Tuyết rơi mùa hè - Chap 46 - 47

CHƯƠNG 47

Xung quanh toàn những khuôn mặt dữ dằn, tiếng
mắng c-hử-i tục tĩu vang bên tai một đứa bé 7 tuổi. con bé ngồi sát vào tường,
ánh mắt sợ hãi nhìn những người hàng xóm. Đôi mắt trẻ thơ non nớt vương nước,
nhưng chẳng ai còn để ý nữa. giây phút này, họ vẫn còn kiềm chế được để không lao
vào giết cô bé, đã là một may mắn lớn lắm rồi.

Hình như, mối lo toan về tiền bạc và sự tức giận
khi ba mẹ cô bé chết khi còn chưa trả được xong những mối nợ chồng chất, đã che
đi bản tính nhân đạo của con người. giờ đây tồn tại trước mắt của cô bé này chỉ
còn là những con quỷ khát máu.

"Biến đi nhanh lên con ranh! Còn ngồi đó
nữa à?" Một người nào đó kéo con bé dậy và đẩy nó ra ngoài.

Nó sợ, đứng dậy, loạng choạng chạy bán sống
bán chết khỏi con ngõ mà nó đã sống trong đó 7 năm đầu tiên của cuộc đời.

*Bộp*

Con bé mặt tái mét, ngước lên.

Một chị gái rất xinh, đang đứng nhìn nó lặng lẽ.
khuôn mặt chị ấy chẳng tỏ ra tức giận hay quan tâm đến nó, con bé sợ hãi lùi lại.

Tiếng người ch-ửi bới phía sau nhỏ dần.

Băng Hạ ngồi xuống, đưa tay lau nước mắt trên
mặt cô bé. Nó, là một cô bé rất xinh.

"Em tên gì?"

"Thu...Hương..." Hạ cảm nhận rõ con
bé đang run rẩy. giọng nói khản đặc.

"Em mấy tuổi?"

"Mẹ em nói... em...7 tuổi"

"Đừng sợ" Hạ nắm lấy bàn tay nhỏ xíu
nhưng lạnh ngắt của Thu Hương "Chị không làm hại em đâu. Ba mẹ em đâu rồi?"

"...Mất...mất rồi..." Con bé mếu
máo, nước mắt chảy dài.

"..."

Bỗng cảm thấy nhói lòng.

"Bố em đánh bạc...bị thua...nợ tiền người
ta nên bị người ta đánh chết...Mẹ em cũng nợ tiền...nên đi tự tử..."
Con bé òa khóc. Con phố bên ngoài đã tấp nập người, nhưng tiếng khóc của Thu
Hương vẫn len qua những tiếng còi xe mà làm thắt lòng Hạ.

"Họ hàng nhà em không còn ai sao?"

"Không...Xung quanh họ ghét nhà
em...nên đuổi em đi...em không biết đi đâu cả..." Tiếng khóc của cô bé
thảm thiết hơn.

Hóa ra, đối với những đứa trẻ mồ côi, cũng
phân biệt ra được một đứa bé may mắn nhất. Băng Hạ ngày ấy còn sung sướng hơn
nhiều với cô bé Thu Hương bây giờ. Vậy mà qua con mắt của cô bé 6 tuổi ấy, thế
giới như đã chẳng còn ai...

*Cộc cộc*

"Vào đi!"

"Ba!"

Trịnh Hùng ngước lên, Hạo Thiên đứng ngay sau
cánh cửa vừa được mở ra.

"Con không đi học à?"

"Con không. Còn ba không đến công
ty?"

"Ba mệt" Trịnh Hùng cúi mặt xuống tập
tài liệu trên bàn.

Hạo Thiên tiến đến bộ ghế sofa, ngồi xuống.
anh im lặng quan sát ba mình làm việc với đống giấy tờ lộn xộn.

"Có việc gì không?" Ba anh không ngước
lên, chiếc bút máy trên tay vẫn không ngừng chuyển động.

"Không"

Ông nhíu mày ngước lên "Con vào đây làm
gì?"

"Con thăm ba" Thiên nhún vai.

Trịnh Hùng cười khẩy "Thế à? Con đã bắt đầu
quan tâm đến ba từ khi nào thế?"

Thiên im lặng, đôi mắt xanh thoáng qua tia giễu
cợt.

"Ba! Ba có người quen nào tên là Gia Khiết
Bội không?"

Nét chữ ngưng lại đột ngột. "Sao con lại
hỏi thế?" Mắt Trịnh Hùng tối sầm.

"Vì con muốn biết" Thiên lại thản
nhiên nhún vai "Mẹ có quen người này không ạ?"

Trịnh Hùng nheo mắt cảnh giác, sống lưng ông
chạy dọc một luồng khí lạnh, cây bút trên tay bị ông siết mạnh. "Mẹ con
không quen"

"Vậy còn ba?"

"Có quen. Nhưng..."

"Nhưng...?" Thiên nhíu mày.

"Người đó đã mất từ lâu rồi. con hỏi làm
gì?"

"Tại sao lại mất thế ạ?" Đôi mắt
xanh của Hạo Thiên khẽ ánh lên thần thái kì dị. Đôi bàn tay đặt lên thành ghế nắm
chặt lại.

"Tai nạn máy bay" Trịnh Hùng điềm
nhiên lật đống hồ sơ lên, tiếng nói nhỏ gần như tan vào tiếng giấy sột soạt.

"Tai nạn máy bay" Cô cười "Em
nghĩ thế"

"Lâu chưa ạ?"

"Lâu rồi."

Ba...rốt cuộc ba là con người như thế nào? Con
thật...chưa bao giờ hiểu nổi ba cả.

Ba...thật không hề đơn giản...và cả quá khứ của
ba nữa.

Bước về phòng mình, Hạo Thiên tiến đến bên chiếc
bàn sách, lấy ra cuốn Tài chính ngân hàng hôm qua. Anh lật dở trang cuối, nét
bút của Trịnh Hùng vẫn nằm yên lặng như thách thức.

Rốt cuộc thì cái gọi là sự thật, nó là gì?

Anh cầm chiếc điện thoại lên, nhìn nó một hồi
lâu.

Ngón tay lia nhẹ trên màn hình cảm ứng.

"Thành Vũ, tớ có việc muốn nhờ cậu
đây..."

...

"Tội nghiệp con bé!"

Dì Bách Lan khẽ liếc nhìn Thu Hương đang ăn vội
vàng chiếc bánh trong phòng bếp, không màng đến những ánh mắt lạ lẫm của bọn trẻ
trong cô nhi viện. Cô Tú bên cạnh khẽ nhắc nhở Thu Hương ăn chậm thôi kẻo nghẹn,
nhưng dường như con bé chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng kêu réo của dạ dày.

"Vậy mà con đã nghĩ con là người bất hạnh
nhất"

Ánh mắt Hạ như phủ một lớp sương mỏng.

"Khi con người ta đau khổ quá, ai cũng
nghĩ mình là con người bất hạnh nhất. làm gì còn ai có thể bình tình để suy xét
xem mình còn hạnh phúc hơn nhiều người chứ." Dì Bách Lan khẽ cười "Huống
hồ hồi đó con còn quá nhỏ. để mà nói thì, nỗi đau đó cũng quá sức chịu đựng rồi"

"Ba mẹ con rất tài giỏi. họ ra đi vì một
vụ tai nạn. Nhưng Thu Hương, ba mẹ cô bé do nợ nần chồng chất, người thì bị
đánh chết, người thì tuyệt vọng quá nên tự tử. đối với Thu Hương, con vẫn còn
may mắn lắm. Cô bé đã bị khinh thường, chà đạp và hắt hủi..."

"Thế thì sao nào?" Bà Bách Lan đưa
tay vuốt má Hạ, xoay mặt cô về phía mình "Dù có bị quá khứ đau thương nhấn
chìm như thế nào thì chẳng phải bây giờ con vẫn đứng đây, khỏe mạnh và xinh đẹp
đó sao? Thu Hương sau này cũng sẽ như thế thôi"

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa"

Tiếng hét vang lên từ nhà bếp khiến bà Bách
Lan và cả Băng Hạ đều giật mình.

"Này, sao cậu lại cắn tớ thế?"

"Đồ bẩn thỉu xấu tính, bọn tớ đã làm gì cậu
hả?"

Bé Bí Ngô và bé Ngọc Anh bỗng dưng quát lên với
Thu Hương, vừa lúc Băng Hạ và bà Bách Lan bước đến.

Cô Tú khẽ nghiêm mặt dọa mấy đứa nhóc, quay ra
giải thích.

Thu Hương đánh rơi miếng trứng, định nhặt lên
ăn, nhưng Bí Ngô đã cản lại, cô bé được dạy là đồ ăn đánh rơi xuống rồi thì cần
rửa đi trước khi đưa vào miệng.

Và Thu Hương đã cắn Bí Ngô. Hạ nhìn con bé ngồi
thu lu trên ghế, ánh mắt xót xa cực độ.

Nó, giống như một cô bé hoang dã, nó tưởng Bí
Ngô giành giật đồ ăn của nó.

Nó, chắc có lẽ quá lạ lẫm với những con người
lần đầu gặp mặt, lý trí non nớt của nó đã mách bảo cần giương ra bức tường cảnh
giác mỏng manh.

Cô bé 7 tuổi này, cần lắm thật nhiều tình yêu
thương.

Hạ ngồi xuống, đưa tay vuốt tóc Thu Hương. Con
bé cúi gằm mặt xúc cơm, nước mắt rơi xuống bát cơm đã vơi...

Toàn bộ nhà bếp tĩnh lặng.

Hình như vừa có thêm một đốm lửa tình thương ấm
áp, được nhen nhóm dưới mái của cô nhi viện Thiên Sứ.

Úp chiếc bát cuối cùng lên giá, Băng Hạ tắt
vòi nước, với tay lấy chiếc khăn lau tay. Liếc qua đám trẻ đang ngủ trưa ngon
lành cùng một nụ cười dịu ngọt.

Chiếc điện thoại đặt trên bàn khẽ rung lên từng
hồi.

Dòng chữ "Hạo Thiên" nhấp nháy trên
màn hình, cô lia ngón tay tới nút nghe. 1 giây nào đó, nó có phảng phất sự do dự...

"Băng Hạ!"

"Gì anh?"

"Em đang ở đâu?"

"Em...cô nhi viện Thiên Sứ."

"Anh có chuyện muốn nói với em. ở yên đó
đợi anh."

Ngắt kết nối, chỉ còn lại tiếng "tút, tút"
vang vào trong tiềm thức. Hạ bỗng dưng cảm thấy "hẫng" và bất an.

Không rõ lý do.

Vậy cái thứ cô đi tìm suốt bao nhiêu năm qua,
rốt cuộc nó là cái gì?

2h chiều.

Tia nắng hiếm hoi xuyên qua đám mây xốp trắng
như kem bông, chiếu xuống chiếc xích đu trắng trước sân cô nhi viện. khẽ đưa
bàn tay ra hứng lấy những giọt nắng trong suốt và lặng nhìn nó xuyên qua kẽ
tay, trong đầu Băng Hạ bỗng dưng có những suy nghĩ kì lạ phảng phất.

Chỉ khi đánh mất một điều gì đó, người ta mới
thấy quý trọng và cần nó biết bao, dẫu rằng thứ đó trước kia mình có hắt hủi và
coi thường. Chỉ khi giông bão ập tới khiến con người ta kinh hoàng và sợ hãi,
thì họ mới biết quý trọng những ngày bình yên ít ỏi.

Hôm nay là một ngày nắng, bình yên.

Cô có nên quý trọng nó?

Bỗng dưng trong lòng dấy lên một cảm giác bất
an vô cùng.

*Bim...bim...*

Tiếng còi xe vang lên giữa buổi trưa yên tĩnh
khiến Băng Hạ giật mình. Cô nhìn ra ngoài cổng, nơi chiếc xe Porscher của Hạo
Thiên đã xuất hiện từ bao giờ.

Cánh cổng từ từ mở ra, Thiên cho xe tiến vào
sân cô nhi viện.

"Sao em lại đến đây? Đến mà còn không bảo
anh." Đóng cánh cửa xe lại, Thiên chau mày liếc Hạ.

Băng Hạ im lặng. cô nhìn anh, ánh nắng vàng
trong suốt soi vào đáy mắt long lanh.

"Anh nói...có chuyện gì muốn nói với
em?"

Nói dứt câu, cảm giác bất an lo lắng lại tràn
về trong lòng Băng Hạ. mặc dù chưa biết Hạo Thiên sẽ nói gì, nhưng cái cảm giác
đã và đang hiện hữu trong người cô này là thế nào đây?

"Vào trong được không?" Thiên nhìn
cô, ánh mắt anh chỉ một màu xanh phẳng lặng, cô không thể kiếm tìm bất cứ cái
gì ẩn giấu trong đó. Anh, khó nắm bắt hơn cô. Rất nhiều.

Cô không nói gì, theo anh vào trong.

...

"Anh uống gì?"

"Gì cũng được."

"Ở đây chỉ có sữa thôi." Cô lục tìm
trong tủ lạnh.

"Thế cho anh nước lọc đi"

Hạo Thiên thì đời nào uống sữa chứ. Cô mỉm cười,
rót một ly nước lọc và mang ra cho anh.

Đặt cốc nước xuống bàn, cô ngồi xuống đối diện
anh.

"Anh nói nhanh đi. Lát lũ trẻ tỉnh giấc sẽ
khó khăn đấy."

Anh nhìn cô. Ánh mắt như trống rỗng, nhưng lại
phảng phất sự xót xa vô bờ. Lo lắng, mệt mỏi, băn khoăn, miễn cưỡng. Hàng trăm
cảm xúc mơ hồ chồng chất trong đôi mắt xanh lục được ngụy trang bằng lớp vỏ điềm
tĩnh.

"Có chuyện gì?" Băng Hạ nghiêng đầu
nhìn anh, đôi môi hơi vẽ thành nụ cười. nhưng cảm giác bất an trong lòng ngày một
lớn, như chuẩn bị đè chặt lấy cô trong sự lo lắng và sợ hãi.

"Về ba mẹ em..." Anh nói khẽ.

*Thịch*

Tim trong lồng ngực cô như vừa nhói lên một
cái.

"Ba mẹ em...làm sao?"

"Ba mẹ em...mất rồi đúng không?"

"Vâng.." Cô gật nhẹ đầu, đôi mắt cảnh
giác.

"Năm đó em 6 tuổi?"

"Vâng."

"Em có chắc...họ bị tai nạn máy bay chứ?"

Tim cô rung lên từng hồi, nó đập thình thịch
như đang muốn nói một cái gì đó.

Nhớ lại nào...

"Bác Thiều! rốt cuộc ba mẹ cháu làm sao?
họ sao có thể mất nhanh như vậy? hôm nay là sinh nhật cháu cơ mà!"

Băng Hạ 6 tuổi, quỳ bên xác ba mẹ phủ một tấm
khăn trắng muốt, nước mắt đầm đìa loang lổ, gào khóc.

"Tai nạn máy bay..." Ông Thiều đưa
tay ôm lấy mặt, bờ vai run run "Là tai nạn máy bay cô chủ ạ..."

"Rõ ràng ba mẹ cháu nói dối. họ nói sẽ về
dự sinh nhật cháu, họ nói sẽ bay từ Pháp về đây trong tối nay, họ nói sẽ mua
quà sinh nhật cho cháu, họ nói sẽ cùng cháu cắt bánh sinh nhật như mọi năm. Rõ
ràng họ là những người hứa cuội!"

"Không đâu...cô chủ ơi..."

Nhiều tiếng khóc vang lên bên tai Hạ như một
bài đồng ca đưa tiễn linh hồn. Nhưng cô bé chẳng nghe thấy được gì, cũng chẳng
rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.

Chẳng thể rơi được nữa...

"Mọi người trong nhà đã nói với em như thế
mà!" Hạ nhìn anh thắc mắc, trong đầu ngổn ngang biết bao là suy nghĩ bề bộn
"Rõ ràng..."

"Anh đã nhờ một anh bạn của anh, đang làm
Công an. Nhờ anh ấy tìm xem hơn 10 năm trước có vụ tai nạn máy bay nào không. Nếu
là tai nạn máy bay, thì hẳn số người chết sẽ không ít, vì vậy chắc chắn sẽ có lại
lưu lại hồ sơ và danh sách những người tử nạn năm ấy. anh nhờ anh ta, tra giùm
xem, có tên ba mẹ em trong đó hay không." Giọng Hạo Thiên đều đều, mắt anh
vẫn dán vào biểu cảm trên mặt Băng Hạ.

"Rồi sao nữa?"

"Nhưng anh ta nói...10 năm trước...thậm
chí còn chẳng có vụ tai nạn máy bay nào cả..."

CHƯƠNG 48

*Choang!*

Khuôn mặt Băng Hạ trắng bệch, đôi mắt mở to.
Chiếc cốc uống nước rơi xuống đất, vỡ tung tóe.

"Anh nói cái gì?"

"Anh ấy nói..." Hạo Thiên kiên nhẫn
lặp lại "10 năm trước...không hề có vụ tai nạn máy bay nào hết."

"Thế...là thế nào? Tại sao lại như thế...?"
Băng Hạ thất thần, đôi mắt hoảng sợ đến đờ đẫn. môi cô run run, ánh mắt nhìn
anh như cầu cứu "Liệu có sự nhầm lẫn nào không?"

"Anh cũng đã nghĩ như em, nên đã nhờ anh ấy
kiểm tra những năm kế tiếp. nhưng từ quãng thời gian em 4 tuổi cho đến 9 tuổi,
không hề có vụ tai nạn máy bay nào cả. huống hồ, ba mẹ em mất khi em mới có 6
tuổi..."

Trái tim trong lồng ngực cô từ khi nào đã siết
lại thật mạnh, cô cảm thấy khó thở, một tay siết lấy ngực, tay còn lại bấu chặt
vào vạt áo khoác.

"Em không sao chứ?" Hạo Thiên vội ngồi
lại gần.

"Em không sao..." Cô lắc đầu
"Vậy ba mẹ em...họ chết vì cái gì...?"

"Anh không biết" Hạo Thiên lắc đầu,
ánh mắt anh đầy bất lực. "Một, là gia đình em có sự nhầm lẫn. hai là, họ cố
tình nói dối em...

Nhưng theo anh nghĩ, lý do cái chết thì không
thể nhầm lẫn được...

Vì vậy, có thể do em quá nhỏ, nên với lý do
nào đó, họ đã không nói sự thật với em."

"Không thể...không thể nào..."

Đôi mắt Băng Hạ mờ mịt, một tấm màn đen sụp xuống
mí mắt. trước mắt cô bây giờ là một không gian ảm đạm, trống rỗng và tối đen.

Vậy cái thứ cô đi tìm suốt bao nhiêu năm qua,
rốt cuộc nó là cái gì?

Giờ mới thấy mình thật nực cười biết bao. Tại
sao lại có thể tự nhủ rằng sẽ trả thù cho ba mẹ, sẽ tìm ra kẻ đã h-ã-m hại họ,
để rồi bây giờ mới biết, thậm chí sự thật về cái chết của họ bản thân cô cũng
không rõ.

Không có vụ tai nạn nào hết ư? Vậy thì rốt cuộc
cha mẹ cô tại sao lại chết?

Mịt mờ...tối tăm...sự thật sao cứ mãi xa vời.

Và rốt cuộc thì những con người kia, họ tại
sao lại lừa dối cô suốt bao nhiêu năm? Người cùng đã ra đi rồi, đã tắt thở rồi,
đã về với cát bụi rồi. Tại sao vẫn phủ cái tấm màn đen ấy lên cái sự thật mà
đáng ra nó chẳng cần phải giấu?

Tại sao?

Tại sao?

...

Tại sao?

"Em phải về, em nhất định phải về. em cần
hỏi ba em cho ra nhẽ!"

"Ba em?"

"Ba nuôi. Trước ông làm quản gia cho gia
đình em. Chính ông ấy đã nói với em ba mẹ em mất do tai nạn máy bay. Nếu như
ông ấy nói dối, em cần biết sự thật. em cần biết rốt cuộc ba mẹ em làm sao mà
chết!"

Băng Hạ đứng bật dậy khỏi chiếc ghế sofa, quay
người chạy ra khỏi phòng tiếp khách. Bóng cô lấp loáng dưới ánh nắng chiều mờ
nhạt.

Thiên vội đứng dậy, hoảng hốt chạy theo.

"Hạ!" Anh kéo tay cô lại.

"Anh làm gì thế? buông em ra!" Hạ
hét lên, cô giật tay về, lông mày cau lại một cách khó chịu.

"Tại sao em cần quan trọng chuyện này đến
vậy?"

"Anh nói cái gì?" Hạ ngây người.

"Tại sao em cần quan trọng lý do ba mẹ em
mất chứ? họ dù gì cũng đã ra đi rồi. 10 năm trước kia! Không phải tai nạn máy
bay thì là một lý do khác. Em cứ cố gắng đào xới như vậy liệu họ có thanh thản
không? Họ có sống lại không?" Thiên gắt lên, trong đôi mắt xanh xoay tròn
những vòng xoáy mất bình tĩnh.

"Anh im đi!" Cô trừng mắt. đôi mắt lạnh
lùng đáng sợ. "Anh làm sao hiểu được tại sao em lại phải đi tìm kiếm mấy
thứ như thế này chứ!" "Thế thì tại sao?"

"Anh có hiểu cảm giác của đứa trẻ vào
ngày sinh nhật của nó được tin ba mẹ mất và suốt những năm sau đó, ngày sinh của
nó được biết đến là ngày giỗ của ba mẹ? anh có hiểu cảm giác của đứa trẻ đứng
đó nhìn ba mẹ mình ngập trong vũng máu và nhắm mắt mãi không mở ra, đến lời
trăng trối cuối cùng của họ cũng không được nghe? Anh làm sao có thể hiểu được
cảm giác nhìn thấy ba mẹ mình được đưa xuống nấm mồ lạnh ngắt mà chẳng ai xót
thương?" "..."

"Anh sao có thể hiểu được cảm giác của đứa
trẻ từ một tiểu thư xuống thành đứa trẻ nghèo hèn mất hết tất cả. từ tình yêu
thương cho đến hoàn cảnh sống đều bị cướp đi một cách tàn nhẫn và thô bạo..."
"Anh..."

"Hạo Thiên, anh có hiểu cảm giác của một
đứa trẻ tận mắt chứng kiến mọi thứ xung quanh rời xa nó, biến mất khỏi tầm tay
nó, và kéo cả thế giới của nó sụp đổ, mà đứa trẻ đó chẳng làm được gì, kể cả việc
khóc...?"

"Giờ nó biết được ba mẹ nó chết chẳng phải
do tai nạn, anh bảo nó phải làm sao? khoanh tay chịu thua à? Họ chẳng thể sống
lại...! đương nhiên là em biết..."

Giọng nói nhỏ dần, Băng Hạ nhìn anh. ánh mắt
cô vừa đau đớn, vừa căm hờn, vừa đáng thương và yếu đuối. cô mím môi quay đi.

Anh kéo cô lại, ôm chặt lấy cô.

Trái tim của cô, đã bị tổn thương quá nhiều đến
vậy sao?

"Anh hiểu, anh xin lỗi!"

...

Đi vội đến mức chẳng kịp chào tạm biệt các cô
giáo của cô nhi viện Thiên Sứ, Băng Hạ ngồi trên xe mà thấp thỏm không yên.

Cô gọi điện thoại cho Thiều Tuấn, nhưng đầu
dây bên kia chỉ đáp lại vô tình bằng những hồi chuông dài không người bắt máy.

Cô gọi lại lần nữa.

Kết quả vẫn chẳng mấy khả quan.

"Người làm nhà em, người năm ấy biết chuyện,
chỉ còn mỗi ông ấy thôi à?" Hạo Thiên chú tâm lái xe, hỏi.

"...Vâng. Những người đó không mất thì giờ
cũng đã ở một nơi khác rồi" Hạ nắm chặt chiếc điện thoại trong tay.

"Sẽ tìm ra thôi mà. Ông ấy không nói cho
em, hẳn là có điều gì đó uẩn khúc." Thiên trấn an, bàn tay của anh đặt lên
bàn tay đang siết cứng đờ trên đùi Hạ.

"Mong là như thế! anh đi nhanh lên đi!..

Chiếc xe lao vào sân trường Thánh Huy, dừng
trước ký túc xá vẫn còn sáng đèn. Hạ nhanh tay tháo dây an toàn, chạy như bay
vào nhà.

"Vy! Chúng ta phải...!"

Chợt...

Cô sững sờ. Trước mắt cô, Bảo Vy đang ngồi sụp
xuống nền nhà, bên cạnh cô là đống mảnh thủy tinh vỡ vụn của chiếc lọ hoa mà
bình thường vẫn ở trên bậu cửa sổ. bên cạnh Vy, chiếc điện thoại để bàn bị xô lệch
với ống nghe rơi lủng lẳng xuống dưới.

Vy cúi xuống, mái tóc đen xõa ra che hết cả
khuôn mặt.

Hạ bước vào nhà, đúng lúc Hạo Thiên cũng xuất
hiện ngay sau lưng cô. Anh cũng bất ngờ không kém trước khung cảnh đang hiện ra
trước mắt. "Vy...?" Hạ gọi.

Vy từ từ ngước lên, đôi mắt đỏ hoe sưng mọng,
đôi môi khô rát. Gò má bầu bĩnh loang lổ nước mắt.

"Có chuyện gì thế?" Hạ hoảng hốt.

"Băng Hạ..." Giọng Vy lạc đi, nghe
như sắp sẵn sàng khóc.

"Ba...mất rồi...!"

*Cạch!*

Chiếc điện thoại di động trong tay Hạ rơi xuống.

"Cậu...vừa mới nói cái gì?"

Trong tiềm thức. không có gì hơn là một khoảng
không gian trống rỗng, tối đen.

Băng Hạ bị lạc vào đó, không thể tìm được lối
thoát, tấm màn tối đen đã phủ lên mắt cô, cách biệt toàn bộ những giác quan của
cô với thế giới bên ngoài. Cô không cảm nhận thấy gì, tất cả chỉ là những cơn
gió lạnh u ám quất vào người ran rát.

"Băng Hạ, có thể gọi ta một tiếng ba chứ?"

"Ba...!"

"Ngoan, ngoan lắm...!"

...

"Ba, ba thương ai? Giữa con với
Vy..."

"Ba thương cả hai...cả hai đứa đều là con
ba..."

...

"Ba!"

"Gì thế con?"

"Có phải cứ đau khổ và buồn là phải
khóc?"

"Ờ..cũng không hẳn con ạ...cũng giống như
người ta cười, cũng không nhất thiết là họ đang vui..."

"Vậy sao khi ba mẹ con mất, con không
khóc, họ lại mắng con như thế?"

"...

Băng Hạ của ba...!"

"Thực ra...con không khóc không phải vì
con không buồn...nhưng ba Dương Trung đã dặn con...không được khóc...nhất định
không được để người ta thấy mình yếu đuối..."

Và cô bé Băng Hạ, đã ngồi trong lòng Thiều Tuấn,
nước mắt giàn dụa...

Không được để cho người ta thấy mình yếu đuối...

Cũng không nên yếu đuối...

...

"Ba...có phải con đã làm gánh nặng cho ba
và Vy?"

"Đừng nói thế, Hạ...Con là một thiên thần,
và ba rất hạnh phúc khi con đã đến với ba và Vy..."

"Ba mất rồi...!"

Mất?

Mất, là chết?

Là sẽ mãi mãi không về?

Là giống ba mẹ cô ngày ấy?

"Cậu...vừa mới nói cái gì?"

"Ba...

Mất rồi!"

Bảo Vy gào lên, giọt nước mắt tuyệt vọng lăn
dài, cô chống tay xuống sàn nhà, từng giọt nước rơi xuống, trong vắt và đau đớn.

Họ nói ba đi trên đường và bị xe tông do không
nhìn thấy đèn đỏ...

Họ nói mắt ba đã kém lắm rồi...

Họ nói khi chiếc xe trờ tới, ba cũng chẳng kịp
phản xạ mà cứ đứng nguyên đó...

Họ nói...

Họ nói...

Hàng chục cái "họ nói" khác...nhưng
giờ thì có nghĩa lý gì chứ...

Ba mất rồi...

Mất rồi...

Mất tức là chẳng còn sống...mất tức là rời bỏ
thế gian, rời bỏ những người thân yêu và đến một miền đất mới, xa lạ.

...

..

Băng Hạ chẳng còn nhớ mình đã bước lên xe ô tô
vào lúc nào, chẳng còn nhớ mình đã ngồi trên đó bao nhiêu lâu, chẳng còn nhìn
thấy gì trong đôi mắt trống rỗng đặc một màu tối đen. Cô thậm chí cũng chẳng
còn nhớ Hạo Thiên đã trấn an cô bằng bàn tay ấm áp của anh như thế nào. Cũng chẳng
biết những bước chân của cô bước vào sảnh của bệnh viện, nó liêu xiêu, mất
thăng bằng ra sao.

Trong mắt cô, chẳng còn nhìn thấy gì.

...

Bệnh viện, vẫn lại là bệnh viện.

Lại là cái nơi ranh giới giữa sự sống và cái
chết bị phân định bằng một đường thẳng mập mờ.

Là nơi nước mắt, nụ cười cùng diễn ra.

Là nơi chứng kiến những cuộc chia ly đầy máu
và nước mắt. Người ra đi tâm hồn rơi lệ, người ở lại nước mắt chảy thành sông.

Một nơi thảm hại và ghê sợ.

Một nơi Băng Hạ 6 tuổi vĩnh biệt ba mẹ mình.

Và là nơi Băng Hạ 17 tuổi chia tay người ba
nuôi.

Vẫn là bệnh viện.

Giường trắng. Tường trắng. Nền gạch màu trắng.
Áo blouse trắng.

Đến bông hoa ủ rũ trong chiếc bình đặt cạnh cửa
sổ cũng màu trắng.

Vẫn chỉ có máu là đỏ thẫm.

Bảo Vy ngồi gục xuống bên chiếc giường màu trắng,
gào khóc thảm thiết. Tiếng khóc như cứa vào lòng những người bác sĩ đứng cạnh.
họ nói nhỏ những câu nói vô nghĩa vẫn thường nói với người nhà bệnh nhân sau
khi đã thất bại trong việc níu giữ linh hồn họ ở lại.

"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức...!"

Băng Hạ đứng như tượng, con ngươi màu xám
không chút động đậy.

Thiều Tuấn nằm trên giường, chân tay duỗi thẳng
nhẹ nhàng, mi mắt khép lại như người đang ngủ.

Chỉ có điều, giấc ngủ ngàn thu thì sẽ mãi mãi
không còn tỉnh lại nữa.

Da ông trắng bệnh, hơi chút xanh xám, giống
như toàn bộ số máu trong người đã rút đi đâu hết.

Băng Hạ muốn khóc, nhưng cô vẫn không thể
khóc. Lại một lần nữa sau gần 11 năm, nước mắt của cô lại bất lực trong việc
miêu tả vết thương lòng.

Nỗi đau đó đến cả nước mắt cũng không thể diễn
tả.

Chỉ có cảm giác trong người, một phần nào đó
đã bị rút đi một cách thô bạo, cảm giác cái thứ gọi là "tình cảm cha
con" nó đang nứt ra từng hồi, mảnh vỡ cào xé lòng cô.

"Ba...!" Cô gọi khẽ. Giọng nói nhẹ
nhàng như đang đánh thức một người lỡ ngủ quá say.

"...Con và Vy về thăm ba rồi này...Ba dậy
đi nào...!"

"Ba, ba còn nhớ con và Vy đã hứa điều gì
với ba chứ? chúng con đã hứa rằng hè này sẽ về thăm ba...Ba, chúng con về sớm
hơn dự định đây này, sao ba lại ngủ thế? giờ này cũng muộn rồi, con muốn ba nấu
cho chúng con ăn mỳ Spagetty...ba...Băng Hạ không biết nấu ăn...ba biết
mà...con thèm ăn mỳ, ba dậy nấu cho chúng con ăn đi...!"

Hạo Thiên đứng sau khẽ nhắm mắt, trái tim anh
nghẹn lại.

"Ba...con là đứa vô tâm, con là đứa ngạo
mạn ngốc nghếch, con chỉ biết khinh thường người khác...Con ngang bướng và chẳng
biết tin ai, chẳng biết nghe lời ai..." Băng Hạ hít một hơi, đôi mắt vẫn
giữ nguyên trên xác Thiều Tuấn, hai bàn tay nắm chặt "...Ba dậy mắng con
đi...ba hãy nói rằng vô tâm và bất cần là không đúng đi...!"

Đôi mắt ấy vẫn không mở ra.

"Băng Hạ, sao con lại đẩy ngã bạn học? lại
còn tát bạn ấy sưng đỏ cả má nữa...!"

"Nó nói do ba mẹ con không ra gì nên con
mới từ thiên kim tiểu thư xuống làm thường dân."

"Nhưng như thế cũng không nên đánh bạn ấy..."

"Nó trước kia luôn chạy theo con a dua. Giờ
đã quay ngoắt, con đánh thế là còn nhẹ lắm!"

"Hạ!"

"Ba đừng nói nữa đi! Nó nịnh bợ! con ghét
đồ nịnh bợ! ghét cả ai đã đụng đến ba mẹ con!"

...

Lớp 8.

"Băng Hạ, giáo viên chủ nhiệm của con
nói, con luôn đạt danh hiệu xuất sắc, nhưng thái độ học tập thì không ổn..."

"...Con ghét cô ấy."

"Hạ...!"

"Giáo viên gì mà suốt ngày mặc váy ngắn,
son phấn lòe loẹt. cô giáo vô trách nhiệm và thiên vị!"

"Vậy nên khi cô ấy bắt con đứng lên, con
đã hắt nước vào mặt cô ấy...?"

...

Lớp 9.

"Băng Hạ, ba đã lên gặp giáo viên của con
về việc con cúp tiết và đánh nhau với các bạn khác trong trường."

"Con không cúp tiết, con bị chúng nó lôi
lên"

"Chúng nó là ai nào?"

"Là bọn nữ sinh khối 9 cá biệt."

"Tại sao lại đánh con?"

"Lũ không có não. Rảnh rỗi quá sinh ra
nông nổi."

"Con đã thử nói bằng lời chưa?"

"Sao con phải nói? Chúng nó đã thích đánh
thì đánh."

"Hạ..." Ông Thiều Tuấn ngồi xuống
trước mặt Hạ "Việc nói hay không nói, nó rất quan trọng. có thể bớt đi nhiều
hậu quả mà con không thể lường trước."

"Chúng nó đòi đánh con vì mấy thằng
hotboy mà chúng nó thầm thương trộm nhớ cứ lẽo đẽo theo con."

"Tại sao con không nói là không phải do
con?"

"Tại sao con lại phải thanh minh như thế?
chúng nó vốn dĩ chỉ biết dọa người. ba định bắt con cầu xin chúng nó chắc."

"Không phải là cầu xin. Băng Hạ, kẻ có học
thức luôn chỉ đấu bằng lời nói. Con đánh nhau với chúng nó, chẳng phải con cũng
giống chúng nó sao?"

"Con không quan tâm"

"Cái con cần...là phải để cho chúng nó nể
sợ...Băng Hạ, bất cần không tốt..."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3