Ngân Câu Đổ Phường - Hồi 12 -Phần 2 (Hết)
Tây
Môn Xuy Tuyết không hề di động, không hề mở miệng, cũng chưa thấy cầm kiếm,
trên mình y vốn không có mang kiếm!
Lục
Tiểu Phụng đang mỉm cười. Cô Tùng lão không nhịn được lên tiếng hỏi:
-
Ngươi đi tìm y đến đây từ lúc nào?
-
Tại hạ không đi tìm, nhưng trong số bằng hữu của tại hạ, may có vài người chịu
đi tìm giùm.
-
Kể ra ngươi tìm đúng người đấy!
Thanh
Trúc lão lạnh lùng nói:
-
Đã từ lâu chúng ta muốn hội kiến Tây Môn Xuy Tuyết, vì đã nghe danh kỳ tích
"Đêm sáng trăng trên đỉnh Tử Cấm thành, nhất kiếm phá Phi Tiên".
Lục
Tiểu Phụng nói:
-
Bởi vậy nếu tại hạ không tìm y đến đây, hai vị sớm muộn gì cũng sẽ đi tìm y.
Thanh
Trúc lão cười nhạt.
Tây
Môn Xuy Tuyết đột nhiên lên tiếng:
-
Các hạ đã lầm!
Thanh
Trúc lão hỏi:
-
Lầm chuyện gì?
Tây
Môn Xuy Tuyết đáp:
-
Kiếm pháp của Bạch Vân thành chủ thanh thoát như mây trắng trên nền trời xanh,
không chút tì vết, chẳng có ai phá nổi chiêu thức "Thiên Ngoại Phi
Tiên" ấy.
-
Các hạ cũng không làm được sao?
-
Không thể được.
-
Nhưng rõ ràng các hạ đã phá chiêu thức ấy.
-
Người phá chiêu ấy chẳng phải là ta, mà chính là Diệp thành chủ.
Thanh
Trúc lão không hiểu, Cô Tùng lão cũng không hiểu, lời nói của Tây Môn Xuy Tuyết
chẳng có mấy người trên thế gian này hiểu được.
Tây
Môn Xuy Tuyết nói tiếp:
-
Kiếm pháp của Diệp thành chủ tuy không chỗ sơ hở, nhưng tâm của y thì có.
Ánh
mắt Tây Môn Xuy Tuyết ngời lên, y chậm rãi nói tiếp:
-
Điểm tinh túy của kiếm khí nằm ở chỗ thành tâm chánh ý, nếu tâm còn vọng động
thì làm sao tránh khỏi bị bại?
Thanh
Trúc lão bỗng cảm thấy một luồng kiếm khí áp lại, những lời nói này thật sắc
bén, hầu như hơn cả chính lưỡi kiếm. Lão có cảm giác này, phải chăng vì trong
tâm lão cũng có chỗ sơ hở?
Tây
Môn Xuy Tuyết tiếp tục:
-
Trong tâm có tật, thì kiếm tất yếu thế đi...
Thanh
Trúc lão không nhịn được ngắt lời Tây Môn Xuy Tuyết, gằn giọng hỏi:
-
Kiếm của các hạ đâu?
Tây
Môn Xuy Tuyết đáp:
-
Ta có kiếm!
-
Kiếm nằm ở đâu?
-
Chỗ nào cũng có!
Câu
nói này cũng khó hiểu, nhưng Thanh Trúc lão và Cô Tùng lão đã hiểu. Cả con
người Tây Môn Xuy Tuyết đã hợp thành nhất thể với kiếm, y chính là kiếm, chỉ
cần có y là mọi vật chung quanh đều có thể biến thành kiếm.
Đây
chính là cảnh giới tối cao trong kiếm pháp.
Lục
Tiểu Phụng cười nói:
-
Xem ra sau trận đấu với Diệp Cô Thành, kiếm pháp của ngươi đã tiến thêm một
bực.
Tây
Môn Xuy Tuyết im lặng không nói gì, một lát sau mới từ từ đáp:
-
Còn có một điều ngươi chưa hiểu rõ.
-
Sao?
Đôi
mắt sáng ngời của Tây Môn Xuy Tuyết bỗng biến ra vẻ mông lung như sương mù, như
ẩn chứa chút ưu tư:
-
Ta dùng thanh kiếm ấy đánh bại Bạch Vân thành chủ, thử hỏi trên đời này còn ai
xứng để ta dùng đến thanh kiếm đó nữa!
Thanh
Trúc lão cười nhạt:
-
Ta...
Tây
Môn Xuy Tuyết không để Thanh Trúc lão xen vào, y lạnh lùng nói tiếp:
-
Các hạ càng không xứng, nếu phải dựa vào song kiếm liên thủ mới phá chiêu thắng
địch, thì loại kiếm ấy chỉ đáng đi tỉa hoa cắt vải!
Bất
chợt "soạt" một tiếng, kiếm đã xuất khỏi bao. Là kiếm của Thanh Trúc
lão!
Ánh
kiếm bay vút lên không đến mười trượng.
Tây
Môn Xuy Tuyết vẫn bất động, không hề vung kiếm. Trong tay y không có kiếm, vậy
kiếm của y nằm đâu?
Đột
nhiên có tiếng "keng" trong trẻo, kiếm quang lóe lên tứ phía, có bóng
người nhập vào, rồi lại phân ra. Giữa vùng sương mù dầy đặc có hai người đứng
đối diện nhau, mũi kiếm của Thanh Trúc lão đang nhỏ máu...
Kiếm
của lão, máu cũng là của lão. Thanh kiếm không còn trong tay lão nữa, mà đã đâm
xuyên qua ngực lão, mũi kiếm nhô ra đằng sau lưng. Lão kinh hãi nhìn Tây Môn
Xuy Tuyết, chừng như không tin nổi đây là sự thật.
Tây
Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói:
-
Bây giờ chắc các hạ đã biết kiếm của ta nằm ở đâu.
Thanh
Trúc lão muốn nói, nhưng chỉ ho được vài tiếng.
-
Kiếm của ta nằm trong tay các hạ, kiếm của các hạ chính là kiếm của ta.
Thanh
Trúc lão gầm lên rút kiếm ra, máu tươi trong lồng ngực lão cũng phun ra như tên
bắn.
Tây
Môn Xuy Tuyết đứng bất động. Máu tươi phun đến trước mặt y liền rơi xuống như
mưa phùn, mũi kiếm đến trước mặt y cũng rơi xuống đất.
Lúc
Thanh Trúc lão ngã xuống, Tây Môn Xuy Tuyết không thèm nhìn đến. Y đang nhìn
Lục Tiểu Phụng.
Lục
Tiểu Phụng bất giác chắt lưỡi than, Cô Tùng lão thì như ngưng cả hơi thở.
Tây
Môn Xuy Tuyết lên tiếng:
-
Ngươi kiếm người gọi ta đến đây. Ta đã đến!
Lục
Tiểu Phụng nói:
- Ta biết ngươi sẽ đến!
- Bởi vì ta nợ ngươi chút ân tình.
Lục Tiểu Phụng đáp:
- Không phải, là vì ngươi là bạn của
ta.
- Dù chúng ta là bè bạn, nhưng đây là
lần cuối ta giúp ngươi.
- Lần cuối à?
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh nhạt đáp:
- Ta đã trả xong nợ cho ngươi, nên
không muốn mang nợ nữa, càng không muốn ngươi thiếu nợ ta, cho nên...
Lục Tiểu Phụng cười gượng:
- Cho nên lần sau nếu ngươi có thấy ta
sắp bị kẻ khác hạ sát, ngươi cũng quyết không xuất thủ nữa.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lẽo nhìn Lục
Tiểu Phụng, không phủ nhận lời của chàng. Sau đó y bỗng biến đi mất trong sương
gió, cũng bất ngờ thần bí như lúc y xuất hiện.
Cô Tùng lão đứng bất động thật lâu, tựa
như đã hóa thành một cây cổ tùng.
Hơi sương lan tỏa chung quanh, chẳng
bao lâu kể cả xác của Thanh Trúc lão nằm đằng kia cũng bị che mất, đừng nói chi
đến bóng của Tây Môn Xuy Tuyết đã biến mất từ lâu. Cô Tùng lão thở dài:
- Người này chẳng phải người nữa!
Lục Tiểu Phụng tuy không phản đối, mà
cũng không đồng ý.
Kiếm pháp nếu đã đến mức xuất thần nhập
hóa, phải chăng chính bản thân kiếm thủ cũng gần như là thần? Bản thân y chính
là kiếm của y, kiếm của y trở thành linh hồn của y!
Trong mắt Lục Tiểu Phụng bất chợt hiện
rõ nỗi ưu tư, thương hại. Cô Tùng lão chừng như hiểu được, lên tiếng hỏi:
- Ngươi tội nghiệp cho hắn à?
- Tại hạ không tội nghiệp cho y. Y đã
lấy vợ sinh con, tại hạ những tưởng y đã trở thành một người bình thường.
-
Nhưng hắn không thay đổi. Kiếm là vật bất biến, nếu hắn đã luyện mình thành
kiếm, làm sao còn thay đổi nữa?
Lục
Tiểu Phụng thở dài. Vĩnh viễn bất biến, kiếm lúc nào cũng đả thương kẻ khác
được.
Cô
Tùng lão nói tiếp:
-
Nếu phải làm vợ của một thân kiếm hẳn không dễ chịu chút nào.
-
Dĩ nhiên!
-
Vì thế ngươi thương hại cho vợ hắn. Giữa ngươi và hắn, hẳn có rất nhiều
chuyện...
Chưa
nói dứt câu, kiếm của lão đã vung ra nhanh như chớp đâm thẳng vào yết hầu của
Lục Tiểu Phụng. Lão chờ đúng lúc tâm tình Lục Tiểu Phụng nhu nhược nhất mà xuất
thủ!
Kiếm
của Cô Tùng lão so với Thanh Trúc lão càng nhanh hơn, lão đứng cách Lục Tiểu
Phụng không xa lắm, nên chiêu kiếm này quả là một chiêu trí mạng. Cô Tùng lão
xuất thủ lần này rất tự tin, thế nhưng đối thủ của lão là Lục Tiểu Phụng, chẳng
phải kẻ khác!
Ánh
kiếm sáng lạnh. Ngay lúc ấy Lục Tiểu Phụng vươn hai ngón tay ra kẹp chặt mũi
kiếm. Chỉ một động tác đơn giản nhưng vô cùng thần tốc, cơ hồ như vượt quá giới
hạn bình thường. Hàn quang tụ lại một điểm, kiếm đã ngưng lại, bị hai ngón tay
của Lục Tiểu Phụng kềm lại.
Cô
Tùng lão lại vung kiếm, nhưng kiếm không di động. Cả người lão run lên, đột
nhiên buông tay, lộn nhào lên không trung, phóng ra ngoài năm trượng. Thân thủ
của lão nhanh không thể tưởng. Tiềm lực của con người lúc cầu sinh nhiều lúc
không thể ngờ được.
Lục
Tiểu Phụng không đuổi theo. Chàng bỗng phát hiện ra trong vùng sương mù dầy đặc
có một bóng người xuất hiện. Một bóng người phảng phất như mờ nhạt hơn sương
mù, hư ảo không nắm bắt được, dù không tin bóng ấy là một u linh nhưng cũng khó
tin đó là một người thật.
Cô
Tùng lão đang bay trên không trung bỗng ngừng lại rơi xuống. Chân khí của lão
tựa như trong phút chốc đột nhiên mất hẳn, bởi vì lão vừa nhìn thấy bóng người
này, một bóng không giống người cũng không giống quỷ.
"Bình"
một tiếng, một vị cao thủ khinh công diệu tuyệt trong chốn võ lâm đã rớt xuống
đất như một tảng đá, không còn cử động nữa. Xem ra chẳng những khí lực của Cô
Tùng lão hoàn toàn mất hẳn, mà tính mạng của lão cũng mất luôn. Sự việc bất ngờ
chẳng lẽ chỉ vì lão nhìn thấy người vừa xuất hiện này? Không lẽ con người này
có khả năng khiến người chết đi? Hay chính y là tử thần?
Sương
chưa tan, người trong sương mù cũng chưa đi, hình như y đang đứng đằng xa nhìn
Lục Tiểu Phụng, chàng cũng nhìn lại y, chàng nhìn thấy đôi mắt của y. Không ai
tưởng tượng được đôi mắt ấy kỳ dị đến mức nào. Đôi mắt của y dĩ nhiên nằm trên
mặt y, nhưng cả gương mặt y chìm trong sương mù, mắt y sáng, nhưng sáng đục y
như màn sương mù đang bao phủ chung quanh. Lục Tiểu Phụng tuy nhìn thấy đôi mắt
của y nhưng cũng giống như nhìn thấy một màn sương.
Người
trong sương bỗng hỏi:
-
Lục Tiểu Phụng?
Lục
Tiểu Phụng hỏi lại:
-
Các hạ biết ta?
Người
trong sương đáp:
-
Chẳng những hân hạnh được biết, mà còn rất cảm kích ngươi.
-
Cảm kích?
-
Cảm kích hai việc. Một là ngươi đã giúp ta trừ đi những phản đồ của bản giáo,
hai là rất may ngươi không phải kẻ thù của ta.
Lục
Tiểu Phụng hít vào một hơi sâu, hỏi:
- Các hạ là...
- Ta họ Ngọc.
Lục Tiểu Phụng thở ra nhè nhẹ:
- Họ Ngọc? Là chữ ngọc của bảo ngọc?
- Bảo ngọc không tì vết, bảo ngọc bất
bại.
- Bất bại cũng đồng nghĩa bất tử chăng?
- Ngọc của Tây phương vĩnh viễn trường
tồn giữa trời đất.
Lục Tiểu Phụng lại thở ra:
- Các hạ chính là Tây phương Ngọc La
Sát?
Người trong sương đáp:
- Chính là ta.
Màn sương màu trắng xám, y cũng cùng một
màu, khói sương bay chầm chậm, bóng y cũng mông lung như có như không. Là người
hay quỷ?
Lục Tiểu Phụng bỗng mỉm cười lắc đầu,
nói:
- Thật ra tại hạ phải nghĩ ra lúc đầu
rồi mới phải! Cái chết của Giáo chủ chỉ là một thủ đoạn.
Ngọc La Sát hỏi:
- Tại sao ta phải dùng thủ đoạn đó?
- Vì Tây phương La Sát giáo do một tay
Giáo chủ sáng lập, dĩ nhiên Giáo chủ hi vọng cơ nghiệp của mình được trường tồn
mãi mãi.
Ngọc La Sát thừa nhận.
- Nhưng tổ chức quí giáo thật ra quá
lớn, lẫn lộn nhiều phần tử phức tạp, ngày nào Giáo chủ còn sống thì không ai
dám tạo phản, nhưng một khi chết đi thì những người này có còn một lòng trung
thành với con hoặc cháu kế vị Giáo chủ hay chăng?
Ngọc La Sát lãnh đạm nói:
- Ngay cả loại vàng thuần chất nhất
cũng khó tránh khỏi còn lẫn tạp chất, huống hồ con người?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Giáo chủ đã biết trước trong giáo hẳn
có người bất trung nên phải tìm cách dò cho ra.
- Lúc ngươi nấu cơm, phải chăng cũng
phải lựa hết ra những hạt kê lẫn lộn trong gạo?
- Nhưng Giáo chủ cũng biết đây không
phải chuyện dễ, có những hạt kê cũng cùng màu trắng như gạo, khó phân biệt, trừ
phi chờ đến lúc bọn họ không còn úy kỵ Giáo chủ nữa, còn không thì bọn họ chắc
chắn sẽ không lộ chân tướng.
Ngọc La Sát đáp:
- Trừ phi ta chết đi, còn không bọn
chúng không bao giờ dám vọng động!
Lục Tiểu Phụng mỉm cười:
- Cho nên Giáo chủ mới giả chết! Bây
giờ mưu đồ của Giáo chủ đã thành công, có phải Giáo chủ thật sự cảm thấy rất
hài lòng chăng?
Tuy chàng đang cười, nhưng giọng nói
chứa đầy ý mỉa mai. Ngọc La Sát dĩ nhiên hiểu được, bèn hỏi:
- Tại sao ta không thể hài lòng được?
- Dù Giáo chủ đã bảo vệ cơ đồ vững chắc
cho hậu duệ, nhưng con trai của Giáo chủ thì sao?
Ngọc La Sát bỗng bật cười. Tiếng cười
của y cũng giống như con người y, âm trầm bí mật, không nắm bắt được, giọng
cười của y cũng chứa đầy ý mỉa mai. Lục Tiểu Phụng không hiểu sao y vẫn còn
cười được.
Ngọc La Sát vừa cười vừa nói:
- Nếu ngươi tưởng là kẻ chết trong tay
bọn chúng là con trai ta, thì ngươi xem thường ta quá mức đấy!
- Bọn họ đã đi theo Giáo chủ nhiều năm,
không lẽ đến con trai Giáo chủ là ai cũng không biết sao?
- Con của ta kể từ ngày sinh ra đời đã
không phải là con ta nữa.
Lục Tiểu Phụng không hiểu.
- Chuyện này ngươi không hiểu đâu, vì
ngươi không phải là Giáo chủ. Một người ở địa vị như ta phải lo quá nhiều việc,
làm sao có giờ giáo dưỡng con trai ta đầy đủ được?
Giọng của y bỗng trở nên thương cảm:
- Mẹ nó đã chết khi mới sinh ra nó, nếu
một đứa trẻ được sinh ra để thừa kế chức vị Giáo chủ, mà không có cha mẹ dạy dỗ
nghiêm túc, thì tương lai nó sẽ trở thành người như thế nào?
Lục Tiểu Phụng đáp:
- Một người giống như Ngọc Thiên Bảo.
- Một người như vậy có đáng kế thừa sự
nghiệp của ta chăng?
Lục Tiểu Phụng lắc đầu, thở dài. Chàng
bỗng hiểu ra làm một Giáo chủ đã không phải chuyện dễ, muốn dạy con cho nên
người càng khó hơn.
Ngọc La Sát nói tiếp:
- Bởi vậy khi con ta ra đời được bảy
ngày, ta đã giao nó cho người ta tín cẩn nhất để chăm sóc giáo dưỡng, cũng kể
từ ngày hôm đó, ta nhận con của kẻ khác làm con trai ta, bí mật này đến nay vẫn
chưa ai biết.
- Tại sao bây giờ Giáo chủ nói cho tại
hạ nghe?
- Vì ta tin ngươi.
- Nhưng chúng ta chẳng phải bạn bè của
nhau.
- Chính vì chúng ta không phải hai kẻ
thù địch, cũng không phải bằng hữu, cho nên ta mới tin ngươi.
Đôi mắt đục như sương của Ngọc La Sát hiện
ra ý mỉa mai:
- Nếu ngươi là La Sát giáo chủ ngươi sẽ
hiểu ý ta muốn nói gì.
Lục Tiểu Phụng đã hiểu. Có những người
so với kẻ thù còn đáng sợ hơn. Chẳng qua chàng tuy đã có kinh nghiệm đau khổ
này, nhưng trước nay chưa hề mất lòng tin đối với bằng hữu của mình. Chàng
không ham muốn làm Giáo chủ La Sát giáo, bất kể là giáo phái nào chàng cũng
không thèm, dù có người khiên kiệu đến rước, chàng cũng không đi. Lục Tiểu
Phụng vẫn là Lục Tiểu Phụng.
Ánh mắt của Ngọc La Sát phảng phất như
xuyên qua lớp sương mù chiếu thẳng vào tâm Lục Tiểu Phụng, vì đột nhiên y cười
nói:
- Tuy ngươi không phải là Giáo chủ La
Sát giáo, nhưng ta biết ngươi hiểu ta khá rõ, cũng như ta tuy không phải là Lục
Tiểu Phụng, song ta cũng hiểu ngươi rất nhiều.
Lục Tiểu Phụng không khỏi thừa nhận
điều này. Tuy chàng không nhìn rõ được mặt của con người này, nhưng giữa hai
người rõ ràng có sự thấu hiểu và tôn kính lẫn nhau mà người khác không bao giờ
hiểu nổi. Một sự tương kính giữa hai đối thủ đáng gờm.
Lục Tiểu Phụng biết Ngọc La Sát ý tứ thâm
trầm cẩn thận chu đáo, có viễn kiến rất xa, đấy là những điều chính chàng khó
lòng theo kịp.
Ngọc La Sát hình như hiểu thấu tư tưởng
của Lục Tiểu Phụng, chậm rãi nói tiếp:
- Ta cảm kích ngươi không phải kẻ thù
của ta, chỉ vì ta phát hiện ra được một điều đáng sợ.
- Chuyện gì?
- Ngươi là một kẻ đáng sợ nhất mà ta đã
từng gặp trong đời, trong số những chuyện ngươi làm được, có rất nhiều chuyện
ta không làm được, cho nên lần này ta đến đây vốn có chủ ý hạ sát ngươi. Nhưng
bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một điều.
- Giáo chủ cứ hỏi.
- Hiện tại, chúng ta không là bằng hữu,
cũng chẳng phải kẻ thù, còn sau này thì sao?
Lục Tiểu Phụng đáp:
- Sau này tại hạ vẫn mong được giống y
như vầy.
- Có thật ngươi hi vọng như thế chăng?
- Thật thế!
- Nhưng muốn giữ quan hệ như vậy không
dễ đâu.
- Tại hạ biết.
- Ngươi không hối hận?
Lục Tiểu Phụng bật cười nói:
- Tại hạ mong là Giáo chủ hiểu cho một
việc.
- Ngươi nói đi!
- Trong đời tại hạ, đã từng gặp qua
nhiều nhân vật đáng sợ, nhưng chưa có ai đáng sợ bằng Giáo chủ!
Ngọc La Sát cũng cười. Y nở nụ cười thì
người vẫn còn đứng giữa màn sương, nhưng đến khi Lục Tiểu Phụng nghe dứt tiếng
cười thì y đã biến mất. Y đến và đi đều đột ngột giữa sương mù lãng đãng.
Lục Tiểu Phụng bỗng có cảm giác chính
mình cũng lạc trong vùng sương mù. Chàng đã thành công hay thất bại? Cả chính
chàng cũng không rõ nữa...
Hết.
thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
freezeheart_6200 – Du Ca – Tiểu Bảo Bình
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

