Thứ nữ - Chương 117 phần 1
Chương 117
Nhị lão gia xuất
hiện, khiến cho Thái tử rất khiếp sợ, hắn bị mấy cái thị vệ ở ngoài thành bắt
được, giống như là bị người ta nhốt trong sơn động, bị một tiều phu phát hiện,
mới được cứu ra, một thân nho bào bị cái gì đó kéo thành vải rách, tóc tán
loạn, khuôn mặt tiều tụy, tiến đại đường liền hướng Thái tử quỳ xuống, hai mắt
rưng rưng, vừa thống khổ vừa xấu hổ nói: "Điện hạ, thần, đáng chết, thần
không kịp thời ngăn cản tiện nội hành hung, thần nguyện bị phạt."
Ánh mắt Thái tử
lợi hại nhìn Nhị lão gia, lạnh lùng hỏi thăm: "Lãnh đại nhân như thế nào
bị người nhốt trong sơn động?"
Nhị lão gia lệ
rơi đầy mặt, đối với Thái tử dập đầu mấy cái, đứng nguyên tại chỗ không dậy
nổi, thanh âm rung động nói: "Ngày ấy, thần phát hiện tiện nội thần sắc
không đúng, liền nghi ngờ hỏi nàng, nàng chỉ... qua loa vài câu, về sau thừa
dịp thần ra ngoài, sai người trói thần nhốt trong sơn động, mỗi ngày đưa cơm
nước, sợ thần chết đói... Nói là đợi sự tình qua đi, lại thả thần ra, kết quả,
hôm qua, người đưa cơm nước kia liền không thấy đâu, nếu không có có tiều phu
hảo tâm phát hiện, thần chỉ sợ..."
Thái tử nghe
xong nhíu lông mày, thấy Nhị lão gia cũng không giống như đang nói dối, trong
nội tâm ngược lại thêm vài phần hoài nghi, bất quá, tuy việc này còn có kỳ
quặc, nhưng nếu Lãnh phu nhân làm được đến như thế, tâm cơ nàng không khỏi tàn
nhẫn quá mức, chẳng lẽ nàng lường trước được sự tình ngày ấy chắc chắn sẽ bị
bại lộ hay sao? Biết rõ sẽ thất bại vậy cần gì phải đánh cược chứ, xem kiểu
người như nàng vậy, cũng không phải người không có tính toán trước à?
Bất quá lúc
này cũng tìm không thấy chứng cớ gì chứng minh Nhị lão gia đang nói láo, hơn
nữa, tiều phu kia cũng xác thực là người bên ngoài thành, một cái dân chúng nhỏ
bé trung thực, dù sao Nhị lão gia hôm nay cũng thật sự chật vật... Việc này,
chỉ có thể âm thầm tra xét lại.
"Người đâu,
đem Lãnh phu nhân dẫn tới, cùng Lãnh đại nhân gặp mặt một lần a." Thái tử
muốn nhìn một chút khi Lãnh phu nhân nhìn thấy Nhị lão gia xong biểu lộ như thế
nào, nếu như Nhị lão gia nói dối, tạm thời nảy lòng tham giả trang ra như vậy,
hai vợ chồng gặp nhau khó tránh khỏi trong lời nói sẽ có khe hở, lộ chút dấu
vết mới đúng.
Nhị thái thái
rất nhanh liền bị nha dịch kéo lên, bị nhốt trong lao hai ngày, vốn đã bị trọng
thương, nàng lúc này đã không còn thành hình người, khuôn mặt tái nhợt gầy
thành một mảnh dài, bờ môi khô nứt, hốc mắt lõm sâu, trên người vết máu loang
lổ, chỉ có cặp mắt kia vẫn trong trẻo lạnh lùng cao ngạo, lộ ra hào quang bất
khuất.
Nhị lão gia vừa
thấy bộ dạng Nhị thái thái như vậy, quỳ trên mặt đất liền bò tới chỗ nàng, run
rẩy cầm lấy tay của nàng, vừa thống khổ vừa thương xót buồn bã nhìn Nhị thái
thái: "Nương tử... Nàng tội gì a, vi phu... Khuyên nhủ nàng nhiều lần,
không phải của chúng ta, không thể cưỡng cầu, nàng... Nàng đúng là ngay cả ta
cũng trói lại, nàng... Nàng muốn để cho ta nói cái gì cho phải a."
Nhị thái thái
lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ xem thường, xương các đốt ngón tay nàng
vỡ vụn, không thể cử động, nhưng lại ngẩng đầu đối với Nhị lão gia xì một tiếng
khinh miệt, một miếng nước bọt liền rơi trên mặt Nhị lão gia, nghiêng đầu sang
chỗ khác, đóng mắt không hề xem hắn.
Thái tử thấy quả
nhiên nghi ngờ càng nặng, hai mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào Nhị lão gia.
Nhị lão gia
không quan tâm đến thái độ ngang ngược của Nhị thái thái chút nào, dùng ống tay
áo lau khô nước miếng trên mặt, chuyển qua đứng trước mặt Nhị thái thái, đem
nàng ôm vào trong ngực: "Ta biết rõ, nàng ngại vi phu quá mức nhu nhược vô
năng, không thể giúp nàng, còn cản trở nàng, thế nhưng, nàng đã làm ra chuyện
ác này, vi phu không thể để cho nàng mắc thêm lỗi lầm nữa, nàng hận ta, ta
không trách nàng, cho dù ta ở trong sơn động kia chết đói, ta cũng không trách
nàng, chỉ trách ta xuất thân so với người ta chênh lệch quá nhiều, chỉ là con
vợ kế, không cách nào cho nàng cùng Hiên Nhi địa vị cùng thân phận tốt nhất, là
ta vô năng a."
Nhị thái thái
nghe xong khóe miệng hơi co rút, chứa một tia giễu cợt, bỗng nhiên mở mắt,
trong mắt tinh quang bắn ra mãnh liệt, giống như hai thanh đao nhọn, đâm về
phía Nhị lão gia, trong mắt Nhị lão gia lộ vẻ cầu xin xấu hổ ray rứt, Nhị thái
thái nghe hắn nói đến Lãnh Hoa Hiên, trong mắt nhịn không được chảy ra hai hàng
thanh nước mắt, thở dài, đối với hắn nói: "Bất quá là nhốt ngươi mấy ngày
mà thôi, như thế nào thật sự để cho ngươi chết đói, không phải phái người đưa
đồ ăn cho ngươi sao? Ta đã bị phế, ngươi nếu... thế nào, Hiên Nhi làm sao bây
giờ?"
Nhị lão gia nghe
xong lời này cuối cùng thở dài một hơi, vành mắt hắn đỏ lên, nước mắt cùng chảy
ra: "Nương tử, vi phu dù liều mạng này, cũng sẽ cứu nàng, cùng lắm về sau
chúng ta ly khai kinh thành, đến nông thôn, một nhà ba người, bình thản sống
cũng tốt a."
Khóe miệng Nhị
thái thái lại lộ ra một tia trào phúng vui vẻ, ánh mắt lại thong thả nhìn về
phía bầu trời bên ngoài, lẩm bẩm nói: "Được rồi, kiếp này ta đã là kẻ thất
bại, chỉ mong kiếp sau, đừng gặp được người như ngươi vậy... Ngươi cứ làm kẻ
bất lực như vậy là tốt rồi, ngươi đi đi, gọi Hiên Nhi ra, để cho ta gặp lại hắn
một lần cuối." Nói xong, lại nhắm mắt lại.
Thái tử bị Nhị
thái thái nói khiến cho bán tín bán nghi, nhưng hắn vẫn tương đối đồng tình
Lãnh Hoa Hiên, nghe xong lời Nhị thái thái nói..., liền cho người đi kêu Lãnh
Hoa Hiên ra, để cho mẹ con bọn hắn gặp nhau lần cuối thì tốt hơn.
Lãnh Hoa Hiên
tiến đại đường, lúc chứng kiến Nhị lão gia một thân quần áo tả tơi, thân thể
chấn động, mày kiếm nhíu chặt, hung hăng trừng hai mắt liếc nhìn Nhị lão gia,
rồi bước đến bên người Nhị thái thái, Nhị lão gia giọng: "Hiên Nhi."
Nhị thái thái
thấy nhi tử đến, trong mắt liền lộ ra yêu thương, đối với Lãnh Hoa Hiên nói:
"Tiểu Hiên, nương biết rõ sai rồi, nương... rất hối hận, thế nhưng mà,
hiện tại hết thảy đều đã muộn, nương không thể che chở cho con, trông coi con
nữa rồi, con phải... bảo vệ mình cho tốt a."
Lãnh Hoa Hiên
nghe được hai mắt đỏ lên, một tay đoạt Nhị thái thái từ trong ngực Nhị lão gia,
ôm chặt, khóc rống lên rất nghẹn ngào.
Lại nói ngày đó,
sau khi Lãnh Hoa Đình cùng Thái tử tách ra, liền cho Lãnh Khiêm đưa mình đi Tôn
gia, hôn sự Trinh Nương hôm đó tuy náo loạn như vậy, nhưng lúc Cẩm Nương phát
độc, Bạch Thịnh Vũ đã cõng nàng ra khỏi đại môn Tôn phủ, lên kiệu hoa xong mới
biết được Cẩm Nương xảy ra chuyện, kiệu hoa cũng nâng lên, không thể quay đầu
lại, Đại lão gia tuy lo lắng cho Cẩm Nương, nhưng cũng để cho Bạch Thịnh Vũ đem
Trinh Nương mang đi.
Cẩm Nương bị đưa
về tiểu viện lúc trước nàng đã ở, có mấy bà tử là lão nhân lúc trước, thấy Tứ
cô nương thật vất vả mới trở lại phủ, vậy mà lại gặp chuyện không may, trong
nội tâm liền hoài nghi có phải là Đại phu nhân lại làm ra chuyện xấu gì hay
không, có mấy cái tìm được cơ hội tụ tập để nghị luận.
Về sau, từ Giản
Thân Vương phủ truyền tin ra, nói là Lục Liễu làm chuyện tốt, mọi người liền
càng hoài nghi Đại phu nhân, có người bắt đầu có chút hả hê, Tứ cô nương hôm
nay là người được triều đình coi trọng, chuyện của nàng do Thái tử điện hạ tự
mình điều tra đấy, lúc này, sợ là Đại phu nhân rốt cuộc tránh không khỏi đi,
nhất định sẽ bị phạt, tương lai trong phủ này, e rằng mặt trời sẽ phải thay đổi
hướng.
Tôn Lão thái
thái kia nhận được tin xong, cũng giận dữ, lúc ấy liền sai người đi phủ Trương
Thái Sư, đem vợ chồng Trương Thái Sư đều mời qua, trước mặt vợ chồng Trương đại
nhân đem hành vị phạm tội của Đại phu nhân quở trách mấy lần, Trương Thái Sư
cũng biết sự tình lần này rất nghiêm trọng, Thái tử báo cáo cho Hoàng Thượng
xong, Hoàng Thượng gọi hắn tiến cung đi, hung ác mắng hắn một trận, trách hắn
dạy nữ nhi vô phương, bất quá, vẫn cho hắn một cái mặt mo, để cho bọn họ cùng
Tôn gia tự dùng gia pháp xử trí Đại phu nhân là tốt rồi.
Hôm nay lại nghe
lời Lão thái thái nói..., mặt trương Thái Sư không chịu đựng nổi, mắng Trương
phu nhân một trận, sau đó đối với Lão thái gia nói: "Việc này do thân gia
xử trí, lão phu không quản nghiệt nữ này, thân gia tự mình nhìn xem rồi xử lý
a." Nói xong, xấu hổ che mặt mà đi.
Trương phu nhân
cũng không có mặt mũi, vẫn đang là lễ mừng năm mới, còn không có qua mười lăm
đâu, con gái đã phạm sai lầm, nói ra thật sự là mất hết mặt Trương gia, nhưng
dù sao cũng là con gái ruột, cũng không muốn nàng bị tội quá nặng, trượng phu
có thể phất tay áo rời đi, nhưng nàng không được a, cũng nên vì con gái nói
chuyện mới đúng, vì vậy cũng cố hết sức chú ý tự mình đi giáo huấn Đại phu
nhân một chầu, lại cầm nhiều thuốc bổ quý trọng đưa đến cho Cẩm Nương và Hiên
ca nhi, cầu xin rất lâu, Lão thái thái lúc này mới hòa hoãn, nhưng vẫn là quyết
định đem Đại phu nhân đưa vào Phật đường, lại để cho nàng ở trong Phật đường
sám hối, tĩnh tâm, còn nói với Trương phu nhân, nếu có ngày Đại phu nhân sửa
chữa tốt, sẽ đem nàng thả ra.
Trương phu nhân
cũng biết, cái này xem như nhẹ nhất rồi, còn lưu lại thân phận chủ mẫu Tôn gia
không có đoạt đi, coi như đã cho Trương gia mặt mũi thật lớn, chỉ là, lần này
là lần đầu tiên trong đời nàng mất hết mặt mũi, lúc trở về, rốt cuộc cũng không
có liếc xem Đại phu nhân, liền quay người đi ra.
Lãnh Hoa Đình
đến Tôn gia, nổi giận đùng đùng cũng chưa có đi hành lễ với các trưởng bối,
liền trực tiếp đi tiểu viện của Cẩm Nương, Trương ma ma đang bưng một chén súp
ngân nhĩ hầu hạ Cẩm Nương dùng, bên ngoài nha đầu cấp thiết tiến vào bẩm báo:
Tứ cô nương, Tứ cô gia đến rồi, giống như..."
Tiểu nha đầu còn
chưa nói hết lời, Lãnh Khiêm vén rèm, đẩy Lãnh Hoa Đình tiến đến, Cẩm Nương xem
xét cái kiểu kia đã biết là nguy rồi, đối với Trương ma ma đưa mắt liếc qua một
cái, Trương ma ma rất có nhãn lực liền đi ra ngoài, trước khi đi còn đem các
tiểu nha đầu trong phòng gọi đi, Lãnh Khiêm cũng hiểu được Thiếu gia cảm xúc
không tốt, hắn cũng sợ bị tức giận lây lên thân mình, Trương ma ma vừa đi, hắn
giống như bôi mỡ trong lòng bàn chân, lóe một cái đã không thấy tăm hơi.
Trong phòng lại
không người bên cạnh, Cẩm Nương mạnh mẽ từ trên giường nhảy xuống, trước mặt
Lãnh Hoa Đình đánh mấy vòng, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Giả dối, giả dối,
ta không có trúng độc đâu, là giả vờ đấy, xem, ta đây không phải tốt sao?"
Mắt phượng yêu
mị của Lãnh Hoa Đình lúc này như nước hồ, sâu không thấy đáy, yên lặng nhìn Cẩm
Nương, Cẩm Nương không thấy được lửa giận trong dự liệu, trong nội tâm lại càng
không chắc, nịnh nọt cả buổi cũng không thấy hắn lên tiếng, đành phải trung
thực, biết vâng lời, lần lượt từ từ đi vòng vòng bên cạnh hắn, tít miệng nói:
"Tướng công, đừng nóng giận nha, thực xin lỗi nha, ta... Ta đã quên nói
cho chàng biết rồi, Lục Liễu kia căn bản không có hạ độc, ta là từ chỗ Trương ma
ma lấy một loại dược khác ăn một chút, bệnh trạng cũng giống như trúng độc...
Ách... Tướng công..."
Cẩm Nương cúi
đầu giải thích không ngừng, Lãnh Hoa Đình đã đứng dậy, tay giơ lên, đem đầu của
nàng kẹp trong khuỷu tay, một tay ôm lấy nàng mang lên giường, bị dọa Cẩm Nương
oa oa kêu to: "Ai nha, tướng công, cái này... Đây không phải trong nhà,
đây là... Đây là nhà mẹ đẻ ta nha, giữa ban ngày đấy..."
Lời còn chưa nói
xong, Lãnh Hoa Đình đem nàng nhấn lên trên giường, vén quần áo nàng lên,
"Đập, đập, đập!" Đánh liền ba phát vào cái mông nhỏ của nàng, Cẩm
Nương chỉ cảm thấy trên mông đau râm ran, còn mang theo chút khoái cảm khác
thường, quệt miệng khóc, "Tướng công, không nên như thế, người ta nhận lỗi
rồi mà, ngươi còn đánh, ngươi... Ngươi khi dễ người."
Mông Cẩm Nương
nhỏ đầy đặn lại co dãn, Lãnh Hoa Đình đánh liền ba cái, cảm thấy xúc cảm tốt
hơn, trong nội tâm kích động một hồi, nhịn không được ở trên cặp mông hở ra kia
lại vỗ thêm hai cái, mới cảm thấy đỡ nghiện, cũng bớt giận không ít, thấy nàng
cong cái miệng nhỏ nhắn lên dáng điệu ủy khuất, trong nội tâm lại tức giận, hai
tay vươn ra, đem nàng kéo tới tới, níu lấy cái mũi nhỏ của nàng, nghiến răng
nghiến lợi nói: "Hôm kia ngươi nói với ta như thế nào? Còn nhớ rõ không?
Ân!"
Cẩm Nương nghe
xong liền cảm thấy chột dạ, nhanh chóng thu vẻ mặt ủy khuất, đổi sang cười nịnh
nọt, mũi đứng thẳng, con mắt dùng sức nháy hắn: "Nhớ rõ, nhớ rõ, ta sai
rồi nha, là ta không tốt, cũng không dám nữa, tướng công, tha cho ta lần này
a."
Lãnh Hoa Đình
thấy nàng giống như con chó con, không khỏi buông lỏng tay, nhấp miệng muốn
cười, chỉ là cố nén, khó khăn mới bắt được sai lầm của nàng, cũng nên kiếm chút
phúc lợi trở về mới đúng, bởi vậy vẫn lấy cái mặt hung hăng trừng mắt nhìn
nàng.
Cái mũi Cẩm
Nương vừa được tự do, liền thấy sắc mặt hắn vẫn thâm trầm, chớp mắt, đột nhiên
ôm hắn thật chặt, mãnh liệt hôn một cái lên cặp môi đỏ mọng của hắn.
Lãnh Hoa Đình
lập tức bị nàng làm đỏ mặt, cảm giác kích thích lúc trước vẫn còn, lúc này
giống như bỏ thêm củi khô vào lửa, lại thiêu đốt mãnh liệt lên, Cẩm Nương rất
ít khi chủ động thân mật với hắn, cái này làm cho lòng của hắn ngọt như được
rót mật, đang hưởng thụ thì nha đầu kia nhưng lại lướt qua rồi dừng lại, gặm
thoáng một phát, liền buông hắn ra, làm cho hắn rất nổi giận, một tay đẩy nàng
ngã xuống giường, đè lên thân thể nàng, nhắm mắt lại nói: "Nếu không trừng
trị tốt, sợ là nàng không nhớ lâu!"
Chương 117.2
Cẩm Nương xem
tình hình này so lúc trước lại càng không tốt, nhất thời khẩn trương, muốn yêu
cầu buông tha, nhưng Lãnh Hoa Đình đâu cho nàng được dị nghị, thoáng một phát
liền tự ý phong bế miệng của nàng, lưỡi dài không quan tâm mà vọt đi vào, ngậm
lấy cái lưỡi của nàng dùng sức hút, Cẩm Nương bị đau, muốn co lại, thì hắn chỉ
hút khẽ liền thôi, rồi nhẹ nhàng bưng lấy đầu của nàng, lại để cho thân thể
của nàng cùng của mình dán càng chặt hơn, đem lo lắng, đau lòng, thương tiếc,
còn có bất mãn, đủ loại cảm xúc của mình toàn bộ hóa thành kính tình nóng rực,
lúc gấp lúc trì hoãn, lúc nhẹ lúc chậm, rất nhanh liền đem ngọn lửa trong người
Cẩm Nương cũng nhen nhóm lên, Cẩm Nương đầu óc mơ màng, sớm đã quên người ở chỗ
nào, chỉ muốn cùng hắn cứ như vậy hóa làm một thể.
Mơ hồ thoáng
chốc, trong lòng Cẩm Nương than thở một tiếng, nam nhân thuần khiết nhưng ở
phương diện này thì thiên phú cũng rất kinh người, tên này hiện tại thủ đoạn
càng ngày càng cao minh rồi, mình hoàn toàn không có năng lực chống đỡ, mặc
kệ hắn ‘ta cần ta cứ lấy’, chà xát tròn dẹp vân vê, a a a! Có một ngày, bổn cô
nương không ở trên thì không thể.
Trương ma ma hầu
hạ vợ chồng Cẩm Nương cũng mấy hôm rồi, biết rõ thần sắc kia của Thiếu gia
nhất định sẽ trừng trị Thiếu phu nhân, cho nên, nàng mỉm cười canh giữ ở phòng
ngoài, thấy có tiểu nha đầu đến bẩm sự tình, nàng từ xa liền đem người đuổi đi
rồi, không cho người tới gần buồng trong nửa bước, đánh giá thời gian cũng
không còn nhiều lắm, mới ở bên ngoài ho nhẹ nói: "Nhị thiếu phu nhân, ngày
hôm nay ngài ở trong phòng dùng cơm sao?"
Cẩm Nương nghe
mặt đỏ lên, Trương ma ma này thật đúng là người thành tinh, ngay cả việc này
đều có thể đoán ra rồi, về sau nếu ra cửa, liền mang theo Trương ma ma cho
tốt, tất cả mọi chuyện quản lý ngay ngắn rõ ràng không nói, khó khăn nhất chính
là khôn khéo, đi theo nàng sẽ không lỗ lã.
Xem Lãnh Hoa
Đình cũng thu thập thỏa đáng, Cẩm Nương liền ở trong phòng trả lời: "Trong
phòng dùng cơm a, ngươi giúp ta đi chỗ nương bên kia nói một tiếng, nói tướng
công thân thể không thoải mái, hôm nay không đi thỉnh an nãi nãi được."
Trương ma ma
nghe xong liền lên tiếng, quay đầu tìm cái tiểu nha đầu, cho nàng chuẩn bị nước
ấm cho phòng trong, tự mình đi chỗ Lão thái thái báo tin, khi trở về, Cẩm Nương
vẫn nằm trên giường giả bệnh, nhưng tinh thần Lãnh Hoa Đình lại sảng khoái, mặt
mày tươi cười, đâu còn thấy nửa điểm bực mình, Trương ma ma thấy che miệng cười
không ngừng, hầu hạ hai vợ chồng son ăn cơm xong, liền đứng ở một bên trông
coi.
Lúc này Lãnh Hoa
Đình mới nhớ tới lời của Cẩm Nương vừa nói qua, ngưng mắt hỏi Trương ma ma:
"Dược kia là ngươi từ nơi nào có? Sao có thể lừa gạt được nhiều người
như vậy?"
Trương ma ma
biết rõ Thiếu gia sẽ hỏi nàng chuyện này, cho nên mới đứng trông coi mà không
có lui xuống, lúc này Thiếu gia hỏi, nàng liền thấp đầu trả lời: "Hồi
Thiếu gia..., trượng phu nhà nô tài đối với độc dược cũng có chút nghiên cứu,
Thiếu phu nhân ăn bất quá là dược làm cho người xuất mồ hôi mà thôi, đối với
thân thể cũng không tổn thương." Đương nhiên, Lưu Y Chính thế nhưng là
người khôn khéo nhất, ngày đó hắn cũng là âm thầm phối hợp.
Cẩm Nương nghe
xong cũng đắc ý nhìn Lãnh Hoa Đình, cái miệng nhỏ nhắn lại chu ra, dáng vẻ là
hắn oan uổng nàng, bị ủy khuất to lớn. Lãnh Hoa Đình thấy liền liếc mắt nhìn
nàng, nhưng lại đối với Trương ma ma nói: "Ma ma sau khi trở về nói một
tiếng với nhà của ngươi, cho hắn chuẩn bị một chút, sau ngày mười lăm thì cùng
Thiếu gia ta đi phía nam."
Trương ma ma
nghe khẽ giật mình, lập tức vui mừng, phúc thân liền thi lễ một cái cho Lãnh
Hoa Đình, cao hứng đáp ứng, nam nhân nhà nàng cũng không phải thật sự không
muốn đi làm việc, chỉ là muốn tìm minh chủ mà thôi, tư cách của Nhị thiếu gia
cùng Nhị thiếu phu nhân trong mấy tháng này, hắn ở một bên cũng đã xem minh
bạch, hắn rốt cục thấy được hi vọng mới, cho nên, khi Trương ma ma khuyên bảo,
hắn lại một lần nữa muốn nghĩ cách đi ra làm việc.
Trương ma ma
mong đợi đúng là những lời này của Thiếu gia, nếu Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân
đi phía nam, còn không biết sẽ có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ bọn họ, nam nhân
nhà nàng tuy không có công phu gì, nhưng ít ra tại phương diện độc dược có thể
phát ra tác dụng rất lớn đấy, độc dược bình thường chỉ cần mắt hắn nhìn thoáng
qua một cái, hắn liền có thể phân biệt rõ là cái gì, có hắn, Thiếu gia cùng
Thiếu phu nhân đi ra ngoài liền an toàn rất nhiều, cái này đối với Thiếu gia
cùng Thiếu phu nhân là một trợ giúp lớn lao.
Mấy người họ
đang nói chuyện, thì nha đầu bên ngoài báo lại, nói có Đại cô nương cùng Nhị cô
nương trở về, cố ý đến thăm Tứ cô nương.
Cẩm Nương nghe
xong tên của Ngọc Nương thì có chút phiền, nàng đều gả làm vợ người ta rồi,
nhưng vẫn còn hoa si đối với yêu nghiệt nhà mình, hơn nữa còn ở trước mặt bà bà
cùng mình, thật không biết nàng có cảm thấy thẹn hay không, bị tướng công nhục
nhã một trận thật nặng, bất quá chẳng bao lâu, lại có mặt gây chuyện khiến
người ta ngại, nhưng mà nghĩ lại Vân Nương lúc này trở về, sợ là vì hôn sự của
Lãnh Uyển cùng Lãnh Hoa Hiên a, Ninh Vương kia cũng là người bợ đít nịnh bợ,
lúc này Nhị thái thái xảy ra chuyện lớn như thế, hôn sự của Lãnh Uyển e rằng
sẽ thất bại.
Đang nghĩ ngợi,
thì Ngọc Nương cùng Vân Nương song song vén rèm tiến đến, gặp Lãnh Hoa Đình ở
đó, trên mặt Vân Nương hơi có chút không tự nhiên, gượng cười nói: "Tứ
muội phu ở đây a, phụ thân nói muốn mời Tứ muội phu cùng đánh cờ đó, như thế
nào mà Trường Trung còn chưa tới mời ngươi sao?"
Cẩm Nương nghe ý
tứ nàng là có chuyện muốn một mình cùng mình nói chuyện, nhưng đối với hành vi
xua đuổi yêu nghiệt nhà mình như thế thì sinh ra chán ghét, nhất thời tùy hứng
đối với Lãnh Hoa Đình nói: "Phụ thân cũng thế, vô sự đánh cờ gì, tướng
công, ta không thoải mái, chàng ở chỗ này giúp ta, cái gì cũng không cho
đi."
Vân Nương cùng
Ngọc Nương nghe được đồng thời khẽ giật mình, nào có thê tử đối với tướng công
nói chuyện làm càn bốc đồng như thế? Cẩm Nương thật đúng là thị sủng mà kiêu
rồi, nhưng Lãnh Hoa Đình nghe xong, trên mặt nhàn nhạt nở nụ cười, nguyên bản
mặt mày xinh đẹp mà lộ ra vẻ sủng nịch càng làm cho người khác hít thở không
thông, mắt phượng chứa đầy ý cười nhìn Cẩm Nương, ngoan ngoãn nói: "Tốt,
nương tử, ta nơi đâu cũng không đi, ở chỗ này cùng nàng."
Nghe được thế hai
tỷ muội Vân Nương cùng Ngọc Nương vừa đố kị vừa hận, mà Ngọc Nương nàng vốn
mang cả tâm hồn thiếu nữ buộc vào trên người Lãnh Hoa Đình, lúc trước bị hắn
nhục nhã, lúc này lại thấy hắn đối với Cẩm Nương một mối tình si, trong nội
tâm càng như bị mũi nhọn đâm, nhanh chóng tận lực ngậm miệng không nhìn tới Cẩm
Nương, sợ để lộ ra ghen ghét của mình.
Lãnh Hoa Đình
không đi, Vân Nương cùng Ngọc Nương thật đúng là rất không tự nhiên, Ngọc Nương
bất đắc dĩ cứng ngắc nói với Cẩm Nương: "Tứ muội muội, tướng công đặc biệt
cho ta mang thuốc bổ đến cho ngươi, nói ngươi cứ dưỡng bệnh, sự tình trong nhà,
Thế tử phi tỷ tỷ sẽ giúp quản lý, ngươi ở nhà mẹ đẻ dưỡng bệnh cho tốt rồi trở
lại a." Nói xong, liền lấy một cái hộp quà tặng ra, đưa cho Trương ma ma.

