Ba nụ hôn đổi lấy một đời chồng - Phần kết
Phần kết: Em là điều duy nhất anh không nuối tiếc
Một năm rưỡi sau, Lý Mộng
Long mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng chậm rãi đẩy xe mua hàng trong siêu
thị tấp nập. Dáng người cao ráo hơi gầy của anh vẫn rất thu hút ánh mắt của mọi
người, nhưng anh chẳng hề động lòng trước những ánh mắt ngưỡng mộ đó.
Anh chọn một lon café đặt vào
trong xe đẩy, đột nhiên anh nghe thấy tiếng trẻ em khóc.
Anh lần theo âm thanh, nhìn
thấy một người đàn ông cao ráo mặc áo màu xám, đang ôm một em bé, người đàn ông
đó cúi đầu dịu dàng, em bé đó đang ở trong tã.
Lý Mộng Long bất giác thốt ra
cái tên quen thuộc:
- Tiêu Ly?
Người đàn ông đó từ từ quay
mặt lại, vẫn nho nhã tuấn tú như vậy. Con ngươi mắt đem sâu thẳm của anh thoáng
ánh lên, dường như đang lục tìm trong kí ức. Lý Mộng Long bước lên trước tự
giới thiệu:
- Tôi là đồng nghiệp của Mạch
Khiết, tôi tên Lý Mộng Long.
Tiêu Ly mỉm cười:
- Phải rồi, tôi nhớ ra rồi,
chúng ta đã từng gặp nhau mấy lần rồi, anh chính là bạn của Mạch Khiết, là tổng
giám đốc của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc, thường xuyên đọc được tin tức về anh ở
trên mạng và báo giấy, thực không ngờ anh cũng tự mình đi mua đồ ở siêu thị?
Lý Mộng Long tỏ ra hơi ngại
ngùng:
- Hôm nay là cuối tuần, người
đàn ông độc thân, đằng nào cũng rảnh rỗi không có việc gì nên đến đây mua sắm.
Tổng giám đốc cũng chẳng qua là một người bình thường mà thôi! – Anh liếc nhìn
chiếc nhẫn đeo ở trên tay Tiêu Ly. Anh rất muốn hỏi tình hình của Mạch Khiết,
định hỏi nhưng lại thôi, biết được thì có thể thế nào chứ, chỉ làm cho mình đau
lòng thêm thôi. Anh nhìn khuôn mặt sạch sẽ của Tiêu Ly, đằng sau một người đàn
ông sạch sẽ luôn có một người phụ nữ ưa sạch sẽ, xem ra Mạch Khiết đã chăm lo
cho người bạn thanh mai trúc mã này khá tốt. Anh nghĩ thầm vẻ đố kị, vị trí đó
vốn dĩ là của mình mới phải!
Anh nhìn đứa bé đáng yêu, cảm
thấy hơi ngưỡng mộ, anh nói với Tiêu Ly:
- Là con của anh à? Có thể
cho tôi ôm một lát được không?
Tiêu Ly đưa đứa bé vào lòng
Lý Mộng Long, nói:
- Vừa mới đầy tháng, là con
gái của tôi.
Lý Mộng Long ngắm thật kĩ đứa
bé, hồi lâu mới nói:
- Đều nói con gái giống bố,
quả nhiên, tôi cũng thực sự không nhận ra nó giống Mạch Khiết ở điểm nào?
Tiêu Ly ngẩn người, anh nhìn
Lý Mộng Long rồi lại nhìn đứa bé anh đang ôm trong lòng, hỏi giọng đầy kinh
ngạc:
- Đợi đã, anh, anh vừa mới
nói gì, đứa bé sao lại giống Mạch Khiết được chứ?
Đang nói vậy, một cô gái dáng
người cao ráo, khuôn mặt thanh tú tiến lại gần hai người, Tiêu Ly bước tới giới
thiệu với Lý Mộng Long:
- Đây là vợ tôi, tôi quen cô
ấy khi đang dạy học ở Đức, cô ấy là người Nhật.
Anh cảm thán:
- Tình yêu thật là thứ khó
nói, tôi dùng thời gian 10 năm để yêu một người phụ nữ cuối cùng đã phản bội
tôi, nhưng lại quyết định kết hôn với vợ tôi người chỉ mới quen có 10 tiếng
đồng hồ.
Nhìn người phụ nữ Nhật Bản có
khuôn mặt xinh đẹp, Lý Mộng Long rất băn khoăn:
- Vậy thì Mạch Khiết đâu?
Mạch Khiết không đi cùng với Tiêu Ly đến đến Đức sao?
Dường như để giải đáp nghi
vấn trong lòng Lý Mộng Long, Tiêu Ly nói:
- Tôi nhớ ra rồi, lần đó đã
gặp anh ở sân bay, là tôi đến tiễn Tiểu Khiết đi Tứ Xuyên trợ giảng, sau đó tôi
mới sang Đức. Sao thế, anh và Tiểu Khiết không liên lạc với nhau sao?
Lý Mộng Long đờ đẫn.
Anh cứ tưởng đã trải qua biết
bao nhiêu sóng gió, đã nô đùa tình cảm, chính mình từ lâu đã có tâm thái nhàn
nhạt, nhưng vừa nghe thấy tin này, dường như lại quay trở về với thời kỳ niên
{Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.}
thiếu trái tim đập rộn ràng
như thuở mới yêu, khó có thể kìm chế được sự chấn động kịch liệt trong nội tâm.
Anh hỏi:
- Mạch Khiết đi đến Tứ Xuyên
để trợ giảng, cô ấy không theo anh sang Đức sao?
- Không, cô ấy đã từ chối
tôi. – Tiêu Ly là người đàn ông tinh tế, đã đoán ra được những điều suy nghĩ
trong lòng Lý Mộng Long, anh vỗ vai Lý Mộng Long:
- Tôi và Tiểu Khiết chưa bao
giờ bắt đầu. Suốt một năm rưỡi này, chúng tôi thường xuyên gửi email nói cho
nhau biết tình hình, ngoài ra cũng không trò chuyện gì thêm. Tiểu Khiết, theo
như tôi biết, vẫn độc thân.
Anh cúi đầu viết ra địa chỉ
email của Mạch Khiết đưa cho Lý Mộng Long:
- Tôi chỉ có thể giúp anh
được ngần này thôi. Tôi cũng hy vọng em gái Tiểu Khiết của tôi có được một chốn
hạnh phúc.
Lý Mộng Long nắm chặt tờ giấy
trắng mỏng tanh đó, giống như là nắm được cọng cỏ hy vọng.
Trong lúc chuẩn bị rời đi,
Tiêu Ly nói:
- Kỳ hạn trợ giảng của Tiểu
Khiết sắp hết rồi, cô ấy chắc sẽ trở về.
Trở về, trở về thành phố S,
liệu có thể về bên cạnh mình không?
Anh rất muốn nói cho cô gái
nhỏ kiêu ngạo và quật cường, trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng một năm
rưỡi nay, mình đã vì cô mà thay đổi rất nhiều, thành một vị cao tăng không coi
mỹ sắc là gì cả, ngay cả mẹ mình cũng thấy sốt ruột lo lắng, không hiểu tại sao
cậu con trai vốn bị phụ nữ vây quanh đột nhiên không có chút cảm hứng gì với nữ
giới thế? Anh quay trở về căn hộ chung cư của mình, bật laptop, ngón tay run
rẩy viết bức email đầu tiên cho cô:
Mạch Khiết,
Là anh đây! Là người đàn ông
mà em hy vọng quên đi ước hẹn nửa đời mà em đã hứa.
Suốt một năm rưỡi nay, em
không biết đâu, người đàn ông ngốc nghếch đó gần như ngày nào cũng đến chờ dưới
tòa nhà chung cư nhà em, ngước nhìn ô cửa sổ tối đen đó. Anh đã từng tưởng rằng
ô cửa sổ đó sẽ tối mãi như vậy, ngọn đèn đó sẽ không bao giờ sáng nữa, anh biết
mình đang làm một điều ngốc nghếch, nhưng không thể nào ngăn cản nổi bước chân
mình.
Đó có lẽ là lời kêu gọi trong
trái tim.
Chúng ta có mối duyên phận đã
được định sẵn, chúng ta đã xuyên qua biển người mênh mông, đi qua ngàn núi vạn
sông, có được ba nụ hôn đặc biệt mới quyết định được mối duyên phận của đời
này, xin em đừng dễ dàng vứt bỏ như vậy!
Nên biết rằng, yêu một người
rất khó, vứt bỏ một người lại rất dễ. Nhưng đã vứt bỏ rồi có lẽ sẽ mãi mãi đi
lướt qua nhau không bao giờ có thể gặp lại nữa, cuộc đời này cũng vì vậy mà
thay đổi hoàn toàn.
Anh vẫn tiếp tục đứng chờ ở
dưới khu chung cư cho đến khi ngọn đèn một ngày nào đó bật sáng cho anh.
Em có bằng lòng bật ngọn đèn
đó cho một mình anh không? Cho một mình anh, giống như bật sáng ngọn đèn trái
tim của chúng ta, chiếu sáng những chỗ tối xung quanh không?
Viết xong email, anh không
chút do dự ấn nút gửi.
Mấy hôm sau, sau khi vừa đàm
phán xong một cuộc làm ăn, Lý Mộng Long lái xe về nhà. Không biết vì sao anh
lại lái xe rời khỏi con đường lớn.
Anh chuyển hướng vô lăng, đi
xuống dưới tòa lầu chung cư quen thuộc đó.
Anh xuống xe, dựa người vào
xe, giữa hai ngón tay thon dài của anh kẹp một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ màu đỏ
sáng lấp lánh trong màn đêm.
Ngẩng đầu ngước nhìn lên ô
cửa sổ tối đen đó, những ô cửa sổ xung quanh đều rực sáng, chỉ có duy nhất ô
cửa sổ đó là tối đen như thể mãi mãi không bao giờ được bật sáng. Anh cảm thấy
như mình đang đi qua một đường hầm tối đen, mãi mãi không thể đi đến điểm tận
cùng, chỉ có sự kiên định trong trái tim là ánh sáng duy nhất.
Em thân yêu, em có nhìn thấy
sự kiên trì yếu đuối và ngoan cố của anh không? Em có hiểu được anh vẫn đang
lặng lẽ chờ em ở vị trí cũ không? Em liệu có chạm vào nơi đáy trái tim anh vẫn
luôn thầm gọi tên em hàng nghìn hàng vạn lần không? Liệu cuối cùng em có trở về
với anh không?
Hậu ký
Trong ký ức của chúng ta,
liệu có phải đã từng có một người thật khó quên? Trong cơn mơ giữa đêm khuya
cũng không thể nào xua đi được, cứ luôn du dãng ở nơi vô tình gặp gỡ trước đây,
trong buổi hoàng hôn sau cơn mưa lại vang vọng những lời ca khe khẽ và tỏa ra
mùi hương thơm ngát khiến ta xúc động?
Nhưng, cũng chính như vậy,
chỉ có thể dừng lại ở trong ký ức rạng rỡ, không thể đi thêm được nữa, cũng
không thể bước ra ngoài được, hiện thực và cõi mộng, thực ra là một khoảng cách
xa vời vợi.
Tôi vẫn luôn suy ngẫm, tình
yêu thực sự rốt cuộc là tình cảm như thế nào.
Nghe nói, những người nam nữ
có duyên với nhau, sẽ nảy sinh thứ phản ứng hóa học nào đó vô cùng kỳ diệu chỉ
trong 8 giây đầu tiên gặp nhau, nhưng không nhất định là phải quý mến, có đôi
khi là sự hiểu nhầm, có lúc lại là sự khó chịu, thậm chí là phản cảm… Nhưng sự
gặp gỡ của họ rõ ràng là không bình thường giống như gặp gỡ những người khác.
Thực ra, tình yêu là thứ tình
cảm không có tính mô thức cố định. Trong lòng mỗi người đều có sự hoang tưởng
về chàng hoàng tử hoặc nàng công chúa hoàn mỹ, nhưng bạn sẽ phát hiện ra, cuối
cùng người mà bạn yêu và dựa vào nhau suốt đời lại không hoàn toàn giống như
đối tượng mà ban đầu bạn mơ mộng, thậm chí bạn còn yêu một người hoàn toàn khác
biệt so với sự tưởng tượng của mình.
Cho nên, tôi viết ra một cuốn
truyện về cuộc gặp gỡ giữa người yêu xưa cũ và tình yêu thực sự hàng ngày ở bên
nhau.
Mạch Khiết là một cô gái tự
lực tự cường trong công việc, nhưng trong lòng cô lại kiên trì một thứ tình cảm
thuần khiết. Sự xinh đẹp của cô, sự kiên cường của cô, nhưng lại không phải là
hoàn mỹ, có chút ích kỷ, có chút tính toán, có chút ước vọng về quyền lực. Cô
ấy chân thực như vậy, chân thực đến độ giống như chiếu rọi vô số những “Bạch
Cốt Tinh” trong chốn công sở, có thể cũng chính là sự chiếu rọi phần nào của
chính bạn.
Cô ấy đã mơ màng trước tình
yêu, sự tổn thương và nỗi oan ức chốn công sở, cô ấy đã sinh ra trong một gia
đình tồi tệ, có thể cũng có hình bóng của bạn trong đó.
Nhưng đây không phải là những
điều tôi muốn nói, điều tôi muốn nói là, xuyên qua những vũng bùn lầy lội và sự
băn khoăn mơ hồ, những người yếu đuối vẫn cần phải học được cách kiên cường
giống như Mạch Khiết, không thể khóc cho những người đã làm tổn thương mình
xem, không để lộ vết thương lòng của mình cho người thân yêu thương mình, không
bị lạc mất tình cảm của mình giữa thành phố công nghiệp phồn hoa.
Tôi đã viết một câu chuyện
tình cảm không có hồi kết. Mạch Khiết cuối cùng liệu có thắp sáng lên ngọn đèn
cho người cô yêu hay không? Hồi kết này, tôi để lại cho các bạn, những độc giả
thân yêu của tôi. Với sự cảm ngộ của mình về tình yêu, bạn sẽ hoàn thành hồi
kết của câu chuyện này.
Trên bầu trời trong xanh, có
đôi khi cũng xuất hiện mây đen, nhưng tất cả mọi việc sẽ qua đi, chỉ cần bạn
vẫn có những niềm mong ước, tình yêu đẹp, thành quả sự nghiệp, cuộc sống hạnh
phúc, cuối cùng nhất định sẽ thuộc về những người có đôi mắt thuần khiết.
Thực
hiện bởi
nhóm Biên tập
viên Gác Sách:
Mai – Đỗ Đan – Diên Vĩ
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)