Cảnh trong mơ - Chương 09 - Phần 1
Chương 9
Sau khi Hắc Vũ Sâm trở lại
thể xác mới phát hiện vết thương trong mộng tất cả đều là thật, vai trái ông
mặc dù không có vết thương, nhưng trong cơ thể đang chảy máu, cả người bầm tím
đau đớn, nhớ lại khủng bố trải qua trong mộng, anh liền đối Huyễn Dạ Thần Hành
người này nhân cảm thấy kinh sợ trước nay từng chưa có.
Mình tuyệt không thể để hắn
ra khỏi cảnh mơ, trước khi ý thức của hắn trở lại mình phải thu thập hắn mới
được!
Cơ thể Huyễn Dạ Thần Hành vẫn
còn trong phòng nghiên cứu, ông thở hổn hển chuyển anh lên giường, đội mũ sắt
có liên kết với máy tính, sau đó bắt đầu gõ nhập trình tự, ý đồ đưa ý thức anh
vào máy tính.
Nhưng mà, ngay lúc máy tính
đang chuẩn bị chấp hành, Huyễn Dạ Thần Hành đã tỉnh lại, anh mở to mắt, nhìn
Hắc Vũ Sâm liều mình gõ bàn phím, khóe miệng mím thành một đường lãnh khốc.
Lão khốn kiếp này sau khi làm
Thư Tĩnh bị thương còn muốn tác quái?
Anh chậm rãi ngồi dậy, tháo
nón sắt xuống, lén lút đến gần ông ta, thình lình đem mũ sắt đội lên đầu ông
ta.
“A! Ngươi...” Hắc Vũ Sâm kinh
hãi quay đầu, vội vàng muốn lấy mũ sắt xuống, thật không may máy tính đã tiến
hành chương trình cài đặt, ông chỉ cảm thấy một sức mạnh hút mình ra khỏi đỉnh
đầu, đau đến cả người ông chấn động, không ngừng run rẩy, cuối cùng ý thức của
chính ông đã bị hút ra, đưa vào trong máy tính, thân thể xụi lơ thành một đám.
Đây là chuyện gì? Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài! Hắc Vũ Sâm trong máy
tính giãy dụa la to, nhưng không ai nghe thấy.
Từ nay về sau, ông chỉ có thể vĩnh viễn ở cùng cái máy tính mà mình yêu
thích.
“Hừ! Tự làm tự chịu!” Huyễn Dạ Thần Hành hừ lạnh một tiếng, lập tức ra khỏi
phòng nghiên cứu.
Trước khi Thư Tĩnh tắt thở trong mộng anh phải tìm được cơ thể cô, Thư Nhàn
không biết đã đi vào trong mơ từ nơi nào, cô đem thân thể của cô ấy để ở đâu?
Nếu Thư Tĩnh cứ như vậy mà chết đi trong mộng của anh, anh vĩnh viễn sẽ
không tha thứ cho bản thân!
Chạy khắp nơi hồi lâu, cuối cùng anh cũng tìm thấy cô ở sao song tử.
Sắc mặt cô trắng bệch gục dưới bức “Mộng kính” cô tự tay vẽ, anh ôm lấy cô,
đem cô đặt lên sô pha, dùng linh lực từ cảnh mơ của anh kéo cô về cơ thể, nhưng
qua một lúc lâu, cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, ngược lại toàn thân càng
thêm lạnh như băng.
“Tĩnh! Xin em tỉnh lại! Xin
em!” Anh liều mình hôn môi cùng mắt lạnh như băng của cô, chỉ mong cô cố chịu
đựng.
Lại qua mười phút, Huyễn Dạ
Thần Hành rốt cuộc chờ không được nữa, anh ôm lấy thân thể cô, chạy về câu lạc
bộ linh lực.
Mọi người ở câu lạc bộ linh
lực bị bộ dạng thất hồn lạc phách của Huyễn Dạ Thần Hành làm hoảng sợ, ngay cả
quản lý cũng kinh ngạc phát hiện anh trở nên không giống trước.
“Cô ấy sắp chết, có cách nào
cứu cô ấy không?” Anh thẳng tắp ôm thân thể cô đi vào cửa lớn, tóc tai hỗn độn,
sắc mặt ủ dột, quần áo không chỉnh, trong hơi thở cuồng dã có sự suy sụp và
thống khổ làm người ta tan nát cõi lòng.
“Cô ấy là Thư Tĩnh?” Tước Lợi Nhi khiếp sợ nhìn cô gái tuyệt mỹ cơ hồ đã
chết trên tay anh.
“Cứu cô ấy! Quản lý, cho dù muốn tôi lại một lần nữa nhân cách phân liệt
tôi cũng cam nguyện!” Anh lẳng lặng nói, trên mặt thể hiện rõ là một người đàn
ông vì cứu người mình yêu mà có thể từ bỏ tất cả.
“Huyễn Dạ!” Lôi Xiết đối mặt người đồng bọn vừa quen thuộc lại xa lạ này
bỗng nhiên không biết nên an ủi anh như thế nào.
“Theo tôi lên lầu.” Quản lý nói xong đi lên lầu hai.
Anh ôm Thư Tĩnh đi theo phía sau ông, không hề chú ý tới ánh mắt của những
người khác.
“Đó... đó là Huyễn Dạ sao?” Tước Lợi Nhi thì thào hỏi. Lần đầu tiên cô thấy
dáng vẻ anh biểu lộ chân tình.
“Đúng vậy, đó mới là anh ta thật sự.” Lôi Xiết thở nhẹ một hơi, rất muốn
biết anh làm như thế nào để sửa được vết nứt trong lòng mình.
“Ừm, Huyễn Dạ này thoạt nhìn thuận mắt hơn.” Cừu Liệt nhướng mày, anh đối
với Huyễn Dạ Thần Hành luôn che dấu mình trước kia rất không có hảo cảm.
“Xem ra anh ấy vô cùng lo lắng cho Thư Tĩnh...” Tước Lợi Nhi xoa xoa tay.
“Nếu Thư Tĩnh không sống được, anh ta có thể biến dạng hay không?” Cừu Liệt
lo lắng hỏi.
“Không biết, có điều, tôi có thể khẳng định nếu Thư Tĩnh chết, mọi người
chúng ta tuyệt đối sẽ không dễ chịu.” Lôi Xiết có thể đoán được Huyễn Dạ Thần
Hành hiện tại nổi bão mạnh đến thế nào.
“Đi lên xem đi!” Tước Lợi Nhi dùng niệm động lực lên lầu hai.
Trong phòng bệnh, quản lý nhìn Thư Tĩnh trên người không có vết thương nào,
trầm giọng nói: “Độc cô ấy trúng không khó giải, nhưng cô ấy ở trong mộng bị
thương, phải vào cảnh mơ mới có thể cứu cô ấy, đưa tôi vào trong mộng cô ấy.”
Huyễn Dạ Thần Hành khẽ gật đầu, nhắm mắt.
Đường vào cảnh mơ mở ra, bọn họ vào cảnh mơ của Thư Tĩnh, trong mộng cô
đang ngã vào vũng máu, chỉ còn một hơi cuối cùng.
“Tĩnh!” Huyễn Dạ Thần Hành bị vũng máu lớn kia làm sợ tới mức thở dốc vì
kinh ngạc.
“Vận dụng sức mạnh của cậu, tôi cần một căn phòng bệnh.” Quản lý thấp giọng
nói.
“Được.” Huyễn Dạ Thần Hành ngưng thần tụ khí, dưới ý niệm của anh, trước
mắt bỗng nhiên xuất hiện một căn phòng bệnh, các loại dụng cụ y dược đều đầy
đủ.
Thư Tĩnh cũng đã được chuyển qua giường bệnh sạch sẽ.
Quản lý kiểm tra đầu cô, thấp giọng nói: “Đầu cô ấy đã bị va chạm nghiêm
trọng, trong lồng ngực phổi bị tổn thương nặng, tất cả đều xuất huyết, muốn cứu
sống quá khó khăn.”
“Đều tại tôi! Nếu không phải tôi khăng khăng đánh nhau với bản thân, không
nghe cô ấy khuyên, cũng sẽ không lỡ tay làm cô ấy bị thương!” Anh đau đớn bóp
trán.
“Cậu phải chuẩn bị tâm lý, Huyễn Dạ, trong linh hồn của cô ấy có hai cô
gái, người tỉnh lại không nhất định sẽ là Thư Tĩnh của cậu.” Quản lý nhìn anh,
cảnh báo trước.
“Cái gì?” Anh ngẩn ngơ.
“Trong hồn phách của cô ấy tồn tại Thư Tĩnh và một cô gái khác, cuối cùng
là người nào sống sót tôi không thể đoán trước.” Quản lý đẩy đẩy gọng kính
tròn, nghiêm túc nói.
“Ý ông là, người tỉnh lại có thể là Thư Nhàn?” Anh mở to mắt, căn bản đã
quên Hắc Vũ Sâm dung hợp ý thức hai người bọn họ lại với nhau.
“Đúng vậy.”
Ông trời! Đây là sao chứ? Đánh cược à?
Vạn nhất tỉnh lại là Thư Nhàn, vậy không phải có nghĩa là Thư Tĩnh đã chết?
Huyễn Dạ Thần Hành bỗng cảm thấy như mình đang đứng trên vực sâu, không
biết sau khi nhảy xuống là nước lạnh như băng, hay nóng như lửa!
“Như vậy, cậu vẫn muốn cứu cô ấy chứ?” Quản lý hỏi.
“Đúng vậy...” Vì hai phần có một phần hy vọng, dù sao anh cũng phải thử
thời vận.
“Vậy cậu ra ngoài chờ.”
Vì thế quản lý ra tay trị liệu cho Thư Tĩnh, Huyễn Dạ Thần Hành ở ngoài
phòng bệnh không ngừng kêu gọi ý thức của Thư Tĩnh, chờ đợi làm cho thời gian
trở nên dài lâu, anh cơ hồ đã nghĩ đến giải phẫu vĩnh viễn cũng không chấm dứt.
Không biết qua bao lâu, quản lý đi ra, nói với anh: “Hiện tại chỉ có chờ
đợi.”
Chấm dứt công việc trị liệu trong mộng, Huyễn Dạ Thần Hành mang theo quản
lý trở lại thế giới thật, Sắc mặt Thư Tĩnh vẫn tái nhợt đến đáng sợ.
“Thế nào?” Tước Lợi Nhi giữ chặt tay anh hỏi.
“Không biết, phải xem ý chí của cô ấy.” Anh u ám nói.
Nếu ông trời có mắt, hãy cho Thư Tĩnh thiện lương tỉnh lại đi! Anh cầu nguyện trong lòng.
Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày
Huyễn Dạ Thần Hành đều chờ đợi ở lầu hai câu lạc bộ linh lực, anh cũng giống
như lúc trước hút thuốc, uống rượu, duy nhất không giống là vẻ mặt cùng thần
thái của anh.
Anh không còn dáng vẻ thản
nhiên nữa, trong ánh mắt thâm trầm đầy chờ mong và thống khổ, khóe miệng không
còn luôn nở nụ cười nhạt dối trá, tình cảm khắc cốt ghi tâm khiến anh thay da
đổi thịt, thành một người đàn ông sâu sắc.
Cừu Liệt là người cao hứng
nhất trước sự thay đổi của Huyễn Dạ, anh từ trước đến nay luôn thẳng tính, đối
với hành vi quanh co lòng vòng trước kia của Huyễn Dạ Thần Hành thật sự rất
khinh thường, bởi vậy thấy anh ấy không còn tự phong bế tâm trí anh là người
vui nhất.
“Hắc, thì ra anh chân chính
so với trước kia có cá tính hơn.” Anh đi đến bên cạnh Huyễn Dạ Thần Hành ba
ngày nay tay không rời điếu thuốc.
“Phải không?” Anh lạnh lùng
liếc cậu ta một cái.
“Đúng vậy! Trước kia cho dù
anh tâm tình không tốt cũng cố ý giả vờ cười meo meo, nhìn thật làm cho người
ta tức giận.” Nói ngắn lại, Huyễn Dạ Thần Hành trước kia giỏi nhất là làm bộ
làm tịch.
“Thì ra cậu chú ý tới tôi như
vậy.” Anh lại uống thêm một ly rượu.
“Ai chú ý anh?” Cừu Liệt kêu
to.
“Bằng không, chuyển biến của
tôi sao cậu lại thấy rõ như thế?” Anh cười lạnh xoay người hướng anh.
“Đó là bởi vì tôi cảm thấy
anh sớm nên tháo gỡ rào chắn trong lòng xuống, như vậy mọi người mới tính là
bạn bè.”
“Tôi chưa từng nói cậu là bạn
tôi!”
“Cái gì?” Lời này có chút quá
đáng nha!
“Còn tôi, hiện tại nhìn cậu
vẫn không quá thuận mắt, cậu có thể nghĩ ra cách nào làm cho bản thân thay đổi
hay không, đỡ khiến tôi ngứa tay nhịn không được...” Anh vuốt ve nắm tay, khóe
miệng cong lên.
“Nhịn không được thì sao?”
Cừu Liệt trừng mắt đến gần.
“Nhịn không được đấm vào
khuôn mặt tuấn mỹ của cậu một cái!” Anh nói xong đột nhiên nhéo nhéo hai má Cừu
Liệt, bắt nạt mười phần.
“Mẹ nó! Anh...” Cừu Liệt sao
có thể chịu được loại trêu chọc này, tức giận đến muốn tiến lên cùng anh ta làm
một trận, Tước Lợi Nhi nhanh tay lẹ mắt kéo anh lại.
“Đừng xúc động, Cừu Liệt,
hiện tại anh ấy tâm tình không tốt, anh đừng chọc anh ấy.” Cô nhắc nhở anh.
“Anh chọc anh ta?” Lông mày
Cừu Liệt sắp cháy tới nơi.
“Anh ấy không phải là Huyễn
Dạ lúc trước, hiện tại anh ấy nghĩ gì làm đó, không kiêng dè điều gì.” Tước Lợi
Nhi thật không hiểu nên cao hứng hay là bi ai, cá tính Huyễn Dạ hiện tại càng
dễ cùng Cừu Liệt xung đột.
“Nhóc con, cậu cho là bây giờ
cậu còn đánh thắng tôi sao?” Huyễn Dạ Thần Hành ngạo nghễ quét qua cậu ta, mang
theo nụ cười nhạt kiêu căng ra khỏi tổng bộ.
“Này này, tôi thu hồi lời đã
nói, hiện tại tôi cũng nhìn anh không vừa mắt.” Cừu Liệt bực mình tuyên bố.
Tước Lợi Nhi cùng Lôi Xiết
nhìn nhau, không nói gì lắc đầu.
Huyễn Dạ Thần Hành tới đến
phòng bệnh, ngồi xuống bên giường Thư Tĩnh, nhìn thân thể cô vẫn như cũ không
chút khởi sắc, tâm lại rơi xuống càng sâu.
Ba ngày, nhịp tim cùng huyết
áp của cô đều bình thường, nhưng vẫn bất tỉnh, trong mộng cô cũng lâm vào hôn
mê, anh vào đó kêu rất nhiều lần cô cũng không phản ứng.
“Em muốn ngủ tới khi nào mới
chịu tỉnh lại? Tĩnh, muốn anh chờ đến bạc đầu sao? Trăm ngàn lần đừng bại bởi
Thư Nhàn! Anh chờ nói cho em biết anh yêu em...” Nắm tay cô khẽ hôn, lòng anh
đau đớn.
Là cô lấp đầy khe hở trong
tâm linh anh, cô làm cho nhân cách phân liệt hơn mười năm của anh lại một lần
nữa trở thành đầy đủ, nhưng anh đã báo đáp cô như thế nào?
Ngoại trừ tổn thương lòng cô,
đả thương người cô, anh không cho cô được thứ gì cả!
Nếu lúc trước anh dám mở
miệng nói yêu cô thì tốt rồi, ít nhất cô sẽ biết lòng anh, nhưng hiện tại...
hiện tại có phải hay không đã quá muộn?
Nhắm mắt lại, anh nắm chặt
tay cô, đắm chìm trong bi ai nồng đậm.
Bỗng dưng, tay cô khẽ co, anh
mở mắt, ngơ ngác nhìn mi mắt cô hơi động đậy, nhìn kỳ tích xảy ra trước mặt anh...
Cô tỉnh!
Ước chừng có vài phút anh nói
không nên lời, tim đập quá mức kịch liệt, thế cho nên lồng ngực không có bao
nhiêu khe hở cho anh thở.
Quá độ hưng phấn làm anh đã
quên nghĩ lại cô đến tột cùng là Thư Nhàn hay là Thư Tĩnh.
“Huyễn Dạ...” Cô mới muốn mở
miệng, đã bị đau đớn ở gáy cùng ngực truyền đến làm cho im miệng.
“Đừng nhúc nhích! Đừng nói gì
hết, tỉnh lại là tốt rồi! Chỉ cần em còn sống là tốt rồi...” Huyễn Dạ Thần Hành
kích động đem mặt vùi vào lòng bàn tay mềm mại của cô, cao hứng nói không nên
lời.
“Anh... làm sao vậy?” Cô nghi
hoặc nhìn anh.
“Anh chỉ là rất vui sướng, cô
tỉnh, em không có việc gì... em...” Anh ngước mặt lên, thâm tình nhìn cô, nhưng
lại ngoài ý muốn thấy vẻ thờ ơ trên mặt cô.
“Không nghĩ tới khi nhìn thấy
tôi anh lại vui sướng như vậy, Huyễn Dạ!” Cô nở nụ cười, lấy nụ cười chiêu bài
đặc hữu của Thư Nhàn hưởng ứng sự kinh ngạc của anh.
Huyễn Dạ Thần Hành cảm thấy
máu vừa mới sôi trào trong nháy mắt đã phục hồi, hơn nữa còn đóng băng.
Thư Nhàn! Cô là Thư Nhàn!
Không phải Thư Tĩnh của anh!
Một chút hoang mang chiếm lấy
đầu anh, anh khiếp sợ đứng lên, đồng thời tỉ mỉ quan sát cô.
“Rất thất vọng à? Một kích
linh lực của anh Thư Tĩnh đã chịu hết 80%, nó không còn khí lực sống lại gặp
anh đâu, đành phải để tôi thay thế.” Thư Nhàn lẳng lặng nằm, nhưng lời nói ra
lại như dao sắc đâm vào người.
“Vì sao người sống là cô? Vì sao tỉnh lại không phải Thư Tĩnh? Vì sao?”
Huyễn Dạ Thần Hành khó có thể chấp nhận kết quả như vậy, hai tay anh nắm tóc,
lui về sau tựa vào tường.
Quản lý cùng mọi người đều nghe tiếng mà đến, thấy cô tỉnh lại, Tước Lợi
Nhi là người đầu tiên hoan hô.
“Thư Tĩnh, cô tỉnh rồi? Thật tốt quá, Huyễn Dạ đã canh giữ bên người cô ba
ngày ba đêm đó!”
“Tôi là Thư Nhàn, không phải Thư Tĩnh, các người là ai?” Thư Nhàn híp mắt,
vẻ mặt địch ý.
“Thư Nhàn?... Cô không phải Thư Tĩnh?” Tước Lợi Nhi kinh hãi nhìn Huyễn Dạ
Thần Hành tuyệt vọng. Đã xảy ra chuyện gì?
“Thư Tĩnh vĩnh viễn không ra được, tôi chỉ cố mà sống sót thôi.” Thư Nhàn
giảo hoạt cười cười.
“Thì ra người chị thắng.” Quản lý có chút đăm chiêu nhìn cô một cái.
“Người mạnh sống, kẻ yếu chết, đây là đạo lý tự nhiên của trời đất.” Thư
Nhàn nhướng mi.
“Cô trộm thân thể Thư Tĩnh, còn muốn sống sót?” Huyễn Dạ Thần Hành lạnh lẽo
nói.
“Hừ? Ai bảo Thư Tĩnh quá yếu? Cũng không biết là người nào nhân cách phân
liệt làm nó bị thương.” Thư Nhàn phản kích.
“Cô...” Huyễn Dạ Thần Hành thiếu chút nữa khống chế không được muốn bóp
chết cô.
“Các người rất ầm ỹ, ra ngoài hết đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Cô hạ lệnh trục
khách, mặt quay vào tường.
Huyễn Dạ Thần Hành tâm tình tồi tệ cơ hồ muốn giết người, anh phẫn nộ xoay
người ra khỏi phòng bệnh, lao ra ngoài câu lạc bộ linh lực, thống khổ ngã ngồi
ở cửa hiên trước cầu thang.
Vì sao là Thư Nhàn?
Ông trời! Vì sao người sống không phải Thư Tĩnh của anh?
Anh chôn mặt vào trong lòng bàn tay, nhìn bóng tối nuốt chửng anh...
Lệ từ khóe mắt Thư Tĩnh chảy xuống, mọi người đều đi rồi, cô đã sớm im lặng
rơi lệ đầy mặt, nhưng chuyện này liên quan đến an nguy của tất cả mọi người
trong cảnh mơ, cũng là ván cược cuối cùng giữa chị em các cô, bất luận như thế
nào cô cũng phải thắng, nếu không Thư Nhàn sẽ phá hư cửa nối liền giữa mộng
cùng thế giới thật, làm cho hai thế giới lẫn lộn vặn vẹo.

