Diễm tình Tam Quốc - Chương 07

Chương 7

Phồn Hoa hiện thế, sinh linh
huyết phệ.

Không thể nghi ngờ, chuyện
này hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, Quản Tam Quốc quyết định thật nhanh, trước hết
phải ổn định cảm xúc bối rối.

Đương nhiên người bối rối
nhất chính là người mất của, hai tháng trước khi hắn quyết định trả lệnh bài
lại cho chủ cũ, Phồn Hoa lệnh vẫn còn hoàn hảo nằm trong hộp gỗ, hắn cũng trông
coi cẩn thận, không lý do gì mà hai tháng sau lại biến mất không chút tăm hơi.

Về phần người tới thu hồi
lệnh bài... vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, bình tĩnh như trước, thật làm cho
Quản Tam Quốc tâm đãng thần trì, tất nhiên là trước mặt mọi người hắn che giấu
rất tốt, vẫn duy trì hình tượng thành khẩn lại đáng giá tin cậy.

Tóm lại, chuyện rất nghiêm
trọng nhưng mọi việc còn chưa rõ ràng, Quản Tam Quốc nghĩ trước hết cần ổn định
cảm xúc của mọi người, làm cho Hoắc thúc thúc tuổi tác đã cao tin tưởng không
có việc gì, hết thảy mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay, không đến mức lại
hoảng sợ đến kinh hoàng.

Quản Tam Quốc thật cao hứng
hắn đã nghĩ như vậy.

Càng làm cho hắn thấy may mắn
vô cùng là mấy ngày sau quả thật sóng yên gió lặng, chứng minh lời hắn nói
không sai, lão nhân gia quả thật đã thả lỏng tinh thần, tin tưởng mọi việc đều
có thể khống chế được.

Ba ngày sau, lão nhân thân
thể khỏe mạnh, cường tráng lại trong lúc ngủ mà rời đi thế gian.

Không có dấu hiệu hắn bị
giết, Hoắc thúc thúc là tự nhiên mà chết.

Nói thế nào thì cũng đã gần
tám mươi tuổi, nhưng sự việc xảy ra đột ngột làm cho người ta cũng không kịp
trở tay, sinh mệnh không thể đoán trước được lại làm cho người ta thương cảm.
Đột ngột lại hỗn loạn nhưng điều duy nhất làm người ta cảm thấy an ủi là người
chết thần thái rất an tường, nhưng là không mang theo tiếc nuối gì mà rời đi.

Hẳn là... là không có tiếc
nuối sao?

Sau khi do thám tình hình
biết được thúc thúc mang theo tình cảm trong lòng suốt năm mươi năm, Quản Tam
Quốc không kiềm được sự cảm động, không tự chủ mà tưởng tượng đến cản hai người
gặp lại nhau ở thế giới bên kia.

Kỳ thật hắn cũng không phải
rất kinh ngạc chuyện Hoắc thúc thúc và cung chủ tiền nhiệm của Ngự Hoa cung có
một đoạn tình bí mật.

Dù sao hắn luôn giỏi quan sát
ngôn sắc, từ lúc Hoắc thúc thúc nói về cung chủ tiền nhiệm, phản ứng cùng cảm
xúc kỳ lạ đã làm cho hắn cảm thấy khác thường.

Sau hắn thừa dịp Diễm Quan
Nhân đi theo bằng hữu mới là Thượng San ra ngoài dạo chơi, một mình hắn liền
đến chỗ thúc thúc ở, dò la tin tức, tìm hiểu sự tình.

Vì yêu quý tiểu bối này,
không muốn hắn đau khổ giống mình nên Hoắc thúc thúc đã nói hết những chuyện
chôn giấu trong lòng suốt năm mươi năm qua, mọi chuyện đã chứng minh suy đoán
của hắn là đúng, lệnh bài có liên quan đến tình cảm của hai vị trưởng bối.

“Nếu yêu nhau, vì sao không ở
cùng nhau?” Ngay lập tức vấn đề được đưa ra.

Quyền thế?

Danh lợi?

Cung chủ tiền nhiệm không thể
dứt bỏ được địa vị của mình?

“Thanh Linh lớn hơn ta mười
tuổi,” lão nhân nói thế.

Quản Tam Quốc không thể tin.

Nhớ lại lúc ban đầu, hắn còn
hiểu lầm Diễm Quan Nhân có lẽ là bốn, năm thậm chí là sáu, bảy chục tuổi nhưng
tình cảm vẫn không thay đổi, hoàn toàn không xem đó là vấn đề.

Dù sao Ngự Hoa cung cũng có
tâm pháp độc môn, có thể duy trì nét thanh xuân, nhìn sẽ không có sự chênh lệch
nào, mặc cho ai cũng sẽ không biết được thực tế hai người tuổi tác cách xa
nhau, vậy thì sao lại phát sinh vấn đề?

“Chỉ vì vấn đề tuổi tác?”
Quản Tam Quốc bắt đầu dao động, nghĩ rằng các vị trưởng bối tình cảm cũng không
sâu đậm cho lắm.

“Không, đương nhiên không
phải vì chuyện hơn nhau mấy tuổi, tuy rằng Thanh Linh cũng từng để ý nhưng đó
không phải là nguyên nhân chủ yếu.”

Cho nên?

Quản Tam Quốc suy đoán rất
nhiều đáp án, nhưng từ lời của lão nhân, hắn thất thần, đứng lên rồi cuối cùng
là há hốc mồm.

Bởi vì hắn hoàn toàn không
đoán được vấn đề lại vì Ngự Hoa cung muốn đạt thành võ công đệ nhất...

“Uy.” Kim Bình xao xao mặt
bàn, thực không khách khí nói thẳng: “Huynh đệ, ngươi thất thần.”

“Thật có lỗi, mới nói đến chỗ
nào rồi?” Ngồi đối diện hắn, Quản Tam Quốc cũng không che lấp sự thất thố, xoa
xoa hai gò má, thậm chí dùng sức vỗ vài cái, muốn cho mình định thần lại mà
không nghĩ đông nghĩ tây.

Kim Bình thở dài, thản ngôn
nói: “Ta thực lo lắng cho ngươi.”

“Vì sao?” Quản Tam Quốc mặt
lộ vẻ ngạc nhiên, bật cười nói, “Ta có cái gì phải lo lắng? Hết thảy đều nắm
giữ trong lòng bàn tay.”

“Cũng không có.” Kim Bình mắt
trợn trắng mà chống đỡ, thực không khách khí phủ định cách nói của hắn.

“Ngươi muốn thói quen.” Doãn
Thủy Hử đi đến, trên tay mang theo hai vò rượu, tự tìm chỗ ngồi xuống, rồi nói:
“Người ngày từ nhỏ tới giờ đều là như vậy, cho dù trời có sập xuống cũng coi
như là không có gì.”

Kim Bình vốn nhíu mày, định
tỏ vẻ “hiện tại lửa đã cháy tới lông mày, cũng không phải là thời điểm tập
trung trong thư phòng hắn để uống rượu”, nhưng nghĩ lại...

Quản Tam Quốc hiện tại gặp
phải chuyện phiền toái liên quan tới Phồn Hoa lệnh, ngay cả nên làm gì, xử lý
ra sao còn không rõ, lúc này sự việc là diễn biến bất ngờ, bởi vì võ lâm minh
chủ đã phát ra anh hùng thiếp, nói muốn thương thảo việc Phồn Hoa lệnh hiện
thế, đề phòng xảy ra hậu quả khó lường.

Chỉ cần là Phồn Hoa lệnh cũng
đã đủ phiền toái, giải quyết thế nào còn chưa có kết quả, còn gặp hạn trên tình
trường, yêu phải một người không nên yêu...

Cho nên, Kim Bình không thể
không thừa nhận, Doãn Thủy Hử mang hai vò rượu đến thật đúng lúc.

Doãn Thủy Hử cực kỳ hiểu ý,
gật gật đầu với Kim Bình: “Hắn cần, ngươi biết mà.”

“Các ngươi nói chuyện thật
khoa trương,” Quản Tam Quốc bật cười nhưng khi Doãn Thủy Hử khui vò rượu, rồi
đưa cho hắn một vò, hắn liền đưa tay ra lấy, còn không tự giác mà há mồm uống
một ngụm to.

“Mới vừa nói đến chỗ nào
rồi?” Doãn Thủy Hử truy vấn tiến độ.

“Ta phái người tra qua, kia
tiểu sa di vốn vẫn hầu hạ Hoắc thúc thúc trước đó vài ngày để thư lại rồi rời
đi, nói muốn hoàn tục, nghĩ rằng hắn nhớ nhà nên không truy cứu nhưng đứa nhỏ
này đến nay vẫn chưa về nhà,” Kim Bình nói ra kết quả điều tra mới nhất.

Quản Tam Quốc lại há mồm uống
một ngụm rượu, thừa nhận ánh mắt đồng tình của hai huynh đệ.

Không có người muốn suy nghĩ
theo phương diện kia, nhưng sự tình lại làm cho người ta không thể không nghĩ
như vậy: trong Cảnh Quan tiêu cục có nội gián, Quản Tam Quốc hắn nhìn người
không rõ, đã có vài tên tâm phúc bất nhân bất nghĩa phản bội hắn.

Sự tình thập phần rõ ràng.

Gần đây, hắn vì không muốn
kinh động người khác cho nên phái bốn gã tiêu sư giỏi võ của Cảnh Quản tiêu cục
đến âm thầm bảo hộ Hoắc thúc thúc, cuối cùng lại vô thanh vô thức biến mất.

Hơn nữa, sự tình như thế nào
Cảnh Quản tiêu cục còn chưa rõ, võ lâm minh chủ đã phát anh hùng thiếp, lúc này
Cảnh Quản tiêu cục cùng những người khác mới biết chuyện về Phồn Hoa lệnh.

Việc này, nếu không phải là
có nội gián thì còn có nguyên nhân khác sao?

“Ngươi nói xem trong bốn
người kia, người nào có vấn đề?” Doãn Thủy Hử phá vỡ sự trầm mặc.

“Có lẽ là hợp mưu, cũng không
hẳn là không thể xảy ra,” Kim Bình đưa ra giả thuyết.

Kỳ thật trong lòng hai người
đều hiểu rõ, cho dù là cá nhân hay là tập thể phản bội, thì chính người thân
tín của mình làm việc này, đối với người trọng bằng hữu, nói nghĩa khí như Quản
Tam Quốc là một chuyện rất khó chịu.

“Nhưng cũng không cần bi quan
như vậy,” Doãn Thủy Hử lạc quan nói. “Ta nhớ rõ Tam Quốc có nói qua, vị cung
chủ mỹ nhân kia đối với việc này cũng không sốt ruột, có lẽ là không có chuyện
gì, chỉ do chúng ta nóng lòng nên nghĩ sự việc rất nghiêm trọng.”

Kim Bình vẫn cảm thấy có thể
tránh được phiền toái là tốt nhất, liền phụ họa: “Nhìn nàng ôn hòa, còn nói
người bận tâm, có lẽ nàng đã sớm có phương pháp đối phó hoặc có thể việc nhanh
chóng bắt được nội gián, buộc hắn giao ra lệnh bài không phải là chuyện quan
trọng.”

Hai người kẻ xướng người họa,
nhưng Quản Tam Quốc cũng không có lạc quan như vậy, bởi vì hắn biết thực tế
nàng giống như tờ giấy trắng, căn bản không thể nghĩ đối sách gì...

“Ngươi không rõ.” Quản Tam
Quốc không thể nói rõ với các huynh đệ, hắn chưa từng đem lời của nàng trở
thành chuyện để thảo luận, chỉ có thể uyển chuyển nói: “Việc này nếu do nội
gián gây nên thì phải là vấn đề của ta, ta muốn trước khi người nhận lệnh bài
nhận được yêu cầu chấp hành nhiệm vụ, đem lệnh bài kia trở về.”

“Nhưng so với cái lệnh bài
đáng chết lại phiền toái kia, ta thật ra cảm thấy ngươi nên quan tâm chuyện của
chính mình,” Kim Bình thật lo lắng. “Võ công của Ngự Hoa cung thật là cổ quái,
trước kia người kể chuyện cũng có nói chỉ cần cùng nữ tử của Ngự Hoa cung ân ái
thì sẽ lấy được toàn bộ nội lực của đối phương, ta trước giờ cũng không có tin,
cho là nói bừa nhưng không nghĩ tới thực sự lại là như vậy.”

Lời đồn thế nhưng lại thành
sự thật, làm cho Quản Tam Quốc càng uể oải hơn so với bất cứ ai.

Năm đó, ngăn cản Hoắc thúc
thúc cùng cung chủ tiền nhiệm làm một đôi tình nhân song túc song phi, chuyện
tuổi tác chỉ là chuyện nhỏ, trở ngại chân chính là do lúc đó Ngự Hoa cung lâm
vào tình thế thù trong giặc ngoài, tuyệt không thể không có người lãnh đạo.

Mà đối với một nữ nhân mất
hết võ công, tay trói gà không chặt thì việc giải quyết thù trong giặc ngoài là
không thể, bởi vậy cung chủ tiền nhiệm biết nàng không thể mất đi lợi thế lớn
nhất của mình, đó là một thân tuyệt học võ công.

Trừ việc đó ra, nàng cũng
biết với tình nhân tập y, thân mình văn nhược, căn bản không thể thừa nhận nội
lực hùng hậu của nàng, nếu tùy tiện yêu nhau sẽ rơi vào tình thế gân mạch bị
hủy hoại, cho nên quả quyết dứt tình, làm cho hai người xa cách hai nơi.

Như vậy, bây giờ hắn cùng
Diễm Quan Nhân thế nào?

Cho dù hắn hiện tại vẫn tràn
đầy nhiệt huyết cùng cố gắng nhưng đến lúc nàng đáp lại tình cảm của hắn, hắn
có thể nào cứ như vậy mà tiếp nhận hết nội lực nàng nhiều năm rèn luyện cực khổ
mới có được?

Không phải là chuyện chiếm
được chút tiện nghi nhỏ như nắm tay nhau, gọi khuê danh của nàng mà là chuyện
một thân tuyệt học vất vả nhiều năm mới có được lại mất đi, nàng có thể bình
tĩnh đón nhận sao?

“Trên đời này cô nương gia
nhiều như vậy, ngươi như thế nào cố tình coi trọng một người này?” Kim Bình
nhíu mày.

“Trước kia cũng không biết
ngươi nhất kiến chung tình,” Doãn Thủy Hử nhớ lại trước giờ chưa từng thấy hắn
quan tâm, chú ý đặc biệt đối với cô nương nào.

“Trước kia?” Quản Tam Quốc
ngắm hắn liếc mắt một cái, hừ nhẹ: “Trước kia ta nghĩ ngươi thích là tài nữ,
thật không nghĩ tới cuối cùng lại rơi vào tay Thượng San.”

“Trọng điểm không phải chúng
ta.” Kim Bình xao xao cái bàn, không thể không làm sáng tỏ nói: “Mặc kệ chúng
ta thích ai, đường tình cảm gặp trắc trở thế nào nhưng chúng ta không có ai
thải âm bổ dương, hại người yêu quý của mình mất hết công lực.”

Lời này làm cho Quản Tam Quốc
phải đầu hàng, nhận thất bại.

Đúng vậy!

Thải âm bổ dương, nội công
tâm pháp quỷ quái của Ngự Hoa cung kia làm cho các nam nhân muốn theo đuổi cung
nhân của Ngự Hoa cung liền bỏ chạy giống như gặp quỷ.

Người sáng lập ra nội công
tâm pháp quỷ quái này chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới không phải nam nhân trên đời
này đều dụng tâm kín đáo như đồ đệ? Biến thành như vậy, đối với những người
thực lòng, chưa từng ham muốn nội lực mà nói là rất không công bằng.

Là tốt rồi so với hắn!

Quản Tam Quốc hắn chưa từng
nghĩ tới chuyện thải âm bổ dương, hiện tại hắn giống như Hoắc thúc thúc, bị vây
khốn trong con đường tình ái không lối thoát.

“Đây là một vấn đề rất quan
trọng,” Doãn Thủy Hử cũng đồng tình.

“Ta biết.” Quản Tam Quốc
thanh âm rầu rĩ.

“Nàng là người đứng đầu cung,
tuy rằng hiện tại môn hạ rất ít nhưng dù sao nàng cũng là cung chủ, muốn nàng
từ bỏ một thân tuyệt học, cơ hội rất thấp,” Doãn Thủy Hử còn nói thêm.

“Ta biết.” Lúc này chẳng
những là buồn, âm thanh cũng nhỏ hơn.

“Kỳ thật... Diễm cô nương có
thích ngươi hay không cũng là một vấn đề,” Kim Bình nói lên sự thật, mặc dù nó
có vẻ tàn nhẫn.

“...” Quản Tam Quốc lúc này
ngay cả nói đều nói không được.

“Như vậy ngươi cũng không thể
buông tha cho nàng?” Kim Bình lại truy vấn.

Hắn nếu có thể khống chế tâm
của mình còn phiền não như vậy sao?

Quản Tam Quốc thừa nhận ánh
mắt tràn đầy sự đồng tình của huynh đệ, không muốn đáp lại.

Hắn buồn rầu uống rượu, chỉ
cảm thấy may mắn là Hoắc Tây Du luôn nói chuyện ác mồm ác miệng đang đưa thê tử
đi du lịch, nếu không hắn có ở đây thế nào cũng sẽ nổi giận, sẽ nói: “Biết rõ
là hố lửa ngươi còn nhảy vào, ngươi ngu ngốc sao?”

“Trời không tuyệt đường
người, có lẽ sẽ có biện pháp.” Doãn Thủy Hử muốn an ủi bạn tốt để tinh thần
phấn chấn hơn.

“Đúng vậy, có lẽ sẽ có biện
pháp.” Tiền đồ rất nhấp nhô, Kim Bình không đành lòng lại dội nước lã, chỉ có
thể an ủi một câu.

Là như thế này sao?

Quản Tam Quốc buồn rầu uống
rượu, thẳng thắn nói, hắn thật sự không biết.

Mặc kệ là Phồn Hoa lệnh bị
mất trộm hay là đường tình trắc trở của hắn, đều chỉ có thể buông tay nhất bác.

Một viên cầu bay lại đây,
lướt qua chỗ Diễm Quan Nhân, dừng lại trên mặt bàn trước mặt nàng.

Sự tình xảy ra đột ngột, nàng
còn đang đứng dựa vào lan can ngắm cảnh mà ngẩn người.

Bọn nhỏ đang chơi cầu ở phía
ngoài sợ hãi nhìn nàng, ánh mắt lại nhìn vào quả cầu ở trên bàn sau lưng nàng, mặt
tràn đầy vẻ do dự, không biết có nên mạo hiểm vào lấy lại quả cầu hay không.

Diễm Quan Nhân không quay
đầu, bàn tay trắng nõn hướng về phía quả cầu, giống như là thi triển pháp
thuật, quả cầu bay lên, chậm rãi rơi thẳng vào bàn tay nàng.

Trợn mắt há hốc mồm. Mấy tiểu
hài tử không còn nhìn nàng với ánh mắt lo sợ, bất an mà ngược lại tràn đầy sự
ngưỡng mộ, xem nàng như là tiên nữ.

Đương nhiên, mấy đứa nhỏ có
tật lớn là hay quên, trong chốc lát lại cười ha ha hi hi, tiếp tục chơi đùa.

Nhìn cảnh đó, Diễm Quan Nhân
nhịn không được nghĩ trước kia Ngự Hoa cung có như thế không?

Khung cảnh tựa như tiên cảnh
nhưng lại trống trải, vắng lặng làm cho nàng không thể tưởng tượng được nhiều
năm trước kia nơi này cũng ồn ào, náo nhiệt...

Nàng cũng không hiểu được
cung chủ vì nguyên nhân gì mà lại nguyện ý thu nhận nhiều đứa trẻ mồ côi như
vậy, nhưng hiện tại cùng Thượng San ở trong Dục Nhi viên, nhìn bọn nhỏ chạy tới
chạy lui, trên mặt còn lộ rõ vẻ tươi cười, nàng dường như hiểu được chút ít.

Rất nhiều việc cho tới bây
giờ đều là Diễm Quan Nhân chậm rãi hiểu được.

Tựa như trước kia Ngự Hoa
cung không oán không hối hận thu dưỡng cô nhi cùng với tình cảm của Mỗ Mỗ và
Hoắc thúc thúc.

Việc này đối với nàng mà nói,
là bất khả tư nghị, khi Quản Tam Quốc kể sơ cho nàng nghe chuyện cũ của họ,
nàng đầu tiên là không thể tưởng tượng được nhưng sau lại phát hiện có thể hợp
tình hợp lý giải thích hết thảy.

Mỗ Mỗ hai lần tẩu hỏa nhập ma
đều là chuyện xảy ra trước đó rất lâu, lần đầu nàng không có ấn tượng gì, nhưng
lần thứ hai thì đã để lại ấn tượng rất sâu sắc.

Tuy rằng chuyện không xảy ra
trên người nàng, nhưng nhìn một người đột nhiên co rút lại chỉ còn chừng một
thước, đau đớn gào khóc, ngôn ngữ lộn xộn, sự thống khổ không thể nói được hết...

Nhưng là, này: “Không cần,
thành toàn ngươi... Ta không cần chịu loại tai họa này, ta không cần...,” thì
thào những lời vô nghĩa, nàng vẫn không thể giải thích được cuối cùng chỉ có
thể đem những lời nói này bỏ qua một bên.

Nếu là vì tình cảm đặc biệt
với Hoắc thúc thúc, như vậy, hết thảy đều hợp lý...

Hợp lý không chỉ là lời nói
lúc hôn mê, cũng bao hàm cả sự công đạo của Mỗ Mỗ trước khi chết, muốn nàng có
cơ hội đi xem cuộc sống của Hoắc thúc thúc thế nào.

Thực ra cũng không phải chỉ
nhờ nàng nhìn xem Hoắc đại phu sống thế nào, Mỗ Mỗ còn dặn thêm: “Đừng quấy
nhiễu vợ con hắn.” Chính là điều nàng không rõ.

Là vì nghĩ cho Hoắc đại phu,
một bên sợ quấy rầy cuộc sống của hắn, một bên lại nhịn không được mà tưởng
tượng đến cảnh hắn một nhà hòa thuận vui vẻ cho nên mới bị tẩu hỏa nhập ma hai
lần?

Chắp nối từng sự kiện lại
thành một mạch liên kết liền lạc nhưng Diễm Quan Nhân vẫn không rõ.

Cảm tình, rốt cuộc có gì tốt?

Nàng rất khó tưởng tượng Mỗ
Mỗ là một người quyết đoán, suy nghĩ thông minh, sáng suốt lại đau khổ vì tình.

Thậm chí còn vì vậy mà bị tẩu
hỏa nhập ma, chịu nỗi đau xương cốt bị co rút... hai lần!

Nếu yêu thương thực lòng mà
nguyện ý chịu sự tra tấn của tẩu hỏa nhập ma, như vậy chỉ cần đi một chuyến là
có thể biết được Hoắc đại phu thực ra không lấy vợ, vẫn thực rất yêu nàng thì
làm sao phải thương tiếc cả đời, đến nỗi chỉ có thể gặp nhau nơi hoàng tuyền?

“Ngươi nói, rõ ràng muốn gì
đó ngay tại trước mắt, chỉ cần thân thủ có thể lấy đến, vậy trong tình huống
nào ngươi sẽ lựa chọn buông tha, ngay cả đã đến tay cũng không muốn lấy,” không
quay đầu, Diễm Quan Nhân đột nhiên mở miệng hỏi.

Bắng hữu vừa mới kết giao của
nàng, Thượng San, mang theo hai bầu rượu ngon mới trộm được về, không nghĩ lại
bị hỏi vấn đề này nên có chút sửng sốt.

“Vấn đề này... rất khó trả
lời,” Thượng San thở dài rồi ngồi xuống một bên, đưa một bầu rượi cho Diễm Quan
Nhân, nói, “phải xem đó là cái gì thì mới có thể có phương hướng, đáp án.”

Diễm Quan Nhân thấy nàng nói
cũng như không.

Thượng San nhún nhún vai nói:
“Con người có rất nhiều mặt, một vấn đề không chỉ có một đáp án, mỗi đáp án
cũng chưa chắc tuyệt đối chính xác, sẽ không thay đổi.”

Cá tính sảng khoái, không
mang theo thành kiến, lại bao dung với mọi việc, không giống một nữ tử thế tục
bình thường làm cho Diễm Quan Nhân thích nàng, nguyện ý cùng nàng kết giao bằng
hữu.

Càng chơi càng hiểu, vì tính
cách nàng khác với nữ tử bình thường, sảng khoái, hào sảng làm cho Diễm Quan
Nhân ở chung cũng nhiễm được tính tự tại, nghe nói nàng đang quản lý Dục Nhi
viên nên mới có hứng thú tìm đến đây...

Cũng vì vậy, nàng mới cùng
Thượng San ở chỗ này...

“Như vậy...” Liền bởi vì đối
phương là Thượng San, làm cho Diễm Quan Nhân khó được vấn đề. “Nếu muốn, là một
phần cảm tình đâu?”

Báo cáo nội dung xấu