Ba nụ hôn đổi lấy một đời chồng - Chương 14 phần 1

Chương 14: Viên đạn ái tình nguy hiểm đó đã bắn xuyên
vào trái tim tôi

1

Chiếc xe Ford men theo con
đường núi ngoằn ngoèo đi lượn vòng, đây là khu vực đồi núi ở vùng ngoại ô cách
trung tâm thành phố mười mấy ki-lô-mét.

Nhìn những cánh rừng xanh
sẫm, và cả bầu trời xanh thẳm khác hẳn với khu vực thành thị, Mạch Khiết thoáng
nghi ngờ không biết có phải là lại rơi vào cạm bẫy của Lý Mộng Long hay không?

- Rốt cuộc anh định đưa tôi
đi đâu vậy? Tôi phải nói cho anh biết, giờ đã không còn thời gian để vui chơi
nữa rồi, nếu còn không làm chuyên đề nữa thì số kỳ này phải để trống đấy, tôi
không gánh nổi trách nhiệm đâu.

Lý Mộng Long bật cười:

- Nhìn bộ dạng của cô kìa,
như thể ai đang lừa cô đem đi bán vậy, yên tâm đi nếu lừa gạt cô thì tôi còn
chê tính khí cô quá nóng nảy. Cứ thoải mái đi, hiện giờ chúng ta đang đi phỏng
vấn ngầm đấy.

- Nhưng anh cũng phải nói cho
tôi biết hiện giờ chúng ta đang đi đâu để phỏng vấn ngầm chứ?

Anh ta châm một điếu thuốc
hít một hơi thật sâu, ánh mắt bỗng sáng rực chỉ về một nóc nhà màu đỏ được che
phủ giữa màu xanh của cây cối:

- Đi đến đó, Điểm hẹn tâm
trạng vui vẻ.

Điểm hẹn đó trông giống như
một sơn trang nhỏ được xây dựng ở vùng núi hẻo lánh không hề bắt mắt, ở đây có
thể có được những đề tài về ngoại tình gì chứ?

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Mạch
Khiết, Lý Mộng Long cuối cùng cũng nói cho cô biết sự tình:

- Những người đến điểm hẹn
này, về cơ bản đều là… phải rồi, những người có đời sống tình cảm thứ 3 – đây
là cách nói của giới văn nghệ, thực ra chính là nơi để nắm tay người thứ ba. Đã
có người thứ ba là nữ thì sẽ có người thứ ba là nam.

Mạch Khiết kinh ngạc:

- Anh lòe bịp người ta chứ
gì, làm gì có nơi như thế này chứ? Có “người thứ ba” còn không lén mà giấu đi,
ai lại còn dám đưa đến điểm hẹn mà khoe khoang chứ?

- Sai rồi, không phải là khoe
khoang mà là đến để giải tỏa stress. Chỉ có ở đây, thứ tình cảm lén lút mới có
thể được công khai, mọi người đều không biết thân phận của nhau, chỉ có một số
hiệu, có thể trò chuyện theo đôi theo cặp ở nơi đây, giảm bớt được gánh nặng
tâm lý.

- Sao có thể như vậy được
chứ? Có kẻ thứ ba chẳng phải là việc vụng trộm vui vẻ với nhau sao? Ngày nay
những người có “kẻ thứ ba” đều là những người đàn ông thành công trong sự
nghiệp. – Sao từ trong miệng anh nói ra lại như thể những người trong cuộc có
những áp lực và cảm giác tội lỗi nặng nề thế.

Mạch Khiết vẫn không tin. Lý
Mộng Long so so vai:

- Đáng thẹn cho cô cứ cho
rằng mình là người có tư tưởng thời thượng cơ đấy? Ai nói với cô những người có
“kẻ thứ ba” thì nhất định phải là người thành công? Việc ngoại tình có rất
nhiều nguyên nhân khác nhau, ví dụ như, mối quan hệ giữa hai người chỉ có danh
mà không có thực, vì con trẻ mà không ly hôn, nhưng cũng không can thiệp vào
tình cảm đối phương, ví dụ như những mối tình đầu, bởi vì rất nhiều nguyên nhân
nên không thể lấy được nhau, sau khi kết hôn nhiều năm vô tình gặp lại phát
hiện ra vẫn yêu thương nhau, nhưng bởi vì trách nhiệm vẫn không thể nào rũ bỏ
được hôn nhân; ví dụ bởi vì áp lực của cuộc sống nên không thể kết hôn nhưng
vẫn yêu thương nhau… Cái thứ gọi là tình cảm này vốn không phải là một tở giấy
đăng ký kết hôn là có thể đảm bảo sẽ chung thủy với nhau mãi mãi, con người
luôn thay đổi từng giờ từng khắc, cho nên tình cảm của con người cũng thay đổi
từng giờ từng khắc. Điểm hẹn tâm trạng vui vẻ, tiếp đãi những con người như
vậy, họ vì rất nhiều nguyên nhân đã biến thành kẻ thứ ba rất bị động, nhưng
trong lòng họ vẫn luôn chịu đựng sự giày vò và thước đo tiêu chuẩn về đạo đức,
cho nên không dám để lộ thứ tình cảm này hoặc là mãi mãi chỉ có thể giấu giếm
mà thôi. Bây giờ chúng ta đi gặp những người như vậy, tìm hiểu câu chuyện của
họ, bước vào trong thế giới nội tâm của họ.

Anh thao thao bất tuyệt cho
Mạch Khiết biết loại “tình cảm phi chính thống”, nghe đến cuối Mạch Khiết đã
nhận ra vấn đề:

- Từ từ đã, người ta dựa vào
đâu mà dốc hết ruột gan mà tâm sự chứ? Người ta dựa vào đâu để tin tưởng anh và
bằng lòng kể ra câu chuyện của mình chứ?

- Nói là đi phỏng vấn ngầm
rồi mà, phương pháp duy nhất là lấy được lòng tin của đối phương chính là giả
làm “người nằm vùng”, cần phải đóng giả thành những người có thân phận như bọn
họ. Cô được lợi quá đấy Mạch Khiết ạ, tôi phải làm “kẻ thứ ba” của cô đấy.

Mạch Khiết vô cùng tức giận:

- Lý Mộng Long, hôm nay anh
đã đánh răng chưa đấy? Cái gì mà kẻ thứ ba vậy, tôi vẫn còn độc thân, độc thân.

Lý Mộng Long toét miệng cười
lộ ra hàm răng trắng bóng, càng làm tôn thêm đôi môi mỏng hồng hào của anh,
trông rất hấp dẫn.

- Khó khăn lắm tôi mới lấy
được số hiệu của điểm hẹn này.

Anh lấy ra một tấm giấy màu
đỏ, trên đó ghi 34:

- Tôi là số 34, đây cũng là
số của cô, mỗi đôi nam nữ dùng chung một số. Thực ra không cần cô nói, tôi cũng
rất giống một người đàn ông thành công có một “kẻ thứ ba”. Đợi một lát nữa hãy
hành động theo ánh mắt ra hiệu của tôi, cô đừng có mà quá nóng vội làm hỏng mất
cuộc phỏng vấn ngầm, bị người ta phát hiện ra tôi mặc kệ đấy, tôi chuồn nhanh
còn về phần cô – Anh ta liếc xuống đôi giày cao gót của cô. – Cô bị mọi người
giẫm bẹp thì cũng đừng có trách tôi.

Mạch Khiết lườm anh ta một
cái, nhưng nghĩ đến chuyên đề đó, thôi bỏ đi, vì công việc cũng cần phải liều
mình giả vờ đóng giả làm “kẻ thứ ba” của Lý Mộng Long thôi!

- Nghĩ gì vậy? Đã đến rồi
đấy.

Lý Mộng Long dừng xe ở trong
sân “Điểm hẹn tâm trạng vui vẻ”, soi gương ở trong xe, ghé sát mặt mình vào mặt
Mạch Khiết:

- Nhìn này, chúng ta đẹp đôi
quá, vừa nhìn đã biết ngay là một đôi nam nữ vụng trộm.

- Lý Mộng Long, anh đừng quá
đáng quá! – Mạch Khiết đẩy khuôn mặt trơn bóng của anh ta ra – Anh còn nói linh
tinh nữa, hãy xem tôi đánh cho anh gãy hết răng đấy.

Lý Mộng Long vẫn cười nhăn
nhở:

- Tôi muốn để cho cô thoải
mái bớt căng thẳng, nhìn kìa, có người đến đón chúng ta rồi, giả vờ giống một
chút nhé, đừng có để lộ ra sơ hở.

Một người nhân viên với khuôn
mặt điềm tĩnh, yêu cầu họ đưa ra số hiệu, rồi dẫn họ vào trong phòng.

Mạch Khiết hiếu kỳ quan sát
điểm hẹn này, thực ra cũng bài trí giống những điểm hẹn khác, chỉ là ánh đèn có
mờ hơn một chút, chỗ ngồi cũng thành từng đôi từng cặp.

Lý Mộng Long đột nhiên nắm
tay Mạch Khiết.

Theo bản năng, cô vốn định
hất tay ra nhưng Lý Mộng Long nắm rất chặt, cô nghĩ một lát, liều mình vậy, nếu
để người ta nhận ra sơ hở thì thật phiền phức.

Họ đi đến phòng trà, ở đó đã
có mấy đôi ngồi sẵn rồi, trong phòng trà yên tĩnh phát ra tiếng nhạc khe khẽ,
trên màn hình tivi đang chiếu bộ phim điện ảnh trắng đen đề tài tình yêu không
hề có tiếng. Mùi trà thơm phức, khuôn mặt mọi người đều trầm tĩnh giống như mặt
nước phẳng lặng, dường như ai cũng có tâm sự.

Mạch Khiết giả vờ như vô tình
quan sát họ, họ không giống với trong tưởng tượng của cô, những người này ăn
mặc rất chỉn chu, cử chỉ nho nhã, chắc phần lớn là những công nhân viên chức
mẫu mực.

Họ ngồi ở trên ghế sofa mềm
mại, vừa ngồi xuống tay Lý Mộng Long đã ôm lấy vòng eo thon thả của Mạch Khiết.

Mạch Khiết trừng mắt nhìn Lý
Mộng Long một cái, muốn đẩy anh ta ra, Lý Mộng Long lại khẽ nói bên tai cô:

- Chuyên đề!

Bị nắm trúng thóp, Mạch Khiết
đành phải từ bỏ sự giãy giụa, mặc cho anh ta vòng tay ôm eo mình, hai người dựa
sát vào nhau như vậy, sát đến độ có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng
trên người anh ta. Cô cảm thấy có gì đó không tự nhiên, mặt nóng bừng, may mà
có mái tóc dài che bớt khuôn mặt.

Nhân lúc mời thuốc, Lý Mộng
Long nhanh chóng tiếp cận một đôi nam nữ trung niên. Anh tự sáng tác nên câu
chuyện của mình: Vợ không thể sinh con được nhưng anh lại không thể ly hôn bởi
vì gia đình nhà vợ giúp đỡ anh rất nhiều trong sự nghiệp, anh đành phải tìm một
“người thứ ba” để có thể an ủi mình.

Anh thở dài não nề, còn nhìn
vào bụng Mạch Khiết nói:

- Bây giờ thực sự tôi không
biết phải làm sao, cô ấy đã mang thai đứa con của tôi rồi…

Lúc này đây Mạch Khiết đang
uống trà Đại Mạch, vừa nghe thấy vậy, uống liền một hơi hết cả cốc trà nóng đột
nhiên bị sặc, ho dồn dập.

Lý Mộng Long thì lại giả vờ
dịu dàng ân cần vỗ vỗ nhẹ vào tấm lưng thon gầy của cô:

- Nhìn kìa, chẳng cẩn thận gì
cả.

Lời tâm sự của anh đã nhận
được bao lời cảm thán, hai đôi nam nữ đối diện cũng đến ngồi. Mạch Khiết bất
giác lấy lại tinh thần, xem ra Lý Mộng Long đúng là thả con săn sắt bắt con cá
rô.

Đôi nam nữ trung niên ở bên
cạnh cũng bắt đầu kể câu chuyện của mình, thì ra họ là đồng nghiệp, cuộc hôn
nhân của họ đều đang đứng trước nguy cơ tan vỡ, một người vợ chẳng buồn chú ý
đến gia đình, ngày nào cũng đánh bài, một người thì ông chồng tính lăng nhăng
liên tục thay đổi bạn tình. Hai người trong lúc an ủi nhau dần dần cũng nảy
sinh tình cảm…

Mạch Khiết bất giác hỏi:

- Vậy thì anh chị có thể rời
xa gia đình ban đầu, xây dựng lại một gia đình mới!

Người đàn ông trung niên lắc
đầu:

- Ly hôn dính líu đến quá
nhiều thứ tài sản chung, con cái, bố mẹ già nua… niềm hoan lạc của chúng tôi
càng không thể được xây dựng trên nỗi đau khổ của người khác, chúng tôi không
thể gánh vác được.

Mạch Khiết trầm ngâm, đây
đúng thật là việc “ngoại tình” mà trước đây cô chưa từng tiếp xúc. Trước đây,
chỉ cần nghe thấy vợ chồng nào đó có ai ngoại tình, vậy thì chắc chắn đó là lỗi
của người đó, thế nhưng cái thứ gọi là tình cảm đúng thật là không thể dùng quả
cân đạo đức để đong đếm một cách rõ ràng được.

Tiếp theo, hai đôi nam nữ
khác cũng bắt đầu kế hoạch kể chuyện, quả nhiên rất là đặc sắc, một đôi chỉ đơn
thuần là ngoại tình trên tư tưởng bởi vì họ vẫn có tinh thần trách nhiệm đối với
gia đình, hai người cùng thống nhất với nhau sẽ không nảy sinh mối quan hệ xác
thịt. Một đôi vốn dĩ là vợ chồng, sau khi ly hôn thì mỗi người đều có gia đình
mới, nhưng lại phát hiện thực ra đối phương vẫn là người phù hợp nhất nhưng lại
không thể nào kết hôn lại được, thế nên đôi vợ chồng trước đây trở thành “đôi
nam nữ ngoại tình”.

Đại não của Mạch Khiết lúc
này đây giống như một chiếc máy vi tính, viết rõ từng lời từng chữ trong câu
chuyện của họ vào trong đầu, chuyên đề “ngoại tình” dần dần trở nên đầy đủ và
vô cùng phong phú.

Khi rời khỏi “Điểm hẹn tâm
trạng vui vẻ”, mặt trời đã xuống núi, nắng chiều hôm nhàn nhạt phủ lên mặt,
giống như rắc một lớp bột vàng kim. Sắc trời chiều xuyên qua những lá cây rậm
rạp, chiếu rọi xuống dưới đất, tạo thành một bức tranh sơn dầu trừu tượng.

Tâm trạng Mạch Khiết trở nên
tốt hơn rất nhiều, đến nỗi quên cả việc Lý Mộng Long vẫn nắm tay cô suốt từ đầu
đến cuối.

Đến tận lúc chuẩn bị lên xe,
cô mới chợt bừng tỉnh, vội hất mạnh tay ra:

- Thôi đi, hãy bỏ móng vuốt
của anh ra.

- Tay trơn mịn thế, thường
ngày dùng loại kem dưỡng da gì vậy? – Anh ta vẫn cười nhăn nhở.

Mạch Khiết lái xe đi, về công
ty.

Lý Mộng Long hơi kinh ngạc:

- Đã hết giờ làm rồi, còn về
công ty làm gì?

- Phải rồi, phải viết bản
thảo nhân lúc còn nóng hổi, nếu không câu chuyện sẽ mọc cánh mà bay đi mất.

- Ít nhiều thì cũng phải ăn
cơm nữa chứ?

Mạch Khiết trừng mắt nhìn
anh:

- Ngoài việc chơi gái và ăn
cơm, trong cuộc đời của anh còn việc gì nữa? Không ăn nữa đến văn phòng ăn mỳ
tôm. Hoặc là anh đưa tôi về văn phòng rồi anh có thể tan làm, một mình tôi làm
thêm là được rồi.

Lý Mộng Long khởi động xe,
khóe môi vẫn giữ nụ cười, cô gái này hăng say làm việc đến quên mình, thật
giống mình một lúc nào đó, bất luận gặp việc gì đều không ảnh hưởng đến tâm
trạng làm việc. Cô gái đặc biệt như vậy, thật không ngờ lại bị tên mọt sách
Tiêu Ly đó từ chối.

Nhưng sao cô không phát hiện
ra anh chàng mọt sách Tiêu Ly đó thực sự không phù hợp với cô.

Người thực sự phù hợp với cô…
lẽ nào lại là mình?

Chính Lý Mộng Long cũng kinh ngạc
vì suy nghĩ vừa mới bộc phát của mình, nghiêng đầu nhìn Mạch Khiết, thấy cô lại
đang thể hiện ra nét mặt anh đang nợ tiền tôi, chỉ có đôi môi đỏ vẫn tươi hồng
đẹp xinh, nhớ đến hai nụ hôn của mình đối với cô, tâm trạng của Lý Mộng Long
đột nhiên trở nên vui vẻ.

2

Buổi tối, Lý Mộng Long đặt mỳ
tôm lên bàn làm việc của Mạch Khiết, nhìn thấy cô đã đang đánh máy bản thảo
cuộc phỏng vấn ngầm, vô cùng chuyên tâm, vô cùng nghiêm túc, trong mắt liên tục
phát ra những ánh sáng rực rỡ – chắc là viết rất thuận lợi.

Mọi người đều nói, đàn ông
lúc làm việc là hấp dẫn nhất, thì ra phụ nữ cũng vậy. Anh ngồi ở bên cạnh bất
giác nhìn mê mẩn đến ngẩn người.

Cô gái nhỏ này càng lúc càng
thú vị đây.

Môi anh cong tạo thành một
vòng cung ngọt ngào, khuôn mặt tuấn tú trào dâng nét rạng ngời. Anh cứ thế lặng
lẽ ngắm nhìn cô gái này, không hề kiêng dè gì nhưng lại tràn đầy sự dịu dàng.

Đột nhiên Mạch Khiết kêu ối
một tiếng, thì ra cô đánh quá nhanh, tay bị chuột rút.

Anh đi đến bên cạnh cô không
nói gì mà nắm lấy bàn tay cô liên tục xoa bóp:

- Sao lại không cẩn thận như
thế chứ?

Cô định rụt tay lại nhưng anh
lại nói:

- Đừng cử động, cô như vậy
rất dễ bị sưng khớp, khớp xương bị lộ ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của
bàn tay cô.

Anh cúi mặt, tỉ mỉ mát xa cho
cô.

- Anh chỉ biết lải nhải giống
như ông già vậy.

Mặc dù nói như vậy nhưng
trong lòng Mạch Khiết vẫn khẽ xúc động, người đàn ông này đúng là có sức hút
riêng của anh ta, tuấn tú, khoáng đạt, phong độ ngời ngời mà lại ân cần chu đáo
nữa.

Cô hỏi vẻ băn khoăn:

- Lý Mộng Long, có phải là
anh đã kết hôn nhưng giấu phải không?

Lý Mộng Long ngẩn người:

- Sao lại hỏi như thế? Lẽ nào
tôi giống như một người đàn ông đã kết hôn rồi sao?

- Người đàn ông như anh đây,
chắc là đã trải qua sự bồi dưỡng tận tình của phụ nữ, không thể nào vẫn còn độc
thân được. Nói với tôi không sao đâu, tôi sẽ giấu giúp anh.

- Có phải là cô đang vòng vo
hỏi tôi có đang độc thân hay không? Có thể nói cho cô biết tôi thực sự chưa kết
hôn bởi vì chưa gặp người con gái khiến tôi muốn kết thúc cuộc sống đơn thân.
Tôi trở thành một sản phẩm tinh tế là bởi vì đã trải qua sự mài giũa của rất
nhiều người phụ nữ.

Mạch Khiết bĩu môi:

- Chẳng qua cũng chỉ muốn
khoe khoang mình là một nhân vật giống Sở Lưu Hương có rất nhiều bạn gái mà
thôi.

- Sai rồi, những người phụ nữ
mà tôi nói đến là mẹ tôi, ba người chị gái của tôi, còn có cả các cô các dì. Cô
nói xem, từ nhỏ tôi đã bị những người phụ nữ đó vây quanh bảo vệ cặn kẽ, vậy có
thể không trở thành một người đàn ông tinh tế hấp dẫn được sao? Từ hồi nhỏ tôi
đã trải qua rất nhiều sự giày vò nước sôi lửa bỏng đấy! Đủ để cho Kha Đậu viết
100 cuốn sách đấy.

- Được rồi, đừng có khoe nữa,
rốt cuộc anh thích cô gái như thế nào? – Mạch Khiết tự cảm thấy mình hỏi hơi tò
mò, đặc biệt bổ sung thêm một câu – Anh có thể không trả lời. Tôi chỉ là tiện
miệng hỏi thôi.

- Cấp trên hỏi, dám không trả
lời sao? Tôi cũng không biết rốt cuộc tôi thích cô gái như thế nào. Không phải
là tôi khoác lác đâu, bắt đầu từ năm 14 tuổi trong ngăn bàn của tôi đã có đủ
loại thư tình, tôi cũng đã qua lại với đủ các loại con gái, thu hoạch duy nhất
của tôi sau khi đã trải qua quá nhiều cô bạn gái chính là khả năng miễn dịch
cực lớn. Tôi chỉ muốn gặp được một người thực sự khiến tôi động lòng, nhưng bây
giờ, động tình thì dễ nhưng động lòng thì khó. Khắp trên thế giới đều là những
cô gái xinh đẹp, bạn có thể hôn môi của họ nhưng không có mong ước đeo nhẫn
cưới vào tay họ.

Mạch Khiết cũng nghĩ chính
mình bị người đàn ông này hôn trộm hai lần, chỉ sợ mình cũng bị xấp vào những
loại bên trên, bất giác sa sầm mặt, rụt mạnh tay về.

- Anh không thật lòng với
người con gái đó thì người ta sao có thể thật lòng với anh được chứ? Tình yêu
chính là trò chơi kỳ phùng địch thủ, lấy trái tim đấu với trái tim, cũng khó
trách anh không thể tìm được người con gái có thể cưới về nhà, đâu có giống anh
Tiêu Ly…

- Được rồi, lại lôi anh chàng
mọt sách đó để so với tôi. Tôi tốt hơn anh ta nhiều chứ, ít nhất tôi cũng lấy
tấm lưới to để bắt cá, anh ta thì lại sống chết chỉ yêu một cô gái, người ta
còn phất tay bỏ đi đến tận nước Mỹ xa xôi, để cho anh ta một mình ở trong nước.
Anh ta sao có thể so được với tôi chứ?

Mạch Khiết mặc kệ anh ta,
tiếp tục đánh máy.

Trời dần dần sáng, Lý Mộng
Long nằm ở trên sofa ngủ một đêm, khi tỉnh dậy rót cốc café cho Mạch Khiết thì
phát hiện ra cô đã nằm bò ra bàn máy tính ngủ mất rồi.

Trong phòng đang bật điều
hòa, anh cởi áo comple của mình ra, khoác lên người cô.

Mạch Khiết tỉnh dậy:

- Thật không ngờ lại ngủ quên
mất!

- Về nhà nghỉ đi, đừng gắng
sức quá, con gái gắng sức như vậy thì dễ già lắm.

- Không gắng sức thì phải làm
thế nào chứ? Không có ô dù nâng đỡ, không có đường lùi, muốn đứng vững chân ở
trong thành phố này thì không thể dựa vào chót lưỡi đầu môi được. Tôi cũng viết
xong bản thảo rồi, tôi về nhà nghỉ ngơi một lát đây.

Cô đứng dậy, đột nhiên cảm thấy
trước mắt tối sầm lại, thế giới chao đảo, may mà Lý Mộng Long kịp thời đỡ cô,
cô mới không bị ngã xuống.

3

Mạch Khiết bị tiếng chuông
cửa “kính coong, kính coong” làm cho tỉnh giấc. Cô đành phải đi dép lê ra đến
cửa, nhìn ra phía bên ngoài qua mắt mèo, sắc mặt sa sầm xuống.

Cô mở cửa ra với vẻ không
vui:

- Bố à, đêm qua con thức
trắng, vừa mới về nhà, bây giờ vừa mới ngủ, sao bố lại đến mà không báo trước
với con?

Cô thò đầu ra nhìn, nhìn thấy
một anh chàng đen sì, mặt bóng nhẫy đứng sau lưng bố, thật không ngờ Lưu Bân
cũng đi theo bố cô đến đây. Cô càng thấy không vui, sao bố cô tùy tiện dẫn
người khác đến căn hộ độc thân của mình, rốt cuộc sợi dây thần kinh nào của ông
bị lệch pha rồi?

Lưu Bân vừa nhìn thấy Mạch
Khiết, ánh mắt đã chuyển từ khuôn mặt cô xuống phía dưới cho đến tận phần ngực
cô mặc váy ngủ khẽ hở ra. Mạch Khiết lập tức nhận ra ngay, vội vàng quay người
vào phòng ngủ luống cuống thay quần áo, khi quay trở lại phòng khách Mạch Khiết
vẫn còn ngái ngủ hỏi bố:

- Hôm nay bố đến tìm con có
việc gì vậy?

Bố cô nói:

- Lưu Bân hầm cho con canh
vịt hầm nấm hương, bồi bổ cơ thể, con xem người ta đối xử với con tốt như vậy
đấy, công việc làm ăn của cửa hàng bận như thế mà vẫn còn tự mình mang đến cho
con.

Lưu Bân giơ cao cặp lồng, cố
lấy lồng Mạch Khiết.

Trong lòng Mạch Khiết trào
dâng sự chán ghét, cô biết ý tứ của bố:

- Không cần đâu, bố ơi, hôm
qua con thức trắng cả một đêm, hôm nay con muốn nghỉ ngơi, bố và anh hãy về
trước đi, lúc khác sẽ hẹn nói chuyện sau.

- Nói xong, cô định mở cửa ra
để mời họ về, bố cô đã ra hiệu bằng mắt với Lưu Bân:

- Vậy được, bố đi trước đây,
Lưu Bân, cậu hãy đặt đồ xuống rồi đi sau nhé.

Nói xong, ông liền chuồn ngay
chẳng thấy tăm hơi đâu nữa. Cánh cửa cũng “thình” một tiếng rồi đóng lại.

Mạch Khiết vô cùng bực bội,
rốt cuộc người này có còn là bố của mình hay không? Chưa được sự đồng ý của
mình đã dẫn một người đàn ông không quen đến nhà mình, cô nam quả nữ, xảy ra
chuyện gì thì phải làm thế nào?

Mạch Khiết nói:

- Tôi không cần đồ ăn, anh
đem đi đi!

- Tiểu Khiết, thực ra em cũng
nên biết ý tứ của hai bên phụ huynh… để con chúng ta mang họ Mạch, anh chẳng có
ý kiến gì, anh nhìn em thấy cũng được đấy, anh thấy hay chúng ta cứ ở với nhau
đi. – Nói rồi anh ta bèn sờ tay sờ chân.

- Anh muốn làm gì vậy? Ai đẻ
con với anh? – Mạch Khiết chỉ ra cửa nói – Anh nhìn tôi thấy cũng được đấy, tôi
nhìn anh không được, anh hãy mang vịt về đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3