Mệnh phượng hoàng (Tập 2) - Chương 29 phần 2

Ta kinh ngạc. Chuyện lớn như thế, sao hắn có thể quên được?

Ta biết hắn không muốn nói, liền biết điều không hỏi nữa, nằm xuống cạnh hắn. Hắn nằm một lát, lại quay sang ôm lấy ta, thì thầm: “Không biết tại sao, khi ôm nàng, trẫm thấy rất thoải mái.”

Ta sửng sốt, cười nói: “Vậy Hoàng thượng cứ ôm đi!”

Hắn phì cười, lại nói: “Trẫm sợ bị nghiện.”

Ta cười, lời hắn nói rất kỳ lạ, ta có phải thuốc độc đâu!

Thuốc…

Ta nhìn hắn nhưng hắn đã nhắm mắt lại. Nghĩ một lát, ta khẽ nói: “Hoàng thượng, thuốc ở Trữ Lương cung cũng rất đắng.”

Cảnh hắn uống thuốc tối nay dường như vẫn còn ở trước mắt ta, nghĩ tới lời hắn nói, mấy ngày nay đều phải tới Trữ Lương cung, muốn Diêu Thục phi hầu hạ hắn. Thật ra ta muốn hỏi, hắn tới Trữ Lương cung, cũng sẽ giống như hôm nay sao?

Song hắn chỉ trầm giọng “ừ” một tiếng rồi im lặng. Thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, ta suy nghĩ một lát, cuối cùng không nói gì nữa. Chỉ một lát sau, hơi thở của hắn đã đều đều, có lẽ hắn ngủ say rồi.

Nhìn gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc, ta chợt nhớ ra, lúc nãy còn nói với hắn việc đi săn mùa xuân không thích hợp, muốn hắn hủy bỏ. Kết quả là sau khi nghe hắn nói chuyện một hồi, ta lại ném luôn chuyện này ra khỏi đầu. Khẽ cắn môi, ta đúng là bị hắn làm cho không nhớ nổi thứ gì.

Chậm rãi tựa vào ngực hắn, khóe môi cong lên thành nụ cười, không biết bắt đầu từ lúc nào, ta cảm thấy lén lút bàn chính sự với hắn cũng trở thành một chuyện vui vẻ. Chuyện triều chính ta không quản tới, nhưng ta thích nghe hắn nói chuyện.

Ta thích nghe thấy hắn nói câu: “Đám lão thất phu kia”, nghĩ lại thấy không kìm nổi mà muốn cười thành tiếng, nhưng chỉ có thể bịt miệng sợ nếu phì cười thì không dừng lại được, sẽ làm hắn tỉnh giấc.

Tưởng tượng cảnh trên đại điện, hắn nghiêm túc nói muốn đi săn, rồi sau đó ôm chờ mong, đợi bên dưới có ai đứng ra phản đối, nhưng không ngờ, chẳng có ai phản đối. Tất cả đều là lời khen hắn thánh minh. Hắn ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng thì tức giận. Ta thật sự muốn nhìn thấy bộ dạng đó của hắn.

Sau khi đã hết cơn cười, ta lại miên man nhớ tới nghĩa muội của vị Hàn Vương kia. Không biết tại sao, từ trước tới nay ta chưa từng có thiện cảm với nữ tử của Bắc Tề. Có lẽ là vì Phất Hy.

Lại là Phất Hy…

Nàng ta là bóng ma giữa ta và Hạ Hầu Tử Khâm, ta thật sự rất ghét Phất Hy. Lúc ấy, trong khoảnh khắc nghe nói nàng ta đã chết, thậm chí ta còn cảm thấy may mắn. Nhưng giờ thì sao, nhiều lúc, ta hy vọng nàng ta vẫn chưa chết, chỉ cần nàng ta còn sống thì sẽ có thể phá vỡ được.

Vĩnh viễn không thể được. Dù giữa nàng ta và hắn có bao nhiêu lần mười sáu năm, ta bây giờ đều có đủ thời gian. Thế nhưng, không thể được. Nàng ta đã chết, thời gian tưởng nhớ là cả đời.

Ta chậm rãi nhắm mắt, nghe tiếng trái tim hắn đập, bình ổn, có tiết tấu. Hắn nói, ôm ta rất thoải mái, nhưng tại sao ta lại thấy hoảng hốt? Phải chăng yêu cầu của ta quá nhiều, thế nên mới không thỏa mãn?

Đột nhiên hắn khẽ “hừ” thành tiếng, ta có chút kinh ngạc, mở mắt nhìn hắn, song hắn vẫn chưa tỉnh.

Nhìn ra bên ngoài qua vai hắn. Ngoài khung cửa sổ, nhánh cây in lên cửa sổ thành những cái bóng loang lổ. Rất lâu, rất lâu sau ta mới lại nhắm mắt, rúc vào lòng hắn.

Giờ Mão hôm sau, Lý công công gọi hắn lên triều sớm, dường như hắn đã tỉnh từ lâu. Có tiếng cung tỳ bước vào đi giày giúp hắn, Lý công công cũng đi tới, hỏi nhỏ: “Hôm nay Hoàng thượng thấy thế nào?”

Ta lặng lẽ mở mắt, thấy hắn để Lý công công đỡ mình dậy, hỏi nhỏ: “Ngươi có chuyện gì?”

Lý công công vội nói: “Tối qua, cung tỳ của Hy Ninh cung tới nói, hôm nay Thái hậu muốn Hoàng thượng tan buổi triều sớm thì tới Hy Ninh cung. Thái hậu nói muốn thương lượng với Hoàng thượng về chuyện sinh nhật của người.”

Bóng người hắn khựng lại, lát sau mới nói: “Sao mẫu hậu phải thương lượng chuyện này với trẫm?”

“Chuyện này… nô tài không biết, nhưng… hôm qua nô tài lén đi hỏi thăm Vương đại nhân, ông ấy nói mấy ngày này Hoàng thượng phải nghỉ ngơi nhiều hơn, không nên mệt mỏi quá độ. Hay là lát nữa nô tài sẽ chuyển lời cho Thái hậu, nói người đang bận việc chính sự…”

“Tiểu Lý Tử, ngươi đúng là to gan!” Hắn hạ giọng quát. “Thái hậu là người ngươi có thể lừa gạt sao?”

“Hoàng thượng tha tội!” Lý công công vội quỳ sụp xuống.

Hắn liếc y một cái, mở miệng nói: “Đứng lên đi, lát nữa trẫm tan triều sẽ đi!”

Cuối cùng Lý công công không dám nói gì thêm, đành gật đầu.

Ta thấy có chút kỳ lạ, mấy ngày nay Thái hậu vẫn luôn tránh hắn, thậm chí hắn đích thân tới Hy Ninh cung, Thái hậu cũng không nói nhiều với hắn, vậy mà lần này lại chủ động sai người tới gọi hắn.

Thương lượng chuyện sinh nhật của hắn? Ha, chuyện này có người dưới làm rồi, đâu cần hắn phải bận tâm chứ?

Lần trước khi hắn sinh bệnh, ta chỉ nghĩ rằng Thái hậu nhượng bộ, nhưng hóa ra, bà vẫn muốn thương lượng lần nữa. Tuy ta không biết giữa họ rốt cuộc đã có chuyện gì nhưng cũng mơ hồ cảm thấy bất an.

Lại nằm thêm một lát nữa, ta mới ngồi dậy.

Triêu Thần bưng nước vào, nói với ta: “Nương nương, Ngọc Tiệp dư tới, đang đợi ở ngoài.”

Ta kinh ngạc, vội hỏi: “Tới lúc nào?”

Triêu Thần đáp: “Được một lúc rồi ạ!”

“Thế sao không vào bẩm báo?”

Nàng ta vội giải thích: “Nô tỳ muốn vào bẩm báo nhưng Ngọc Tiệp dư nói, nương nương vẫn còn ngủ, chúng nô tỳ đừng làm phiền.”

Ta ngẩn người một lát rồi mới sai nàng ta lui xuống: “Ngươi đi nói với Ngọc Tiệp dư, bản cung lập tức ra ngay.”

“Vâng!” Triêu Thần gật đầu rồi lui xuống.

Ta vội đứng dậy, rửa mặt xong rồi gọi cung tỳ vào hầu hạ.

Khi đi ra, thấy Ngọc Tiệp dư đang ngồi trong phòng khách thưởng trà, Vãn Lương đứng hầu ở bên cạnh. Mọi người thấy ta ra thì đều đứng dậy hành lễ. Ta bước lên đỡ nàng ta, nói: “Tỷ tỷ không cần đa lễ, chuyện hôm qua, bản cung còn chưa kịp cảm ơn tỷ.”

Nhắc tới chuyện hôm qua, nàng ta chỉ tủm tỉm cười, nói: “Nương nương phúc trạch vô biên, tần thiếp chỉ tới đó đúng lúc mà thôi!”

Cũng ngồi xuống, ta cười, đáp: “Cũng là nhờ cái đúng lúc đó của tỷ tỷ, hôm nay bản cung mới bình an vô sự mà ngồi đây.” Ngừng một lát, ta lại nói: “Sao hôm nay tỷ tỷ tới đây sớm vậy?”

Nàng ta nói nhỏ: “Tần thiếp vốn muốn tới thăm nương nương từ hôm qua, nhưng không biết Hoàng thượng cũng ở đây. Lại nghe nói hôm qua Cảnh Thái cung truyền thái y, tần thiếp liền nghĩ là nương nương không được khỏe nên Hoàng thượng mới vội tới. Hôm nay, thấy sắc mặt nương nương vẫn ổn, tần thiếp mới cảm thấy an tâm.”

Ta thoáng sững sờ, hôm qua truyền thái y vì Hạ Hầu Tử Khâm, không phải vì ta nhưng chuyện này, ta đương nhiên không thể nói với nàng ta, bèn cười, đáp: “Đúng vậy, hôm qua bản cung thấy không được khỏe, nhưng nghỉ ngơi một đêm thì không có gì đáng lo rồi.” Ngồi một lát, ta đứng dậy, nói: “Tỷ tỷ tới đây sớm như thế, vậy thì cùng tới Hy Ninh cung thỉnh an Thái hậu đi!”

Nghe thấy vậy, Vãn Lương đang đứng ở bên, định lên tiếng thì đã bị Ngọc Tiệp dư cướp lời: “Hóa ra nương nương vẫn chưa biết, Thái hậu nói hôm nay không cần tới thỉnh an người.”

“Thế sao?” Ta có chút kinh ngạc, xem ra vừa nãy ta còn ngủ, chúng cung tỳ vẫn chưa kịp nói với ta.

Nàng ta gật đầu, sắc mặt hơi trầm xuống, nói: “Thư Quý tần… À không!” Nàng ta lắc đầu. “Hôm nay Thư Quý tần bị ban chết, Thái hậu tin Phật, từ sáng sớm đã tới Hiên các.”

Hóa ra là thế!

Ta không kìm được, hỏi: “Hành hình lúc nào?”

“Đương nhiên là giờ Ngọ.”

Giờ Ngọ à, tính ra cũng chỉ còn hơn bốn canh giờ nữa. Ha, thật không ngờ Thư Quý tần lại chết như thế.

Ngọc Tiệp dư lại nói: “Nghe nói Thư Quý tần làm náo động Ngọc Thanh cung cả đêm qua, khóc lóc muốn cầu kiến Thái Hậu và Hoàng thượng, nàng ta còn nói, phải gặp Thục phi nương nương.”

Thư Quý tần có làm ầm ĩ hơn nữa cũng không được việc gì. Thái hậu và Diêu Thục phi đương nhiên sẽ không gặp nàng ta. Thế nhưng ta không biết, nếu đêm qua Hạ Hầu Tử Khâm biết chuyện này, liệu hắn có tới gặp Thư Quý tần lần cuối không?

“Nương nương sao thế?” Ngọc Tiệp dư thấy ta im lặng, bèn hạ giọng hỏi.

Ta chợt sực tỉnh, lắc đầu nói: “Không sao!”

Đúng lúc này Triêu Thần mang bữa sáng lên, ta bèn nói: “Tỷ tỷ đã dùng bữa sáng chưa? Nếu chưa thì cùng ăn với bản cung.”

Nàng ta cười, từ chối: “Tạ ơn nương nương, tần thiếp đã ăn rồi.”

Ta gật đầu, cũng không ép nàng ta. Ngọc Tiệp dư lại đứng dậy, nói: “Nếu nương nương không có việc gì, tần thiếp xin được cáo lui!”

Ta ngẩn người, cuối cùng không giữ nàng ta lại, chỉ nói: “Vãn Lương, tiễn Ngọc Tiệp dư về!”

“Vâng!” Vãn Lương vâng lời, nói: “Mời Ngọc tiểu chủ!”

Ngọc Tiệp dư lại hành lễ với ta rồi mới xoay người đi ra ngoài.

Chờ khi nàng ta đã đi, Phương Hàm mới bước tới, nói nhỏ: “Nương nương, người cho rằng Ngọc Tiệp dư tới Trữ Lương cung chậm một bước, thật sự là vừa khéo sao?”

Có phải vừa khéo hay không thì ta không biết, ta chỉ nhìn kết quả, nàng ấy vẫn chọn giúp ta. Đương nhiên, bất cứ chuyện gì ta cũng phải cẩn thận, thế nên có những chuyện, ta vẫn chưa nói cho nàng ta biết.

Ta không đáp nhưng dường như Phương Hàm vẫn còn chuyện muốn nói với ta. Ta đưa mắt nhìn nàng ta, nói: “Cô cô có chuyện gì thì cứ nói, còn phải giấu giếm trước mặt bản cung ư?”

“Nô tỳ không dám!” Nàng ta cúi đầu, đi tới ghé vào tai ta, nói nhỏ: “Nương nương, Tôn Nhuế đã chết rồi.”

Đầu ngón tay ta run lên, thái y Tôn Nhuế bị đuổi ra khỏi cung đã chết?

Ta trầm giọng hỏi: “Chết như thế nào?”

“Thắt cổ tự vẫn, còn để lại di thư.”

“Nói gì?”

“Nói mấy đời nhà họ Tôn đều làm thái y, nhưng ông ta lại bị cách chức, vĩnh viễn không được tuyển dụng, ông ta thấy hổ thẹn với liệt tổ liệt tông nhà họ Tôn, không còn mặt mũi nào để sống trên đời này nữa nên chọn cách tự vẫn.” Phương Hàm liếc nhìn ta, lại nói: “Trong cung có người điều tra, nói đúng là tự vẫn. Di thư ông ta để lại cũng là bút tích thật.”

Nàng ta muốn nói cho ta biết, Tôn Nhuế thật sự tự tìm tới cái chết. Có lẽ thế, nhưng chuyện lại xảy ra rất đúng lúc…

Ta không khỏi cảm thán, thủ pháp của Thiên Phi và Thiên Lục thật sự rất mau lẹ. Nhưng ta có một việc không hiểu, nếu đổi thái y, lại nói cái thai của Thiên Phi bình thường, vậy bọn họ còn che giấu làm gì chứ? Huống hồ, ta cũng sẽ không điều tra Tôn Nhuế ở ngoài cung.

Xem ra, ta thật sự nên học hỏi thủ đoạn của hai tỷ muội bọn họ, bằng không cũng không xảy ra chuyện Sơ Tuyết.

Ta dùng bữa sáng xong mới đứng dậy, bỗng thấy Tường Hòa đi vào, nói: “Nương nương, Tích tần ở bên ngoài xin cầu kiến.”

Ha, nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo tới ngay.

Ta đưa mắt nhìn Phương Hàm, trong mắt nàng ta cũng lộ vẻ kinh ngạc. Ta nói: “Để Tích tần vào đi!”

Chỉ một lát sau đã thấy Thiên Lục vịn tay Cúc Vận bước vào. Hai người hành lễ với ta.

Ta nói: “Hiếm khi Tích tần chịu tới chỗ của bản cung, hôm nay đúng là ngày tốt!”

Nàng ta cười, nói: “Hôm nay đương nhiên là ngày tốt, bằng không, sao tần thiếp dám tới chỗ nương nương!” Nói xong, nàng ta quay lại nói với Cúc Vận: “Ngươi cứ ra ngoài đợi, ta và nương nương nói chuyện một lát.”

Ta thực sự ngạc nhiên, nàng ta chủ động khiến ta không cho bọn họ lui ra cũng không được. Khẽ cười một tiếng, ta phất tay ra hiệu cho mọi người lui ra hết.

Rất nhanh sau đó, trong phòng chỉ còn lại ta và Thiên Lục.

Nàng ta điềm tĩnh đứng dậy, đi tới, cười nói: “Nương nương chắc đã biết chuyện của Tôn Nhuế?”

Ta lạnh lùng cười một tiếng, Phương Hàm vừa nói cho ta hay, nàng ta đã vội vàng tới đây rồi. Bình thản nhìn ta, ta lên tiếng: “Bản cung rất tò mò, ai mà nhẫn tâm như thế, tới một thái y bị cách chức mà cũng không an tâm, hóa ra là Tích Tần à?”

Nàng ta giật mình rồi lại cười, nói: “Nương nương nói gì thế, tần thiếp có động chạm gì tới ông ta đâu, chẳng qua vì ông ta không thể tận trung với Hoàng thượng, chịu sự cắn rứt lương tâm, nhất thời nghĩ quẩn nên mới làm chuyện ngu dại mà thôi!”

Hôm nay nàng ta thật sự rất đắc ý.

Ta nhìn Thiên Lục, nói thẳng: “Ngươi đương nhiên không cần đích thân ra tay. Tôn Nhuế là người có gia thất, cứ tùy tiện cho người tới uy hiếp, còn sợ ông ta không ngoan ngoãn viết di thư rồi chết sao?” Còn về người làm việc đó, e là người của Cố đại nhân rồi, dẫu sao bây giờ Thiên Lục đang ở trong cung, vẫn có nhiều điều bất tiện.

Cuối cùng, sắc mặt nàng ta cũng thoáng thay đổi nhưng chỉ trong nháy mắt lại trở về như cũ, mở miệng nói: “Nương nương là người thông minh, chẳng trách có thể xử lý chuyện của Thục phi gọn gàng như thế!”

Trong lòng ta bỗng lạnh đi, xem ra nàng ta vẫn cho rằng chuyện Diêu Thục phi sảy thai là do ta làm.

Ha, trước đây ta cũng nghi ngờ tỷ muội bọn họ, bởi lẽ không phải là do ta làm thì đương nhiên sẽ là đối phương. Song ta còn nhận ra là Thái hậu… Thiên Lục thì sao? Dựa vào đầu óc của nàng ta, hẳn không chỉ giới hạn ở ta mới đúng.

Nàng ta lại nói: “Điều khiến tần thiếp kinh ngạc chính là, nương nương lại nhân từ như thế. Phải biết, trên thế gian này, chỉ có người chết mới không nói chuyện được.” Ta kinh ngạc nhìn Thiên Lục, nàng ta lại nói: “Sau này nương nương nghĩ lại, thì muộn rồi.”

Nhìn Thiên Lục, ta nghiến răng hỏi: “Sơ Tuyết là người của ngươi?” Thiên Lục biết chiếc tua ngọc bội đó ở trong cung của ta nhưng không biết chuyện sau đó, nên chỉ nghĩ rằng lúc đầu ta tha mạng cho Sơ Tuyết, sau lại hối hận nên giết nàng ta. Mà tua ngọc bội ở trong cung của Thư Quý tần, đương nhiên cũng hợp lý, trở thành là ta giáng họa. Chẳng trách nàng ta lại không nghĩ tới Thái hậu.

Đúng vậy, nếu không có chuyện lư hương ở Trữ Lương cung, ta cũng sẽ không nghi ngờ bà.

Nhưng Thiên Lục chỉ cười mà không đáp, nói: “Lúc đầu tần thiếp còn sợ người giáng họa cho tỷ tỷ, nhưng không ngờ nương nương vẫn thông minh, biết chuyện này nếu giáng họa cho Thư Quý tần sẽ hợp lý hơn nhiều so với tỷ muội chúng ta.”

Ta biết ý của Thiên Lục. Thư Quý tần là người thân cận nhất với Diêu Thục phi, khi Thái hậu đang cân nhắc tới nhà họ Thư, đương nhiên cũng sẽ nghĩ tới chuyện này.

Ta lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói: “Hôm nay Tích tần tới đây là để nói những lời vô bổ này với bản cung sao?”

Nàng ta cũng thu lại nụ cười, nói: “Đúng thế, một khi Thư Quý tần chết rồi, những chuyện này đương nhiên sẽ trở thành chuyện vô bổ. Hôm nay tần thiếp tới, đương nhiên là nói cho nương nương hay, người đụng vào Thục phi nhưng không thể đụng tới tỷ tỷ. Đứa trẻ của tỷ tỷ nhất định sẽ được hạ sinh, người chờ đó mà xem!”

Ta cười, đáp: “Nếu đã như thế, bản cung thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc Tôn Nhuế đã làm những gì cho các ngươi mà các ngươi phải diệt khẩu.”

Nàng ta kìm thấp giọng, nói: “Tôn thái y không làm gì cho tỷ tỷ, ông ta đã làm một chuyện vô cùng tốt cho thiên triều.”

Ta khẽ nhíu mày, câu nói này của Thiên Lục khiến ta thật sự không hiểu.

Nàng ta nói: “Hôm nay tần thiếp tới nói cho nương nương biết, nếu người muốn động vào tỷ tỷ, tần thiếp sẽ dốc toàn lực ngăn cản, dù có phải chết!”

Trong lòng ta kinh hãi rồi tự cười mỉa, nhìn đi, đây mới thực sự là tỷ muội tốt.

Lúc này, nghe thấy tiếng một người từ xa vọng tới: “Nương nương, Thư Quý tần xin người tới gặp nàng ta một lần!” Ngước lên nhìn thấy Tường Thụy. Có lẽ ta đã cho tất cả lui ra, y nhất thời không dám đi tới.

Ta vô cùng sửng sốt, tại sao Thư Quý tần đột nhiên muốn gặp ta?

Báo cáo nội dung xấu