Thứ nữ - Chương 156 phần 1

Chương 156

Lãnh Hoa Đình bị
Thái tử kéo vào trong phủ, hai người ở thư phòng Thái tử mật đàm, mày kiếm của
Thái tử nhíu chặt, nói với Lãnh Hoa Đình: "Tiểu Đình, Tôn đại nhân đã muốn
bỏ một thành trì rồi, đại binh của Tây Lương đã đánh đến dưới cửa thành rồi,
đây chính là cửa ngõ phương Bắc của Đại Cẩm, một khi để thất thủ, tất nhiên sẽ
là mối đe dọa rất lớn, đỉnh thành chính là cửa thành lớn nhất ở phương bắc, nơi
đó, có trên mười vạn dân chúng, người Tây Lương đã giết người thành thói quen,
nếu như để Đỉnh thành bị phá, sẽ khiến cho phương bắc máu chảy thành sông, dân
chúng trôi giạt khấp nơi, gia đình tan vỡ, đến lúc đó, gặp khốn khổ chính là
vạn dân của chúng ta."

Lãnh Hoa Đình
vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, là thành viên trong hoàng thất Đại Cẩm, hắn vẫn
coi trọng tính mạng bá tánh, đây là cùng chung chí hướng của một đấng nam nhi
có trách nhiệm tiêu diệt kẻ thù.

"Điện hạ,
Hoàng Thượng đối với chuyện này như thế nào?" Hắn trầm ngâm một hồi lâu,
hỏi Thái tử.

Thái tử đầy hứa
hẹn khó khăn nói: "Phụ hoàng... Ai, hiện giờ, quốc khố đã trống rỗng, phụ
hoàng cũng rất lo lắng, đang tìm biện pháp, nhưng mà... Tiểu Đình, ta cũng biết
đây là của cải của đệ, nhưng mà quốc khố lại đang rất cần, đệ có thể hay
không..."

"Của cải?
Điện hạ có ý tứ gì? Tuy Cẩm Nương nhà thần buôn bán có lời chút tiền, nhưng
cũng không có nhiều tiền đến nỗi cho binh linh chi tiêu, hơn nữa, đó là tài sản
riêng của hạ thần, trong Đại Cẩm cũng không nghĩ chỉ có mình thần là có tài sản
riêng, khó khăn thế nào, triều đình không có tiền, sẽ lấy tài sản của đại thần
làm của riêng sao?" Lãnh Hoa Đình vừa nghe, liền đen mặt, ngắt lời nói.

Thái tử nghe
thấy sắc mặt trở nên đen xuống, khẩu khí của Lãnh Hoa Đình rất nặng, điều này
làm cho hắn có chút bẽ mặt, nhưng hắn cũng biết, yêu cầu của mình cũng thực có
chút quá mức, đành phải thở dài, tiếp tục khuyên nhủ: "Tiểu Đình, ta là
nghĩ muốn, có thể đem ân oán cá nhân có thể buông xuống hay không, lấy quốc sự
làm trọng a..."

"Thần không
có ân oán cá nhân, mỗi một lần làm việc thần không tận tâm tận lực sao? Điện hạ
làm sao có thể nói hạ thần như thế?" Lãnh Hoa Đình nghe vậy mặt càng ngày
càng đen, Thái tử rõ ràng muốn ba phải, đến lúc này còn chưa thấy Hoàng Thượng
hạ chỉ lấy đi ngôi vị Thế tử của Lãnh Hoa Đường, không cho mình một cái công
đạo, lại để cho chính mình trước phải chịu đựng, hơn nữa, đã là quốc sự, tự
nhiên là quốc gia cùng triều đình giải quyết, làm sao lại có đạo lý một vị quan
nhị phẩm lại phải lấy tài sản của chính mình ra để giải quyết chứ.

Thái tử nghe
xong vội nói: "Đó là tự nhiên, Tiểu Đình vì triều đình làm việc, đó gọi là
tận tâm, đến lúc đó ta không phải không có biện pháp sao?"

"Đây là
chính sự, nên để cho triều đình giải quyết, điện hạ lén đến tìm thần thương
nghị, thần quả thực cảm kích sự tín nhiệm của điện hạ, nhưng mà điện hạ, thần
rất muốn biết, người có thể nhìn thấy tình thế hiện giờ, hiện giờ tình thế khẩn
trương như vậy, nói thật ra, muốn thần xuất lực ra cũng không phải không thể,
nhưng Hoàng Thượng không tín nhiệm thần, dùng thế lực các nơi ép buộc thần,
người nói làm sao thần có thể vì triều đình mà bán mạng đây? Lúc trước khi điện
hạ ở Giang Nam, từng đáp ứng thần vài điều kiện, hiện giờ, Hoàng Thượng còn
không phải vẫn đem chức quan thương hành kia bổ nhiệm cho người khác sao? Điều
này làm cho thần không biết phải làm sao cho đúng? Hoàng Thượng làm việc như
vậy, làm cho thần quả thật đau khổ thất vọng, những chuyện thần đã từng trải
qua, hoàng gia cũng không phải không có làm, chẳng lẽ Giản Thân Vương phủ lại
lần nữa giẫm vào vết xe đổ cũ sao?" Lãnh Hoa Đình nhìn thấy thái độ của
Thái tử đã thay đổi, ngữ khí của hắn cũng hòa hoãn đi một chút, nhưng lời nói,
vẫn có địch ý đối chọi gay gắt.

Thái tử dĩ nhiên
là biết trong lòng Hoàng Thượng nghĩ gì, hắn cũng thực bất đắc dĩ, tính tình
của Hoàng Thượng, đừng nói là tín nhiệm Lãnh Hoa Đình, khắp nơi đều khống chế
hắn, ngay cả chính mình, làm Thái tử cũng đã hai mươi mấy năm, khắp nơi cũng
cẩn thận phòng bị hắn, rất nhiều chuyện cần phải thu xếp, nhưng nay lại không
có cách nào, Hoàng Thượng là quân, là phụ, còn hắn là con là thần, nên phục
tùng người, khó có thể nào mà đả kích Hoàng Thượng được.

"Tiểu Đình,
ngươi cũng nói tình thế đang lúc khẩn cấp, nhạc phụ ngươi ở biên quan rất là
nguy hiểm, chẳng lẽ ngươi không ra tay cứu người sao? Hiện giờ không chỉ là
binh lực không bằng Tây Lương, ngay cả kho lương thực cũng khó mà duy trì đến
một tháng, nếu cứ để tiếp tục như vậy, Đại Cẩm sẽ lâm vào nguy hiểm."

"Điện hạ,
thần cũng vì nước sự lo lắng, hơn nữa còn vì nhạc phụ mà lo lắng, nhưng mà, Hoàng
Thượng nếu vẫn không muốn chí công vô tư, thần cũng không có tài cán gì để mà
tận lực, thần không muốn làm một con lừa bị giày vò đau khổ. Thần không có ngốc
đến nông nỗi đó." Lãnh Hoa Đình nhìn Thái tử không muốn theo ý của hắn,
chỉ có thể giận dữ đứng dậy, chắp tay cáo từ.

Thái tử nóng
nảy, vội vàng kéo hắn nói: "Tiểu Đình, ngươi thả lỏng một chút, chúng ta
lại trở lại thương nghị."

"Thần đối
với điện hạ hết sức chân thành, điện hạ cũng không chịu quả quyết, nếu không
giữ lấy cơ hội này mà hành động, đối với hoàng triều của Lãnh gia, lập tức sẽ
bị hủy, điện hạ, ngài vẫn một mực lo lắng, biên quan tình thế mặc dù gấp gáp,
nhưng cũng không phải là việc nhất thời có thể xử lý được, việc này quan hệ quá
nhiều, để điện hạ hạ quyết tâm chỉ sợ là còn khó khăn, không bằng điện hạ trước
suy nghĩ rõ ràng, có đối sách tốt hơn, lại đến tìm thần." Lãnh Hoa Đình
khom mình hành lễ nói.

Thái tử bị hắn
nói kinh ngạc một trận, trong lời nói của Lãnh Hoa Đình không phải đang ám
chỉ... Muốn hắn trước tiên đoạt ngôi vị sao? Đây cũng coi như là mạo hiểm quá
lớn đi, hơn nữa, cũng quá tàn nhẫn, dù sao Hoàng Thượng là của phụ thân thân
sinh của hắn, mình là thuận theo ngôi vị Thái tử, thanh danh giết cha đoạt vị,
Thái tử vẫn lo lắng, cũng không dám có can đảm đó.

"Tiểu Đình
ngươi... ngươi mau thu lại cái tâm tư này lại đi, coi như ta chưa từng nghe qua
là được." Thái tử thanh âm hơi trầm xuống nói.

"Đã nói như
thế, thần xin cáo lui. Ngày mai lâm triều, thần sẽ xin từ chức Trung Thư Lệnh,
thân thể của thần vừa mới hồi phục, cần phải tĩnh dưỡng, xin điện hạ tha lỗi
cho hạ thần." Lãnh Hoa Đình nghe xong cũng đành bất đắc dĩ, bản thân hắn
đã cho Thái tử thấy được cõi lòng của mình, nhưng ngược lại Thái tử lại yếu ớt
như vậy, điều này làm cho hắn rất là thất vọng.

Để cho Hoàng
Thượng hành sự thật sự quá mức ngột ngạt, làm hắn rất khó chịu, chuyện của
triều đình, chính là chuyện của Hoàng Thượng, chính bản thân Hoàng Thượng không
anh minh không có khả năng đưa ra biện pháp giải quyết, thì ép buộc được hắn
làm chuyện gì chứ? Dân chúng cũng là dân chúng của Hoàng Thượng, người không
lấy mối an nguy của trăm dân làm trọng thì một lòng chỉ muốn sử dụng những thủ
đoạn của đế vương, đối xử với người khác không chân thật như vậy, tại sao lại
muốn người khác đối với mình không hai lòng chứ?

Thái tử còn muốn
giữ lại khuyên bảo, Lãnh Hoa Đình đã xoay người ra ngoài rời đi, Thái tử kinh
ngạc đứng ở trong thư phòng, nhìn thấy bóng dáng kia ngày càng xa dần, trong
lòng một trận phiền muộn, đứng lên, đi về phía điện của Thái tử phi, lại nhìn
thấy hai hàng mi thanh tú của Thái tử phi đang trói chặt lại, sắc mặt ưu sầu.

"Ái phi lại
có chuyện gì phiền lòng nữa sao?" Thái tử ngăn lại việc không vui trong
lòng, miễn cưỡng thả lỏng ngữ khí nói.

"Nô tì thỉnh an điện hạ." Thái tử phi vội
đứng lên, thi lễ với Thái tử.

Thái tử ý bảo nàng miễn lễ ngồi xuống nói: "Lại
là chuyện của tiểu Mai sao?"

"Tiểu Mai nàng nghe nói Tôn Ngọc Nương đã sinh,
muốn quay về Giản Thân Vương phủ, điện hạ, có thể... có thể làm theo bên ngoài
ban ơn hay không, lưu lại cho Lãnh Hoa Đường một mạng, đối với những suy nghĩ
bướng bỉnh của tiểu Mai, nàng... không bỏ tên súc sinh kia xuống được."
Thái tử phi vừa tức lại bất đắc dĩ, lau nước mắt nói.

"Nhưng mà chuyện này trăm triệu lần không thể
được, hiện giờ biên quan chiến sự khẩn cấp, Tiểu Đình đối với Hoa Đường hận ý
mãnh liệt như vậy, hiện giờ là lúc triều đình đang trông chờ Tiểu Đình xuất
lực, hiện tại mấu chốt chính là Lãnh Hoa Đường, chỉ biết chọc giận Tiểu Đình,
ai, nàng cũng nói, đó là một tên súc sinh, giúp hắn làm chi, do mệnh của tiểu
Mai không tốt mà thôi, coi như gặp người không tốt là được, nàng liền khuyên
bảo muội ấy nhiều một chút." Thái tử quả quyết từ chối nói.

Thái tử phi nghe xong khẽ gật đầu, lại nói: "Điện
hạ, hôm nay rất kỳ quái, Lưu phi nương nương lại muốn tiểu Mai tiến cung, cùng
nàng nói chuyện một thời gian dài, sau đi ra, nô tì hỏi tiểu Mai có chuyện gì?
Tiểu Mai cũng chỉ hàm hồ nói, không chịu nói rõ, nô tì rất lo lắng sợ nàng bị
Lưu phi nương nương lợi dụng."

Thái tử nghe xong chân mày cũng nhanh chóng khóa chặt
lại, trầm ngâm nói: "Lưu phi hiện giờ một lòng muốn kéo cô gia xuống địa
vị này, để cho Lục hoàng đệ kế vị, hiện giờ phụ hoàng cố ý dây dưa như thế nào
cũng được, chỉ cần cho Lưu phi nương nương cùng Lục Hoàng đệ một tia hi vọng,
làm cho các nàng bắt được một đường hi vọng cố tình mê hoặc lòng người, làm cho
sự cân bằng của cô gia trong triều đình bị yếu đi, ai, cô gia thật không biết
phụ hoàng suy nghĩ như thế nào, chẳng lẽ phải để cho quần thần đấu đá với nhau,
người liền cảm thấy vui vẻ sao?"

"Điện hạ, nô tì cảm thấy, ngài nên đánh trả lại,
một mặt để người khác nhìn thấy ngài bị đánh, cũng chỉ cảm thấy năng lực của
ngài quả nhiên rất yếu đuối, nô tì hiểu được tâm ý của ngài là muốn làm hiền
quân, nhưng mà từ trước đến nay trong minh quân, người nào không phải đạp lên
máu tươi mà đi lên chứ, trong cung hiện giờ bắt đầu cạnh tranh gay gắt như vậy,
ngài cứ tiếp tục lương thiện như vậy, phụ hoàng nếu bất nhân, điện hạ cần chi
để ý đến cái hư danh như vậy chứ, có cơ hội ra tay, phải ra tay, chờ đến lúc
người khác đem lợi thế bắt được trong tay, khi đó muốn phản kích lần nữa, cũng
đã muộn." Vẻ mặt nghiêm túc của Thái tử phi nói với Thái tử, âm thanh của
nàng nhu hòa, nhưng ngữ khí cũng rất kiên quyết, so với sự ôn nhu của Thái tử,
đúng là kiên quyết hơn rất nhiều.

Thái tử nghe vậy ngẩn ra, trong lời nói vừa rồi của
Thái tử phi cùng Tiểu Đình, hắn không nghĩ tới, Thái tử phi là một người đứng
đầu nữ giới trong quốc gia, thế nhưng cũng trở nên lớn mật như thế, cảm thấy
rất sâu sắc, không khỏi liếc nhìn, sau một lúc lâu, cũng không lên tiếng.

Thái tử phi nhìn thấy liền vội vàng, nàng kéo tay Thái
tử nói: "Điện hạ, hiện giờ ngài có trợ thủ đắc lực cùng thời cơ tốt như
vậy, vì sao còn không chịu hạ quyết tâm, phải biết rằng, cơ hội chỉ tồn tại rồi
cũng sẽ biến mất ngay, phụ hoàng... người đối với ai cũng đều không an tâm, đối
ai cũng hoài nghi, nô tì cũng biết tình hình chiến sự khẩn cấp, chắc chắn là
nên từ bỏ mọi thứ để cứu quốc, thế nhưng phụ hoàng người như thế nào? Lại còn
dùng thủ đoạn, những mưu kế hiểm độc như vậy, cũng thật sự rất khó khiến quần
thần vì người mà một lòng làm việc, nếu cứ tiếp tục như thế, người Tây Lương
tiến vào, đến lúc đó, ngay cả quốc gia cũng đem cầm mất, điện hạ ngài làm sao
đối diện với liệt tổ liệt tông đây, làm sao có mặt mũi nào mà đối diện với dân
chúng được chứ? Lúc đó ngài mới thật sự trở thành người bất trung bất hiếu,
điện hạ."

Thái tử nghe vậy trong lòng chấn động, những lời nói
này của Thái tử phi giống như một cây búa đập vào lòng hắn, làm cho hắn tỉnh
dậy, nàng nói đúng vậy, nếu Hoàng Thượng vẫn cố chấp như thế, sẽ làm lòng người
tan rã, nguy cơ của triều đình, cơ nghiệp của tổ tông sẽ bị hủy diệt trong chốc
lát, vậy... làm con cháu của Lãnh Gia, quả thật hắn đã trở thành người bất
trung bất hiếu rồi.

Nhưng mà, việc này không phải là chuyện nhỏ, phải lên
kế hoạch chu đáo mới được, hơn nữa, sự tình phát triển trước tiên, nhất định
phải tuyệt đối giữ bí mật...

"Ái phi, việc này không cần bàn lại, cô gia, đều
có tính toán." Chân mày của Thái tử từ từ giãn ra, nói với Thái tử phi.

Thái tử phi nói ra những lời có thể nói, nếu tiếp tục
nữa, sự tình sẽ hoàn toàn ngược lại, liền gật đầu, tiếp tục nói: "Điện hạ
yên tâm, chuyện của tiểu Mai, nô tì sẽ quan sát, nô tì tuy rằng thương tiếc
tiểu Mai, nhưng cũng biết phân biệt rõ ràng phải trái, sẽ không để nàng hủy đi
mối quan hệ giữa điện hạ cùng Hoa Đình."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3