Thứ nữ - Chương 114 phần 1
Chương 114
Hôm nay mùng hai
đầu năm, bởi vì vụ án ngày lại mặt gặp chuyện của Giản Thân Vương, mà nguyên
bản ngày tết náo nhiệt tốt lành cũng trở nên quỷ dị, rất nhiều Hoàng thân quốc
thích, quan lớn quan to trong kinh thành đều kinh sợ mà co lại trong nhà không
dám tùy tiện đi ra ngoài, một là sợ lại gặp được tên hung đồ kia cướp bóc ám
sát, nhóm phu nhân tiểu thử đều không dám ra ngoài phủ, nên thân thích cũng đều
không đi, chỉ là phái hạ nhân đưa quà tặng ngày lễ! Để bày tỏ thân cận.
Thứ hai, chính
là lần đầu tiên Thái tử dùng thủ đoạn lôi đình bắt một nhóm lớn quan viên trên
lục phẩm đi Đại Lý Tự, đứng mũi chịu sào đúng là Thuận Thiên Phủ doãn cùng Cửu
Môn Đề Đốc, hai vị này gánh vác chức trách bảo vệ an toàn cho kinh thành, với
lý bỏ quên nhiệm vụ, lười biếng không làm tròn trách nhiệm, khiến tánh mạng
hoàng thân quốc thích không được bảo hộ an toàn, tiếp theo đương nhiên là liên
lụy cấp trên của bọn hắn cùng với quan lại nha môn tương đương, cứ như thế điều
tra hơn bảy tám phần, chỉ cần hơi có liên quan đã tính là bị liên quan, trong
vòng hai ngày, bắt nhốt hơn tám gã quan viên.
Thú vị chính
là, những người này, hoặc là cùng Ninh Vương gia đi lại thân cận, hoặc là thuộc
sự quản lý của Dụ Thân Vương, trong đó hai vị là thủ hạ mấu chốt của Thái úy
đương triều, Thái tử và Giản Thân Vương cùng một chiến tuyến, vốn là để tập
trung tra hung án, về sau, có ít người thật sự không hề liên lụy trong việc
này, liền đưa những việc làm ngày thường của bọn chúng tham nhũng, đút lót,
dung túng con làm chuyện ác, hoặc ức hiếp dân chúng... Không ít thêu dệt tội
danh cho bọn chúng, đem tám vị quan viện quan trọng xử trí, giáng chức, xét nhà
hoặc lưu vong, thoáng một phát liền đem thế lực của đám người Ninh Vương cùng
Dụ Thân Vương liên hợp kia làm suy yếu không ít, chính thức đạt đến mục tiêu
chủ yếu của hắn.
Mà trong quá
trình thẩm tra án, quan hệ của Thái tử cùng Giản Thân Vương càng tiến thêm một
bước, mùng ba Thái tử phi dù có mang cũng tự mình đến Giản Thân Vương phủ thăm
bệnh tình Cẩm Nương, trong nội cung trừ Thái Hậu cùng Lệ phi nương nương, tất
cả những người được gọi là chủ tử đều biểu đạt lòng quan tâm của mình, nhất
thời, vợ chồng Cẩm Nương ngược lại trở thành món ngon trong miệng đám hoàng
thân quốc thích, đây là bất ngờ lớn nhất cho nhóm Nhị lão gia cùng Lãnh Hoa
Đường.
Mà vừa vặn nhất
chính là, Cửu Môn Đề Đốc Triệu Hoài Cổ hóa ra là thân tộc của Nhị thái thái.
Kinh thành
nguyên có hai thành nội và ngoại, nội thành là hoàng cung cùng chỗ ở của hoàng
thân quốc thích và quan to nhị phẩm trở lên, ngoại thành mới là chỗ dân chúng
sinh sống, Cửu Môn Đề Đốc quản lý an toàn trong và ngoài cả hai thành, thực tế
nội thành là trọng yếu nhất, ngày bình thường, cũng không thể có nửa phần lười
biếng, huống chi là ngày tết, đáng lẽ càng canh phòng nghiêm ngặt mới đúng,
vậy mà một đám sát thủ giang hồ, tại nội thành hành hung không kiêng nể gì như
thế, hơn nữa tính toán chu đáo cẩn thận nghiêm ngặt, toàn bộ thời gian vụ án
phát sinh đến lúc kết thúc thật lâu cũng không thấy có nửa bóng dáng nha dịch
tuần tra cùng binh sĩ thủ thành xuất hiện, điều này không khỏi làm cho người ta
hoài nghi, là có nội ứng cấu kết gây án, có người cố ý thả trôi, hoặc là nói,
ngầm phối hợp làm việc, mới khiến cho chuyện ám sát kia thuận lợi xảy ra như
thế, nếu không phải Giản Thân Vương phủ trước đó có phòng vệ, chỉ sợ ngày ấy
không còn người sống lưu lại, cho nên, Giản Thân Vương hôm đó liền trực tiếp
chỉ ra sự thất trách nghiêm trọng của Cửu Môn Đề Đốc cùng Thuận Thiên Phủ, Thái
tử cũng muốn thừa cơ chèn ép, nuôi trồng thân tín, đương nhiên càng phối hợp
hành động của Giản Thân Vương.
Dưới nghiêm
hình, bộ hạ Triệu Hoài Cổ rốt cục khai ra, Triệu Hoài Cổ cùng người Tây Lương
có cấu kết, đám người hành thích kia kỳ thật tất cả đều là cao thủ Tây Lương,
Thái tử nghe xong rất vui mừng, việc này không chỉ là một việc ám sát nho nhỏ,
mà là tội lớn thông đồng với địch quốc, càng tiếp tục truy cứu, không chịu
buông tay, thầm nghĩ đào sâu lôi hết sâu mọt lớn đi ra.
Nhưng đáng tiếc
là, ngày đó muốn thẩm tra Triệu Hoài Cổ lần nữa, hắn không hiểu tại sao trong
lao uống thuốc độc tự vận, thật vất vả đào ra một manh mối cứ như vậy mà bị
chặt đứt, để cho Thái tử tức giận, dưới cơn thịnh nộ, hạ lệnh dùng tội thông
đồng với địch phản quốc, diệt cả nhà Triệu gia, thêm nữa... Cả thân tộc đều
liên quan trong đó, bởi vậy, họ Triệu trong kinh thành, hoặc cùng Triệu gia có
quan hệ trọng yếu, tất cả đều nhưng chim sợ cành cong, kẹp lấy đuôi, ngay cả
đại môn cũng không dám ra, mà cha mẹ huynh trưởng nhà mẹ đẻ của Nhị thái thái
đương nhiên cũng bị liên quan đến, Nhị thái thái bởi vì là nữ nhi xuất giá, lại
là thân thích của Giản Thân Vương, lại có thế Dụ Thân Vương bảo vệ, mới miễn đi
một kiếp.
Hết thảy đều
này, Cẩm Nương vẫn nằm ở trên giường mà biết được.
Mấy ngày liên
tiếp, bởi vì khách đến thăm bệnh nhân quá nhiều, Vương phi loay hoay chân không
chạm đất, nhưng vẫn để cho vợ chồng son Cẩm Nương cùng Tiểu Đình cực kỳ tĩnh
dưỡng, khách đến, cũng hết sức không kinh động bọn hắn, như Thái tử phi đến,
cũng chỉ là ngồi tạm ở chỗ Cẩm Nương, thấy thân thể Cẩm Nương không việc gì
xong, liền khởi giá hồi cung, hàng đống thuốc hay thuốc bổ chất đầy nhà kho nhỏ
của Cẩm Nương, khiến cho nhóm Trương ma ma cùng Phong Nhi bận rộn một trận, chỉ
là như vậy thật ra tiện nghi cho nhóm Tú cô cùng Tứ Nhi, ngày bình thường khó
gặp thuốc tiên chữa thương, lúc này giống như không cần tiền vậy, toàn bộ
hướng trên người các nàng chất đống.
Cẩm Nương ngày
thứ hai liền đi trong phòng Tú cô, Tú cô bởi vì thương thế quá nặng, một mực
hôn mê, lại sốt cao không ngớt, hơn phân nửa thân thể bị băng như một xác ướp,
làm Cẩm Nương thấy phải rơi lệ, Lục Liễu ngược lại nhanh nhẹn rất nhiều, từ lúc
cứu Tú cô trở về xong, vẫn giữ ở bên giường Tú cô, trên trên dưới dưới, bưng
trà đưa nước, coi chừng hầu hạ Tú cô, làm cho Cẩm Nương rất là vui mừng, lại thưởng
nàng không ít thứ tốt, cho nàng làm quà cưới, Hỉ Quý cũng cùng ở bên người Tú
cô, hai người cùng nhau hầu hạ Tú cô, cảm tình đã dần dần ấm lên ở bên trong.
Ngày hôm đó Cẩm
Nương lại nhìn Tú cô, thấy Tú cô vẫn hôm mê, liền hỏi Lục Liễu: "Có từng
tỉnh qua không?"
"Hồi Nhị
thiếu phu nhân..., hôm qua buổi tối tỉnh qua một hồi, kêu tên Nhị thiếu phu
nhân, đã bớt sốt, người xem, hôm nay cuối cùng cũng không còn sốt, có lẽ hai
ngày nữa sẽ tỉnh a." Lục Liễu làm thành lễ cho Cẩm Nương xong, liền đứng ở
một bên, cầm khăn lau mặt cho Tú cô, vẻ mặt mừng rỡ nói với Cẩm Nương.
Cẩm Nương nghe
xong tự nhiên thật cao hứng, tiếp nhận khăn trong tay Lục Liễu tự mình lau cho
Tú cô, nhớ tới ngày ấy nàng ôm mình trong ngực, dùng thân thể nhu nhược chặt
chẽ che chở mình, còn có, nàng lúc thanh tỉnh nói lời cuối cùng, mấy ngày nay
toàn bộ lời cuối cùng vang vang bên tai Cẩm Nương quấn lấy không dứt, lau lau
liền không nhịn được rơi lệ.
Lúc này, Hỉ Quý
bưng dược tiến đến, gặp Nhị thiếu phu nhân, đang muốn tránh, Cẩm Nương thấy
nhân tiện nói: "Hỉ Quý ca ca, đưa dược cho ta đi, chúng ta từ nhỏ đã ở
cùng một chỗ đấy, không cần chú ý những cái này, ngươi... Ở chỗ này cùng Tú cô
a."
Hỉ Quý nghe khẽ
giật mình, đã quên e lệ, kích động mà nhìn Cẩm Nương, trong miệng ngập ngừng
nói: "Tứ... Tứ cô nương, ngươi... Ngươi gọi ta là Hỉ Quý ca ca rồi
hả?"
Cẩm Nương nghe
càng chua xót, mấy ngày nay lúc nào cũng hiện ra cảnh lúc còn bé ở trong đầu,
khi đó, mình tuy là thân phận tiểu thư, nhưng vẫn ăn không đủ no, mặc không đủ
ấm, Tứ di nương thì thỉnh thoảng lại theo Đại lão gia xuất chinh bên ngoài, có
khi nửa năm mới trở lại nhà một lần, nếu không phải Tú cô cùng Hỉ Quý che chở,
thân thể này sợ cũng đã sớm thành người cổ rồi, khi đó, Hỉ Quý lớn hơn vài
tuổi luôn đem bánh nướng mà thật vất vả có được chia cho mình một nửa, cuối
cùng lúc gặp Nhị tỷ khi dễ, dùng thân thể nho nhỏ ngăn cản phía trước người của
mình, mặc kệ roi kia quật tại trên người của hắn, cắn răng, cương quyết một
tiếng cũng không lên tiếng...
"Ta gần đây
nhớ lại rất nhiều chuyện ngày xưa, thực xin lỗi, Hỉ Quý ca, Cẩm Nương không để
ý đến ngươi." Cẩm Nương chảy nước mắt đối với Hỉ Quý nói ra.
Hỉ Quý nghe xong
con mắt cũng trào ra, bắt tay áo đi lau nước mắt, gật đầu nói: "Không
trách Thiếu phu nhân, nô tài... Một mực vô dụng, không có bản lãnh gì, cũng
không thể làm cho Thiếu phu nhân hãnh diện, Thiếu phu nhân, ngài nhanh đừng có
lại gọi nô tài là ca ca rồi, một hồi để cho người khác đã nghe được không
tốt."
Cẩm Nương khóc
lắc đầu nói: "Không sợ, hôm qua ta cùng Vương phi từng nói qua rồi, sẽ
nhận ngươi làm nghĩa huynh, cho ngươi thoát khỏi nô tịch, về sau, ngươi không
bao giờ... là nô tài nữa rồi, cái cửa hàng kia nếu làm ăn tốt, sẽ phân một nửa
cổ phần cho ngươi, ngươi... nhất định phải làm cho tốt, hiếu kính Tú cô."
Hỉ Quý nghe xong
rất vui mừng, quỳ xuống muốn dập đầu cho Cẩm Nương, Cẩm Nương nhanh chóng đi
qua đỡ lấy hắn, "Thiếu phu nhân, cái này... cái này không thích hợp đấy,
nô tài như thế nào có tư cách làm nghĩa huynh Thiếu phu nhân, ngài... ngài chỉ
giúp nô tài thoát khỏi nô tịch là được, nô tài tuyệt không cái gan kia làm
nghĩa huynh của ngài."
Lục Liễu nghe
được cũng giật mình mừng như điên, không nghĩ tới trong lúc vô tình mình thật
đúng là nhặt được bảo vật, Nhị thiếu phu nhân là thân phận thế nào a, con dâu
Giản Thân Vương, Hỉ Quý nếu thật được Nhị thiếu phu nhân nhận thức làm nghĩa
huynh, vậy mình lúc đó chẳng phải bay lên đầu cành rồi hả? Là tính không
được thành phượng hoàng, thì cũng là hỉ tước nha, từ nay về sau Hỉ Quý chính là
anh vợ Nhị thiếu gia rồi, so với việc làm di nương thông phòng chủ tử, vẫn
mạnh hơn, Hỉ Quý lại tuổi trẻ tuấn tú, quan trọng nhất là thành thật, dễ đắn
đo, cùng thiện tâm như Tú cô, hơn nữa, còn có nửa gian cửa hàng là tài sản...
Vậy sau này mình không phải cũng trở thành chủ tử phu nhân sao?
Nàng gặp Hỉ Quý
vẫn còn chối từ, nhanh chóng đi qua cùng hắn quỳ xuống cùng một chỗ, một tay
liền vươn sau lưng Hỉ Quý, dùng sức nhéo Hỉ Quý một cái.
Hỉ Quý thân thể
cứng đờ, mặt đỏ lên, dù sao hai người còn chưa kết hôn, thân mật như thế vẫn
là lần đầu tiên, Hỉ Quý có chút không thích ứng, bất quá, trong nội tâm lại
vui mừng, hắn cũng biết ý tứ Lục Liễu, chỉ là... Nương còn không có tỉnh, việc
này sợ là còn muốn nương đáp ứng mới thành đây.
"Các ngươi
đứng lên đi, đợi Tú cô tốt rồi, chúng ta bày hai bàn, thỉnh chút người thân bạn
bè đến ăn mừng, cũng không cần trở lại Tôn gia nói cái gì, ngươi về sau chỉ là
nghĩa huynh của ta, không liên quan gì đến Tôn gia." Mờ ám của Lục Liễu,
Cẩm Nương chỉ làm như không phát hiện, đây cũng là chuyện thường tình con
người, chỉ nguyện đem thân phận của Hỉ Quý nâng lên, Lục Liễu nếu thật sự cải
tà quy chính, biết dùng tâm đối đãi hai người Tú cô cùng Hỉ Quý, sống tốt là
được rồi.
Hỉ Quý cuối cùng
áp chế không nổi vui mừng điên cuồng trong nội tâm, bánh từ trên trời rơi
xuống, nện vào đầu làm hắn hôn mê, bị Lục Liễu đụng đụng xong, cao hứng gật
đầu, việc này cứ như vậy định xuống.
Cẩm Nương lại
nhìn về phía Lục Liễu nói: "Ngày ấy Tú cô nguyên là muốn đi nhà của ngươi
cầu hôn, chỉ là gặp được sự cố này, ngược lại trì hoãn ngươi rồi, đến mai ta
liền phái người đi nhà của ngươi cầu hôn cho Hỉ Quý ca ca cũng miễn nô tịch
của ngươi đi, ngươi cần phải hầu hạ Tú cô cho tốt, nếu ta phát hiện ngươi tâm
tư bất lương lần nữa, ngươi coi chừng đấy, ta sẽ cho Hỉ Quý bỏ ngươi, một lần
nữa đem sính lễ cưới tiểu thư nhà giàu về."
Một phen thị uy
ban ân, khiến cho Lục Liễu nghe kinh hồn táng đảm, vừa mừng vừa lo liên tục
không ngừng dập đầu cho Cẩm Nương, liên tục xác nhận.
Cẩm Nương lại
đưa mắt nhìn Tú cô hôn mê, liền đứng lên đi xem Tứ Nhi, ngày ấy Tứ Nhi mất máu
quá nhiều, nuôi vài ngày, cũng không biết đã tỉnh chưa.
Vừa đi đến cửa,
Lục Liễu đột nhiên kêu một tiếng: "Thiếu phu nhân, nô tài còn có chuyện
muốn bẩm."
Cẩm Nương kinh
ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Lục Liễu hướng mình quỳ bò qua, Hỉ Quý vẻ mặt cũng
không hiểu mà nhìn Lục Liễu, không biết nàng muốn làm cái gì, sợ nàng còn muốn
nói yêu cầu gì quá mức, gấp đến độ vẻ mặt đổ mồ hôi ở phía sau lôi kéo Lục
Liễu.
Lục Liễu đối với
Cẩm Nương bái, dập đầu liên tiếp nhiều lần, Cẩm Nương nhìn nhíu lông mày, lạnh
lùng nói: "Ngươi có lời gì cứ việc nói thẳng, ta nếu là có thể xử lý, nhất
định giúp ngươi xử lý rồi."
Lục Liễu nghe
xong liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẻ xấu hổ, cố lấy dũng khí đối với Cẩm Nương
nói: "Nô tài đáng chết, nô tài cầu Thiếu phu nhân tha thứ lỗi nô
tài." Vừa nói vừa từ trong ngực xuất ra một cái bọc nhỏ, hai tay dâng cho
Cẩm Nương.
Cẩm Nương cũng
không đi tiếp, chỉ hỏi: "Cái này là vật gì?"
"Độc dược,
Nhị thái thái cho nô tài độc dược, nô tài vào phủ không bao lâu, Nhị thái thái
đem bao độc dược cho nô tài, cho nô tài tùy cơ hạ độc cho Nhị thiếu phu
nhân." Lục Liễu cúi đầu, không dám nhìn mặt Cẩm Nương, khóc nói ra.
"Ngươi nói
ngươi vào phủ không bao lâu Nhị thái thái đưa cho ngươi? Cái này làm sao có
thể, Nhị thái thái có lẽ không biết ngươi mới đúng a." Cẩm Nương nghi
hoặc hỏi thăm.
"Thiếu phu
nhân có chỗ không biết, Nhị thái thái cùng Đại phu nhân nguyên vốn là bạn khuê
mật, các nàng lại là họ hàng xa, từ nhỏ quan hệ rất tốt, trước khi nô tài bị
Đại phu nhân đưa cho Thiếu phu nhân, Đại phu nhân dặn dò nô tài, vào phủ xong,
liền nghe theo Nhị thái thái phân phó... Ngài cũng biết, phụ mẫu nô tài tất cả
đều ở trong Tôn phủ, trong tay Đại phu nhân kiếm ăn, nô tài không dám không
nghe lời Đại phu nhân nói..., cho nên..." Lục Liễu khóc giải thích.
Thì ra là thế,
Đại phu nhân thật đúng là bản tính không đổi, mình gả cho người nàng cũng không
quên chôn mấy quả bom đến hại người, chỉ là...
"Vậy ngươi
vì sao một mực không có ra tay? Ngươi hoàn toàn có thể hạ độc trong dược a?"
Cẩm Nương vẫn khó hiểu hỏi thăm.
"Nô tài
cũng không phải người ngu, tâm tư Nhị thái thái quá độc, chỗ hiểm Nhị thiếu phu
nhân không nói, đồng thời cũng không có đem mấy cái mệnh nô tài nhìn trong mắt,
nô tài nếu thật nghe lời nàng, ngài vào phủ không bao lâu hạ độc cho ngài, ngài
có chuyện không hay xảy ra, chúng ta những... người hầu hạ bên cạnh ngài, mỗi
người đều bị tươi sống đánh chết sao? Nô tài cũng không dám không làm, chỉ là
một mực kéo dài, nói tìm không thấy cơ hội, nhưng lại sợ trong nhà Đại phu nhân
hại thân nhân nô tài, liền ở ngài trong dược động tay chân một tí, có thể làm
cho ngài không có thai, coi như là báo cáo kết quả công tác cho Đại phu nhân
cùng Nhị thái thái rồi." Lục Liễu thấp đầu, lời lại nói rất hợp tình lý,
xem ra, nàng thật đúng là cái có đầu óc, chỉ là, như một mực vô dụng không dùng
cho chính nghĩa, về sau, nếu như nàng thực sự sửa chữa lại, không chừng còn có
thể giúp Hỉ Quý giúp một tay đây.
Chương 114.2
Cẩm Nương nghe
không khỏi than thở, người như Nhị thái thái, một mực xem nô tài là chó để sai
sử, xem mạng của bọn hắn như rơm rác, nhưng tâm người đều là một khối thịt lớn
lên, thiện ác đến cùng cũng có báo, Lục Liễu tuy nói là do dự cân nhắc một phen
mới quyết định đưa toàn bộ việc này ra, nhưng cảm giác không phải là do chân
tình chủ tớ của mình cùng Hỉ Quý, Tú cô đả động? Cuộc sống mình trong Vương phủ
âm u tà ác này, tuy nói mỗi bước kinh sợ, lúc nào cũng có nguy cơ, nhưng ngốc
nghếch có lương tâm thiện lương không thay đổi, có lẽ, Nhị thái thái sẽ cảm
giác mình mềm yếu có thể lấn tới, nhưng, những người bên cạnh để mình dựa vào
ngày càng nhiều, cuối cùng có một ngày, mình sẽ đem toàn bộ Vương phủ tinh lọc,
biến thành một chỗ xinh đẹp hạnh phúc cho mọi người.
Tiếp nhận gói
thuốc trong tay Lục Liễu, Cẩm Nương đặt ở trong mũi nghe ngóng, phát hiện hơi
độc có chút tương tự cùng với chỗ tiểu đệ Ngọc Nhi, liền thu bỏ vào túi trong
tay áo mình, đối với Lục Liễu nói, "Chuyện hôm nay ngươi có thể không
nói với bất kỳ người nào, ngươi lại cùng Nhị thái thái giữ liên lạc, xem nàng
còn có... tiến thêm một bước giao cho người hành động gì hay không, cái gói
thuốc này ta cầm đi trước, hầu hạ Tú cô cho tốt."
Lục Liễu không
nghĩ tới Nhị thiếu phu nhân nghe xong những lời này của mình sau lại phản ứng
như thế, hoàn toàn không có tức giận cũng không có ý xử phạt mình, trong nội
tâm lại mừng như điên một hồi, xem ra mình lại đúng thêm một lần may mắn, về
sau Nhị thiếu phu nhân chỉ biết càng tín nhiệm mình, đem mình cũng nhét vào
phía dưới đôi cánh bảo vệ của nàng... Càng nghĩ càng vui vẻ, Lục Liễu lại liên
tục hướng Cẩm Nương dập đầu mấy lần.
Cẩm Nương cũng
không có đỡ nàng, chỉ là liếc nhìn Hỉ Quý ở một bên thật sâu một cái, liền quay
người đi ra.
Tứ Nhi từ ngày
đó được cứu trở lại sau luôn hôn mê, Lãnh Khiêm suốt mấy ngày qua xem nàng, một
mực bồi tại cửa ra vào cũng không có ý tứ đi vào, mỗi lần tới liền đưa một ít
thuốc trị thương thuốc bổ tới, gõ cửa, cũng không đợi người ở bên trong đi ra,
liền buông xuống đi, gấp đến độ khiến Phương Hỉ hầu hạ Tứ Nhi dậm chân, chưa
thấy qua ai như vậy, rõ ràng trong nội tâm nhớ thương muốn chết, lại kéo không
được mặt mũi, không chịu tiến đến tự mình liếc xem Tứ Nhi, lạnh như băng đấy,
liền câu ân cần thăm hỏi cũng không có, mất công trong hôn mê Tứ Nhi, thỉnh
thoảng còn gọi tên của hắn một chút, thực là vì Tứ Nhi thấy không đáng.
Cẩm Nương mấy
ngày nay đã nghe Phượng Hỉ cằn nhằn việc này rồi, nhưng nàng mỗi lần tới, đều
không có gặp Lãnh Khiêm, hôm nay nàng cố ý đi trong phòng Tú cô ngây người
trước một hồi, lại vụng trộm lần lượt trong góc tường hướng phòng Tứ Nhi đi,
quả nhiên liền chứng kiến Lãnh Khiêm như một tòa tượng đá di động, thân ảnh bồi
hồi trước cửa sổ phòng Tứ Nhi, cầm trong tay lấy một bao không biết là dược hay
là đồ trang sức, đang muốn đưa tay gõ cửa, Cẩm Nương đột nhiên tự góc phòng đi
ra, giống như vô tình nói: "A Khiêm, ngươi cũng tới thăm Tứ Nhi sao? Như
thế nào không đi vào, hôm qua nghe Phượng Hỉ nói, Tứ Nhi giống như tỉnh
đây."
Lãnh Khiêm nghe
chấn động, quay đầu xem là Cẩm Nương, mặt đỏ lên, kỳ thật, hắn vừa rồi cũng
nghe có tiếng bước chân hướng bên này, nhưng hắn tưởng rằng nha hoàn bà tử đi
ngang qua làm việc, liền không để ý, không nghĩ đến Nhị thiếu phu nhân hôm nay
đến lúc này, trên mặt lập tức có chút không nhịn được, sợ Nhị thiếu phu nhân
lại đây nói linh tinh, lại đây trêu ghẹo hắn, buông đồ đạc thấp đầu muốn đi.
Cẩm Nương vội
hỏi: "Hôm qua còn nghe Phượng Hỉ nói, Tứ Nhi vừa tỉnh dậy, nhìn không thấy
người nào đó, lập tức khóc, thái y đã nói, Tứ Nhi vốn mất máu, nếu như lại ức
khí thương tâm, vậy sẽ để lại di chứng sau này, ai nha, đáng thương Tứ Nhi, tất
cả đều là vì ta, nếu như không phải là vì cứu ta, nàng cũng sẽ không tổn thương
thành bộ dạng như vậy, đáng thương còn không có ai thực yêu thương nàng, từ nhỏ
cha mẹ ruột chết, cô khổ linh đinh, nhận hết cực khổ, trong nội tâm còn lo lắng
cho người khác, lo lắng hắn nguyên khí bị hao tổn không có khôi phục, có thể
nhìn nàng hay không, hay là ghét bỏ nàng chỉ là xuất thân nô tài..."
Lãnh Khiêm bị
Cẩm Nương nói được mặt chuyển sang đỏ tím, cũng không gõ cửa, cầm lấy đồ đẩy
cửa ra xông vào bên trong, bên trong Phượng Hỉ đang thay thuốc cho Tứ Nhi, đột
nhiên gặp Lãnh Khiêm như một cây thiết trụ xông vào, sợ đến nỗi tay khẽ run
rẩy, nhanh chóng đem chăn phủ lên vai Tứ Nhi, sẵng giọng: "Oh trời ơi,
Lãnh đại nhân, ngài hôm nay là bị quỷ ám à, ngày bình thường cầu ngài ngài đều
không tiến vào, lúc này cửa cũng đều không gõ xông vào, ngài hù chết nô tỳ
đây này."
Lãnh Khiêm bị
Phượng Hỉ nói đến khóe miệng co rút, vừa rồi mắt hắn nhanh nhẹn, vừa tiến vào
đúng lúc nhìn thấy Tứ Nhi lộ một đoạn da thịt tuyết trắng bên ngoài, cùng miệng
vết thương sợ kinh người, mặc dù chỉ là xuân quang hiện ra, nhưng lại làm cho
cả thân thể hắn ngây ngất, bỗng nhiên tim đập nhanh, cuống quít dời mắt đi, vừa
quay đầu, lại chứng kiến Cẩm Nương như cười như không nhìn mình, nhất thời càng
không được tự nhiên, không biết mình là bị xương cốt làm phản rồi, bị Thiếu
phu nhân lẩm bẩm một hồi, không quan tâm mà xông tới, xem đi, vừa vặn khiến cho
Thiếu phu nhân tìm được chuyện lớn để trêu chọc.
"Phượng Hỉ
nha, A Khiêm đặc biệt đến xem Tứ Nhi đấy, ngươi đây là nói lời gì đó, ngươi
xem, đem A Khiêm chúng ta nói, đến sắp tìm một cái hố dưới đất mà chui vào
rồi, ngươi cẩn thận Tứ Nhi nghe ngươi khi dễ A Khiêm, sẽ lột da của ngươi
đi." Quả nhiên Cẩm Nương mở miệng trêu ghẹo.
Mặt Lãnh Khiêm
nguyên đỏ tím bắt đầu biến thành màu đen, Phượng Hỉ nhìn che miệng cười, đối
với Cẩm Nương nói: "Ai nha, Thiếu phu nhân, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên
nói Lãnh đại nhân nha, ách, vừa vặn vết thương của Tứ Nhi tỷ tỷ phải thay đổi
dược, Thiếu phu nhân, chúng ta đi ra ngoài đi, để cho Lãnh đại nhân giúp đỡ
đổi, Lãnh đại nhân là cao thủ, vết đao như vậy hắn so nô tỳ càng lành nghề
hơn."
Cẩm Nương nghe
xong thiếu chút nữa cười ra tiếng, theo lời nói: "Ân, tốt, ta cũng đến xem
Tứ Nhi, nàng hôm nay có người chiếu cố, ta cũng yên tâm, đến mai ta sẽ quay lại
a." Nói xong, cũng không quản sắc mặt Lãnh Khiêm là gì, kéo Phượng Hỉ đi
ra ngoài.