Diễm tình Tam Quốc - Chương 02

Chương 2

Thiên Sơn phong cảnh xinh đẹp nhưng khí hậu khắc nghiệt, ngay cả chim cũng
không thể sống nổi.

Lúc nào cuồng phong cũng thổi ù ù, tuyết lớn trút xuống không chút lưu tình,
những bông hoa tuyết sắc bén đến mức có thể là ám khí đả thương người. Cuồng
phong bạo tuyết trong một khung cảnh xinh đẹp như vậy đều không phải là trường
hợp đặc biệt.

Bởi vì điều kiện địa hình, nên nơi đây mặc dù phong cảnh đẹp như quanh năm
gió tuyết thổi ù ù làm cho sinh vật bình thường khó có thể tồn tại, đừng nói là
người, ngay cả chim cũng không lui tới địa phương quỷ quái này.

Nhưng trong cuồng phong bạo tuyết đang có một bóng người lẻ loi bước đi.

Người này cũng không phải ai khác, mà chính là Quản Tam Quốc mang theo bí
mật của giang hồ mà đến.

Quản Tam Quốc?

Đúng vậy, là Quản Tam Quốc.

Mục tiêu là Ngự Hoa cung, sự việc có liên quan đến Phồn Hoa lệnh, với một
người hiểu giang hồ lợi hại thế nào, tính cách lại cẩn thận như Quản Tam Quốc
tất nhiên sẽ không để cho Hoắc Tây Du tự mình đi, mặc dù hắn kiên quyết muốn tự
mình đi làm nhưng Quản Tam Quốc cũng không phải là đèn cạn dầu.

Dùng lý do để thuyết phục không cần nhiều, chỉ cần nói hợp lý hợp tình là
được.

Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, nếu xảy ra việc ngoài ý muốn mà không
giải quyết được bằng vũ lực thì phải ứng biến, vận dụng tài lực trong tay mà
giải quyết vấn đề. Mà ở phương diện này, không phải Quản Tam Quốc khoác lác
nhưng trong bốn huynh đệ được tặng danh hiệu Đồng thành tứ thiếu, hắn từ thuở
nhỏ đã được xem là kỳ tài võ nghệ, công phu cao nhất đồng thời cũng hiểu biết
về giang hồ nhiều nhất, lại có quan hệ tốt với cả hai phái hắc bạch.

Đây là vũ khí lợi hại nhất của hắn, hơn nữa nếu Thượng lão gia tặng lễ vật
cho hắn... Là phúc không phải họa, là họa thì không tránh khỏi, nếu là hắn phải
có kiếp nạn mà cha Thượng San đã cho hắn vật tương trợ, nếu hắn không đi chuyến
này thì lãng phí cơ hội biến tai nạn lớn thành nhỏ sao?

Hắn chẳng lẽ là loại người ngu ngốc sao?

Sự việc liên quan đến Ngự Hoa cung, còn có cái Phồn Hoa lệnh vừa xuất hiện
đã hung hiểm dị thường kia, bị nhân sĩ võ lâm cho là môn phái tà giáo...

Tuy biết trước có hung hiểm nhưng được cao nhân hỗ trợ, bởi vậy có thể
phỏng đoán cuối cùng cũng sẽ gặp dữ hóa lành, nếu hắn không lợi dụng cơ hội
ngàn năm có một này, đi tìm hiểu môn phái thần bí kia, đầu hắn mới thực sự là có
vấn đề.

Quản Tam Quốc trước giờ không phải là kẻ ngu.

Cho nên dù trong hoàn cảnh thời tiết khắc nghiệt, hắn vẫn tiếp tục đi về
phía trước, nghe nói môn phái kia thật sự tồn tại trên một ngọn núi nhỏ phía
trước, cho nên hắn cố gắng đi tới...

Rất lạnh, thật sự.

Mặc dù mặc không ít quần áo chống lạnh, cả người được bao bọc kín mít chỉ
lộ ra hai mắt, lại có ấm thạch do cha Thượng San tặng nhưng uy lực của thiên
nhiên cũng không phải sức lực của con người có thể chống đỡ được, cho dù Quản
Tam Quốc luôn vận khí để bảo trì nhiệt độ cơ thể, vẫn cảm thấy lạnh.

Quản Tam Quốc tự nói với chính mình, chỉ cần tìm được cái động bí mật giấu
trên núi nhỏ kia, mọi vất vả đều sẽ được đền đáp. Hắn nghĩ chưa từng có ai biết
chỗ đó, nghĩ đến hắn là người có thể vạch trần bí mật của Ngự Hoa cung, còn thể
có cơ hội cùng người của Ngự Hoa cung bàn luận võ nghệ...

Viễn cảnh tốt đẹp như vậy làm cho Quản Tam Quốc ra sức đi tiếp, mặc dù
trước mắt vẫn là một mảng trắng xóa, căn bản không có gì khác.

Cây tùng thật lớn... ngô... hẳn là...

Chắc là đi hướng bên này!

Nghe nói đi chừng thời gian nửa nén hương sẽ thấy ba cái chấm nhìn ở phía
xa giống như ba chén rượu đặt trên một bàn thờ bằng đá thật lớn... Lý thuyết là
thế.

Nhưng trên thực tế, Quản Tam Quốc đi đã gấp mấy lần thời gian nửa nén hương,
cái gì cũng không thấy.

Nếu nói lúc này mà không có chút do dự thì tuyệt đối là gạt người nhưng
Quản Tam Quốc cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ, hắn phỏng đoán chỉ cần đi
thêm chút nữa là được, nên càng quyết tâm.

Thời gian nửa nén hương nữa lại trôi qua, khi hắn đi vào một ngã rẽ, nheo
mắt nhìn đỉnh núi đối điện... Bên kia lại là ba chấm màu trắng thật to, giống
như ba chén rượu đặt trên bàn thờ.

Quản Tam Quốc vẫn tiếp tục bước đi trong gió tuyết ào ào.

Ông trời không phụ người có công.

Quản Tam Quốc quả thật đã tìm thấy cái động bí mật.

Nói là sơn động, kỳ thật chính là chỗ vách núi lõm xuống đủ cho một người
ẩn thân, nghe nói trên vách có khắc một pho tượng thần, trước tượng còn có một
cái bàn hình dáng như bàn thờ, bí mật giấu ở đó.

Muốn chứng thực những gì được cho là “nghe nói”, Quản Tam Quốc trước tiên
phải quét sạch tuyết đọng trên này mới được.

Trên thực tế, nếu không không có cái tượng đầu người thật to không bị tuyết
che phủ, căn bản sẽ làm người ta không thể tin nơi này thực sự có “nghe nói”
tồn tại.

Tuyết vẫn cứ đổ xuống thật dày, như muốn thử thách sự kiên nhẫn của người
quét dọn, cứ đào được nửa thước thì tuyết đổ xuống lại dày thêm một tầng, làm
cho Quản Tam Quốc bỏ không ít công phu mới nhìn thấy tượng phật trong vách núi.

Cái gọi là “nghe nói” thực sự là có tồn tại, dù Quản Tam Quốc là cao thủ
nhưng trải qua một phen lao động cực nhọc cũng nhịn không được mà há miệng thở
dốc, lúc này không biết vì sao, hắn lại chạy ra bên ngoài nhìn...

Cuồng bạo phong tuyết thế nhưng ngừng?

Vẻ mặt Quản Tam Quốc tràn đầy ngạc nhiên cùng khó hiểu, không xác định được
lúc này đang xảy ra chuyện gì, hắn chỉ biết cuồng phong đã ngừng, bạo tuyết đã
ngừng, mà hắn vừa rồi còn vất vả nửa ngày... Rốt cuộc là vì cái gì?

Nhịn không được mà ngước nhìn lên trời, lại nhìn chung quanh một màu trắng
xóa, yên tĩnh, không tiếng động...

Không gian trắng xóa, không chút động tĩnh, nếu không có mấy cánh hoa tuyết
chậm rãi bay xuống, còn tưởng nơi này là thế giới đứng yên, bất động.

Nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm ca thán, ngưng thần nhìn về phía
bàn thờ đá, sau đó hai tay vận lực, bán tín bán nghi dùng sức khởi động...

Trong giây lát, bàn thạch xoay nửa vòng, lộ ra một mặt khác.

Đó là cơ quan do Ngự Hoa cung thiết kế, đem cái bàn xoay nửa vòng nhìn rất
bình thường nhưng trong lúc đó sẽ khởi động cơ quan, thông tri cho người của
Ngự Hoa cung biết có khách đến, tiếp theo sẽ có người xuất hiện cho nên Quản
Tam Quốc biết lúc này chỉ cần chờ đợi mà thôi.

Nghe nói quá trình là như vậy

Chờ đợi, hắn chỉ cần chờ đợi, tiếp theo rất nhanh sẽ có người của Ngự Hoa
cung đến tiếp đón hắn.

Vậy chờ một chút đi.

Hắn chờ...

Một viên cầu lớn bằng trái dưa gang nhỏ, chiếu các dải màu băng bện mà
thành tơ vàng chạm rỗng viên cầu yên lặng bóng loáng trên mặt bằng phẳng.

Không có người phát hiện nó tồn tại, hai ngày trước nó nhanh như chớp lăn
xuống, lăn đến sau góc tường, cứ như vậy yên lặng ở nơi đó nhưng cho đến khi
một cái lông xù màu trắng phát hiện ra nó.

Luôn hoành hành không bị ngăn trở, chung quanh tìm việc vui đùa, tiểu tuyết
cầu phát hiện ra viên cầu liền thập phần tò mò, quan sát một lúc mới cẩn thận
tiến lên, đưa móng vuốt nho nhỏ...

Viên cầu rỗng thuận thế lăn đi, biến hóa này làm cho tiểu tuyết cầu chấn
động, nhanh chóng lui về sau, vẻ mặt đề phòng.

Một hồi lâu không thấy viên cầu nhúc nhích làm cho đôi mắt to đen tràn đầy
hoang mang, nhịn không được lại tiến lên đẩy thêm một cái, lại thấy viên cầu
nhiều màu nhẹ lay động...

Lại thử thêm vài lần, tiểu tuyết cầu phát hiện viên cầu tuy rằng chuyển
động lại có âm thanh nhưng cũng không có dấu hiệu của sinh mệnh, sẽ không tạo
thành thương tổn gì cho nó.

Xác định xong, lại điên cuồng chơi đùa với viên cầu.

Khấu lâu lâu lăn lại đây...

Khấu lâu lâu lăn đi qua...

Viên cầu nhiều màu tinh xảo cổn a cổn, móng vuốt nho nhỏ kia cứ chạm vào nó,
cổn a.

Tiểu tuyết cầu chơi cùng viên cầu rất vui, chơi đến nửa ngày nó mới nhớ ra
phải quay về bên chủ nhân, liền nhanh chóng mang viên cầu về cho chủ nhân.

Thân mình linh hoạt nhẹ nhàng nhảy, nhảy lên chỗ chủ nhân đang nằm đọc sách
trên nhuyễn tháp.

“Chạy đi chỗ nào chơi vậy?” Người đọc sách phát hiện nó đã trở về, miệng
hỏi nhưng tầm mắt cũng không rời khỏi cuốn sách.

Tiểu tuyết cầu kéo kéo tay áo chủ nhân, thỉnh thoảng còn hướng về viên cầu
nhiều màu phát ra tiếng kêu xéo xèo, muốn làm cho nàng chú ý.

Quả cầu vải nhiều màu tinh xảo dị thường cuối cùng cũng được chủ nhân của
tiểu tuyết cầu nhìn thấy, nhưng đôi mắt xinh đẹp híp lại...

Quả cầu này tại sao nhìn có chút quen mắt?

Bàn tay trắng nõn chạm lên quả cầu, nghi hoặc hỏi: “Thế nào lại tìm thấy đồ
chơi?”

Hẳn là không phải ảo giác, quả cầu này cảm thấy rất quen mắt...

“A!”

Thanh âm đột nhiên vang lên không phải của tiểu tuyết cầu mà là của nha
hoàn đang định vào châm trà, vẻ mặt nàng ta tràn đầu kinh ngạc, đôi mắt nhìn
trừng trừng vào quả cầu vải nhiều màu, bật thốt lên: “Này không phải... không
phải...”

Nghĩ tới!

Biểu tình kinh ngạc quá mức đó đã làm kích thích đoạn trí nhớ đã bị bỏ quên
hơn mười năm, làm cho người ta nhớ lại lai lịch của quả cầu vải nhiều màu.

Không phải ảo giác!

Nàng biết quả cầu này, lúc nhỏ, nàng đã từng nghe sư phụ nói qua, nàng thật
sự biết.

Chỉ có điều trong trí nhớ quả cầu sẽ phát ra âm thanh, như vậy...

Quả cầu đang trên tay nàng lại không phát ra tiếng, chuyện gì đã xảy ra?

Cảm giác đau đớn, đầu tiên giống như bị con kiến cắn ở chân rồi cứ từng
chút, từng chút một lan tràn khắp thân thể.

Ý thức của Quản Tam Quốc bắt đầu mơ hồ, vừa cảm thấy không khỏe nhưng vẫn
thực tồn tại rõ ràng làm cho hắn có chút hoang mang... Trước đây hắn chưa từng
nghĩ tới bị đông chết sẽ làm người ta không thoải mái như vậy.

Hắn nghĩ người chết là giải thoát khỏi tất cả, cái gọi là hết thảy hẳn là
bao gồm cả ốm đau hay mệt mỏi nhưng không dự đoán được, người đã chết còn phải
đối mặt với quá trình khó chịu này.

Đối mặt với quẫn cảnh, hắn chỉ có thể nói Ngự Hoa cung thật sự là không có
suy nghĩ mới đưa ra cái loại tình huống này, cái gì mà chỉ cần xoay chuyển bàn
thờ, khởi động cơ quan, đợi trong chốc lát là có người ra chào đón.

Chó má!

Cho dù đường đi là đúng, cơ quan cũng thật tồn tại, nhưng tất cả đều là chó
má.

Bởi vì cái gọi là “đợi trong chốc lát” thật ra lại quá lâu, lâu đến mức hắn
đã đợi đến hai ngày, toàn thân cũng đông cứng, sắp chết đến nơi cũng chẳng thấy
bóng dáng người của Ngự Hoa cung đâu.

Là không muốn gặp mặt?

Ngự Hoa cung thế nhưng lại để ân nhân được tặng Phồn Hoa lệnh phải rơi vào
tình cảnh này.

Bọn họ rốt cuộc có lương tâm hay không?

Nhưng việc này Quản Tam Quốc cũng không muốn xen vào, cho dù có muốn cũng
không có năng lực để quản... Thực không muốn đối mặt, nhưng chung quy vẫn phải
đối mặt, ngay cả Thượng lão gia tinh thông thuật âm dương cũng không cứu được
một mạng này của hắn.

Quản Tam Quốc ý thức mơ hồ, suy nghĩ kế tiếp sẽ như thế nào...

“Khách quý đinh đương vang”, là tên của quả banh vải nhiều màu, đại biểu
cho việc có khách đến thăm.

Tên như ý nghĩa, bên trong quả cầu rỗng có một viên ngọc lưu ly, khi lăn
hoặc lắc lên thì sẽ nghe tiếng vang, thông báo là có khách quý đến.

Nhưng trời mới biết đã ba mươi năm rồi mới đột nhiên có khách quý đến thăm,
làm sao có thể xui xẻo đến vậy?

“Khách quý đinh đương vang” lẽ ra phải lên tiếng để thông báo hắn đã đến, thế
nhưng giờ lại trở thành quả cầu câm điếc, viên ngọc lưu ly bên trong quả cầu để
tạo nên tiếng lại không thấy đâu. Chỉ có thể suy luận, có lẽ trong quá trình
đánh lên, viên ngọc lưu ly đã bị đánh nát, theo chỗ rỗng mà rơi ra cho nên quả
cầu vải nhiều màu mới mất đi âm thanh.

Cứ như vậy, cho nên khách quý đáng ra được tiếp đón thịnh tình lại bị băng
tuyết đông lạnh trở thành nửa sống nửa chết... Nghe thật thê thảm nhưng trong
tiết trời lạnh lẽo khắc nghiệt như vậy còn chưa chết giống như là muốn đấu với
trời đất một phen.

Hết thảy đều dựa vào viên ấm thạch trong lòng... Nhưng vị này đột nhiên
xuất hiện, rốt cuộc là may mắn hay là xui xẻo?

Rất khó nói, tuy nhiên đối với vị khách duy nhất xuất hiện sau ba mươi năm,
Ngự Hoa cung chỉ có thể bụng làm dạ chịu, dốc hết toàn lực để cứu chữa.

Nhưng sau khi cứu sống thì sao?

Đây là một vấn đề nan giải, bởi vì rất khó đoán được thiếu niên này sao lại
biết được Ngự Hoa cung tồn tại? Từ đâu mà biết được con đường cùng phương pháp
để tìm ra Ngự Hoa cung?

Trọng yếu nhất là, hắn rốt cuộc là vì sao mà đến?

Điểm đáng ngờ rất nhiều, nhưng thiếu niên có thể giải đáp hết thảy thì lại
đang ngủ say.

Tuy rằng đã thành công giúp hắn giữ lại mạng sống, cũng ổn định kinh mạch
nhưng dù sao cũng đã dạo qua Quỷ Môn quan một vòng nên vẫn còn đang ngủ mê, chưa
có dấu hiệu thanh tỉnh.

Vừa tiến đến xem thử tình trạng của hắn, muốn biết phải đợi bao lâu nữa thì
thấy hai hàng lông mi của hắn đột nhiên run rẩy.

“Chi!” Tuyết sắc tiểu cầu phát ra tiếng vang, nó vẫn bám lên vai chủ nhân, đánh
giá người đang nằm kia cho nên liền phát hiện ra động tĩnh.

Lông mi thật dài khẽ mở, tướng mạo thiếu niên cuối cùng có thể hiện ra đầy
đủ, đôi mắt trong suốt như thủy tinh, làm cho khuôn mặt tuấn tú thêm phần sinh
động, có thần.

Lại thấy đôi mắt kia vừa nhìn thấy nàng đã ngẩn ra, sau đó gương mặt ửng đỏ,
miệng bất giác nở nụ cười nhưng lại có chút ngập ngừng, có chút e lệ...

Nội tâm của Quản Tam Quốc đang khiếp sợ nha!

Thật sự vượt quá sức tưởng tượng của hắn, tiên nữ, chắc là tiên nữ đến dẫn
hắn đi khỏi thế giới này?

Ý là hắn muốn đi đến tây phương cực lạc?

Này... Làm sao có thể?

Tuy rằng hắn luôn lễ phép, kính trọng sư phụ, đối với bằng hữu cũng rất hòa
nhã, trong mắt người khác là một người tốt, phẩm đức tuyệt hảo lại nổi tiếng
trọng nghĩa khí nhưng có dễ dàng được lên tây phương cực lạc vậy sao?

Chẳng lẽ... vì hắn thường xuyên giải quyết các tranh chấp nho nhỏ trong võ
lâm?

Hay là mỗi tháng đều âm thầm giúp đỡ cho các gia đình nghèo?

Quản Tam Quốc không thể tự hỏi.

Ông trời ơi, là tiên nữ, tiên nữ tự mình tới dẫn độ, hắn có đức gì mà có
thể?

Vừa mới tỉnh lại, trong đầu còn là một đống hỗn loạn bởi vậy hình ảnh thoát
tục tuyệt diễm đã đánh sâu vào tri giác của hắn, làm tâm hắn rung động...

“Ngươi cảm thấy như thế nào?”

Tiên nữ đã mở miệng, tiếng nói trong trẻo, lạnh lùng nhưng dễ nghe, chỉ là
không có độ ấm, không có tình cảm. Nhưng nàng là tiên nữ nha. Quản Tam Quốc cảm
thấy thanh âm đó xứng với nàng, tạo nên sự hoàn mỹ.

Ngây ngốc nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của nàng, Quản Tam Quốc cảm
thấy miệng khô lưỡi khô, trong lòng hoảng loạn, trạng thái kia giống như bị
cuồng bạo va chạm. Hắn chưa từng nghĩ sự tình như vậy sẽ xảy ra trên người hắn,
càng không nghĩ tới lần đầu tiên động tâm lại trong tình cảnh này.

Khắc chế! Hắn tự nói với mình phải khắc chế, không thể bất kính với tiên nữ,
nhưng cho dù có lảng tránh ánh mắt của nàng, hắn vẫn mặt đỏ tim đập.

Biết hắn khắc chế trụ chính mình, không thể đối tiên nữ bất kính, nhưng cho
dù lảng tránh bốn mắt giao tiếp, hắn vẫn như cũ là mặt đỏ tim đập nhanh.

A! Nàng hỏi hắn cảm giác như thế nào, nàng vừa mới hỏi hắn cảm giác...

“Còn, cũng không tệ lắm.” Không muốn cà lăm nhưng Quản Tam Quốc lại không
khống chế được bản thân, không thể không đỏ mặt, không thể không cà lăm... thật
y như một thiếu niên mới lớn.

Bình tĩnh! Quản Tam Quốc ngươi phải bình tĩnh!

Tự nhắc nhở bản thân, Quản Tam Quốc cố biểu hiện thật bình thường để lưu
lại ấn tượng tốt nhất cho tiên nữ...

“Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?” Chủ động hỏi, Quản Tam Quốc cảm thấy sách
lược này khá tốt, chính là nếu có thể lưu lại thêm chút nữa thì càng tốt hơn.

Không ngờ, hắn chủ động hỏi lại đối lại ánh mắt nghi hoặc của tiên nữ... Cũng
không rõ ràng, trên thực tế, gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc kia không có
biến hóa gì, nhưng với năng lực quan sát của hắn cũng đã nhìn thấy tia hoang
mang lóe lên rồi tắt rất nhanh trong mắt nàng.

Hắn đã hỏi chuyện không nên hỏi sao?

Trực giác muốn ngồi dậy, dù sao nằm nói chuyện với người khác, khí thế cũng
thua kém hơn, Quản Tam Quốc muốn tạo ấn tượng tốt đương nhiên càng muốn chứng
tỏ nhưng mới phát hiện mình lúc này là lực bất tòng tâm, nhưng cũng chính vì
thế hắn mới chú ý đến một điểm đáng ngờ.

Một người chết thì làm sao lại có cảm giác suy yếu?

Còn đang buồn bực, khó hiểu đột nhiên lại nghe tiếng thở nhẹ.

“A! Tiểu thiếu gia tỉnh.” Lên
tiếng là một phụ nhân tay bưng cái khay, dù gương mặt đã có dấu vết của năm
tháng nhưng cũng còn nét ôn nhu tú tĩnh, phong tư yểu điệu.

Chỉ thấy nàng buông khay, bước
nhanh hướng hắn đi tới...

Quản Tam Quốc trong nhất thời
không thể phản ứng, đành để nàng bắt mạch kiểm tra, bởi vì toàn bộ lý trí của
hắn đang tập trung vào hai chữ: tỉnh lại.

Hắn không chết?

Vậy nơi này là?

Coi như đáp lại vấn đề của
hắn, mỹ phụ nhân sau khi kiểm tra qua một lượt lại lên tiếng: “Thật sự là vạn
phần có lỗi, là do sai sót của Ngự Hoa cung làm cho tiểu công tử chờ lâu mà gặp
nạn, may mà tiểu công tử cát nhân thiên tướng, phúc lớn mạng lớn mới giữ lại
được một mạng.”

Ngự Hoa cung?

Quản Tam Quốc kinh ngạc, ánh
mắt ngây ngốc nhìn về hướng tiên nữ...

Người kia là?

Trung niên mỹ phụ thấy vẻ mặt
mê hoặc của hắn, lại giải thích: “Vị này là cung chủ của chúng ta.”

Cung... cung chủ?

Tiên nữ là cung chủ Ngự Hoa
cung?

Ngự Hoa cung cung chủ?

Cái này, Quản Tam Quốc thật
sự mộng.

Báo cáo nội dung xấu