Thứ nữ - Phiên ngoại 13

Phiên ngoại 13

“Đương nhiên là
không được tự nhiên, dù sao cũng là cô nam quả nữ." Cẩm Nương trên mặt vẫn
mang theo nụ cười, ánh mắt lại là vô cùng nghiêm túc nhìn Lãnh Thanh Dục:
"Ngươi từng nhiều lần cứu ta, chúng ta... cũng cũng coi như là có duyên,
cho nên, ta hi vọng ngươi có thể hạnh phúc, ngươi hạnh phúc, ta sẽ an
tâm."

Lãnh Thanh Dục
nghe vậy khẽ giật mình, lần đầu tiên từ trong mắt Cẩm Nương hắn thấy được ngoài
tình bằng hữu ra, còn có tình thân, mặc dù nói không phải là yêu, nhưng ít ra,
trong lòng Cẩm Nương vẫn có hắn, trong lòng hắn không khỏi vui mừng, khóe miệng
liền nhếch lênh, im lặng nhìn Cẩm Nương, lại không nói lời nào.

Cẩm Nương chịu
không nổi không khí này, quá mức ám muội, không hợp ý muốn lúc đầu của nàng,
nàng là muốn khuyên hắn sớm cùng Lạc Hà “tu thành chính quả”, lại càng muốn
tiêu diệt cái ý niệm không thực tế trong đầu hắn, lại không nghĩ đến, một câu
nói của chính mình ngược lại phản tác dụng, làm cho hắn càng bị hãm sâu hơn,
vậy thì không được rồi, nàng không khỏi ho nhẹ một tiếng, hắng giọng nói:
"Ngươi hảo hảo cân nhắc a, nếu thật sự không muốn, vậy thì cũng không có
biện pháp, ta chỉ là thay Lạc Hà đến làm thuyết khách mà thôi, nếu như ngươi
cùng Lạc Hà thì rất mĩ mãn rồi, ta càng an tâm."

Nàng cố ý đem
hạnh phúc kéo vào Lạc Hà, chỉ vừa vui mừng chút ít lại biến thành khổ sở, mắt
Lãnh Thanh Dục thoáng nghi ngờ, nhìn Cẩm Nương, sau nửa ngày mới nói:
"Nhìn ngươi hạnh phúc, ta rất an tâm, ngươi không cần phải xen vào chuyện
của ta, ta như thế nào cũng là chuyện của riêng mình, cùng ngươi không có quan
hệ, là hạnh phúc cũng tốt, là cô độc đến già cũng tốt, đều là tự mình lựa chọn,
ngươi chỉ cần để ý tốt cuộc sống của mình là được, không có quyền quyết định
giúp ta cái gì hết." Nói xong, không do dự, xoay người rời đi rất nhanh.

Cẩm Nương không
khỏi choáng váng một trận, nhìn bóng lưng cô tịch ảm đạm rời đi, nàng cảm giác
đầu mũi có chút cay cay, nhớ tới Dụ Thân Vương, người Lãnh gia thiệt là si tình
nhất, đều là đầu đất, nhìn hảo hảo nữ hài tử thì không chấp nhận, lại muốn cái
mà mình không chiếm được.

Lắc lắc đầu, nàng
đang muốn rời đi, lại nghe một trận tiếng khóc nức nở, Cẩm Nương sợ đến nhảy
dựng, quay đầu nhìn quanh, quả nhiên thấy Lạc Hà đi tới từ trong khu rừng nhỏ,
đang cầm khăn lau nước mắt.

Nàng không khỏi
luống cuống, mới vừa rồi tâm tư Lãnh Thanh Dục kia chỉ sợ nha đầu này đã nghe
hết, chính mình bị thương tâm, bước lên phía trước kéo lấy nàng nói: "Tiểu
tử kia hắn... những lời nói lúc tức giận của hắn, ngươi đừng để tâm."

Lạc Hà cũng
không để ý tới nàng, chỉ khóc, Cẩm Nương nóng nảy, nếu như không biết phần tâm
tư kia của Lãnh Thanh Dục đối với mình, nàng còn an tâm một chút, một khi biết
rõ nàng lại tưởng mình là tình địch của mình, nàng không biết lý do gì mà cảm
thấy áy náy liền đứng dậy, cẩn thận kéo kéo Lạc Hà, cẩn thận gọi nàng:
"Ách, ngươi đừng khóc nữa, Lãnh Uyển không phải sắp thành thân sao? Chúng
ta không nên ở đây khóc a, qua vài ngày, nàng chỉ có ngày vui này thôi, chúng
ta tại ở đây khóc cũng không hay đâu."

Nàng cũng là
tình thế cấp bách nói lung tung, Lạc Hà nghe Lãnh Uyển đều phải gả rồi, khóc
càng dữ tợn hơn, Cẩm Nương nhất thời choáng váng, thật không biết phải khuyên
như thế nào, thiếu chút nữa tát vào miệng mình, chỉ đành đáng thương chờ đợi
quay đầu nhìn quanh, thực hi vọng bên trong rừng trúc kia còn có thể có người
đến, giúp mình khuyên Lạc Hà mới được.

"Hắn không
phải nói, hắn như thế nào đều là chuyện của hắn sao? Vậy ngươi như thế nào cũng
là chuyện của ngươi, không liên quan chuyện của hắn, ngươi nếu thật muốn gả cho
hắn, cái kia liền lớn mật đi làm là được." Ông trời thương xót, thực sự
cho Cẩm Nương nhìn thấy một người đến, nhưng mà, đúng là đại yêu nghiệt nhà
nàng, đang trầm mặt, nhìn cũng không liếc nhìn nàng đi lại đây.

Trong nội tâm
nàng lập tức bắt đầu thấp thỏm không yên, hắn là lánh ở trong rừng trúc lúc
nào, hắn nghe được bao nhiêu trong cuộc nói chuyện của mình cùng Lãnh Thanh
Dục, hắn sẽ không hiểu lầm a, trở về sẽ không tìm cách trị mình a, ai nha, hôm
nay có đủ loại biện pháp để trị mình a, đêm nay nên hay không tới nhà mẹ đẻ
trốn đây?

Lạc Hà nghe Lãnh
Hoa Đình đến lại ngừng khóc, thút tha thút thít nhìn Lãnh Hoa Đình, con mắt lại
xẹt qua một tia kiên quyết, một phát bắt được tay Cẩm Nương.

Cẩm Nương đang
từ từ bước ra sau mấy bước, dự định thừa dịp Lạc Hà cùng hắn nói chuyện sẽ
trốn, nhưng Lạc Hà đột nhiên một phát bắt được tay nàng, nàng không khỏi nhíu
lông mày, giương mắt nhìn tướng công nhà mình, chỉ thấy trong mắt hắn tràn ngập
sự cảnh cáo, lập tức chân dính trên mặt đất, không dám chạy nữa, lại nói với
Lạc Hà: "Ngươi... ngươi nghe ca ca ngươi là đúng..."

Ngay cả Cẩm Nương
cũng cảm thấy không từ đạt ý, con mắt Lạc Hà lại sáng ngời: "Tẩu tẩu ngươi
cũng ủng hộ ta sao? Ta đi tìm người đi."

Đang nói, thả
tay Cẩm Nương, nâng váy đi ra ngoài.

Cẩm Nương nghe
vậy ngạc nhiên, chính mình ủng hộ nàng cái gì? Nàng muốn làm cái gì? Mạc danh
kỳ diệu a!

"Nàng ta bỏ
đi, sợ là cũng không nhất định sẽ thành công a? Nương tử đừng có tiếc?"
Vẫn tiếng nói thuần hậu y hệt đàn viôlông, làm sao nghe ra được sự uy hiếp bên
trong, má Cẩm Nương hơi hồng, mỉa mai: "Nàng... thành công đương nhiên là
tốt, ta ước gì thấy nàng hạnh phúc, a, tướng công, ngươi vừa đến hay sao? Ta
đang muốn xem phòng cho Tam đệ được trang trí gọn gàng như thế nào, nếu không,
chúng ta cùng nhau đi xem đi?"

"Không
nhìn, ta đói, hồi phủ đi." Người nào đó vươn cánh tay dài ra, đem nàng ôm
vào trong lòng, ôm nàng hướng về phủ.

Cẩm Nương thấy
cái tư thế này rất không hợp lý, trở về nhất định bị ăn mất đầu, nhanh chóng
cười nịnh hót nói: "Ách, tướng công đói a, trở về ta sẽ tự mình cho ngươi
một chén mì? A, Dương ca nhi đâu rồi, hắn cũng rất thích ăn mì đó?"

"Đi nhanh
đi, tại sao lại không chịu sống yên ổn đây, đều đã trở thành cha mẹ rồi, còn ở
bên ngoài chạy loạn." Người nào đó thanh âm đột nhiên trở nên ôn hoà, nghĩ
là Cẩm Nương còn mang thai, hành động cũng nhẹ nhàng.

Cẩm Nương bị hắn
vừa ôm vừa uy hiếp áp tải về nhà, Mãn Nhi đang ở trong sân phân công công việc
cho tiểu nha đầu, Linh Nhi cùng Phong Nhi hai người sau khi gả đi, trong phòng
Cẩm Nương liền không đủ người, Mãn Nhi coi như là lão nhân trong phòng, cũng
chỉ còn nàng là chưa có chỗ gả đi, nhưng nàng làm việc trung thực nghiêm chỉnh,
chỉ là không quá linh hoạt, nhưng tính dạy dỗ tiểu nha đầu lại là tốt nhất, Cẩm
Nương đem nha đầu nhanh nhẹn mới đến trong viện giao cho nàng dạy dỗ.

Thấy hai chủ tử
cùng tiến vào, Mãn Nhi rất có mắt nhìn, giải tán đám nha đầu, chính mình bước
lên phía trước kéo rèm, miệng lại nói: "Gia, phu nhân thấy ngài buổi sáng
đi ra ngoài, ăn cũng không nhiều, cho nên, đặc biệt kêu nô tài chưng ít tổ yến,
chưng đặt trên bếp lò từ lâu, ngài có muốn uống một chén không?"

Lãnh Hoa Đình
nghe lời này, sắc mặt mới dịu lại chút ít, tay ôm Cẩm Nương lại càng chặt, Cẩm
Nương thiếu chút nữa đối với Mãn Nhi ca công tụng đức, ai nói nàng không linh
hoạt, lời vừa mới nói kia rất là tức thời hợp lí, ít nhất một hồi sau khi yêu
nghiệt uống tổ yến, tức giận sẽ tiêu tan hơn phân nửa. Hàm răng cũng sẽ không
đau xót như vậy nha.

Mãn Nhi đã nhận
được sự khuyến khích của Cẩm Nương, một đường tiến đến cửa, một hồi sau Trương
ma ma tự mang tổ yến đường phèn đến, chính tay đưa đến trong tay Lãnh Hoa Đình,
thấy sắc mặt Lãnh Hoa Đình càng hòa hoãn hơn, Cẩm Nương thở ra một hơi, cảm
kích nhìn Trương ma ma, có Trương ma ma ở đây, Lãnh Hoa Đình bình thường sẽ
không phát tác trước mặt bà, nhưng mà...

Ăn tổ yến xong,
Lãnh Hoa Đình liền đứng dậy vào phòng trong, mới vừa kéo rèm, liền quay đầu nói
với Cẩm Nương: "Nương tử, giúp vi phu thay quần áo."

Cẩm Nương nghe
vậy ngập ngừng, mới động thân thể, Trương ma ma cũng theo đến bên cạnh, vừa đi
vừa cười nói: "Phu nhân, vừa mới ăn cái gì không có phản ứng a, buổi sáng,
còn thấy ngài nhổ ra đây này, ai a, thân thể đang mang thai a, là không thể cử
động lung tung, ba tháng đầu càng phải chú ý, nhất thiết phải cẩn thận một
chút." Càng nói, thanh âm càng lớn, giống như là cố ý nói cho người nào đó
ở phía trước nghe.

Người phía trước
quả nhiên nghe được, bước chân hơi khựng, quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn Trương
ma ma, trên khuôn mặt mang theo nụ cười cổ quái: "Ma ma, ta biết, sẽ không
làm gì nàng ấy đâu, yên tâm đi."

Trương ma ma
nghe hiểu ý cười cười, vội hỏi: "Ai, gia tất nhiên là hiểu rõ phu nhân
nhất, nô tỳ bất quá là thấy phu nhân càng ngày càng hồ đồ, cho nên, mới căn dặn
kĩ lưỡng, gia chớ trách a."

Cẩm Nương nghe
thấy liền muốn cười trộm, người trong phòng nàng hôm nay tất cả đều về phe với
mình, cái yêu nghiệt nào đó kia, bị cô lập nha.

Ai biết rõ nụ
cười còn chưa thu hồi, thân thể đã bị một người kéo, thân thể liền rơi vào
trong lòng ấm áp, lập tức rèm cửa cũng rơi xuống.

"Nàng hiện
giờ thật rất tốt, tìm không ít trợ thủ nha." Lãnh Hoa Đình ôm lấy mặt của
nàng, một ngụm cắn lên vành tai của nàng, vo vo nói.

"Tướng công
nói sai rồi, các nàng giúp ta chính là giúp tướng công, của chàng chính là của
ta, của ta cũng là của chàng, đâu có sự khác biệt nào đâu?"

Lời còn chưa
dứt, trên cổ cảm giác một mảng ngưa ngứa, tay của hắn cũng duỗi đến tiến vào
bên trong vạt áo của nàng, rất không thành thật mà xoa nắn lấy nơi nào đó bởi
vì có thai lại càng thêm đầy đặn.

"Ân, đúng
vậy, của nàng là của ta, cho nên, để vi phu xem thật kỹ ở đây xem, còn có ở
đây... Ân, giống như có thay đổi nha." Thanh âm của hắn mang theo từ tính,
như cát nhỏ nhẹ nhàng vấy rơi vào trong tim, Cẩm Nương có chút chịu không nổi
sự trêu chọc của hắn, lầm bầm, lại cắn răng mắng: "Ta đang mang thai,
chàng là cái đồ tinh trùng lên não, bây giờ là thời kì nguy hiểm đó?"

"Nàng cũng
biết nàng đang mang thai a, vậy tại sao lại muốn chạy loạn, còn tiêu tốn không
ít tâm tư, gặp một số người không liên quan?" Tay của hắn không có ý tứ
dừng lại, vẫn đang tiếp tục tra tấn thần kinh của Cẩm Nương, khiêu khích sức
chịu đựng của nàng.

"Ách, ta
cũng là muốn hắn sớm thành thân, cũng tránh khỏi trong tâm cảm thấy giống như
thiếu nợ hắn cái gì, lúc đó là hắn đã từng cứu ta, chỉ là cái tình mà thôi, nếu
tướng công không thích, sau này ta sẽ không nhìn là được." Cẩm Nương trong
lòng tức giận, cái tên này quá nhỏ nhen rồi, động một chút liền ăn giấm chua.

"Ta không
phải nói nàng không nên gặp hắn, cũng không phải nói nàng không nên giúp hắn,
là trách chính nàng không biết rõ tâm tư của mình, nàng vì cái gì lại cảm thấy
thiếu nợ hắn? Hắn cứu nàng bao lâu rồi, trước kia tại sao nàng không cảm thấy
thiếu nợ, bây giờ lại có?" Lãnh Hoa Đình thả nàng ra, lập tức nghiêm túc
nhìn nàng, bình tĩnh nói.

Ách, hắn ta đang
tưởng mình hai lòng sao? Cẩm Nương lập tức cảm giác nổi trận lôi đình, chỉ muốn
cắn một phát, hắn nói vó vẻ không sai, chính mình thật sự đối với Lãnh Thanh
Dục là cái tâm tư gì? Thật sự một điểm cảm giác cũng không có sao? Dù sao đó
cũng là một thanh niên tuấn tú suất khí, có cảm giác sao? Cái cảm giác kia là
thích? Là yêu? Vẫn áy náy?

Nàng nhất thời
bắt đầu trầm tư, trong đầu có chút loạn, có một chút nghĩ mãi mà không ra, chầm
chậm, nàng lui vào ngồi trên giường, gục xuống đầu, gật gật đầu, lại lắc lắc
đầu.

Lần đầu tiên
thấy Cẩm Nương nghiêm túc vì một nam tử khác, Lãnh Hoa Đình cảm giác hô hấp có
chút khó khăn, có chút khó chịu, nhưng hắn không hối hận với những câu mới vừa
nói, có cái gì vẫn là sớm làm cho rõ ràng, hắn không phải không tin tưởng Cẩm
Nương, chỉ là cảm tình là cái gì thật sự không nói rõ được, nói không rõ ràng,
sợ rằng lâu ngày sẽ sinh tình, có lúc, áy náy cũng có thể sinh ra tình yêu, hắn
hai tay nắm chặt thành quyền, đã bao lâu rồi hắn không có khẩn trương như thế,
hắn không biết, trên khuôn mặt mình chính là bình thản cùng minh bạch, Cẩm
Nương càng ngồi lâu càng dày vò đến nỗi mồ hôi thấm ướt ra ngoài.

"Tướng
công... Ta..." Cẩm Nương cuối cùng ngẩng đầu đến, một khuôn mặt không được
tự nhiên, dáng vẻ giống như khó mở miệng, Lãnh Hoa Đình trong lòng như ngọn đèn
rơi xuống, tâm thoáng cái liền trầm xuống, giống như là treo giữa không trung,
lên không được, hạ xuống cũng không xong, giống như sợi chỉ bị kéo căng, phảng
phất như sắp đứt ra vậy.

"Kỳ thật
là... Cái này, ta đối với Lãnh Thanh Dục a, là có một chút ít..."

"Ta sẽ
không miễn cưỡng nàng, Cẩm Nương... Chỉ là, nàng... chúng ta đã có Dương ca
nhi, còn có..." Cẩm Nương càng không được tự nhiên, càng khó mở miệng, hắn
lại càng tuyệt vọng, trái tim giống như rơi xuống hầm băng, hắn muốn giả bộ
rộng lượng, giả bộ như không có gì, nhưng lúc nói chuyện, cũng có chút run run,
hơn nữa, hắn còn rất mất thể diện nói đến Dương ca nhi, tựa hồ muốn dùng hài tử
để giữ lòng nàng, thật mất thể diện a.

"Ách, Dương
ca nhi a, ừ, đối với, Dương ca nhi cũng có thể thỏa mãn lòng hư vinh của ta, ai
bảo hắn cùng tướng công chàng đều như yêu nghiệt, ách, ta đối với Lãnh Thanh
Dục a... Kỳ thật không có cái gì, ngoại trừ áy náy, còn có một chút ít... Một
ít chút chút đó..."

"Cái
gì?" Hắn cảm thấy cổ của hắn giống như bị thứ gì đó cản lại, gian nan mới
hỏi được hai chữ.

"Có một
chút ít hư vinh á..., ngươi xem đi, hắn nhìn cũng là một nam nhân không tệ, đột
nhiên có một người cao như vậy, tiểu suất ca tuấn tú lại thích ta, hì hì, trong
tâm ta liền rất cao hứng, nói chính xác là, ta cũng không phải nữ nhân xấu nha,
không tính là người thấy người yêu, hoa thấy hoa nở, nhưng cũng là tiểu mỹ nữ
đúng không?" Cẩm Nương vặn vặn khăn tay, căn bản không chú ý tới Lãnh Hoa
Đình đang khẩn trương, do tự ngượng ngùng với chính suy nghĩ của mình, người
nào đó lại hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy chính mình thiếu chút nữa muốn xỉu,
lại lập tức đau lòng, lại khó thở, tiểu nữ nhân này, là nàng cố tình, cố tình
muốn tra tấn mình đây mà, bất quá, xoay đầu tưởng tượng, lại cảm thấy chính
mình không xứng, không nên hoài nghi tình cảm của nàng, nàng đối với mình luôn
luôn trước sau như một, làm sao mà có cảm tình đối với nam tử khác đây?

Chính mình là do
quá để ý nên loạn, để ý quá thì loạn a.

Qua hai ngày, Dụ
Thân Vương phủ truyền đến một tin tức kinh người, Lạc Hà quận chúa cùng với
Lãnh Thanh Dục thành thân, Dụ Thân Vương mừng đến nỗi đến nơi nào là phát thiệp
cưới tới đó, hôn lễ sau ngày thứ ba Lãnh Hoa Hiên thành thân, Cẩm Nương cùng
Lãnh Hoa Đình nghe được hai mặt nhìn nhau khó hiểu, không biết Lãnh Thanh Dục
sao lại thay đổi suy nghĩ nhanh như vậy, đột nhiên đồng ý hôn sự cùng Lạc Hà.

Lại nói, Cẩm
Nương thật không nhịn nổi lòng hiếu kỳ của mình, vụng trộm đi đến phủ của Lạc
Hà, tìm được Lạc Hà, nha đầu kia đối với nàng tuyệt không cấm kỵ, cúi đầu, xấu
hổ: "Tẩu tẩu, ngươi cần phải giữ bí mật cho ta."

Cẩm Nương nhanh
chóng giơ tay thề, Lạc Hà cười gạt tay của nàng: "Ta... chúng ta đã có chu
công chi lễ (đã lên giường) rồi."

Ách, lên xe
trước, sau đó mới mua vé sao? Con mắt Cẩm Nương trợn thật lớn, không thể tin
nhìn Lạc Hà, vọt miệng hỏi: "Ngươi đánh thuốc mê hắn, như vậy, các
ngươi... như vậy, hắn liền không thể không..."

Lạc Hà dù xấu
hổ, nhưng lại gật đầu, Cẩm Nương không khỏi khen ngợi, thật sự là mãnh nữ a,
trâu bò.

Báo cáo nội dung xấu