Tái kiến khuynh tâm - Chương 01
Chương 01
“Nương… Nương…”
Oa nhi nhà ai mà khóc đáng thương
như vậy?
“Nương… Nương…”
Thật đáng thương, là hài tử
bị lạc đường sao?
“Ô ô… Nương…”
Đừng khóc, oa nhi đừng khóc…
“Tiểu thư? Tiểu thư?”
[Chúc bạn đọc
sách vui vẻ tạiwww.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Mục Khuynh Tâm bởi vì âm
thanh kêu to mà hoảng hốt tỉnh lại, thấy nha hoàn Phúc Phúc vẻ mặt u sầu nhìn
mình thì mới phát hiện mình đang khóc.
Vì sao?
Sao lại khóc?
Sao lại khó nén cảm giác đau
đớn trong lòng?
Là vì cái gì?
Dĩ nhiên là giấc mơ vừa rồi
đã làm cho Mục Khuynh Tâm hoảng hốt.
Nàng vẫn biết mình là một
người bình tĩnh, lý trí, không phải là người xử lý theo cảm tính.
Cho dù trong mắt người khác,
ngoài trừ việc nàng là đệ nhất mỹ nhân của thành trấn, còn là vì từ nhỏ nàng đã
tài trí hơn người, hỗ trợ đắc lực cho phụ thân trong việc khuếch trương gia
nghiệp.
Thậm chí năm nàng mười hai
tuổi, phụ thân đã từng nói với nhiều người “Nữ nhi này… đáng tiếc lại là nữ
nhi, nếu không thì Mục gia ta đã có một thế hệ kiêu hùng, đem sự nghiệp phát dương
quang đại, thậm chí còn có thể được lưu vào sử sách, đáng tiếc lại là nữ oa nhi
a.”
Đó chính là nàng, Mục Khuynh
Tâm trong mắt người khác vừa có mỹ mạo động lòng người, lại có gia nghiệp khổng
lồ.
Năm nàng mười sáu tuổi thì
cha mẹ ngoài ý muốn đều qua đời, nàng cũng bắt đầu tiếp nhận việc cai quản gia
nghiệp.
Các thúc thúc như sài lang hổ
báo muốn chiếm đoạt gia sản nhưng nàng cũng có thể ổn định thế cục, giải quyết
hết thảy, nhìn nàng bề ngoài mềm mại như nước như nội tâm lại rất cương liệt,
nàng có thể bày mưu sử lế, không đánh mà thắng, thậm chí khi tất yếu cũng dùng
tới dung mạo tuyệt mỹ để chiếm ưu thế… tất cả cũng vì nàng muốn đạt được mục
đích.
Đó chính là bảo hộ tỷ tỷ, bảo
trụ gia sản mà cha mẹ để lại.
Từ năm mười sáu tuổi nàng đã
phải đảm đương trọng trách đó, cho nên đa sầu đa cảm tuyệt đối không phải là
tính cách của nàng.
Như vậy nước mắt và cảm giác
đau lòng kia là vì sao mà xuất hiện?
Một giấc mơ rất mơ hồ sao có
thể ảnh hưởng đến nàng tới mức đó?
Lý trí phân tích rất nhanh đã
phán đoán mọi việc không tầm thường, nhưng rốt cuộc nguyên nhân là thế nào?
“Tiểu thư?” Nhìn vẻ mặt ngưng
trọng của tiểu thư, Phúc Phúc muốn nói lại thôi.
“Không có việc gì.” Biết nha
hoàn lo lắng, Khuynh Tâm khoát tay ý bảo nàng đừng thương tâm, nhẹ giọng nói “Chỉ
là gặp ác mộng, không có chuyện gì.”
Phúc Phúc cũng rất muốn tin
lời nàng nhưng mà nếu là tiểu thư của ba năm trước đây, dù tiểu thư có nói mặt
trời mọc ở hướng tây thì nàng cũng tin.
Nhưng mà… vấn đề lại nằm ở
chỗ ba năm trước, khi tiểu thư mất tích…
Ba năm trước, vì tự hoa lâu ở
trấn kế bên kinh doanh không tốt, mà tiểu thư đang muốn mở thêm một chi nhánh
mới nên rất hứng thú, muốn xác nhập nó vào tự hoa lâu của Mục gia thế vốn đang
lên như mặt trời ban trưa.
Hơn nữa thị trấn bên cạnh còn
có một gian bố trang rất lớn, vừa vặn tiểu thư lại đang muốn tặng cho đại tiểu
thư một cái bố trang mới.
Vì thế tiểu thư quyết định tự
mình đến đó, vừa mua tự hoa lâu, vừa khảo sát bố trang, coi như là một hòn đá
ném chết hai con chim.
Kế hoạch rất hoàn thiện,
không ngờ khi đến chân núi thì bị một nhóm đạo tặc chặn đường, trong lúc hỗn
loạn, con ngựa kéo xe chở tiểu thư không khống chế được mà lồng lên, làm cho cả
người cả xe cùng rơi xuống sơn cốc.
Khi đó Phúc Phúc sợ tới mức
mất hồn, mà truy lùng bao lâu cũng không tìm thấy thi thể của tiểu thư càng làm
cho nàng thêm ăn năn, tự trách, vì sao người bị nạn không phải là nàng mà là
tiểu thư.
Thời gian cứ thế trôi qua,
một năm, hai năm, rồi đến ba năm…
Mục gia vì không có người chủ
trì, lại thêm các vị lão gia tranh giành quyền lực, đấu đá gay gắt làm cho sự
nghiệp kinh doanh tự hoa lâu ngày càng tụt dốc, thế lực cứ ngày càng giảm dần.
Phúc Phúc càng thêm tự trách
nhưng cách đây một tháng, tiểu thư một thân bố y xuất hiện cùng một phụ nhân
làm nghề giặt quần áo.
Theo lời phụ nhân đó thì ngày
đó nàng định ra ngoài đi giặt quần áo thuê thì nhìn thấy tiểu thư đang hôn mê
bất tỉnh liền cứu chữa cho nàng, sau khi tiểu thư tỉnh lại, nói ra lai lịch,
nàng mới biết mình đã cứu được một nhân vật nổi danh, liền lập tức mang tiểu
thư trở về.
Mục gia nhị tiểu thư xinh đẹp
diễm lệ, thông minh tài trí đã trở lại làm cho đại tiểu thư và cô gia mừng rỡ
vô cùng, lập tức quay về mà Phúc Phúc cũng nhịn không được sự xúc động khóc lóc
không ngừng.
Bình an trở lại, tiểu thư
thực sự đã bình an trở lại.
Nhưng… ba năm qua rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì?
Vì sao không lập tức quay về?
thậm chí cả một dòng tin tức cũng không có.
Không ai biết.
Bởi vì ngay cả nhân vật chính
cũng không biết.
Phúc Phúc chưa từng gặp phải
loại sự tình như vậy, nhưng mà đại phu do Thương thiếu gia mời tới, là ngự y
cáo lão hồi hương đã nói như vậy. Đại phu đã nói khi tiểu thư rơi xuống vì bị
kích thích thật lớn hoặc do va đập mà não bị tổn thương, làm ảnh hưởng tới trí
nhớ, cho nên có nhiều chuyện nàng đã quên, còn nói chỉ cần không ảnh hưởng đến
cuộc sống thì không có gì đáng ngại.
Như thế nào là không có gì
đáng ngại?
Một người đang yên đang lành
đột nhiên mất đi ba năm trí nhớ, trong khoảng thời gian đó chuyện gì đã phát
sinh cũng không nhớ được, đây chẳng phải là chuyện cổ quái sao?
Hơn nữa trong ba năm này cũng
không rõ hành tung thế nào, như vậy sao có thể nói là không trở ngại gì?
Đối với chuyện này Phúc Phúc
cảm thấy rất lo lắng.
Không chỉ là không nhớ gì
những chuyện đã xảy ra trong ba năm mất tích, mà mấy ngày đầu khi mới trở về,
trí nhớ của tiểu thư vẫn rất mơ hồ.
Mấy ngày đó, tiểu thư luôn
nghĩ đó là ngày mà tiểu thư chuẩn bị xuất phát đi Lân huyện như ba năm trước
đây, cho nên vừa mới tỉnh dậy là đã đòi xuất môn, liên tiếp vài ngày mới chậm
rãi đình chỉ hành vi kỳ quái đó.
Cho dù bây giờ nhìn như đã
khôi phục hoàn toàn nhưng việc tiểu thư không nhớ nổi những gì đã xảy ra trong
ba năm qua cũng làm Phúc Phúc cảm thấy bất an trong lòng.
Nàng không biết dùng ngôn từ
nào để diễn tả cảm giác trong lòng, rõ ràng là tiểu thư tài ba xinh đẹp của
nàng đã trở lại, còn mạnh khỏe an khang nhưng tại sao tiểu thư lại mất trí nhớ,
rốt cuộc tiểu thư của nàng đã trải qua những chuyện gì?
Có phải từng bị người khác
khi dễ hay không?
Hiện tại nhìn như bình
thường, nhưng liệu sau này trí nhớ có đột nhiên trở nên hỗn loạn không?
“Quan trọng là hiện tại!” Trong khi Phúc Phúc còn đang buồn rầu suy nghĩ
lung tung thì Mục Khuynh Tâm lại đột nhiên thốt ra câu này.
Chải đầu xong, đang tính gọi người mang điểm tâm lên, nghe tiểu thư nói
vậy, Phúc Phúc cảm thấy rất ngoài ý muốn lại mơ hồ
“Chuyện mất trí nhớ, có thể quan trọng mà cũng có thể không, mà hiện tại
điều quan trọng nhất là cần phải đứng dậy, nếu cứ u buồn vì chuyện này thì rất
lãng phí sức lực. “Rất khó khăn để Khuynh Tâm chủ động nhắc tới việc này.
Ngữ khí bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh, khuôn mặt mỹ lệ động lòng người càng
thêm rạng ngời, mà khí độ bình thản, thong dong càng làm cho người ta tin phục
hơn.
Mục Khuynh Tâm bình thản nói tiếp “Hiện tại Mục gia có thể nói là đang tuột
dốc không phanh, lung lay sắp đổ, so với việc suy nghĩ chuyện ta mất trí nhớ
thì tập trung tinh thần để vực dậy chuyện kinh doanh của Mục gia mới là chuyện
cần ưu tiên hàng đầu.”
Phúc Phúc gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
“Huống chi, ta đã trở về.” Khuynh Tâm bổ sung
Ngữ khí vững vàng, thái độ thong dong, đệ nhất mỹ nhân của Hoa thành phát
ra uy thế như bậc mẫu nghi thiên hạ càng thêm trầm ổn so với trước kia, Phúc
Phúc nhìn thấy, nhịn không được mà thất thần.
Khuynh Tâm nhìn nha hoàn trung thành, tận tâm như tỷ muội, thần sắc liền
thu liễm lại, ngữ khí cũng ôn hòa hơn “Quan trọng là ta đã trở về, vẫn bình an,
đây chính là điều quan trọng nhất, có đúng không?”
Nhìn vẻ mặt bình thản của chủ tử, lúc này tâm của Phúc Phúc mới hạ xuống,
mỉm cười, gật đầu “Ân.”
Đúng vậy, quan trọng là tiểu thư đã trở lại.
Nàng còn sống, bình an quay về, đây mới là chuyện quan trọng nhất a
Khuynh Tâm ổn định tâm tình của nha hoàn xong, lại xem như chưa từng có
chuyện gì xảy ra, tiếp tục phân phó “Kêu người chuẩn bị thức ăn cho ta.”
Phúc Phúc đang tính xoay người đi thì lại nghe nàng nói thêm “Mang đến
Nguyệt đình đi, thuận tiện truyền lời của ta, bảo hạ nhân để ý, khi nào Thương
thiếu gia tỉnh thì mới hắn cùng đến Nguyệt đình ăn sáng.”
“Dạ.” Phúc Phúc nhận mệnh rời đi.
Một ngày mới đang bắt đầu.
Từ khi người quyết sách vắng mặt thì Mục Kí vốn chế ngự toàn bộ giới tự hoa
đã không còn rầm rộ như ngày xưa, nhưng may mắn là thiếu vắng nữ chủ nhân thì
vẫn có Lãnh Chi Thương hỗ trợ quản lý cho nên vẫn duy trì được hoạt động cho
đến ngày nữ chủ nhân bình an trở về.
Đối với chuyện này, Mục Khuynh Tâm cảm kích từ đáy lòng.
Dù sao đối phương cũng không phải là kẻ rảnh rồi, ăn no không có chuyện gì
làm mà bản thân phải gánh rất nhiều chức trách, việc cần phải xử lý cũng không
phải ít, mặc kệ là vì nể mặt đại tẩu mà hỗ trợ cho nhà mẹ đẻ của nàng hay vì lý
do khác thì thực sự chuyện này vẫn phải cảm ơn hắn.
“Thương ca ca, cám ơn ngươi.” Khuynh Tâm lấy sữa đậu nành thay rượu, nhân
bữa điểm tâm này mà biểu đạt thành tâm cảm tạ với đệ đệ của tỷ phu.
Nam tử ngồi đối diện Mục Khuynh Tâm, tuy là sinh đôi nhưng thần thái lại
khác xa huynh trưởng của mình, bề ngoài không lạnh lùng cũng không phát ra hơi
thở làm người khác khó thân cận, ngược lại hắn còn có vẻ cởi mở, khôi hài, rất
dễ tiếp xúc.
Dung mạo giống nhau như đúc nhưng thần thái, tính cách lại hoàn toàn bất
đồng, lúc mới nhận thức, Mục Khuynh Tâm cũng rất bất ngờ nhưng nàng không có
nói cho ai biết.
Huống chi điều làm cho người ta ngạc nhiên bất ngờ không chỉ là cá tính
khác biệt mà điều làm cho người ta không thể tưởng tượng được người nhìn dễ
gần, vui vẻ như vậy lại là tổng đà chủ của Minh môn, môn phái thần bí nhất trên
giang hồ.
Minh môn, đề tài được yêu thích nhất, được bàn tán nhiều nhất khắp quá trà
tiểu lâu.
Truyền thuyết Minh môn am hiểu dùng độc, cho dù là độ dược độc nhất thiên
hạ hay tà môn cổ quái đến thế nào, bọn họ cũng có thể chế tạo được.
Truyền thuyết cũng nói rằng vì việc dùng độc không được quang minh chính
đại cho lắm, mà Minh môn cũng không giống các môn phái khác, công khai thu nhận
môn đồ, ngược lại còn làm việc rất thần bí mờ ám, nếu không có người chỉ dẫn
thì không ai có thể nói chính xác Minh môn tọa lạc ở nơi nào, mà những người
cầu dược phải dùng phương pháp đặc thù lắm mới có thể có được dược vật của Minh
môn.
Truyền thuyết.
Truyền thuyết về Minh môn rất nhiều, nhưng tất cả cũng chỉ là truyền
thuyết.
Bởi vì hoạt động thần bí cho nên trên giang hồ, ngoài trừ biết người của
Minh môn đa số họ Lãnh ra thì không biết thêm gì nữa.
Nhiều truyền thuyết như vậy, lại thêm dược vật của Minh môn chế tạo ra hoặc
là gây ra hậu quả nghiêm trọng khó thể cứu chữa hoặc là không có cách phá giải,
cho nên địa vị của Minh môn trên giang hồ rất đặc thù.
Địa vị đặc thù, làm việc lại thần bí khó lường, đương nhiên Minh môn trở
thành đề tài mấy người kể chuyện thích nhất, mà Mục Khuynh Tâm đối với nam tử
nhìn như hào sảng vô hại lại là người của một tổ chức thần bí nhất trong giang
hồ, còn đảm đương chức vị tổng đà chủ thì rất tò mò.
Thực sự là rất khó tin. Nhưng sau khi biết được bí mật của hắn thì Mục
Khuynh Tâm cũng rất nhanh tiếp nhận chuyện này.
Dù sao… tỷ phu ít nói ít cười của nàng còn được giang hồ tôn xưng là Độc
vương, thậm chí còn là môn chủ của Minh môn vậy thì đệ đệ của hắn đảm nhiệm
chức tổng đà chủ cũng không có gì lạ.
Mà sau khi biết chuyện thì
Mục Khuynh Tâm còn phát hiện ra…
Minh môn thần bí nhất giang
hồ thực ra thì phương thức hoạt động cũng rất đơn giản, hầu hết các dược vật,
độc vật đều do môn chủ kiêm Độc vương kiêm tỷ phu của nàng điều chế, cũng kiêm
luôn bào chế các loại giải dược.
Còn đệ đệ sinh đôi của hắn,
Lãnh Chi Thương thì đảm nhiệm chức tổng đà chủ, chuyên xử lý việc kinh doanh
cùng các sự vụ khác của tổ chức.
Trước khi xảy ra sự kiện mất
tích, Mục Khuynh Tâm mặc dù chỉ mới mười bảy tuổi, đang lúc tuổi xuân phơi phới
nhưng đã là đương gia chủ quản toàn bộ hệ thống tự hoa của Mục Kí trong cả
nước, cho nên nàng hoàn toàn hiểu được một người kinh doanh thì bận rộn thế
nào, cho nên nàng thực lòng cảm tạ hắn…
“Nếu không có ngươi hỗ trợ
quản lý thì Tâm nhi e là không có nhà để về.” Nàng nói
Đối với sự cảm kích của nàng,
Lãnh Chi Thương lại không hề để ý “Muội tử sao lại nói những lời khách sáo như
vậy, là chuyện nên làm.”
Mục Khuynh Tâm lắc đầu,
nghiêm mặt nói “Trên đời này không có chuyện gì là nên làm, huông chi thân là
tổng đà chủ của Minh môn, ngươi cũng rất nhiều việc, lại vì nể tình tỷ tỷ mà
giúp ta quản lý việc gia đình.”
“Đừng nói như vậy.” Lãnh Chi
Thương đã vội ngắt lời nàng “Đừng nói là ta còn thiếu ngươi một cái nhân tình,
mà Lãnh Chi Thương ta nhận thức muội tử như ngươi cũng không phải vì quan hệ
với tẩu tử”
Hai người có quan hệ với nhau
quả thật ban đầu là vì công việc, sau lại có mối quan hệ thông gia làm cho thân
càng thêm thân. Nhân duyên giữa người và người quả thật rất kỳ diệu
Dù lúc đầu là vì liên kết
trong chuyện làm ăn, nhưng thời gian qua đi, nhận thấy cách xử sự hay giải
quyết vấn đề của hai người đều giống nhau làm cho bọn họ dần dần thân thiết với
nhau hơn.
Quan hệ của bọn họ cứ khắng
khít dần theo thời gian, cho đến trước khi nàng mất tích một tháng, hai người
thậm chí còn nghĩ có nên chọn một ngày hoàng đạo, cùng nhau đốt hương thề
nguyện, cùng kết huynh muội.
“Lúc trước còn chưa có thời
gian để kết ước nhưng ta thực tình xem ngươi như muội muội.” Lãnh Chi Thương ngừng
lại như nghĩ tới gì đó rồi lại bổ sung “Đừng nói là khoản thời gian này ngươi
cũng quên luôn nha?”
Thấy hắn chần chừ, Mục Khuynh
Tâm mỉm cười “Nhớ rõ, nhớ rõ, Thương ca ca đầu tiên là vì quan hệ với tỷ tỷ cho
nên đối với ta cũng thành yêu ai yêu cả lối đi, chiếu cố có thêm, sau lại thấy
ta băng tuyết thông minh, mến mộ tài năng mà càng thêm thân thiết…Chuyện này
đương nhiên là gạt người, ha ha, thực ra thì Thương ca ca không có người để đả
thông các mối quan hệ làm ăn, nên muốn thông qua chuyện kết bái với Tâm nhi mà
làm cho việc làm ăn của ngươi được thuận lợi hơn.”
Lãnh Chi Thương bật cười.”
uy, uy, dám trêu chọc ta sao? Trước kia cũng không thấy ngươi so đo với ta như
vậy a.”
Nói tới chuyện làm ăn thì
trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Mục Khuynh Tâm lại hiện lên vẻ lo lắng,
than nhẹ nói “Hiện tại tình hình của Mục Kí kém như vậy, nếu muốn quay trở lại
như trước kia thì phải trông chờ vào vận khí, cũng không thể nói có quyết tâm
là làm được.”
Lãnh Chi Thương hớp một ngụm
cháo, chậm rãi nuốt xuống, cũng không tiếp lời nàng mà quay trở lại đề tài ban
đầu “Tóm lại, chuyện của muội tử chính là chuyện của ta, ngươi xảy ra chuyện,
ta nếu có thể giúp sẽ sẵn lòng, chuyện của tự hoa lâu lại thêm các trưởng bối
của ngươi muốn tranh quyền, ta không tiện ra mặt nhưng giúp ngươi quản lý nhà
cửa, chờ ngươi trở về thì ta vẫn có thể làm được, chuyện này không tính là cái
gì.”
Thấy hắn lãng tránh, Mục
Khuynh Tâm hiểu rõ.
Nàng biết hắn đã nắm được tin
tức gì đó, mà kết quả lại không như ý nhưng nàng cũng không vì vậy mà mất bình
tĩnh, chẳng những không thúc giục hắn mà còn bình thản uống canh.
Nhất thời, không ai lên
tiếng, cho đến khi Lãnh Chi Thương buông bát.
“Tiểu tẩu tử vẫn rất lo lắng
ngươi.” Hắn nói.
“Ta biết.” Mục Khuynh Tâm gật
gật đầu.
Từ khi nàng trở về, tỷ tỷ
liền cùng tỷ phu cũng quay về nhà, hai tỷ muội gặp nhau thì khóc lớn một hồi,
nhưng hai ngày trước hao người đã quay về lại Uyên Phong cốc, nghe nói là vì
chất nhi nhớ mẹ, nhưng có lẽ là do tỷ phu không quên được mấy lô đan dược của
hắn.
“Tiểu tẩu tử lo lắng không
chỉ là chuyện ngươi mất tích.” Lãnh Chi Thương biết nàng có nghe mà không hiểu.
“Ta biết.” Mục Khuynh Tâm lại
gật gật đầu, nói: “Chuyện mất trí nhớ, ta nghĩ hoài cũng không tìm ra nguyên
nhân, thực làm cho tỷ tỷ lo lắng.”
“Nàng không giống ngươi.” Lãnh
Chi Thương khách quan nói “Quản lý gia đình, sắp xếp việc buôn bán đối với
ngươi chỉ là phí một chút tâm tư, đối phó với các trưởng bối lòng tham không
đáy cùng với việc cân bằng các thế lực khắp nơi đối với ngươi mà nói cũng chỉ
là trò chơi, ta biết, chuyện càng khó khăn ngươi càng cảm thấy hứng thú, vì nó có
tính khiêu chiến đối với ngươi.”
Dừng một chút, Lãnh Chi
Thương lại nói: “Nhưng tiểu tẩu tử lại rất đơn giản, nàng cảm thấy việc bảo vệ
gia sản phụ thân đương nhiên là quan trọng nhưng tỷ muội các ngươi bình an mới
là điều trọng yếu nhất, cả hai người các ngươi đều sống vui vẻ, bình an, bảo
trụ huyết mạch của Mục gia mới là điều nàng quan tâm nhất.”
Nghe những gì Lãnh Chi Thương
nói, Mục Khuynh Tâm lâm vào trầm mặc
“Thương ca ca, ngươi cứ việc
nói thẳng đi.” Nàng thẳng thắng nói “Tình huống đã tới mức nào rồi? tự hoa lâu
của Mục Kí không thể cứu vãn được sao?”
Trí nhớ của Mục Khuynh Tâm
chỉ dừng lại ở việc trước khi xe ngựa bị lật, cho nên nàng rất nôn nóng muốn
biết những chuyện lớn nhỏ đã xảy ra trong ba năm qua, cho nên mới nhờ Lãnh Chi
Thương thu thập tin tức về hệ thống của Mục Kí ở các nơi cũng như các tin tức
có liên quan khác.
Nàng chờ đã hơn một tháng
nhưng cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý.
Ba năm, dù sao cũng là ba năm
…
Mấy thúc thúc đối với việc
kinh doanh tự hoa lâu vẫn như hổ rình mồi, nàng đã mất không ít công sức để cân
bằng sự tranh đấu của bọn họ, nếu một khí thế cân bằng bị phá vỡ thì không biết
kết quả sẽ xấu đến mức nào?
Huống chi là ba năm, ước
chừng khoảng thời gian này cũng đủ để bọn họ ra tay
Nghĩ đến…
Năm đó nàng tiếp nhận Mục Kí
từ tay cha, đến lúc này e là lành ít dữ nhiều
“Khác nghề như cách núi.” Lãnh
Chi Thương vẻ mặt thật có lỗi nói: “Chuyện làm ăn của tự hoa lâu ta không rành
lắm, hơn nữa ta là người ngoài nên cũng không tiện can thiệp vào việc tranh
giành gia sản trong gia tộc, cho nên trước khi những người này ra tay chiếm
đoạt tài sản của hai tỷ muội ngươi, ta chỉ có thể cố gắng hết sức, đem tổn thất
hạ đến mức thấp nhất.”
Giấu diếm gần một tháng, Lãnh
Chi Thương lúc này mới nói thẳng, mấy năm qua hắn lấy thân phận là tiểu thúc,
dựa vào ủy quyền của đại tẩu mà xử lý công việc, đem quyền kinh doanh tự hoa
lâu của Mục Kí ở các nơi rao bán cho những kẻ muốn cướp quyền kinh doanh của
Mục gia.
Mục Khuynh Tâm vẫn rất bình
tĩnh nghe hắn nói
“Cho nên… Thương ca ca từ đầu
đã biết việc kinh doanh tự hoa lâu của cha ta không có biện pháp quay trở lại
như lúc đầu, bởi vì những người này đã đổi tên, tự mình kinh doanh.” Nàng đưa
ra kết luận
Lãnh Chi Thương cam chịu.
“Cho nên bây giờ Thương ca ca
tính thế nào?” Mục Khuynh Tâm tò mò thỉnh giáo.
Nàng biết một tháng qua hắn
cũng không phải rảnh rỗi không có việc gì làm, nếu không thì tỷ phu và tỷ tỷ
quay về Uyên Phong cốc lâu vậy mới thấy hắn xuất hiện.
Dù sao cũng là người một nhà.
Tuy rằng không thực sự có
quan hệ huyết thống nhưng là thông gia, nói tóm lại vẫn là người một nhà.
Nếu không có lý do rất quan
trọng nào đó thì sao người một nhà không thể đoàn tụ, cùng nhau ăn một bữa cơm?
“Chuyện này, tẩu tử đã giao
trách nhiệm cho ta, mà đối với ngươi lại có quan hệ rất lớn.” Tuy rằng nhiệm vụ
không dễ dàng gì nhưng đảm nhiệm vai trò thuyết khách, Lãnh Chi Thương đành
phải cố hết sức.
“Nha?” Nghe hắn nói như vậy,
Mục Khuynh Tâm càng thêm tò mò.
“Lần này, ta luôn để ý khắp
nơi, tìm giúp cho ngươi một nơi ở thật tốt.” hắn lại giải thích tiếp “Không
phải là nơi này không thể ở mà vì muốn tốt cho ngươi, cho nên mới thay đổi hoàn
cảnh sống, ý của tiểu tẩu tử là từ nay về sau ngươi mai danh ẩn tích, sống một
cuộc sống bình an.”
Dù Khuynh Tâm băng tuyết
thông minh đến mức nào cũng bị những lời không đầu không đuôi của hắn làm cho
hồ đồ.
Việc này thực sự không tiện
mở miệng nhưng ai biểu Lãnh Chi Thương hắn chậm hơn người ta, cho nên phải làm
đệ đệ và tiểu thúc chứ. Cho nên dù khó mở miệng thế nào thì cũng phải nói
Lãnh Chi Thương miễn cưỡng
nói “Ngươi mang thai.”