Khế ước quân hôn (Quyển 2) - Chương 16

Chương 16: Ông Chủ Sau Hậu Trường.

“Ầm!” Ông ta
hung hăng ném máy tính xuống sàn, dưới tác động của lực quá mạnh, chiếc
máy tính \lập tức chia xẻ, trở thành một đống linh kiện không đầy
đủ.

Lương Tuấn
Đào giương cao đuôi mắt, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, may mắn đây chỉ
là máy tính dự phòng thôi! “Lão tướng quân, bông làm gì vậy? Máy tính là do
quân bộ dùng quân phí mua về, ông ném vỡ thì khấu trừ vào tiền trợ cấp của mình
đi!”

Lý Ngạn
Thành như không nghe thấy lời Lương Tuấn Đào, ông ta thất cthểu bước vài bước đến
gần hắn, vươn ngón tay chỉ vào mặt đối phương, run rẩy nói một câu: “Tiểu tử… cậu
cút đi cho tôi!”

“…” Đây là
toàn bộ phản ứng của Lý Ngạn Thành sau khi xem xong văn bản ư? Lương Tuấn Đào
thật sự xúc động muốn chửi “con mẹ nó chứ”.

Lâm Tuyết sợ
chắn cùng Lý Ngạn Thành đánh nhau ngay tại chỗ, cô vội chắn giữa hai người,
nói: “Lý tướng quân, ông tỉnh táo chút! Giấu bệnh sợ thuốc không phải biện pháp
hay, nếu đã phát hiện ra chân tướng thực của sự việc thì nên dũng cảm đối mặt!
Kẻ mưu sát con ông ở ngay trong phòng bệnh, vì sao không bắt hắn tới xét hỏi
công khai?”

Sở dĩ cô cố
gắng khuyến khích Lương ceTuấn Đào đến tìm Lý Ngạn Thành cũng vì không đủ chứng
cứ. Chỉ bằng nhật kí vẫn chưa thể định tội cho Mạc ở Hàn, bởi nhật kí không chỉ
rõ là do hắn viết, ngoại trừ phần nhật kí ấy cũng không tìm được thêm chứng
cứ chính xác khác.

Dù gì văn bản
trên máy tính và văn bản viết tay cũng có sự khác biệt, nếu là nhật kí thực thể
thì tốt rồi, ít nhất còn có chữ viết làm chứng. Đột nhiên, Lâm Tuyết nhớ tới
quyển nhật kí đã tan thành tro ở Thu Cẩm Viên, lúc ấy… a Dien dan
nếu giữ lại, có lẽ còn khả năng tìm thấy chứng cứ hùng
hồn xác thực khác.

Quả nhiên,
tâm bệnh sờ không được! Lâm Tuyết có chết cũng không chịu đụng vào thứ kia, vậy
chứng tỏ cô chưa hoàn toàn từ bỏ được tình cảm với Mạc Sở Hàn, cô csợ thấy những
thứ ấy sẽ gợi lên mấy chuyện không nên nhớ, bèn lừa mình dối người,thuận tay
cho Thu Cẩm Viên một mồi lửa mà không biết bản thân đã phạm sai lầm, đánh mất
chứng cứ quan trọng nhất.

Lý Ngạn
Thành vốn không nghe lời Lâm Tuyết nói, ông ta lau nước mắt trên mặt, ngang ngược
phất tay xua đuổi: “Tôi không tin! Mấy thứ này còn chưa biết do ai viết ra, sao
mới như vậy cậu đã khẳng định là Sở Hàn viết? Có cchứng cứ gì không? Châm ngòi
ly gián, thật là thấp kém!”

Sau khi cố gắng
vượt qua sự đả kích và bi thống đến tận thấu tim, Lý Ngạn Thành nhanh chóng
khôi phục lý ftrí cứng như thép, quả thật tố chất tâm lý của vị lão tướng quân
này quá kiên cường, trong nháy mắt đã có thể phá hỏng lỗ hổng trí mạng.

Lương Tuấn
Đào tức lệch mũi, hắn chỉ vào Lý Ngạn Thành mắng: “Ông là lão hồ đồ vẫn bị quỷ
mê hoặc à? Con ông trên trời có linh thiêng đêm nay không thể không chạy tới
bóp chết ông!”

“Cút!” Lý Ngạn
Thành thẹn quá hóa giận, ông ta nói với cảnh vệ thân cận: “Đuổi ctên tiểu tử
không tôn trọng bề trên này đi! Tôi chưa dặn dò thì không được cho hắn tiến
vào!”

“Móa!” Đáy mắt
Lương Tuấn Đào băng lạnh, không giận cũng boai: “Ai dám động thủ?”

Những cảnh vệ
và sĩ quan cấp tá đều kính sợ Lương Tuấn Đào,không ai dám ra tay. Hàn Thụy Tông
bước lên trước một bước khuyên nhủ hắn: aa”Tạm thời xin Lương thủ trưởng trở về,
đợi Tướng quân bớt giận hẵng cùng ông bấy nói chuyện!”

“Ai
thèm nói chuyện với ông ta!” Lương Tuấn Đào cười lạnh khinh thường: e”Tôi
chỉ tới đánh tiếng dặn dò thôi, tránh để ông ta nhận giặc làm con cả ngày không
hay biết gì, đâu ngờ ông ta quá mê muội, sự thật ở ngay trước mặt lại không chịu
thừa nhận! Chuyện này ông ta có thể khoanh tay đứng nhìn, tôi thì cương
quyết quyết quản lý, không vì gì khác, chỉ vì đòi lại công bằng cho đại
ca tôi!”

Theo lý thuyết,
dù bên ngoài ầm ĩ gay gắt thế nào, cách âm của phòng bệnh đặc biệt cũng vô cùng
tốt, âm thanh ở đại sảnh không thể lọt vào phòng ngủ, nhưng không hiểu
sao Mạc Sở Hàn lại đẩy cửa bước vào.

Hắn ngủ đến
mức mơ mơ màng màng, khi thức dậy, mặc kệ Thư Khả khuyên can, hắn lập tức ra khỏi
phòng.

Đi vào sảnh
trà, thấy Lý Ngạn Thành đang cùng Lương Tuấn Đào náo nhiệt ầm ĩ, Mạc Sở Hàn giống
như có chút không hiểu lý do bọn họ cãi nhau là gì. a
Diendan Vòng qua hai người, chắn đi đến cạnh Lâm Tuyết.

Lâm Tuyết
theo bản năng lui về sau một bước, đáy mắt trong veo đầy cảnh giác, cô lãnh lẽo
quan sát người đàn ông trước mặt, cảm thấy đồng tử hắn tan rã như bệnh cũ tái
phát.

“Tiểu Tuyết,
” Mạc Sở Hàn lẩm bẩm nói thầm, đi nhanh lại bgần như bị mộng du “Đừng đi, đừng
rời bỏ anh!”

“Sở Hàn!”
Thư Khả nhanh chóng giữ chặt lấy hắn, dùng sức lay hắn, đồng thời nhắc nhở:
“Anh tỉnh lại đi! Có phải 0anh nói mê không? Bác sĩ, mau tới đây! Thần trí anh
ấy không tỉnh táo!”

“Tránh ra!”
Mạc Sở Hàn đẩy Thư Khả cứ không ngớt la fhét ầm ĩ bên tai, chắn ngoái đầu nhìn
về phía beLâm Tuyết lại cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, tầm mắt mơ hồ, không có
cách nào thấy rõ bóng dáng người trước mắt.”Tiểu Tuyết, em ở đâu?”

Lý Ngạn
Thành bước lại gần, thân hình cao lớn chắn đường đi của Mạc Sở Hàn, ông ta trầm
giọng quát: “Trở về phòng bệnh nằm đi!”

Lương Tuấn
Đào giật mình, hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi, dù vạch trần được
cái chết của Lý Huy có liên quan đến Mạc Sở Hàn, Lý Ngạn Thành vẫn yêu thương quan
tâm bđến gã kia như vậy. Diendan Chẳng lẽ ông ta đã bị hắn hạ
cổ ư? (bạn nào hay đọc ngôn tình chắc rõ về từ “hạ ecổ” cnày, mình chỉ hiểu nôm
na là dùng bùa chú gì đó). Diendan Sao lại không phân biệt nổi
thị phi đen trắng?

“Đừng cản
tôi!” Mạc Sở Hàn hung ác đẩy Lý Ngạn Thành, giọng nói tràn ngập sự hán ghét: “Đừng
giả vờ hiền lành trước mặt tôi, tôi không thích!”

“Rốt cuộc
con thích cái gì?” Lý Ngạn Thành thật sự không có cách nào khác, ông ta đè thấp
giọng, khẽ hỏi hắn: “Con thích Lâm Tuyết sao?”

Mạc Sở Hàn
yên lặng đứng lại, không nói chuyện nữa.

“Ngoan, mau
trở về nằm đi!” Lý Ngạn Thành tận tình khuyên nhủ hết nước hết cái, sau đó ghé
sát tai hắn, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được: “Ba sẽ nghĩ cách mang cô
ta đến cho con chơi đùa, ngoan ngoãn về phòng bệnh chờ đi!”

Sốt cao tấn
công tầm mắt, thính lực và khả năng tư duy của Mạc Sở Hàn, vậy mà lời Lý Ngạn
Thành tuy nhỏ nhưng từng chữ lại chui vào tai hắn, ghi tạc trong lòng.

Cuối cùng,
không tiếp tục bướng bỉnh nữa, hắn nhỏ giọng hỏi ông ta: “Ông giữ lời chứ?”

“Chắc chắn!”
Lý Ngạn Thành vừa kéo hắn hướng về phòng bệnh, vừa gào thét Thư Khả vẫn ngẩn
người bên cạnh: “Đứng ở đó làm gì? Còn không mau lại đây kéo người đàn ông của
cô vào trong!”

Lúc này Thư
Khả mới lấy lại tinh thần, cô ta hung hăng nhìn chòng học vào Lâm Tuyết một cái
rồi chạy tới cùng Lý Ngạn Thành khuyên nhủ Mạc Sở Hàn trở về phòng bệnh.

Mắt thấy ba
người kia đều biến mất, Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào nhìn nhau. Chuyện hôm nay
không ai có thể dự đoán được, nếu không phải tận mắt trông thấy thì đều
không thể tin nổi, Lý Ngạn Thành yêu thương Mạc Sở Hàn từ tận đáy lòng, choàn
toàn không phải giả vờ, quả thực so với con đẻ của mình còn yêu thương hơn.

“Chúng ta đi
thôi!” Nếu đã cùng Lý Ngạn Thành vạch trần mà không có lợi lộc gì thì đâu cần
tiếp tục ở đây lãng phí thời gian nữa. Diendan Lâm Tuyết đảo mắt
qua chiếc máy tính tan thành nhiều mảnh trên sàn nhà, đáy mắt trong veo hiện
lên tia nghi ngờ khó chiểu.

Lương Tuấn
Đào kéo tay cô, vừa cùng nhau sóng bước ra ngoài vừa thì thầm: “Sớm nói với em
không nên đến rồi, lãng phí thời gian vô ích!”

Lâm Tuyết
không đáp lời, cô vừa đi vừa trầm tư như đang suy nghĩ một vấn đề khó khăn. Đi
chưa được vài bước, rốt cục đã thông suốt, cô lặng lẽ kéo tay áo Lương Tuấn
Đào, thấp giọng nói: “Em nghi ngờ quan hệ giữa Mạc Sở Hàn và Lý Ngạn Thành
không phải quan hệ bình thường!”

Trước sự vô
lễ của Mạc Sở Hàn với con trai ruột của mình, thậm chí dù biết hắn hại chết
con mình Lý Ngạn Thành vẫn không trách tội tí nào, ông ta vẫn quan tâm chăm sóc
hắn, mặt này nhất định có ẩn tình! Trừ khi. Diendan.. một giả
thiết to gan lớn mật hiện ra, rất sống động!

Lương Tuấn
Đào cũng nghĩ tới, vì đó là điều duy nhất ccó thể khiến toàn bộ lý do không hợp
lý trở nên thuyết phục Mạc Sở Hàn cũng là con trai ruột của Lý Ngạn Thành!

Hai người bốn
mắt đối diện, đều hiểu được dý đối ephương liền gật đầu với nhau, quyết định trở
về quân bộ sẽ tiếp tục điều tra rõ vụ án này.

Vừa ra khỏi
sảnh trà đã bắt gặp Lý Văn San và Vân Thư Hoa sánh vai đi tới. a ©
Diendan Thấy Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào, bọn họ cũng có chút
ngoài ý muốn.

“Này, anh đến
gặp ba tôi à?” Lý Văn San gào to lên hỏi Lương Tuấn Đào.

Lương
Tuấn Đào hoàn toàn chẳng muốn nhìn đến cô ta, “Ai là này hả?”

“Hừ!” Lý Văn
San thấy đối phương tức giận, hừ lạnh một tiếng, hỏi những cảnh vệ kia:
“Ba tôi ở trong này sao?”

Một cảnh
vệ nhỏ giọng đáp lại: “Tướng quân ở trong phòng bệnh với Mạc thiếu!”

Lý Văn San vừa
nghe thấy liền tức giận, cô ta oán giận nói với Vân Thư Hoa: “Ba càng
ngày càng quá mức! Một mực không quan tâm chuyện trong nhà, cả ngày chỉ xoay
quanh Mạc Sở Hàn!”

Vân Thư Hoa
tiếp tục lặng im, chẳng bày tỏ gì với sự oán giận của Lý Văn San.

Tuy ở bên Lý
Văn San nhưng dánh mắt anh ta lại thường xuyên liếc về phía Lâm Tuyết, trong
đôi mắt đen dịu dàng hiện lên một tia rối rắm phức tạp.

Lâm Tuyết cố
gắng không nhìn anh ta, coi như không quen biết. Cô kéo Lương Tuấn Đào nhắc nhở
hắn: “Chúng ta đi thôi!”¬¬

Không ngờ
Vân baThư Hoa rút tay khỏi tay Lý Văn San, anh ta đi tới, đầu tiên là lễ phéo gật
đầu với Lương Tuấn Đào rồi không quan tâm đối phương có để ý hay không đã ân cần
hỏi thăm Lâm Tuyết: “Gần đây em khỏe không?”

Lâm Tuyết rũ
mắt, ậm ừ ừ hữ không muốn nói thêm gì nữa.

“Tuyết.” Vân
Thư Hoa bước nhanh tới một bước, trong đôi mắt đẹp hiện lên đau thương, “Em tin
vào sự ly gián của Thư Khả sao? Vì cái gì mà không để ý tới anh?”

“Không hề!”
Lâm Tuyết lắc đầu, cô nâng mắt thản nhiên nhìn anh ta, nói: “Em tin vào bản
thân mình!”

“…” Vân Thư
Hoa đầy dbụng lời muốn nói lại bị ánh mắt lạnh của Lâm Tuyết bóp chết,
anh ta nhất thời không biết nói gì cho đúng.

Lương Tuấn
Đào bước lên trước vài bước, hắn dùng thân hình cao lớn che chắn Lâm Tuyết, hai
tay bắt trước ngực, đáy mắt sáng tràn đầy khiêu khích và địch ý: “Vân đại thiếu,
tôi không thích người khác tùy tiện đến gần vợ tôi đâu!”

Vân Thư Hoa
khổ sở chẳng nói nên lời, anh ta không để ý tới lời cảnh cáo kia mà dịch sang một
bước, tiếp tục nói với Lâm Tuyết: “Tuyết, đừng hiểu lầm anh! Em biết Thư Khả là
hạng người gì, đừng trúng kế ly gián của cô ta! Nếu em tin vào bản thân mình
thì không nên nghi ngờ anh, anh toàn tâm toàn ý vì em, anh chưa bao giờ hãm hại
em cả!”

“Tiểu tử,
tai anh nhét đầy lông lừa à? Tôi đã nói không thích người khác đến gần vợ tôi rồi,
anh không mau tránh xa chứng tỏ sự trong sạch, còn dám gây án ngược à?”
Có lẽ sự can đảm của Vân Thư Hoa khiến Lương Tuấn Đào khá bất ngờ nên hắn
nhất thời nổi giận. Siết chặt tay thành nắm đấm, hắn liền vung vào người đàn
ông đối diện.

Vân Thư Hoa
bỗng chốc bị đánh, lảo đảo lui về sau vài bước, anh ta ôm ngực, khuôn mặt
tuấn tú trắng bệch như tờ giấy.

Lý Văn
San không bằng lòng, cô nàng vội đỡ lấy Vân Thư Hoa rồi chửi Lương Tuấn Đào ầm
ĩ: “Lương lão nhị, anh ăn phải thuốc điên sao? Ra tay với Thư Hoa làm
gì…”

“Trông coi
người đàn ông của cô cho tốt đi!” Khi Lương Tuấn Đào khó chịu, ai nợ cũng không
đổi, dù là Lý Văn San quen biết từ nhỏ cũng không được.
Hắn nhướng mày cảnh cáo: “Nếu hắn còn dám nấn ná với bà xã tôi, tôi sẽ đánh gãy
chân chó của hắn!”

“Ôi! Khẩu
khí lớn thật! Anh cho rằng người nhà họ Lý đều là người chết à? Lương lão nhị,
tôi cho anh biết, động đến một sợi tóc của Thư Hoa, Lý Văn San này là người đầu
tiên không tha cho anh!” Lý Văn San nhảy lại gần, chỉ tay vào mũi Lương Tuấn
Đào chưa tha: “Anh muốn động vào anh ấy, trước phải qua cửa là tôi đây, không
phải anh độc ác sao? Dám ra tay với tôi à?”

“Cắt, không
phải chưa chắc là xem thường! Cô biết tôi không đánh phụ nữ!” Lương Tuấn Đào lười
so đo với người đàn bà chanh chua này, hắn quát: da”Cút ngay, tôi muốn
cùng bà xã trở về!”

“Mau mang bà
xã bảo bối của anh cút đi, không có việc gì thì đừng chạy đến trước mặt chúng
tôi!” Lý Văn San vừa hận Lương Tuấn Đào cuồng vọng vô tình, vừa hận Vân Thư Hoa
biểu lộ tình ý miên man với Lâm Tuyết, cô ta đỏ mắt dùng đôi tay trắng như phấn
đập đập mấy cái vào ngực Vân Thư Hoa, khóc ròng: “Đều trách anh, hại em bị
Lương lão nhị ức hiếp!”

“Rất xin lỗi!”
Vân Thư Hoa cúi đầu nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được mà giữ lấy bóng hình xinh
đẹp của Lâm Tuyết, anh ta chỉ hy vọng cô dừng rời đi nhanh như vậy.

Lúc này, Lý
Ngạn Thành dàn xếp ổn thỏa cho Mạc Sở Hàn xong vừa lúc bước ra, nghe thấy đại sảnh
lộn xộn một hồi liền đi tới, thấy con gái khóc lóc làm mình làm mẩy với con rể,
Lương Tuấn Đào vẫn chưa đi, ông ta không nhịn được, khuôn mặt già nua sa sầm.

“Ba!” Lý Văn
San thấy cha đến, bèn chạy tới kéo kéo tay ông ta chất vấn: “Rốt cuộc ba bận việc
gì? Mấy ngày rồi con đều không thấy bóng dáng ba!”

“Tìm ba có
chuyện gì à?” Lý Ngạn Thành vỗ vỗ tay con gái, giọng nói có vẻ mềm mỏng c.

“Có thể có
chuyện gì nữa đây? Sinh nhật Thư Hoa sắp tới, con muốn tổ chức một sinh
nhật linh đình cho anh ấy, cần đích thân ba phê chuẩn đó!” Lý Văn San tuổi
không còn nhỏ, cô ta muốn cùng Vân Thư Hoa tu thành chính quả nhanh nhanh một
chút. “Còn nữa, con và Thư Hoa đã bàn bạc xong, sau khi kết thúc sinh nhật
chúng con định chọn ngày lành kết hôn! Muốn ngay tại tiệc sinh nhật anh dấy
tuyên bố ngày kết hôn, coi như cung cấp thông tin chính xác cho mọi người
luôn!”

“Tốt!” Tinh
thần Lý Ngạn Thành mệt mỏi, ông ta cũng không có ý kiến gì, liền nói với con
gái: a”Con xem xét rồi thu xếp là ổn, cần ba kí tên ở đâu cứ nói!”

Hóa ra sinh
nhật Vân Thư Hoa nhanh vậy đã đến! Lâm Tuyết bây giờ mới phát hiện ra bản than
mình lại quên mất sinh nhật canh ta. Bắt gặp ánh mắt hi vọng của Vân Thư Hoa,
cô rũ mắt xuống.

Thấy cô rõ
ràng trốn tránh cái nhìn của mình, đôi mắt đẹp ảm đạm một hồi, anh ta có cảm
giác khoảng cách giữa cô gái ấy và mình càng ngày càng xa.
Cái gì khiến cô ấy xa lánh mình nhỉ? Đôi mắt dịu dàng hướng vào người đàn
ông bên cạnh Lâm Tuyết rồi hiện lên một tia hận ý lạnh lẽo!

Lương Tuấn
Đào, tao nhất định sẽ có cách cướp lại Lâm Tuyết!

*

Thẩm Doanh
Doanh đi vào phòng bệnh của Hoàng Y Na, tuy nói nơi này canh gác nghiêm ngặt,
không cho phép Hoàng Y Na rời phòng nhưng Lương Tuấn Đào không hạ lệnh cấm người
ngoài đến thăm cô ta.

Là tiểu thư
quân môn quyền quý, Thẩm Doanh Doanh chắc chắn có rất nhiều đặc quyền, ví dụ
như lúc này đây có thể bước vào phòng bệnh đã bị giới nghiêm.

Hoàng Y Na
phối hợp trị liệu, tình hình có vẻ không tồi. Lúc này, cô ta đang đứng trước cửa
sổ sát đất quan sát phong cảnh bên dưới, nghe tiếng bước chân của Thẩm
Doanh Doanh, cô ta quay đầu lại, tràn đầy tươi cười, nói: 0″Thẩm tiểu thư
đã đến, mau ngồi đi!”

“Ô,
tinh thần có vẻ không tệ!” cThẩm Doanh Doanh liếc cô ta một cái, cao bquý
khoát tay trước ngực, nói: “Có chuyện gì cô mau nói đi, tôi rất bận!”

“Một mình
tôi đợi ở phòng bệnh thật sự rất buồn, muốn tìm ai đó đến trò chuyện.
Tạm thời Tuấn Đào đang hiểu lầm, cấm tôi đủ thứ, thực ra tôi rất muốn ra
ngoài một chút!” Hoàng Y Na than thở bước qua, bảo y tá trẻ rót chén nước ấm,
sau đó hỏi Thẩm Doanh Doanh: “Cô muốn uống gì?”

“Ai muốn uống
gì ở phòng bệnh cô chứ! Còn chưa biết bệnh cô có lây hay không đâu!” Thẩm Doanh
Doanh đầy mặt chán ghét, nếu không liên quan đến Lương Tuấn Đào, cô ta chẳng muốn
thấy người đàn bà này!

“Được rồi!”
Hoàng Y Na cũng không cố ép, cô ta ngồi xuống sô pha, thấy Thẩm Doanh Doanh
tràn đầy vẻ đề phòng, bèn thở dài yếu ớt, nói: “Cô thực sự không cần biến tôi
thành kẻ địch! Thật ra chúng ta đều chung tình địch là Lâm Tuyết! Cô ta mới là
người mà Tuấn Đào đặt trong tim!”

Những lời
này đã thành công rời đi địch dý của Thẩm Doanh Doanh, cô ta và Hoàng Y Na cùng
chung mối thù. “Lâm Tuyết kia chỉ là hồ ly tinh, sớm muộn gì cũng bị
Lương ca ca vứt bỏ! Lương ca ca không cần người đàn bà rách nát như vậy,
một ngày nào đó anh ấy sẽ hiểu, chỉ có tôi băng thanh ngọc khiết, xuất thân cao
quý mới là cô gái thực sự xứng đôi với anh ấy!”

Những lời
này cũng để bóng gió với Hoàng Na, cô ta không nên vọng tưởng, tranh
giành Lương Tuấn Đào với Thẩm Doanh Doanh này, bởi Hoàng Y Na không có thân phận
và tài sản như cô ta!

“Tôi biết! Kỳ
thật tôi vốn không mơ mộng gì, cô biết không, tôi chính là mối tình đầu của Tuấn
Đào, hiện giờ fanh ấy có vợ, tôi. .. cũng có người đàn ông mình
thích, cho nên…” Nói tới đây, Hoàng Y Na muốn nói lại thôi.

Nghe nói cô
ta thích người đàn ông khác, Thẩm Doanh Doanh cảm thấy rất hứng thú, liền
0anhân cơ hội hỏi: “Người đó là ai vậy?”

“Có nói cô
cũng không biết đâu!” Hoàng Y Na vẫy vẫy tay, nói: “Cô lại đây, tôi chỉ nói với
mình cô!”

Thẩm Doanh
Doanh thấy cô ta thần thần bí bí thì có hơi sợ hãi, nhưng cảm thấy đông
người canh gác nên phòng bệnh rất an toàn, bản thân cũng không cần kiêng kị gì,
cứ thế bước qua.

“Cho tôi mượn
di động dùng đi, tôi gọi điện cho người yêu tôi!” Hoàng Y Na nói.

“Cô cho tôi
là kẻ ngốc à? Cô là phạm nhân bị Lương ca ca giam lỏng, không thể liên lạc với
người bên ngoài!” Thẩm Doanh Doanh hiển nhiên không bị thuyết phục.

“Chị em tốt,
cô giúp tôi với. Tôi sẽ báo đáp cô!” Hoàng Y Na cúi xuống gần
tai Thẩm Doanh dDoanh, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ bảo người yêu mình giết Lâm Tuyết!
Dù sao giữa tôi với Tuấn Đào cũng không thành, khi đó cô chính là người phụ nữ
duy nhất có thể bầu bạn bên cạnh anh ấy!”

Thẩm Doanh
Doanh hơi động tâm nhưng còn chút không tin tưởng. Cô ta nghi
ngờ quan sát Hoàng Y Na, hỏi: “Người yêu cô là ai? Hắn có bản lĩnh
lớn như vậy sao?”

*

Vì Lý Ngạn
Thành không chịu phối hợp, chỉ dựa vào nhật kí trong máy tính, việc định tội
cho Mạc Sở Hàn liền trở nên khó khăn.

Sau khi Lâm
Tuyết và Lương Tuấn Đào trở về quân bộ, hai người tạm thời bỏ án tử này
xuống, phái thuộc hạ tinh nhuệ dựa vào manh mối nhật kí cung cấp mà đi điều tra
thu thập chứng cứ, sau đó bọn họ liên hệ với Bùi Hồng Hiên, mời dự hội nghị lần
nữa, bàn bạc hành động kế tiếp.

Bùi e1Hồng
Hiên 1nghe báo fcáo các 0mặt xong, 0ngẫm nghĩ 8bmột lúc alâu mới 5nói: “Tạm 0thời
để dvụ tai nạn 65xe cộ này c8xuống, trước 4fcứ thẩm dvấn Hoàng dY Na đã!”

Đúng vậy, hiện
tại Hoàng Y Na là nhân chứng quan trọng nhất, manh mối từ miệng cô ta so với
văn bản lưu trữ trong máy tính có giá trị hơn.

“Theo tin nhận
được từ bệnh viện, tình trạng thân thể Hoàng Y Na đã có chuyển biến tốt đẹp,
tinh thần cũng ổn định nhiều. Hiện tại muốn thẩm vấn hay không vẫn đợi ý kiến của
anh!” Lương Tuấn Đào cảm thấy bản thân mình và Hoàng Y Na có quan hệ đặc
biệt, chuyện thẩm vấn giao cho Bùi Hồng Hiên thực hiện vẫn thích hợp hơn, hắn
chờ nghe kết quả là được.

“Được!” Bùi
Hồng Hiên gật đầu, nói: “Vụ án chết này giao ho tôi phụ trách, cậu chuẩn bị
tháng sau đến Tam Giác Vàng hành động!”

Lương Tuấn
Đào nao nao, hỏi: “Tào Lão Thất vẫn kiểm soát cục diện Tam Giác Vàng chứ?”

“Đã khống
hế được đại bộ phận trên địa bàn Tam Giác Vàng, đủ cùng Hoắc gia địa vị ngang
nhau! Có muốn lật đổ Hoắc gia còn cần chúng ta tiếp viện và chỉ đạo! Cân nhắc
trước kia cậu làm giảm nhuệ khí của Hoắc gia tại biên giới, lần này các lão
lãnh đạo quân bộ quyết định để cậu đi phối hợp với Lão Thất hoàn thành nhiệm vụ
gian khổ này!” Bùi Hồng Hiên cực kì coi trọng Lương Tuấn Đào, ông tin rằng
không có chuyện gì mà người trẻ tuổi trước mắt không làm được!

Lâm Tuyết im
lặng lắng nghe, cô biết trong hành động lần này Lương Tuấn Đào sẽ mang mình
theo, cũng biết hành động lần này rất nguy hiểm.

Cô sẽ theo hắn
đến Tam Giác Vàng diệt trừ ổ độc hay tiếp tục ở lại thủ đô hoàn thành mục
tiêu đưa Mạc Sở Hàn vào ngục giam đây?

Bùi Hồng
Hiên như nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Tuyết, ông liền nói tiếp: “Căn cứ vào tin tức
mọi mặt, chứng tỏ rằng Mạc Sở Hàn và Hoắc Vân Phi có quan hệ không đơn giản. Hiện
nay chỉ thiếu chứng cứ chính xác, nếu Hoàng Y Na có thể cung cấp phương diện
này, có thể suy xét việc bắt Mạc Sở Hàn, đưa hắn đến quân bộ thẩm vấn.”

Nói cách
khác, chỉ cần có thể tìm kiếm lỗ hổng của Hoàng Y Na bên này, sự việc sẽ tốt
lên rất nhiều.

Trầm mặc một
chồi, Lâm Tuyết nói với Bùi Hồng Hiên: “Báo cáo Thủ trưởng, tôi còn chuyện quan
trọng muốn báo!”

“Nói đi!”
Bùi Hồng Hiên nhìn đồng hồ thụy Sĩ trên cổ tay, ông chuẩn bị phải rời đi.

“Trong lúc Mạc
Sở Hàn bắt cóc tôi, hắn từng đưa tôi tới một sòng bạc dưới lòng đất! Quy mô
sòng bạc kia rất lớn, bên trong chướng khí mù mịt, vừa cung cấp đồ dùng bài bạc,
sân bãi còn phục vụ tình dục! Tôi cảm thấy hẳn là nên nhanh chóng điều tra chỗ
đó, phá bỏ nơi tàng trữ dơ dáy ô nhiễm!” Khi Lâm Tuyết đi vào sòng bạc, trong
lòng đã thề nhất định sẽ tìm cách hạ nơi đó. Nhưng do quá bận rộn rối rắm với
dMạc Sở Hàn và những huyện khác, hiện tại cô mới tìm được cơ hội báo cáo tình
hình với cấp trên.

Nói xong những
lời này, cô phát hiện ra sắc mặt Bùi Hồng Hiên trở nên hơi kỳ quái, sắc mặt
Lương Tuấn Đào cũng quái lạ, hai người không ai nói gì.

“Sao thế?”
Lâm Tuyết cảm thấy sự khác thường, quan sát hai vị lãnh đạo cao cấp trước mắt,
hỏi: “Chẳng lẽ mặt này có chỗ không thể cho ai biết hay sao?”

Bùi Hồng
Hiên ngẫm nghĩ một chút, mới nói: “Được, tôi biết rồi!” Nói xong, bông ta đứng
dậy rời đi.

Lâm Tuyết
nhìn bóng dáng Bùi Hồng Hiên biến mất, mới hỏi Lương Tuấn Đào bên cạnh: “Xảy ra
chuyện gì thế? Em cảm thấy ông ấy như có chút mất hứng!”

Lương
Tuấn Đào cũng không biết nên giải thích với cô thế nào cho phải, hắn trầm ngâm
trong chốc lát mới nói: “Chuyện sòng bạc kia đừng quản!”

“Vì sao?”
Lâm Tuyết nhướng đôi mi thanh tú, rốt cục hơi hơi hiểu ra: “Có phải các anh
quen biết ông chủ sau hậu trường không?” Nói xong không thấy Lương Tuấn Đào trả
lời, cô liền cười lạnh nói: “Quả nhiên là quan lại bao che cho nhau, còn nói
cái gì mà nhân dân là con em bộ đội, các người thấy bản than mình xứng với
danh hiệu này sao?”

Lương Tuấn
Đào đành chịu, hắn bảo toàn bộ cảnh vệ binh trong phòng hội nghị ra ngoài rồi
nhỏ giọng nói: “Không những anh và Hồng Hiên quen biết ông chủ sau hậu trường,
thực ra em cũng quen đấy!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3