Thứ nữ - Chương 079 phần 1

Chương 79

Trong phòng mọi
người hai mặt nhìn nhau, không biết trong hồ lô của Cẩm Nương bán thuốc gì,
thân thể Lãnh Khiêm chợt lóe lên, rất nhanh liền cầm một chén nước trong tới,
Cẩm Nương lại nói, "A Khiêm, rửa bàn tay phải của Minh Yến."

Minh Yến vừa
nghe, hai mắt thanh tú lộ ra vẻ khiếp sợ, tay phải vô ý thức chà lau vào bên
người, Lãnh Khiêm tay chân lanh lẹ, một tay bắt lấy tay của hắn, đặt vào trong
chén, rất cẩn thận giúp hắn rửa tay.

Vương gia không
biết Cẩm Nương có ý gì, nhưng trong ánh mắt Minh Yến rõ ràng có sự bối rối cùng
sợ hãi, nên không khỏi liếc nhìn Cẩm Nương.

Tay rửa xong,
Cẩm Nương nói với Minh Yến: "Ngươi có dám uống chén nước này không? Ta cho
ngươi thêm một cơ hội nữa, tự ngươi nói, bằng không, thì đem chén nước này uống
vào trong bụng ngươi, ngươi nói xem có thể đồng dạng giống như Châu Nhi, vô
thanh vô tức liền chết đi không?"

Mặt Minh Yến lập
tức trở nên trắng bệch, hoảng sợ nhìn Vương gia, chân mềm nhũn, bùm một cái quỳ
gối trước mặt Vương gia: "Vương gia..."

Vương gia mang
vẻ khó tin nhìn hắn, quát: "Thật là ngươi? Minh Yến! Ngươi vì sao phải
giết Châu Nhi? Bình Nhi cũng là do ngươi giết?"

Minh Yến chỉ
khóc, nức nở cũng không trả lời, cúi đầu, nhưng lại vụng trộm liếc mắt nhìn
Lãnh Hoa Đường, mặt Lãnh Hoa Đường biểu tình bình tĩnh, kì thực cũng đang ngẩn
ngơ, một tia sát khí chợt lóe lên trong mắt, Cẩm Nương đột nhiên rất sợ hãi,
cảm thấy lại sắp có chuyện gì xảy tới, vì vậy nhìn chằm chằm Lãnh Hoa Đường,
một cái chớp mắt cũng không chớp mắt.

Minh Yến luôn khóc
nhưng lại không nói chuyện, Vương gia cảm thấy khó chịu, một cước liền đem Minh
Yến đá sang một bên, phẫn nộ quát: "Cẩu nô tài, đừng tưởng rằng bổn vương
niệm tình phụ thân ngươi chi ân là ngươi muốn làm gì thì làm, nói mau, ngươi vì
sao phải sát hại Bình Nhi cùng Châu Nhi, nếu không nói, bổn vương lột da của
ngươi ra."

Minh Yến xoay
người bò lên, đồng dạng giống như cẩu tới trước mặt Vương gia, khóc ròng nói:
"Vương gia, Châu Nhi là nô tài giết, nhưng nô tài cũng không giết Bình
Nhi, nô tài thật sự chỉ là đi cùng Châu Nhi tới sau hậu viện, cũng không có
giết người a."

Cẩm Nương nghe
xong không khỏi buồn cười, lạnh lùng nói: "Ngươi không có giết người, thì
cần gì phải giết Châu Nhi diệt khẩu? Lại còn chối cãi, nói mau, ai sai sử ngươi
làm vậy?"

Minh Yến nghe
xong không khỏi khóc càng thêm lợi hại, trộm liếc mắt nhìn Lãnh Hoa Đường nói:
"Ngày ấy... ngày ấy nô tài cùng Châu Nhi hẹn gặp ở hậu viện, chỉ là thấy
được..." Đang muốn tiếp tục nói tiếp, Lãnh Hoa Đường phía sau hắn bỗng
nhiên đá một cước phía sau lưng hắn tức giận, mắng: "Cẩu nô tài, không
nghĩ tới ngươi không lại giết người, còn có thể làm ra việc bài hoại như vậy,
phụ vương, sao có thể giữ dùng nô tài như vậy?"

Một cú đá này
nhìn cũng không nặng lắm, Minh Yến cũng vẫn nửa quỳ, hai khuỷu tay đặt trên mặt
đất, đầu buông thỏng, lại không thấy hắn khóc lóc nữa, cũng không thấy hắn rên
rỉ, Cẩm Nương nhìn một cái đã cảm thấy kỳ quái, lại hỏi một câu: "Minh
Yến, ngươi nói mau, nhìn thấy cái gì?"

Minh Yến nửa
ngày cũng không có trả lời, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, Lãnh
Khiêm ở một bên cũng phát giác xảy ra vấn đề, khẽ đẩy nhẹ Minh Yến một cái,
Minh Yến thân thể liền lăn một vòng, nằm sấp trên mặt đất, Cẩm Nương kinh hãi,
nói với Lãnh Khiêm: "Nhanh, mau xem hắn còn có thể cứu được hay không!"

Lãnh Khiêm vội
vàng lấy tay dò xét hơi thở của hắn, thất vọng lắc đầu với Cẩm Nương, đem thân
thể Minh Yến lật lên, chỉ thấy khóe miệng Minh Yến thấm ra một tia máu, bộ dáng
giống như đang ngủ bình thường, trên mặt cũng không có vẻ thống khổ.

Lãnh Hoa Đường nhìn
thoáng qua tiện đà nói: "Chẳng lẽ hắn uống thuốc độc tự vẫn? Không phải
nói, Châu Nhi cũng là vô thanh vô tức chết đi sao? Hắn chuẩn bị độc ứng
phó..."

Trong nội tâm
Cẩm Nương vô cùng phẫn nộ, Minh Yến đang muốn nói ra chân tướng, thì lại đột
nhiên chết, rõ ràng chính là do cú đá kia của Lãnh Hoa Đường, so với lúc Vương
gia đá một cước, thì cú đá kia của Lãnh Hoa Đường nhìn qua cũng không nặng lắm,
lại đang ở trước mặt Vương gia... Chẳng lẽ, là đá trúng huyệt vị nào đó, nên
đem Minh Yến đá chết?

Vương gia cũng
rất là khiếp sợ, trợn trừng mắt nhìn Lãnh Hoa Đường, trong mắt đầy vẻ hoài
nghi, Lãnh Hoa Đường vừa nhấc mắt lên liền trông thấy sự hoài nghi trong mắt
Vương gia, không khỏi cụp mắt xuống, cau mày một bộ dáng bi thống ủy khuất, run
run nói một tiếng: "Phụ vương, chẳng lẽ người cho rằng Đường Nhi đá một cú
kia khiến cho Minh Yến bỏ mạng? Đường Nhi có bao nhiêu cân lượng phụ vương
không biết rõ sao, từ nhỏ... ngài ngăn cản không cho Đường Nhi tập võ, chỉ mời
người dạy Tiểu Đình... Đường Nhi là một thư sinh văn nhược, nếu có dã tâm giết
người, cũng phải có bản lãnh? Huống chi, vừa rồi chính là người cũng đá nô tài
đó một cú, dùng thân thủ của người, lại là dưới cơn thịnh nộ..."

Vương gia nghe
hắn nói có vẻ thống khổ, nghĩ từ nhỏ cũng đã không quá quan tâm đứa nhỏ này,
nếu không phải Tiểu Đình xảy ra chuyện, bản thân mình cũng sẽ không chú ý đến
hắn, còn việc không cho hắn tập võ, nguyên nhân cũng vì sợ hắn nổi lên dị tâm,
sẽ đối với Tiểu Đình bất lợi, lại không nghĩ tới, Tiểu Đình vẫn xảy ra chuyện,
tước vị chỉ có thể để cho hắn kế thừa, hôm nay hắn thành Thế tử, ngược lại mất
đi tuổi luyện võ tốt nhất...

"Một cú đá
kia của ta có chừng mực, hôm nay Minh Yến bị như vậy rõ ràng là ngũ tạng bị tổn
thương mà chết, trừ phi trên người hắn vốn đã bị thương, bằng không, đá lên hai
chân cũng khó mà trí mạng." Vương gia vừa nói vừa đi về phía Lãnh Hoa
Đường, thân thủ tùy ý địa vỗ vào vai trái của hắn, "Ngươi còn có trách phụ
vương không cho ngươi tập võ hay không?" Giống như thân cận, nhưng Lãnh Hoa
Đường chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, vai trái đột nhiên liền như bị trật ra,
hắn nhất thời đau đến đầu đầy mồ hôi, hét lớn nói: "Phụ vương, ngươi vì
sao phải trừng trị hài nhi như thế, hài nhi làm sai chuyện gì?"

Trong mắt Vương
gia hiện lên một tia dị sắc, lúc này mới nhẹ buông tay, vịn lấy hắn, nâng vai
hắn lên, chỉ nghe kẽo kẹt một cái, vai trái của Lãnh Hoa Đường khôi phục nguyên
trạng.

Liên tiếp xảy ra
động tác khiến Thượng Quan Mai kinh sợ tới mức kêu lên, vội vàng đi qua đỡ lấy
trượng phu của mình, đau lòng kêu: "Tướng công, chàng làm sao vậy?"

Cẩm Nương lúc
này mới nhìn ra, Vương gia đang thử Lãnh Hoa Đường có công phu hay không, nhưng
mà xem ra, Lãnh Hoa Đường dường như thật sự không có một chút võ công nào, một
người có công phu trong người, lúc bị đánh lén, thân thể ý thức được sự nguy
hiểm sẽ sinh ra phản ứng, như thế nào cũng sẽ vận công chống cự một chút, sẽ
không dễ dàng cho người ta ra tay...

Lãnh Hoa Đường
yên lặng nhìn Vương gia, đôi mắt đẹp hàm chứa phẫn hận cùng ủy khuất, còn trầm
thống giống như bị tổn thương, thanh âm nghẹn ngào: "Phụ vương, người đây
là đang thử Đường Nhi sao? Người... người không tin Đường Nhi? Chẳng lẽ trong
mắt của người, thật sự chỉ có một mình Tiểu Đình hay sao? Cho dù Đường Nhi có
cố gắng bao nhiêu nữa, người cũng nhìn không thấy, Đường Nhi làm thật tốt, cũng
không bằng một phần tốt của Tiểu Đình, người... lòng thật độc ác, Thế tử vị
này, ta cũng không cần." Nói xong thì xoay người che vai trái bị thương,
lảo đảo mà đi.

Thượng Quan Mai
phẫn nộ trừng mắt nhìn Vương gia: "Phụ vương, tướng công đã rất cố gắng,
hắn vì muốn cho người cao hứng, cho tới bây giờ chỉ làm những việc người yêu
thích, đối với Nhị đệ cũng là quan tâm đầy đủ, chỉ muốn nhìn thấy thứ tốt, cái
gì cũng đều nghĩ cho Nhị đệ, ngay cả đầu bếp con dâu yêu mến, cũng muốn đem cho
Nhị đệ, phụ vương, ngài thật tổn thương lòng của tướng công." Nói xong,
thì che giấu lệ đi theo Lãnh Hoa Đường.

Vương gia nhìn
Lãnh Hoa Đường đi xa, trên mặt liền lộ ra vẻ áy náy, nửa ngày mới lẩm bẩm nói:
"Ta có phải đã đối với hắn làm quá mức không?"

Cẩm Nương trong
lòng tức giận vô cùng, Minh Yến bị chết một cách khó hiểu, Lãnh Hoa Đường chẳng
lẽ thật sự không biết võ công? Vậy vì sao sau khi bị hắn đá một cú, Minh Yến
liền tắt thở? Nếu như hắn biết võ công, vậy người này là một người rất kiên
nhẫn, nỗi đau trật xương cũng không phải là người bình thường có thể chịu được,
đáng sợ nhất chính là, hắn còn khống chế được bản năng của chính mình, cưỡng
chế bản thân không chống cự lại, có năng lực cường đại như vậy điều khiển chính
mình, lại thêm tính kiên nhẫn, người này... thật đúng là rất đáng sợ a.

"Phụ thân
làm rất khá." Lãnh Hoa Đình một mực thờ ơ lãnh đạm đột nhiên nói với Vương
gia còn đang hoảng hốt.

Vương gia hoàn
hồn cúi đầu nhìn hắn, chỉ thấy trong đôi mắt đẹp trong trẻo xinh đẹp của nhi tử
chứa một chút nhu tình, khó nén duỗi tay ra nắm chặt hắn, "Phụ thân, hắn
sẽ không bao giờ không cần Thế tử vị." Nói xong, sáng sủa cười, lắc tay
Vương gia nói: "Tiểu Đình hiện tại cảm thấy phụ thân rất tốt."

Vương gia nghe
được tâm cảm thây ấm áp, ngồi chồm hỗm xuống, nhìn thẳng Lãnh Hoa Đình, thanh
âm cũng nghẹn ngào: "Tiểu Đình, ta thật không phải là một phụ thân tốt,
nếu không phải năm đó phụ thân không để mắt đến con, thì hôm nay con làm sao
biến thành bộ dạng như thế này, Thế tử vị làm sao có thể rơi xuống đầu Đường
Nhi chứ, Tiểu Đình, phụ thân thực xin lỗi con."

Lãnh Hoa Đình
nghe xong con mắt ảm đạm, cặp môi đỏ mọng nở nang mấp máy, vỗ vỗ chân của mình,
thở dài một tiếng nói: "Đình Nhi cũng không có gì không tốt, chỉ là cái
chân này không được tốt thôi, phụ thân... cũng không cần quá mức khó
chịu."

Lời này là đang
an ủi mình sao? Hắn đã bao nhiêu năm không có nói như vậy, Vương gia trong nội
tâm một hồi kích động cùng than thở, tay lớn vuốt ve mái tóc của Lãnh Hoa Đình:
"Đình Nhi, từ nay về sau phụ thân sẽ không để cho con chịu khổ."

Lãnh Hoa Đình
chăm chú gật gật đầu, ngẩng đầu, nhìn về phía Cẩm Nương, tay kéo Cẩm Nương tới,
nói với Vương gia nói: "Phụ thân, nương tử rất tốt, rất thông minh, đừng
để cho người khác khi dễ nương tử."

Vương gia nghe
xong cũng nhìn về phía Cẩm Nương, trong mắt có một tia đau lòng: "Hài tử,
vừa rồi phụ vương không nên trách cứ con, con xác thực là một hài tử tốt."

Cẩm Nương trong
lòng liền thở dài, Vương gia cùng Vương phi kỳ thật cũng không xấu, chỉ là hai
người cũng không quá quan tâm tới con cái, không biết con cái trong lòng muốn
cái gì, năm đó khả năng cuộc sống của Lãnh Hoa Đình trôi qua trong sự giàu có,
Vương gia và Vương phi chỉ để ý cuộc sống của hắn, nhưng đều không có dành thời
gian làm bạn với hắn, cũng không chú ý bảo vệ sự an toàn của hắn, để cho hắn bị
người ta làm hại cũng không biết.

"Phụ vương
nói quá lời." Cẩm Nương vội vàng hành lễ với Vương gia, lấy vị trí của
Vương gia tôn lại xin lỗi cùng nàng, Cẩm Nương vẫn là rất cảm động.

"Nơi này
quả thực không sạch sẽ, các con cũng nên trở lại tiểu viện đi, Minh Yến… để cho
người ta chôn cất cho tốt đi, ta... xin lỗi Lãnh Trung." Trong lúc nhất
thời, trên khuôn mặt tuấn dật của Vương gia hiện lên một chút tang thương, ánh
mắt nhuộm đầy ngưng trọng, nhìn thoáng qua Minh Yến trên mặt đất, thở dài một
hơi, liền rời đi, các tùy tùng đi theo Vương gia lập tức phân phó người nâng
lên thi thể của Minh Yến mang đi, Cẩm Nương liền nói với Lãnh Khiêm: "A
Khiêm, ngươi trước điều tra thêm xem, vết thương trí mệnh của hắn ở nơi
nào."

Lãnh Khiêm trong
lòng biết được ý tứ của Thiếu phu nhân, xốc lên cẩm bào dày đặc của Minh Yến,
lại phát hiện sau lưng Minh Yến có một vết thương màu xanh tím, Lãnh Hoa Đình
cũng thấp đầu nhìn, Cẩm Nương nhìn liền ngồi xổm xuống, muốn dùng tay ấn vào vị
trí vết thương này, bởi vì ở kiếp trước cha của nàng thân thể không tốt, nàng
liền học qua một ít thuật xoa bóp, hiểu được một chút, cấu tạo huyệt vị, nhìn
một chút vết thương của Minh Yến, rất giống gần lá gan, nơi đó là một huyệt vị
rất trọng yếu, nếu là có người dùng lực đạo từ chỗ này đánh mạnh vào, thì gan
sẽ nát, người bị nát, đồng dạng sẽ lập tức mất mạng, Lãnh Hoa Đường quả nhiên
âm tàn, một cú đá kia quả thực xảo diệu vô cùng, nghĩ tới đây, Cẩm Nương trong
nội tâm bị buộc chặt lại, trách không được Lãnh Hoa Đình mỗi lần gặp Lãnh Hoa
Đường luôn mang vẻ mặt đề phòng, người kia, tất nhiên là hại qua hắn, bằng
không, hắn cũng sẽ không đối với Lãnh Hoa Đường phản cảm như thế.

Lại vẫn nói mình
không biết võ, gạt được Vương gia, chính là cũng không lừa gạt được mình, Cẩm
Nương cười lạnh đứng lên, nói với Lãnh Khiêm: "Mẹ của Châu Nhi, đem bà ta
tới đây, người đàn bà này cũng không phải tốt lành gì."

Mẹ của Châu Nhi
vốn một mực ở trong phòng kêu khóc, về sau Cẩm Nương tra ra là Minh Yến giết
Châu Nhi, nàng ngược lại không có khóc một tiếng, lúc này đã không biết trốn đi
đâu rồi, Lãnh Khiêm từ trong phòng bếp tìm được bà ta xách tới.

Mẹ của Châu Nhi
run sợ quỳ rạp trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, Cẩm Nương chậm rãi
đến gần nàng, cúi đầu hỏi: "Lúc này sao lại không khóc nữa? Con gái của
ngươi chính là bị người trên mặt đất này hại chết, làm sao ngươi cũng không
kinh ngạc, càng không thương tâm sao? Hay là nói, ngươi cũng là một trong những
hung thủ hại chết con gái của ngươi?"

Bà ta vừa nghe
vậy, mãnh liệt ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn liếc Cẩm Nương: "Thiếu phu
nhân, nô tỳ... nô tỳ đáng chết, nô tỳ không nên vu hãm Thiếu phu nhân."
Lại quay đầu đối với Minh Yến phun, mắng: "Phi, cẩu nô tài, nguyên là nhìn
ngươi là tùy tùng bên mình Vương gia mới cho ngươi tiếp cận con gái nhà ta,
không nghĩ tới, ngươi dĩ nhiên là kẻ lang tâm cẩu phế giết người cướp của tiện
chủng, ta thật sự là mắt bị mù."

Cẩm Nương nghe
xong lại là cười, trêu tức nói với bà ta: "Ngươi... không biết bây giờ
mắng đã muộn rồi sao?"

Mắt bà ta lóe
lên tia sáng nhỏ, lại cúi thấp đầu đi, trầm mặc yên tĩnh, đột nhiên lại gào
khóc rống lên, "Châu Nhi a, con gái số khổ của ta..."

Cẩm Nương tức
giận đến quát mạnh nói: "Đủ rồi, hát hí khúc cho ai xem, nói đi, ngươi
nhận đồ tốt của ai, vì sao lúc ta cùng Nhị thiếu gia tới nghĩ biện pháp ngăn
chặn chúng ta, hôm nay cũng sẽ không có người tới cứu ngươi, nếu như ngươi
không nói thật, ta đây liền đánh cho tới khi ngươi nói mới thôi, hừ, ngươi cho
dù có kêu oan cũng không tác dụng, chuyện lúc ngươi xông tới vu oan ta đã là
một tội chết."

Bà tử này không
nghĩ tới Thiếu phu nhân tuổi còn trẻ lại là một người khôn khéo cẩn thận, thấy
rõ chi tiết nhỏ như vậy, vừa rồi Minh Yến chết như thế nào nàng không biết,
nhưng mà cho dù có ngu xuẩn cũng rõ ràng minh bạch, Minh Yến là bị diệt khẩu,
bản thân mình hôm nay nếu không nói, sợ là cũng chỉ có thể chờ bị diệt khẩu, nữ
nhi cũng đã chết rồi, con trai còn nhỏ, nếu như mình lại xảy ra chuyện gì không
may, khổ chính là con trai của mình, mẹ của Châu Nhi cuối cùng trong lòng ai
oán, lệ liên miên chảy ra từ đôi mắt cá chết, nhào dưới chân Cẩm Nương khóc lóc
kể lể nói:

"Nhị thiếu
phu nhân, nô tỳ... lúc trước cũng không biết chuyện bên ngoài của Châu Nhi,
nàng cùng Minh Yến từ nhỏ qua lại rất tốt, hai năm trước Minh Yến đến phòng Hồi
Sự, làm tùy tùng của Vương gia, tình cảm đối với Châu Nhi liền phai nhạt đi
chút ít, những ngày gần đây tình cảm chẳng biết tai sao lại tốt lên, ba ngày
hai lần liền đến tìm Châu Nhi, hôm kia sáng sớm thì hẹn đi ra ngoài, cũng không
biết là làm cái gì, khi Châu Nhi trở về, nói là bị tình nghi giết người, nô tỳ
cũng bị hù dọa, hỏi Châu Nhi, nàng lại cắn chặt răng không chịu nói, nô tài vốn
muốn đi hỏi Minh Yến, không nghĩ tới, hôm nay hắn lại tới đây, lúc đến, còn đưa
nô tài mười hai lạng bạc, dặn dò nô tỳ một lát nữa nếu như thấy người tới, nhất
định phải ngăn cản lại, cho nên, nô tỳ liền ngăn cản Thiếu phu nhân cùng Thiếu
gia."

Cẩm Nương nghe
bà ta nói được cũng đúng lý hợp tình, bà tử này xem ra cũng là người tham tiền,
nhưng mà, thấy nàng ánh mắt vẫn lập loè, không khỏi lại dọa nàng một câu:
"Ngươi nói ta là người ngu sao? Dùng những lời mê sảng này tới lừa gạt ta,
Minh Yến vốn tới nơi này cùng Châu Nhi thông cung, hắn đã chọn ngày hôm nay
tới, tất sẽ lo lắng chu đáo, như thế nào lại đoán được ta cùng Thiếu gia sẽ
đến? Ngươi lại dùng mánh khóe lừa gạt ta sẽ bắt ngươi uống chén nước kia."

Đó là nước rửa
tay của Minh Yến, Minh Yến mặc dù không nói gì, nhưng Cẩm Nương sớm đã phát
hiện Minh Yến tránh ở phía sau rèm treo, mà chính mình thiếu chút nữa liền lấy
được khẩu cung của Châu Nhi, Minh Yến sợ hãi Châu Nhi sẽ nói ra việc gì đó
không nên, liền đem độc phấn rắc lên lòng bàn tay, đợi Châu Nhi vừa nói đến chỗ
khẩn yếu, liền che miệng Châu Nhi, đem độc phấn kiến huyết phong hầu này vào
miệng Châu Nhi, Châu Nhi chỉ nuốt một chút đi vào, liền mất mạng, cũng chính vì
nghĩ thông suốt điểm này Cẩm Nương mới dám can đảm nói ra mình đã tìm được
chứng cớ, quả nhiên đem tay của Minh Yến đi rửa, Minh Yến liền biết rõ rốt cuộc
chối cãi không được nữa, chỉ có thể cúi đầu nhận tội.

Bây giờ bà tử
này vừa nghe đến uống chén nước kia, sợ tới mức hoàn toàn thay đổi, xem ra, bà
ta tất nhiên cũng biết rõ độc tính trong chén nước kia, Cẩm Nương bởi vậy càng
thêm chắc chắc bà ta cũng là một trong những hung thủ tham dự giết Châu Nhi.

"Thiếu phu
nhân, nô tỳ... nô tỳ…" Quả nhiên ánh mắt bà tử này lấp lóe, nghiêng mắt
nhìn loạn bốn phía, Lãnh Hoa Đình một bên nhìn thấy không nhịn được nữa, liền
lấy cây chổi lông gà nhắm trên đầu bà ta quất xuống, đánh cho bà ta ầm ĩ kêu
lên, tránh trái tránh phải, "Thiếu gia tha mạng, Thiếu gia tha mạng."

Cẩm Nương liền
cười nói với Lãnh Hoa Đình đang tức giận: "Tướng công, vết thương trên tay
chàng còn chưa khỏi hẳn, cũng đừng để cho tiện bà tử này làm bị thương, nhanh
nghỉ ngơi đi, một lát nữa sẽ có bà tử đánh bà ta, đánh năm trượng thì bà ta sẽ
phải nói thật."

Lãnh Hoa Đình
lúc này mới dừng tay, lạnh lùng đem chổi lông gà ném qua một bên, quát:
"Nhanh thành thật trả lời câu hỏi của Thiếu phu nhân, bằng không cẩn thận
da của ngươi."

Bà tử hai tay ôm
chặt thân thể run rẩy nói với Cẩm Nương nói: "Thiếu phu nhân, không cần
đánh nô tỳ, nô tỳ sẽ nói thật, Minh Yến... Thuốc độc trong tay Minh Yến là nô
tỳ cho, là Đỗ ma ma trong nội viện của Thế tử phi cho nô tỳ. Hôm kia bà ta nói
với nô tỳ, Châu Nhi là hung thủ giết Bình Nhi, sớm muộn cũng sẽ bị Vương phi xử
trí, còn nói, Châu Nhi một khi thừa nhận là hung thủ giết Bình Nhi, Vương phi
nhất định sẽ đem một nhà của nô tỳ đuổi ra khỏi phủ, không bằng nô tỳ chính
mình động thủ, trước khi Châu Nhi nhận tội liền bị chết, Vương phi vì chết
không có đối chứng, sẽ không thể làm gì nhà nô tỳ, còn nữa, Thiếu gia còn có
thể nể mặt Châu Nhi nhiều năm hầu hạ, cũng sẽ có chút chiếu cố.

Nô tỳ ban đầu
cũng không chịu, Châu Nhi cũng là thịt trên người nô tỳ, sao đành lòng chứ,
nhưng mà Đỗ ma ma lại nói, Châu Nhi đã hết thuốc chữa, cũng không thể để cho
một người vô dụng như nàng làm phiền cả nhà, quan trọng nhất là làm phiền hà
con trai nô tỳ, nô tỳ cũng đã sống qua cả đời trong Vương phủ, tất nhiên là
biết rõ, bị đuổi ra phủ sẽ không có thể tìm ra con đường sống, nghĩ tới con
trai của nô tỳ, nô tỳ... nhận độc dược này, nhưng mà nô tỳ không thể xuống tay
được, về sau, Minh Yến tới đây, nô tỳ liền đem thuốc bột này cho Minh Yến,
không bao lâu, Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân lại tới, sự tình chính là như vậy,
cầu Thiếu phu nhân buông tha nô tỳ a, nô tỳ con trai còn nhỏ, không
thể..."

"Không thể
cái gì, ngươi có tấm lòng của người làm mẹ sao? Ai nói với ngươi Châu Nhi là
hung thủ giết Bình Nhi, Vương phi sao? Hay là Vương gia, hay là Nhị thiếu gia
sao? Hổ dữ không ăn thịt con, ngươi lại một bên tin lời Đỗ bà tử kia, liền nhẫn
tâm hại chết nữ nhi ruột thịt của mình, ngươi... quả thực cũng không phải là
người." Cẩm Nương rốt cuộc ức chế không nổi phẫn nộ trong nội tâm, quát
lớn với bà ta, ước gì Lãnh Hoa Đình lại cầm chổi lông gà quất chết bà tử lòng
dạ ác độc này.

Sự tình đã tra
được đến đây, cùng sự thật lúc trước Cẩm Nương tra ra cũng có chút tương xứng,
xem ra Đỗ bà tử này cũng không phải là người đơn giản, chuyện tối trọng yếu bây
giờ là đưa bà tử này tới nội viện của Vương phi, để bà ta nói những lời này cho
Vương phi nghe, Đỗ bà tử chính là người trong nội viện của Thế tử phi, bản thân
mình không có cách nào bắt được bà ta, chỉ có Vương phi mới có quyền xử trí,
vừa nghĩ như thế, Cẩm Nương liền nói với Lãnh Khiêm: "A Khiêm, bà tử này
liền giao cho ngươi, ngươi nhất định phải phái người trông coi cẩn thận, lại
không thể để cho bà ta xảy ra chuyện gì."

Lãnh Khiêm nghe
xong liền đánh một cái thủ thế với bên ngoài, lập tức có một người áo đen đi
ra, Lãnh Khiêm đem bà tử này nhấc lên, giao cho vào tay người nọ, người nọ lóe
lên liền lại biến mất.

Cẩm Nương thấy
vậy trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới, quanh thân mình đều có cao nhân che
chở, không khỏi nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình đem nàng kéo một cái,
nói: "Tốt lắm, trở về đi, nơi này quả thực không sạch sẽ còn có người bị
chết nữa."

Cẩm Nương nghe
xong nhẹ gật đầu, mang theo Tứ Nhi đi theo sau lưng Lãnh Hoa Đình đi đến nội
viện của Vương phi.

Nhị phu nhân
đang ngồi ở trong phòng Vương phi uống trà, thấy Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình
sắc mặt rất khó coi đi tới đây, trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe ra
một tia dị sắc.

Vương phi thấy
Cẩm Nương sắc mặt không tốt, liền theo miệng hỏi: "Như thế nào? Châu Nhi
nói gì? Cây trâm này là từ nơi nào mà đến?"

Cẩm Nương sững
sờ, không nghĩ tới Vương gia không nói gì chuyện của Minh Yến với Vương phi,
càng không có nghĩ tới, trong nội viện đại thông phát sinh chuyện lớn như vậy,
Vương phi lại không biết, còn có thể nhàn nhã uống trà cùng Nhị phu nhân như
thế? Là Vương phi quá mặc kệ mọi chuyện, hay là tin tức của nàng bị người khác
khống chế, nhất thời không đến được trong tai nàng? Sau này, trong nội viện của
Vương phi cũng phải tiến hành thanh tẩy một lần, bằng không, từ nay về sau sẽ
còn có chuyện hại người thình lình xuất hiện nữa.

Cẩm Nương khẽ
thở dài một cái, mắt nhìn Nhị phu nhân ở một bên ưu nhã uống trà, sau khi hành
lễ với hai người, mới trả lời: "Nương, Châu Nhi đã chết, Minh Yến cũng đã
chết."

Chỉ là ngắn ngủn
mấy câu, Cẩm Nương nhìn thấy tay Nhị phu nhân run run lên, đầu lông mày thanh
tú hơi kéo lại rồi giãn ra, rất nhanh mà khôi phục bình tĩnh lạnh lùng, giống
như là đang nghe chuyện giết một con gà ở đâu đó, lạnh nhạt giống như nghe một
con chó bị giết chết.

Vương phi nhưng
lại cả kinh thiếu chút nữa đánh rơi chén trà trong tay, bất trí bất giác hỏi
lại một câu: "Con nói cái gì?"

Cẩm Nương bất
đắc dĩ nhìn Vương phi nói: "Nương, Minh Yến giết Châu Nhi, Minh Yến... lại
vô duyên vô cớ bị chết."

Vương phi cuối
cùng nghe rõ một chút, đôi mắt to xinh đẹp lại sắc bén, môi đầy đặn cũng khẽ
cắn, mắt nhìn Nhị phu nhân rồi nói với Cẩm Nương: "Có tra ra chút chuyện
gì không?"

Xem ra Vương phi
cũng không nghĩ ở trước mặt Nhị phu nhân hỏi chuyện này, Cẩm Nương bối rối có
chút không rõ, nhưng mà, việc này ngay tại trước mặt Nhị phu nhân cùng những
người khác trong phủ hỏi ra cũng tốt, coi như là có người làm chứng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3