Ba nụ hôn đổi lấy một đời chồng - Chương 11 phần 1

Chương 11: Tình yêu 36 kế

1

Kỳ đầu tiên của M Beautiful
phiên bản mới cuối cùng cũng đã phát hành trên thị trường. Nhìn thấy tờ tạp chí
đẹp rực rỡ được bày trên các sạp báo, trong lòng Mạch Khiết trào dâng cảm giác
thành tựu. Đây là một tờ tạp chí hoàn toàn do cô tự lên kế hoạch và quản lý
điều hành, kết tụ toàn bộ tâm huyết và tài hoa của cô, cô vốn luôn bị chèn ép
dưới quyền điều hanh của Tưởng Văn và Lâm Đại, nhưng hôm nay cuối cùng cô đã có
thể thở phào khoan khoái được rồi.

Thật không ngờ Tưởng Văn lại
gọi điện đến cho Mạch Khiết, nghe thấy tiếng “alô” của cô ta kéo ra thật dài rõ
đúng là kiểu sói già gọi đến chúc tết gà con:

- Chúc mừng em! Chị đã nhìn
thấy tờ tạp chí M Beautiful phiên bản mới do em làm tổng biên tập ở trên thị
trường rồi, còn đặc biệt sai người đi mua một cuốn về xem, cũng coi như là ủng
hộ em... Chẳng phải chị nói em đâu, em cũng thật là to gan lớn mật đấy, chủ đề
chính bi đát quá. Chị là người biết về em, biết rằng em là cô gái thế hệ 8x,
nhưng còn những người không biết sẽ tưởng rằng tổng biên tập là người sinh
trước thời kỳ giải phóng cơ đấy! Nhìn xem, là những bài viết gì chứ, không phải
bị chồng và bồ của chồng khiến cho khuynh gia bại sản thì là sinh không được
con trai cho nên ép bước ra khỏi nhà tay trắng... Nếu cứ hư cấu tạo dựng mãi
như thế này, liệu em có đề nghị phụ nữ sẽ quay trở lại mặc quần trinh tiết, bó
nhỏ chân, không bao giờ bước ra khỏi cửa hay không? Ha ha ha... Mạch Khiết, chị
cũng không thực sự phát hiện ra em lại thực sự truyền thống như vậy.

Cô ta tha hồ nói kháy Mạch
Khiết rồi hài lòng ác ý gác máy. Nói thực, trước khi lên kế hoạch xuất bản số
đầu tiên tạp chí M Beautiful phiên bản mới, Mạch Khiết đã chuẩn bị tâm lý rất
vững vàng, càng bị kẻ khác chế giễu càng chứng tỏ tờ tạp chí này có điểm đặc
sắc riêng của mình bởi vì trên thị trường hiện nay không có tờ tạp chí mang
hình thức tương tự. Nhưng cô vẫn không thể ngờ được, ông chủ là người không thể
chịu được áp lực trước, ông yêu cầu Mạch Khiết triệu tập cuộc họp bộ phận,
giọng điệu lo âu canh cánh chỉ trích Mạch Khiết trước tất cả các nhân viên cấp
dưới:

- Mạch Khiết à, tôi đã nhận
được rất nhiều các cuộc điện thoại, cô xem. Liệu có phải là bản phương án kế
hoạch của chúng ta cần phải sửa đổi chút không? Mới kì đầu có thể sửa chữa,
thực ra cô có thể làm theo phong cách chúng ta vốn có, như vậy đường đi sẽ
thuận lợi hơn nhiều... làm như thế này thực sự quá mạo hiểm.

Mạch Khiết chau mày, cô đã hạ
quyết tâm thì phải quyết tâm làm đến cùng theo lối tư duy của mình cho dù ông
ta là sếp, cho dù ông ta có gây thêm nhiều áp lực cho mình thì cô cũng quyết
không thỏa hiệp:

- Tôi không biết những người
gọi điện thoại cho sếp là những người như thế nào, họ có phải độc giả của chúng
ta hay không? Liệu có phải là số tạp chí nào họ cũng nhất định mua về đọc
không? Đúng vậy, tôi thừa nhận kế hoạch này hơi mạo hiểm, hiện nay trên thị
trường không có người nào dám làm như vậy, thể hiện sự “ngược đãi”, ngược đãi
trái tim, ngược đãi tình cảm, ngược đãi con người, nhưng chính vì nó mới mẻ,
mạo hiểm, có thể chính vì vậy có thể giành được cơ hội tốt. Rất nhiều sự thực
chính minh rằng cơ hội được cất giấu ở nơi mọi người lơ là bỏ qua.

Hơn nữa, M Beautiful phiên
bản mới mà chúng tôi lên kế hoạch, tất cả thiết kế chuyên mục, thu thập bài
viết, đều trải qua điều tra thị trường một cách chu đáo, tỉ mỉ và cặn kẽ, không
phải là cứ nghĩ thế nào là làm thế ấy đâu.

Lý Mộng Long trình lên một bảng
điều tra:

- Đây là những ý kiến phản
hồi các độc giả tôi đã điều tra trên mạng, hiện tại đa số độc giả đều nhận định
rất đáng để đọc, để lại ấn tượng sâu sắc cho họ.

Lâm Mạnh thường ngày không
nói gì chỉ chăm chú làm việc cũng mạnh dạn lên tiếng:

- Tôi cũng điều tra trong
trường học, các bạn học cho rằng chỉ có bi kịch mới có thể khiến họ ấn tượng
sâu sắc, càng cảm thấy rằng mình là người hạnh phúc.

Mạch Khiết xua tay, ngăn họ
lại:

- Tôi đã từng lập bản cam kết
thi hành với sếp rồi, xin sếp hãy cho tôi chút thời gian, hơn nữa sự phản hồi
của thị trường cũng không thể nhanh như vậy, sếp hãy nhẫn nại chờ đợi, nếu như
thất bại, tôi sẽ từ chức, sẽ chịu mọi trách nhiệm.

Đây là lần đầu tiên Mạch
Khiết đưa ra lời hứa chắc chắn, ông chủ thấy cô kiên trì như vậy đành phải tạm
dừng lại. Quay trở về phòng làm việc, Lâm Đại đã nghe thấy chút phong thanh bèn
gõ cửa bước vào, đế giày cao gót khẽ gõ xuống nền nhà, nét mặt thể hiện sự vui
mừng trước tai họa của người khác, nói:

- Mạch Khiết, mình và cậu làm
đồng nghiệp với nhau lâu như vậy, đây thực sự là lần đầu tiên mình phát hiện ra
thì ra cậu là người cố chấp đến như thế, quyết định làm việc gì thì ngay cả ông
chủ cũng chẳng nể nang gì. Cậu được lắm! Đừng trách mình không có nghĩa khí, để
mình tốt bụng nhắc nhở cậu nhé, cậu là người làm thuê, tờ tạp chí có kiếm được
nhiều tiền thì cậu cũng chẳng lấy được nhiều hơn, thế thì tội gì mà phải chăm
chỉ kiên định đến thế chứ? Đắc tội với ông chủ, năng lực của cậu có giỏi đến
đâu đi chăng nữa thì cũng có thể làm được gì? Ông ta đuổi cậu đi thì cậu vẫn
phải đi, chẳng phải thế sao?

Mạch Khiết lạnh lùng nói:

- Nếu không làm việc gì,
chẳng phải cũng phải đi sao? Cậu cũng đừng trách mình không có nghĩa khí không
nhắc nhở cậu, ông chủ là kẻ lạnh lùng vô tình, nếu như chỉ làm theo phong cách
vốn có, bất kì một người biên tập lâu năm nào cũng đều có thể gánh vác trách
nhiệm tổng biên tập, vậy thì cũng có nghĩa là vị trí của cậu không phải là mãi
mãi.

Cô ta ngẩn người giây lát,
cười khô mấy tiếng, vừa vặn đúng lúc Lý Mộng Long đưa một số tài liệu bước vào,
cô ta vội vàng chuyển sang gương mặt khác, tươi cười hớn hở nói:

- Anh chàng đẹp trai, làm
việc ở chỗ người cấp trên này của anh có vui không? Suốt ngày bị ông chủ gọi đi
họp, thứ cảm giác này có dễ chịu không? Nếu cảm thấy oan ức hãy đến tìm em, ở
chỗ em luôn để dành lại cho anh một vị trí.

Lý Mộng Long cười nói:

- Để dành một vị trí ở phòng
làm việc của cô thì thà rằng hãy để cho tôi vị trí trong trái tim cô.

Mạch Khiết lườm anh ta một
cái, loại người này, dám bạo dạn quấy rối ngay tại văn phòng làm việc của cô,
thế mà còn không cảm thấy ngại ngùng.

Lâm Đại lại tươi cười hớn hở:

- Đã để dành cho anh từ lâu
rồi, anh không phát hiện ra sao?

Mạch Khiết ho một tiếng, gõ
gõ bàn:

- Tổng biên tập Lâm, cô vẫn
còn chuyện gì sao? Tôi có chút việc phải bàn bạc lại với Lý Mộng Long.

Cô ta chu môi khẽ sờ vào
người Lý Mộng Long, nói với vẻ hơi chạnh lòng:

- Xem kìa, tổng biên tập của
các anh ghen rồi, không chào đón tôi, vậy thì tôi đi đây. Khi nào rảnh nhớ hẹn
em uống café đấy, anh đã biết số điện thoại của em rồi mà!

Lý Mộng Long đọc vanh vách ra
số điện thoại của cô ta:

- Yên tâm đi, tôi đã khắc sâu
ở trong não rồi, còn vĩnh cửu hơn cả kim cương cơ.

Mạch Khiết xém chút nữa đã
nôn thức ăn từ tối qua ra.

Đợi khi Lâm Đại khuất hẳn,
Mạch Khiết còn chưa kịp châm biếm, anh ta đã nói trước:

- Tổng biên tập Mạch, cô nói
xem đàn ông bị quấy rối sao lại không có pháp luật bảo vệ nhỉ?

Mạch Khiết biết anh ta muốn
ám chỉ việc bị Lâm Đại sờ vào người một cái. Thật đúng là đã được lợi lại còn
vừa ăn cắp vừa la làng.

Mạch Khiết vội vàng nắm bắt
cơ hội:

- Ôi, anh đang khoe khoang
thì phải? Cái gì mà quấy rối chứ, tôi thấy anh rất thích thú mà, còn học thuộc
số điện thoại người ta nữa chứ. Tôi thật là phục anh quá, anh không làm cái
việc đó thì thực sự là lãng phí nhân tài rồi.

Anh ta cười cười:

- Cô ghen đấy à? Thực ra
không chỉ có cô ta, số điện thoại của tất cả mọi người ở đây tôi đều có thể đọc
ra vanh vách, chẳng có cách nào cả, khả năng ghi nhớ con số của tôi rất tốt. Cô
đừng tức giận, số điện thoại của cô tôi cũng nhớ.

Mạch Khiết hừ một tiếng:

- Con người anh đúng là tự
cao tự đại quá, anh không cần giải thích với tôi năng lực siêu phàm của mình.

Anh đặt tập tài liệu lên bàn
cô:

- Mạch Khiết, tôi cảm thấy cô
rất thông minh nhưng thực ra cô rất hồ đồ. Làm bất cứ việc gì cũng không để lại
con đường lùi cho mình. Cô thấy đấy, M Beautiful không thể làm tiếp được nữa,
tôi có thể đi đến chỗ Lâm Đại, còn cô thì sao? Có một số câu nói chỉ cần nói
riêng với sếp là được rồi, cần gì phải nói những lời đó trước tất cả mặt mọi
người, đến lúc đó thực sự không thể làm tiếp được cô dự tính phải làm thế nào?

Mạch Khiết biết lúc họp hơi
kích động, rất không phù hợp với tính cách vẫn luôn điềm đạm khiêm nhường của
cô, nhưng...

- Anh không hiểu đâu, nếu như
tôi không kiên quyết đến thế chắc chắn sếp sẽ dùng biện pháp mạnh để ép tôi sửa
đổi trở lại giống như phiên bản ban đầu. Ông ấy làm việc gì cũng có vẻ thiếu
kiên nhẫn.

Mạch Khiết đứng dậy, bước đi
bước lại trong phòng:

- Huống hồ tôi tin vào khả
năng của mình, người khác phản đối ra sao, con đường mà tôi đã vạch sẵn ra,
không ai có thể thay đổi được.

Anh mỉm cười nhìn cô, trong
đôi mắt sáng dường như ẩn giấu một ánh hào quang khó có thể nắm bắt được:

- Rất tốt! Tôi nghĩ tôi cũng
sẽ kiên trì để làm cấp dưới của cô, đi theo cô!

Di động của Mạch Khiết chợt
vang lên, là Mạch Tiểu Lạp gọi điện đến:

- Cô ơi, cháu nói cho cô một
thông tin, nhưng cô phải mua quần áo mới cho cháu.

Mạch Khiết thấy hơi sốt ruột:

- Cháu đấy, chẳng phải là
cháu muốn kiến tập sao? Mới đến có hai ngày đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa cả?
Bây giờ cô đang bàn công việc, không có thời gian nói chuyện phiếm với cháu
đâu...

Cô bé hét lên:

- Ơ, thế việc của thầy Tiêu
Ly cô cũng không hứng thú sao?

Mạch Khiết vội vàng thay đổi
giọng điệu:

- Tiêu Ly, anh ấy làm sao?

- Vậy còn quần áo mới của
cháu thì sao?

Mạch Khiết đành phải hứa với
cô bé. Cô nhóc này nếu không buôn bán làm ăn thì thật lãng phí nhân tài.

- Hôm nay cháu nhìn thấy thầy
Tiêu Ly đến phòng Y vụ của trường, sau đó hỏi thăm thì biết tin là thầy ấy bị
ốm, ho liên tục, bạn gái thầy ấy đi rồi, bây giờ ở một mình chắc chắn là không
có ai chăm sóc.

Mạch Khiết gác điện thoại,
láy túi xách tay rồi đi ra ngoài, Lý Mộng Long cười nói:

- Lại đi đến chỗ của người ta
để biểu hiện sao?

Mạch Khiết lườm anh ta một
cái, thật đúng là lắm chuyện.

Anh ta lại nhắc nhở cô:

- Nhớ là phải tẩy trang rồi
mới đến gặp anh ta. Chẳng phải cô đi gặp anh ta với thân phận là sinh viên học
thạc sĩ sao? Ồ, còn cả bộ trang phục hàng hiệu nữa chứ? Bây giờ sinh viên học
thạc sĩ đều giàu có như vậy cả sao?

Mạch Khiết cúi đầu nhìn mình,
đúng vậy, bộ dạng này, dáng vẻ này sao có thể đi gặp Tiêu Ly được? Chắc chắn
anh ấy sẽ nghi ngờ mình mất.

Anh ta nói:

- Đi ra khỏi tòa nhà của công
ty, đi về hướng bên tay phải đến ngõ thứ ba thì rẽ vào trong, ở đó có mấy của
hàng bán quần áo, chắc là có áo phông và váy phù hợp với sinh viên. Thôi được
rồi, tôi đi với cô vậy! Tôi đoán chắc cô chẳng tìm nổi chỗ đó đâu.

Lý Mộng Long đưa cô đến cửa
hàng bán quần áo, nói thật nếu như anh ta không đưa cô đến chắc chắn cô không
biết trên thế giới này vẫn còn tồn tại loại cửa hàng nhỏ xíu này, chắc chắn
không thể tìm ra được.

Quần áo giá rẻ, mấy chục tệ
là có thể mua được mấy chiếc áo phông và quần bò, nhưng xem hết một lượt, Mạch
Khiết cũng chẳng ưng ý bộ nào cả, Lý Mộng Long sốt ruột nhìn đồng hồ đeo tay
giục cô:

- Tôi vốn dĩ còn định trốn
giờ làm, bây giờ thì hay rồi, còn phải làm thêm giờ nữa, mau chọn đi chứ, có
phải là bảo cô chọn trang phục dạ hội đâu.

Anh lấy từ trên người
ma-nơ-canh ra một bộ váy hoa liền:

- Bộ này cũng rất đẹp mà!

Mạch Khiết nhíu mày nhìn cái
váy nhàu nhĩ:

- Tôi phải đi đâu để là chứ?

- Còn là lượt gì, mau đi thay
đi, nói không chừng tình địch của cô đã đi trước một bước đến nhà thần tượng
của cô rồi.

Mạch Khiết đành phải vội vàng
thay váy.

Nhìn chính mình ở trong gương
mới chỉ mấy phút thôi, đã như chuyển hẳn thành một người khác. Bộ váy cũng khá
vừa người nhưng nhìn chất liệu và đường may cẩu thả, mặc vào người chẳng thấy
có chút khí chất gì cả.

Lý Mộng Long kéo cô ra, ấn cô
ngồi vào trong xe của anh:

- Để tôi đưa cô đi vậy!

Ơ, con người này hôm nay sao
lại chu đáo với mình thế, Mạch Khiết tự nhắc nhở mình cần phải đề cao cảnh
giác.

Anh từ từ lái xe, nói:

- Tổng biên tập Mạch, cô đối
với anh chàng tên Tiêu Ly này thật là dụng tâm quá! Chẳng phải là một anh giáo
quèn sao? Có gì mà thích thú theo đuổi vậy?

Mạch Khiết lườm anh ta một
cái:

- Đừng cho rằng đi mua quần
áo với tôi rồi lại đưa tôi tới nhà Tiêu Ly thì tôi sẽ bỏ qua cho những lời nói
của anh. Chẳng phải có một bài hát nói rằng, 10 người đàn ông, 7 người xấu, 8
người ngốc, chỉ có một người ai cũng yêu, cái người mà ai cũng yêu đó chính là
Tiêu Ly.

Anh ta mỉm cười:

- Tôi cứ luôn tưởng rằng đối
tượng mà ai ai cũng yêu ở trong bài hát này chính là anh tiền cơ đấy!

Mạch Khiết chẳng buồn tiếp
lời anh ta, Lý Mộng Long – con người này vốn không phải là một loại người với
mình, quá tầm thường!

Anh ta cười nói:

- Thế này nhé, tôi giúp cô
theo đuổi được Tiêu Ly, cô sẽ cân nhắc tôi làm trưởng ban biên tập, thế nào?

Ồ, Mạch Khiết cuối cùng cũng
đã hiểu đây đúng là mục đích của anh ta, thảo nào anh ta đưa cô đi chọn quần áo
rồi đưa cô tới trường gặp Tiêu Ly. Chắc là muốn dùng những điều này làm điều
kiện yêu cầu mình cất nhắc anh ta, con người này xưa nay chưa bao giờ làm một
cuộc mua bán lỗ vốn.

Mạch Khiết cười nhạt, lạnh
lùng nói:

- Anh nghĩ hay ho thật đấy,
nhưng anh nhìn nhầm tôi rồi, Mạch Khiết tôi đây vốn là một người công tư rõ
ràng, theo đuổi Tiêu Ly là việc riêng, tôi quyết không làm lẫn lộn đến việc
công. Mau dừng xe cho tôi xuống, tôi không ngồi xe anh nữa, không lợi dụng anh
nữa.

Thực không ngờ anh ta thực sự
phanh kít xe lại:

- Được, vậy thì cô xuống xe
đi, cuộc làm ăn lỗ vốn tôi cũng chẳng làm đâu!

Con người này chẳng có chút
phong độ ga lăng chút nào cả. Mạch Khiết bực bội xuống xe, anh ta kéo cửa xe
xuống:

- Khi nào cô nghĩ thông suốt,
chúng ta vẫn có thể bàn bạc vụ làm ăn này.

Khi cô vẫn chưa kịp phát hỏa,
anh ta đã lái xe chạy mất.

Mạch Khiết cắn môi, gắng sức
nhắc nhở mình trấn tĩnh, nơi này không cách nhà Tiêu Ly bao xa nữa cả, nhất
định phải giữ được tâm thái bình tĩnh để đi gặp anh ấy.

2

Mạch Khiết mua một ít thuốc
trị cảm cúm ở hiệu thuốc gần đó, còn mua thêm một ít hoa quả, lúc này đây trời
đã hơi tối, các gia đình đều đã bật sáng đèn, nhưng Mạch Khiết lại nhìn thấy
nhà Tiêu Ly tối om, trong lòng bất giác cảm thấy hơi thất vọng. Đúng là con
ngốc, trước khi đến lẽ ra nên gọi điện trước, bây giờ người ta không ở nhà,
chẳng phải là mất công biểu diễn sao?

Đứng ở trước cửa nhà anh,
Mạch Khiết rút điện thoại ra bấm số điện thoại của Tiêu Ly, nhưng lại nghe thấy
tiếng chuông điện thoại ở trong cửa truyền ra ngoài, tiếp đó liền nghe thấy
giọng nói yếu ớt của Tiêu Ly:

- Tiểu Khiết à, có chuyện gì
sao?

Mạch Khiết cầm di động trầm
mặc giây lát:

- Anh Tiêu Ly, giọng của anh
rất lạ, có phải là anh thấy khó chịu trong người không?

Anh trả lời bằng giọng nói
rất nhỏ nhẹ và lịch sự:

- Chuyện nhỏ thôi, em không
cần lo lắng đâu.

- Anh ốm rồi cần có người
chăm sóc, em đến thăm anh.

- Không cần đâu em còn đi học
rất bận, anh mắc bệnh cảm vi-rút, nếu truyền bệnh cho em thì biết làm thế nào?

Đã đến lúc nào rồi mà còn
nghĩ đến người khác. Nhưng nếu như anh không lương thiện hiền dịu như vậy thì
anh cũng không phải là anh Tiêu Ly của mình nữa.

- Em đang đứng ngoài cửa nhà
anh rồi!

Điện thoại bị cắt ngang, lập
tức cửa được mở ra, khuôn mặt Tiêu Ly tiều tụy đang đứng ở trong làn ánh sáng
lờ nhờ, trong đôi mắt mệt mỏi lộ rõ sự kinh ngạc.

Mạch Khiết bước vào trong
phòng, bật đèn lên, một mình anh nằm trên ghế sofa, trên ghế sofa vô cùng bừa
bộn, miếng thảm len rơi một nửa xuống đất, trên bàn để mấy cốc nước trắng đã
nguội lạnh.

Mạch Khiết đỡ anh ngồi xuống
ghế sofa, hỏi:

- Anh đã bệnh như vậy, sao
lại không nằm ở giường một lát?

Anh thở dài:

- Từ khi Hướng Đình Đình đi,
anh vẫn luôn ngủ ở trên ghế sofa, có lẽ em sẽ cảm thấy anh hơi ngốc nhưng anh
vẫn hy vọng trên giường vẫn có thể lưu lại chút hơi ấm của cô ấy để anh bớt đi
nỗi buồn của sự nhớ nhung... Bọn anh đã ở bên nhau 10 năm rồi, lần đầu tiên
phải xa nhau một thời gian dài như này.

Trong lòng Mạch Khiết bỗng
trào dâng một cảm giác vừa chua vừa chát, 13 năm nay cô vẫn luôn đợi anh, còn
anh thì lại yêu người con gái khác. Cuộc sống vẫn luôn không hoàn mỹ như thế
đấy, người yêu mình và người mình yêu lại cứ luôn không phải một người.

- Anh Tiêu Ly, anh nằm đi,
anh có muốn ăn cơm không, em nấu cho anh ăn. Anh đã ốm rồi, trong miệng chắc là
đắng lắm, em sẽ nấu mì ăn liền cay cay cho anh, anh đợi em nhé! Đừng cử động.

Mặc dù trong lòng rất chua
xót nhưng trên mặt cô vẫn giả vờ như không có gì xảy ra, Mạch Khiết thầm nghĩ,
mình cần phải từ từ để anh ấy quen với sự quan tâm của mình,để hơi thở của cô
dần dần xâm nhập vào trong cuộc sống của anh.

Mạch Khiết bước vào nhà bếp.
Cuối cùng cũng đến lúc để thể hiện tài nghệ rồi. 10 năm rèn luyện đấy!

Mạch Khiết là cô gái vô cùng
ưa sạch sẽ, bình thường rất ít khi cô dùng đến nhà bếp của mình, nhưng điều này
không có nghĩ là cô không biết nấu ăn. Bố cô thường cho rằng, chức trách của
người phụ nữ chính là quay xung quanh nồi niêu xoong chảo bát đĩa, cho nên từ
khi cô và chị gái còn rất bé đã bị đuổi vào nhà bếp rồi.

Muốn làm người đầu bếp cũng
cần phải có năng khiếu. Về phương diện này, Mạch Khiết cũng coi như là có năng
khiếu. Nhưng cô còn phát huy rạng rỡ chức trách mà bố cô cho là đạo lý muôn
thuở của phụ nữ – chức trách của phụ nữ là xoay quanh nồi niêu xoong chảo,
nhưng chỉ nấu ăn cho người mà mình yêu mà thôi.

Mạch Khiết tỉ mỉ nấu mì, vừa
nghe thấy Tiêu Ly ho hắng, trong lòng cảm thấy rất xót xa. Anh Tiêu Ly là người
tốt như vậy, lẽ ra nên có một người phụ nữ tốt bên chăm sóc anh ấy mới phải.

Mạch Khiết bê bát mì tới
trước mặt anh, anh ngồi dậy:

- Cảm ơn em!

Mạch Khiết nói:

- Anh đừng cử động, em đút
cho anh.

Mặt anh chợt hơi ửng đỏ liếc
nhìn cô một cái:

- Không, không cần đâu, như
vậy anh ngại lắm.

Mạch Khiết cố tình tỏ ra ngây
thơ, nói:

- Việc này thì có sao chứ, lẽ
nào anh không coi em là em gái sao? Anh không coi em là em gái nữa sao? Còn
khách sáo với em. Em gái đút đồ ăn cho anh trai có gì mà ngại ngùng chứ?

Cảm ơn M Beautiful, mặc dù
thực sự Mạch Khiết chưa từng yêu, nhưng cũng hiểu được phần nào tâm lí và thủ
đoạn để đối phó với nam giới, lại cộng thêm còn có cả Mạch Tiểu Lạp và Lý Mộng
Long hai vị quân sư quạt mo ở đằng sau ủng hộ tích cực, mặc dù chỉ là chiến
thuật dụng binh ở trên giấy, nhưng Mạch Khiết vẫn hiểu được, khi đàn ông ốm bệnh
là lúc họ yếu đuối nhất...

Khoác lên mình bộ áo giáp là
em gái biến thành một trò chơi ám muội có ý nghĩa sâu xa, con người mình lúc
này đây đúng thật là đôi mắt mở to tròn nhìn chăm chú vào con chuột của cảnh
sát trưởng mèo đen.

Sau khi đút mấy miếng, cuối
cùng anh cũng thẹn thùng và đón lấy bát ăn mì, luôn miệng khen ngợi:

- Tiểu Khiết, em giỏi thật
đấy! Em gái của anh lớn khôn rồi...

Mạch Khiết chăm chú nhìn anh,
ngay cả ăn mì thôi mà anh cũng có thể nho nhã đến thế, thực khiến cho người ta
ái mộ.

Chuông cửa kêu vang, Mạch
Khiết chau mày, lúc này còn ai đến nhỉ, khó khăn lắm mới có cơ hội được ở riêng
bên cạnh anh Tiêu Ly, ở đâu lại rơi xuống một ông sao chổi, đúng là chuyên để
làm cụt hứng người ta.

Nhìn qua mắt mèo, cô gái đứng
bên ngoài cửa đang xách giỏ hoa quả chính là Mai Nhược Thần.

Mạch Khiết cười khẩy trong
lòng, đúng là không thể nhìn người mà bắt hình dong, mình đã đánh giá thấp cô
ta rồi. Xem ra cô ta cũng giống mình, đã ngầm nhờ người để mắt tới Tiêu Ly,
biết rằng người ta ốm nên đến để thể hiện sự ân cần chu đáo.

Mạch Khiết buộc phải mở cửa
ra, vừa nhìn thấy Mạch Khiết, Mai Nhược Thần vốn đang tươi cười bỗng chốc thay
đổi sắc mặt, hỏi đầy vẻ kinh ngạc:

- Tại sao cô lại ở đây?

Mạch Khiết nhướng mày hỏi
lại:

- Cô có thể đến, tôi lại
không thể đến sao?

Trong phòng truyền ra giọng
nói của Tiêu Ly:

- Tiểu Khiết, là ai đến vậy?

Khuôn mặt lạnh lùng của hai
cô gái bỗng chốc đều tươi cười hớn hở, Mạch Khiết nhiệt tình nói:

- Là Mai Nhược Thần đến thăm
anh.

Mai Nhược Thần xách giỏ hoa
quả bước vào, nói với Tiêu Ly:

- Sớm biết anh có người chăm
sóc, em cũng không đặc biệt đến thăm anh nữa.

Rõ ràng là muốn đạt được
nhưng mà lại đến chậm lại cứ giả vờ như không để tâm, đây chính là mánh khóe
của phụ nữ, mánh khóe của phụ nữ có học.

Mai Nhược Thần nói vẻ rất
tỉnh bơ, nhưng lại vội vàng ngồi xuống lấy từ trong giỏ hoa quả ra một quả táo:

- Em gọt táo cho anh ăn nhé,
anh ốm nên phải ăn nhiều hoa quả.

Tiêu Ly cười, nói:

- Các em đối với anh thật
tốt, Tiểu Khiết nấu mì cho anh, em gọt táo cho anh, các em còn đang đi học,
tính cách lại lương thiện như vậy, chắc chắn có thể trở thành đôi bạn thân.

Mai Nhược Thần nhìn bát mì,
khóe môi thoáng hiện lên nét cười giễu cợt, nhưng ngay lập tức liền biến mất,
miệng lại nói:

- Bạn của anh chẳng phải là
bạn của em sao, phải vậy không Tiểu Khiết?

Đằng sau thái độ lịch sự đó
chẳng phải là muốn huênh hoang mối quan hệ của cô ta với Tiêu Ly thân mật gần
gũi hơn mình sao? Cũng không nhìn kĩ xem Mạch Khiết ta đây là ai, thật không
ngờ lại muốn giở trò khua môi múa mép trước mặt tôi.

Mạch Khiết khẽ cười, nói với
Tiêu Ly:

Bao nhiêu năm không gặp,
chúng ta thực sự đã trở nên xa lạ nhiều rồi.

Anh ta kinh ngạc nhìn Mạch
Khiết:

- Tiểu Khiết, làm sao vậy?

- Từ anh em trở thành bạn bè
rồi! Sau này còn không biết sẽ trở thành gì nữa chứ?

Anh bật cười, đột nhiên ho
sặc sụa, Mạch Khiết và Mai Nhược Thần người đưa thuốc, người đưa nước, người
bên trái, người bên phải, bệnh nhân Tiêu Ly bị kẹp ở giữa. Hai cô chằm chằm
nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt tức giận có thể đâm thủng đối phương nhưng trên mặt
lại vẫn thể hiện ra sự quan tâm hết mức.

Báo cáo nội dung xấu