Nhiệm vụ cứu yêu - Chương 01 phần 1
Chương 1
Đỉnh lầu hai câu lạc bộ linh lực là phòng nghỉ của các
hội viên, cũng là trung tâm linh lực, bọn họ gọi nó là “tổng bộ”. Trong căn
phòng xung quanh bốn phía cùng trần nhà đều là kính thủy tinh này, ba hội viên
đang ngồi ở những vị trí bọn họ yêu thích nhất, “Truy Mộng” Huyễn Dạ [Chúc bạn đọc
sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Thần Hành trong quầy bar pha
rượu; “Thần Toán” Tước Lợi Nhi dựa trên bàn chơi bói bài xì phé gần đây cô rất
thích; “Ngân Tuyết” Lãnh Quan vẫn là dáng vẻ già dặn, ngồi trên sô pha đơn
không nói một lời, cô cho dù cả đêm cũng không mở miệng, hai người khác cũng
không bất ngờ, bởi vì mọi người đối với việc cô trầm mặc đã sớm tập mãi thành
quen.
“Lôi Xiết tên nhóc này thật
sự tìm được ý trung nhân, chuyện này quả thực khiến người ta khó có thể tưởng
tượng.” Người Huyễn Dạ Thần Hành đang lải nhải chính là hội viên duy nhất vắng
họp “Tia Chớp”.
Lôi Xiết danh hiệu Tia Chớp
gần đây phá lệ rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, lại còn mang theo người yêu An Dĩ
Nhạc nghỉ phép, việc này đối với ba người trước mắt còn cô đơn ở đây kích thích
không nhỏ, bởi vì xét theo tính tình, Lôi Xiết đối với phụ nữ không có một chút
hảo cảm làm sao có thể là hội viên đầu tiên của câu lạc bộ linh lực “tử hội”
chứ?
Thế giới này càng lúc càng
không có đạo lý!
“Đây là trừng phạt của thượng
đế.” Tước Lợi Nhi cắn môi dưới cười trộm. Mái tóc theo sự di chuyển của đầu mà
rũ xuống bên vai phát ra vầng sáng nhu hòa.
“Sao lại nói thế?” Huyễn Dạ
Thần Hành nhìn cô.
“Người càng không tin tà càng
dễ dàng trúng tà.” Tước Lợi Nhi nói rất huyền bí, mười phần giống thầy tướng số
tiên đoán.
“Vậy sao không nói là báo
ứng?” Huyễn Dạ Thần Hành buồn cười, trên mặt rõ ràng đều là trêu tức.
“Cũng có thể nói như vậy nha!
Lôi Xiết kia hận phụ nữ hận đến rối tinh rối mù, kết quả còn không phải là bị
đồng bào phụ nữ chúng ta anh dũng chinh phục sao!” Tước Lợi Nhi cùng cười.
“Đó là cậu ta không đủ kiên
định, giống anh đây, tuyệt đối sẽ không bị sinh vật bậc thấp thu phục.” Huyễn Dạ
Thần Hành cố ý chọc tức cô.
“Sinh vật bậc thấp? Nghe kìa,
Lãnh Quan, Huyễn Dạ nói chúng ta là sinh vật bậc thấp a! Cũng không ngẫm lại
xem anh chẳng phải là một sinh vật bậc cực thấp do một sinh vật bậc thấp sinh
ra sao!” Tước Lợi Nhi lập tức phản bác, cũng gièm pha mưu đồ kích thích Lãnh
Quan ở phía sau không nói một lời cùng chung mối thù.
Lãnh Quan quăng một ánh mắt
giễu cợt, không có ý định gia nhập chiến cuộc. Cô lạnh lùng am hiểu nhất chính
là tránh xa xem hổ đấu.
“Chờ tương lai anh bị người
phụ nữ nào đó giải quyết, em nhất định sẽ nhớ chế nhạo anh!” Tước Lợi Nhi hừ
một tiếng, lại tiếp tục chơi xì phé của cô.
“Bình thường đều anh ‘giải
quyết’ phụ nữ, Tước Lợi Nhi.” Huyễn Dạ Thần Hành trong lời có ý.
“Xí! Anh là đồ sắc nam!” Tước
Lợi Nhi làm sao có thể nghe không ra anh một lời hai ý.“Vì sao tính tình anh
cùng Lôi Xiết không thể trung hòa một chút? Hai người căn bản là hai cực, một
rất lạnh lùng, một lại rất tùy tiện.”
“Anh là hiền hòa, không phải
tùy tiện.” Huyễn Dạ Thần Hành chỉ ra chỗ sai nói.
“Đều giống nhau, quá hiền hòa
chính là tùy tiện, cũng gọi là không có cá tính.” Tước Lợi Nhi cố ý nói móc
anh.
“Thích phụ nữ cũng không có
gì không tốt, ít nhất anh còn biết tôn trọng phụ nữ.”
“Oh? Tôn trọng? Vừa rồi là ai
nói phụ nữ là sinh vật bậc thấp?” Cô nhíu mày, bắt lấy lỗi trong lời anh nói.
Huyễn Dạ Thần Hành bỗng nhiên
nở nụ cười. Người không quen mới gặp Tước Lợi Nhi nhất định sẽ bị vẻ ngoài
thanh thuần vô tà của cô lừa, không biết cô đa mưu túc trí lời lẽ sắc bén ngay
cả đà ông cũng cảm thấy không bằng.
“Thật thú vị, em có phát hiện
lòng người thật sự so với bề ngoài còn phức tạp hơn hay không? Như bốn người
chúng ta, Lôi Xiết nhìn như tuyệt tình lạnh lùng cứng rắn, trên thực tế nội tâm
so với ai khác đều yếu ớt hơn; Còn em, bề ngoài hồn nhiên ngây thơ, nhưng phản
ứng so với ai khác đều nhanh hơn, không cẩn thận bị em bắt lấy nhược điểm liền
xong rồi.” Anh uống một ngụm rượu phân tích nói.
“Mà anh chính là người đàn
ông trong ngoài không đồng nhất không hơn không kém! Đúng không? Lãnh Quan.”
Tước Lợi Nhi thuận miệng nói tiếp.
“Không sai.” Lãnh Quan rốt
cục cũng mở miệng. Cô nói không nhiều lắm, nhưng đừng nói là cô hiền lành, trí
tuệ thông minh của cô tuyệt không dưới Tước Lợi Nhi, hơn nữa cô còn có tiếng
nói gợi cảm hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài, có chút khàn khàn trầm thấp
thường khiến người ta nghĩ đến giai điệu mê người của đàn cello.
Huyễn Dạ Thần Hành nhẹ nhàng
cười, phong thái nho nhã luôn làm cho người ta nghĩ đến anh ta rất thiện lương,
nhưng mà, Tước Lợi Nhi biết anh ta là người thâm tàng bất lộ nhất trong bốn
người, anh ta lợi hại nhất chính là thái độ thân thiết lừa lòng người khác,
nhưng chuyện có liên quan đến bản thân lại không bao giờ đề cập tới, vui buồn
hơn giận không hiện ra mặt, trên mặt anh ta vĩnh viễn đều là nụ cười nhìn không
thấu.
“Thẳng thắn mà nói, người
thật sự trong ngoài không đồng nhất hẳn là Lãnh Quan mới đúng.” Huyễn Dạ Thần
Hành đem mục tiêu chuyển sang Lãnh Quan.
“Oh? Mời giải thích.” Nghe
nói tới mình, Lãnh Quan chủ động gia nhập cuộc nói chuyện.
“Bề ngoài như băng, nội tâm
như lửa, mặt lạnh tim nóng tiêu chuẩn.”
“Tôi sao?” Lãnh Quan hỏi nhìn
Tước Lợi Nhi.
“Huyễn Dạ hình dung rất khá,
tuy rằng chị làm cho người ta có cảm giác lạnh như băng, nhưng em biết chị lòng
mềm nhất.” Tước Lợi Nhi rất thân quen với cô, đối với cá tính cô vô cùng hiểu,
Lãnh Quan chỉ không thích nói chuyện mà thôi, mà người ta quen dùng nói chuyện
phiếm để tăng hiểu biết thường thích coi trầm mặc là lạnh lùng, Lãnh Quan không
thích nói cười vừa vặn phù hợp hình tượng như vậy.
“Tùy mọi người nói, dù sao
hình dung này đối với tôi mà nói cũng không có ý nghĩa gì.” Cô cười nhẹ, cũng
quen bị người ta tùy tiện bình phẩm rồi.
Tước Lợi Nhi cùng Huyễn Dạ
Thần Hành nhìn nhau, đây là Ngân Tuyết, vĩnh viễn là dáng vẻ vững vàng “không
có cảm xúc”.
“Được rồi, không nói chuyện
tính tình, thừa dịp hôm nay rảnh, em giúp hai người tính xem gần đây vận số như
thế nào.” Tước Lợi Nhi đột nhiên tâm huyết dâng trào, đem bài đánh tan, một lần
nữa tẩy bài.
“Bói toán? Bằng công lực nửa
vời của em?” Huyễn Dạ Thần Hành không dám khen tặng.
“Hắc, đừng quên danh hiệu của
em là Thần Toán a!” Tước Lợi Nhi ngước khuôn mặt xinh đẹp lên lớn tiếng nói.
“Làm trò, chuyên tâm nghiên
cứu ‘tính nhẩm’ cùng ‘đọc nhanh’ của em đi, đừng vượt quá sức mình mà làm gì.”
Huyễn Dạ Thần Hành bĩu môi, đi đến một bên.
“Hừ! Đồ đáng ghét. Lãnh Quan,
đến, em giúp chị tính xem.” Cô chuyển hướng Lãnh Quan. Các cô tình cảm sâu đậm,
Lãnh Quan nhất định sẽ không cự tuyệt.
Quả nhiên, Lãnh Quan không
nói gì, ngồi đối diện cô cho cô bói.
Huyễn Dạ Thần Hành mở to mắt,
anh thật sự rất khó tưởng tượng Lãnh Quan lạnh như băng, ít nói nhưng lại cùng
Tước Lợi Nhi hoạt bát hiếu động kết thành bạn bè, đại khái chắc là cái gọi bổ
sung đây.
Tước Lợi Nhi xếp một bàn đầy
bài, hỏi đông hỏi tây, sau đó lại chuyển qua chuyển lại, rất có dáng vẻ thay
người chỉ điểm bến mê.
Nhưng mà, khi cô mở ra lá bài
trọng yếu, cô vốn đang vui vẻ liền hơi thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm lá bài
trong tay, cô lại ngẩng đầu nhìn Lãnh Quan, muốn nói lại thôi.
“Như thế nào?” Lãnh Quan cảm
thấy khác thường, nhẹ giọng hỏi.
“Lá này không tốt, em xem lại
lần nữa.” Tước Lợi Nhi cau mày, coi một lần rồi lại một lần.
Lãnh Quan đè tay cô lại, thản
nhiên nói: “Quên đi, chị không tin cái này.”
“Tin hay không cũng được,
nhưng chị đêm nay đừng tiếp nhận án tử gì.” Tước Lợi Nhi biết mình mặc dù không
thể xưng là cao thủ bói toán, nhưng cô đối với là bài có liên quan với Lãnh
Quan ở trước mắt lại cảm thấy kinh hãi.
“Vì sao?” Huyễn Dạ Thần Hành
thong thả đi qua hỏi.
“Chỉ là đừng tiếp thôi!” Tước
Lợi Nhi cúi đầu, vẻ mặt như gặp nạn.
“Đem bài em bói được nói ra
nghe một chút.” Huyễn Dạ Thần Hành nói.
“Là lá bài vừa kỳ lạ lại nguy
hiểm.” Tước Lợi Nhi đem bài quăng lên trên bàn, không còn chút hưng trí.
“Rất kỳ lạ? Rất nguy hiểm?”
Lãnh Quan không chút nào để ý.
“Yêu cùng chết đồng thời hiện
ra, nói rõ một chút, chính là vì yêu mà chết.” Tước Lợi Nhi có chút sầu não,
lúc này cô thật hy vọng mình coi không chính xác.
“Yêu? Em tính sai rồi, Tước
Lợi Nhi, con người của chị sao có thể có liên quan với yêu?” Lãnh Quan cơ hồ
muốn bật cười.
“Nhưng lá bài này...” Tước
Lợi Nhi muốn giải thích.
“Nếu dựa vào mấy lá bài liền
có thể quyết định tương lai, con người sống còn có ý nghĩa gì?” Huyễn Dạ Thần
Hành nhẹ nhàng bâng quơ muốn hóa giải bất an của cô.
“Nhưng em từng dùng bài này
giúp Lôi Xiết tính qua, một lần liền coi ra anh ấy hồng loan tinh động, rất
chuẩn a!”
“Vậy có thể chỉ là trùng
hợp.” Lãnh Quan vỗ vỗ vai cô, tuyệt không quan tâm.
“Nhưng...” Tước Lợi Nhi còn
muốn nói gì, đã bị tiếng nhạc cắt ngang.
Có khách tới cửa. Tiếng nhạc
kia là chuông cửa của câu lạc bộ linh lực, bài đó có tên là khúc danh đúng là
“bản giao hưởng số phận” của Beethoven.
Tước Lợi Nhi càng ngồi khó
yên, sẽ là khách nào tới cửa đây?
Đột nhiên, trên máy tính nối
với màn hình dưới lầu hiện ra danh hiệu bốn người, vậy là khách đang lựa chọn
ai sẽ giúp chấp hành nhiệm vụ.
Một hồi lâu, “Ngân Tuyết” đèn
sáng lên, khiến Tước Lợi Nhi giật bắn người, đây không phải trùng với điềm báo
sao?
“Không! Lãnh Quan, hôm nay
chị tuyệt đối không được tiếp án tử này!” Cô có dự cảm không tốt.
“Tước Lợi Nhi, bình tĩnh một
chút, chị ngay cả nội dung ủy thác là gì cũng chưa biết.” Lãnh Quan không rõ
lắm cô bé đang sợ cái gì.
“Đáp ứng em, mặc kệ nội dung
là gì, đều đừng tiếp!” Tước Lợi Nhi lại cảnh cáo.
“Như vậy không phù hợp quy
định, Tước Lợi Nhi.” Lãnh Quan nói xong liền đi ra cửa, muốn đi gặp người ủy
thác dưới lầu.
“Lãnh Quan...” Tước Lợi Nhi
mới bước ra một bước đã bị Huyễn Dạ Thần Hành giữ chặt.
“Đây là công việc của chúng
ta, Tước Lợi Nhi.” Anh nhắc cô. Một khi được chọn, nếu không có nguyên nhân đặc
biệt, không cho phép thay đổi người.
Tước Lợi Nhi quay đầu nhìn
bài rơi vãi trên bàn, trong đó hiện ra lá quỷ bài đại biểu tử thần khiến người
ta sợ hãi, tâm tình của cô liền dần dần rơi xuống đáy cốc.
Cô thật không nên bói ra lá
bài quỷ dị này! Không nên...
Đi đến dưới lầu, Lãnh Quan
bất ngờ thấy trong đại sảnh rộng rãi một bé trai ôm gấu Teddy trong tay.
Gương mặt thanh tú, đáng yêu,
có vẻ trưởng thành sớm lại thông minh, bé trai thoạt nhìn ước chừng bảy tuổi,
đứng một mình, không có chút lo lắng hoang mang.
Nó là người ủy thác? Cô trong
lòng buồn bực, mắt liếc nhìn quản lí.
Quản lú gật đầu với cô, khẳng
định nghi hoặc của cô.
“Nội dung.” Cô hỏi.
“Nó chưa nói, nó vừa vào cửa
trước hết đã chỉ định cô.” Quản lí nhún nhún vai, đối với trường hợp đặc biệt
này cũng cảm thấy khó hiểu.
Lãnh Quan đi đến trước mặt bé
trai, chậm rãi ngồi xuống.“Cháu muốn mua hy vọng gì?”
Bé trai nhìn cô, trong mắt
đen láy có một chút vui sướng khó có thể phát hiện.
“Người chính là Ngân Tuyết? Là Ngân Tuyết tên Lãnh
Quan?” Nó thông minh nhìn kĩ cô.
“Phải.” Nó làm sao có thể biết tên cô? Trên máy tính cũng không có hiện ra
tên thật của cô.
“Như vậy, xin người cứu ba con.” Nó bỗng giữ chặt tay cô.
“Ba cháu?” Lãnh Quan kinh ngạc nghe “hy vọng” của nó, vừa sợ khi cảm giác
được lòng bàn tay nhỏ của nó còn lạnh hơn tay cô.
“Đúng vậy, ba con sẽ gặp nguy hiểm! Nếu ba chết, con liền sống không được!”
Bé trai cầu xin nói.
“Nguy hiểm? Cái gì nguy hiểm?”
“Bị giết! Có người muốn giết ba con...”
“Cháu xác định?” Cô nửa tin nửa ngờ.
“Đương nhiên. Cho nên con mới đến nơi này tìm mọi người giúp đỡ.” Nó ngẩng
khuôn mặt nhỏ nhắn, phiền não nói.
“Đợi chút, cháu làm sao có thể biết chỗ này?” Lãnh Quan phát giác bé trai
thoạt nhìn rất quen, nhưng cô nghĩ không ra từng gặp qua khuôn mặt tương tự ở
nơi nào.
“Con nghe người ta nói. Câu lạc bộ linh lực bán mọi hy vọng, không phải
sao?” Nó ôm gấu Teddy trong tay, nhìn thẳng cô.
“Ừm. Vì sao cháu vừa vào cửa liền chọn ta?” Bé trai này lại tìm được đường
vào câu lạc bộ linh lực, trong lòng Lãnh Quan có loại cảm giác quái dị nói
không nên lời.
“Bởi vì con thích danh hiệu của người.” Nó nở nụ cười, khóe miệng có hai
lúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu.
“Danh hiệu của ta?”
“Đúng vậy! ‘Ngân Tuyết’ nghe qua có cảm giác thuần khiết thanh tịnh, giống
như trước mắt sẽ xuất hiện một mảnh bông tuyết màu bạc, lấp lánh.”
Cô đứng lên, không nghiên cứu đến sự lãng mạn trẻ con của nó, “Nói hy vọng
của cháu đi, cháu muốn ta làm gì?”
“Ba con sẽ có ba lần nguy hiểm trí mạng, xin người thay ba loại bỏ những
nguy hiểm này là được.” Nó nghiêm túc nói.
“Sao cháu biết ba cháu có ba lần nguy hiểm?” Không hợp logic, trừ phi nó có
năng lực tiên tri.
“Con biết mà.”
“Nếu biết, vì sao cháu không cảnh báo trước cho cha?”
“Ba con căn bản không nghe lời con nói.” Nó nản lòng cúi đầu.
Nó nói những lời này nghe qua có chút sơ hở, nhưng Lãnh Quan lại nói không
ra có vấn đề chỗ nào.
“Người... Rốt cuộc có giúp con hay không?” Bé trai học người lớn nhíu nhíu
mày.
“Mua hy vọng phải có tiền, bạn nhỏ à.” Cô nhìn nó.
“Com biết, hiện tại trong sổ tiết kiệm của con có một trăm vạn nguyên, có
đủ hay không!” Bé trai nghiêm túc gật đầu.
“Sao cháu có nhiều tiền như vậy?” Cô hoài nghi hỏi. Đứa bé bảy tuổi làm sao
có thể có nhiều tiền gởi ngân hàng như vậy?
“Ba cho con. Nếu người có thể cứu ba con, người muốn vĩ khoản là gì ba con
nhất định sẽ trả được.” Bé trai dường như đối với quy định của câu lạc bộ linh
lực hiểu rất rõ ràng.
“Oh?” Lãnh Quan giật mình, cô phát giác đứa nhỏ này hẳn là không chỉ bảy
tuổi, xem cách nó nói chuyện, trưởng thành sớm kinh người.
“Thế nào? Người chịu tiếp chứ?” Bé trai dùng ánh mắt chờ mong nhìn cô.
Lãnh Quan nhìn quản lí, nghĩ đến lời Tước Lợi Nhi nói, trong lòng khó tránh
khỏi đối với án tử đêm nay có chút không muốn nhận, nhưng mà, nhìn bé trai
trước mắt vẻ mặt khẩn cầu, cô thật sự không đành lòng cự tuyệt.
Trầm ngâm một lát, cuối cùng cô nói: “Vậy một trăm vạn, về phần vĩ khoản,
ta hy vọng cháu hoặc ba cháu có thể trả được thứ ta muốn.”
“A! Không thành vấn đề!” Bé
trai vui mừng nhảy dựng lên.
“Đem tư liệu của ba cháu nói
cho ta biết.” Cô không phủ nhận, bé trai này tuy rằng tới đột ngột, nhưng cô
đối với nó có hảo cảm khó hiểu. Thật là kỳ quái.
Bé trai nói ra một chuỗi dài
tư liệu, sau đó uống hết một ly lớn sôcôla sữa quản lý pha cho nó, liền kiên
trì một mình về nhà.
“Thật sự không cần ta đưa
cháu?” Lãnh Quan không yên tâm, câu lạc bộ linh lực cũng không phải nơi có thể
đi về tự nhiên.
“Không cần ngày mai gặp!” Bé
trai ôm lấy gấu Teddy của nó, vẫy vẫy tay với cô cùng quản lí, bình thản rời
khỏi câu lạc bộ linh lực.
Nó... có chút không tầm
thường.
Lãnh Quan yên lặng nhìn bóng
dáng nho nhỏ của bé biến mất ngoài cửa lớn, trong lòng bỗng nhiên lâm vào một
loại cảm xúc hỗn độn, cô không thể nói rõ đó là vui hay buồn, chỉ cảm thấy lần
đầu tiên mình bị khách tới cửa làm rối loạn, đây thật sự là một hiện tượng quỷ
dị làm người ta hoang mang.
“Phải cẩn thận.” Quản lí nãy
giờ vẫn không nói gì bật ra những lời này.
Lãnh Quan quay đầu nhìn ông,
mi nhíu chặt. Ngay cả quản lí cũng ngoại lệ cảnh cáo cô, nhiệm vụ này thật sự
sẽ như Tước Lợi Nhi tính ra nguy hiểm như vậy sao?
Thôi, trước đây nhiệm vụ nào
mà không nguy hiểm? Cô còn không phải nhất nhất thuận lợi hoàn thành sao, thay
vì ở đây suy nghĩ miên man, không bằng bắt đầu lo lắng bé trai kia có trả được
một trăm vạn không đi!
Nhắc tới xí nghiệp Trường Ấp,
mọi người đầu tiên liên tưởng đến không phải là nó kinh doanh Fastfood, mà lại
là tin tình cảm của hoa hoa công tử chủ tịch đương nhiệm Kha Bá Ấp.
Từ nhiều năm trước, dưới cờ
xí nghiệp Trường Ấp đã có mấy chục cửa hàng ẩm thực trong ngoài nước cơm có
danh tiếng, trong tay cha Kha Bá Ấp đã ổn định địa vị long đầu trong giới ẩm
thực Đài Loan, không có bất luận kẻ nào có thể chống lại được.
Chủ sự hiện tại Kha Bá Ấp là
người thừa kế duy nhất của Kha gia trong thế hệ này, hắn là Kha gia thiếu gia
ngậm thìa vàng sinh ra, chưa từng chịu khổ, chịu cực, từ nhỏ lớn lên trong hoàn
cảnh giàu có, đương nhiên dưỡng thành cá tính hoang phí phóng đãng, từ khi tốt
nghiệp đại học tiến vào thương trường, phụ nữ ở bên hắn kể ba ngày ba đêm cũng
không hết, hắn là người đàn ông có mới nới cũ đúng chuẩn, làm chuyện gì chỉ
nhiệt tình được ba phút, đánh giá của báo chí đối với hắn vẫn là “hoa danh” cao
hơn “năng lực”.

