có anh ấy thôi. Địa vị gia đình anh ấy và nụ cười của
anh ấy, chỉ là một phần cuộc sống của anh ấy mà thôi. Đối với cháu mà nói, thậm
chí nếu chẳng có nụ cười của anh ấy thì anh ấy vẫn vô cùng quan trọng”.

“Nếu tất cả những thứ khác đều không quan trọng, vậy thì nghe bác nói một câu,
hai đứa không hợp nhau. Tiểu Ngũ sinh ra đã phải gánh vác nhiều trách nhiệm,
bác nghĩ mấy đứa các cháu không hiểu rõ tính tất yếu của những trách nhiệm này.
Bác nói nhiều như vậy, không muốn nhắc đến cha cháu, nhưng không thể không
nhắc. Trên đường chính trị, không thể phạm sai lầm, sai lầm dù trong chốc lát
cũng sẽ phải mang tiếng cả đời. Gia đình bác tiến bộ, không có tư tưởng phong
kiến, nhưng gia thế trong sạch là điều kiện đầu tiên để bước vào nhà bác. Nếu
không thì Tiểu Ngũ, thậm chí là cha nó đều sẽ bị ảnh hưởng...”

Đầu Trần Uyển vang vọng những tiếng ong ong, nhất thời chỉ nhìn thấy miệng
bà ta cử động lên xuống, không nhận thức được bà ta nói cái gì. Đánh thắng trận
trở về, hình như là lời Hà Tâm Mi nói. Cô hít một hơi thật sâu, rồi chầm chậm thở
ra, nghe mẹ Tần Hạo nói: “Bác hiểu rõ tính người, sinh tồn là bản năng đầu
tiên. Tiểu Uyển, cháu rất thông minh, bác biết cháu...”.

Cô đứng thẳng dậy, không để ý khiến đôi đũa trên bàn rơi xuống đất, cố gắng
trấn tĩnh nói: “Bác, điều bác muốn nói cháu đã hiểu. Cám ơn bác nhiều vì không
đề cập đến điều kiện hay giá cả nào cho việc chia tay. Còn việc hợp hay không
thì người cháu yêu là Tần Hạo, người cháu muốn lấy là anh ấy. Đổi lại, cháu
nghĩ anh ấy cũng vậy. Bác cho rằng gia đình cháu không trong sạch, bác có thể
tìm Tần Hạo nói chuyện, nếu như anh ấy cũng tán thành cách nhìn của bác, cho
rằng cháu làm anh ấy mê mẩn mụ mị thì mời anh ấy đến trước mặt cháu nói thẳng,
cháu sẽ không phản đối chuyện chia tay. Cháu phải lên lớp, xin phép đi trước”.

Chương 66

Vào chỗ đậu xe với tốc độ quá nhanh, suýt chút nữa đâm vào tường. Lần đầu
tiên biết thế nào là sợ hãi. Chân tướng gần ngay trước mắt nhưng không có dũng
khí chạm vào. Âm thanh chói tai vang vọng trong nhà để xe, Tần Hạo lặng người
một lúc mới giật mình tỉnh lại, quay ngược xe rời khỏi Kim Thịnh.

Trong đêm, lại quay về
lần nữa, mang theo chút men say. Nhìn thấy cô, anh nói câu tâm trạng không rõ
vui hay buồn: “Chẳng phải nói là hôm nay có việc không đến sao?”

“Đưa Tiểu Nhã về tiện
lên luôn, tìm chút tư liệu”, cô dụi dụi mắt nói, “Đi uống rượu à?”

Tần Hạo gật đầu không
nói.

“Lúc tối gọi điện bảo
đang ở nhà mà?”, Trần Uyển lo lắng không yên.

Anh lại gật đầu, đứng
ở cửa thư phòng nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên quay đi, “Anh đi tắm”.

Nếu là trước đây, anh
sẽ đến bên ôm lấy cô, hôn cô một cái. Định thần lại, Trần Uyển ra cửa phòng,
gượng cười.

Chiều về trường, Hà
Tâm Mi nghe cô kể lại, miệng há hốc một hồi mới khép, nói: “Cậu luyện Độc cô
cửu kiếm của Lệnh Hồ Xung hả? Lấy cương thắng cương?”.

Cô cũng gượng cười,
nói: “Có những thứ không được xâm phạm. Tớ nói vậy có phải là rất quá đáng
không?”.

“Không quá đáng. Chỉ
là tớ không ngờ thường ngày cậu là người ít nói, vậy mà…”

Đặt tay lên trán, nhớ
lại từng chi tiết, từng lời nói hồi chiều, dường như tối nay nó lặp đi lặp lại
bao nhiêu lần. Có thể cô đã mạo phạm đến sự tôn nghiêm của mẹ anh, nhưng tôn
nghiêm và tự trọng của cô thì sao? Trước hiện thực tàn khốc, cô yếu ớt đến mức
không dám nhắc tới?

Bước đến đứng ngay cửa
nhà tắm, nghe tiếng nước chảy róc rách. Câu nói: “Bất cứ lúc nào anh cũng sẽ
đứng bên cạnh em” lại vọng bên tai, dường như cô có thể ngửi thấy làn khí từ
núi tuyết, nơi có con suối nước nóng thổi lại, nhưng biểu hiện trịnh trọng và
ánh mắt nghiêm túc của anh đã dần tan biến.

Trần Uyển buông tay
không đẩy cửa vào, quay người cầm lấy áo khoác định đi, chần chừ rồi lại ngồi
xuống mép giường.

Xối nước ào ào, xua
dần cơn say, Tần Hạo nhớ lại từng sự việc chiều nay.

Chiều nhận được điện
thoại của cha gọi về, biết cha chủ động tìm chắc chắn có việc lớn, chỉ là không
ngờ nó lại phá nát trái tim mình đến vậy.

Cha thường có cách nói
chuyện rào trước đón sau, ban đầu nói về Diệp Thận Huy, sau khen anh ta mấy năm
nay chững chạc hơn nhiều.

Tần Hạo cười thầm, anh
bận rộn từ đầu năm đến cuối năm tới mức sứt đầu mẻ trán là có một nửa công lao
của Diệp Thận Huy. Mảnh đất ở hồ Nam Quân sắp bán một nửa cho Hồng Kiến Học,
tên tiểu tử đó có vẻ hả lòng hả dạ, hòng moi vét cho đầy chén, lấy được đất là
cho xây dựng khu dân cư cao cấp ngay. Diệp Thận Huy có trong tay vị trí đẹp nhất
ở hồ Nam Quân cũng lên kế hoạch xây dựng khu nhà ở, xác định là chỗ ở cho người
dân phổ thông, sửa sang lại các căn hộ nhỏ, giá cả sẽ giảm hơn so với Hồng Kiến
Học đến hai mươi phần trăm. Trước mắt, Tín Thành đã nắm chắt trong tay mấy căn
hộ cao cấp, đợi đến ngày mùng Một tháng Năm chính thức mở phiên giao dịch, Tần
Hạo muốn nhìn nét mặt tối sầm của Hồng Kiến Học sau khi thấy bảng giá báo.

Anh cười là vì kế
hoạch mấy năm cuối cùng cũng sắp đến lúc vén màn, cũng là vì Diệp Thận Huy. Con
cáo già đó mà tính toán thì ai cũng sẽ sập bẫy cả. Một kế hoạch nhà ở, vừa ve
vét được vốn chính trị, lại có thể lấy được một mớ tiền lớn, nhân tiện làm cho
Hồng Kiến Học chùn bước. Một hòn đá ném được bốn con chim, nên không thể nói là
không tính toán sâu xa được.

“Gần mực thì đen, gần
đèn thì sáng, mấy năm nay anh chơi với đám bạn xấu coi như vẫn có chỗ được”,
ông Tần Trọng Hoài nhấn kính xuống đặt lên bàn, dựa người vào ghế, “Chọn bạn
như đãi vàng, cát nhiều không hẵn đã có của quí”.

Hai tay đan chéo nhau
đặt trên chiếc bụng phệ, ánh mắt sắt như kiếm. Tần Hạo và cha không hề gần gũi,
cách làm việc chây lười không hợp mắt cha anh. Tần Hạo lớn lên, hiểu mình chẳng
làm được việc gì đáng để cha tự hào, cũng dần hiểu được sự xa cách cha con.
Thoáng thấy cha vô ý để lộ sự mệt mỏi, anh mới chợt nhận thấy mình bất hiếu.
“Cha…”

“Ngày mùng Một tháng
Mười năm ngoái, Ủy ban Kỷ luật tỉnh nhận được một bức thư nặc danh. Nội dung cụ
thể không thể tiết lộ cho con”, Tần Trọng Hoài chậm rãi nói, “Bức thư nặc danh
có kèm bản phô-tô, chữ nghĩa mờ nhạt, không có hiệu lực pháp luật và đủ yêu cầu
lập án. Nhưng năm trước có một kẻ tội phạm bị bắt, trong quá trình thẩm vấn,
hắn ta đã thú nhận là có người xã hội đen làm ô dù. Hai chuyện này có liên quan
đến nhau rất nhiều. Chuyện vốn chẳng liên quan đến con nhưng người liên quan
lại có quan hệ với con”. Tần Trọng Hoài ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm vào con
trai, “Ba chỉ hỏi con, Tiểu Uyển có tiết lộ với con chuyện nào tương tự thế
không?”.

Trong lòng Tần Hạo sợ
hãi. Anh cố kiềm chế bản thân, suy nghĩ rồi trấn tĩnh nói: “Việc gì mà liên
quan đến cô ấy? Có liên quan đến cha cô ấy sao?”.

“Từ sau Tết, vẫn đang
làm công tác tư tưởng với cô ấy, hi vọng cô ấy có thể hết mình phối hợp điều
tra.”

“Cha, ý mọi người là
bức thư nặc danh do cô ấy gửi?” Tần Hạo cố kiềm chế, khăng khăng nói: “Không
thể. Việc lớn thế này cô ấy không thể không bàn bạc với con. Chuyện về cha cô
ấy con biết lâu rồi, nếu như có liên quan đến cha cô ấy, sao cô ấy không gửi đi
sớm? Hơn nữa, người có khả năng gửi thư đi rất nhiều, cậu cô ấy, mợ…”

Ông Tần Trọng Hoài xua
tay ngăn Tần Hạo, “Thư từ bưu cục gần trường đại học Đông Bắc đến”.

Tần Hạo không tin nổi,
im lặng hồi lâu vẫn cố phân trần: “Không phải cô ấy, cô ấy không thể có việc mà
không bàn bạc cùng con”.

“Tiểu Tần!” Cha anh
trầm ngâm trong giây lát, “Tiểu Uyên đang nắm trong tay di thư quan trọng của
cha mình, trong đó có nêu rõ lí do ông ấy tự sát, ông ấy đã gửi hai bức thư tố
giác nhưng đều như ném đá xuống biển. Nếu như đúng sự thật thì tính chất sự
việc vô cùng nghiêm trọng. Thái độ không hợp tác của cô ấy gây trở ngại lớn cho
công việc điều tra, gọi con về là hỏi con xem có biết việc đó không, cũng là để
nhân tiện nhắc nhở con.” Ông vừa nói chọn bạn
cũng như đãi vàng, không chỉ chọn bạn mà chọn người sống bên mình cả đời cũng
vậy.

Toàn thân Tần Hạo như
căng cứng, mắt nhìn chằm chằm vào cha.

“Việc hôn sự của con,
cha không có thái độ gì cả. Tiểu Uyển thực sự có nỗ lực, điểm này cha rất khen
ngợi, nhưng còn nghi vấn về động cơ của cô ấy. Những người trẻ tuồi hành động
thường bột phát, cha có thể hiểu, nhưng hi vọng con không mù quáng, biết nhìn
nhận sự việc cẩn thận. Chuyện kết hôn nên suy nghĩ thật kĩ.”

“Động cơ? Cha, ý cha
là Tiểu Uyển lợi dụng con?”, Tần Hạo thấy thật buồn cười, “Nếu như lợi dụng
con, vậy tại sao không nói cho con biết và nhờ con giúp? Chẳng phải đơn giản
hơn sao?”. Thấy cha không nói gì, chỉ im lặng nhìn mình, Tần Hạo ngừng cười,
đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy trong người. “Thời gian không thể trùng
hợp như thế chứ? Con nói với cha mẹ thời gian kết hôn lại ngay đúng lúc cô ấy
gửi thư đi sao? Điều này có ý nghĩa gì không?”

“Con không còn nhỏ nữa
rồi, khả năng phán đoán không được để cảm tình làm ảnh hưởng.”

Tần Hạo và cha nhìn
nhau hồi lâu, máu chảy cuồn cuộn khiến toàn thân nóng bừng, chỉ có trái tim là
lạnh lẽo.

Nước ấm xối lên người
mà không có cảm giác ấm áp, cô gái trong trái tim anh đang đứng ngoài kia nhưng
lúc này anh không dám giáp mặt.

Anh mở cửa đúng lúc cô
đang định gõ, hai người đều giật nảy mình. Tần Hạo nghe Trần Uyển nói lắp bắp:
“Sao tắm lâu thế, sợ anh có chuyện gì”. Anh ném cái khăn mặt xuống, nói: “Đi
gọi điện cho cậu em, ngày mai anh đến nhà”.

Trần Uyển lặng người,
“Tại sao? Chẳng phải nói tháng sau rồi sao? Mẹ anh về nói với anh những gì?”

Đầu óc anh mông lung
hồi lâu, không biết câu cuối cùng có ý gì, chăm chú nhìn thái độ khước từ của
cô, lạnh lùng cầm điện thoại của mình đưa cho cô, “Tự gọi, anh xem em gọi. Hẹn
thời gian gặp, tuần sau mình đi lấy giấy, hôn lễ đợi em tốt nghiệp xong thì
tính”.

Nét mặt anh tối sầm,
giọng nói lạnh lùng. Lâu lắm rồi không thấy bộ dạng này của anh, ý định ngồi
xuống nói chuyện cùng anh đã biến mất, chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

“Nhìn anh làm gì? Cần
anh giúp em bấm số không?” Sự phẫn nộ trong ánh mắt lạnh lùng của cô như muốn
trào ra, Tần Hạo giật điện thoại đang định bấm số thì thấy cô hét lên: “Anh bị
điên sao?”, rồi giật điện thoại lại. Anh liền giơ tay cao lên rồi chậm rãi nói:
“Anh điên không phải một hai ngày nay, từ khi biết em anh đã điên rồi. Bất luận
em là người hay quỷ đội lốt người, anh đã quyết định lấy em rồi, nói anh điên
anh cũng nhận”.

Trần Uyển sững người,
đôi môi run rẩy nói không ra tiếng.

Tần Hạo liền nhỏ nhẹ:
“Kết hôn được không? Mèo con, đừng lừa dối anh, chỉ cần lấy nhau thì việc gì
cũng có thể giải quyết được”.

“Ý anh là sao? Cái gì
là người cái gì là quỷ? Cái gì mà từ khi biết em anh đã điên rồi? Anh nói cho
rõ ràng đi.”

“Anh cũng muốn hỏi cho
rõ, em đồng ý lấy anh có thật lòng không?” Anh cười, tiếng cười khó hiểu, “Anh
biết chẳng có chuyện tốt đẹp thế đâu, làm điều sai trái phải nhận hình phạt. Được,
chẳng sao cả, cái gì anh cũng không tính toán, chỉ cần sống cùng em, có thể lấy
nhau là đã thành công rồi”.

“Ý anh là gì?”

“Kết hôn, chỉ cần kết
hôn. Chỉ cần em giả vờ, giả vờ vui vẻ sống cùng anh, em muốn thế nào cũng được,
muốn làm gì anh cũng sẽ giúp. Còn không được? Anh sẽ móc tim, móc phổi ra cho
em.”

Trái tim đau đớn, lồng
ngực Trần Uyển phập phồng, mấy lần định mở miệng nhưng lại không nói nên lời,
quay người cầm áo khoác đi ra thì bị anh túm lấy tay, “Em còn chưa gọi điện cho
cậu”.

“Anh uống nhiều rồi,
em sẽ xem như những lời tối nay anh nói là do hơi men”, bình tĩnh lại, Trần
Uyển mới nhẹ nhàng nói. Thấy Tần Hạo lắc đầu lia lịa, tinh thần suy sụp, trong
lòng bỗng chua xót. “Ngày mai hãy nói được không? Em về trước, có gì ngày mai
từ từ nói.” Mặc áo khoác vào chuẩn bị cầm túi xách thì nghe anh hỏi ở phía sau:
“Anh đã làm bao nhiêu điều như vậy, cuối cùng cũng không khiến em rung động
sao? Cho dù một lần cũng được”.

Cô quay phắt người
lại, nghiêm mặt hỏi: “Em có rung động hay không lẽ nào anh không biết?”

“Anh nghĩ là anh biết,
nhưng thật ra lại chẳng biết gì. Không biết tại sao em cứ trì hoãn thời gian
kết hôn, tại sao ngày mùng Một tháng Mười đột nhiên đồng ý kết hôn với anh, tại
sao đồng ý rồi lại không ra điều kiện, thậm chí đến bây giờ tại sao cũng không
nói với anh về chuyện của cha em, phải để anh nghe chính miệng cha anh nói?”

Một loạt câu hỏi tại
sao, Trần Uyển như bị sét đánh, đến lúc nghe được câu nói cuối cùng, cô không
nén nổi run rẩy, lạnh toát người.

Tần Hạo khẽ dựa người
vào cửa, ánh mắt vẩn đục khó nhận biết được cảm xúc, cứ như thế anh nhìn cô rất
lâu, sau mới nói: “Anh ngỡ mình có thể không để ý, tự nói với mình là không có
gì, nhưng không được. Em có thể không thích anh, căm ghét anh, như tại sao lại
muốn lợi dụng anh?”.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3