Đừng Nhân Danh Tình Yêu - Chương 6 - Phần 1
Chương 6: Anh không phải là thuốc giải, anh là
thạch tín
Cuối tuần, Đồ Nhiễm và Chu Tiểu Toàn cùng đi dạo
phố. Đồ Nhiễm muốn mua mấy bộ quần áo bầu.
Đồ đắt thì không nỡ bỏ tiền, đồ rẻ thì không vừa
mắt, đều không vừa ý. Quay đi quay lại, không kìm chế được lại muốn đi xem đồ
em bé. Qua khu đồ nam ở tầng bốn, cô lại theo thói quen đưa mắt liếc qua quầy sơ
mi, cà vạt, bỗng thấy một bộ mùa đông nhãn hiệu châu Âu đang giảm giá. Cô không
thèm suy nghĩ, kéo luôn Chu Tiểu Toàn chen vào đám đông.
Một chiếc áo khoác lông vũ cổ đứng màu ghi sẫm
trông rất vừa mắt, bên cạnh cũng có người muốn mua, Đồ Nhiễm vội túm chặt không
buông, nhìn giá tiền: 2.999 đồng.
Đồ Nhiễm hỏi Chu Tiểu Toàn:
- Ba nghìn tệ giảm 35% thì là bao nhiêu? Mua ba
trăm tặng tám mươi... Mình còn có thể dùng chỗ tiền đó mua mấy bộ quần áo được
không?
Cô gái bán hàng liếc cô:
- Đây là giá sau khi đã giảm. Nhãn hàng này của bọn
em khi khuyến mãi không được tham dự các chương trình khác.
Đồ Nhiễm hoảng hồn, nhìn kĩ lại nhãn hiệu, quả
nhiên ở một góc khuất nẻo của cái mác giấy có một dòng chữ nhỏ xíu in một con
số bốn đơn vị khác.
Cô bán hàng hỏi:
- Người cao bao nhiêu? Béo hay gầy ạ?
Đồ Nhiễm nói:
- Cao 1m83, nặng 78 cân. - Cô lại nghĩ, dạo này anh
bị ốm, có lẽ sẽ gầy đi một ít.
Chu Tiểu Toàn cười:
- Nhớ kĩ thế.
Cô bán hàng nói:
- Mặc cỡ này vừa đẹp, to hơn tí nữa cũng lấy cỡ này
thôi, chị có mua không? Nếu mua thì để em gói lại.
Nhìn giá tiền mà lòng Đồ Nhiễm đau như cắt, do dự
chưa quyết, đáng ghét cái bà cô Chu Tiểu Toàn kia cứ đứng bên cạnh giục giã:
- Mua đi, mua đi, ông xã nhà cậu mặc vào chắc chắn
là đẹp lắm.
Cô bán hàng cũng nói:
- Đúng thế, đúng thế.
Đồ Nhiễm liếc cô ta.
Cô gái trẻ cười:
- Nghe số đo đã biết thân hình tiêu chuẩn rồi,
người đẹp mặc vào càng thêm đẹp.
Bất luận là kiểu dáng, chất lượng hay chất liệu của
chiếc áo này đều thuộc loại thượng hạng, Đồ Nhiễm cầm trên tay không nỡ bỏ
xuống, hơn nữa quần áo mùa đông của Lục Trình Vũ không nhiều, mấy bộ tốt một
chút đều mua trước khi ra nước ngoài. Bình thường anh vốn dĩ không chú ý đến
mấy chuyện này, về cơ bản đều là cô đưa gì thì anh mặc nấy, toàn bộ đều do một
tay cô sắp xếp.
Cô nghĩ một lát, cắn răng nói:
- Phiền cô gói lại giùm, quẹt thẻ.
Chu Tiểu Toàn nói:
- Người kết hôn rồi đúng là có khác, lúc nào cũng
nghĩ cho người khác trước rồi mới đến mình.
Đồ Nhiễm cũng cảm thấy ấm ức:
- Nhất thời kích động, đi tong nửa tháng lương.
Cô xách túi đồ, không còn tâm trạng đi dạo tiếp,
đắn đo mãi không biết có cần về căn nhà nhỏ xem tình hình thế nào không.
Mấy hôm nay thỉnh thoàng anh sẽ gọi điện cho cô, cả
hai chưa từng gặp nhau, cũng không biết bây giờ anh thế nào.
Đồ Nhiễm chào Chu Tiểu Toàn, sau đó chậm rãi đi về
phía nhà mình, đi qua siêu thị ở góc đường, cô lại vào mua đồ ăn. Vào tiểu khu,
cô ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa sổ khép chặt, rèm cửa cũng hạ xuống, nhất định
là không có ai ở nhà. Lòng cô thoáng nhẹ nhõm, nhưng lại có phần hụt hẫng.
Vừa bước vào nhà, cô lập tức muốn tăng xông vì bãi
chiến trường ngổn ngang trước mắt, nhất thời phiền muộn. Trong nhà khác xa hoàn
toàn so với lúc cô đi, người kia không biết đã bao lâu rồi không dọn dẹp nhà
cửa nữa.
Cô đặt đồ trong tay xuống, treo bộ đồ mới mua vào
trong tủ quần áo, rồi bắt đầu tất bật: giặt quần áo, hút bụi, thay ga gối, cắt
tỉa cây cối, thay nước cho bể cá. Chú cá kia vẫn còn sống, đúng là kì tích.
Trong bếp thì khá hơn một chút, không có dầu mỡ, lúc cô đi thế nào giờ vẫn thế,
ngoài một đống bát đĩa và li thuỷ tinh chất đống trong bồn rửa, và một đống mì
ăn liền, bánh mì chất trên bàn bếp.
Xong xuôi mọi việc, căn nhà như mang một bộ mặt
khác, nhưng người lại vô cùng mệt mỏi.
Hiện giờ cô đã mang thai được gần mười hai tuần,
người càng ngày càng dễ mệt mỏi hơn, hơi vận động một chút là thấy tim đập chân
run. May mà lần này đi khám thai được gặp một bác sĩ tốt, vừa kiên nhẫn lại vừa
có đạo đức nghề nghiệp, mấy lần kiểm tra tình hình đều ổn, khiến cô yên tâm
được phần nào.
Thấy đã quá trưa, cô muốn đi làm món gì ăn, vừa
xoay người lại thấy eo mỏi nhừ, bụng dưới hình như hơi trướng. Cô lại hơi căng
thẳng, vội ngồi lên sofa nghỉ ngơi. Một lúc sau thấy đỡ hơn, cô chầm chậm đứng
dậy đi rửa tay, vào bếp vứt hết mì ăn liền vào thùng rác, bắt đầu nhào bột, băm
nhân, gói sủi cảo.
Cô cố gắng gói nhiều một chút, dành phần cho bữa
trưa và bữa tối, phần còn lại cô đóng gói vào mấy cái túi nhựa đựng thực phẩm
rồi đặt vào ngăn đá tủ lạnh, tất bật đến tận hai, ba giờ chiều mới vội vàng hấp
tạm mấy cái sủi cảo để ăn. Cuối cùng, người ngựa tả tơi, nằm vật trên sofa,
thầm nghĩ dù sao vẫn còn sớm, sáu giờ anh mới tan làm, hay là mình ngủ một lát,
đến khoảng năm giờ về cũng chưa muộn.
Sau đó cô lại miên man nghĩ về nàng tiên ốc, chỉ là
một cô gái ngốc nghếch giúp chàng trai nghèo làm việc nhà, làm xong còn không
muốn ai biết, cuối cùng bị người ta tìm cách vạch trần, chàng trai mừng rỡ như
điên, cô gái thẹn thùng bối rối, người có tình rồi cũng thành thân thuộc, mọi
người đều vui. Câu chuyện bắt nguồn từ Sưu thần hậu kí[1],
kết cục nguyên bản vốn không có đoạn nam hoan nữ ái, mà là câu chuyện trong
sáng về lòng chăm chỉ và chí tiến thủ, chỉ tiếc đã bị hậu nhân biến tấu cho đạm
mùi tình ái.
[1] Phần tiếp theo của Sưu thần kí, đây là tác phẩm
tiêu biểu của thể loại tiểu thuyết chí quái cổ đại, chiếm vị trí trọng yếu
trong lịch sử văn học Trung Quốc.
Đồ Nhiễm vừa ngủ gật vừa nghĩ: Lần này nếu sinh con
gái, nhất định không cho nó tiếp xúc với mấy loại văn hóa đồi trụy này.
Bởi vì một là, đàn ông tuyệt đối không thể chiều
chuộng, hai là, tình yêu cũng không phải cứ hi sinh bản thân là sẽ được báo
đáp. Nếu anh ta không yêu bạn, cho dù có bị bạn làm cho cảm động cả ngàn vạn
lần cũng sẽ không yêu; nếu anh ta vừa không yêu bạn lại vừa muốn dùng hôn nhân
để báo đáp, vậy thì hoặc là do anh ta nhất thời đa cảm, hoặc là điều kiện của
anh ta quá tệ, ngoài bạn ra không còn sự lựa chọn nào khác.
Ba là, tình yêu và hôn nhân rõ ràng là hai chuyện
khác nhau.
Không biết là qua bao lâu, cô váng vất tỉnh dậy,
như ngủ mà cũng như không, nghe thấy có người đi vào nhà, tiếng chìa khóa đặt
lạch cạch lên bàn, tiếng bước chân vòng qua vòng lại, như thật lại như mơ. Một
lát sau, người cô được phủ một chiếc chăn mỏng, cô vô thức đưa tay ra sờ, quả
nhiên túm được một góc chăn, bèn giật mình tỉnh giấc.
Ngoài cửa sổ, ráng chiều rực rỡ.
Lục Trình Vũ đang đứng trước sofa cúi đầu nhìn cô,
sau lưng anh là những tia nắng chiều sót lại vẫn còn nguyên vẻ huy hoàng, anh
đứng trong ánh sáng nên cô không nhìn rõ được vẻ mặt anh. Tay anh cầm một cái
túi giấy màu da bò to bằng quyển sách, căng phồng, không biết bên trong đựng
gì.
Họ gần như đồng thanh lên tiếng, Lục Trình Vũ nói:
- Tỉnh rồi à? Ngủ mà chẳng chịu đắp chăn gì cả, cẩn
thận kẻo nhiễm lạnh.
Cô hỏi:
- Sao về sớm thế?
Anh nói:
- Không sớm, gần sáu giờ rồi.
Cô ngập ngừng một lát rồi hỏi anh:
- Bệnh cảm đỡ hơn chưa?
- Ừ, nằm nhà mấy hôm, hôm nay mới đi làm. - Anh
nghĩ một lát. - Vẫn còn hơi ho, đang định ngày mai tới thăm em.
Đồ Nhiễm ờ một tiếng, nhìn đồng hồ treo tường, nhìn
bầu trời bên ngoài cửa sổ, nhìn bể cá bằng sứ Thanh Hoa trên bàn, cuối cùng
nhìn thấy chiếc túi giấy da bò trên tay anh. Chiếc túi không cài nắp, món đồ
bên trong hơi nhô lên một góc, hình như là sổ sách, bìa cứng gì đó, ở mép thấp
thoáng hoa văn cầu kì, trang nhã. Cô liếc một cái rồi nói tiếp.
- Công việc bận quá thì không cần phải chạy đi chạy
lại, mệt mỏi tích lại dễ ốm lắm.
- Không phải, bị lây ở bệnh viện. Hay là em dọn về
đây? Nhưng ở đây xa chỗ làm của em quá, lái xe đi anh lại không yên tâm, cho
nên cứ để anh chạy đi chạy lại, cũng chỉ hơn nửa năm thôi. - Anh nhấc nhấc cái
túi trong tay, vừa nói vừa đi vào phòng ngủ, đặt chiếc túi lên tầng trên cùng
của giá sách.
Cô đứng dậy, lê dép vào phòng vệ sinh sửa sang lại
đầu tóc:
- Gọi điện là được rồi, không cần phải chạy cả hai
bên đâu. Anh sang đó, em lại phải nấu thêm một phần cơm.
Lục Trình Vũ cầm mấy bộ quần áo thay ra bước tới,
ngó vào nhìn thấy sủi cảo đã nấu xong xuôi đặt trên bàn bếp thì không đặt quần
áo xuống nữa mà bước tới, cầm đũa ăn mấy cái rồi hỏi cô:
- Em làm đấy à?
Cô nói:
- Còn một ít nữa trong ngăn đá tủ lạnh, sau này đi
làm về anh đun lên mà ăn, đừng ăn mì ăn liền mãi.
Lục Trình Vũ gật đầu, nhận xét:
- Nhân hơi nhạt, ít thịt nhiều rau, bánh sủi cảo
cũng bé hơn, nấu hơi kĩ...
Cô ngoảnh đầu nhìn anh:
- Anh ăn mấy cái rồi, em hạ độc trong ấy đấy, anh
mà cằn nhằn thêm một chữ nữa là chết tươi đấy.
Anh cười cười, vẫn ăn từng miếng to, không nói gì
nữa.
Đồ Nhiễm cầm túi ra mở cửa, thấy người ở phía sau
bước tới giữ tay cô lại:
- Đi đâu thế? Nói mấy câu mà đã giận rồi.
Cô nói:
- Em về nhà.
Anh cầm tay cô khẽ chạm bụng cô:
- Em hại anh nói nhiều chữ như thế, không sợ con
phải mồ côi từ trong bụng mẹ sao?
Đồ Nhiễm muốn đá anh một cái mà không được, lại
nghe thấy anh nói:
- Đừng đi mà!
Ba từ này khiến tim cô run rẩy từng hồi, cô ngước
mắt nhìn anh, nhưng muốn né tránh ánh mắt anh, cuối cùng đành nhìn vào sống
mũi.
Anh nói:
- Bố bảo tối nay chúng ta nhất định phải tới ăn
cơm, em đến đúng lúc lắm, nếu không anh lại phải qua đón em.
- Ờ. - Cô khẽ đẩy tay anh ra. - Anh còn phải đi tắm
mà? Vậy thì mau lên, em không muốn về muộn quá.
Ông Lục đặt một phòng VIP ở Lục Hợp Yến, hẹn sáu
rưỡi chiều.
Lục Trình Vũ rất thong dong, tắm rửa, cạo râu, thay
quần áo, trước lúc đi còn ăn thêm mấy cái sủi cảo, hai người rề rà đến gần bảy
giờ tối mới tới nơi. Lúc tới, chỉ có ông Lục, Tôn Huệ Quốc và Lục Trình Trình
ngồi trong căn phòng rộng rãi.
Ông già cười với Lục Trình Vũ:
- Cao giá quá nhỉ, bố đây muốn gọi con ra ăn cơm
còn phải đợi đói meo cả bụng.
Anh đáp:
- Đói thì ăn trước, đợi làm gì.
Bà Tôn Huệ Quốc cười híp mắt nhìn cậu cả nhà họ
Lục:
- Phải đợi chứ, phải đợi chứ, mọi người biết con
bận, cũng hiếm khi có cơ hội ngồi với nhau.
Bình thường, nếu Đồ Nhiễm đến nhà họ Lục một mình,
bà ta đâu có tử tế như vậy, mấy chuyện như ăn cơm hay tiếp đãi bà ta chưa bao
giờ thèm để ý, cùng lắm là gật đầu chào cô con dâu trên danh nghĩa một câu rồi
bỏ đi, nếu rảnh rỗi thì xỉa xói cô mấy câu. Đồ Nhiễm hoặc chán chả buồn để ý,
hoặc độp lại ngay, khiến bà ta tức tối nhảy dựng lên.
Bây giờ, bà ta lại tỏ ra khác hẳn lúc thường, nhìn
họ bằng vẻ mặt hiền hoà, nhã nhặn.
Thấy hai bên đều nể mặt nhau, hòa bình, tử tế, ông
Lục thầm vui trong lòng:
- Lát nữa Hiểu Bạch dẫn bạn nó đến, mọi người làm
quen một chút. Nghe nói anh chàng đó cũng khá lắm, làm IT, giờ lại đang học
tiến sĩ. Mấy đứa thanh niên bọn con chắc sẽ có nhiều chuyện để nói.
Lục Trình Trình và Đồ Nhiễm đưa mắt nhìn nhau, nghe
thấy ông Lục hỏi bà Tôn Huệ Quốc:
- Sao con bé vẫn chưa tới?
Bà ta vội nói:
- Bọn nó đi từ trường Hoa Công[2] tới,
chắc chắn phải muộn một chút.
[2] Tên gọi tắt của Trường Đại học Kĩ thuật Nam
Hoa, Quảng Châu, Trung Quốc.
Đang nói thì thấy nhân viên phục vụ đẩy cửa dẫn hai
người bước vào, người đi đầu đương nhiên là Tôn Hiểu Bạch, vẫn vẻ trải chuốt
của người có tiền, trang điểm cẩn thận, hiện đại. Nhìn con gái mà bà Tôn Huệ
Quốc cười không khép miệng lại được, càng ngắm càng yêu, vội kéo chiếc ghế bên
cạnh gọi cô ta tới ngồi.
Theo sau Tôn Hiểu Bạch là một người đàn ông trẻ,
cao gầy, trắng trẻo, cử chỉ nho nhã, hai người họ đứng cạnh nhau trông rất đẹp
đôi.
Nhìn thấy người đàn ông đó, Đồ Nhiễm lại bàng
hoàng, sửng sốt.
Tôn Hiểu Bạch kéo người đàn ông đó ra giới thiệu.
- Mẹ, chú Lục, đây là người con đã kể, Đồng Thụy An.
Đồng Thụy An ra dáng nhân tài, trông thật thà, đáng
tin cậy, riêng vẻ ngoài rất hợp ý các bậc phụ huynh, bà Tôn Huệ Quốc vừa nhìn
đã thấy vui trong lòng. Bà ta ngoảnh sang nhìn Lục Trình Vũ, có ý so sánh hai
người với nhau, thấy cả hai cùng ngang ngửa, nhất thời mặt mày rạng rỡ.
Đồng Thụy An ngồi xuống cạnh Tôn Hiểu Bạch, bên
trái là Lục Trình Vũ, đang ngẩng đầu định trò chuyện vài câu thì thấy ngay Đồ
Nhiễm ngồi cạnh.

