Thứ nữ - Chương 060 phần 1

Chương 60

“Tứ thẩm tặng cho tướng công hai giai nhân thượng
hạng a, thiếp thân đang nghĩ, chọn ra một ngày tốt lành, đưa các nàng
đến phòng tướng công để ra mắt.” Cẩm Nương mỉm cười nói, nhưng trong
đôi mắt lại bốc lên hai ngọn lửa. Bên ngoài thì đang tìm cách chuẩn
bị mang vào, trong nhà thì lại muốn vụng trộm với yêu tinh. Con bà
nó, đây không phải chỉ có một mình Tiểu Tam a, mà còn có Tiểu Tứ,
Tiểu Ngũ. Cuộc sống sau này dài như vậy, không chừng có thể đếm đến
người số mười a, nếu không ngăn ngừa sớm, ngày tháng sau này làm sao
có thể sống qua.

“Trong phòng ta? Trong phòng ta không phải có
nương tử nàng đó sao?” Sắc mặt Lãnh Hoa Đình không thay đổi, giống như
chuyện này cùng hắn không có quan hệ nhiều lắm, giọng điệu vẫn cứ
nhàn nhạt.

“Đến lúc đó, thiếp nhân sẽ nhường chỗ cho các
người, tướng công chỉ cần để ý đến khoái hoạt của bản thân là
được.” Hàm răng của Cẩm Nương lại ngứa ngáy, nguyên tưởng rằng tiểu
này thế nào cũng bộc lộ một chút phản ứng, nhìn hắn cũng không
giống với một người để mặc cho người khác điều khiển sắp xếp.

“Nương tử thật là tốt, ừ, người đâu? Đến chưa?”
Khóe môi của Lãnh Hoa Đình câu lên, khuôn mặt khôi ngô mang theo ý cười.
Hắn nói chuyện rất bình thường, cũng không bày trò giỡn ác hay giả
bộ hồn nhiên, khiến cho Cẩm Nương lại càng tức giận hơn, ném con mắt
liếc nhìn Bình Nhi ở bên cạnh.

Trên mặt của Bình Nhi tựa hồ vừa vui vừa buồn,
một bộ dạng đang suy nghĩ lợi và hại, đôi môi mấp máy không biết đang
nghĩ cái gì, cái khăn trong tay bị vắt lại thành một nhúm nhăn nheo,
dùng hết sức lực để vắt giống như muốn đem chiếc khăn không liên quan
kia vắt ra nước.

“Hừ, đúng vậy a, thiếp thân sao có thể không
tốt được sao? Tướng công là trời a.” Cẩm Nương không nhịn được, lời
nói phát ra ngày càng chua, thực sự rất tâm phiền ý loạn, quay qua
nói với Bình Nhi: “Ngươi còn đứng ở nơi này làm cái gì? Ra ngoài làm
việc.”

Bình Nhi nghe được liền hoảng hốt, Cẩm Nương từ
sau khi rơi xuống nước đến nay, con người đã trở nên thay đổi rất
nhiều, chưa bao giờ từng to tiếng đối với mấy người lớn nhỏ các
nàng. Ngay cả ngày ấy, khi nàng cùng Liễu Lục bị Thiếu gia mê hoặc
rồi bêu xấu, nàng ấy cũng chỉ trích hai người các nàng, nói muốn
đem các nàng ra ngoài vẩy nước quét sân trong một tháng, nhưng vẫn
chưa quyết tâm thực thi, vẫn giữ bên cạnh để hầu hạ. Nhưng hôm nay sao
lại như vậy?

Nàng liếc mắt nhìn Thiếu gia, Thiếu gia hôm nay
rất kì quái. Trước kia thấy nàng, hắn luôn lạnh lùng, trong mắt lộ
vẻ chán ghét, phảng phất giống như nàng và Liễu Lục bị bệnh lây
nhiễm vậy, cũng không để cho các nàng đến gần người hắn.

Nhưng hôm nay lại cố ý gọi nàng vào phòng,
giúp hắn mài mực, Xuân Hồng cùng Liễu Lục thấy được, ánh mắt đố
kị liền phóng tới, Bình Nhi trong lòng cảm thấy vui vẻ vô cùng, trái
tim như muốn nhảy ra bên ngoài.

Đứng hầu hạ bên người Gia, nhìn hắn tao nhã đề
bút, khuôn mặt kia thực sự xinh đẹp tuyệt trần, nhìn khuôn mặt ấy
nàng không thể kiềm chế trái tim đang đập rất nhanh của mình. Nếu…
nếu có thể là người của Gia, trở thành Di nương của Giản Thân vương
phủ, và trở nên danh giá và tôn quý? Đến khi trở về nha, mấy người
tẩu tử còn không ra sức nịnh nọt nàng sao?

… Gia vừa rồi đối với nàng cũng rất hài lòng
đi, khi đang viết này nọ, nàng vẫn được nhìn thấy, nhưng Thiếu phu
nhân vừa đến, liền thu lại không cho nhìn. Xem ra… xem ra trong lòng Gia
có nàng sao?

Thế nhưng khi nàng đưa mắt nhìn Gia, Gia lại không
có nửa điểm phản ứng, trong lòng liền có chút ít mất mát, cuối
thấp đầu, mang theo vẻ mặt ủy khuất đi ra ngoài.

Bình Nhi vừa đi, trong nhà chỉ còn lại đôi phu
thê. Cẩm Nương không thèm nể nang gì nữa, đặt mông xuống ngồi đối
diện Lãnh Hoa Đình, tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Chưa tới, ngươi
sốt ruột a!”

Lãnh Hoa Đình giương mắt nhìn nàng, trong mắt
tựa tiếu phi tiếu, đẩy xe lăn đi đến bên cạnh Cẩm Nương, nghiên đầu dựa
vào, thờ ơ không để ý lắm nói: "Ta không vội, là nương tử vội mà.
Nương tử không phải muốn chuẩn bị để đưa người tới phòng ta sao?”

Cẩm Nương vừa nghe liền nổi giận, đùng đùng
đứng lên, cuối đầu nhìn hắn: "Nam nhân các ngươi chính mình vừa
ham ăn vừa háo sắc, lại còn muốn bắt nữ nhân chúng ta hiền lành
phóng khoáng. Ngày hôm nay ta nói cho ngươi biết, ta không phải là người
hiền lành, ta cũng không phải là người phóng khoáng để cho ngươi rước
người về phòng.” Nàng nói một hơi, danh xưng “thiếp thân” kia ngay lập
tức bị vứt ra sau đầu.

Lãnh Hoa Đình vẫn nghiêng đầu, trong mắt phượng
lóe lên tia ranh mãnh, không nghĩ tới nha đầu này một khi tức giận lại
bùng nổ đến như vậy. Nhưng cũng rất tốt, có chuyện gì cũng bộc lộ
ra bên ngoài, không giống như những nữ nhân trong phủ, mỗi ngày đều
giả bộ ôn nhu hiền thục, sau lưng thì sử dụng âm mưu tìm cách hại
người.

“Ta thấy nương tử không phải là ngươi giả bộ
phóng khoáng, mà là người rất ngay thẳng a.” Hắn vẫn mang bộ dạng
tự tiếu phi tiếu, Cẩm Nương tức giận quát hắn, hắn cũng không tức
giận lại, bộ dạng không nóng không lạnh của hắn làm cho Cẩm Nương
càng tức giận hơn.

“Những chuyện khác có thể hào phóng, nhưng
việc này ta phải keo kiệt ngay, ngươi… ngươi đừng có âm không âm, dương
không dương (đồng nghĩa với “không nóng không lạnh”), nhất định phải
nói cho rõ ràng.” Thanh âm của Cẩm Nương cao lên vài phần, Lãnh Hoa
Đình rốt cuộc cũng nhíu mày lại, đưa tay kéo nàng vào trong lồng
ngực của mình, lấy tay che miệng nàng lại.

“Nhỏ giọng một chút, cho dù không hiền lành
cũng đừng nên nói lớn cho toàn bộ người trong viện đều nghe thấy đi.”
Hắn hiếm khi có được một chút nghiêm túc, trong thanh âm cũng mang theo
tia lo lắng.

Cẩm Nương bị hắn bịt miệng lại, mũi ngửi thấy
một mùi hương nhàn nhạt trên tay hắn, chắc chắn là do ban nãy viết
chữ. Lại nghĩ tới hắn viết thứ gì cho Bình Nhi xem nhưng không cho
nàng xem, trong ngực lại tăng thêm vị chua, cố gắng tách bàn tay hắn
ra, miệng vừa được tự do liền muốn mở miệng mắng.

“Nương tử… đừng nháo…” Tiếng nói của hắn mang
theo âm khàn khàn, đôi tay ôm nàng bỗng siết chặt hơn, dường như muốn
đem nàng dán vào thân thể hắn, thanh âm rất ám muội, khiến đôi lông
mày của Cẩm Nương không khỏi nhướng lên, trong lòng cũng bắt đầu
hoảng hốt, theo phản ứng của bản năng đứng lên từ trong lòng hắn, như
muốn từ chối.

Mang theo mùi thuốc yếu ớt, khuôn mặt hắn dần
hướng xuống, dán vào trong cổ nàng, thanh âm nhè nhẹ như cánh hoa bay
nhẹ nhàng trong gió: “Nương tử, có phải… ngươi đang ghen hay không? Hành
động không có chừng mực như vậy, là vì ngươi để ý đúng không?”

Ách… Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà.
Trong mắt Cẩm Nương, bọn họ là vợ chồng, cho dù là yêu hay không yêu,
vợ chồng cũng chỉ nên một đối một, không được phép có người thứ ba
tiến vào. Không yêu có thể ly hôn nhưng không được ngoại tình. Đây là
tư tưởng đến từ hiện đại của nàng, đã thâm căn cố đế (ăn sâu bén rễ
trong lòng), cho dù đã lăn lộn ở nơi này được nửa năm, thấy được rất
nhiều thường hợp nhất phu đa thê. Nhưng khi đối mặt với hôn nhân của
chính mình, trong đầu nàng vẫn tiếp tục giữ vững suy nghĩ ấy.

Yêu nghiệt hôm nay làm sao vậy? Giống như đã thay
đổi thành một người khác, làm sao…

Nàng một hồi lâu vẫn không lên tiếng, trái tim
ấm áp của Lãnh Hoa Đình bắt đầu chìm xuống. Mình làm sao vậy? Thấy
nàng chống hông không để ý hình tượng, nổi máu ghen, bày ra một bộ
dạng nữ nhân chanh chua lại làm hắn động tâm? Còn có, thân thể của
nàng ở trong lòng hắn không ngừng vặn vẹo, làm cho thân thể hắn nổi
lên cảm giác, lại còn... ấm đầu nói những lời đó? Đúng là tự mình
đa tình, đã bao nhiêu năm, chẳng lẽ còn không rõ sao, nữ nhân cũng tốt,
nam nhân cũng được, cái bọn họ nhìn trúng chẳng qua chỉ là bề ngoài
đẹp đẽ của hắn mà thôi, có mấy người sẽ thật tâm với hắn đây?

Hắn từ từ buông tay ra, đẩy Cẩm Nương trên người
mình xuống dưới.

Cẩm Nương bất ngờ không kịp phòng bị đã bị
hắn đẩy ngã trên mặt đất. Rõ ràng ban nãy còn tình cảm nồng nàn
chân thật, vậy mà một lát sau lại giống như người điên đẩy nàng
xuống. Lúc trước còn tưởng rằng tiểu tử này đang giả bộ, nhưng bây giờ
Cẩm Nương có thể hoàn toàn xác nhận, bệnh tâm thần của tiểu tử này
có tính chất gián đoạn. Nghĩ đến hai người sắp chuẩn bị vào cửa,
Cẩm Nương liền nhẫn nhịn, khó có khi nhẫn nại bò từ mặt đất dậy,
ngồi trên ghế.

Ổn định lại tinh thần, xem như những hành động
ôn nhu cùng thô lỗ lúc nãy của hắn đối với nàng chưa từng phát sinh.

“Tướng công, vậy hai người kia, ngươi… thực sự
muốn thu nạp sao?” Cẩm Nương một bộ dạng nghiêm trang, hoàn toàn không
giống hình tượng nữ nhân đanh đá lúc nãy, khẩu khí cũng là giọng
điệu bàn bạc.

Lãnh Hoa Đình cũng nghiêm túc, nhướng mày hỏi:
"Thu thì làm sao, không thu thì làm sao?”

Lời này giống như cố tình khiêu khích, Cẩm Nương
hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh: "Nếu thu vào,
vậy từ nay thiếp thân liền gói gém hành lý rời khỏi nơi này, tướng
công cứ việc vui vẻ thu nạp người, chỉ cần an bài cho thiếp thân một
nơi ở là được rồi.”

Thanh âm của Cẩm Nương rất bình tĩnh, vẻ mặt
nghiêm túc, không có nửa điểm đùa giỡn vui đùa, trong giọng nói chứa
đựng sự kiên quyết. Lãnh Hoa Đình không khỏi bị thái độ của nàng
làm cho giật mình. Từ xưa tới nay, e là chỉ mình nàng có thái độ
như vậy khi tướng công của mình muốn thu nạp tiểu thiếp hoặc thông
phòng đi, tâm vừa mới chìm xuống nay lại nóng lên, đập thình thịch.

“Ngươi không biết ngươi đã phạm vào điều đố kị
thứ bảy trong thất xuất chi điều sao?” Hắn cố tình đem điều thứ bảy
trong nữ giới ra để nói.

“Coi như ta ghen tị đi, nói chung, một khi ngươi
đã là trượng phu của ta, bên cạnh ngươi không được có nữ nhân khác
ngoài ta, trừ phi ngươi hưu ta, nếu không ngươi chỉ có thể có một mình
ta. Cho dù Tôn Cẩm Nương ta bị hưu, cũng tuyệt đối không cho nam nhân
của mình cưới nữ nhân thứ hai.” Cẩm Nương nói như đinh đóng cột, một
đôi mắt trong trẻo chăm chú nhìn Lãnh Hoa Đình, nhưng trong lòng thì
rất thấp thỏm. Dù sao cũng cách nhau mấy nghìn năm văn hóa, hắn lại
sống trong môi trường nhất phu đa thê từ bé đến lớn, muốn hắn tiếp
nhận suy nghĩ của mình, thật khó a.

Nàng nói, hắn là nam nhân của nàng, là trượng
phu của nàng, là người của nàng? Khá hay cho một nữ nhân bá đạo
lòng tham không đáy. Thế nhưng, vì sao những lời này nghe thấy là lạ,
rõ ràng nàng là của hắn mới đúng. Bất quá những lời này nghe thật
không tệ nha.

“Nương tử, dáng vẻ của ngươi thật hung dữ,
ngươi… đe dọa ta.” Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Hoa Đình xụ xuống, trong
đôi mắt phượng yêu mị nổi lên một tầng hơi nước, đôi mắt như bảo ngọc mở
thật to, như trân châu vừa được nước gội rửa, làm lộ ra vẻ mặt vô
tội thuần khiết.

Lại nữa rồi, lại nữa rồi, cuối cùng vẫn dùng
đến chiêu này, Cẩm Nương thầm mắng một tiếng, nàng vẫn là không chịu
nổi bộ dạng này của hắn, trông cứ như một con thú nhỏ bị thương,
vừa ủy khuất lại vừa thuần khiết. Cảm thấy trái tim như mềm nhũng
ra, biết rõ là hắn giả bộ, nhưng vẫn không đấu lại nổi hắn. Sau khi
ho một tiếng, Cẩm Nương cố gắng giữ cho chính mình tiếp tục ngiêm
túc: "Vậy tướng công, ý ngươi là sao?”

“Nương tử chịu nghe theo ý ta sao?” Đôi mắt của
Lãnh Hoa Đình lộ ra vẻ kinh hỉ, giống như một tiểu hài tử cuối cùng
đã nhận được sự đồng ý của người lớn, bộ dạng rất hưng phấn.

Cẩm Nương gật đầu, nói: "Tất nhiên là nghe
theo ý của tướng công, nhưng mà…”

“Vậy trước đem Bình Nhi gả cho một tên sai vặt,
hai người kia đến rồi tính sau.” Không đợi Cẩm Nương nói xong, Lãnh Hoa
Đình liền ngắt lời.

Cẩm Nương giật mình một hồi, cuối cùng cũng
hiểu rõ ý tứ của hắn, nguyên lai ngay từ đầu hắn luôn miệng nói
chính mình sốt ruột muốn đem một người trong nhà ra gả, chính là
Bình Nhi?

Cẩm Nương thật muốn đập đầu một cái, nhớ tới
ngày ấy hắn có nói qua, muốn đem hai người Bình Nhi cùng Xuân Hồng
hạ xuống hàng tam đẳng, phạt ra ngoài viện quét sân. Nhưng nàng nghĩ
dù sao cũng là người theo nàng từ nhà mẹ đẻ qua đây, hơn nữa Bình
Nhi tuy là người hầu trong phủ nhưng lại rất gắn bó với đám người
trong phòng, nên mình cũng phải để ý mặt mũi của chính mình. Không
nghĩ tới, hắn lại để bụng, hôm nay cố ý gọi Bình Nhi vào phòng,
chính là muốn để mình thấy rõ bộ mặt thật của Bình Nhi a.

Bình Nhi cũng được xem là mỹ nhân xinh đẹp,
nhưng hắn ngay cả nhìn cũng không chịu liếc mắt một cái, xem ra… hắn
thật sự không có lòng dạ kia, bản thân mình đúng là suy nghĩ quá
nhiều rồi.

Cẩm Nương nghĩ đến chính mình ban nãy hét lên
trước mặt hắn, nhất thời cảm thấy vừa vui vẻ nhưng cũng vừa mắc
cỡ. Đưa mắt nhìn một cái, rồi điều chỉnh lại tư thế ngồi thẳng, ngượng
ngùng nói: "Vậy… tướng công chọn người nào thích hợp để gả Bình
Nhi?”

Lãnh Hoa Đình đang bưng trà lên uống, thấy nàng
thoáng cái trở về hình tượng nàng dâu, trở nên hiền lành nhu nhuận,
nhỏ giọng nhẹ nhàng nói với mình, thiếu chút nữa không nhịn được mà
phun trà ra, đưa mắt trừng nàng nói: "Nương tử là chủ mẫu trong
nhà, loại sự tình này, đương nhiên là để nương tử quyết định rồi.”

Cẩm Nương bị lời nói của hắn làm cho buồn
phiền, chính nàng mới đến được vài ngày, làm sao biết được tên sai
vặt ở chỗ nào. Tuy nói Bình Nhi kia có tâm tư cần phải chú ý, nhưng
dù sao cũng là nha hoàn hồi môn của nàng, lại còn là Đại nha hoàn
bên cạnh nàng, nếu gã cho người quá kém, thì làm mất mặt mũi của
nàng, nàng nhất định sẽ bị bàn tán. Lãnh Hoa Đình ngáp một cái,
vẻ mặt mệt mỏi nói: "Nương tử, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”

Cẩm Nương trong lòng biết hắn không muốn nói
đến chuyện này nữa, đành phải đứng lên, đẩy hắn đến bên giường.
Nghĩ lại, chuyện mình mở miệng hỏi hắn, hắn vẫn chưa đưa ra câu trả
lời chắc chắn.

Đến bên giường, vừa giúp hắn kéo chăn qua một
bên, vừa dìu hắn lên giường.

Lãnh Hoa Đình kê đầu nằm trên gối, nhắm mắt
giả vờ ngủ say. Cẩm Nương ngồi bên giường, kéo chăn lên đắp cho hắn,
nhìn khuôn mặt yên tĩnh của hắn, thì không nhịn được mở miệng:
"Tướng công, lúc nãy ta hỏi, chàng còn chưa trả lời.”

Lãnh Hoa Đình làm như không nghe thấy, mí mắt
cũng không chuyển động một cái. Cẩm Nương chu chu miệng, biết rõ hắn
không thể nào ngủ nhanh như vậy, nên nói tiếp: "Ta chỉ muốn bày
tỏ rõ quan điểm, ta không muốn cùng nữ nhân khác chia sẻ trượng phu.”

Lãnh Hoa Đình rốt cuộc cũng mở mắt, con mắt
đen như hắc ngọc nhìn thẳng vào mắt nàng, chăm chú nhìn. Khiến trong
lòng Cẩm Nương có chút khẩn trương, nếu hắn không đáp ứng thì làm
sao bây giờ? Cho dù hắn không thu nạp người của Tứ Thẩm đưa tới, thì
cũng không chắc hắn không thu nạp những người khác. Dù sao bọn họ chưa
từng viên phòng, hắn lại là một nam nhân có nhu cầu bình thường, mà
chính mình… cũng không muốn… trưởng thành sớm như vậy, liệu có người
nam nhân nào nguyện vì lý do này mà ngược đãi chính mình không?

“Thật không biết trong đầu nàng hôm nay nghĩ cái
gì, trước đây ở nhà mẹ đẻ, không phải là rất thông minh sao? Hiếm có
ai có thể đấu lại với nàng, sao hôm nay lại u mê như vậy?” Một lúc
sau, Lãnh Hoa Đình ở trên giường bỗng nhiên ngồi dậy, đưa tay nhéo cái
mũi của nàng, vừa nhéo vừa mắng, còn trừng mắt nhìn nàng, bày ra
một bộ dạng bực tức.

Cẩm Nương bị hắn mắng đến ù ù cạc cạc, cái
mũi vì bị nhéo đến đau, thấy ngứa ngứa, muốn phun cả nước mũi, nhưng
trong đầu lại cực kì nhanh nghĩ đến lời hắn nói. Sau nửa ngày, não
bắt đầu đau, nhưng vẫn không hiểu rõ ý của hắn lắm, nên không thể làm gì
khác hơn là bày ra vẻ tội nghiệp nhìn hắn.

Nàng hiếm khi lộ vẻ yếu đuối trước mặt hắn,
hai con mắt trong suốt sáng ngời mở thật to, bộ dáng trông rất mơ
màng, thấy vậy hắn không nỡ tiếp tục nhéo mũi nàng nữa, buông tay ra
thở dài, ngữ điệu êm dịu chưa từng có từ trước đến nay: "Nàng
cũng đã nói, ta là nam nhân của nàng, dĩ nhiên ta phải để nàng quản.
Thế nào, chỉ một lát sau liền không thừa nhận, muốn bỏ mặc ta?”

Cẩm Nương cảm thấy mũi nàng không phải ngứa mà
là chua xót, con mắt cũng có chút ướt ướt. Khi còn ở ra mẹ đẻ, hắn
tận lực bảo vệ nàng, hôm nay đã gả cho hắn rồi, hắn lại càng che
chở nàng, nàng làm sao mà không nhìn ra tấm lòng của hắn chứ? Chẳng
lẽ… nàng căn bản là không muốn tin tưởng hắn?

Nhất thời vì một câu nói “Ta là nam nhân của
ngươi dĩ nhiên ta phải để ngươi quản” mà cảm động, hắn… quả thật
khác với những nam nhân trong thế giới này, hắn thế nhưng có thể
tiếp nhận tư tưởng của nàng? Không cảm thấy đó là đại nghịch bất
đạo (đại nghịch bất đạo: trái với những tiêu chuẩn đạo đức)? Gả cho
hắn có lẽ chính là phúc của mình.

Không khỏi nghẹn ngào nói, giận dỗi liếc mắt
hắn, chu môi phết miệng nói: "Chàng không chịu trả lời, người ta
làm sao biết ý của chàng?”

Lãnh Hoa Đình nhịn không được lại muốn nhéo
mũi nàng, hừ mũi nói: "Vậy nàng không phải muốn quản sao? Nàng
lớn tiếng ồn ào như vậy, không phải là muốn tự định đoạt rồi sao?”

Cẩm Nương xấu hổ cúi đầu, hít hà nói:
"Dĩ nhiên là muốn quản, nhưng mà, chàng cần phải nhở kỹ những
lời hôm nay, sau này chàng là người của ta, là phu quân của một mình
ta, ta là một người keo kiệt, không muốn chia sẻ với bất kì ai.”

Lãnh Hoa Đình đưa cánh tay dài tới, một tay kéo
nàng vào trong chăn, oang oang nói: "Nương tử ngu ngốc.”

Cẩm Nương không nghĩ hắn sẽ đột nhiên ra tay như
vậy, liền lập tức muốn ngồi dậy từ trong lòng hắn, chợt nghe thấy âm
thanh khàn khàn của hắn từ trên đỉnh đầu truyền xuống: "Đừng
nhúc nhích, nếu không ta sẽ thực hành trách nhiệm của một người
trượng phu.”

Cẩm Nương lập tức yên tĩnh, bất động gục trong
lòng hắn, nhưng nàng tuyệt đối không buồn ngủ. Người bên ngoài lại
rất nhiều chuyện, lát nữa khi Tứ thẩm đem người đến, thấy ban ngày
ban mặt mà còn cùng hắn ở trên giường thì sẽ bị nói thành cái gì a?

Vặn vẹo uốn éo cơ thể, Cẩm Nướng cố gắng
nhướng đầu lên từ lồng ngực của hắn, thử giảng đạo lí với hắn:
"Tướng công, trời vẫn còn sáng, có người tới sẽ không tốt.”

Hắn đem đầu của nàng nhấn vào trong ngực hắn
một cái, hừ lạnh nói: "Một số người chỉ thích quan tâm chuyện
vớ vẩn, đừng lo, nàng không phải là nương tử của ta sao? Nương tử chính
là phải ngủ cùng tướng công.”

Cẩm Nương lập tức bị lời nói như thiên lôi của
hắn làm cho ngẩn người, tiểu tử này cái gì cũng nói được, bất quá
"người thích quan tâm vớ vẩn" cũng không phải nói mình. Quên đi, ngủ
thì ngủ, Vương phi không phải nghĩ hắn không hiểu chuyện sao, ban ngày
ban mặt cùng nhau nằm chung một chỗ trên giường, đủ thấy rất hiểu
chuyện đi.

Vì thế, nàng liền an tâm, khom người nằm trong
lồng ngực hắn, tìm tư thế thoải mái rồi thực sự nhắm mắt lại.

Bình Nhi sau khi bị Cẩm Nương đuổi chạy ra
ngoài, cùng Phong Nhi an vị trong sảnh đường thêu thùa, nhưng trong lòng
lại sớm không yên, con mắt thỉnh thoảng hướng về trong phòng. Trời
mùa đông vốn lạnh, rèm trong phòng sớm đã được thay bằng vải dày,
bên trong còn đóng cửa, có thể nói không thể nhìn xuyên vào phòng
nửa điểm. Nhất thời lại nghĩ tới lời của Thiếu phu nhân, Tứ thái
thái sẽ đem hai người đến tặng cho Gia, Gia liệu có thu nhận không?

Nàng cảm thấy trong lòng bất ổn, vừa mong muốn
Gia thu nạp, vừa không muốn Gia thu nạp, rất mâu thuẫn. Nếu thu nạp,
có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, bản thân dù sao cũng là
người của Thiếu phu nhân, nếu Gia thu nhận người của Tứ thái thái,
biết đâu Thiếu phu nhân sẽ để Gia cũng thu nhận mình. Thay vì nhìn
người khác giành sủng ái của Gia, không bằng giúp đỡ người bên cạnh,
dù thế nào cũng là người trong tay mình, vẫn dễ dàng quản lí hơn
một chút. Trước đây không phải Đai phu nhân cũng làm vậy sao? Tam di
nương cũng chính là nha hoàn hồi môn của Đại phu nhân, khi đó, chính
vì muốn đầu với Nhị di nương nên mới ra mặt, nhờ đó mà đoạt được
chức vị cao?

Nhất thời nàng cảm thấy hận hai người sắp đến,
rõ ràng chính mình tới bên cạnh Gia trước, dựa vào cái gì mà các
nàng ấy được vào trước? Nam nhân luôn mang suy nghĩ đặc biệt đối với
nữ nhân đầu tiên của mình. Khi nàng đến đây, mẹ của nàng đã dạy
nàng như thế. Thiếu phu nhân tuổi còn nhỏ, cơ thể vẫn chưa phát triển
đầy đủ, nếu chính mình có thể trở thành nữ nhân trưởng thành đầu
tiên của Gia, địa vị có thể được nâng cao lên đến tận trời.

Đang suy nghĩ miên man, chợt thấy Tình Nhi vén
rèm đi vào, thấy nàng ở bên ngoài, liền đưa mắt nhìn vào phòng trong
xem xét: "Bình Nhi, Nhị thiếu phu nhân đâu? Tứ thái thái đã mang
người đến rồi, mau mời Nhị Thiếu phu nhân ra nghênh tiếp.”

Bình Nhi vừa nghe xong, liền nhanh chóng đứng lên,
nhấc chân hướng tới phòng trong, đúng lúc Tứ Nhi đi vào, thấy nàng
định vén rèm đi vào phòng trong, liền vội vàng kéo nàng lại, nhỏ
giọng nói: "Ngươi làm gì vậy? Đều đã là người hầu bao nhiêu năm,
sao hôm nay lại hành sự quá mức lỗ mãng như vậy, Gia và Thiếu phu
nhân đang ở trong phòng, sao ngươi có thể cứ như vậy mà xông vào bên
trong?”

Bình Nhi nghe xong liền đỏ mặt, nói: "Tứ
thái thái tới, ta chỉ muốn nhanh chóng gọi Thiếu phu nhân thức dậy ra
nghênh đón mà thôi. Thiếu phu nhân mới vào phủ không bao lâu, bề trên
lại đích thân đến, đương nhiên không thể tiếp đón không chu đáo được.”

“Trước tiên cứ đứng trước cửa gọi xem sao,
Thiếu phu nhân hẳn là không có ngủ.” Tứ Nhi nghe xong liền buông tay
nàng nói.

Bình Nhi nghe xong liền đứng một bên, Tứ Nhi nhỏ
giọng gọi một tiếng "Thiếu phu nhân, người có đang nghỉ ngơi
không?”

Âm thanh của Lãnh Hoa Đình từ trong phòng truyền
đến: "Đang nghỉ ngơi, có việc gì?”

Bình Nhi cùng Tứ Nhi nghe thấy liền nhìn nhau,
không nghĩ tới Gia thay Nhị Thiếu phu nhân trả lời, liền không khỏi
chần chừ, không lẽ Thiếu phu nhân thật sự đang ngủ? Vậy cũng phải
gọi dậy, nếu một lát nữa Tứ thái thái đến, nếu Thiếu phu nhân vẫn
còn đang ngủ, thì mọi chuyện sẽ ra sao đây.

“Gia, Tứ thái thái sắp đến, xin Gia gọi Thiếu
phu nhân thức dậy.” Tứ Nhi cân nhắc nói.

“Ta cùng nương tử muốn ngủ, đóng cửa lại, không
cho phép người nào gây ầm ĩ.” Tứ Nhi cùng Bình Nhi đã nghe thấy Lãnh
Hoa Đình quát lớn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3