Ba nụ hôn đổi lấy một đời chồng - Chương 13 phần 1
Chương 13: Không muốn nghe ba chữ tàn nhẫn nhất trên
đời
1
Khi Mạch Khiết bước xuống
khỏi taxi, đồng hồ đeo tay vừa vặn chỉ đến số 9.
Sáng sớm, lúc chút ánh sáng
ít ỏi vừa mới lóe lên, cô đã tỉnh dậy, nằm im trên giường nhìn trân trân lên
trần nhà, không thể ngủ tiếp được nữa. Trong trí não vẫn còn suy ngẫm đến lời
của Lý Mộng Long.
- Cô hãy đi thổ lộ tình cảm!
Mặc dù đối phương không tiếp nhận cô nhưng ít ra cô cũng làm một việc để mình
không phải hối hận.
Cô không ngốc, biết rõ kết
quả của việc thổ lộ tình cảm với Tiêu Ly chắc chắn là thất bại, sẽ không thể
xuất hiện bất cứ kỳ tích nào, nhưng ít nhất để cho anh ấy biết rõ vị trí thực
sự của anh trong lòng mình.
Dù có thổ lộ hay không, nỗi
nhớ thương đơn phương.
Đã quyết định xong, cho nên ở
trong phòng đợi máy bay lúc này mới xuất hiện bóng dáng của Mạch Khiết.
Cô đi len qua đoàn người đông
đúc, cuối cùng, cô cũng nhìn thấy Tiêu Ly mặc bộ comple màu tro đang ngồi ở bên
cạnh cửa sổ kín sát đất to rộng và sạch sẽ. Anh ngồi quay lưng về phía cô, hơi
cúi đầu, đang đọc báo. Ánh nắng ấm áp của buổi sáng xuyên qua ô cửa kính, chiếu
rọi vào cổ áo trắng tinh của anh. Tóc anh cắt ngắn gọn gàng. Cho dù anh ngồi ở
bất cứ đâu, đối với Mạch Khiết cũng đều là ánh hào quang chói sáng duy nhất ở
trong cả biển người.
Cô nhẹ nhàng đi đến đó, đứng
ngay chếch phía sau lưng Tiêu Ly. Những người xung quanh đó không đông lắm, có
người ngạc nhiên ngẩng nhìn cô rồi lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Lúc này
đây, thế giới vô cùng yên tĩnh.
Nhưng trong thế giới nội tâm
của cô thì lại xảy ra một cơn sóng thần mãnh liệt vô cùng.
Cô chuẩn bị thổ lộ tình cảm
với một người con trai mà cô đã yêu suối mười ba năm qua, cô phải để cho anh ấy
biết, anh ấy là thần tượng xuyên suốt những năm tháng của cô, là ánh hào quang
duy nhất.
Như thể cảm nhận được điều
gì, rời mắt khỏi tờ báo, từ từ quay đầu về phía sau, sau đó nhìn thấy Mạch
Khiết mặc bộ váy hoa nhỏ li ti dịu dàng, mái tóc đen nhánh, gương mặt ửng hồng,
giống như một đóa tường vi màu hồng phấn đang nở rộ giữa sớm mai.
Anh nhìn thấy ánh mắt nồng
nhiệt của cô, vội vàng né tránh như phải bỏng. Anh hỏi vẻ yếu ớt:
- Tiểu Khiết, sao em lại…
Cô đi vòng đến trước mặt anh,
cúi xuống đặt lòng bàn tay mình lên trên mu bàn tay anh.
- Anh Tiêu Ly, em muốn nói
cho anh biết một việc…
Cô dồn hết dũng khí của mình
muốn nói tiếp, nhìn thấy con ngươi mắt đen nhánh hoảng hốt như con nai bị kinh
hãi của anh, đột nhiên lại không thể nói tiếp được nữa.
- Tiểu Khiết, em thấy đấy…
Anh sắp phải đi rồi, phải làm thủ tục lên máy bay rồi, có việc gì thì đợi anh
quay về hãy nói nhé.
Giọng của anh rất ôn hòa, ánh
mắt của anh thì né tránh. Anh là một người vô cùng lương thiện, không nỡ làm
tổn thương bất kì một ai, huống hồ đây là cô em gái nhỏ Mạch Khiết mà anh yêu
thương như vậy. Anh biết có một số câu nói, nếu như đã nói thẳng ra thì sẽ tạo
thành sự tổn thương, cho nên anh không thể để cô nói ra.
Ánh mắt của Mạch Khiết chằm
chằm nhìn vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Tiêu Ly.
Cô đến đây là vì muốn nói
những lời đó.
- Anh Tiêu Ly, anh có biết
không? Nếu như không có anh, có lẽ cuộc đời của em đã thay đổi hoàn toàn. Anh
có nhớ không? Lần đầu tiên anh gặp em, hôm đó em đang định bỏ nhà ra đi, em
không hề nghĩ sẽ quay trở về nhà, không hề nghĩ sẽ còn gặp lại người thân của
mình. Nếu như không có anh, em đã bị lừa gạt bán đi hoặc bị người ta lấy hết bộ
phận trong cơ thể hoặc là bị người ta dìm xác xuống dưới nước, tất cả những gì
thê thảm nhất có thể xảy ra. Nhưng là vì gặp anh, em vẫn còn là em, được là một
con người hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt anh.
Tiêu Ly mím môi, giơ tay ra
vuốt mái tóc đen dài bóng mượt, toát ra mùi hương hoa cỏ của cô:
- Tiểu Khiết, đó chỉ là một
cuộc gặp ngẫu nhiên, sự gặp gỡ ngẫu nhiên như vậy trong cuộc đời một con người
sẽ gặp rất nhiều lần.
- Không, đó không phải là
cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, đó là cuộc gặp được số phận định sẵn, để cho trong cuộc
sống của em xuất hiện được tia nắng ấm áp. Anh Tiêu Ly, anh là tia nắng của em,
nếu như không có anh trong thế giới của em, chắc chắn sẽ là màn đêm đen dày
đặc…
Anh cúi mặt, mấy sợi tóc che
phủ vầng trán sáng bóng của anh, hơi thở của anh yếu ớt chống chọi lại với sự
cuồng nhiệt của cô:
- Không, anh không phải…
- Anh Tiêu Ly, anh không hiểu
được anh có ý nghĩa như thế nào đối với em. Sau khi anh rời đi, em cũng chưa
bao giờ từng để ý đến bất kỳ người con trai nào, cho đến tận bây giở, đã 25
tuổi rồi, em thậm chí không thể hiểu được mùi vị của tình yêu, em luôn chờ đợi
anh, thậm chí em biết có thể cả cuộc đời này không không thể gặp lại anh, nhưng
em vẫn thầm chờ đợi anh, mong ngóng anh có thể xuất hiện lại giống như vầng mặt
trời mới, chiếu sáng cả bầu trời u ám của em.
Cô nắm lấy lòng bàn tay anh,
như thể đang trao cho anh trái tim thẹn thùng và cuồng nhiệt của mình.
Anh ngẩng đầu lên, trong mắt
tràn ngập nỗi bi thương.
- Tiểu Khiết, bao năm nay,
anh chưa bao giờ quên em, trong lòng anh, em cũng vô cùng quan trọng… chỉ có
điều, đó không phải là thứ tình cảm phức tạp nào khác, chỉ là nỗi nhớ mong của
anh trai đối với em gái…
- Bất luận trong lòng anh,
anh đặt em ở vị trí nào, em chỉ muốn cho anh biết, em muốn nói cho anh biết
rằng bất luận anh lưu lạc đến vùng đất nào trên quả địa cầu này, em cũng vẫn
luôn ở chỗ cũ để chờ đợi anh, bắt đầu từ rất lâu rồi, cho đến tận bây giờ và
đến tận tương lai. Em không cầu xin anh để mắt tới em nhiều hơn, em chỉ không
muốn che giấu nội tâm của mình, em yêu anh, anh Tiêu Ly, em nghĩ em yêu anh
không hề thua kém bất kỳ người phụ nữ nào, có thể tình yêu của em còn sâu đậm
hơn của bọn họ, bởi vì nó đã kéo dài suốt một thời gian rất dài. Anh Tiêu Ly,
đây chính là mục đích hôm nay em đến đây, em muốn cho anh nhìn thấy tất cả thế
giới của em, không hề giữ lại chút gì, cho dù một giây sau anh sẽ rời khỏi đây.
– Cô ngẩng đầu lên, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên trán anh.
Đứng trước mặt Mạch Khiết,
một cô gái đang tràn đầy nhiệt huyết, anh không biết làm gì hơn, hơi hoảng
loạn, nhưng trong mắt lấp lánh ánh sáng của sự cảm động.
- Anh xin lỗi Tiểu Khiết, anh
nghĩ anh đã làm tổn thương em rồi… – Anh khẽ lẩm bẩm.
Lúc này xung quanh rất ồn ào
bởi quá nhiều tạp âm, sân bay đang thông báo mọi người xếp hàng làm thủ tục lên
máy bay.
Cô đứng lên cùng với anh, đôi
chân do gập lại nên thấy hơi tê, nhưng cô vẫn kiên trì đứng thẳng người không
để anh nhận ra được sự yếu đuối của cô trong lúc này.
- Em không muốn nghe ba chữ
này, em xin lỗi, ba chữ này chính là câu nói tàn nhẫn nhất. Em chỉ là muốn
biết, anh Tiêu Ly, liệu anh có quên em không? Trong lúc anh đang chìm đắm trong
niềm hạnh phúc, lúc anh đang dắt tay một người con gái khác, lúc anh hôn cô ấy
liệu anh có bỏ rơi em ở một nơi thật xa giữa làn gió thổi?
Anh trầm mặc không nói, kéo
cô lại gần và ôm cô vào vòng tay ấm áp, lồng ngực to rộng của anh toát ra mùi
hương chanh dịu dàng.
- Tiểu Khiết, anh mãi mãi sẽ
không quên em!
Sau đó anh buông cô ra, từ từ
đi đến cửa khẩu làm thủ tục lên máy bay không hề quay đầu lại, thể hiện sự
quyết tâm, giống như nhiều năm trước, lúc anh rời xa cô vậy.
Mạch Khiết cứ thế nhìn người
con trai cô đã chờ đợi suốt bao năm từ từ biến mất giữa biển người. Lại một lần
nữa, biến mất khỏi thế giới của cô.
Cô sờ lên môi mình, cô đã
thơm vào trán anh, lần đầu tiên tiếp cận với anh gần như vậy, nhưng sau đó lại
là sự chia ly vĩnh viễn.
Cô vẫn tưởng rằng anh là vầng
mặt trời của cô, nhưng thực ra, anh chỉ là một ngôi sao băng ở trong thế giới
của cô, trong khoảnh khắc lướt ngang bầu trời, khiến cô phát hiện ra sự tồn tại
của ánh sáng rạng ngời, sau đó lại trả lại cho cô một đêm đen cô độc dài đằng
đẵng.
Không có ai có thể theo kịp
bước chân của sao băng, giống như không có ai có thể nắm chắc được phương hướng
của hạnh phúc.
Bi kịch lớn nhất của con
người trên đời này không phải là thất tình mà là chưa yêu đã kết thúc, Mạch
Khiết cười đau khổ nghĩ thầm, mình vô tình đã trở thành nhân vật nữ chính trong
bộ phim bi kịch.
2
Lý Mộng Long cầm cốc café
England dựa vào cạnh bàn của một nữ đồng nghiệp và trò chuyện, cười nói rôm rả
với cô ta.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy
một cô gái mặc chiếc váy dài có những bông hoa nhỏ li ti, thần sắc cô đơn buồn
rầu từ ngoài bước vào, trên mặt hiện lên rõ hai chữ – thất tình!
Chắc chắn là đã bị người đàn ông
đó từ chối rồi.
Không biết tại sao, anh cũng
cảm thấy nơi sâu kín trong trái tim anh chợt khẽ lay động. Anh bước vào phòng
pha café, chỉ một lát sau, đã bưng một cốc café England tỏa hương thơm ngào
ngạt bước vào văn phòng làm việc của Mạch Khiết.
Nhìn cốc café khói bốc nghi
ngút, Mạch Khiết uể oải ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng, mặt không thể hiện
chút cảm xúc nào:
- Cảm ơn, nhưng anh đã quên
gõ cửa rồi!
Cô vẫy tay ra hiệu yêu cầu
anh gõ cửa lại.
Anh mím chặt môi, cười đau
khổ đầy bất lực. Người phụ nữ này, rốt cuộc là được tạo thành bằng thứ vật chất
gì vậy? Chỉ dịu dàng nhẹ nhàng đối với một người đàn ông nào đó, còn lại thì
lạnh lùng vô tình với tất cả những người đàn ông khác.
- Cho tôi xin, người mắc nợ
cô có phải là tôi đâu chứ!
Anh gõ cửa đầy lịch thiệp,
rồi bước vào, ngồi xuống trước mặt cô.
- Tôi cũng đến để nịnh nọt
lấy lòng một chút đây[1].
[1] Chữ nịnh nọt lấy lòng trong tiếng Trung nếu dịch
thẳng nghĩa đen tức là vỗ mông ngựa.
Mạch Khiết lạnh lùng liếc
nhìn anh ta một cái, chỉ vào thời gian hiển thị trên màn hình di động:
- Bây giờ đang là giờ làm
việc, không phải là bảo anh đến lĩnh lương rồi nịnh nọt xun xoe đâu.
Lý Mộng Long so vai:
- Đã hiểu rồi, vỗ phải móng
ngựa rồi. Nếu như cô muốn uống say, nhớ tìm tôi, hôm nay đến lượt cô phải mời
đấy. Tối qua cô tức giận vỗ mông bỏ đi, tôi phải thanh toán đấy…
Mạch Khiết trợn trừng mắt một
cái:
- Anh đã nói xong chưa? Có
phải là không có việc gì làm không? Tôi giao cho anh chút việc để làm nhé?
Không đợi anh trả lời, cô
liền lấy ra một bản kế hoạch, đưa cho Lý Mộng Long:
- Chẳng phải là anh luôn muốn
được làm trưởng ban biên tập sao? Anh nhìn bản kế hoạch và những bài viết liên
quan đến “ngoại tình” này, anh có ý tưởng gì?
Lý Mộng Long nhận lấy tài
liệu, chăm chú nhìn cô gái trẻ trước mặt, khóe môi tạo thành một đường cong nho
nhã. Một mặt cô nhìn nhận về tình yêu đơn giản và thuần khiết như tờ giấy
trắng, mặt khác cô lại quyết không để tình cảm cá nhân xen lẫn vào công việc.
Làm việc chung với cô gái này
càng lâu, càng phát hiện ra sự đặc biệt của cô, dường như hoàn toàn khác biệt
với những cô gái khác ở xung quanh mình.
Anh cúi đầu nhanh chóng đọc
tài liệu.
Hồi lâu, mới ngẩng đầu lên:
- Tôi cảm thấy bản kế hoạch
này rất đầy đủ, nhưng tính thuyết phục của bài viết không đủ.
- Ồ? Anh nói xem nào! – Mạch
Khiết nhướng đôi lông mày thanh mảnh, con ngươi mắt khẽ lay động.
- Nói về lý tính quá nhiều,
những ví dụ quá ít. Chỉ có mấy câu chuyện, chẳng qua cũng chỉ là từ vài người
phụ nữ nào đó hay nữ nhân viên nào đó, như vậy rất hàm hồ, thêm nữa những sự
việc được lấy ở trên mạng xuống, tôi cảm thấy không đủ sức thuyết phục, chuyên
đề này sẽ không để lại ấn tượng sâu sắc cho độc giả.
- OK! Anh nói đúng hết! –
Trong con ngươi mắt Mạch Khiết khẽ phát ra ánh hào quang – Tôi cho anh thời
gian một ngày, anh mau tìm cho tôi những ví dụ ngoại tình chân thực nhất.
Lý Mộng Long cảm thấy hơi bất
lực, xem ra mình lại bị mắc lừa rồi, cô ấy đã ném cho mình một trách nhiệm nặng
nề đến như vậy.
- Tổng biên tập Mạch, tôi có
đắc tội với cô đâu, tôi đặc biệt đến để an ủi cô, tối hôm qua còn trả tiền giúp
cho cô và uống rượu cùng cô. Tôi đối với cô cũng được coi là khá tốt, sao cô
lại dằn mặt người ta như vậy? Thời gian một ngày, tôi đi đâu để tìm được những
người phụ nữ hiện đang ngoại tình hay là đã từng ngoại tình chứ? Muốn làm phép
biến hóa thì cũng không thể biến hóa bằng cách này được thì phải? Hơn nữa, cho
dù có những người như vậy, thì liệu có ai chịu bằng lòng để công khai việc
riêng tư này của mình lên báo chí chứ?
Mạch Khiết uể oải dựa hẳn
người vào ghế:
- Hoàn thành xong nhiệm vụ
này, tháng sau anh sẽ là trưởng ban biên tập.
- Được rồi, cứ làm như tôi là
loại người thấy lợi tối mắt vậy, tôi chẳng muốn vì cái hư danh này mà ôm trọn
lấy công việc này, sau đó bị những đối tượng phỏng vấn đánh cho tơi bời hoa lá,
trừ phi… – Lý Mộng Long cố tình kéo dài chữ cuối như thể ngầm ẩn ý.
Quả nhiên Mạch Khiết thấy hào
hứng:
- Trừ phi cái gì, cố tình ỡm
ờ gì chứ!
Trong lòng cô rất hiểu, đây
là một nhiệm vụ quá khó khăn.
- Trừ phi cô đi cùng với tôi,
hơn nữa trong toàn bộ quá trình đều phải nghe theo sự sắp xếp của tôi.
Mạch Khiết ngẩn người, bị anh
ta quay giáo đâm cho một mũi!
Vốn tưởng gây khó dễ cho anh
ta một chút để anh ta không thể vênh váo khoa trương được nữa, nào ngờ anh ta
còn kéo mình xuống nước theo.
Nếu không đồng ý người ta sẽ
hất tay không thèm làm nữa; nếu mà đồng ý, có quỷ mới biết lúc đi cùng anh ta,
anh ta sẽ giày vò mình ra sao.
Thấy cô băn khoăn do dự, Lý
Mộng Long bèn trả lại cho cô bản kế hoạch, đứng dậy:
- Thực ra bản kế hoạch này
cũng tàm tạm, mặc dù không được xuất sắc nhưng cũng không đến nỗi quá kém. Cô
không đồng ý với tôi cũng chẳng có cách nào hoàn thành được. Cho nên, xin lỗi…
Anh ta quay người định đi,
nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền tới:
- Được rồi, được rồi, anh
đừng có mà uy hiếp tôi nữa.
Anh cố gắng kìm nén nụ cười
nơi khóe miệng, hỏi:
- Sao, đồng ý rồi à?
- Vì công việc, tôi cũng đành
phải liều mình thôi, nhưng Lý Mộng Long, tôi có thể nghe theo sự sắp xếp của
anh, nhưng tôi cảnh cáo anh, trong thời gian hợp tác, anh không được có những
việc là quái đản gì khác… nếu không tôi sẽ chẳng khách sáo đâu. Tôi ít ra cũng
là cấp trên của anh.
- Ồ? – Đôi lông mày rậm của
anh ta khẽ nhướng lên, mang theo ý cười chăm chú nhìn cô – Tôi lại muốn hỏi
xem, tổng biên tập Mạch cho rằng “việc làm quái đản” là việc gì vậy?
Nghĩ đến sự việc hai lần liền
bị hôn trộm, trong lòng Mạch Khiết liền cảm thấy buồn bực, bực bội nói:
- Anh biết rồi, đừng có giả
vờ với tôi!
- Nếu như cô cho rằng ôm ấp
hoặc là nắm tay nhau giống như đôi tình nhân, như vậy thì rất có khả năng này!
- Gì cơ… Lý Mộng Long, anh
đừng quá đáng quá!
- Cô bắt buộc phải giả vờ
thành người tình của tôi, nếu không mọi người sẽ không mở rộng lòng để trò
chuyện tâm sự cùng tôi. Đương nhiên, cô có thể chọn lựa đi hoặc không đi, tôi
quyết không miễn cưỡng cô.
Anh ta lại thể hiện tư thế
chuẩn bị bước đi. Anh ta đã đoán chắc rồi, điểm yếu của Mạch Khiết chính là M
Beautiful phiên bản mới, cho nên cô có thể hy sinh tất cả.
Quả nhiên, anh lại thắng một
lần nữa.
Mạch Khiết hằn giọng nói:
- Nếu như nhiệm vụ không hoàn
thành, cứ chờ xem tôi sẽ xử lý anh thế nào!
Lý Mộng Long hùng dũng bước
ra ngoài.
Mạch Khiết ngồi lại một mình
trong phòng làm việc, bắt đầu làm việc điên cuồng. Có lẽ, chỉ có công việc mới
có thể làm tê dại dây thần kinh của mình, làm cho mình quên đi những sự việc
không vui.
3
Mạch Kỳ đang rửa rau trong
bếp.
Dòng nước trong vắt, lá rau
xanh non, cô nhớ đến buổi sáng lúc Châu Vũ Mân rời khỏi đây đã nói với cô rằng
buổi tối không về ăn cơm. Châu Vũ Mân và cô ở cạnh nhau càng ngày càng trở nên
thân thiết, dần dần cũng coi như có một người bạn. Trần Hạo thường xuyên không
ở nhà, có một người cùng ăn cơm cùng trò chuyện nói cười, cuộc sống mới dần dần
có chút ý nghĩa.
Thời gian làm việc của Châu
Vũ Mân không cố định, có khi sửa bồn cầu cho khách hàng về rất muộn, cô thường
để đồ ăn đêm lại cho anh ở trong tủ lạnh.
Trong phòng hơi oi bức, cô
cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo len sợi mỏng, chiếc áo con màu phấn
hồng thấp thoáng hiện ra. Cô hơi nghiêng đầu, vừa nghĩ ngợi vừa rửa rau.
Cô không nhận ra chồng cô đã
trở về.
Tối hôm qua Trần Hạo đã thua
hết sạch tiền, bây giờ quay về để lấy tiền, để chuẩn bị lại phiêu bạt giang hồ.
Lúc này đây, anh ta đang rón rén lấy chút tiền từ trong ngăn kéo, bất chợt nhìn
thấy vợ mình đang ở trong bếp đứng quay lưng lại với mình bận rộn rửa rau,
trong cơ thể anh ta chợt trào lên sự kích động kỳ lạ.
Ánh đèn ở nhà bếp hơi tối, lờ
mờ soi chiếu tấm lưng cô, áo sợi dệt len rất mỏng, vừa vặn ôm sát người, làm lộ
rõ những đường cong đầy đặn của cô.
Trần Hạo nuốt nước bọt, lặng
lẽ đi đến, rồi chợt ôm chầm lấy chiếc eo thon thả như thiếu nữ của Mạch Kỳ, một
bàn tay thò ra kéo khóa quần.
Mạch Kỳ kinh hãi kêu lên,
những cọng rau cô đang cầm trong tay đều rơi cả xuống đất, quay lại vừa nhìn
thấy thì ra là chồng mình, trong mắt thoáng hiện lên sự chán ghét, muốn đẩy anh
ta ra:
- Anh làm cái gì vậy, làm
người ta sợ chết khiếp.
Trần Hạo nói:
- Nào, lâu lắm rồi chưa làm,
đang muốn đây.
- Thần kinh! – Cô đẩy anh ta
ra, cúi người nhặt rau.
Cổ chiếc áo len sợi hở ra, lộ
ra nửa bộ ngực trắng nõn nà, khe ngực sâu hun hút khiến Trần Hạo càng không thể
kìm nén nổi. Anh ta túm lấy vợ, dùng sức lôi cô vào trong phòng ngủ.
Mạch Kỳ ra sức giãy giụa:
- Thả em ra, anh thả em ra!
Trần Hạo bực mình, mặt sa
sầm:
- Cô là vợ của tôi, chồng
muốn mà vợ dám từ chối sao?
- Trong người em thấy không
khỏe!
Mạch Kỳ không muốn Trần Hạo
động vào cô. Một người phụ nữ, nếu không còn tình yêu đối với một người đàn
ông, thì cho dù chỉ là một chút tiếp xúc của da thịt sẽ nảy sinh sự bài xích
theo bản năng, cho dù người đàn ông đó có là chồng mình.
- Đừng có mà viện lý do với
tôi, có gì mà không khỏe chứ, lần nào chạm vào cô, cô cũng đều nói không khỏe.
Tôi nói cho cô biết, cô không chiều theo ý tôi, tôi sẽ đi tìm gái, còn phải lấy
tiền từ chỗ cô đấy. – Trần Hạo thô bỉ nói.
Mạch Kỳ lại một lần nữa hất
tay anh ta ra:
- Tùy anh tìm ai thì tìm, tôi
thấy trong người không khỏe, tôi không muốn.
Trần Hạo hằn học chửi mấy câu
tục tĩu, kéo Mạch Kỳ ném vào giường trong phòng ngủ.
- Con đàn bà thối tha, đừng
tưởng rằng tao không biết, mày và thằng cha họ Châu đó đầu mày cuối mắt với
nhau cười cười nói nói, khi ông mày đây không ở nhà, nó đã cho mày ăn no rồi
phải không? Bây giờ ông mày muốn, thì con mẹ mày lại không cho. Dựa vào đâu
chứ? Tao mới là người chồng chính thức của mày, thằng đó muốn chơi mày, còn
phải đưa tiền cho tao trước.

