Khế ước quân hôn (Quyển 2) - Chương 02 phần 1

Chương 2: Bà Xã À, Hiện Tại Anh Chỉ Yêu Em!

Cả người Mạc Sở Hàn chấn động, chẳng lẽ hắn
cùng Lâm Tuyết thật sự đã đến mức nước đổ khó thu hồi lại?

Lâm Tuyết chăm chú nhìn hắn, chua sót mà vén
môi: "Bếp sưởi trong mùa hè, chiếc dù đi mưa khi trời nắng, còn có … khi
tôi nản lòng thoái chí anh lại dâng tặng sự ân cần, những thứ này đều rất vô dụng!
"

Mạc Sở Hàn thấy từ đáy mắt cô hiện lên ưu
thương và oán hận, trong lòng khẽ động, hắn vẫn tiến thêm một bước ôm lấy Lâm
Tuyết, thân mật đùa giỡn: "Bếp sưởi có thể dùng để nấu nướng trong mùa hè,
dù che mưa có thể che nắng, em nản lòng thoái chí anh có thể ân cần nhiệt tình,
cảm hóa em lần nữa. Tuyết, đó không phải những thứ vô dụng!"

"Buông ra!" Lâm Tuyết khóc, dù trong
thời khắc đau khổ nhất, dù Mạc Sở Hàn ra tay tàn nhẫn vô tình cô cũng không chảy
một giọt nước mắt, hiện tại cô lại khóc."Tôi hận anh, vĩnh viễn không muốn
yêu anh lần nữa, buông ra!"

Thấy nước mắt và sự sợ hãi của Lâm Tuyết,
trong lòng Mạc Sở Hàn mừng như điên, Tuyết của hắn đã trở lại!

"Không buông, lần này chết cũng không
buông!" Giờ phút này, Mạc Sở Hàn cảm thấy dù có bảo hắn phải vứt bỏ toàn
bộ thế giới hắn cũng không quan tâm! Mạc Sở Hàn chỉ cần được ở chung với Lâm
Tuyết, chỉ cần Tuyết của hắn có thể yêu thương hắn, trở về trong ngực hắn lần nữa,
Hắn bằng lòng trả mọi giá!

Không biết sao, hai người bọn họ lại cùng hôn
nhau, nước mắt đan xen truyền tới miệng cảm giác mằn mặn, trong đó lộ ra một
tia ngọt ngào.

"Không, " Lâm Tuyết dựa vào tia lý
trí cuối cùng còn sót lại, tiếp tục giãy dụa muốn thoát ra, cô vẫn như cũ kháng
cự sự thân mật của Mạc Sở Hàn. "Tôi đã kết hôn!"

"Không đúng!" Mạc Sở Hàn điên cuồng
tiếp tục ôm cô, miệng hắn lẩm bẩm: "Người Lương Tuấn Đào yêu là Hoàng Y
Na, hiện tại nữ nhân hắn yêu đã trở lại! Tuyết, nếu em không chủ động rời khỏi
hắn, trong tương lai em sẽ bị vứt bỏ lần nữa!"

*

Lý Văn San cầm máy quay phim tầm xa đã ghi lại
toàn bộ mọi chuyện diễn ra giữa Lâm Tuyết và Mạc Sở Hàn, trên khuôn mặt trang
điểm tinh xảo lộ ra tia cười đắc ý."Lâm Tuyết, cô gả cho Lương Tuấn Đào lại
cùng Mạc Sở Hàn vấn vương không dứt, tôi muốn đem chuyện xấu này của cô cho Thư
Hoa xem để anh ấy thấy rõ được cô là loại nữ nhân nào!"

Sau khi Lý Văn San đính hôn cùng Vân Thư Hoa,
tuy anh ta săn sóc dịu dàng nhưng tâm tư phụ nữ vốn mẫn cảm, Lý Văn San biết
Vân Thư Hoa vẫn như trước kia, anh ta khó có thể hờ hững với Lâm Tuyết được. Cô
ta đã dùng đủ cách nhưng đều không thể khiến Vân Thư Hoa một lòng một dạ với
mình, từ đó Lý Văn San đam ra căm hận nữ nhân tên Lâm Tuyết vô cùng.

Hiện tại cơ hội bày ra trước mắt, cô ta nhất định
phải lột được cái mặt nạ giả vờ ngây thơ của Lâm Tuyết!

"Ô, Lý Đại tiểu thư, từ lúc nào chị lại
có hứng thú trốn ở đây chơi chụp ảnh thế?"

Không biết Thư Khả đi vào từ bao giờ. Khuôn mặt
xinh đẹp có chút tái nhợt, đôi mắt ẩn chứa một tia oán độc nhưng cô ta vẫn cười,
chẳng qua là nụ cười ẩn chứa xót xa.

Lý Văn San khinh thường liếc khuôn mặt trắng bệch
của Thư Khả một cái, căn bản cũng lười trả lời. Cô ta quay đầu, vừa tiếp tục
ghi lại hình ảnh của đôi nam nữ đang dây dưa không ngớt trong hoa viên kia vừa
hờ hững giễu cợt: "Cô rảnh rỗi thế sao? Nam nhân của mình đang cùng nữ
nhân khác ở cùng một chỗ khanh khanh ta ta, sao cô không tới thưởng cho bọn họ
mỗi người một cái tát lại chạy tới đây nói với tôi những lời vô nghĩa thiếu
dinh dưỡng như vậy làm gì? Chậc chậc, xem ra chỉ số thông mình của đàn bà bị bỏ
rơi khá thấp a."

Nghe những lời châm chọc nói móc của Lý Văn
San, trong lòng Thư Khả sâu thêm một tầng oán độc nhưng cô ta vẫn bình tĩnh,
không tranh cãi với Lý Văn San mà cười ngọt ngào, dùng giọng nói đặc biệt mềm mại
của mình: "Tôi đúng là nhàn rỗi, muốn bị nam nhân từ bỏ. Nhưng San tỷ cũng
đang vội vã sao? Chị trốn ở đây chơi trò chụp ảnh không phải cũng sợ bị đàn ông
bỏ rơi à? Ha ha, thực buồn cười, chị cho rằng chụp được cái này đưa cho Vân Thư
Hoa thì anh ta có thể hết hy vọng với Lâm Tuyết sao? Đây cũng đâu phải là cảnh
giường chiếu mãnh liệt, chị trông mong gì khi chụp mấy thứ này, ha ha, rốt cuộc
chị ngây thơ hay là ấu trĩ vậy?"

Lý Văn San bỏ máy quay xuống, cô ta quay người
trợn mắt chống nạnh nói: "Cái đồ lẳng lơ kia, cô không có việc gì nhàn rỗi
nên chạy tới đây đối đáp nhàm chán với tôi sao? Mở mắt chó của cô ra mà nhìn
cho rõ chỗ cô đang đứng là nhà ai. Dù sao Mạc Sở Hàn cũng không cần cô, còn ăn
nói không có chừng mực nữa tôi sẽ gọi cảnh vệ binh đuổi cô đi!"

"Chị dám sao?" Thư Khả cười khiêu
khích, "Đừng cậy mình là Đại tiểu thư Lý gia, đáng tiếc cái nhà này không
do chị định đoạt!"

Lý Văn San tức giận, khuôn mặt vặn vẹo một trận,
cô ta muốn thế nào lại không được thế ấy. Thư Khả nói rất đúng, đây là nhà của
Lý Ngạn Thành, mà Lý Ngạn Thành rất yêu quý Mạc Sở Hàn! Địa vị của Lý đại tiểu
thư ở nhà họ Lý so với Mạc Sở Hàn còn kém xa, điểm ấy mọi người đều biết cả.

Nhưng người kiêu ngạo như Lý Văn San đâu cam
tâm để Thư Khả chiếm thế thượng phong, cô ta không chút khách khí mà nói móc nữ
nhân đối diện: "Đắc ý gì chứ? Sắp bị bỏ rơi rồi còn dám phân cao thấp với
tôi. Xí! Chờ Mạc Sở Hàn cùng Lâm Tuyết quay về tốt đẹp như xưa, tôi chờ xem cô
còn mặt mũi nào mà dựa dẫm nhà chúng tôi nữa!"

"Sở Hàn sẽ không đá tôi, tôi cũng sẽ
không rời khỏi Lý gia. Trong tương lai, tôi sẽ là chủ mẫu nhà họ Lý, sao có thể
rời đi được?" Thư Khả từ từ đi đến trước máy quay phim, đôi nam nữ trong
khuôn hình vẫn dây dưa như cũ.

Có thể thấy, Lâm Tuyết đang giãy giụa kháng cự
và né tránh nhưng Mạc Sở Hàn cứ theo sát không chịu buông tay. Khuôn mặt tuấn
tú kiêu căng mê người không có chút rụt rè, cao quý nào chỉ có loại biểu cảm vô
lại quấn quýt si mê.

Nở nụ cười chán nản, Thư Khả lầm bầm một mình
: "Sở Hàn, anh thật là bạc tình. Chẳng lẽ anh đã quên, khi anh lâm vào
tình cảnh buồn chán nhất, khốn cùng, tứ cố vô thân, ai đã bầu bạn không rời với
anh? Anh đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ không tha thứ cho anh!"

"Tránh ra, cô cứ như một oán phụ đáng
ghét vậy!" Lý Văn San đẩy Thư Khả sang bên, tiếp tục quay phim.

Không ngờ Thư Khả thiếu chút nữa bị ngã sấp xuống,
cô ta vịn vào lan can, trong mắt lại tràn ra oán hận. Đều do Lâm Tuyết cả, nếu
Lâm Tuyết không mê hoặc Mạc Sở Hàn hại cô ta bị lạnh nhạt, Lý Văn San đã không
dám đối xử với cô ta như vậy.

Lần nữa đi qua Lý Văn San, Thư Khả vuốt vuốt
mái tóc dài có chút hỗn độn, cười nói: "Tôi có kế sách rút củi dưới đáy nồi
(1) rất hay, ngoài việc khiến Vân Thư Hoa chán ghét Lâm Tuyết còn có thể trực
tiếp hủy diệt cô ta, chị muốn nghe một chút không?"

Tuy ghét Thư Khả nhưng nghe nói có cách phá hoại
Lâm Tuyết, Lý Văn San đương nhiên cảm thấy hứng thú. Cô ta lập tức thu lại địch
ý cùng sự khinh miệt của mình, giả tạo cười cười hai tiếng: "Cô có ý kiến
hay thì mau nói ra nghe một chút coi, rõ ràng trừ bỏ được cô ta, đối với cả hai
chúng ta đều có lợi!"

Cho dù không muốn thấy Thư Khả nhưng để cô ta
làm nữ nhân của Mạc Sở Hàn so với Lâm Tuyết cũng tốt hơn. Nếu Lâm Tuyết thực sự
theo Mạc Sở Hàn, cả ngày ở tại Lý gia sẽ lúc ẩn lúc hiện trước mặt Vân Thư Hoa,
Thư Hoa kia sớm muộn gì cũng bị Lâm Tuyết câu hồn.

"Được! Nếu mục tiêu của chúng ta đều như
nhau, tất nhiên là chung kẻ thù! Cô nói tôi nghe coi..." Thư Khả ghé sát
tai Lý Văn San, thì thầm nói nhỏ một phen.

Một hồi lâu sau, tim Lý Văn San đập mạnh và loạn
nhịp, cô ta chần chờ hỏi: "Như vậy được không? Có thể gây ầm ĩ dẫn tới
chuyện không may không?"

"Chị sợ gì chứ? Ầm ĩ càng lớn càng tốt!
Lương Tuấn Đào cũng không phải hạng người dễ chọc, để hắn biết tiện nhân Lâm
Tuyết ăn trong bát còn ngóng trong nồi, dám chắc hắn sẽ không tha thú cho cô
ta. Hơn nữa, theo nguồn tin đáng tin cậy của tôi, Lương Tuấn Đào đã tìm được mối
tình đầu của mình, nói không chừng hắn đã sớm muốn nhân cơ hội nào đó mà đá
văng Lâm Tuyết khỏi bao hành lý. Đợi tới khi cô ta thân bại danh liệt hai bàn
tay trắng lần nữa sẽ dễ đối phó thôi!" Thư Khả nói xong mưu tính của mình
, toàn bộ kế hoạch đều tốt lắm. "Khi đó cho dù Sở Hàn còn theo đuổi muốn
Lâm Tuyết, cô ta cũng không đủ tư cách ngang hàng với chúng ta, nhiều lắm cũng
chỉ có thể trở thành tình nhân của anh ấy, không thể ngẩng mặt nhìn trời!"

"A!" Lý Văn San nhịn không được, hai
mắt quan sát tỉ mỉ Thư Khả, chế nhạo cô ta: "Ngay cả việc nam nhân của
mình nuôi dưỡng tình nhân cô cũng chấp nhận được, quá là hiền tuệ khoan
dung!"

"Không phải chị cũng thế sao, biết rõ
trong lòng Vân Thư Hoa còn muốn Lâm Tuyết, sao vẫn giữ chặt không buông?"
Thư Khả vén vén tóc, cười lạnh: "Chúng ta chẳng qua là chó chê mèo lắm
lông thôi, cũng vậy cả."

Trong lòng Thư Khả vẫn đang suy nghĩ, chỉ cần
cô ta có thể để Lâm Tuyết tiếp tục ở lại bên cạnh Mạc Sở Hàn, cô ta sẽ có biện
pháp đối phó với Lâm Tuyết. Bằng thủ đoạn của mình và sự hiểu biết về Mạc Sở
Hàn, sớm muộn gì cũng có thể khiến Lâm Tuyết đến xương cốt cũng không còn!

"Hừ!" Lý Văn San bị Thư Khả chọc
trúng tâm sự, không khỏi phẫn nộ nhưng vẫn đồng ý với lời nói của cô ta. Chỉ có
tìm cách khiến Lâm Tuyết suy sụp, bọn họ mới có cơ hội chiếm hữu được toàn bộ
thân thể và linh hồn của nam nhân mình yêu."Cứ vậy đi, chúng ta hỗ bang hỗ
trợ, nhất định diệt trừ Lâm Tuyết!"

Hai người đang nhiệt tình thảo luận kế hoạch cụ
thể thì Vân Đóa đi tới. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy mờ mịt,
cô nhìn hai người phụ nữ khe khẽ nói nhỏ với nhau, lại nhìn đến chiếc máy quay
phim trên lan can, nghi hoặc không hiểu mà hỏi: "Các chị đang làm gì thế?"

Lương Tuấn Đào thản nhiên liếc mắt một cái, đối
với đồ vật bà tám này đưa cho hắn không có nhiều hứng thú lắm.

Lý Văn San lại niềm nở mở ra, nhiệt tình đưa tới
vị trí tốt nhất để Lương Tuấn Đào có thể xem rõ."Nhìn đi, hai người đang
thân thân thiết thiết kia kìa."

Hình ảnh trong máy quay cao cấp thực rõ nét,
trên màn ảnh hiện ra hình ảnh Lâm Tuyết và Mạc Sở Hàn ôm hôn nhau, nhìn ra được,
Lâm Tuyết vừa thoái thác vừa cự tuyệt, hai người lặp lại nhiều lần màn ôm ôm
hôn hôn, lại còn thường xuyên thì thầm nói nhỏ, hoàn toàn giống với mấy đôi
tình lữ đang giận dỗi nhau.

Lương Tuấn Đào trợn to mắt như không thể tin
cô gái trong máy quay chính là Lâm Tuyết. Hắn dứt khoát đoạt khỏi tay Lý Văn
San, dưới ánh mặt trời, hết lần này tới lần khác nghiên cứu thật kĩ càng.

Trên màn ảnh, Lâm Tuyết khóc, cô nồng nàn nhìn
Mạc Sở Hàn nói gì đó, tiếp theo Mạc Sở Hàn lại dựa sát vào cô, hai người cùng
ôm nhau lần nữa.

Kinh ngạc qua đi thì lửa giận ngút trời ập đến,
Lương Tuấn Đào lập tức vứt máy quay phim xuống đất, còn dẫm thêm một cước, chiếc
máy đáng thương nhất thời tan xương nát thịt tuyên cáo tuổi thọ đã hết.

"A, sao anh lại đạp vỡ máy quay của
tôi?" Lý Văn San mau chóng nhốn nháo, cuối cùng cô ta cảm thấy đúng như
Thư Khả dự kiến, may mà đã làm thêm nếu không những hình ảnh tư liệu trân quý
này cứ như vậy mà bị phá hủy hết."Anh bắt gian cũng cần chứng cứ chứ,
không có chứng cứ thì con tiện nhân Lâm Tuyết sao chịu thừa nhận?"

"Cút con mẹ cô đi!" Lương Tuấn Đào
giận dữ, tung một cước đá bay đống linh kiện vỡ vụn trên đất, mục tiêu nhắm tới
chính là Lý Văn San.

Lý Văn San không ngờ hắn sẽ đột ngột động thủ
với mình... Không phải, là đột nhiên động cước mới đúng, toàn bộ đống thiết bị
vỡ nát đều bắn lên người và đùi cô ta."A!" Lý Văn San ôm lấy chỗ đau
oa oa kêu loạn, tức giận dậm chân: "Lương Tuấn Đào, anh dám động tay đánh
tôi à!"

"Còn không cút ngay, tôi sẽ trực tiếp lấy
chân đá cô!" Nếu không giữ thói quen tốt không đánh nữ nhân, hiện tại nộ hỏa
công tâm, Lương Tuấn Đào rất muốn trực tiếp đá bay nữ nhân có cái miệng quạ đen
trước mặt."Biến!"

Lý Văn San bụm mặt khóc váng lên, vừa muốn
xoay người chạy đi liền nhìn thấy xe chuyên dụng của Lý Ngạn Thành đã trở về.
Cô ta lập tức tìm được nơi để khiếu nại ủy khuất của mình, thút thít nỉ non tố
cáo Lương Tuấn Đào: "Ba ba, ô ô... Lương Tuấn Đào thừa dịp ba không có ở
đây mang người tới quấy rối còn động thủ đánh con. Hắn cứ như vậy không coi ai
ra gì, không đặt ba trong mắt, ba nhất định phải dạy dỗ hắn thật tốt!"

Thấy con gái mình khóc sướt mướt, lại thấy
Lương Tuấn Đào dẫn theo bộ đội tinh nhuệ được trang bị đầy đủ súng ống đạn dượt
đang đối địch với bộ đội đặc chủng, Lý Ngạn Thành không nén được tức giận. Ông
ta dắt tay Lý Văn San bước đến trước mặt Lương Tuấn Đào, mắt hổ trợn lên, không
giận mà vẫn oai nghiêm quát hỏi: "Lương lão nhị, cậu định võ trang để tiếp
quản địa bàn của tôi sao?"

Lương Tuấn Đào cũng nén giận trong bụng, đối với
lão tướng quân này hắn vẫn kiêng nể ba phần nên chỉ phẫn nộ nói: "Họ lừa gạt
vợ tôi, ngay trong hoa viên nhà ông... ông nói xem tôi có muốn xông vào hay
không?"

"Hóa ra là vì đàn bà!" Lý Ngạn Thành
rất bực mình với sự lỗ mãng của Mạc Sở Hàn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,
mắng: "Các anh đúng là có tiền đồ quá!"

"Tôi mặc xác. Dù sao nữ nhân của tôi cũng
ở trong nhà ông, tôi sẽ vào tìm!" Tính nhẫn nại của Lương Tuấn Đào đã hết
sạch, cuối cùng hắn cũng lộ nguyên hình: " Mau bảo người của ông tránh ra,
nếu không cho dù tôi quen biết ông nhưng súng trong tay tôi không nhận ra ông
đâu!"

"Xú tiểu tử, dám tạo phản sao?" Lý
Ngạn Thành phẫn nộ, lửa giận bốc lên ngút trời, ông ta khiển trách Lương Tuấn
Đào: "Có bản lĩnh thì quật ngã tôi đi, bằng trang bị của cậu cứ gây ầm ĩ
tiếp quản bộ đội đặc chủng cho tôi coi. Chỉ cần Lý Ngạn Thành này còn đứng ở
đây ngày nào thì ở trước mặt tôi cậu phải ngoan ngoãn! Là rồng thì lượn quanh
cho lão tử, là hổ thì nằm im, lão tử không tin cậu dám làm phản!"

"Móa! " Lương Tuấn Đào phát hỏa, rõ
ràng trở mặt rút súng ra: "Lão bất tử, nể ông ba phần ông còn muốn đòi
thêm. Mau tránh ra, nếu không tôi sẽ nổ súng!"

Theo hành động của hắn, bộ đội dã chiến tinh
nhuệ phía sau cũng đồng loạt giương cao vũ khí, họng súng tối om hướng về phía
lão tướng quân Lý Ngạn Thành của bộ đội đặc chủng.

Toàn bộ chiến sĩ dã chiến quân đều sùng kính
Lương Tuấn Đào tới mức gần như rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma, đừng nói hắn
chĩa súng vào Lý Ngạn Thành, cho dù chĩa vào Chủ tịch Quân ủy, bọn họ cũng
không chùn bước, không chút do dự theo sát phía sau, coi hắn như Thiên Lôi chỉ
đâu đánh đó.

Lý Ngạn Thành cực kì tức giận, lập tức rút
súng, cả giận nói: "Xú tiểu tử, cậu thử nổ súng đi

Vũ khí của bộ đội đặc chủng đã sớm xuất ra,
lúc này họng súng rào rào nâng lên, chốt an toàn đã được mở hết.

Mắt thấy mồi dẫn lửa sắp bốc cháy, hai bên sẽ
lập tức nổ súng bắn nhau, đúng lúc này Mạc Sở Hàn xuất hiện.

Hắn thoạt nhìn rất đê điều, thần sắc bình thản
dường như không muốn tiếp tục đối địch. Nhìn hai bên đối chọi nhau hết sức căng
thẳng, Mạc Sở Hàn do dự một chút, hắn bước đến trước mặt Lý Ngạn Thành thấp giọng
nói gì đó. Chỉ thấy khuôn mặt già nua của Lý Ngạn Thành xanh mét, không nói lời
nào. Sau đó Mạc Sở Hàn xoay người, bước nhanh tới trước mặt Lương Tuấn Đào,
ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng không cười, nói: "Lương sư trưởng hạ
hỏa, có gì ghê gớm đâu. Không phải chỉ vì đàn bà sao? Quân tử không đoạt người
yêu của kẻ khác, tôi trả lại cho anh!"

Lương Tuấn Đào nghi ngờ nhìn Mạc Sở Hàn, thấy
khóe môi đối phương bị rách, trái tim hắn lộp bộp rơi xuống. Nghĩ đến cảnh vừa
xem trong máy quay, Lâm Tuyết cùng Mạc Sở Hàn ôm hôn mãnh liệt... Móa, cái con
quỷ nhỏ này, dám nóng nảy như vậy, cứ để cho hắn tóm được xem...

Không đợi Lương Tuấn Đào phát tác hết hung hãn
của mình, con quỷ nhỏ Lâm Tuyết kia đã đi ra. Ánh mắt hoài nghi của hắn chuyển
sang khuôn mặt thanh lệ tái nhợt, trái tim Lương Tuấn Đào không nhịn được nghẹn
lại ——khóe miệng Lâm Tuyết rõ ràng cũng có vết cắn, cùng Mạc Sở Hàn, một tả một
hữu vừa vặn ăn khớp!

Con mẹ nó chứ!

Lâm Tuyết đâu chú ý tới sắc mặt hung ác nham
hiểm đến dọa người của hắn, cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.

Bước nhanh đến cạnh Lương Tuấn Đào, trận thế
giương cung bạt kiếm trước mắt khiến Lâm Tuyết giật mình, cô kéo kéo áo hắn, nhỏ
giọng nói: "Chúng ta đi thôi!"

À, còn biết cùng hắn về nhà cơ đấy! Lương Tuấn
Đào nếu đã tìm được người cũng lười cùng Lý Ngạn Thành phân cao thấp. Hắn lập tức
chỉ vào Mạc Sở Hàn, nghiến răng thốt ra một câu tàn nhẫn: "Con mẹ nó chứ,
cậu chờ đấy, sớm muộn gì tôi cũng xử lý cậu!"

"Tôi sẽ chờ!" Mạc Sở Hàn ngược lại rất
ung dung, hơn nữa còn rộng lượng không so đo với Lương Tuấn Đào ác ngôn ác ngữ,
chỉ cười lạnh nói: "Xem xem anh có bao nhiêu bản lĩnh!"

Nếu không kiêng nể Lý Ngạn Thành, Lương Tuấn
Đào rất muốn chĩa hai khẩu súng vào Mạc Sở Hàn, bắn vài cái lỗ lên người hắn
cho đỡ tức. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, có thể không phí viên đạn nào mà đoạt
lại được Lâm Tuyết coi như không tệ, ầm ĩ lớn đối với ai cũng không có lợi.

Lương Tuấn Đào mạnh mẽ nuốt xuống ác khí, kéo
Lâm Tuyết xoay người đi về phía Land Rover quân dụng đỗ cách đó không xa.

Bộ đội dã chiến tinh nhuệ được huấn luyện có
bài bản yểm trợ cho Sư trưởng của bọn họ rút đi, không giây nào thả lỏng cảnh
giác, bưng súng lui lại.

Lên xe, cảnh vệ viên Tiểu Cao cầm lái, Lương
Tuấn Đào và Lâm Tuyết sóng vai ngồi ghế sau nhưng hắn không nhìn cô, chỉ châm
điếu thuốc, dựa vào cửa kính xe yên lặng hút.

Các chiến sĩ dã chiến quân còn lại cũng lưu
loát rời khỏi khu biệt thự của bộ đội đặc chủng một cách nhanh chóng, tăng tốc
trở về Sư đoàn 706.

Lâm Tuyết phát hiện ra Lương Tuấn Đào đang tức
giận, bởi khi người đàn ông này giận dữ thường thích im lặng. Cô cho rằng hắn
giận cô chưa được hắn cho phép đã lái xe tới Lý gia, Lâm Tuyết thấy Lương Tuấn
Đào nổi nóng cũng không muốn giải thích rõ, dứt khoát lựa chọn "im lặng là
vàng".

Một đường về nhà không nói chuyện, trong xe
khí áp rất thấp khiến Lâm Tuyết cảm thấy không biết có phải thời tiết đang biến
đổi hay không?

Đến Sư đoàn 706, sau khi xuống xe cô lập tức về
ký túc xá thay quân trang, thấy trời đã sâm sẩm tối, Lâm Tuyết liền cầm bộ đồ
ăn hướng phía quán cơm.

Kỳ thật, bình thường Lâm Tuyết đều cùng Lương
Tuấn Đào dùng cơm tại nhà ăn chuyên dụng đặc biệt cho quân nhân, lần này nhìn
người nào đó mang bộ dáng gió thổi mưa giông trước cơn bão, để an toàn... cách
xa hắn một chút vẫn là việc nên làm!

Vừa mới vào quán cơm cô liền bị một vị sĩ quan
ngăn lại, cúi chào Lâm Tuyết một cái, anh ta vội truyền đạt chỉ thị của thủ trưởng:
"Thiếu úy Lâm Tuyết, thủ trưởng bảo cô gấp rút tới nhà ăn ngay!"

Trong quân khu, mệnh lệnh của thượng cấp là
trên hết, căn bản không được phép mượn cớ hay bất cứ lý do gì để từ chối. Cho
nên dù biết rõ Lương Tuấn Đào kêu mình qua dùng bữa tối, cô cũng không thể cự
tuyệt, đành đánh tay chào theo nghi thức quân đội đáp lại sĩ quan kia:
"Rõ!" Bên trong nhà ăn chuyên dụng, các sĩ quan đang ngồi dùng cơm,
vài người ngồi một bàn, vừa uống rượu ăn cơm vừa nói chuyện phiếm tào lao.

Lương Tuấn Đào ngồi một mình góc, tuấn nhan âm
trầm, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo rét căm căm, bộ dáng lãnh khốc xa cách
ngàn dặm như người nhàn rỗi không bị những kẻ xung quanh quấy nhiễu.

Lâm Tuyết đi tới, ngồi xuống đối diện với hắn.
Cô tự biết mình đuối lý, cũng không rõ nên tìm đề tài gì để nói cùng Lương Tuấn
Đào đây, "Anh gọi em tới cùng ăn cơm à?"

Ngẩng mặt lên, Lương Tuấn Đào nheo mắt nhíu
nhíu lông mày bén nhọn, hắn thản nhiên nói, không nghe ra hỉ nộ nào trong đó:
"Đói bụng không? Anh sẽ đãi em món nướng mà em thích nhất."

Quả nhiên, chung quanh bàn ăn bày đầy món nướng
ngon miệng, đều là thứ Lâm Tuyết thích ăn, có cánh gà giòn tan được xếp thành
hàng, thịt dê xiên, nấm sấy... Toàn bộ đều nhuốm màu đỏ rực bóng bảy, bốc ra
hơi nóng nghi ngút, sắc hương đủ cả khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Lâm Tuyết vừa muốn vươn tay lấy liền bị một
bàn tay lớn giành trước ngăn lại, "Anh đút cho em ăn." Nam tử ân cần
đắc ý một cách khả nghi, hắn chọn cánh gà nướng, lại cố ý cho thêm nhiều bột ớt
( rất quan tâm ), sau khi nêm đủ gia vị, Lương Tuấn Đào tự tay đưa đến bên miệng
Lâm Tuyết, dịu dàng nói: "Đến đây, há miệng nào."

Thịnh tình khó từ chối, Lâm Tuyết nghe lời hé
miệng ra, một giây đồng hồ tiếp theo, chân gà đưa đến bên miệng, cô nhất thời
kinh hãi nhảy dựng lên.

"A.. A!" Lâm Tuyết đau đến mức dậm
chân thật mạnh, bột ớt và muối gia vị đã dính vào khóe môi bị cắn rách, có thể
tưởng tượng được sẽ đau đớn cỡ nào!

"Sao rồi?" Lương Tuấn Đào tỏ vẻ vô tội
không hiểu, hắn đổi góc cánh gà đang cầm trong tay, chuyển sang chỗ bị chấm nhiều
gia vị nhất, đẩy đến phía môi bị thương của Lâm Tuyết lần nữa."Chỉ hơi
cay thôi mà, trẻ con đều thích ăn, sao em lại không chịu nổi thế?"

"A! Lương Tuấn Đào!" Lâm Tuyết đau
nhức không chịu nổi liền hung hăng đẩy cánh gà ra, đồng thời cô không ngừng vội
vã lấy khăn ướt lau lau lau khóe miệng."Anh..."

"Ông đây tự cho cô ăn, cô còn muốn thế
nào hả?" Lương Tuấn Đào cười như không cười, tinh mâu nheo lại hiện lên một
tia giận dữ."Không cảm kích phải không? Uổng công tôi nịnh bợ!"

Lâm Tuyết dám khẳng định người này cố ý, nên
khi hắn cầm lên một xấp to đồ nướng đưa tới gần lần nữa, cô không nhịn được nữa
quát to: "Tôi không ăn!"

"Phịch!" Lương Tuấn Đào hung hăng
ném đồ ăn xuống khay, các món nướng rơi đầy trên mặt bàn. Chén đĩa loong coong
va vào nhau, đũa rớt trên mặt đất.

Động tĩnh bên này quá lớn khiến những người
không muốn để ý cũng thấy khó khăn. Nhà ăn này vốn náo nhiệt rầm rĩ nhưng nhất
thời người người cùng nín thở yên lặng, họ lo sợ nghi ngờ nhìn sang, không biết
tại sao Lương sư trưởng luôn yêu chiều vợ đột nhiên lại giận dữ lớn như vậy.

"Không ăn mà đánh đổ, cô cho rằng ông đây
thích hầu hạ cô sao?" Lương Tuấn Đào lạnh lùng nhướng mày, nâng chân lên,
"Loảng xoảng!" Một tiếng vang thật lớn, bàn ăn bị hắn đá ngã lăn.

"Lách cách loảng xoảng!" Toàn bộ
chén đĩa, bát đũa trên bàn cơm đều bị quăng trên mặt đất tan xương nát thịt,
nhưng vị trí rơi được khống chế vừa vặn, không khiến Lâm Tuyết bị thương.

Lâm Tuyết đứng giữa một mớ bừa bãi, khuôn mặt
thanh lệ lãnh lẽo, cô trợn mắt nhìn Lương Tuấn Đào.

"Thủ trưởng, đừng!" Phùng Trường
Nghĩa đánh bạo đi tới, thử khuyên giải: "Hai người cãi nhau vài câu, đáng
để động thủ sao?"

"Tôi có động thủ không?" Nỗi giận bị
nghẹn trong lòng đều bị Lương Tuấn Đào hướng Phùng Trường Nghĩa phát ra, hắn
khàn giọng quát.

"Không phải." Phùng trường nghĩa lui
một bước, kiên trì ép ra nụ cười: "Là ngài động cước."

"Cút ngay! Con mẹ nó chứ, bớt nói vớ vẩn
đi, tất cả nên làm gì thì làm đi! Chuyện của tôi không cần các người quản!"
Lương Tuấn Đào gào rít trong cổ họng, sau đó xoay người rời đi.

Lần đầu tiên, Lương Tuấn Đào ở trước mặt mọi
người không cho cô chút thể diện nào khiến Lâm Tuyết hơi hơi lúng túng.

Thủ trưởng tức giận bỏ đi, những sĩ quan còn lại
cũng không dám tiếp tục ăn cơm, tốp năm tốp ba đồng loạt đứng dậy. Khi rời đi,
bọn họ còn nhìn trộm Lâm Tuyết một cái, trong lòng đoán đoán nguyên nhân.

Mọi người đều biết, xế chiều hôm nay Lương Tuấn
Đào huy động lực lượng, dẫn bộ đội tinh nhuệ tới nơi ở của Lý Ngạn Thành đoạt lại
Lâm Tuyết, hơn nữa còn liên quan tới con nuôi của Lý Ngạn Thành là Mạc Sở Hàn.
Tóm lại, đây là chuyện nam nữ tranh giành tình cảm với nhau. Thoạt nhìn, Lương
Tuấn Đào được bọn họ tôn sùng là chiến thần nhưng hắn cũng chỉ là một kẻ thế tục,
khi ăn dấm chua cũng không khác gì những nam tử bình thường.

Lâm Tuyết đứng ngây ngốc hồi lâu, cho tới khi
Lưu Bắc Thành đi tới, kéo tay cô nói: "Đừng đứng ngốc ở đây nữa, cần xin lỗi
thủ trưởng thì đi xin lỗi đi."

"Vì sao tôi phải xin lỗi?" Lâm Tuyết
khó lay chuyển được, cô chậm rãi cắn môi, giẫm lên đống đồ ăn vỡ vụn dưới chân
chuẩn bị rời đi.

"A, Lâm văn thư!" Cảnh vệ viên Tiểu
Cao vẫn luôn có thói quen gọi cô là Lâm văn thư, anh ta thân mật xúi Lâm Tuyết
một chiêu: "Tục ngữ nói vợ chồng đầu giường đánh nhau, cuối giường làm
hòa, đêm nay cô chủ động một chút, tôi cam đoan sáng mai, thủ trưởng lập tức hết
giận!"

Giận dữ trừng mắt nhìn Tiểu Cao một cái, Lâm
Tuyết không nói gì, cô xoay người rời đi.

*

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3