Bánh bao thịt tướng công - Chương 02 phần 1
CHƯƠNG 02
Lãng Quy Lâu, quả thật xứng
với tên gọi, khiến người đến đây quên cả lối về. Khách đến đây uống say túy lúy,
túi dù hết bạc cũng không chạy lấy người. Đương nhiên không có tiền cũng không
đi không được, Lãng Quy Lâu cũng không hoan nghênh kẻ nghèo hàn, do dù là cần
phải đánh cũng sẽ đánh người, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những ngoại lệ. “A a”, “Phanh”,
“Xôn xao”. Không ngừng bên tai. Tiểu nhị từng người một bị đánh bay ra, làm hư
vô số cái bàn, chén bát rơi đầy đất, trong điếm là một mảnh hỗn độn những rượu,
máu, bàn ghế gãy…Đại hán đang đánh người ngạc nhiên ngừng tay, nhìn chưởng quầy
vừa bị mình đánh văng đang hướng đến một người đang đi vào “Vong Thu công tử, người
khỏe chứ”. Lưu chưởng quầy vừa khom người đứng dậy, vừa chào hỏi người mới đi
vào “Ta nhớ rõ Lãng Quy Lâu là bán rượu, khi nào lại trở thành chiến trường?”
Người vừa đến một thân áo trắng, nhẹ nhàng, khoan khoái, vẻ mặt tươi cười đạm
mạc, cả người tựa như ánh sáng sáng ấm áp chiếu vào trong điếm, xua tan vẻ lo
lắng. “Lãng Quy Lâu chúng ta vẫn là bán rượu, cho tới giờ cũng không có thay
đổi, bất quá hôm nay có vị khách quan uống không trả tiền, còn không chịu đi, chúng
ta bất đắc dĩ mới động thủ”. Lưu chưởng quầy vừa nói, vừa bảo mấy tiểu nhị lau
sạch bàn, mời Vong Thu ngồi xuống. Vong Thu cầm lấy bầu rượu cùng cái chén Lưu
chưởng quầy đưa tới, bắt đầu rót rượu, vẫn một âm giọng hờ hững như trước “vị
huynh đài này, cửa tiệm mở cửa là muốn kiếm lời, nếu không có tiền thì đừng vào,
sao lại không phân rõ phải trái như vậy?” “chuyện của Lão Tử, ngươi cũng dám
quản?” đại hán dùng sức vỗ, cái bàn đang hoàn hảo vô khuyết phúc chốc sụp đổ. Rượu
trong chén bỗng hóa thành mũi tên bắn thẳng về phía đại hán, Vong Thu thanh âm
không lạnh không nóng như trước “Lão Tử của ta không ai dám tùy tiện nhận thức”.
Đại hán đúng lúc ngả về phía sau, nhưng mũi tên rượu vẫn chạm vào búi tóc hắn, làm
cho mái tóc xõa tung, rối bời nhìn giống như người điên. “Như thê nào, muốn ta
lại kính người mấy chén sao?” nàng vừa rót rượu vừa uống, mỉm cười hỏi, tao nhã
mà có lễ. Đại hán không nói một lời, lập tức rời khỏi Lãng Quy lâu. Cao thủ
trước mắt, hắn tự biết nếu lưu lại chỉ làm mình mất mặt. “cảm ơn công tử đã ra
tay hỗ trợ”. Lưu chưởng quầy cười mà cảm tạ. “Ta uống rượu, không thích bị
người khác quấy rầy mà thôi”. Lưu chưởng quầy hiểu ý, lập tức rời đi, sai người
quét tước, thu dọn tàn cục. Rất nhanh Lãng Quy lâu rất nhanh đã được thu dọn
xong, khách nhân cũng từ từ kéo đến. Cốc Lưu Phong vừa bước chân vào Lãng Quy
lâu, ánh mắt liền dừng lại ở một người. Nàng hộ tống hắn nhập kinh, lại nhân
lúc hắn cùng tướng quân nói chuyện liền không một tiếng rời đi, không ngờ hôm
nay ở chỗ này lại gặp được nàng. “Gia, ngài đến kinh thành bao lâu rồi?” Lưu
chưởng quầy vừa thấy hắn, lập tức mừng rỡ nghênh đón. Hắn mỉm cười “vừa mới tới
được mấy ngày”. “Gia thật là, đến kinh thành sao không báo trước cho tiểu nhân,
có cần tiểu chuẩn bị cho người một gian phòng. “Không cần phiền toái, ta nhìn
thấy một vị bằng hữu.” Lưu chưởng quầy theo ánh nhìn của hắn không khỏi giật
mình “thì ra Vong Thu công tử là bằng hữu của gia, khó trách mấy năm nay hắn
vẫn chiếu cố chúng ta”. Cốc Lưu Phong cười mà không nói, thẳng hướng nàng đi
đến. Nguyên lai nàng chính là phúc tinh của Lãng Quy lâu mà hắn đã nghe nói đến,
duyên phận quả thật kỳ diệu, bên trong đã sớm sắp đặt bọn họ nhất định sẽ gặp
nhau. Nghe được âm thanh, nàng nhướng mắt nhìn một cái, sau đó lại tiếp tục
uống rượu “uống rượu mà không có thức nhắm, chẳng phải là không thú vị sao?”
Nàng uống cạn một ngụm rượu cuối cùng, đứng dậy, “Chưởng quầy, tính tiền.” “Công
tử, ngài đi thong thả.” Lưu chưởng quầy khuôn mặt tươi cười đưa tiễn, thân thủ
tiếp được bạc vụn Vong Thu đưa đến, sau đó nhìn thấy chủ tử nhà mình cũng đứng
dậy đi theo, vội hỏi “gia, ngài cũng đi?” “Ta cùng Vong Thu công tử có việc cần
nói”. hắn vừa nói vừa vội đuổi theo. “Vong Thu”, nhìn thân ảnh màu trắng sẽ
biến mất ở góc đường, hắn vội vàng kêu lên. Nhưng bóng trắng vẫn là biến mất ở
góc đường. Nàng tựa hồ không muốn xuất hiện cùng hắn, mà hắn cũng không nguyện
buông tha cho, vì thế hắn quay về Lãng Quy lâu. Lưu chưởng quầy giỏi quan sát
ngôn từ, nét mặt lập tức nghênh đón “Gia, ngài có cái gì phân phó?” “Nàng
thường thường lại đây sao?” Lưu chưởng quầy nao nao, lập tức hiểu được, “Bình
thường Vong Thu công tử chỉ cần khi ở kinh thành, mười ngày nửa tháng sẽ đến
đây một lần.” “Hiểu được, an bài chỗ ở cho ta.” Cốc Lưu Phong trước tiên quyết
định, lưu lại chờ. Kinh thành gần đây phát sinh rất nhiều việc, đầu tiên là hai
nguyên lão trấn quốc tướng quân đột nhiên nhiễm bịnh nặng, nằm trên giường
không dậy nổi, nhờ thỉnh thần y trị liệu mà đã từ từ khang phục. Phụ thân của
đương triều sủng phi Ngụy nương nương lại nửa đêm bị chém đầu. Hoàng đế long
nhan thịnh nộ, nhưng thánh chỉ yêu cầu điều tra rõ ràng chưa ra cung, tin tức
liền truyền đến chỗ Ngụy nương nương làm cho mất hồn kinh thiên, quái lạ là
Hoàng Thượng thế nhưng đối với việc này lại dừng tay, không hề truy xét. Quốc
trượng hậu táng, phi tử hậu táng, nhưng là hung thủ lại không người truy vấn. “chuyện
này không có gì là kỳ quái”. lão tướng quân đang nằm trên giường thập phần binh
tĩnh nói. ““. Lão gia, chuyện như vậy mà sao ngài nói không kỳ quái”. quản gia
tướng quân phủ không thể hiểu được. “bọn họ đã chọc vào người không nên chọc, chính
mình muốn chết thì trách được ai”, lão tướng quân trong mắt hiện lên một chút
hàn ý sắc bén. “nhưng Hoàng đế vậy mà không truy cứu, rất kỳ quái a”, triều
thần trong lúc nghị luận đều đưa ra rất nhiều suy đoán. Lão tướng quân phát ra
một tiếng thở dài, giống lời vô nghĩa bình thường nói: “Bệ hạ có thể truy cứu
bất luận kẻ nào, chỉ có người này hắn sẽ không truy cứu.” Bởi vì hắn thẹn với
nàng quá sâu quá sâu…… Sẽ có người như vậy? Lão quản gia có chút không tin. “Lão
tướng quân hôm nay khí sắc không tốt.” Cốc Lưu Phong cười đi vào đến, chủ tớ
lập tức đình chỉ nói chuyện với nhau. “Lão gia, tiểu nhân đi phao trà.” Lão
quản gia tìm cái lấy cớ lui ra. “Hiền chất tựa hồ không lòng tốt quan tâm a.”
Lão tướng quân nói. Cốc Lưu Phong ha ha cười, “Rất tò mò không phải kiện chuyện
tốt, vãn sinh luôn hiểu được đạo lý để sống, huống hồ vãn sinh là người trong
giang hồ, chuyện của triều đình không có hứng thú”. Quan trọn là hiện tại hắn
chỉ có hứng thú với một người, đã cố tình tìm mấy lần mà vẫn không thấy bóng
dáng nàng. “Nếu tử nhân giữa có một đường là đuổi giết của ngươi chủ mưu đâu?”
Cốc Lưu Phong giơ giơ lên mi, “Phải không?” “Đúng vậy, bởi vì lão phu trúng độc
đó là ngụy quốc trượng làm chủ.” Cốc Lưu Phong đột nhiên nghĩ đến Vong Thu, nhưng
là nàng không lý do làm như vậy, vì thế hắn phủ định này khả năng. “Xem ra vẫn
là lão tướng quân càng kì cao nhất.” “Lão phu còn không có bổn sự này, hiền
chất xem trọng lão phu.” “Vãn sinh vẫn là trước thay tướng quân bắt mạch tốt
lắm.” Hắn cười cười chuyển hướng đề tài. “Tốt.” Tĩnh tâm bắt mạch, Cốc Lưu
Phong lộ ra vẻ tươi cười vừa lòng “Lão tướng quân, độc trên người đã giải trừ
gần hết, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn là hồi phục”. “lần này làm phiền
hiền chất tới chữa trị, thực sự lão phu thấy áy náy”. “Tướng quân không cần như
thế, Cốc gia chúng ta thiếu người một đoạn ân tình, tướng quân có việc nhờ vả
quyết chẳng từ nan”. “Ta hiểu được, “. Lão tướng quân nở nụ cười, “Từ nay về
sau ơn nghĩa giữa Cốc gia cùng lão phu trong lúc đó liền xóa bỏ, các ngươi
người giang hồ là không thích thiếu nhân ân tình, lại càng không thích cùng
triều đình có điều liên lụy.” Cốc Lưu Phong cười mà không nói, xem như cam chịu.
Tiền thính đột nhiên truyền đến một trận ồn ào thanh, sau đó lão quản gia vội
vàng tới rồi thông báo. “Lão gia, cửu công chúa phái người đến thỉnh Cốc công tử
quá phủ, tiểu nhân ngăn không được, đã muốn xông vào.” Lời còn chưa dứt, một
thân ảnh màu vàng đã muốn tiến vào trong phòng, không chút kiêng kỵ đây là
phòng của đương triều trọng thần. “Lí công công.” Lão tướng quân hơi hơi trầm
giọng. Vị công công kia bị hắn gọi như vậy, thái độ cũng dịu lại, nhưng mặt mày
vẫn rất kiêu căng. Chủ tử của hắn là cửu công chúa được Hoàng thưởng sủng ái
nhất, hắn tự nhiên có thể không cần sợ hãi. “Tướng quân, Phò mã bị bịnh nhẹ, công
chúa lệnh cho ta thỉnh Cốc công tử đến phủ chẩn trị, mong rằng tướng quân đồng
ý”. “Cốc công tử chính là khách trong phủ ta, lão phu không có quyền quyết định
hành động của hắn”. Lão tướng quân vẻ mặt chính trực, cũng không nể mặt mũi
người nào đó. “Cốc công tử, chúng ta đi thôi.” Lí công công đối mặt Cốc Lưu
Phong lập tức liền thay đổi sắc mặt, hoàn toàn vênh mặt hất hàm sai khiến, không
coi ai ra gì. Cốc Lưu Phong thong dong tự ghế đứng lên, mỉm cười nói: “.đa tạ
công chúa ưu ái, nhưng thảo dân là bỉ phu chốn sơn dã, không có bao nhiêu tài
cán, vẫn là không đi để tự rước lấy nhục tốt hơn”. “Ngươi này dân đen, công
chúa mời ngươi là để mắt ngươi, thế nhưng như vậy không tán thưởng, người tới
──”. “Công công, lão phu mặc dù bất tài, nhưng là đương triều trấn quốc tướng
quân, công công muốn bắt người trong phủ ta, liền thật sự không cần hỏi đến chủ
nhân một chút sao?” Lí công công bỗng dưng cả kinh, vẻ mặt nhất thời kính cẩn
nghe theo không ít, “Là chúng ta thất lễ.” “Người tới, đưa công công ra phủ.”
“Tướng quân ──”. Lí công công mặt lộ vẻ khó chịu. “Có việc gì, chủ tử của người
đến cùng ta nói chuyện”. Nhìn theo lí công công mang theo phẫn muộn rời đi, Cốc
lưu gió hướng lão tướng quân làm thi lễ, “đã gây phiền muộn cho tướng quân”. “Lão
phu thật ra không có gì, chỉ sợ hiền chất sẽ gặp nhiều phiền toái, Cửu công
chúa sẽ không dễ dàng buông tha đâu, nàng luôn tùy hứng, chỉ sợ sẽ có thêm sự
tình”. “Đa tạ tướng quân quan tâm, vãn sinh sẽ để ý.” Kinh thành quả làn nơi
thịt phi, hắn vẫn nên là nhanh chóng rời đi mới được, duy nhất đáng tiếc là
không có tìm được Vong Thu. Vong Thu, nữ tử làm cho hắn đau lòng, tự như đã
khắc trong lòng từ mấy ngàn năm, bình thường mà sâu sắc.
Tửu lâu, quán trà luôn là nơi
có nhiều tin tức nhất, mà Lãng Quy lâu tự nhiên cũng là nơi có các loại tin tức
lưu thông, nên Cốc Lưu Phong cũng nghe được một ít lời đồn về Cửu công chúa. Nàng
là nữ nhân kiêu ngạo cũng không có đức hạnh, nghe nói nàn mệnh phạm hung thần, khắc
con, khắc cha mẹ chồng, từ năm mười lăm tuổi lấy chồng, đến nay đã thôi – gả
hết ba lượt, hao lần trước đều qua loa cho xong, trượng phu tiếp theo là cha mẹ
chồng đều qua đời, mà người chồng thứ ba này đột nhiên mắc bịnh quái dị, dường
như đã sắp không xong. Cho dù tôn quý như công chúa, cho dù thân là nữ nhi được
đương kim hoàng thượng sủng ái nhất, Cửu công chúa vẫn không thoát khỏi vận
mệnh bất hạnh.
Lương y như từ mẫu, Cốc Lưu
Phong sau khi nghe về những bất hạnh mà công chúa trải qua, không khỏi động
lòng trắc ẩn, tính đến phủ chữa bịnh.
“Gia, ngài vạn lần không thể
đi đến phủ Công chúa”, Lưu chưởng quầy nhìn thấu tâm tư chủ tử, vội vàng khuyên
can.
“Nói như thế nào?” Hắn đột
nhiên có hứng thú muốn nghe lý do.
“Công chúa gặp bất hạnh quả
thật làm cho người ta thương xót, nhưng bản tính công chúa thật không dám làm
người ta khen tặng”.
Nghe qua tựa hồ có tin tức gì
đó kinh người.
“Nàng rất kiêu ngạo lại ương
ngạnh, mỗi phò mã đều bị nàng ức hiếp đến không ngẩng được đầu lên, hơn nữa lại
thích mĩ nam trẻ tuổi, nếu nhìn trúng người nào sẽ dùng mọi thủ đoạn để đưa vào
phủ”.
Cái này Cốc Lưu Phong nghe
hiểu được, bất giác sờ sờ mặt mình, khuôn mặt này nghe nói đã được xếp vào bảng
giang hồ mỹ nam tử, nếu chẳng may bị vị công chúa háo sắc kia nhìn trúng, muốn
thoát thân quả thật có chút phiền phức.
“Bất quá, dân không cùng quan
đấu, gia vẫn là mau chóng rời kinh.”
“Cũng tốt.”
Chủ tớ hai người đang nói
chuyện, một cái điếm tiểu nhị vội vàng đi đến.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Vong Thu công tử đến đây……”
hắn chưa nói dứt lời, tuấn mỹ nam tử bên cạnh Lưu chưởng quầy đã không thấy
bóng dáng, làm hắn giật mình há to miệng.
Lưu chưởng quầy cười vỗ vỗ bờ
vai của hắn, phân phó nên làm việc đi. Cốc Lưu Phong đuổi tới đại sảnh của
khách điếm, Vong Thu vẫn như cũ, rượu một ly lại một ly uống nhưng vẫn không có
đồ ăn. Không thích nói chuyện, không thích cười, không ôn nhu còn say rượu, Cốc
Lưu Phong ánh mắt phức tạp nhìn nàng, trong lòng đột nhiên thất chua xót, hắn
không thích thấy nàng tự hành hạ bản thân. Đúng vậy, nàng là tự làm khổ chính
mình, đối với thế sự không quan tâm chỉ muốn đắm mình trong men say, hắn đã
từng nhìn thấy bạn bè mình cũng sa sút như vậy, cho nên càng không muốn nàng
sống qua ngày như thế.
“Rượu nhiều thì hại thân, vẫn
là nên uống ít thì hơn”. hắn đi qua đè lại bầu rượu, ngăn cản nàng tiếp tục rót.
Nhìn thấy hắn, Vong Thu có
chút kinh ngạc nhưng chỉ trong thoáng chốc mà thôi, sau đó hất tay hắn ra, tiếp
tục tự mình rót rượu. Hại thân? Nàng vốn đã sớm không có để ý đến.
“Rượu quá lượng thương thân, vẫn
là uống xoàng vì nghi.” Hắn đi qua đi đè lại bầu rượu, ngăn cản nàng tiếp tục
rót rượu.
“Vong Thu.” Hắn không hề xưng
hô nàng Thu huynh, trực tiếp gọi của nàng tên.
Nàng hơi hơi túc nhíu mi đầu,
như cũ không có mở miệng.
“Ta hôm nay sẽ rời kinh”.
Lúc này nàng mới nhịn không được giương mắt nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, giây
lát nàng dời tầm mắt “chuyện đó với ta có quan hệ gì đâu”. nam nhân này luôn
dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, làm cho nàng rất muốn một chưởng đánh chết hắn.
“Không quan hệ sao?” Cốc Lưu Phong nhìn nàng thì thào tự nói, khóe miệng
hiện lên một nụ cười bí hiểm rồi đột nhiên chồm người về phía trước, hôn lên
môi của nàng.
Trong nháy mắt, “nạn nhân”. bị hôn gần như hóa đá. Tuy hành tầu giang hồ
nhiều năm, vẫn bị hành động kinh hãi thế tục của người nào đó dọa, trong khoản
thời gian ngắn trừ bỏ trừng mắt nhìn cũng không có giáng cho hắn vài cái tát. Nam
nhân hôn nam nhân, hơn nữa lại trước mặt bao nhiêu người lúc ban ngày, quả thực
là làm tổn hại đến thuần phong mỹ tục nghiêm trọng.
Đợi đến lúc Vong Thu có phản ứng thì trời đã chuyển tối “Cốc Lưu Phong, ngươi
muốn chết”, hắn tưởng nàng là người ăn chay niệm phật sao? Thực sự không biết
chữ chết viết thế nào mà.
Làm nên loại chuyện này, Cốc Lưu Phong làm sao còn dám đứng yên đó cho
người đến chém, hắn đã sớm đào tẩu như chớp
“Chưởng quầy”. thanh tâm của tiểu nhị có chút mơ hồ “có phải vừa rồi ta bị
hoa mắt không?
Lưu chưởng quầy đang nhìn chủ tử nhà mình bỏ chạy ra cửa, hai mắt mở lớn, sau
đó dường như hiểu được chuyện gì, cất tiếng cười to. Không nghĩ đến chủ tử luôn
luôn hòa nhã, đoan chính thiện lương cũng làm ra loại chuyện khiến người ta
nghẹn họng này, chuyện này mà nói cho những người ở Nhàn Tình cốc nghe chắc
cũng chẳng ai tin.
************
Gần nhất giang hồ có điểm loạn.
Gần nhất người giang hồ có điểm nhàn.
Gần nhất trên giang hồ truyền đi một tin tức lợi hại nhất, thiên hạ đệ nhất
thần y Cốc Lưu Phong bị người giang hồ đuổi giết, nguyên nhân là vì Cốc đại
thần y say rượu loạn tính đã khinh bạc Vong Thu công tử cũng đồng dạng là nam
nhân, kết quả liền bị người đuổi giết.
Lời đồn cũng không thực sự đáng tin. Đang nằm trên cây nhìn ánh mặt trời
xuyên qua kẽ lá, tâm tình Vong Thu thật bình tĩnh. Nàng sẽ không vì một cái hôn
mà lãng phí thời gian đi đuổi giết một người, ngày ấy đuổi theo Cốc Lưu Phong
ra khỏi kinh thành, làm cho kinh thành vốn đã ồn ào lại càng thêm náo nhiệt, nàng
đột nhiên rất muốn cười. Nàng đã thật lâu, thật lâu không có cười, lâu đến mức
nàng nghĩ mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ lại cười, cho nên cũng muốn cảm ơn
Cốc Lưu Phong, cho nên cũng lười kiếm hắn tính sổ mà tiếp tục đi theo con đường
của mình. Chẳng qua nàng không nghĩ tới, chỉ là một chút chuyện nhỏ nhưng giang
hồ lại thêm mắm dặm muối, nghĩ đến đều là do thiên hạ đệ nhất thần y đã gây ra
chuyện quá mức vang dội.
Môi khẽ nở nụ cười, miệng thực tự nhiên thốt lên hai tiếng “nhàm chán”.
Hơi hơi nhắm mắt, hưởng thụ làn gió mát cùng hơi thở cây cỏ tỏa ra chung
quanh, nàng thực thích phong cảnh như vậy, không có thế tục hỗn loạn, phản phất
chỉ có cỏ cây hoa lá làm bạn cùng nàng, yên tĩnh mà hài hòa.
Có người!
Nàng phút chốc mở hai mắt, người tới không chỉ một.
“Sư muội, ngươi không cần như vậy.”
“Ta chẳng lẽ còn không đủ đẹp sao? Hắn vì sao ngày cả nhìn cũng không
nguyện ý liếc mắt nhìn ta một cái?”
“Hiện nay giang hồ đều đồn đại Cốc Lưu Phong thích nam nhân, cho nên dù sư
muội ngươi bộ dạng đẹp tựa thiên tiên, hắn cũng sẽ không quan tâm, ngươi cần gì
phải canh cánh trong lòng?”
“Loạn giảng, Cốc đại ca chính là uống rượu mà thôi.”
Nằm trên cây, Vong Thu nhếch miệng cười giễu, hóa ra là tiểu nữ nhi giận
dỗi, làm quấy rầy đến nàng
“Cho dù hắn không thích nam nhân, nhưng từ khi hắn mười tuổi gia nhập giang
hồ cho tới nay đã mười ba năm, ngươi có nghe nói hắn đối cô nương nào sinh tâm
ái mộ chưa?”
“Đó là bởi vì Cốc đại ca tâm tính cao thượng, phàm hoa tục phẩm sao lọt vào
mắt hắn?”
“Sư muội, ngươi tội gì phải thế, hắn đã cự tuyệt lời cầu hôn của sư phụ, người
còn muốn đi tự rước lấy nhục sao?”
“Ta mặc kệ, tóm lại chỉ cần hắn không có chính mồm cự tuyệt ta, ta sẽ không
hết hy vọng.”
“Sư muội ──”.
Tiếng bước chân xa dần, Vong Thu từ trên cây nhảy xuống, nhìn thoáng về
hướng sư huynh muội kia, sau đó đi ngược lại. Nàng một chút cũng không nghĩ lại
để cho lời đồn có thêm đề tài, bọn họ nếu tìm Cốc Lưu Phong, như vậy nếu đi
theo hướng ngược lại với bọn họ, nhất định sẽ không trở thành nhân vật để người
ta đồn đại.
************
Nhưng mà, thế sự không như ý người.
Vong Thu đang uống rượu lại nghe được giọng nữ quen thuộc, lập tức có cảm
giác không ổn, khi nàng ngẩn đầu đã thấy một đôi mắt vui vẻ nhìn mình. Rõ ràng
đã đi theo hướng ngược lại với sư huynh muội kia, như thế nào vẫn là đụng mặt a.
“Vong Thu!”
Nàng cùng hắn thật sự không quen, nhưng là hắn như vậy gọi nàng. Không kịp
suy nghĩ, nàng tung chén rượu hóa thành mũi tên bắn về phía hắn
“Ta tìm người thật khổ nha”. tránh thoát tên rượu, hắn lại không sợ chết đi
qua.
Vong Thu phát hiện đối diện với gương mặt tuấn mỹ đang cười giương giương
tự đắc kia thật có chút khó khăn, vì thế nàng chọn lựa quay đầu đi, một lần nữa
tự rót rượu ống.
“Ta đã từng nói qua, uống rượu ít thì được, uống nhiều sẽ hại thân, người
thoạt nhìn đã uống không ít, hôm nay không nên uống nữa”. hắn trực tiếp đi đến
đoạt lấy bầu rượu trên tay nàng.
“Cốc ── lưu ── phong ──”. Nàng lạnh lùng nhìn hắn. Nam nhân này nghĩ là gì
của nàng đây?
“Ta vừa lúc khát nước, ngươi hẳn sẽ không để ý mà chia ta một chút để giải
khát chứ?”
Nếu hắn không cầm lấy tay nàng, nàng cũng không để ý mà tùy hắn muốn uốn
thì uống đi, nhưng hắn lại cố tình làm như vậy.
“Ngươi……”
Lẽ ra ngay khi hắn vừa “manh động”. nên trực tiếp ném hắn ra ngoài, không
để đến lúc nghe hắn nói nhỏ “giúp ta”, chỉ một lúc chần chờ nàng đã để chính
mình lâm vào quẫn cảnh đáng xấu hổ. Nếu biết có tình huống này, nàng sẽ không
nghĩ ngợi gì mà đá bay hắn, không cho tiếp cận dù chỉ một bước. Đáng tiếc, ông
trời đã cho nàng cơ hội nhưng lại không biết quý trọng, chờ đến khi nàng muốn
động thủ thì phát hiện mình đã không thể ngưng tụ nội lực, chỉ có thể tức giận
trừng mắt nhìn hắn.
Là Cốc Lưu Phong, nhất định là hắn hạ độc, là do nàng sơ suất, nghĩ đến hắn
vô hại, kết quả là trúng chiêu.
Là Cốc Lưu Phong, nhất định là hắn hạ độc, nàng sơ suất quá, nghĩ đến hắn
vô hại, kết quả lại trúng chiêu nhi.