Thứ nữ - Chương 144 phần 1

Chương 144

Cẩm Nương cảm
giác thân thể lúc này đã nhẹ nhàng đi rất nhiều, phút chốc sau khi cục cưng ra
đời, toàn thân nàng trở nên vô cùng nhẹ nhàng, căn bản khi được làm mẫu thân,
đầu tiên là phải chịu thống khổ như vậy, sau khi chịu thống khổ đến một lúc nào
đó, khi một sinh mệnh mới ra đời là một điều vô cùng hạnh phúc.

Sau khi hài tử
ra đời, Trương ma ma cùng Tú cô hai người vô cùng vui mừng, nhìn thấy việc này
làm cho hai bà rơi lệ, bà đỡ nâng hài tử lên, cầm lấy cây kéo, trong lòng
Trương ma ma liền khẩn trương, đem hài tử nhanh chóng đoạt đi, làm cho bà mụ
một phen giật mình, cười nói: "Cuống rốn còn chưa có cắt bỏ, ma ma không
cần sốt ruột."

Trương ma ma dĩ
nhiên hiểu rõ phải cắt cái rốn cho hài tử, nhưng quá trình vừa rồi đã làm cho
bà một phen hoảng sợ rồi, trên thực tế nếu không phải nhờ bà ôm lấy bà đỡ này,
hơn nữa sau khi ôm bà đỡ xong, hài tử quả nhiên có thể lập tức thuận lợi mà
sinh ra, điều này làm cho bà không khỏi nghi ngờ nhìn về phía bà đỡ, lúc thấy
bà mụ cầm kéo, Trương ma ma liền trở nên hoảng sợ, hài tử mới ra đời, chỉ cần
cắt sai vị trí, sẽ làm bị thương hài tử.

"Ta ôm, để
bà cắt được rồi." Trương ma ma nhìn bà mụ mà nói ra.

Tú cô đang giúp
Cẩm Nương lau mồ hôi, thấy hài tử được Trương ma ma ôm vào trong lòng, còn
không yên tâm, không khỏi trở nên sốt ruột, vội vàng buông khăn bông ra đi lấy
vải bông sạch sẽ lại đây.

Bà đỡ lập tức
liếc nhìn Trương ma ma, bà đã rất quen thuộc với việc cắt rốn của hài tử, tay
kia của bà đem cuống rốn của Cẩm Nương quấn trên đầu ngón tay, nhưng không có
kéo ra bên ngoài, khuôn mặt của hài tử đã tím lại, nhất định không cất tiếng
khóc, Trương ma ma nhìn thấy sốt ruột, từ chân của hài tử, đánh hắn một cái,
hài tử rốt cục cũng lớn tiếng mà khóc lên, âm thanh thanh thuý vang vọng toàn
bộ biệt viện.

... Tú cô đúng
lúc cầm một cái bao vải đi đến, phối hợp cùng Trương Ma Ma bao bọc hài tử lại,
không ai chú ý đến phần nhau thai của Cẩm Nương còn chưa được cắt bỏ ra bên
ngoài, sau khi Cẩm Nương sinh hài tử, cả người như trút được sức lực cuối cùng,
đang mơ hồ chuẩn bị thiếp đi, đột nhiên cảm thấy vùng bụng một trận đau đớn,
nàng hoảng sợ, khẽ ngẩng đầu lên nhìn, giống như thấy bà đỡ đang do dự, suy
nghĩ việc gì đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay, trong lòng Cẩm Nương
trở nên căng thẳng, khó khăn mà ngồi dậy, rốt cục cũng hiểu rõ nhau thai của
mình chưa được cắt bỏ...

"Bà đỡ làm
sao còn chưa cắt cuống rốn?" Cẩm Nương tùy ý hỏi.

Bà mụ nghe thấy
liền giật mình, trên mặt xuất hiện một tia xấu hổ cười cuồi, nhẹ tay dùng kéo,
lập tức đem cuống rốn của Cẩm Nương tách ra, lại cầm lấy vải gạc đã được đun
nấu sạch sẽ cho Cẩm Nương, cao hứng nói: "Chúc mừng phu nhân, người hạ
sinh một quý tử."

Sau khi Cẩm
Nương nghe thấy tiếng khóc của hài tử, cuối cùng vì kiệt sức, nàng mệt mỏi ngủ
thiếp đi.

Tiếng khóc của
hài tử vang vọng khắp biệt viện, Trương ma ma cũng không dỗ bé, cùng Tú cô bao
lại thật cẩn thận sau đó lập tức đi ra ngoài.

Lại nói đến Lãnh
Hoa Đình ở bên ngoài lòng nóng như có lửa đốt, đẩy xe lăn đi tới đi lui, nghe
thấy tiếng la thảm thiết của Cẩm Nương, cả người của hắn lúc đó đã sắp muốn
điên rồi, mỗi âm thanh của nàng giống như đang lăng trì hắn, trong lòng như bị
cắt thành từng mảnh, hắn đã mấy lần muốn tiến lên trước cửa phòng, muốn đạp cửa
đi vào, đều bị Vương phi gắt gao ngăn hắn lại:

"Con muốn
làm gì, nữ nhân sinh làm sao có thể cho nam nhân bước vào được chứ? Điều này
không phải chỉ có là điềm xấu, mà đối với mẫu tử của Cẩm Nương cũng không tốt,
nhất định sẽ có tai ương, nương ở bên ngoài, chính là sợ con không nhịn được,
sẽ kích động, nữ nhân sinh con đều như vậy, con nên ngoan ngoãn ở bên ngoài là
tốt rồi. Thái y đều ở đây, nếu quả thật khó sinh, Trương ma ma đã ra ngoài gọi
người rồi."

Lãnh Hoa Đình
nghe xong đành phải quay trở về bên trong nội đường, gắt gao nhìn chăm chú vào
cửa phòng, ánh mắt như sắp nhỏ máu ra vậy, nghe thấy tiếng la của Cẩm Nương
càng ngày càng giảm đi, lòng của hắn càng ngày càng siết chặt, hai tay nắm mạnh
vào tay cầm của xe lăn, các ngón tay đã trắng bệch, móng tay đều đâm sâu vào
tay cầm của xe lăn, hắn hoàn toàn đều không để ý đến việc này, lúc này hắn
giống như một người đã rơi vào một hồ nước thật sâu, chìm ngập trong cái hồ sâu
đó, mấy lần đều không thể chạm chân xuống dưới đất, cũng không nhìn thấy được
bờ bên cạnh, âm thanh Cẩm Nương ngày càng suy yếu, hô hấp của hắn ngày càng trở
nên dồn dập, như là một người gần sắp chết đuối.

Ở một bên trong
lòng Vương phi cũng vô cùng sốt ruột, bà vẫn một mực trông coi bên cạnh Lãnh
Hoa Đình, ở chính đường đi qua đi lại, Tứ Nhi cùng Phong Nhi hai người đều ở
trong phòng, bản thân chuẩn bị cho Cẩm Nương nước ấm và khăn, còn có vải bông
đã qua đun sôi, phải chuẩn bị thật tốt cho Cẩm Nương cùng hài tử dùng.

Vương phi không
thể chờ đợi được nữa mà đi theo Ngọc Bích, Ngọc Bích nghe thấy tiếng la của Cẩm
Nương, vô cùng hoảng sợ, Vương phi từ trước nay đều là một người trầm ổn, thấy
bà trở nên vội vàng, lập tức ở bên cạnh dìu bà, "Chủ tử đừng sốt ruột,
Thiếu phu nhân nhất định cát nhân thiên tướng, sẽ bình an mà sinh tiểu Thiếu
gia ra thôi."

Vương phi nắm
chặt tay của Ngọc Bích, nghe thấy lời nói của nàng, chỉ lẩm bẩm nói: "Đã
qua vài canh giờ rồi, thái y nói, thai vị của Cẩm Nương rất ổn định mà, không
phải là khó sinh chứ, làm sao tiếng la càng ngày càng yếu đi như vậy, ta không
nghe thấy tiếng khóc của hài tử, ông trời phù hộ, ngàn vạn lần cho mẫu tử hai
người bình an vô sự."

Ngọc Bích vừa
nghe thấy vội vàng kéo bà đi, liếc nhìn Lãnh Hoa Đình, Vương phi cũng vì sốt
ruột, mà đã quên nhi tử của bà ở một bên càng nóng lòng hơn, đành phải hít sâu
một hơi lấy lại bình tĩnh, hai mẫu tử này cũng không bước vào phòng, nhưng so
với bên trong còn sốt ruột hơn rất nhiều, đây quả là một việc vô cùng khó khăn,
thống khổ...

Cuối cùng tiếng
khóc thanh thuý của hài tử vang lên, tiếng khóc này, như cứu lấy hai người Lãnh
Hoa Đình cùng Vương phi, hai bàn tay của Vương phi vì vui mừng mà run rẩy, nhìn
về phía Lãnh Hoa Đình: "Đình Nhi, sinh, sinh, a."

Lãnh Hoa Đình
vừa nghe thấy tiếng khóc, cả người như đang bay bổng lên mây, thân thể nhẹ
nhàng dựa vào xe lăn, đôi mắt chăm chú nhìn cửa phòng, một lúc sau, chỉ nghe
thấy tiếng khóc của hài tử nhưng không thấy người đi ra, trong lòng của hắn lại
bắt đầu sốt ruột, hô lớn: "Cẩm Nương..." Sau khi sinh hài tử, hắn lại
không nghe thấy tiếng của Cẩm Nương, lúc này hắn vô cùng lo lắng cho nàng.

Vương phi không
kịp chờ đợi nữa, định để Ngọc Bích trông chừng Lãnh Hoa Đình, bản thân muốn
ngay tức khắc đi vào trong phòng, lúc này cuối cùng Trương ma ma cũng đã ôm hài
tử ra ngoài, đúng lúc gặp Vương phi muốn đi vào, "Vương phi, là tiểu Thiếu
gia, nô tỳ chúc mừng Vương phi, chúc mừng Vương phi."

Vương phi liền
ôm tiểu hài tử từ trong tay Trương ma ma, mở vải quấn ra nhìn, chỉ thấy tiểu
tôn tôn của nhà mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì đã khóc một trận, trên đầu
xuất hiện một vài cọng tóc, mắt phượng đang mở to, tò mò nhìn xung quanh, trên
cái mũi nhỏ xuất hiện vài đốm màu trắng, giống như vết bớp khi sinh ra, cái
miệng nhỏ lúc này đã ngừng khóc, lại như đang bĩu cái môi nhỏ nhắn của bé, chảy
nước miếng, thỉnh thoảng còn thổi ra vài bọt khí, nhìn hài tử như một bản sao
thu nhỏ của chính Lãnh Hoa Đình, thấy vậy trên vẻ mặt của Vương phi xuất hiện
sự vui mừng, trải qua vài canh giờ phải khẩn trương như lửa đốt lúc này khi
thấy được tiểu tôn nhi của bà thì mọi chuyện đều không còn quan trọng nữa rồi.

Lãnh Hoa Đình
cũng không ngoảnh lại nhìn hài tử của mình, thấy Trương ma ma đi ra, nhanh
chóng đẩy xe lăn đi tới, khẩn trương hỏi: "Nương tử như thế nào rồi?"

Trương ma ma lúc
này mới kịp phản ứng, chính bà cũng không nhìn thấy Thiếu phu nhân, chỉ muốn
lập tức ôm tiểu Thiếu gia đi ra ngoài mà thôi, chẳng qua có thể sinh hài tử
thuận lợi như vậy, vừa rồi lại không chảy máu nhiều, dĩ nhiên sẽ không sao,
liền cười nói: "Thiếu phu nhân bình an, Thiếu gia yên tâm đi."

Lãnh Hoa Đình
muốn tiến vào phòng, Ngọc Bích thấy thế vội vàng ngăn hắn lại, "Thiếu gia,
chờ một lát rồi hãy vào, ở trong mọi người đang thu dọn."

Trương ma ma
cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, chờ lau xong người cho Thiếu phu nhân, chờ
cho mùi trong phòng tản đi một chút rồi người hãy vào."

Lãnh Hoa Đình
lúc này làm sao có thể chờ đợi được nữa chứ, lúc đầu hắn đã không được phép đi
vào rồi, sợ chính mình sẽ làm tổn thương đến Cẩm Nương, giống như lời nói của
Vương phi, hắn cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không giúp được Cẩm Nương,
chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn Cẩm Nương một mình mà phải trải qua thống khổ
như vậy, hắn chỉ biết lo lắng, càng ngày càng đau lòng cho nàng, dĩ nhiên nếu
để cho Cẩm Nương thấy hắn thống khổ như vậy, ngược lại sẽ phân tâm, không bằng
ở bên ngoài chờ đợi nàng, lúc này hắn đã không để ý bọn họ nữa, đẩy cửa ra,
nhanh chóng bước vào.

Hai người Tú cô
cùng bà đỡ đang thu dọn đồ đạc, thấy Lãnh Hoa Đình bước vào, Tú cô khẽ giật
mình, vội vàng chạy tới ngăn hắn lại: "Thiếu gia, người mau đi ra ngoài,
những việc này người không được nhìn."

Khuôn mặt Lãnh
Hoa Đình trầm xuống, nương tử của hắn sao lại nhìn không được chứ, lại lần nữa
tiếp tục tiến lên, Tú cô dùng hết sức ngăn hắn lại, giọng nói như cầu khẩn:
"Người có thể quay lưng một chút được không, một chút là được. Thiếu phu
nhân đã ngủ rồi, phu nhân đã rất mệt mỏi."

Lãnh Hoa Đình
nghe thấy lúc này mới thở dài một hơi, nửa người ngồi trên xe lăn, kiên quyết
nhìn vào đôi mắt của Cẩm Nương xong mới xoay người lại.

Bà đỡ thấy bộ
dạng khẩn trương của Lãnh Hoa Đình, đột nhiên thở dài một hơi, cầm khăn lau mồ
hôi trên trán, động tác càng nhanh nhẹn hơn một chút, rất nhanh, bà tươi cười
đến trước mặt Lãnh Hoa Đình, vén tay áo lên thi lễ nói: "Chúc mừng đại
nhân."

Lãnh Hoa Đình
nghe xong nhẹ gật đầu, xoay đầu lại, nói với bà đỡ: "Bà bà đã vất vả rồi,
ra bên ngoài nhận thưởng đi."

Bà đỡ nghe xong
lập tức nói lời cảm tạ, rời khỏi phòng, Lãnh Hoa Đình liền đẩy xe lăn đến bên
người của Cẩm Nương, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, nàng ngủ
trông rất yên tĩnh, trong lòng của hắn cũng đã thoải mái hơn rất nhiều, nhẹ
nhàng chơi đùa với mái tóc đang rối bời của nàng, nắm lấy bàn tay đặt bên ngoài
chăn gấm lên, ôn nhu nói: "Nương tử, đã làm khổ nàng rồi."

Cẩm Nương thiếp
đi cũng không mấy yên ổn, trong lòng cảm thấy làm mẫu thân thật hạnh phúc, làm
cho thần sắc của nàng có chút phấn khởi, lại nghe thấy bên tai hình như có
người đang nói chuyện, ngón tay liền động đậy, vừa mở mắt liền chạm vào ánh mắt
con ngươi đầy thâm tình của Lãnh Hoa Đình, nhìn thấy trên trán hắn đầy mồ hôi,
tinh thần vô cùng mệt mỏi, liền mỉm cười, "Chàng đã thấy cục cưng chứ? Có
xinh đẹp không?"

"Cục cưng
của chúng ta, nhất định là xinh đẹp." Lãnh Hoa Đình khóe miệng cũng xuất
hiện một tia cưng chìu nhìn nàng, kéo bàn tay của nàng ma sát thật nhẹ nhàng.

"Giống
chàng hay là giống thiếp đây, nhất định lớn lên nếu giống chàng, cục cưng nhất
định sẽ trở nên rất xinh đẹp." Cẩm Nương sốt ruột, rất muốn nhìn thấy cục
cưng, nhưng đưa mắt nhìn trong phòng, vẫn không tìm thấy cục cưng đâu cả.

"Giống nàng
thì cũng rất xinh đẹp." Lãnh Hoa Đình đem mặt tiến lại gần nàng, hôn xuống
trên đôi má của nàng.

"Ta mới
không cần, con của thiếp nhất định phải trở thành Tiểu yêu nghiệt, mau mau,
tướng công ôm cục cưng qua cho ta." Cẩm Nương vội vàng cầm tay Lãnh Hoa
Đình nói

"Nương đã
ôm cục cưng đi rồi, một hồi nữa sẽ để cho bà đỡ tắm rửa cho cục cưng… sau đó sẽ
cho nàng nhìn." Lãnh Hoa Đình cười cười điểm điểm vào cái mũi nhỏ nhắn của
nàng.

"Không phải
sau ba ngày mới tắm cho cục cưng sao? Làm sao vừa sinh ra đã đem đi tắm rửa
rồi?" Cẩm Nương nghe thấy nghi ngờ, quay đầu suy nghĩ tắm rửa cho cục cưng
cũng tốt, trên người cục cưng đều dính dịch thuỷ... nhưng bà đỡ này,
"Tướng công, bà đỡ có vấn đề."

Cẩm Nương đột
nhiên cầm lấy tay của Lãnh Hoa Đình, đem đầu của hắn nâng lên, ghé vào tai hắn
khẽ nói.

Lãnh Hoa Đình
nghe thấy ngẩng người, lửa giận như xông thẳng lên não, trầm giọng hỏi:
"Nàng nói lúc nãy có người ra tay với nàng?"

Cẩm Nương nhẹ
nhàng gật đầu, nàng cũng không chắc chắn, nhưng lại cảm giác có điều gì đó
không đúng, trong lúc sắp sinh hài tử nàng cảm thấy được bà đỡ hình như đã động
tay động chân, vì lúc đầu nàng hiểu mình không phải là người khó sinh, hài tử
trong bụng cũng rất khỏe mạnh, lẽ ra đã sớm sinh mới đúng, nhưng lại bị chậm
trễ như vậy, chỉ thiếu một chút đã hại hai mạng người rồi, thêm vào sau khi
sinh, bà đỡ hình như vẫn như muốn động tay động chân vào việc cắt nhau thai cho
nàng, phải biết rằng, nếu cắt nhau thai chỉ cần sai lệch thời gian thì tính
mạng của người mẹ sẽ dễ dàng gặp nguy hiểm.

Lãnh Hoa Đình vô
cùng tức giận khi nghe thấy việc này, không phải bà đỡ này hắn đã cho người
điều tra rất kĩ càng rồi sao, bà là một người nổi tiếng ở Giang Hoa, giàu kinh
nghiệm đỡ đẻ như vậy, trong viện tuy có thái y, nhưng những thái y này đều là
nam nhân, đành phải ở ngoài chờ đợi, chỉ là lo lắng Cẩm Nương sẽ gặp nguy hiểm
lúc sanh nở, lúc đó bọn họ sẽ lập tức đi vào mà cứu chữa, mà nếu có tiến vào
cũng sẽ bị che chắn lại, rất bất tiện, cho nên, hắn mới cố ý mời bà đỡ đến, hắn
còn muốn mời thêm nhiều người khác, nhưng nghe thấy Vương phi nói, việc Cẩm
Nương sinh hài tử là quan trọng nhất, có những người không đáng tin cậy, nên
không thể dễ dàng để bọn họ có thể tiếp cận nàng, chỉ sợ sẽ có người động tay
động chân, không nghĩ tới, ngàn lần đề phòng cũng không đề phòng được...

"Chuyện này
ta nhất định sẽ giết bà ta." Lãnh Hoa Đình lạnh giọng nói.

"Đừng, ta
cũng không có chứng cứ, tướng công, chàng cũng không được giết người vô tội, ta
cảm thấy trong chuyện này, thủ đoạn của bà ấy cũng không có ác ý, lúc sắp ra
tay thiếp nhìn thấy bà ấy như đang do dự điều gì đó..." Cẩm Nương nhíu mày
nói, lúc nàng sắp sinh, rõ ràng nàng nhìn thấy trong ánh mắt của bà ta xuất
hiện một tia đồng cảm, như đang nhìn thấy người gần sắp chết, trong ánh mắt ấy
tồn tại một chút không đành lòng.

"Ta hiểu
rồi." Lãnh Hoa Đình nhíu mày nói.

Lúc này Lãnh Hoa
Đường đã sớm trở về kinh thành, đáng nhẽ hắn đã rời đi lâu như vậy rồi, chắc
chắn sẽ không biết Lãnh Hoa Đình sẽ mời một bà mụ về đây, trong thị trấn Giang
Hoa này có rất nhiều bà mụ, cũng đều rất nổi tiếng, Lãnh Hoa Đình đã sớm huỷ đi
thế lực của Giang Hoa Tri phủ tại thị trấn Giang Hoa này, tri phủ thì đã bị
Thái tử áp giải trở về kinh thành, Thế lực của Tây Lương ở Giang Hoa đã hoàn
toàn bị tiêu diệt.

Cho dù Lãnh Hoa
Đường muốn hại Cẩm Nương, chỉ sợ việc này cũng không còn nằm trong tầm kiểm
soát của hắn, khả năng của hắn lúc này không thể với tới xa như vậy được, vì
vậy rốt cuộc người đứng sau lưng là ai, ở kinh thành mình đã đắc tội với người
nào, người nào muốn dồn thê nhi của mình vào chỗ chết?

Chẳng lẽ là Lục
hoàng tử sao? Không đúng, người này là biểu đệ của hắn, từ trước đến nay quan
hệ rất tốt, Lưu phi nương nương cùng Vương phi cũng là tỷ muội tình thâm...
Không có khả năng sẽ hại hắn, hơn nữa, bọn họ cũng đang ở rất xa...

Trong lúc nhất
thời, Lãnh Hoa Đình quả thật cũng không suy nghĩ ra rốt cuộc người đứng sau là ai,
Cẩm Nương cũng không biết, nàng cũng giống như Lãnh Hoa Đình, may mà bà đỡ này
đã không ra tay, nhưng chỉ sợ về sau vẫn có người đứng sau điều khiển người
khác hãm hại nàng, từ việc này có thể điều tra được vài chuyện.

Hai người đều
trở nên trầm mặc, Cẩm Nương mơ màng muốn ngủ thiếp đi, sinh hài tử rất tốn sức,
nàng vừa rồi chỉ vừa nhớ ra vấn đề của bà đỡ, lúc này lại được Lãnh Hoa Đình
dịu dàng vuốt ve, nàng cảm thấy vô cùng yên bình, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Lãnh Hoa Đình
nhẹ nhàng đi ra ngoài, chỉ còn Tú cô ở lại bên cạnh Cẩm Nương, sau khi Thiếu
gia rời khỏi đây, bà nhịn không được cái mũi hồng lên, nước mắt cũng theo đó mà
xuất hiện, vận mệnh của Thiếu phu nhân rất tội nghiệp, đến khi sinh hài tử cũng
gặp nguy hiểm như vậy, những người kia tại sao không để cho Thiếu phu nhân của
bọn họ được sống yên ổn chứ.

Nhất thời, bà
lại nghĩ đến đứa con Hỉ Quý của mình, Hỉ Quý hôm nay đã đi theo Phú Quý thúc,
đang kinh doanh cửa hàng của Cẩm Nương tại thành Đông, hắn rất chịu khó học
hỏi, rất được Phú Quý khen ngợi, nhưng lúc đó Thiếu phu nhân đã chỉ hôn Lục
Liễu sẽ làm con dâu của bà, nàng ta lại e ngại thân phận nô dịch của Hỉ Quý, mà
sau khi đến Giang Nam Thiếu phu nhân cũng không còn để ý đến vấn đề này nữa, vì
vậy bản thân hắn cũng chậm chạp không chịu thành thân, bà suốt ngày phàn nàn Hỉ
Quý, bản thân cũng không thích, nhưng nghĩ lại nàng ta cũng từng giúp Thiếu phu
nhân, chuyện này cũng do chính Thiếu phu nhân định đoạt, đành nhịn xuống.

Sau này chỉ khổ
cho Hỉ Quý, Lục Liễu là một người tâm cơ, trong khi Hỉ Quý là một người vô cùng
thiện lương, cả đời nếu hắn sống với một nữ nhân như vậy, chỉ sợ nàng ta sẽ khi
dễ Hỉ Quý của bà, Tú cô đến đây đã mấy tháng, mấy lần đều muốn bàn việc này
cùng Thiếu phu nhân, xem thử có huỷ bỏ hôn sự của hắn được hay không, nhưng xem
ra Thiếu phu nhân rất bận rộn, hơn nữa Thiếu phu nhân khó có được thời gian yên
ổn, bà cũng không muốn vì việc này mà phiền tới người.

Tú cô hôm nay đã
nghĩ thông suốt, Hỉ Quý là con ruột, nhưng Thiếu phu nhân đối với nàng cũng
không kém, so với con gái ruột chỉ cách một tầng bụng thôi, Thiếu phu nhân lại
là người trọng tình nghĩa, biết ơn phải trả, lần trước mình mạng cứu nàng, sau
này nàng liền càng lúc càng coi trọng mình, lúc không có ai thì ở trong ngực
của mình làm nũng, để trong lòng Tú cô rất cảm động và thỏa mãn

Lãnh Hoa Đình đi
ra ngoài, nhưng không thấy bóng dáng của Vương phi cùng Ngọc Bích, ngay cả
Trương ma ma cũng không thấy, hài tử của hắn, hắn cũng chưa được gặp mặt đây,
đang ngạc nhiên thì cũng may lúc thấy Phong Nhi từ trong phòng đi ra ngoài, gặp
Lãnh Hoa Đình đang nhìn xung quanh, liền cười nói: "Vương phi đã ôm tiểu
Thiếu gia đi về phía hậu viện."

Lãnh Hoa Đình
nghe thấy lời này đã hiểu rõ, lập tức đẩy xe lăn hướng về phòng của Vương gia,
quả nhiên Vương phi cùng Trương ma ma đều ở trong phòng của Vương gia, Vương
gia đang dang cánh tay ra cẩn thận ôm lấy Tiểu tôn nhi của ông mà chơi đùa, vẻ
mặt rất vui mừng, thỉnh thoảng còn quay sang nói với Vương phi: "Nương tử,
nàng xem tiểu tôn nhi đang phun bọt khí đây."

"Ừ, tiểu
gia hỏa này quả là rất nghịch ngợm, mới sinh ra, lập tức khóc đến khản cả
giọng, lại không chịu ngủ, quả thật rất khác so với những hài tử khác." Nụ
cười của Vương phi cũng sắp đến mang tai rồi, một bộ dáng dịu dàng lúc này
trông thấy tiểu tôn nhi đã hoàn toàn biến mất, giống như một bà nội, sau khi
thấy được tiểu tôn nhi trào đời thì vô cùng vui sướng, lời nói cũng không còn
rõ ràng nữa, xem ra đối với bà cháu nội mình luôn luôn là tốt nhất, thông minh
nhất.

Lãnh Hoa Đình đi
tới hành lễ với Vương gia, Vương gia lúc này cái gì cũng không muốn để ý, chỉ
khẽ hừ một tiếng, tiếp tục nhìn cháu nội ở trong tã lót, trong mắt đã không còn
tồn tại nhi tử gì đó của ông nữa, Lãnh Hoa Đình cũng không để ý, hắn cũng đi
tới gần hài tử, muốn đem hài tử từ trong tay của Vương gia ôm lấy, thấy vậy
Vương gia thu tay lại nói: "Con ôm cái gì, từ trước đến nay nam nhân ôm
cháu không ôm con, ta là gia gia của bảo bối, nên ta phải ôm bảo bối. Con tránh
ra một bên đi "

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3