Thứ nữ - Chương 164 phần 1

Chương 164

"Phụ vương,
ở trong thư phòng của ngài có gì bí mật, vì sao không cho phép nhi tử tới
gần?" Lãnh Thanh Dục ở một bên quả thực lo lắng, sợ Dụ Thân Vương bởi vì
tình mà để tâm vào chuyện vụn vặt, khốn khổ của tình yêu sẽ làm mê loạn tâm
trí, hại toàn bộ Dụ Thân Vương phủ có thể bị phá nát.

"Lão tử
vẫn không thể một mình ở tại nơi đó sao, lão nương của ngươi lải nhải vô cùng
phiền phức, còn tiểu tử ngươi nữa cũng không chịu nghe lời lão tử nói, lão
tử phiền muộn nên muốn ở một mình, ngươi quản được sao?" Dụ Thân Vương
tức giận mà xông vào mắng Lãnh Thanh Dục.

Lãnh Thanh Dục
xưa nay cũng bị Dụ Thân Vương mắng thành quen, bình thường một lời cũng không
cãi lại, Dụ Thân Vương là dạng người, lúc hắn chửi, mắng ngươi, ngươi trung
thực nghe là tốt rồi, hắn mắng đến mệt mỏi, đương nhiên là không mắng nữa,
nhưng nếu ngươi cãi lại, vậy thì liền không chỉ là mắng, vài cái tát tai cũng
sẽ góp vui ghé thăm mặt ngươi, nhưng hôm nay Lãnh Thanh Dục cũng chẳng quan
tâm, thốt lên: "Phụ vương, ngài có phải đem Giản Thân Vương phi giấu trong
phòng này hay không, đây là phạm tử tội đó, phụ vương."

Dụ Thân Vương
nghe xong đưa tay muốn đánh, nghĩ đến chính mình vốn cũng là muốn nói cho hắn
biết, liền hậm hực mà thu tay, nghiêm mặt mà nhìn Lãnh Thanh Dục nói:
"Đúng vậy, là ta đem Giản Thân Vương phi giấu trong thư phòng."

Lãnh Thanh Dục
vốn chỉ là suy đoán, dưới đáy lòng vẫn hi vọng suy đoán của mình là sai, không
nghĩ tới, Dụ Thân Vương liền thừa nhận, trong lòng hắn hoảng hốt, thiếu chút
nữa từ trên ghế kinh trượt xuống, miệng mở rộng, thật lâu mới nói: "Phụ
vương, thật là ngài, ngài điên rồi sao?"

Dụ Thân Vương
nghe thấy phát hỏa, chộp được một cái nghiêng mực trên bàn liền đánh về phía
Lãnh Thanh Dục, Lãnh Thanh Dục cũng không dám dùng tay tiếp, co rụt cổ lại liền
tránh khỏi, Dụ Thân Vương mắng: "Xú tiểu tử, dám mắng cha của ngươi điên,
ngươi chán sống sao? Ngươi suốt ngày đều không làm chuyện đứng đắn chỉ lo chạy
ra bên ngoài, vị Lạc Hà quận chúa kia ta thấy rất tốt, ngươi tại sao lại muốn
trốn tránh người ta? Ngươi lại chít chít nha nha không đứng đắn, đến mai ta
liền đến nhà bên đó đưa thiếp canh của ngươi, đem cái cửa hôn sự này quyết định
luôn."

Lãnh Thanh Dục
nghe xong, suy nghĩ muốn chết đều có, cha hắn thật đúng là không phải hồ đồ
bình thường, rõ ràng đang nói đến chuyện của Vương phi, tại sao lại kéo đến
chuyện của Lạc Hà quận chúa rồi, nhưng lời kia của Dụ Thân Vương thật đúng là
có thể uy hiếp được hắn, hắn lập tức mềm nhũn, trung thực mà rụt cổ lại nói
với Dụ Thân Vương: "Phụ vương, ngài có phải có nỗi khổ tâm hay không hoặc
là vì cứu Vương phi?"

Lời này của Lãnh
Thanh Dục làm cho Dụ Thân Vương nghe vào trong nội tâm ấm áp, rốt cuộc là con
của mình a, liền có thể hiểu được chính mình, đương nhiên là có nỗi khổ tâm,
nỗi khổ tâm lớn nhất chính là muốn xem tên Giản Thân Vương kia gấp đến độ giơ
chân a, ha ha ha, trong lòng cuồng tiếu vài tiếng, Dụ Thân Vương thu liễm tâm
tình, nghiêm mặt mà nói với Lãnh Thanh Dục: "Đương nhiên là muốn cứu Vương
phi mới làm như thế, người muốn cướp Vương phi là Lãnh Nhị, hắn hôm nay tại Tây
Lương lại là nhân vật mánh khóe tinh tường, thủ hạ lại là tổ chức sát thủ
cường đại nhất, với bọn hắn thì cái chiêu nham hiểm nào cũng đều có, cướp Vương
phi chỉ là một phương pháp của ta nhầm chuyển đi lực chú ý của hắn bằng không
thì bọn hắn muốn hạ thủ đối với Tôn Cẩm Nương cùng Dương ca nhi..."

"Cái gì?
Phụ vương, bọn hắn thật sự sẽ làm như vậy?" Lãnh Thanh Dục nghe thấy Cẩm
Nương sẽ bị hại, tức giận đến từ trên mặt ghế nhảy dựng lên, nhấc chân liền
muốn đi ra ngoài, Dụ Thân Vương nhìn thấy ánh mắt buồn bã, trong nội tâm ai
thán một hồi, thật sự là oan nghiệt a, tiểu tử này thích ai không tốt, lại đi
thích nữ tử kia, người ta đã sớm gả làm vợ người khác rồi, hắn giống chính
mình cái gì không giống, tại sao lại giống điểm này chứ, thật sự là tiểu tử
ngốc, một cỗ đồng bệnh tương liên dâng lên trong lòng, Dụ Thân Vương khó có
được không có mắng Lãnh Thanh Dục, mà đứng lên, đi đến bên người nhi tử, tâm
tình trầm trọng vỗ vỗ bả vai nhi tử nói: "Này sẽ là bước hành động tiếp
theo của bọn hắn, cho nên, phụ thân muốn ngươi nhanh chút đi báo tin cho Lãnh
Hoa Đình, nói mẫu thân của hắn đang ở tại trong phủ của ta, rất an toàn, không
có bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng là, lại để cho hắn..."

Dụ Thân Vương
gần sát lỗ tai nhi tử, như thế này như thế kia nói một trận, Lãnh Thanh Dục
nghe được thần sắc ngưng trọng, cuối cùng, gật đầu, hai cha con cùng thương
lượng một hồi, Lãnh Thanh Dục mới cáo từ đi ra ngoài.

Lại nói Giản
Thân Vương, sau khi bắt mấy hắc y nhân về, liền thẳng hướng trở về, trong lòng
của hắn sắp tức điên rồi, cái tên Dụ Thân Vương chết tiệt, lớn tuổi rồi,
còn có ý nghĩ muốn Vương phi, thật sự là tâm tặc không chết, một đường chạy như
điên, tâm vừa lo an nguy của Vương phi, Giản Thân Vương có điểm chống đỡ không
nổi rồi.

Thượng Quan Mai
vốn là đại tiểu thư thân mềm thịt non, bị đám người Tây Lương kia giam cầm trên
xe ngựa vài ngày, eo của nàng đã sớm chịu không nổi, hôm nay Lãnh Khiêm lại
chạy gấp gáp, thân thể liền càng hư thoát vô lực, nhưng áy náy trong lòng trước
đây, lại không dám phàn nàn nửa câu, đành phải ngồi trong xe ngựa liều chết
chống chọi, Linh tỷ nhi bị bệnh kỳ thật vốn rất tốt rồi, ngày ấy Vương phi vuốt
đầu của nàng nóng đến phỏng tay, bất quá là tùy tùng Thị Họa thả cái ấm lô tại
trong bọc của Linh tỷ nhi, lại làm cho toàn thân bé nóng lên, phát nhiệt khắp
nơi, kỳ thật cũng không thật sự phát sốt, nhưng đứa nhỏ bất quá mới một tháng,
như thế nào chống lại được đoạn đường sốc nảy điên cuồng này, rốt cục lại cũng
phát sốt, mỗi ngày trong xe liền không ngừng khóc nỉ non, huyên náo Thượng Quan
Mai càng làm cho lòng nàng hoảng sợ, không được an bình một lát, nóng lòng lại
tăng thêm mệt mỏi, Thượng Quan Mai ngăn cản không nổi, trên đường liền bị bệnh.

Lãnh Khiêm kỳ
thật cũng đã nghe được tiếng khóc của Linh tỷ nhi, Tứ Nhi thân thể cũng không
quá thoải mái, nhưng mà đoạn đường đi Đông Lâm này, Tứ Nhi xem như đã được tôi
luyện, trải qua nhiều mưa gió hơn, càng thêm kiên cường cùng tự tin, trên đường
đi, Tứ Nhi cũng đi lên ân cần thăm hỏi qua Thượng Quan Mai, nhưng nghe Lãnh
Khiêm nói, nguyên nhân là do Thượng Quan Mai, mới khiến cho Vương phi mất tích,
Tứ Nhi liền sinh hận đối với Thượng Quan Mai, Vương phi đối với Thượng Quan Mai
tốt như vậy, cho dù nàng thực quên không được tên Lãnh Hoa Đường khốn kiếp kia,
cũng không có đạo lý nào hại Vương phi a, thật sự là đầu óc có vấn đề rồi,
người như vậy, không đáng đồng tình.

Cho nên, Tứ Nhi
trên đường đi, sau khi xem qua Thượng Quan Mai hai lần, liền cũng không hề quan
tâm đến nàng nữa, ngẫu nhiên lúc dừng chân lại, thấy Thượng Quan Mai xanh xao
ốm yếu, Tứ Nhi cũng không có bao nhiêu đồng tình, vừa nghiêng đầu, liền xem như
người không quen biết, chính mình tiến vào phòng trọ, Lãnh Khiêm vốn là người
mặt lạnh tâm lãnh, Tứ Nhi không thích người nào, hắn càng không để ý tới, hôm
nay thân thể Tứ Nhi lại mang thai, hắn càng xem Tứ Nhi là bảo bối mà bảo bọc.

Dừng chân xuống
xe cũng chỉ lo cho Tứ Nhi gian phòng tốt nhất, lúc ăn cơm, cũng chỉ xem sở
thích của Tứ Nhi mà chọn lựa, những người khác, toàn bộ đều không để trong mắt
hắn.

Trong lòng
Thượng Quan Mai đau khổ không thôi, lại cũng không dám có ý phàn nàn, một đường
đau ốm liên miên, trở về kinh thành.

Giản Thân Vương
hồi kinh, liền cũng không có trở lại Vương phủ, trực tiếp xông vào trong phủ Dụ
Thân Vương, hắn mang theo tư binh của Lãnh Hoa Đình, vừa đến liền đem phủ Dụ
Thân Vương bao vây, gia đinh hộ viện Dụ Thân Vương phủ thấy rõ sợ là tranh
giành trong nội cung liên quan đến đến Dụ Thân Vương, bị dọa cho sợ đến nỗi vừa
chạy vừa bò vào báo tin.

Dụ Thân Vương
đang ở trong mật thất tại thư phòng cùng Vương phi nói chuyện phiếm, an ủi
Vương phi, hắn đã cùng Lãnh Thanh Dục bàn bạc kế hoạch rất tốt rồi, chỉ chờ
cùng Lãnh Hoa Đình liên hệ với nhau, phối hợp diễn vở kịch này, đem Lãnh Hoa
Đường kéo ra ngoài, đem thế lực của Lãnh Nhị tại kinh thành hốt gọn một mẻ.

Gia đinh tiến
vào phủ, tìm cả buổi cũng không có tìm được Dụ Thân Vương, ngược lại Dụ Thân
Vương phi trong phủ, nghe nói Vương phủ bị quân đội bao vây, lúc ấy cũng bị hù
dọa, vội vàng cho người đi tìm Dụ Thân Vương, lại cứ tìm hết một vòng cũng
không có tìm được, chính mình liền cả gan đi về phía tiền viện xem.

Kết quả là nhìn
thấy Giản Thân Vương đang nổi giận đùng đùng múa kiếm xông vào trong phủ, Dụ
Thân Vương phi cứng cỏi hít một hơi, tiến lên ngăn lại, thi lễ một cái nói:
"Vương gia, không biết Dụ Thân Vương phủ phạm vào chuyện gì, để cho Vương
gia ngài đem binh khí xông vào Vương phủ, có ý chỉ của Thánh thượng hoặc là
Thái tử hay không? Có thông qua công văn nào của Tông Nhân Phủ hay không?"

Giản Thân Vương
lúc này ở đâu mà để ý thánh chỉ gì gì cùng công văn các loại, lòng hắn bị
thiêu đốt đến chân mày rồi, hét lớn vào trong phủ: "Dụ Thân Vương, ngươi
là tên khốn kiếp, lăn ra đây cho bổn vương, ngươi đem Thanh Uyển giấu đi chỗ
nào rồi hả?"

Dụ Thân Vương
phi vốn là thấy Giản Thân Vương một không có công văn hai không thấy có người
trong nội cung tiến đến, trong nội tâm đã tức giận, đang muốn lên mặt nói phải
trái một hai, nghe thấy Giản Thân Vương nói xong, trong nội tâm liền nguội lạnh
một nửa, tâm tư của tướng công nhà mình, hai mươi năm này, tại trước mặt nàng
cũng chưa từng có che dấu, hôm nay nam nhân người ta đã tìm tới cửa, hắn không
biết xấu hổ, chính mình còn muốn mặt mũi, Giản Thân Vương cũng là người hơn
chục tuổi rồi, làm người cũng coi như là quy củ lễ giáo, nếu không có có chứng
cớ, há lại lớn mật liều lĩnh như thế, dẫn theo quân đội vây quanh Dụ Thân Vương
phủ? Nhất định là tên tướng công hèn hạ không phải người của nhà mình gây ra sự
tình rồi.

Nghĩ như thế,
tức giận của Dụ Thân Vương phi lại dâng lên, tay phất qua, liền nói với gia
đinh trong phủ: "Không cho phép ngăn cản Giản Thân Vương, để cho hắn đi
tìm, nếu là thật sự tìm ra Giản Thân Vương phi, ta muốn náo đến đại điện, hừ,
ta xem hắn còn biết xấu hổ hay không."

Giản Thân Vương
nghe vậy liền giật mình, ngược lại cảm thấy Dụ Thân Vương phi thoải mái thực
chất là đang cay cú, nhưng trong lòng của ông lo lắng là Vương phi của mình, đã
không có ngăn cản, vậy liền không kiêng nể gì cả đi vào trong phủ tìm, sau lưng
còn mang theo một đội cận vệ, nhưng đến nhị môn, lão quản gia của Dụ Thân Vương
phủ ngăn ở cửa ra vào, chết cũng không chịu để cho Giản Thân Vương tiến vào.

Giản Thân Vương
thấy vậy giận dữ, rút kiếm muốn đâm, cận vệ bên người vội vàng kéo Vương gia,
"Đây là hậu viện a, Vương gia, chúng ta là một đám Đại lão gia, tuy là đã
có chứng cớ, nhưng dù sao cũng không có bẩm báo qua Thái tử gia, vừa rồi không
có công văn điều tra chính thức, danh bất chính, ngôn bất thuận, lại không hợp
lễ chế nữa."

Vương gia bất
chấp nhiều như vậy, thu kiếm, thoáng một phát bắt lấy cái tay của lão quản gia
nhắc lên liền hướng bên cạnh quăng ra, nhấc chân liền tiến vào hậu viện.

Đầy tớ của Dụ
Thân Vương nghe được động tĩnh nơi môn viện, vội vươn dài cổ nhìn, liền nghe
được thanh âm Giản Thân Vương nổi trận lôi đình, trong lòng hắn rùng mình, gấp
gáp hô vào trong thư phòng: "Vương gia, việc lớn không tốt rồi, Giản Thân
Vương gia dẫn theo binh lính xông vào trong phủ rồi."

Dụ Thân Vương
nghe xong, liền hào hứng, nhấc chân muốn chạy ra bên ngoài, sau lưng Giản Thân
Vương phi gấp gáp cũng muốn đi theo ra, chính mình mất tích, Vương gia lo lắng
đó là tất nhiên, mấy ngày nay sợ là lòng nóng như lửa đốt, cuộc sống hàng ngày
khó có thể bình an đi, dù thế nào cũng phải đi ra ngoài, báo cho hắn một tiếng
bình an mới tốt.

Dụ Thân Vương
vừa thấy liền dừng lại bước chân, quay người nói với Vương phi: "Thanh
Uyển, nàng để cho ta thắng hắn một lần này thôi được không? Hai mươi năm này,
ta mỗi ngày thấy hắn đắc chí, hôm nay ta cũng phải làm cho hắn sốt ruột khó
chịu một lần, nàng thành toàn tâm nguyện này của ta đi, một lúc nữa nàng giúp ta,
liền nói là chính nàng không muốn hồi phủ, nàng thành toàn cho ta lần này thôi,
đến mai ta sẽ không đối địch với cả nhà của nàng nữa, con dâu của nàng, ta có
thể giúp đều sẽ giúp họ?"

Vương phi nghe
vậy không khỏi sửng sốt, Dụ Thân Vương này, thật sự là sống vô dụng hơn mười
mấy tuổi đầu đi, như thế nào còn giống như một người thiếu niên xúc động hiếu
thắng, không chiếm lại được chút mặt mũi, sợ là như thế nào cũng không chịu bỏ
qua, hắn lại là người hồ đồ, cho tới bây giờ làm việc giống như một đứa nhỏ,
nếu không đáp ứng, còn không biết hắn và Giản Thân Vương sẽ nháo thành cái
dạng gì nữa, nếu thật lại để cho Giản Thân Vương gia ở trong Dụ Thân Vương phủ
đánh nhau, người bị thương, vật bị thương, đến trước mặt Thái tử đều khó mà nói
chuyện.

Hơn nữa, trong
mắt Dụ Thân Vương có nhàn nhạt ý cầu khẩn, cái này vài chục năm, Vương phi cũng
cảm giác mình mắc nợ Dụ Thân Vương rất nhiều, tuy rằng hắn một bên tình nguyện
muốn làm như vậy, hơn nữa, chuyện của Thanh Dung, Dụ Thân Vương là nhân vật
đóng vai trò cũng không vinh quang gì, nhưng mà, dù sao người ta đối với mình
là thâm tình, không thể không hồi báo, liền dung túng hắn như hài tử tùy hứng
một lần đi.

Dụ Thân Vương
đem Vương phi lại đưa vào mật thất, nhìn thấy dung nhan Vương phi giống như
tiên nhân trầm tĩnh đoan trang, trong lòng của Dụ Thân Vương chua xót một hồi,
khóe miệng lại cong lên vẻ đùa giỡn, thảnh thơi mà đi ra ngoài thư phòng.

Giản Thân Vương
đang hua kiếm xông đến, vừa nhìn Dụ Thân Vương lão thần đứng ở bên ngoài thư
phòng nhìn hắn, trong nội tâm hỏa khí càng tăng lên, vừa đề khí, trường kiếm
liền nhảy đến trước mặt Dụ Thân Vương, không nói hai lời, một kiếm liền đâm về
phía Dụ Thân Vương.

Dụ Thân Vương
không né cũng không tránh, đôi mắt ngão nghễ nhìn Giản Thân Vương, đợi đến lúc
kiếm kia còn cách ngực của hắn khoảng một tấc, Giản Thân Vương miễn cưỡng ngừng
tay lại, mắng: "Cầm kiếm ra, đánh trả, ngươi có gan cướp Thanh Uyển, như
thế nào không dám đánh trả?"

Dụ Thân Vương
buồn cười rũ đôi mắt xuống nhìn áo bào chính mình, phủi phủi vạt áo bị kiếm khí
làm nhăn, nhàn nhạt nói: "Thanh Uyển cũng không phải tài sản riêng của
ngươi, ta cũng chỉ là mời nàng qua phủ ngồi một chút mà thôi, ngươi gấp làm gì?
Nàng là chính mình cam tâm tình nguyện tới nhà của ta ở lại một lát đấy."

Giản Thân Vương
nghe vậy trợn mắt muốn rớt ra, một đôi tròng mắt đều gấp muốn phun ra lửa, kiếm
cầm trên tay, trường kiếm kia liền gác ở trên cổ Dụ Thân Vương, quát to:
"Ngươi nói bậy, Thanh Uyển làm sao có thể cam tâm tình nguyện đi theo
ngươi? Ngươi nằm mơ."

Dụ Thân Vương nghe
xong khóe miệng câu dẫn ra một vòng cung giễu cợt, duỗi hai ngón tay, nhẹ nhàng
đem kiếm đang gác ở trên cổ đẩy ra, liếc xéo Giản Thân Vương nói: "Đao
kiếm không có mắt nha, ngươi cũng không chịu nổi làm ta bị thương, bổn vương dù
thế nào cũng là thân thúc phụ của đương kim Thái tử, không phải người mà Giản
Thân Vương ngươi có thể động được."

Giản Thân Vương
nghe vậy quyết định chắc chắn mắng: "Có gì không động được, ngươi dám vô
lễ đối với Thanh Uyển, ta dám giết ngươi, ta nhẫn ngươi nhiều năm, ngươi thật
sự là càng ngày càng làm cho người ta chán ghét. Mau mau giao Thanh Uyển ra,
bằng không thì, ta san bằng Dụ Thân Vương phủ của ngươi."

Dụ Thân Vương
nghe xong lông mày khẽ nhếch, nghiêng thân ra khỏi phòng đối diện với bên trong
hô một tiếng, "Thanh Uyển, nàng có ở đó không?"

"Ở
đây." Trong phòng truyền đến âm thanh trong trẻo lại ôn nhu của Vương phi
trả lời.

Giản Thân Vương
nghe vậy trong lòng căng thẳng, cũng hô đối với trong phòng: "Thanh Uyển,
nàng có khỏe không? Có bị thương không, ta tới đón nàng hồi phủ."

"Vương gia
sao? Ta rất tốt, nhưng ta hiện tại vẫn không thể hồi phủ, chàng đi về trước
đi." Kế hoạch của Dụ Thân Vương cùng Lãnh Hoa Đình, Vương phi cũng biết
một ít, cho nên, Vương phi biết rõ chính mình tạm thời vẫn không thể trở lại
Giản Thân Vương phủ, biết rõ Giản Thân Vương rất gấp sẽ hiểu lầm cùng thương
tâm, bà cũng vẫn là nhịn.

Bà cùng Giản
Thân Vương thành thân hơn hai mươi năm, Giản Thân Vương kỳ thật cũng không phải
là một người rất thành thục ổn trọng, về mặt tình cảm quá mức bướng bỉnh, có
khi, không phải quá tín nhiệm, lúc này đây, coi như là một lần tôi luyện đi,
nếu như Giản Thân Vương có thể tín nhiệm phẩm tính cách làm người của bà,
chắc có lẽ không sinh ra hiểu lầm mới đúng, nếu như lòng của ông sinh khúc mắc,
mấy chục năm này, có thể thật đúng là lãng phí sống cùng ông.

Không thể hồi
phủ? Đây là ý gì? Trong lòng Giản Thân Vương đầy lo lắng, sau khi nghe giọng
nói của Vương phi, đã có một chút trì hoãn, nhưng nghe xong bà nói không chịu
cùng chính mình trở về, trong nội tâm liền bốc cháy, không quay về, chẳng lẽ
thật muốn ở cùng Dụ Thân Vương? Thanh Uyển đây là làm sao vậy?

"Cùng ta
trở về, Thanh Uyển, ta không cho phép nàng cùng hắn ở cùng một chỗ." Giản
Thân Vương suy nghĩ kích động, nói chuyện cũng có chút cao giọng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3