Thứ nữ - Chương 011 - 012
Chương 11
"A, là thứ
xuất Tứ cô nương sao? Đình Nhi là con trai trưởng đứng đắn của Vương phủ, Tôn
Tướng cũng quá đáng rồi, làm thế không phải là ô nhục Đình Nhi nhà chúng ta
sao?" Lưu thị ngạc nhiên kinh hô.
Nàng cũng không
phải thật lòng bất bình vì Đình Nhi, rõ ràng là đang cố ý châm chọc Đình Nhi
bản thân bị tàn tật, không xứng với trưởng nữ nhà người ta, Vương phi dù tính
tình tốt hơn nữa, cũng có chút không nhịn được, đang muốn quát nàng, thì đột
nhiên nghe một tiếng thét chói tai của Lưu thị.
Vương phi không
hiểu quay đầu nhìn, chỉ thấy Lưu thị đang một tay bưng lấy cái trán, thống khổ
nhìn về phía sau, bên trong vết đứt bắt đầu chảy ra máu, đong một tiếng nghiên
mực thượng hạng đang rớt ở bên chân Lưu thị.
Thị nữ Thanh
Hồng của Lưu thị nhìn thấy thế thì hoảng sợ, bước lên phía trước đỡ lấy Lưu
thị, thấy một tay Lưu thị dẫn còn nắm lấy hộp đựng thức ăn, nên liền giúp đỡ
lấy hộp đựng thức ăn qua.
Vương phi quay
đầu lại đi, đã nhìn thấy Lãnh Khiêm đang đẩy xe lăn của Hoa Đình tới đây.
"Ngươi...
Làm sao ngươi có thể đánh ta, ta làm sao cũng là di nương ngươi." Lưu thị
đau đến nước mắt cũng rơi xuống, tức giận liếc nhìn Lãnh Hoa Đình, cái tên bị
liệt chết tiệt, thật quá đáng, lại dám hạ thủ đối với nàng, đáng đời hắn cả đời
ngồi xe lăn, đáng tiếc những lời này nàng chỉ dám oán thầm trong bụng, không
thật sự dám mắng ra ngoài.
"Đình Nhi,
con không phải đang ngủ sao?" Vương phi mới lười để ý Lưu thị, người miệng
tiện nên đánh, bất quá, ánh mắt nhìn nhi tử cũng có chút không đồng ý.
Lãnh Hoa Đình
không có trả lời, chẳng qua là để cho Lãnh Khiêm đẩy xe lăn tiếp tục đi về
trước, đến bên cạnh Lưu thị, hắn nhẹ nhàng cúi người xuống, vươn ra bàn tay
trắng mịn thon dài, đem hung khí mới vừa rồi gây án nhặt lên, đây là nghiên mực
thượng hạng trước đó vài ngày phụ vương mới đưa cho hắn.
Cầm lấy nghiên
mực nhìn một chút, hoàn hảo, cũng không có bị rớt hư, rồi quay đầu hướng Vương
phi sáng sủa cười một tiếng, "Đúng vậy, thơ rất hay, chữ cũng đẹp, Đình
Nhi lấy ra cho phụ vương xem." Thanh âm thuần hậu khêu gợi, bình tĩnh đến
không mang theo một chút gợn sóng, thật giống như mới vừa rồi, người dùng
nghiên mực đập đầu di nương căn bản không phải là hắn.
Lưu thị giận đến
mức khóc lớn lên, "Tỷ tỷ, ngươi cũng không coi kỹ Đình Nhi, tính tình hắn
còn như vậy nữa thì..."
Lãnh Khiêm cũng
không đợi Lưu thị nói xong, trực tiếp đẩy xe lăn hướng thư phòng Vương gia đi
tới, khi lướt qua bên người, xe lăn rộng rãi nhẹ nhàng cán lên quần áo hoa lệ
của Lưu thị mà đi, Lãnh Hoa Đình ngay cả nhìn cũng không có nhìn Lưu thị một
cái.
Lưu thị giận đến
dậm chân một cái rồi đi theo sau, đúng lúc tìm Vương gia lý luận một phen, cũng
làm cho Vương gia tận mắt nhìn, cái tên bị liệt đần độn này lớn lối như thế
nào.
Vương phi cũng
lười, nên bất kể nàng, dù sao Đình Nhi hành động như vậy cũng không phải là một
lần hai lần, nàng đã sớm có thói quen.
Vương gia khoảng
hơn bốn mươi tuổi, lên tuấn tú đẹp trai nho nhã, một đôi mắt phượng ôn nhuận
sâu thẳm cùng Lãnh Hoa Đình rất là giống, hắn đang ở thư phòng xem xét công
văn.
Thấy Lãnh Hoa
Đình ngồi trên xe lăn đi vào, hắn có một chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó từ
sau bàn đọc sách đi ra, "Đình Nhi, hôm nay làm sao lại nhớ tới chuyện muốn
đến thăm phụ vương?" Trong giọng nói, thậm chí có chút mùi vị lấy lòng.
Lãnh Hoa Đình
miễn cưỡng nhìn về phía phụ thân, trong hai mắt trong suốt tinh khiết lộ ra
chút trẻ con, hắn từ trong lồng ngực lấy ra một cuộn giấy trắng, giống như hiến
vật quý vậy, nhẹ nhàng đưa cho phụ thân nhìn.
Vương gia cao
hứng nhận lấy, hỏi: "Là cái gì đây? Đình Nhi viết thơ sao?"
Đình Nhi rất lâu
rồi không có làm thơ cho mình xem, Đình Nhi năng lực sáng tác nhanh nhẹn, thông
tuệ dị thường, từ nhỏ liền quen thuộc Độc Chư Tử bách gia, mấy bước liền có thể
làm thơ, lớn lên lại tuấn nhã như trích tiên, Thế tử vị vốn đã sớm định cho
Đình Nhi rồi, nhưng ai ngờ một lần bệnh nặng, đã đoạt đi sự khỏe mạnh của Đình
Nhi, chẳng những hai chân từ đó không thể đi lại, chính là đầu óc cũng lúc tốt
lúc xấu, người đã mười tám tuổi rồi, nhưng còn giống như hài tử mười hai tuổi,
chưa trưởng thành, Vương gia nhìn thấy vậy rất là đau lòng, Giản Thân Vương là
tước vị thế tập (cha truyền con nối), Thiết Mạo Tử Vương cũng là vương vị vạn
người có một ở triều Đại Cẩm, hoàng gia không cho phép đường đường Giản Thân
Vương Thế tử lại là một người thân thể tàn tật, cho nên, Vương gia đã tìm danh
y khắp nơi mà vẫn trị không hết hai chân của Đình Nhi, đành phải đem Thế tử vị
để cho con lớn nhất Hoa Đường thừa kế.
Nhưng từ đó
Vương gia đã cảm thấy thua thiệt cho Đình Nhi, Đình Nhi mới là con trai trưởng
của mình a, huống chi lại con của mình cùng Uyển Nhi sinh.
"Thần thiếp thỉnh an Vương gia." Vương phi
đi vào, đúng lúc nhìn thấy Vương gia đang mở ra cuộn giấy viết bài thơ của Cẩm
Nương.
Vương gia nghe vậy thả cuộn giấy trong tay ra, tự mình
đỡ Vương phi đứng lên: "Uyển Nhi, không cần đa lễ, hôm nay đã đến Tôn
Tướng phủ à?"
Vương phi thản nhiên cười, chỉ vào cuộn giấy trên bàn
nói: "Thấy rồi chứ, cuộn giấy trên bàn chính là bài thơ của đứa bé kia
viết đấy."
"Nga, còn có thể là thi từ à, bổn Vương gia cũng
muốn xem một chút." Vương gia có chút ngoài ý muốn, xoay người đang muốn
đi xem.
"Vương gia, người cần phải làm chủ cho thiếp thân
a, Vương gia." Lưu thị đang đỡ cái trán, khóc lóc hướng Vương gia đi tới.
Vương gia sửng sốt, giương mắt nhìn nàng, Lưu thị khóc
đến như hoa đào gặp mưa, trên gương mặt xinh đẹp bức người tràn ngập ủy khuất.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Vương gia nhíu nhíu
mày.
"Vương gia, đứa nhỏ Đình Nhi này nếu không quản
giáo nữa sẽ không được, hắn thế nhưng dùng nghiên mực đập thiếp thân, người
xem, ra máu rồi nè." Lưu thị nói xong lắc lắc thân thể, cúi đầu đem vết
thương cho Vương gia nhìn.
Vương gia nhìn thấy cũng lấy làm kinh hãi, thật có một
cái lỗ, đang chảy máu nữa, không khỏi chìm mặt, "Hồ nháo, đã chảy máu rồi
tại sao còn không mời thái y."
Nhìn thị nữ Thanh Hồng của Lưu thị còn đang cầm cái
hộp đựng thức ăn đi theo, không khỏi trách mắng: "Ngươi còn ngu ngốc đứng
đó làm cái gì, mau đỡ di nương nhà ngươi trở về phòng, mau mau băng bó."
Vừa thương tiếc đối với Lưu thị nói: "Rất đau sao, một hồi hảo hảo băng bó
xong, phía trên thoa một chút thuốc, hai ngày nay cũng đừng có ra ngoài đi lại
nữa, ở trong viện nghỉ ngơi đi."
Giọng nói Vương gia ân cần ôn nhu, nhưng từ đầu đến
cuối cũng không có đối với Hoa Đình trách cứ nửa câu, Lưu thị sắc mặt trắng
nhợt, từ lúc nhi tử Hoa Đường của nàng được kế thừa Thế tử vị, nàng cũng được
thăng làm trắc phi, sáu năm đi qua, Vương gia vẫn không chịu đổi lời gọi, trong
phủ vẫn một mực kêu nàng là di nương, căn bản là không chịu thừa nhận nàng làm
bình thê, lời nói mới vừa rồi giống như đang quan tâm thương tiếc nàng, nhưng
bên trong cũng đã trách nàng tự tiện làm chủ mà đi đến thư phòng.
Thư phòng của Vương gia là ở phía trước viện, nữ nhân
hậu viện không được sự cho phép không thể đến thư phòng, nhưng nàng giống như
họ sao? Nàng đường đường là mẹ đẻ của Thế tử, trắc phi của Thân vương, những
thiếp thất kia không thể tới, thì nàng cũng không thể tới? Vương phi cũng không
tới sao?
"Vương gia, thiếp thân không đi nha, thiếp thân
nhìn thấy Vương gia công vụ bề bộn, sợ ngài mệt nhọc, cố ý tự mình làm vài món
điểm tâm đến thăm ngài, tại sao ngài có thể đuổi thiếp thân đi?" Lưu thị
không thuận theo mà làm nũng.
Vương phi ở một bên nghe thấy liền nhăn lại lông mày,
tuổi đã lớn như vậy rồi, còn nũng nịu, cũng không làm người khác ói, nhưng mà
nàng là người có tu dưỡng tốt, nên chỉ lạnh lùng nhìn, nhưng cũng không nói gì.
Lãnh Hoa Đình ở trước mặt phụ vương ngoan ngoãn ngồi
đó, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười trong sáng, ngay tại khi Lưu thị
lên án hắn đánh người, hắn cũng cười như vậy, không thay đổi, tựa hồ việc Lưu
thị nói căn bản không liên quan đến hắn.
"Ngươi không phải là đang bị thương ư, mau trở về
chữa trị mới tốt nhất, người nữa, mau đỡ Lưu di nương trở về." Vương gia
mở lời dụ dỗ.
Có hai bà tử lập tức đi vào, tiến lên giúp Lưu thị đi
ra ngoài.
Lúc này phía ngoài có gã sai vặt báo lại, Thế tử gia
cầu kiến.
Chương 12
Lãnh Hoa Đường so với Lãnh Hoa Đình chỉ lớn hơn một
tuổi, hắn dung hợp ưu điểm của Lưu thị cùng Vương gia, ngũ quan tuấn mỹ cường
tráng, thân hình thon dài cao ngất, giở tay nhấc chân đều lộ ra sự tu dưỡng
cùng ưu nhã, một đôi mắt đen như mực, trong sự lấp lánh thâm thúy còn lộ ra vẻ
trầm ổn không thuộc về cái tuổi này của hắn, không thể không nói, vị Giản Thân
Vương Thế tử này, là một vị tuấn nhã chỉ có ở giai công tử.
Hắn ở ngoài thư phòng gặp được mẹ đẻ của mình, thấy
hai bà tử đang vịn nàng, trong đôi mắt hiện lên một tia phiền não, nhưng vẫn
rất nhanh đi tới đây, "Di nương, ngài bị làm sao vậy?"
Lưu thị nhìn thấy nhi tử, lập tức mừng rỡ, nước mắt
vốn đã đè xuống lập tức bùng lên lại.
"Đường Nhi..." Lưu thị ủy khuất kêu một
tiếng.
Lãnh Hoa Đường có chút bất đắc dĩ, đây là ở trước thư
phòng của phụ vương, mẫu thân còn làm trò trước mặt hạ nhân gọi mình Đường Nhi,
nếu để cho phụ thân nghe thấy, nhất định sẽ mất hứng, nhưng hắn nhìn thấy trên trán
mẹ đẻ có vết máu, kinh ngạc trong lòng vẫn hạ xuống, chẳng lẽ mẫu thân lại chọc
Tiểu Đình tức giận?
"Di nương, đầu của ngươi làm sao vậy? Làm sao mà
chảy máu?" Mẫu thân của mình, dù có nông cạn thế nào đi nữa, cũng là mẫu
thân của mình, trong lòng Lãnh Hoa Đường nhìn thấy vậy liền thương tâm.
"Đường Nhi, ngươi cần phải giúp nương, đệ đệ
ngươi càng ngày càng thô bạo, bỗng nhiên không nói không rằng dùng nghiên mực
đập ta." Lưu thị rất muốn mắng người bị liệt Lãnh Hoa Đình kia mấy câu,
nhưng ở nhi tử trước mặt, nàng không dám, nhi tử từ nhỏ cùng người bị liệt kia
tình cảm không tệ, hắn so với Vương phi lại càng không thích nghe được có người
ô nhục người bị liệt kia.
Quả nhiên, Lãnh Hoa Đường vừa nghe thấy, trong mắt
chẳng qua là hiện lên một tia bất đắc dĩ, sau đó trấn an mẫu thân của mình,
nói: "Di nương, sau này ngươi nói chuyện chú ý một chút, Tiểu Đình hắn
không hiểu chuyện, chớ trách hắn, ngươi cũng đừng chọc hắn tức giận nữa, hắn là
hài tử đấy."
"Làm sao mà là hài tử, hắn chỉ so với ngươi chỉ
nhỏ hơn có một tuổi thôi, cũng sắp là người thành thân rồi, còn là tiểu hài tử
sao? Ngay cả ngươi cũng không giúp nương sao?" Vừa nói vừa điềm đạm đáng
yêu khóc lên.
Tiểu Đình muốn thành hôn? Lãnh Hoa Đường nhất thời bị
tin tức này làm kinh hãi, sắc mặt chìm xuống mất tự nhiên.
"Vương gia cũng chỉ sủng ái hắn, ngươi cũng sủng
ái hắn, thương thế hắn gây cho nương ngươi cũng không quản, được rồi, xem đi,
cứ cưng chìu tiếp đi, chỉ có vô pháp vô thiên thôi." Lưu thị còn đang thao
thao.
Lãnh Hoa Đường đột nhiên cũng cảm giác có chút buồn
bực, liền nhẫn nại an ủi: "Di nương, đầu của người bị thương, nhanh đi mời
thái y tới chữa trị đi." Rồi hướng về phía Thanh Hồng nói: "Bảo người
đi mời Đại thiếu nãi nãi tới hầu hạ di nương."
Lưu thị nghe nhi tử nói muốn để cho con dâu tới hầu hạ
nàng, trong lòng lập tức biết nhi tử vẫn đem nàng để ở trong lòng, tâm tình vốn
đang ủy khuất cũng tiêu tán không ít, nàng còn muốn nói tiếp chút gì nữa, thì
Lãnh Hoa Đường đối với hai bà tử kia liếc mắt một cái, hai bà tử liền liền vịn
Lưu thị đi.
Vào thư phòng, thấy phụ vương đang cùng đệ đệ xem một
cuộn giấy, còn Vương phi lặng yên đứng ở bên cạnh phụ vương cùng đệ đệ mà nhìn,
thỉnh thoảng có cầm khăn đi lau mồ hôi trên đầu Tiểu Đình, phụ vương thì đang
mỉm cười thấp giọng cùng đệ đệ nói gì đó, hình ảnh này rất ấm áp an bình, tựa
hồ ba người bọn họ mới là người một nhà, mà sự xuất hiện của mình giống như là
phá hư phần ấm áp cùng an bình kia, rõ ràng mình mới là con trai lớn của phụ
vương...
"Nhi tử thỉnh an phụ vương cùng mẫu phi!"
Lãnh Hoa Đường bước vào, ưu nhã hành lễ.
Vương gia quả nhiên rất ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn
thấy là hắn, thì nụ cười trên mặt cũng không giảm, nói: "Đường Nhi tới
đây." Liền cúi đầu nhìn cuộn giấy, ánh mắt cũng không ở trên người hắn
dừng lại lâu.
Vương phi đối với hắn dịu dàng gật gật đầu, vừa bảo
tiểu nha hoàn dâng trà cho Thế tử gia.
Lãnh Hoa Đình quay đầu lại nhìn ca ca, mép môi tràn ra
nụ cười xấu hổ, nhẹ nhàng lan tỏa ưu mỹ động lòng người như hoa thủy tiên, ánh
mắt Lãnh Hoa Đường trầm xuống, lấy lại bình tĩnh, cùng đệ đệ cười cười, ôn hòa
hỏi: "Tiểu Đình đang xem cái gì?"
Vương gia tựa hồ lúc này mới chú ý tới hắn, đối với
hắn vẫy vẫy tay nói: "Đường Nhi ngươi cũng tới xem một chút, đây là một
bài thơ của Tôn gia Tứ cô nương viết đó."
Tôn gia Tứ cô nương, tim Lãnh Hoa Đường đang treo cao
bỗng nhiên hạ xuống, thoáng cười nói: "Là cái vị Tôn gia tiểu thư nghị
hôn cho Tiểu Đình sao?" Vừa nói vừa bước gần mấy bước, đang muốn nhận lấy
tờ giấy kia, thì Lãnh Hoa Đình đã ra tay trước một bước đoạt mất, nhanh chóng
thu vào, hai bên lỗ tai đều đỏ, hai gò má trắng mịn cũng bị lây hai mảnh mây
hồng, xinh đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông.
Lãnh Hoa Đường không hề chớp mắt nhìn đệ đệ mình, bàn
tay đang vươn ra dừng lại ở không trung, trong mắt hiện lên một tia thần sắc
phức tạp.
Lãnh Hoa Đình cất xong cuộn giấy, liếc phụ vương của
mình một cái, ào ào nói: "Vật ở khuê phòng, tại sao có thể đưa cho nam tử
khác xem" Thanh âm trầm thấp thuần hậu như rượu ngon, nhưng mang theo chút
giận ý.
Lãnh Hoa Đường nghe xong liền ngây ngốc, nhịn xuống sự
mất mát trong lòng, nhưng ngay sau đó phá lên cười, "Phụ vương, người xem,
đệ muội còn không có vào cửa đâu, Tiểu Đình lại bắt đầu che chở rồi."
Vương gia nghe cũng cười, khó được dịp nhìn thấy tiểu
nhi tử của có bộ dạng đỏ mặt xấu hổ, hơn nữa, nhìn dáng dấp, Tôn gia cô nương
rất hợp ý với Đình Nhi, xem ra, hôn sự này cũng có thể sớm đi làm.
Vương phi cũng mang vẻ mặt vui mừng, mấy năm gần đây,
Đình Nhi tính tình càng ngày càng cổ quái, thường ngày ngay cả mẫu phi là mình
cũng không nguyện ý phản ứng, dù phụ vương hắn cùng hắn nói chuyện, hắn cũng
mang vẻ mặt đạm mạc, giống như không nhận ra vậy, không nghĩ tới bài thơ của
Tôn tiểu thư lại có thể lọt vào trong mắt của hắn, xem ra đây là duyên phận a,
thật là không hiểu được, hi vọng sau khi Tôn tiểu thư vào cửa, có thể thay đổi
tính tình của Đình Nhi, để cho hắn vui vẻ hơn.
Cẩm Nương cũng không biết mình chỉ tùy ý viết một bài
thơ nhỏ mà có thể lọt vào trong mắt trượng phu chưa cưới, nàng hiếm khi được
nhàn nhã đi chơi, ngồi ở trong nhà thêu cho tiểu đệ nhà mình một cái mũ đầu hổ.
Đệ đệ sắp đầy tháng rồi, nàng muốn làm vài thứ đưa
cho đệ đệ làm lễ đầy tháng, có khi nàng cũng thấy rất may mắn, mình xuyên qua
không chỉ được thân thể của nguyên chủ, còn kế tục trí nhớ của nguyên chủ, nàng
trước kia chưa từng thêu qua cái gì, chớ nói chi là cái gì là làm mũ đầu hổ,
khăn giầy..., nhưng chuyện rất kỳ diệu, chỉ cần nàng cầm lấy cây kim, đầu óc
không cần nghĩ, cũng biết nên hạ kim tới chỗ nào, trước kia những gì Tôn Cẩm
Nương biết, nàng cũng biết làm theo, tuyệt không lúng túng.
Tú cô ngồi ở bên người nàng, giúp nàng cố định lại vị
trí cho mũ đầu hổ.
"Cô nương, một hồi cái mũ liền làm xong, ta giúp
ngươi đi xem Tứ di nương nhé." Tú cô vá xong một kim cuối cùng, cúi đầu
cắn đứt sợi chỉ nói.
"Ừ, kể từ sau khi tiểu đệ sanh ra, vẫn không có
thời gian đi thăm, đúng lúc đem tổ yến hôm kia được Lão thái thái ban thưởng,
cho Tứ di nương đi." Vừa nói, nàng vừa ngồi thẳng lên, nghĩ tới sẽ gặp mẫu
thân vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, trong lòng có chút mờ mịt.
Tú cô nhìn vẻ mặt nàng vẫn vàng vàng, mấy ngày qua tuy
ăn uống đầy đủ, nhưng từ nhỏ vẫn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đâu có điều
dưỡng tốt nhanh như vậy, cô nương... Rõ ràng bản thân mình cũng rất thích uống
tổ yến...
"Di nương cũng không thiếu chút đồ này đâu, dù
sao nàng cũng sinh Đại thiếu gia, Lão thái thái sao có thể để di nương thiệt
thòi, cô nương ngươi cứ..."
"Hôm kia nghe Tứ Nhi nói, di nương thân thể không
tốt, tuy nói là Đại phu nhân có mời đại phu, nhưng cũng không nhìn ra là bệnh gì,
chỉ nói là mọi người trong tháng đều như vậy, ai, đệ đệ còn nhỏ mà..." Cẩm
Nương không đợi Tú cô nói xong, liền ngắt lời.
Tú cô cũng không nói gì nữa, tiếp tục giúp nàng vừa
may cái mõ giày.
Lúc này, Tứ Nhi nhảy cà tưng đi vào, trong mắt lóe lên
hưng phấn: "Cô nương, cô nương, Giản Thân Vương phủ đưa sính lễ tới, có
hai mươi bốn rương đó, so sánh với Trữ Vương phủ đưa còn nhiều hơn."
Cẩm Nương nghe liền thả cây kim trong tay xuống, nàng
không biết hai mươi bốn rương là cỡ bao nhiêu, nhưng so sánh với Trữ Vương phủ
còn nhiều hơn, chỉ sợ Đại phu nhân lại hận lên.
Tú cô nghe thấy cũng thật cao hứng, hỏi Tứ Nhi nói:
"Là Đại phu nhân cho người đi thu lễ sao?"
Tứ Nhi nghe nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Không
biết, ta cũng không có đi đằng trước xem, chỉ nghe Huệ Nhi ở đây nói."
Ánh mắt của Tú cô chợt lóe một cái, vội la lên,
"Chỉ biết chơi đùa, cũng không đi hỏi rõ ràng một chút, nhanh đi, nhờ
người quen biết, lén lút xem một chút đi."
Tứ Nhi nhìn vẻ mặt Tú cô cái gấp gáp, mặc dù không
hiểu là có ý gì, nhưng vẫn nhanh nhẹn chạy đi.
"Không ngờ so sánh với sính lễ Trữ Vương phủ đưa
tới còn nhiều hơn, ta xem Đại phu nhân thị là sẽ hận lên, chẳng qua là hi vọng
Lão thái thái có thể cho người trông coi tốt." Tú cô lo lắng thả kim trong
tay xuống, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, có chút tâm thần không yên.
"Ai, kệ nàng đi, dù sao nàng có hận hay cũng sẽ
không đối tốt với ta, ta không sao cả." Cẩm Nương cũng lười để ý những thứ
này, thật vất vả mới có cơm ăn, vừa không cần mỗi đêm mỗi ngày thêu thùa, tại
sao không thoải mái một chút chứ.
Tú cô nghe thấy liền ngón tay xỉ đầu của nàng:
"Ngươi ngu a, những thứ kia sau này đều là của hồi môn của ngươi đó, hai
mươi bốn rương, lại là của Giản phủ Thân vương đưa, khẳng định đều là thứ tốt,
nếu Đại phu nhân lấy mấy thứ đó toàn bộ đổi đi, đến lúc đó vào trong phủ bà bà,
nhìn thấy của hồi môn tạ lễ của ngươi kém như vậy, còn không phải là mất hết
mặt mũi sao, khi đó ngươi khóc không nổi nữa đó."
Cẩm Nương nào biết đâu rằng lại có những quy củ kết
hôn này, nàng còn không có chuẩn bị tốt để lập gia đình, cái thân thể này mới
mười bốn thôi đã phải gả, cũng không chịu gắng đợi chừng hai năm nữa sao, làm
sao bên Giản Thân Vương phủ lại vội vã như vậy chứ.
Ở trong lòng phỏng đoán vị hôn phu chưa từng gặp mặt
kia, cũng không biết trưởng thành có bộ dạng gì, hi vọng không nên quá khó nhìn
là tốt rồi a, ai, Giản Thân Vương phủ, tự mình đi tới hẳn là có thể làm sâu gạo
để được nuôi, thôi, dù sao cũng không phải mình, chỉ hy vọng gả được cho người
không phải là kẻ ác ôn là tốt rồi, có thể ăn no mặc ấm vừa không bị cưỡng bức
lao động trẻ em, vậy so sánh với ở Tướng phủ đã tốt hơn nhiều.
Khoản nửa canh giờ sau, Tứ Nhi trở lại, khuôn mặt nàng
nhỏ nhắn đỏ bừng, hai con mắt lòe lòe tỏa sáng: "Cô nương, cô nương."
Một đường vừa chạy vừa gọi.
Tú cô liền gõ đầu của nàng nói: "Gấp cái gì, từ
từ nói."
Tứ Nhi mệt thở khì khì ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ở bên
cạnh Tú cô, cầm lấy chén trà Tú cô đưa, ừng ực một hơi uống hết, rồi vững vàng
nói: "Ai nha, mẹ ơi, tất cả đều là thứ tốt, Giản Thân Vương phủ so sánh
với Tướng phủ của ta giàu có hơn nhiều lắm."
Tú cô nghe thấy làm bộ dáng muốn gõ nàng, Tứ Nhi liền
đem đầu co rụt lại, sợ nói: "Đừng đánh, ta không nói lung tung nữa
mà."
Tú cô nghe cả cười, nóng lòng hỏi: "Nói mau, là
thứ gì."
Tứ Nhi liền thần thần bí bí nói: "Mới vừa rồi ta
rất là mạo hiểm len lén chạy tới tiền viện, bất quá, thật sự là Đại phu nhân ở
đấy thu lễ, cũng may, Bạch đại tổng quản cũng đang ở đó."
Tú cô nghe thấy đầu tiên là lo lắng, sau đó nghe được
Bạch đại tổng quản ở đó, thì thở phào nhẹ nhõm, bất quá, sắc mặt vẫn có chút
nghiêm túc, lại thúc dục Tứ Nhi nói mau.
Tứ Nhi đang muốn mở miệng, thì Cẩm Nương đột nhiên nhớ
ra cái gì đó, nói: "Từ từ, đi lấy giấy bút, ngươi kể ra bao nhiêu, ta liền
ghi lại bấy nhiêu, cho dù sau này đồ có thật bị Đại phu nhân đổi đi, ta cũng
phải lấy lại, ở trong lòng tính toán lừa gạt à, đừng cho mọi người là kẻ ngu
cái gì cũng không biết."
Tú cô nghe xong cũng gật đầu, "Ừ, như vậy cũng
được, bất quá, biện pháp tốt nhất chính là tìm Bạch tổng quản lấy danh mục quà
tặng, Tứ Nhi nhanh đi đem giấy bút đến."
Giấy bút chuẩn bị xong, Tứ Nhi liền giống như đang trả
bài nói: "Nghe Trường Thanh ca ca ở tiền viện đọc danh mục quà tặng, ta
toàn bộ nhớ kỹ, hai mươi bốn rương có, Nam Hải Trân Châu một cái hòm, đồ trang
sức vàng đeo tay một hòm, đồ trang sức ngọc một hòm, tơ lụa năm mươi cây, gấm
Tứ Xuyên năm mươi cây..."
Tất cả đều được Cẩm Nương ghi xuống rõ ràng, nàng cũng
biết, hiện tại nếu mình tìm người đòi danh mục quà tặng, sẽ chỉ làm người ta
nói, nàng không tín nhiệm mẹ cả, đến lúc đó Đại phu nhân ở trước mặt Lão thái
thái nói ra nói vào, sẽ không tốt cho mình.
Bất quá, Giản Thân Vương phủ thật đúng rất có tiền,
chỉ mấy cái hòm vàng bạc châu báu kia cũng đủ mình cho ăn uống cả đời, xem ra,
cái khác không dám nói, chỉ sợ mơ ước làm sâu gạo hoàn toàn có thể thực hiện
được, Cẩm Nương cũng không có lý tưởng cao xa như những nữ tử xuyên qua khác,
lại không có bản lãnh thay đổi xã hội này, cũng không muốn đi ra bên ngoài
chuẩn bị làm ăn Đại phát tài vân vân, thời đại này, phái nữ vốn là không có
nhân quyền, muốn ra khỏi cửa đều phải được cho phép, đi ra ngoài còn có người
tiền hô hậu ủng xem chừng mình, cô gái xuất đầu lộ diện chính là hạnh kiểm xấu,
chính là có lỗi, còn làm ăn à, người đi mà nằm mơ đi.

