Thứ nữ - Chương 039 - 040

Chương 39

Tôn Vân Nương nói xong liền phất tay áo tiếp tục đi về
phía trước, Tôn Ngọc Nương vẫn rất nhiều chuyện lôi kéo nàng, hỏi không ngừng
miệng, nàng dự định chờ một lúc nữa khi không có người sẽ hỏi nữa, Đại tỷ tỷ
thương nàng nhất, mỗi lần mình làm nũng thì không bao giờ từ chối, nàng tự nói
với mình rồi, nói không chừng đây chính là yếu điểm của con quỷ nhỏ Cẩm Nương,
có được nó rồi, nàng muốn đem Tôn Cẩm Nương chà xát, đập dẹp tròn méo gì cũng
được, nàng ta sẽ trở thành như thế nào còn phải xem tâm tình của mình rồi,
càng nghĩ càng đắc ý, ngay cả cước bộ cũng tăng nhanh rất nhiều, ước gì lúc này
có thể quăng bỏ Cẩm Nương mới tốt.

Cẩm Nương cũng không nóng lòng, mắt thấy sắp tới bên
ngoài viện của Lão thái thái rồi, mấy bà tử canh giữ viện nhìn thấy các nàng
đến thì liếc mắt thăm dò, ngày thường Đại cô nương cùng Nhị cô nương không có
đi cùng với Tứ cô nương đâu, hôm nay sao ba người họ lại tới cùng nhau thế?

Tôn Vân Nương chân trước vừa nhảy vào viện của Lão
thái thái, thì Cẩm Nương chân sau đã nối gót đi vào, rồi len lén lấy tay nhéo
mạnh trên đùi mình một cái, đau đến nàng nặn ra vài giọt nước mắt, mang bộ dạng
của một bộ kẻ đáng thương, bịch bịch chạy đuổi theo hai vị tỷ tỷ ở phía trước.

"Đại tỷ tỷ, Đại tỷ tỷ, mới vừa rồi ngươi dạy rất
đúng, muội muội cũng không dám nữa như vậy, ngươi... vẫn nên đem nó nói rõ ràng
đi, muội muội ta, rốt cuộc đã làm ra chuyện gì khiến người người ruồng bỏ
chứ?" Cẩm Nương khóc lên tiến đến nắm lấy y phục của Tôn Vân Nương, một bộ
dạng cẩn thận sợ hãi, ăn nói khép nép.

Tôn Vân Nương cùng Tôn Ngọc Nương cả hai đồng thời ngơ
ngẩn, tiểu nha đầu này cử chỉ có phải điên rồi hay không? Đang yên lành tự
nhiên phát điên cái gì thế?

Bà tử giữ viện vừa nghe vậy, lỗ tai liền duỗi dài ra,
trong tâm tính của các bác gái trời sanh luôn có tính nhiều chuyện, càng là
chuyện bí mật thì càng làm cho ánh mắt vốn ảm đạm của hai nàng bỗng nhiên lòe
lòe tỏa sáng.

Bất quá, Tôn Ngọc Nương tính tình vẫn khá nóng nảy,
nên đưa tay ra phủi bàn tay của Cẩm Nương níu lấy y phục của Đại tỷ, trợn mắt
nhìn Cẩm Nương một cái, rồi mỉm cười quay qua nhìn Vân Nương nói: "Đại tỷ,
ngươi nhìn con quỷ nhỏ không biết tốt xấu này xem, ngươi giúp nàng giữ bí mật,
mà nàng thì lại cứ muốn ồn ào, ngươi cứ nói đi, chuyện này muội muội cũng rất
muốn biết đó, nói ra để giáo huấn nàng một chút cũng tốt, để cho nàng biết gì
là lớn nhỏ, cái gì là tôn ti trưởng thứ, mấy ngày qua ta bị con quỷ nhỏ này làm
cho tức chết rồi đó"

Tôn Vân Nương nghe xong thì trừng nàng một cái, lấy
tay xỉ trán nàng nói, "Mới vừa rồi còn bị lời của nàng mê hoặc, không biết
tốt xấu mà đi giúp nàng khi dễ tỷ tỷ ta, bây giờ đã biết cái gì là ruột thịt
rồi đúng không?"

Tôn Ngọc Nương hiếm khi đỏ mặt lên, nghiêng đầu ở đầu
vai Vân Nương chà chà, "Ta chỉ cảm thấy náo loạn thì chơi vui thôi? Ai mà
thèm để ý nàng nha, vừa xấu vừa nát, ngay cả một ngón tay út của Đại tỷ ngươi
cũng không bằng nữa."

Cẩm Nương lười nhìn tỷ muội hai người các nàng đóng
kịch, liền thở hổn hển vây quanh ở phía trước Tôn Vân Nương, khóc ròng nói:
"Đại tỷ tỷ, muội muội ta mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là tiểu thư đàng
hoàng ở trong phủ, danh tiếng của nữ tử lớn hơn trời, hôm nay nếu ngươi không
nói rõ, muội muội ta liền..."

"Ngươi định làm cái gì đó? Đi tìm chết a? Đi đi,
đi đi, không ai cản ngươi." Tôn Ngọc Nương khinh miệt đem một tay đẩy Cẩm
Nương ra, Cẩm Nương cũng mượn cái đẩy này, té ở trên mặt đất, "Các
ngươi... các ngươi khi dễ ta, các ngươi còn làm hư danh tiếng của ta, ta
muốn... ta muốn..." Muốn hồi lâu cũng không nói ra, chỉ bò dậy, ngó chừng
một cây hòe già ở bên cạnh, mang một bộ dạng muốn đập đầu vào đó...

Bên kia Hồng Tụ vén rèm đi ra, đúng lúc nhìn thấy Tứ
cô nương lại bị Nhị cô nương đẩy ngã trên mặt đất, mà bộ dáng của Tứ cô nương
thì giống như muốn tìm chết...

"Tứ cô nương, ngươi... đừng có vọng động."
Hồng Tụ bị làm cho sợ đến chân cũng mềm nhũn luôn, nhanh chóng ra lệnh cho bà
tử giữ viện.

Hai bà tử đầu tiên là ngóng tai để nghe chuyện thú vị,
lúc này thấy điệu bộ Tứ cô nương như vậy liền có chút hoảng sợ, hiện tại lại bị
Hồng Tụ một hô một tiếng, liền nhanh chóng lao đến kéo Cẩm Nương lại.

Có người lôi kéo, thì Cẩm Nương càng ra lực náo loạn,
"Các ngươi đừng kéo ta, để ta chết đi cho sạch sẽ, Đại tỷ tỷ nói ta đã làm
ra chuyện không mặt mũi gặp người, không có danh tiếng tốt, ta còn sống mà làm
cái gì?"

Mấy ngày qua thân thể của Lão thái thái đã khá hơn
chút rồi, đang được Tôn mụ mụ vịn ra ngoài vườn để đi lại, lúc này nghe ở bên
này có tiếng ồn ào, nên bảo Tôn mụ mụ giúp mình đi qua đây, vừa lúc nghe được
Tứ cô nương đang muốn chết muốn sống, không khỏi kinh ngạc rồi, ở trong mắt
nàng Tứ cô nương là người chững chạc cơ trí, hai ngày trước đây từ chuyện nàng
ấy nghĩ ra biện pháp giúp Tứ di nương thượng vị cũng có thể thấy được, tuyệt
đối không phải là người thích hồ nháo sanh sự, chẳng lẽ là bị người ta ép sao.

Tôn Vân Nương nhìn Lão thái thái đang nghiêm mặt đi
tới, mà Cẩm Nương còn mang bộ dạng ủy khuất muốn cùng mình liều mạng, không
khỏi vừa tức vừa bực, mình chẳng qua uy hiếp nàng mấy câu mà thôi, đâu đến nỗi
phải tìm chết tìm sống như vậy, con đĩ nhỏ kia rõ ràng là muốn ở trước mắt Lão
thái thái cho mình một trận đây mà.

"Ngọc Nương, ngươi lại khi dễ Cẩm Nương?"
Tôn Ngọc Nương trước giờ đều mang tiếng xấu, hơn nữa Hồng Tụ lúc này cũng đang
đưa mắt nhìn chằm chằm Ngọc Nương, nên Lão thái thái mới cho rằng là Ngọc Nương
khi dễ Cẩm Nương.

"Ta nào có? Nãi nãi, nàng cùng Đại tỷ tỷ náo
loạn đó, không có liên quan đến ta." Tôn Ngọc Nương vừa nghe thấy vậy
thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mấy ngày hôm trước nàng bị phạt chép Nữ huấn còn
chưa có xong đâu, vì vậy không thể để cho Lão thái thái cầm sai vừa phạt rồi,
nếu để cho nàng cấm túc, nàng hôm nay vừa đừng nghĩ xuất giá rồi, bận rộn đi
một bên phiết thanh minh.

"Vân Nương! Ngươi đã nói cái gì? Làm Cẩm Nương
phải đòi chết đòi sống thế?" Lão thái thái nhíu lông mày, đứa cháu gái lớn
này so sánh với đứa thứ hai thì dịu dàng chững chạc hơn nhiều lắm, làm sao mà
nàng lại cùng Cẩm Nương náo loạn như dậy.

"Hồi nãi nãi, cháu gái... cháu gái cũng không có
nói gì, chỉ một mình nàng tự náo loạn thôi." Tôn Vân Nương lúc này thật
khao khát muốn xé rách mặt của Cẩm Nương đi, nàng ta dám cố ý đợi đến viện của
Lão thái thái mới náo loạn.

"Tôn Cẩm Nương, đừng tưởng rằng ngươi cùng Giản
Thân Vương phủ nghị hôn thì tự cho là có bản lãnh, chuyện này còn không có chắc
đâu, bản thân ngươi là cái dạng gì trong lòng tự hiểu rõ ràng, đừng để cho ta
nói ra những lời không dễ nghe, đến lúc đó, đừng nói là Giản Thân Vương phủ, dù
là những nhà giàu có ở trong kinh thành người ta cũng sẽ không cần ngươi?"
Cẩm Nương đột nhiên học thanh âm cùng ngữ điệu của Tôn Vân Nương giống như đúc,
đem lời nói trước đó của nàng không sót chữ nào, toàn bộ nói ra ngoài.

Rồi nhẹ nhàng hỏi Tôn Ngọc Nương, "Nhị tỷ tỷ, lúc
ấy ngươi cũng nghe thấy đúng không?"

Bởi vì Cẩm Nương nháy quá giống, tựa như tự miệng Tôn
Vân Nương thuật lại vậy, khiến Tôn Ngọc Nương bị kinh hãi mở to hai mắt nhìn
nàng, nên theo bản năng mà gật đầu: "Ách, ngươi... ngươi ngay cả mở miệng
cùng giọng điệu cũng giống như đúc."

Lão thái thái lập tức đen mặt, người khác nghe không
hiểu được lời nói của Tôn Vân Nương nhưng mà nàng vừa nghe đã hiểu rõ ràng,
thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, trước mắt nạp lễ lần ba lần bốn của Giản
Thân Vương phủ sắp đưa đến rồi, nếu thật để cho Giản Thân Vương phủ biết Cẩm
Nương có bệnh ở phương diện sinh con cái, họ mà không từ hôn mới là lạ đó? Vân
Nương, nha đầu này muốn tức chết mình sao?

Hai tay của Lão thái thái đều đã run lên, ngay cả đôi
môi cũng có chút đen, Cẩm Nương thấy vậy trong lòng liền dâng lên một tia thẹn
ý, Lão thái thái bị bệnh cao huyết áp, mình không nên trong lúc thân thể của bà
vừa mới khởi sắc, mà mượn chuyện này tới kích thích bà, nghĩ vậy liền nhanh
chóng thu tiếng khóc, đi tới phía trước đỡ lấy Lão thái thái, "Nãi nãi,
người đừng giận nữa, đừng tức giận, ta... ta không náo loạn nữa, muốn nói thì
cứ nói thôi, nhiều nhất..." Bàn tay đã bắt được tay của Lão thái thái nên
dùng sức đè lại huyệt vị ở lòng bàn tay, nhấn mạnh một cái rồi mới buông lỏng
ra, sau đó xoa huyệt cho Lão thái thái thở đều.

Lão thái thái đỡ hơn rất nhiều, bà quay đầu lại trìu
mến nhìn vào mắt của Cẩm Nương, đứa nhỏ này rất là hiếu thuận, hơn nữa còn biết
chút ít phương pháp bấm huyệt, so với hai cái đứa ngang ngược sanh sự, quấy rầy
mình thì tốt hơn rất nhiều, vậy mà phải làm thứ xuất.

Chương 40

Hôm nay Lão gia đã vào triều dâng tấu chương rồi, Lão
thái gia cũng sẽ không phản đối, chắc khoảng, qua hai ngày nữa sẽ nhận được
lệnh Tứ di nương, đến lúc đó, nàng ấy xem như là con dòng chính rồi, như vậy
hài tử này dù có gả đi ra ngoài, cũng chỉ làm cho Tôn gia nở mày nở mặt hơn, mà
không giống hai đứa kia, không lúc nào làm cho người ta bớt lo.

"Vân Nương, không tới nữa tháng là ngươi phải
xuất giá rồi, nửa tháng này ngươi hãy đàng hoàng sống ở trong viện của mình,
nửa bước cũng không cho ra khỏi cửa, ở đó chờ kiệu hoa đến rước là được, Ngọc
Nương, ngươi cũng vậy, phạt ngươi chép nữ giới thêm một trăm lần nữa." Lão
thái thái nói xong liền xoay người.

Tôn Vân Nương cùng Tôn Ngọc Nương giận đến trên mặt
lúc đỏ lúc trắng, Lão thái thái ngay cả hỏi cũng lười được hỏi thêm các nàng
một tiếng, cứ như vậy mà tin tưởng lời nói của con quỷ nhỏ kia?

"Nãi nãi..." Tôn Vân Nương rất ủy khuất,
mình chẳng qua là uy hiếp Tôn Cẩm Nương thôi, cũng không có đem chuyện kia nói
ra, nãi nãi làm vậy cũng quá thiên vị rồi.

Lão thái thái nghe thấy liền dừng bước, quay đầu lại
lạnh lùng nhìn nàng nói: "Ngươi muốn nói cái gì trong lòng ngươi hiểu rõ,
hôm nay coi như ngươi thông minh, nếu sau ta không muốn ở trong phủ nghe được
lời nói không đứng đắn nào nữa, lần đầu nên ta tạm tha cho ngươi một lần, còn
nữa, ngươi sau này ngươi vào Trữ Vương phủ rồi hãy học khôn một chút, cái gì có
thể nói cái gì không thể nói phải tự hiểu rõ ràng, trong Trữ Vương phủ nước
cũng rất sâu, ở trước mặt cha mẹ chồng nếu nói sai nửa câu, ngươi cũng chỉ có
đường chết thôi, đến lúc đó, đừng bị người bỏ rơi phải quay trở về là
được."

Lão thái thái một phen nói năng tàn nhẫn, trong lời
nói như có cỗ chày gióng chuông, Cẩm Nương bội phục đến phải ngũ thể đầu địa
(hai tay hai chân và đầu cúi sát xuống đất) rồi, lời này nghe giống như đang
dạy Tôn Vân Nương sau khi gả ra ngoài phải biết làm người như thế nào, nhưng
lại càng cảnh cáo nàng ta, chuyện kia chỉ có thể sống để bụng chết mang theo,
dù được gả đi ra ngoài, thì ở Trữ Vương phủ cũng không thể nói lung tung, đem
tất cả những tính toán của Tôn Vân Nương muốn đem chuyện này phát ra ngoài hoàn
toàn phá hỏng.

Tôn Vân Nương bị mắng đến mặt trắng nhợt, gương mặt
cúi xuống giấu đi, nghẹn tức gần chết, nhưng lại không dám phát tác, còn phải
đàng hoàng đáp ứng, cung thủ hành lễ, đưa Lão thái thái trở về phòng.

Chẳng qua chỉ chớp mắt trong lúc xoay người, ánh mắt
nhìn Cẩm Nương không chỉ nổi giận, mà còn oán độc.

Cẩm Nương đã sớm thu lại nước mắt, một bộ dáng biết
điều và hiểu biết dìu Lão thái thái vào phòng, Tôn Ngọc Nương không duyên không
cớ cũng phải chịu phạt, trong lòng cũng tức giận ngút trời, nhớ tới một chút
nhiệt tình vì được xuất phủ gặp người mình thích đã bị giập tắt hoàn toàn, hiếm
khi có được cùng chung mối thù nên liền theo sát Tôn Vân Nương đi trở về.

Cẩm Nương vừa vào nhà, Lão thái thái đã chìm mặt, lạnh
lùng đối với Cẩm Nương nói: "Ngươi đã biết sai chưa?"

Cẩm Nương liền giật mình, nhưng lập tức thành thật quỳ
xuống ở trước mặt Lão thái thái: "Cẩm Nương hẳn nên ẩn nhẫn."

Lão thái thái thấy thái độ biết thời thế của nàng,
liền khẽ gật đầu: "Cũng không phải là chuyện nhẫn nhịn hay không, mà là
chuyện không nên ở nơi này trước mặt mọi người ép nàng ta, hôm nay người nói là
Vân Nương, nàng ta tính tình chững chạc một chút, nếu như là Ngọc Nương thì…,
sợ là đã huyên náo đến toàn bộ mọi người trong phủ đều biết, cuối cùng người
chịu thiệt hại cũng chỉ bản thân ngươi."

Cẩm Nương vừa nghe, thấy cũng đúng, uy lực của lời đồn
đãi có bao nhiêu? Quả thật không thể đo lường được, một truyền mười, mười
truyền một trăm, ý chính vốn có cũng có thể bị truyền tụng đến thay đổi hoàn
toàn, mà người bị bệnh thì mới chịu thiệt thòi nhất, cho dù sau này bệnh mình
có khỏi đi nữa, thì tiếng xấu cũng đã truyền ra ngoài, dù Giản Thân Vương phủ
có thích mình hơn nữa, sợ là cũng không muốn nữa, chỉ cần Giản Thân Vương phủ
vì thế mà từ hôn, vậy sau này mình cũng sẽ không có người tới cửa nghị hôn nữa,
nghĩ tới đây, Cẩm Nương ứa ra mồ hôi lạnh, đầu cúi càng thấp hơn.

"Tạ Lão thái thái dạy bảo, Cẩm Nương biết sai
rồi."

Lão thái thái thấy bộ dạng hối lỗi của nàng, biết nàng
đã hiểu, khóe miệng liền câu lên một nụ cười, "Nhưng mà, ngươi đã nghĩ ra
biện pháp để cho ta biết, cũng là chuyện tốt, coi như phòng ngừa rắc rối có thể
xuất hiện sau này, chẳng qua là, người bên cạnh ngươi, phải xem chừng cẩn thận,
cũng nên điều tra một chút, người như vậy nếu vẫn giữ lại ở bên ngươi cũng
không tốt, vẫn nên sớm dọn dẹp đi, xem như đề phòng trước, tương lai nếu đi
theo ngươi gả ra ngoài, e là sẽ ở trong Giản Thân Vương phủ gây chuyện cho
ngươi nữa."

Cẩm Nương nghe xong thì ngẩn ra, khi Tôn Vân Nương nói
ra lời đó, trong lòng nàng đã có chút ít hoài nghi, lúc này Lão thái thái nhắc
lại, nàng càng hiểu hơn, chẳng qua, nhất định phải là người bên cạnh nàng sao?
Không phải là người trong nhà Lão thái thái, hay là, Lưu thái y à?

"Nhất định là người trong nhà của ngươi, ta sống
đến từng này tuổi rồi, cái nhìn nhất định không sai, Lưu thái y mặc dù có chút
cổ hủ, nhưng rất thận trọng, nếu không, hắn cũng khó có thể ở Thái y viện lăn
lộn nhiều năm như vậy.” Ánh mắt như đao của Lão thái thái, lập tức nhìn thấu
tâm sự của Cẩm Nương "Không phải nói là muốn đi Trữ Vương phủ sao? Được
rồi, Hồng Tụ, đem bộ trang sức vàng có cẩn ngọc lấy ra, thưởng cho Tứ cô nương,
trâm cài đầu cần phải đổi rồi, hôm nay ở chỗ đó tất nhiên sẽ tề tựu nhiều danh
gia khuê tú trong kinh rồi, nên không thể quá kém cỏi, sẽ mất thể diện của
Tướng phủ chúng ta."

Hồng Tụ cười đi ra phía sau, Tôn mụ mụ liền nhân cơ
hội đỡ Cẩm Nương dậy, Cẩm Nương cao hứng nói cám ơn dạ, trong mắt cũng lộ ra
vui mừng, thấy vậy Lão thái thái trong lòng chua xót, cây trâm vàng khảm ngọc
đối với Đại cô nương Nhị cô nương mà nói thì chẳng đáng là gì.

Mới vừa rồi thấy ba cháu gái cùng cười song song mà
đứng, dù mỗi người đều trong sáng xinh đẹp, nhưng Tứ cô nương vẫn ăn mặc kém
nhất, hi vọng Lão gia hôm nay dâng tấu chương xin bình thê không bị cản trở là
tốt rồi, nếu Tứ di nương mà thành bình thê, thì theo quy chế chi phí của Tứ cô
nương cùng Hiên ca nhi sẽ phải tăng lên nhiều, Đại phu nhân cũng không có thể
nói cái gì cả.

Cẩm Nương từ trong viện của Lão thái thái đi ra ngoài,
liền dẫn Tú cô trở về Tử Viên, Tứ Nhi Bình Nhi vẫn ở trong phòng vẫn làm quần
áo mùa thu, hôm kia Lão thái thái có thưởng mấy cây vải tốt, Cẩm Nương liền
thưởng cho các nàng một cây, rồi chia ra thành mấy phần cho nhau, chẳng qua là
vải thừa mà may cho mình bị giữ lại, sau đó hai nha đầu này liền lấy làm quần
áo mùa thu cho riêng mình.

Cẩm Nương nghĩ tới lời nói của Lão thái thái, trong
lòng cảm thấy khó chịu, Tứ Nhi cùng Bình Nhi sẽ có người phản bội nàng sao? Từ khi
xuyên qua đến giờ, hai người này đều là tiết kiệm phần ăn của mình cho nàng ăn,
cùng chung qua hoạn nạn, nàng làm sao cũng không nhẫn tâm đi hoài nghi các
nàng.

"Không phải nói là đi Trữ Vương phủ sao? Tại sao
lại trở về?" Tứ Nhi giương mắt thấy Cẩm Nương cùng Tú cô trở lại, cũng
không có đứng dậy, cố vá cho xong kim cuối cùng, mới hỏi.

Bình Nhi cũng nhìn thấy trang sức trên đầu Cẩm Nương
đã được đổi, liền thả công việc trong tay ra rồi đứng lên, đến gần Cẩm Nương:
"Cô nương lại được ban thưởng thứ tốt rồi, thật đúng là đẹp quá, nhìn ở
giữa giống như là gắn Ngọc tốt vậy, kim bộ giao này thật là lớn, chắc là nhiều
vàng lắm đó."

Cẩm Nương thấy nàng ấy nhìn chằm chằm kim bộ giao trên
đầu mình không chớp mắt, liền cầm lấy cây trâm ngọc lúc trước cài, nói: "Lão
thái thái ban thưởng đó, cái này, hiện tại cho ngươi."

Bình Nhi vui mừng, vội vươn tay nhận lấy, lúc trước
đây cũng là cành ngọc trâm tốt nhất mà Cẩm Nương cài, chẳng qua là có cái mới
rồi nên không cần cái cũ nữa, dù hơi cũ, nhưng vẫn là thứ tốt, ít nhất cũng trị
giá mười hai lượng, đủ bạc để nàng xài trong nhiều tháng liền đây.

Tứ Nhi đang cúi đầu cắn sợi chỉ, nghe thấy Cẩm Nương
thưởng cho Bình Nhi, nàng chẳng qua chỉ cười cười, trong mắt rất bình tĩnh,
không có một chút bất mãn vì chuyện Cẩm Nương chỉ thưởng cho Bình Nhi mà không
có thưởng cho nàng, Tú cô nhìn thấy liền gật đầu, Tứ Nhi là một người thật thà
chất phác, không phải là thứ thấy tiền sáng mắt.

"Thời gian không còn sớm, cô nương, đồ đã hảo hảo
thu về, chúng ta phải đi Tiền viện gấp, nếu không để cho Nhị cô nương các nàng
chờ lâu sẽ tức giận đó." Tú cô lôi Cẩm Nương đi ra ngoài.

Bình Nhi Tứ Nhi liền đưa cả hai đến ngoài phòng, Cẩm
Nương vốn còn muốn nói thêm vài lời nữa, nhưng vì Tú cô cứ nắm thật chặt tay, ý
bảo nàng phải đi mau.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3