Thứ nữ - Chương 151 phần 1
Chương 151
Lãnh Hoa Đường
nghe thấy vô cùng tức giận, đi ra phía trước, nắm chặt vạt áo của Lưu di nương
kéo lên, tức giận nói: "Còn chuyện dơ bẩn nào bà còn chưa nói không, có thể
nói hết ra được rồi chứ? Bà làm mẫu thân của người ta như thế sao, phụ thân của
con mình mà cũng không biết là ai, bà... bà rõ là..."
Trong mắt Lưu di
nương tất cả đều toát lên vẻ thống khổ, cái cổ bị nắm lên như sắp đứt khỏi
người bà ta, lúc này bà ta có chút thở không nổi, bám vào tay của Lãnh Hoa
Đường nói: "Đường... Đường Nhi, nương năm đó là bị người ta hãm hại, nương
chỉ là một thứ nữ ngoại sinh, thân phận rất thấp kém, bọn hắn muốn đoạt được nữ
nhân mình yêu thích, ngoài ra còn có loại tâm tư kín đáo khác, đó chính là bọn
họ muốn đoạt quyền, ha ha, cho nên nương mới trở thành công cụ của bọn họ,
con... nếu như không chịu nổi sự thật này, vậy giết nương đi, nương... sẽ không
có bất kỳ oán hận gì cả, chỉ cần có thể giữ được địa vị Thế tử của con là được
rồi."
Lãnh Hoa Đường
dần dần buông lỏng tay ra, Lưu di nương ở trong lòng hắn mà nói cũng giống như
điểm chí mạng của hắn, giày vò tâm can của hắn, lúc này đã bị nhiễm bẩn, về sau
sẽ rất khó khăn để rửa sạch mọi chuyện, hắn nhất định sẽ rất khó ngẩng đầu
trước mặt người đời cùng Tiểu Đình, cuối cùng hắn cũng lấy lại một chút thanh
tỉnh, thấy rõ một nữ nhân giống như một ngọn đèn cầy sắp cạn dầu đang từ từ tắt
đi, trong lòng chua xót, cuối cùng nổi lên một tia thương hại, đỡ lấy Lưu di
nương, kéo bà ta tựa vào ghế ngồi, bản thân cũng cúi đầu xuống nhìn Lưu di
nương.
Hắn nhất thời có
chút khó khăn để nói ra từng chữ, giống như lời nói của Lưu di nương, năm đó
hai người chính là Nhị thúc cùng Dụ Thân Vương muốn lợi dụng và bức bách bà, mà
bà, cũng chỉ là một người muốn thay đổi số phận thấp hèn của mình mà thôi...
Tuy nói về tình có thể tha thứ, nhưng cũng rất đáng giận, hắn chỉ có thể trách
số mệnh bản thân của mình quả thật không tốt chút nào, chuyện này cũng không
thể trách mẫu thân của hắn, nhưng hắn cũng muốn biết phụ thân của hắn rốt cuộc
là người nào.
Không được, nhất
định không thể để cho người khác biết được việc này, hắn không muốn bị vạn
người chỉ trích, bị người đời giễu cợt, suy nghĩ đến điều này, Lãnh Hoa Đường
lập tức nổi giận, đột nhiên bắt lấy tay của Lưu di nương nói: "Bà mới vừa
nói cái gì, bà nói đi còn ai biết chuyện năm đó nữa?"
"Là Vương
ma ma, trước kia chính là nhũ mẫu của Vương phi, bà ta hiện giờ đang bị Tôn Cẩm
Nương trông chừng, bà ta đã nói rõ mọi chuyện cho Cẩm Nương rồi, hơn nữa, trên
tay của bà ta có bằng chứng, chứng minh năm đó Vương gia chẳng qua chỉ bị trúng
mê hương mà ngất đi thôi. Một khi để vật chứng kia vào tay người khác, Đường
Nhi, địa vị cả đời này của con tất cả sẽ bị huỷ." Lưu di nương thấy con
trai của mình rốt cuộc đã bắt đầu trở nên thanh tĩnh, trong lòng nhẹ nhõm thở
dài một hơi. Nhưng mà đối với chuyện của Vương ma ma thì trong lòng vừa buông
xuống lập tức lại trở nên khẩn trương.
Lãnh Hoa Đường
nghe xong trong mắt xuất hiện một tia âm ngoan, buông tay Lưu di nương ra:
"Nương, người nên trở về phòng giặt giũ đi, hiện giờ chúng ta chỉ có cách
nhẫn nhịn mọi chuyện, ẩn nhẫn một chút, không nên tiếp tục trêu chọc vào Lãnh
Hoa Đình cùng Cẩm Nương, hôm nay Tiểu Đình đã ở trước mặt Hoàng Thượng đề xuất
muốn đoạt lại ngôi vị Thế tử, may mà Hoàng Thượng không đồng ý, chúng ta mới
tránh thoát một kiếp này, nhưng mà nghe thấy ngữ khí của Tiểu Đình, tương lai
hắn nhất định sẽ tranh ngôi vị Thế tử với ta, cho nên, mẫu thân, tạm thời ủy
khuất người một thời gian, chờ con giải quyết mọi chuyện, sẽ đón nương quay về,
nương, cả đời người đã chịu ủy khuất như vậy, con nhất định phải làm cho người
hãnh diện với người đời, nhất định phải để cho người trải qua một cuộc sống yên
bình thư thái sau này."
Lưu di nương
nghe thấy dòng lệ nóng hổi nhẹ nhàng rơi xuống, tuy bà mới bị chính con trai
của mình đánh cho trọng thương, nhưng mà bà chỉ cho là hắn nhất thời tức giận
mà thôi, bất kỳ người nào nếu nghe thấy thân thế của mình như vậy làm sao có
thể chịu đựng được, cho nên hắn tức giận, oán hận là chuyện dĩ nhiên, nhưng
hiện tại nhìn thấy con trai của mình lại một lần nữa hiếu thuận với bà ta, bà
ta càng vui mừng hơn, lưu luyến mà xoa nhẹ lên vẻ mặt anh tuấn của chính con
trai mình, trong lòng của bà lại vô hạn đau xót cùng áy náy với hắn, nếu như
ngay từ đầu bà có được một thân phận giống như Lưu Thanh Uyển, thì con trai của
bà làm sao lại phải chịu đựng thân phận này chứ?
"Đường Nhi,
nương chỉ cần con tốt là được, con phải nhớ cho kỹ, trừ bỏ Dụ Thân Vương, Nhị
thúc của con, còn có một người cũng có thể giúp cho con, bà ta... che giấu thân
phận rất tốt, tuy cũng không phải là quyền cao chức trọng gì, nhưng mà nếu con
sử dụng thích đáng, bà ta sẽ giúp cho con." Lưu di nương ân cần mà chỉ dạy
cho Lãnh Hoa Đường.
Lãnh Hoa Đường
nghe thấy trong lòng rung lên, Nhị thúc từ nhỏ đã đối xử rất tốt với hắn, còn
Dụ Thân Vương đối xử với hắn cũng không thể nói rằng là tốt, nhưng cũng không
phải là xấu, trong những thời điểm mấu chốt cũng sẽ ra tay giúp đỡ cho hắn, nếu
không thì làm sao năm đó hắn có thể dễ dàng cướp đi ngôi vị Thế tử của Lãnh Hoa
Đình, mà ngoại trừ hai người này, chưa từng nghe Lưu di nương nói qua, còn có
người đang giúp đỡ cho hắn, đến nước này mới bằng lòng nói ra người này, cho
nên thân phận của người này hắn cũng không biết là ai.
Cho nên, sau khi
nghe thấy hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn, hai mắt như tỏa ánh sáng hỏi:
"Nương, người này là ai vậy, người đó thật sự sẽ giúp con sao?"
Lưu di nương
nghe xong khóe miệng gợi lên một tia giễu cợt, ho nhẹ một tiếng mới nói:
"Bà ta cũng không phải người tốt, chẳng qua chỉ sợ thiên hạ không loạn mà
thôi, chỉ cần để bà ta nhìn thấy có người hạnh phúc hơn mình, bà ta liền cảm
thấy không vui, mà mẫu phi của con chính là người mà bà ta ghen tỵ nhất, ha ha,
các nàng đều là tỷ muội ruột thịt, nhưng mà, một người có thân phận cao quý như
bà ta, tuy là chưa từng coi trọng nương, nhưng kỳ thật nội tâm cũng chẳng khác
gì với nương, bất quá cũng cùng là loại người bỉ ổi giống nhau mà thôi."
"Nương,
người nói chính là... Lưu phi nương nương?" Lãnh Hoa Đường rất không xác
định, trong trí nhớ, Lưu phi nương nương vẫn luôn đối xử tốt với Tiểu Đình, đối
xử với Vương phi cũng rất tốt, còn đối xử với hắn từ trước đến nay ngoại trừ
lạnh lùng thì những chuyện khác cũng không đáng nhắc tới, vì vậy làm sao lại có
thể giúp đỡ mình đối phó với Tiểu Đình cùng Cẩm Nương chứ? Chuyện này đúng là
kỳ lạ.
"Chính là
bà ta, đại khái lúc con gặp chuyện không may có thể thỉnh cầu bà ta giúp đỡ, bà
ta nhất định sẽ giúp con, năm đó sở dĩ con có thể dễ dàng thuận lợi đoạt đi
ngôi vị Thế tử như vậy, cũng có không ít sự trợ giúp của bà ta, Đường Nhi,
nương chắc chắn không hại con." Lưu di nương tự mình nói rõ ra.
Lãnh Hoa Đường
mặc dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng hắn biết Lưu di nương sẽ không lừa gạt hắn, lập
tức đồng ý, Lưu phi nương nương ở trong cung thế lực gần với Hoàng Hậu nương
nương, ngay cả hoàng quý phi nương nương cũng bị bà ta dẫm nát ở dưới chân, hơn
nữa hiện giờ lục hoàng tử đang có mối quan hệ vô cùng thân thiết với Hòa Thân
vương, Vinh Thân vương, Hoàng Thượng lại rất coi trọng lục hoàng tử, tuy Thái
tử là anh em cùng cha khác mẹ với lục hoàng tử, nhưng đáng tiếc, đều cùng với
một nhóm người ở Giang Nam, hiện tại lòng của Thái tử đều hướng về Tiểu Đình
cùng Cẩm Nương, còn đối với hắn thì lãnh đạm.
Nhớ đến Mai
Nhi... tốt nhất nên để cho Mai Nhi thường xuyên qua lại với Thái tử phi, Thái
tử phi từ sau khi sinh, vị trí càng ngày càng được củng cố không dễ dàng có
người có thể đụng chạm nàng, hiện giờ nàng càng ngày càng phát ra phong thái
của quốc mẫu, Thái tử vô cùng kính trọng Thái tử phi, nói như thế nào, cũng sẽ
bận tâm cảm thụ của Thái tử phi, cho nên, hiện giờ, tuyệt đối không thể làm
hỏng mối quan hệ với Mai Nhi được.
Đúng là mới vừa
rồi... vừa rồi hắn chỉ là do quá tức giận mới lớn tiếng với Mai Nhi, Lãnh Hoa
Đường suy nghĩ đến chuyện này, cảm thấy có chút không yên, lập tức điều chỉnh
tâm tình của hắn, đi ra mở cửa, kêu: "Người đâu, đến đây dìu di nương về
phòng giặt giũ."
Gọi hồi lâu,
cũng không thấy được một người đi đến, hắn không khỏi nổi giận, đang muốn phát
hỏa, đột nhiên lại kịp suy nghĩ, trong lòng vì Mai Nhi cẩn thận mà cảm động,
mới vừa rồi ở trong phòng đã cãi nhau ầm ĩ với Lưu di nương, âm thanh rất lớn,
nếu để cho hạ nhân bên ngoài nghe thấy, không phải bọn họ tự tìm đường chết
sao? Cũng không biết Mai Nhi có biết rõ chuyện này hay không, nhưng mà dù sao
nàng cũng là người kết tóc se duyên cùng mình, chắc chắn nàng sẽ không hại hắn,
lúc này nhìn thấy không có người đến, khẳng định là do Mai Nhi ra lệnh cho bọn
họ...
"Nương tử,
nương tử..." Lãnh Hoa Đường lại gọi vài tiếng, một lát sau, Thượng Quan
Mai mới từ đông phòng bên kia đi tới, phía sau có hai người đi theo, thần sắc
quả thật bình tĩnh, không có sự ngạc nhiên, cũng không tức giận.
Lãnh Hoa Đường
nhìn thấy trong lòng liền thả lỏng, điều chỉnh tâm tình một chút, ôn nhu nói:
"Nương tử, nàng sai người dìu di nương về phòng giặt giũ đi, để cho hai
người đi theo chăm sóc người đi, nàng sai người, đệ muội dù thế nào cũng sẽ nể
mặt."
Vẻ mặt của
Thượng Quan Mai không chút thay đổi đáp lại, ra lệnh cho hạ nhân kêu hai ma ma
lại đây, đỡ lấy Lưu di nương, Lưu di nương từ trong phòng đi ra ngoài, nâng mắt
nhìn về phía Thượng Quan Mai, trong mắt hàm chứa những giọt lệ nói: "Mai
Nhi, về sau, Đường Nhi nhờ vào con chiếu cố."
Nói xong, quay
đầu lại đôi mắt nóng bỏng nhìn Lãnh Hoa Đường, âm thanh run nhẹ nói:
"Đường Nhi, sau khi Ngọc Nương sinh con, nếu là con trai, thì nên để cho
nó dưỡng dưới tên của Mai Nhi đi."
Lời nói không
đầu không đuôi này, Thượng Quan Mai nghe thấy cũng phải nhướn mày, nhưng cũng
không tiện nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn Lưu di nương, Lưu di nương mới vừa rời
khỏi phòng, ánh mắt của Thượng Quan Mai lại vô cùng sắc bén, nhìn lại sẽ thấy
trên môi của nàng xuất hiện tơ máu, tóc bay rối loạn, trong lòng cảm thấy vô
cùng lạnh lẽo, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt trấn định, nay lại nghe thấy
để cho con trai của Ngọc Nương làm con thừa tự của nàng, nàng lại càng cảm thấy
buồn cười, đột nhiên cảm thấy toàn bộ mọi chuyện đều rất vớ vẩn dối trá, vậy mà
bản thân của nàng lại rơi vào câu chuyện vô cùng buồn cười này.
Vận mệnh... Thật
đúng là trêu đùa lòng người...
Lãnh Hoa Đường
nghe thấy lời nói của Lưu di nương nói với Thượng Quan Mai, hiện giờ cậu của
Ngọc Nương cũng là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của hắn, hắn cũng không
dám tùy tiện đắc tội với Ngọc Nương, Trương Thái Sư ở trong triều đình cũng có
thế lực rất lớn, muốn đánh bại Tiểu Đình, bảo trụ ngôi vị Thế tử, trở thành
Giản Thân Vương, thì Tôn Ngọc Nương cũng là một quân cờ tốt để hắn lợi dụng.
Hai Thiếu phu nhân của hắn đều có thế lực bên ngoại rất mạnh, mỗi người đối với
hắn đều quan trọng hắn cũng không muốn đắc tội với bất kỳ ai.
Thượng Quan Mai
cảm thấy điều này cũng không sao cả, liền để cho hạ nhân dìu Lưu di nương đi về
phòng giặt giũ, nàng cũng không để ý Lãnh Hoa Đường, chính mình liền rời khỏi
phòng, đi đến đông phòng nghỉ ngơi.
Bên kia sau khi
Lãnh Hoa Đình cùng Vương gia quay trở về phủ, phụ tử hai người liền tự mình trở
về phòng, Lãnh Hoa Đình đi vào sân, từ xa đã truyền đến tiếng cười của Dương
nhi, khanh khách rất sảng khoái, giống như tiếng chuông bạc đang không ngừng
rung động, khóe môi của Lãnh Hoa Đình lập tức giương lên, đẩy nhanh tốc độ của
xe lăn, vừa vào cửa, quả nhiên nhìn thấy Vương phi đang đùa giỡn với Dương nhi.
Hai bà cháu đang
cầm cái trống bỏi* lắc tới lắc lui, Dương nhi muốn cướp lấy, Vương phi liền giơ
tay lên cao, làm cho tên tiểu tử này lấy không được, Dương nhi cũng không cảm
thấy tức giận, níu chặt vạt áo của Vương phi, dẫm lên bụng của Vương phi bò
lên, Vương phi lại sợ bé ngã xuống, đành phải đem trống đưa cho Dương nhi, tiểu
gia hỏa kia cầm lấy động tác đầu tiên là đưa lên miệng cắn, Vương phi vội vàng
cướp lại, nhưng mà Dương nhi cũng rất nhanh chóng cầm lại, cầm trống đập vào
vai của Vương phi.
(*Trống bỏi: Trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc
một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay nhanh.)
Cẩm Nương nhìn
thấy nở nụ cười, hơi giương mắt, lại thấy Lãnh Hoa Đình đi vào phòng, vội vàng
đứng lên chào đón hắn, cười nói: "Tướng công, chàng xem Dương nhi đi, thật
đúng là kế thừa bản lĩnh của chàng, tên tiểu tử này cầm được thứ gì trong tay
lập tức liền đập bể.”
"Đâu có,
con của ta chỉ là thông minh lanh lợi mà thôi, nàng nhìn xem..." Lãnh Hoa
Đình cười giận liếc mắt với Cẩm Nương nói.
Cẩm Nương quay
đầu, quả nhiên nhìn thấy Dương nhi lại đem trống bỏi đong đưa vang lên tiếng
thùng thùng, giống như không biết chán, nàng không khỏi nở nụ cười, đi qua vỗ
nhẹ vào trán của Dương nhi nói: "Nhìn tiền đồ của con, tương lai cũng sẽ
trở thành người bán hàng rong mà thôi."
Vương phi vừa
nghe xong lập tức trầm mặt, đang muốn trách Cẩm Nương, bên kia lại nhìn thấy Tú
cô vừa vặn vén mành đi vào, nghe thấy lời này, liền trách Cẩm Nương:
"Thiếu phu nhân, sao người có thể nói tương lai của con mình như vậy được
chứ? Tiểu Thiếu gia còn chưa có trưởng thành, vậy mà người đã nghĩ muốn dạy dỗ
hắn thành người bán hàng rong sao? Nào có người làm mẫu thân giống người được
chứ, điều này tuyệt không nên nói."
Cẩm Nương nghe
xong một đầu hắc tuyến, bất đắc dĩ đẩy Lãnh Hoa Đình đi vào trong phòng.
Vừa vào cửa,
Lãnh Hoa Đình lập tức đứng lên, trong lòng cảm thấy nặng nề đi đến bên cửa sổ,
nhìn thấy cây nhãn xanh ngắt đang tỏa hương, sau một lúc lâu cũng không có âm
thanh gì, Cẩm Nương bưng một chén trà nóng đến gần, đưa cho hắn: "Làm sao
vậy, tướng công, hôm nay vào triều làm cho chàng tức giận sao?"
Sau khi Lãnh Hoa
Đình uống một ngụm trà nóng, ngồi xuống, cầm lấy tay của Cẩm Nương, một đôi mắt
phượng màu đen trầm ngâm mà nhìn nàng: "Nương tử, việc buôn bán của chúng
ta lợi nhuận được bao nhiêu ngân lượng?"
"Khoảng trăm
vạn lượng, thiếp là đang lo lắng chuyện này, liệu chúng ta có nên phân chia
ngân lượng cho các ngân hàng tư nhân hay không, không thể tập trung lại một chỗ
được, thiếp cảm thấy không yên tâm." Cẩm Nương nhướn mày nói ra, thời đại
này mặc dù có ngân hàng tư nhân, nhưng mà chỉ có khả năng tiếp quản số lượng
nhỏ, ở Giang Nam, bất quá chỉ có một vài chi nhánh của các ngân hàng lớn khác,
thậm chí đôi lúc còn gặp phải khó khăn, nàng từng suy nghĩ có nên tự mình mở
một cái ngân hàng tư nhân, như vậy, nếu như tiền bọn họ kiếm được càng nhiều,
Hoàng Thượng cũng không thể nghi ngờ tìm cách đụng chạm vào số ngân lượng đó
được, chậc, việc này, phải suy xét cẩn thận mới được.
Bạc đôi khi cũng
không phải là thứ tốt, nếu nói tốt chính là tiền giấy, tâm tư lúc này của Cẩm
Nương vô cùng rối loạn, Lãnh Hoa Đình nghe xong đang muốn cất lời, lại nhìn
thấy nương tử nhà hắn đứng trước mặt với bộ dáng xuất thần, không chú ý mọi
chuyện xung quanh, liền lấy tay vỗ nhẹ lên đầu của nàng, hỏi: "Nàng đang
nghĩ chuyện gì?"
Cẩm Nương lúc
này mới ổn định lại tâm tình, đem sự việc lúc sáng từng chi tiết kể lại cho
Lãnh Hoa Đình, nghe thấy ánh mắt của Lãnh Hoa Đình lập tức sáng lên, hắn đã
hiểu rõ ý của Cẩm Nương, xem ra, buổi tối nên phái nhiều thủ hạ trấn giữ nơi
đặt thi thể của Vương ma ma.
Thật sự nghĩ
chuyện gì thì chuyện đó liền xảy ra, tiểu nương tử của hắn luôn ngoài ý muốn mà
giúp đỡ cho hắn, Lãnh Hoa Đình yêu thương kéo Cẩm Nương vào lòng, vỗ về nói bên
tai nàng: "Nương tử, vất vả cho nàng rồi, Dương nhi càng ngày càng lớn,
tốt nhất là nên tìm nhũ mẫu cho con, không nên để bản thân mệt mỏi."
Cẩm Nương nghe
xong nở nụ cười, gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, liền hỏi:
"Tướng công, chàng còn chưa trả lời thiếp, hôm nay Hoàng Thượng đã làm gì
với chàng?"
"Bảo là
muốn mau chóng tổ chức một thương đội, nhưng lại đem chức quan thương hành giao
cho Lãnh Hoa Đường, trong triều ta công khai đối kháng với Hoàng Thượng. Hoàng
Thượng làm việc này cũng không nói được, khắp nơi nghĩ muốn quản chế chúng ta,
nay trên triều đình làm ra việc này đều cảm thấy uất ức." Lãnh Hoa Đình
nhíu mi nói.
"Vậy tướng
công định làm như thế nào? Cũng không thể đối kháng mãi được, dù sao người đó
cũng là Hoàng Thượng, không chừng có thể xét nhà diệt tộc." Cẩm Nương nghe
thấy có chút lo lắng, đây chính là xã hội hoàng quyền lớn hơn trời, nếu Hoàng
Thượng muốn thần tử chết, cũng chỉ cần một lời nói, nếu vẫn tiếp tục kiên quyết
với Hoàng Thượng chuyện này cũng không có lợi.
"Nương tử,
nàng sợ sao?" Lãnh Hoa Đình thật sâu nhìn Cẩm Nương, tư tưởng trước giờ
của Cẩm Nương chưa bao giờ giống người thường, chỉ là hắn không biết, đối với
việc này nàng có quan điểm như thế nào.
"Có tướng
công ở đây, thiếp sợ cái gì chứ, nếu không cả nhà chúng ta sẽ đi Đông Lâm, ở
nơi đó buôn bán, xây dựng trụ sở, dệt vải nuôi tằm, bán xà phòng, không chừng,
sau này ngân lượng của chúng ta ngày càng nhiều hơn, có thể mua được cả tiểu
quốc Đông lâm kia, tướng công chàng cũng có thể trở thành một hoàng đế, có thể
tránh khỏi người khác chèn ép chính mình." Cẩm Nương cười khẽ nói.
Hoàng Thượng người
này thật thú vị, hắn cho rằng trụ sở kia đều thuộc về triều đình sao, chức quan
thương hành có thể tuỳ ý sai khiến sao, hắn muốn dùng chức quan này chèn ép
mình sao? Thật sự là buồn cười, cũng không ngẫm lại, thương đội Đại Cẩm của ông
ta kiếm tiền dựa vào cái gì chứ? Nếu làm cho nàng tức giận, nàng cho người phá
huỷ các loại thiết bị kia, xem bọn họ lấy cái gì mà buôn bán với bên ngoài.
Lãnh Hoa Đình
nghe thấy ánh mắt lập tức phát sáng, hắn không thể nghĩ tới Cẩm Nương lại là
một người gan dạ sáng suốt như vậy, mua lấy cả một quốc gia vậy mà nàng cũng có
thể nói ra được: "Nương tử, nếu không, ngày mai ta sẽ từ quan, tập trung
tinh thần mà kinh doanh, A Khiêm hiện giờ chỉ sợ là đã đến Đông Lâm, trước tiên
để cho hắn thăm dò, sau đó chúng ta lên đường nàng cảm thấy được chứ?"
Cẩm Nương nghe
được cười ha ha, nhéo lấy cái mũi thẳng của hắn: "Cứ như chàng nói có gió
trời sẽ mưa vậy, chàng nghĩ Hoàng Thượng sẽ cho chàng đi sao?"
"Ha ha ha,
nương tử, ta chẳng qua chỉ đùa nàng thôi, bên kia đối với Hoàng Thượng, ta đã
nghĩ ra đối sách rồi, chung quy là phải để cho hắn đến cầu ta, hôm nay hắn làm
ta tức giận, ngày khác ta nhất định phải đòi lại. Nàng không phải nói sáng mai
sẽ về phủ tướng quân sao? Ta sẽ đi cùng nàng." Lãnh Hoa Đình cười nói.
Một lát sau ở
bên ngoài truyền đến tiếng của Phong Nhi bẩm báo: "Thiếu phu nhân, ma ma ở
phòng giặt giũ nói, Thế tử vừa rồi đã dìu Lưu di nương quay trở về viện
rồi."
Cẩm Nương nghe
vậy nhướn mày, nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, bên môi của Lãnh Hoa Đình xuất hiện
ý cười, ghé vào lỗ tai của nàng nói: "Chỉ sợ đêm nay có người không ngủ
được, không biết sau khi biết thân thế của mình sẽ như thế nào, có một mẫu thân
như vậy không phải người nào cũng có thể chịu nổi, nếu là ta, đã nhảy sông tự
sát rồi."
"Hắn làm
sao có thể nhảy sông tự sát được chứ, theo thiếp thấy, bọn họ nhất định sẽ ra
tay giết người diệt khẩu, hơn nữa nếu ngay cả mẫu thân của hắn hắn cũng muốn
diệt khẩu, thì quả thật khó mà tìm thấy chứng cứ chứng minh thân phận của
hắn." Sau khi Cẩm Nương nghe thấy lời Lãnh Hoa Đình trầm tư nói.
Lãnh Hoa Đình
nghe được cũng cảm thấy rùng mình, tuy Lưu di nương vô cùng đáng giận, nhưng
nếu bà ta đã chết, ngay cả Vương ma ma cũng mất mạng, như thế, thân thế của
Lãnh Hoa Đường rất khó sẽ phơi bày trước thiên hạ, hừ, đêm nay xem ra phải đi
đến phòng giặt giũ xem như thế nào.
Đang nghĩ ngợi,
lại nghe thấy thanh âm bẩm báo của Phong Nhi: "Thiếu phu nhân, Vương
Trương thị con dâu của Vương ma ma xin cầu kiến."
Cẩm Nương nghe
thấy ngẩn ra, đối với Vương Trương thị này Cẩm Nương cũng có gặp qua vài lần,
nghe nói là nữ nhi của tỷ tỷ Vương ma ma, Vương ma ma cũng vì mẫu thân của
Trương thị này, mới phản bội Vương phi...
Người này, nhất
định nàng phải gặp mặt: "Phong Nhi, đưa nàng đến chính đường đi!" Cẩm
Nương đi về phía chính đường.
Vương Trương thị
quả nhiên đang đứng ở trong chính đường, vừa nhìn thấy Cẩm Nương đi đến, bước
lên phía trước cúi người thi lễ: "Nô tỳ Vương Trương thị tham kiến Thiếu
phu nhân, chúc mừng Thiếu phu nhân sinh quý tử."

