Tuyết rơi mùa hè - Chap 50 - 51
Đôi khi ta cần nghĩ thoáng hơn một chút, vì
tình yêu thương của người khác dành cho ta không phải chỉ một chốc một lát là
có thể thấy được. Nó có thể cần cả một đời người.
Phong cười nhởn nhơ, anh nheo mắt lại như đang
chói nắng, dẫu rằng cái nắng mùa đông có cũng như không.
"Không có trái tim làm sao mà sống được
chứ."
Cô im lặng, đưa lon Coca lên miệng uống. Mùa
đông, uống nước với nhiệt độ thường đã lạnh, vậy mà tên này còn mua nước ngọt ướp.
Muốn viêm họng hay sao.
"Này, em thấy tôi thế nào?"
"Thế nào là thế nào?"
"Những gì em thấy về tôi ấy"
Băng Hạ quay lại nhìn Phong, cô đưa mắt từ
trên xuống dưới như đang xem xét anh, rồi nhướn mày.
"Hai mắt, một mũi, một miệng, hai
tai."
Anh phì cười "Không phải cái đó!"
"Hai tay hai chân"
"Chứ chẳng lẽ một tay một chân?"
"Vậy anh muốn biết gì?" Cô lại nhướn
mày. Đối với những người toàn diện, từng bộ phận trên mặt đều đẹp một cách hoàn
hảo, thì đến việc đơn giản là nhếch môi cũng khuynh nước khuynh thành. Băng Hạ
đây cũng thế, không rõ cô có biết mình khi nhướn mày mang một nét đẹp rất lạ
hay không, mà rất hay có thói quen đó.
Hàn Phong chau mày nằm ngả lên đống là vàng
khô đanh.
"Thực ra thì không phải ai khi yêu cũng cần
lý do"
Hạ ngừng uống, quay lại nhìn Phong với ánh mắt
kỳ lạ.
"Một chàng trai hoàn toàn có thể lên giường
với một cô gái nếu cô ta đẹp" Phong đưa lon bia lên miệng "Nhưng để
yêu, thì lại khác"
Hạ khẽ nhún vai như đã hiểu. Cô bình thản quay
lại với lon nước có ga làm tê tê đầu lưỡi.
"Và một chàng trai khi yêu, có thể thay đổi
một cách đáng nể vì người anh ta yêu"
Phong đặt lon bia đã rỗng không xuống đám lá
khô nghe sột soạt, tiện tay với thêm lon bia nữa trong túi.
Mở nắp, đưa lên miệng.
"Tôi đã từng nói chúng ta làm bạn"
Anh xoay xoay lon bia mới trong tay, hơi bóp lệch nó.
Cô im lặng.
"Và tôi cũng đã nói rằng tôi yêu em"
Phong quay lại nhìn cô, trong đôi mắt xanh ngọc như thắp lên hai đốm lửa đỏ hồng,
nồng nàn một cách ma quái dị thường. "Cho dù em không thích tôi, cho dù em
nghĩ xấu về tôi. Nhưng đừng ghét tôi nữa, có được không?"
Lon Coca trên tay Hạ chợt lạnh ngắt.
"Những tình cảm người khác dành cho em,
có thể từ chối nhận nó. Nhưng cũng không nên ghét người ta, có phải
không?" Anh tiếp tục nói "Bởi vì họ đã dành một phần trái tim họ cho
em, vậy nên không đáng để em thù ghét"
Một cơn gió đông lạnh ngắt lướt qua, mấy chiếc
lá vàng khẽ tung mình theo cơn gió, xoay xoay vài vòng rồi đáp xuống đất.
Cô hơi ngẩn người.
Đôi mắt xanh mà cô luôn nhìn thấy nó chứa đựng
sự đùa cợt nhàn nhã, giờ đây hiện lên vẻ chân thành và chân thực, khiến trong
lòng cô có chút xao động.
Suy cho cùng thì, cô cũng không nên ghét anh.
...
Bước đi trên hành lang vắng lặng, tiếng bước
chân cô đọng lại nghe không mấy khó chịu.
"Đợi ở đây nhé, tôi đi vứt rác"
Phong cười, giơ chiếc túi đựng mấy lon nước rỗng không vừa được hai người thanh
toán, sau đó bước nhanh về cuối hành lang.
Băng Hạ nhìn theo bóng anh được ánh nắng in hằn
thành vệt bóng dài trên mặt đất.
Một cách không chủ định, cô quay sang bên và
được màu xanh cỏ úa của cánh cửa đóng im ỉm bên cạnh thu hút. Bên trên nó có
cái bảng nhỏ màu xanh, chữ trắng.
PHÒNG NHẠC CỤ.
Cô hiếu kì, đưa tay vặn nắm cửa mát lạnh. Căn
phòng với tường màu nâu nhạt ấm cúng mở ra trước mắt cô.
Quả thực rất thu hút. Căn phòng chứa rất nhiều
loại nhạc cụ, từ những cây sáo dài màu vàng tươi với hàng chục cái lỗ nhỏ dọc
theo thân đặt trên giá, cho đến những cây đàn guitar các loại xếp thành hàng
trên ghế. Phòng này có lẽ để sử dụng cho những đêm văn nghệ của trường, bình
thường cũng có vài người vào nên cũng không quá bám bụi.
Góc phòng có hai chiếc đàn Dương cầm nắp đóng,
nằm im lìm lặng lẽ. một chiếc màu trắng, một chiếc màu đen. Hai màu đối nghịch
nhau nằm cạnh nhau, toát lên vẻ sang trọng và lãng mạn.
Cô tiến đến gần.
Và một thứ khác thu hút cô.
Một chiếc đàn Vilolin đặt trên giá cao. Cô đưa
tay lấy xuống, trong ánh mắt sáng lên sự hiếu kì trẻ con. Cây Vĩ Cầm thon nhỏ,
kiểu dáng và màu sắc trang nhã, bóng loáng đến mị hoặc. Hạ cầm cây Vĩ lên, khẽ
đưa chúng lướt qua từng dây đàn căng mảnh.
Tiếng đàn vang lên.
Ngay cả tiếng đàn cũng thanh mảnh và thánh
thót đến lạ, chúng như những cánh bướm sặc sỡ xinh đẹp, bay lượn phiêu du trên
không trung. Bàn tay thon dài của Hạ đặt trên cây vĩ mang một vẻ đẹp diệu kì,
như chỉ đường dẫn lối cho những nốt nhạc hòa vào không gian. Một màu xanh tươi
mát khẽ hiện lên qua tiếng đàn da diết và êm đềm. Cánh đồng cỏ rộng thênh thang
ngút ngàn, với màu xanh nhòe đi dưới màu nắng đến lóa mắt, trải dài tít tắp, mở
ra trong tâm trí người nghe. Nó mê hoặc bằng một cách nào đó chẳng thể cưỡng lại,
khiến lý trí khuất phục và thả hồn trên bãi cỏ xanh tinh khôi nhưng vô thực
kia.
Tiếng đàn mang vẻ đẹp dịu dàng và thuần khiết.
Như trong suốt, nhưng lại rất ngọt ngào.
Chậm rãi, tiếng đàn nhỏ dần.
Bờ cỏ xanh biến mất.
Ngay cả cách nó tan biến đi cũng mang sự lưu
luyến.
"Không ngờ em cũng biết chơi
Violin."
Hàn Phong từ ngoài cửa tiến vào, giọng nói hơi
ngạc nhiên nhưng khuôn miệng lại mỉm cười thích thú. Anh có vẻ rất vui khi mới
khám phá ra được một điều nữa từ một cô gái đơn giản nhưng khó hiểu.
Một cách gượng gạo, Băng Hạ đặt chiếc đàn trở
về chỗ cũ. Cô đã quên mất rằng Hàn Phong đứng ngoài. Mấy ngày hôm nay cô đã
không được đụng đến đàn, trong lòng vô cùng cảm thấy thích thú khi nhìn thấy
cây Violin vô cùng đẹp đẽ như đang mời gọi.
"Em chơi hay thật đấy" Anh khen, tay
lấy một chiếc đàn xuống "Thật là đáng tiếc khi đến bây giờ tôi mới được
nghe"
"Tôi cũng không có ý định chơi nó cho anh
nghe" Cô lãnh đạm cất tiếng.
Anh chau mày "Em vẫn chưa thể dùng cách
khác nói chuyện với tôi sao?"
Cô giật mình. bản thân đã quên mất việc cần đối
xử khác với Hàn Phong. cô đã định như thế, nhưng môi miệng nó chẳng chịu nghe
theo lý trí, ngoài những người thân thiết mà bản thân mình yêu thương, bản tính
lạnh nhạt lãnh đạm đã khiến cô có thói quen cộc cằn, luôn phản bác lại những
người khác từ lúc nào không hay.
Hàn Phong đột ngột chuyển chủ đề, có lẽ anh
cũng hiểu được những ấn tượng xấu về anh của cô sẽ chẳng thể phai nhạt trong một
sớm một chiều, huống hồ nãy giờ cũng mới có một lát.
"Tôi biết chơi Violin đấy"
Cô nhướn mày, hơi chút ngạc nhiên.
"Năm 17 tuổi, tôi có tham gia một khóa học
về nhạc cụ. và nhạc cụ tôi chọn khi ấy là Vĩ Cầm. học và chơi được một thời
gian thì ba tôi bắt tôi sang Hàn Quốc, nên bỏ luôn. Từ đó đến nay cũng lâu lắm
rồi, chẳng biết có gượng tay không nữa" Phong mân mê cây đàn.
"Chơi thử đi" Cô chớp mắt nhàn nhã.
"Không được cười nhé?"
Cô gật đầu.
Anh cười, đặt cây đàn lên vai. Cách anh đặt nó
cũng hơi lóng ngóng. Hạ đưa tay chỉnh lại, cô nắm lấy tay anh, đặt lên chỗ giữ
của cây đàn.
"Phải như thế này mới đúng"
Nhìn khuôn mặt trắng mịn của Hạ ở cự ly gần,
Phong thoáng chút hồi hộp. anh gật gù "ừ, ừ" vài cái cho có lệ, nhưng
mắt vẫn dán vào đôi má trắng nõn của cô, thực lòng chỉ muốn đặt môi lên đó.
"Chơi đi"
Phong chớp chớp mắt, lóng ngóng kéo đàn.
Tiếng đàn kì lạ vang lên, đúng lúc chiếc cửa sổ
sau lưng hai người bật tung, cơn gió lạnh ùa vào khiến cô bất chợt lạnh run,
nhưng cũng vừa kịp ngạc nhiên trước tiếng đàn của Phong.
Tiếng đàn anh chơi không thuộc loại nào, nó
phóng khoáng, mạnh mẽ, từng nốt ngân và cao độ dứt khoát tuy hơi nửa vời. tiếng
đàn nhanh và mạnh, mang vẻ lãng tử đào hoa. Anh như đang dùng chính đôi tay của
mình, uyển chuyển vờn những nốt nhạc, vuốt ve và ném nó vào khoảng không rộng
bao la.
Anh đã lâu không chơi, nên tiếng đàn mang chút
hoang dã và chưa được dèn giũa. Nhưng đôi khi chính những góc nhọn còn nguyên
sơ ấy lại mang một nét đặc trưng của sự phóng khoáng và ngông nghênh.
Cô mỉm cười.
Một tiếng đàn khác, nhẹ nhàng hơn, da diết
hơn, êm đềm hơn, dịu dàng len lỏi vào những lỗ hổng của tiếng đàn kia. Phong ngạc
nhiên nhìn cô, Hạ đang chơi đàn cùng anh. hai tiếng đàn như hòa vào nhau tạo
nên một bản nhạc toàn diện nhờ phép bù trừ. Cô dịu dàng, lãng mạn và trầm ấm.
anh sôi nổi và phá cách, gai góc.
Tiếng đàn vang lên, như những vũ công, chúng
khoác tay nhau cùng khiêu vũ trong không trung. Tiếng đàn "tròn
trĩnh" của cô như đang giúp anh dèn giũa những cái gai và góc cạnh.
Cơn gió vẫn thoang thoảng đâu đây, cành Bằng
lăng không lá ngoài cửa khẽ rủ xuống như đang nhìn hai con người bên trong qua
lớp kính ngăn. Một vài chú chim chậm chân trong chuyến đi tránh rét, dừng lại
nơi bậu cửa sổ mà tròn xoe mắt nhìn.
Hạ nhắm mắt lại, văng vẳng đâu đây có tiếng
nói.
"...Đừng ghét tôi nữa, có được
không?"
CHƯƠNG 52
Sân thượng gió quất không biết mệt mỏi.
Băng Hạ lấy lon Coffee. Hạo Thiên lấy lon
Coca.
Bật nắp.
"Của anh này!"
"Của em này!"
Sững người một lát, sau đó cả hai cùng bật cười.
Nhìn thấy Hạ lấy lon Coffee, Thiên đã có chút nghi ngờ, định sẽ giằng lấy khỏi
cô vì uống Coffee không tốt. Ai ngờ cô lấy cho anh.
Sâu trong thâm tâm Thiên, không hiểu sao luôn
có một điều do anh tự hình thành, nhưng sẽ không bao giờ thay đổi, đó là anh
yêu cô nhiều hơn cô yêu anh. Anh không chút khó chịu, mà hoàn toàn chấp nhận việc
đó bằng thái độ thoải mái và hạnh phúc nhất.
Vì vậy, những hành động yêu thương cô dành cho
anh, anh luôn cảm thấy vui và hạnh phúc thật nhiều, mặc dù những hành động đó
anh luôn làm đối với cô như một điều hiển nhiên.
"Anh ăn đi chứ, đừng nhìn em nữa. không
có nhọ đâu" Cô làm bộ thờ ơ nhìn anh, nhưng khóe môi nhếch lên tinh nghịch.
"Sao hôm nay em lại có hứng muốn ăn trưa
trên này vậy?" Thiên tựa người vào thành lan can, tay xoay xoay lon
Coffee.
"Không được sao?"
"Không phải không được, nhưng trên này lạnh,
em sẽ ốm đấy" Thiên đưa lon nước lên miệng, nhìn cô ánh mắt yêu thương. Vừa
dứt lời, một cơn gió thổi ào tới, quất vào mặt Hạ ran rát, mái tóc bị gió thổi
rối bù. Mùa đông rồi, chẳng còn là cơn gió thu dịu dàng mát mẻ nhẹ nhàng vờn
tóc nữa, mà bị thay bởi cơn gió đông lạnh buốt, hung hãn và cộc cằn.
Cô chỉ nhìn anh, cười.
Anh bóc chiếc bánh sanwich được bọc kĩ càng bằng
giấy bóng trong suốt, ngón tay thon dài khẽ đưa lên một cách quý phái. Cô giấu
nụ cười, nhìn anh lấy miếng bánh ra và đưa cho cô.
"Ăn đi, uống nước có ga không tốt
đâu"
Cô nhận miếng bánh, nhỏ nhẹ đưa lên miệng cắn
như mèo con.
"Hạo Thiên, sao anh lại yêu em?"
Anh nhìn cô, sau đó bật cười.
"Cười gì?" Cô cau mày.
"Cười vì em ngốc"
"Ngốc?"
"Em không biết tại sao anh yêu em, vậy mà
vẫn chấp nhận yêu anh sao?"
Cô ngậm miếng bánh trong miệng, gương mặt
thanh thoát bị gió thổi tung những sợi tóc bám vào mặt, ngay cả khi với biểu cảm
ngốc nghếch cũng vẫn rất xinh đẹp.
Anh áp hai tay vào hai bên má Hạ, bàn tay anh ấm
nóng một cách diệu kì.
"Anh yêu em, vì em là tuyết mùa hè"
Tuyết mùa hè?
Thứ tuyết đó là tuyết gì? Tại sao anh lại yêu
cô vì nó?
"Anh yêu em, và yêu tất cả những thứ thuộc
về em. Từ vẻ ngoài lạnh lùng ít nói, cho đến tâm hồn bên trong yếu đuối mỏng
manh. Anh yêu trái tim tràn đầy yêu thương nhưng bị kìm hãm của em, yêu cái
cách em yêu thương và bảo vệ những người bên cạnh"
Hơi thở anh len lỏi, phả vào mặt cô. Nóng ran.
"Em mải miết bảo vệ những người xung
quanh em mà quên mất cần bộc lộ tình yêu thương với họ như thế nào, và cũng
quên mất cách tự bảo vệ và tự yêu thương chính mình. Vì vậy, anh sẽ là người bảo
vệ, và yêu thương em."
Anh cúi xuống.
Hôn lên bờ môi đang hé mở của cô. Chỉ là một
cái chạm môi nhẹ nhàng nhưng dâng trong trái tim Hạ bao xúc cảm.
Cô nhìn anh, ánh mắt nửa cảm kích, nửa yêu
thương, nửa xúc động. Anh véo má cô thật nhẹ. "Nhìn em kìa, ăn bánh dây hết
cả ra ngoài, anh giúp em lau đi mà nhìn anh với ánh mắt như vậy là sao
đây?"
Cô im lặng, mím môi. Vẫn giữ ánh mắt ấy, cô tiến
đến, dựa đầu vào ngực anh như mèo con làm nũng.
Hơi chút ngạc nhiên, Thiên choàng tay ôm siết
lấy cô thật chặt.
"Em sao thế?"
"Cảm ơn anh" Áp mặt vào lồng ngực ấm
áp của anh, cô lí nhí.
"Về chuyện gì?"
"Cảm ơn vì anh đã yêu em nhiều đến vậy."
Anh cười, nụ cười hiện lên chiếc lúm đồng tiền
bên má trái "Vậy anh cũng phải cảm ơn em"
"Về...?"
"Vì em đã được sinh ra để anh có người để
yêu nhiều đến vậy"
Khuôn mặt đang dụi vào ngực anh hình như đang
mỉm cười.
"Băng Hạ...!"
"Gì cơ?"
"Em...sẽ mãi yêu anh như thế này
nhé?" Trong thoáng chốc của cơn gió vừa đi ngang, ánh mắt xanh của Thiên
thoảng qua một màu u ám.
Cô ngẩng mặt lên "Anh hỏi gì lạ vậy?"
"Trả lời anh đi nào." Thiên cúi xuống,
hôn nhẹ lên chóp mũi Hạ.
"Vâng"
Anh mỉm cười. Nụ cười được thu vào đôi mắt
Băng Hạ gợn lên chút lo lắng.
"Thiên!"
"?"
"Anh còn nhớ tiếng đàn trong học viện mỗi
đêm mà anh vẫn thường nghe chứ?"
"Ừ" Tiếng đàn đó thì sao anh có thể
quên được.
"Anh có biết chủ nhân của nó là ai
không?"
"Là ai?"
"Là..." Hạ khựng lại. Cô cười, lại dụi
mặt vào ngực anh. "Em không biết, chỉ định hỏi anh xem anh có biết không
thôi!"
"Ừ." Anh nhướn mày "Tiếng đàn
đó đến giờ anh vẫn chẳng biết là của ai"
"Chỉ cần nhờ Nhật Long tìm hiểu là ra
ngay mà"
"Ừ, nhưng anh không cần biết. Anh chỉ cần
nghe nó thôi"
"Vậy nếu người chơi đàn đó không biết có
anh là thính giả trung thành, một ngày nào đó chán quá không chơi nữa thì
sao?"
"Thì anh sẽ bắt em học Violin để ngày
ngày chơi cho anh nghe chứ sao!"
Cô bật cười. một cơn gió mạnh thổi đến, anh ôm
siết lấy cô, cảm giác ấm áp lan tỏa từng tế bào.
Em nói rồi đó nhé, một ngày nào đó dù xảy ra bất
cứ chuyện gì cũng không được phép ngừng yêu anh đâu đấy.
Nhất định...không được phép ngừng yêu anh.
Nếu một ngày nào đó, em hết yêu anh.
Thì trước khi nói chia tay, hãy giết chết anh
trước đi...!
Vì anh, chẳng thể nào sống một cuộc sống mà
không có em.
...
"Kem đánh răng, bàn chải, khăn tắm,
..."
Băng Hạ cầm cuốn sổ nhỏ, đi từ đầu nhà đến cuối
nhà, thống kê lại số đồ dùng cá nhân đã dùng hết để chuẩn bị đi mua.
"Vy à! Còn thứ đồ gì thiếu nữa
không?"
Hạ tay múa bút thoăn thoắt, gọi lớn về phía
phòng ngủ. căn phòng đóng cửa im ỉm suốt ngày, nhưng cô biết Vy chẳng hề ngủ.
"Vy!"
Cánh cửa bật mở, Vy nằm trên giường, tay ôm
chiếc gối ôm in hình con lợn có cánh. Khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt. Con người
trước giờ đã chẳng mũm mĩm được như ai, nay có chuyện lại thêm gầy gò yếu ớt, Hạ
thở dài.
"Tớ ra siêu thị mua đồ, ở nhà trông nhà
nhé."
Chẳng cần nhận được cái gật đầu đồng tình từ
phía Vy, Hạ vươn tay định đóng cửa.
"Cậu bây giờ hạnh phúc lắm đúng
không?"
"Cái gì?" Cánh cửa khựng lại.
"Được Thiếu gia yêu thương chiều chuộng,
cậu bây giờ sung sướng lắm rồi có đúng không?" Vy quay lại hỏi Hạ, đôi mắt
sâu hoắm thâm quầng tiều tụy nhìn cô đầy oán trách.
Hạ nhíu mày nhìn Vy.
"Cậu chẳng còn đau buồn vì ba tôi mất nữa.
cũng chẳng phải ba ruột của cậu đâu mà. Cùng lắm cũng chỉ buồn một chút. Bây giờ
thì cậu được Thiếu gia chăm chút cho nên sung sướng lắm..." Vy nói như lẩm
bẩm một mình, nhưng lại như đang chì chiết kẻ đang đứng trước mặt. Hạ đẩy mạnh
cánh cửa cho nó mở toang ra, ánh mắt ngày một lạnh lùng theo từng câu nói của Bảo
Vy.
"Sao cậu lại nhìn tôi với ánh mắt ấy chứ?
tức lắm ư? Chẳng phải sao? tôi nói không đúng sao? cậu nhìn lại bản thân cậu
đi...khuôn mặt chẳng bao giờ tắt cười, có đau khổ, có buồn bã như tôi
không?" Vy loạng choạng bước xuống giường, dáng người xiêu vẹo như sắp
đổ xuống đến nơi. Cô đẩy Hạ, nhưng với sức của cô bây giờ, Băng Hạ chẳng còn buồn
ngã.
"Về giường đi!" Hạ vươn tay đỡ lấy
Vy, Vy lãnh đạm gạt tay ra.
"Đừng giả vờ tốt bụng! Dương Băng Hạ, ba
tôi đối xử tốt với cậu, coi cậu như con gái ruột, sao khi ông mất, cậu có thể
thản nhiên như vậy chứ?" Vy chỉ vào Hạ, thét lên đầy uất ức. nước mắt lại
không mời mà đến qua đôi mắt đã sưng húp và khô rát những dòng nước mặn chát.
"Ba tôi không có vợ, ông đã phải thay thế cả cha lẫn mẹ cậu để nuôi cậu. cậu
không thể coi ông ấy như ba ruột, thì dù gì ông ấy cũng là ba tôi, cậu không thể
vì ba của người bạn vừa mất mà đau buồn một chút ư?"
"Cậu im đi!" Hạ gắt lên. Bộ dạng Vy
bây giờ thật chẳng thể cãi nhau được nổi. "Chuyện đó để sau hãy nói. Tớ đi
mua đồ!"
"Cậu đứng lại đó cho tôi!" Thấy bóng
Hạ vừa định đi khỏi, Vy vội vã lao ra "Mua đồ gì chứ! tất cả lại là tiền của
Thiếu gia có đúng không? Lại là anh ta cho cậu tiền đúng không? Tất cả thứ đồ của
cậu toàn là tiền của anh ta hết. Băng Hạ! vốn dĩ trước giờ cậu vẫn là loại gái
rẻ tiền thế đấy à?"
*BỐP*
Hạ thẳng tay giáng xuống mặt Vy cái tát không
chút thương xót. Vy ngã vật xuống sàn, tay ôm bên má đỏ rực.
"Cái tát này là để cậu tỉnh lại!"
"Cậu...cậu dám đánh tôi!" Vy đứng dậy,
lia tay định tát trả lại Hạ. Cô đưa tay giữ lấy cổ tay Vy không mất quá nhiều
công sức. Cô siết mạnh tay Vy, sau đó buông ra và đẩy ngã Vy xuống sàn.
*BỐP*
Một cái tát nữa bên má còn lại.
"Dương Băng Hạ!" Vy hét lên đầy uất ức,
nhưng hễ cô đứng dậy lao đến thì Hạ lại đẩy cho cô ngã xuống sàn đau điếng.
*BỐP*
"Đã tỉnh lại chưa?"
Vy tóc rối bù, đôi mắt thâm quầng rớm nước,
cùng với hai bên má đỏ ửng lên trông vô cùng thảm hại.
"Cậu muốn có sức đánh tớ, thì hãy nghỉ
ngơi và tự chăm sóc cho tốt vào!"
Hạ lớn tiếng quát. Cô bước nhanh qua Vy và ra
ngoài cửa.
*RẦM*
Vy đưa tay ôm lấy bên má vừa bị người bạn thân
đánh, thân người tiều tụy xanh xao từ từ đổ xuống mặt đất. Cô ngồi thu mình lại
một góc, đưa tay ôm lấy hai đầu gối. nước mắt từ đâu lại chảy ra.
Vy gục mặt xuống, bờ vai run lên từng hồi.
"...Ba ơi...!"
Con mèo lông trắng nhẹ nhàng bước ra khỏi khe
cửa, đôi mắt hai màu nhìn Vy như cảm thông nhưng cũng giống trách móc. Cô ngồi
gục đầu xuống hai đầu gối, bờ vai run run, dưới sàn nhà chỗ cô ngồi thỉnh thoảng
vang lên tiếng "tách, tách"
Như tiếng giọt nước rơi xuống và vỡ tan.
...
Băng Hạ đi nhanh trên đường, như đang trốn
tránh điều gì đó ở nơi mình vừa bước ra. Bàn tay vừa đánh cô bạn thân vẫn còn
hơi rát, chắc chắn đôi má của Vy còn rát hơn nhiều.
Hạ nắm chặt tay lại, cắn môi rảo bước nhanh
trên con phố đông người.
Thực lòng mà nói, cô nào có muốn phải ra tay.
Nhìn khuôn mặt và bộ dạng của Vy, cô đã xót xa lắm rồi, để giơ được tay lên và
tát Vy, trong lòng cô cũng như có cái gì đó đang cào xé không ngừng. Nó thôi
thúc cô phải cúi xuống đỡ bạn, nhưng lòng kiêu ngạo đã chẳng cho cô làm việc
đó. Chính Vy mới là người sai, cho dù cô ấy có buộc tội cô là bất hiếu, hay vô
cảm cô cũng chẳng màng, có điều là bạn thân bao nhiêu năm, tình cảm chẳng có thứ
gì có thể sánh bằng, đến lúc nóng giận cũng có thể thốt ra những lời làm đau
lòng người như thế...
"Băng Hạ! vốn dĩ trước giờ cậu vẫn là loại
gái rẻ tiền thế đấy à?"
Hạ thở hắt, nhắm mắt lại.
...Quả thực là cần cô đánh cho tỉnh lại đây
mà.
Sờ tay vào túi áo, Hạ lấy ra chiếc điện thoại.
[Alô?]
"Nhật Long, tôi Băng Hạ đây."
[Có chuyện gì thế?]
"Bảo Vy đang không được ổn lắm. Anh đến
giúp cậu ấy giùm tôi"
[Không ổn ư? Cô ấy bị làm sao?]
Khỏi cần nhìn cũng biết mặt Long gần biến sắc.
mấy ngày hôm nay anh lo cho Vy mất ăn mất ngủ, hôm nào cũng gọi điện hỏi tình
trạng của cậu ấy như thế nào, có tiến triển hơn chưa. Anh ta mà biết cô vừa làm
gì Vy, không biết chừng sẽ xé xác cô ra mất.
"Anh đến mau đi."
[...Tút tút tút...]
Chiếc điện thoại được trả lại túi áo, Hạ thở
nhẹ, trong lòng có an tâm hơn một chút. Bảo Vy những lúc như thế này vẫn có được
một người tốt như thế luôn bên cạnh, khiến Hạ mừng thay.
Ánh đèn đường vàng vọt rải đều trên con đường
trải nhựa, từng hạt mưa phùn lất phất bay gợi cảm giác giá lạnh tê tái giữa đêm
đông phút chốc trở nên tĩnh lặng.
"Băng Hạ, từ giờ, con sẽ là chị của Bảo
Vy, hai đứa phải thương yêu nhau đấy nhé!"
Hạt mưa lóng lánh đậu trên mái tóc như những
viên trân châu nhỏ xíu trong suốt.
Đánh em, cũng như đang đánh vào chính trái tim
của chị.
...
Ánh đèn xanh đột ngột chuyển sang đỏ, Hạ bình
thản đứng dựa người vào cột đèn giao thông đợi. bước đến và dừng lại bên cạnh
cô là một bà lão lưng đã hơi còng, mái tóc bạc phơ giấu trong chiếc mũ len được
đan tay cầu kì và kiểu cách. Làn da trắng như sáp, dưới ánh đèn đường cũng ngả
vàng, bà cầm trên tay cây gậy bóng loáng chống xuống đất.
Không hiểu sao, Hạ bỗng cảm thấy người bà lão
này như tỏa ra một sự cao quý sang trọng lạ thường, dẫu trên người chẳng có lấy
một thứ trang sức hay một thứ gì đặc biệt để chứng tỏ bà là quý tộc hoặc là một
cái gì đại loại thế.
Đèn chuyển sang màu xanh, Hạ thôi nhìn bà lão,
đứng thẳng dậy và chuẩn bị sang đường.
"Này cô gái..."
Hạ quay lại, bà lão đang nhìn cô mỉm cười phúc
hậu.
"Bà gọi cháu ạ?"
"Mắt ta đã kém lắm rồi, cháu có thể làm
ơn đưa ta sang đường được chứ?"
Hạ không một giây suy nghĩ, tiến lại và đỡ lấy
tay bà.
Con đường không quá đông đúc xe cộ nên cũng chẳng
có khó khăn gì cho việc đưa bà lão qua đường. Có điều, Hạ lại cảm thấy ở bà một
điều kì lạ nữa khi đưa bà ta đi. Bước chân của bà lão rất vững chãi và nhanh nhạy,
thậm chí còn bước nhanh hơn cả Hạ, cô nhíu mày nghi hoặc rằng bà ta thực ra dư
sức qua được chứ chẳng cần thiết phải nhờ cô hay bất kì người trẻ nào khác.
Bước chân lên vỉa hè, bà lão cười tươi nhìn Hạ
đầy cảm kích, cô gật nhẹ đầu quay lưng bước đi. Thôi thì miễn là đã làm tròn
trách nhiệm, việc bà ấy thực ra có cần sự giúp đỡ hay không cũng là việc của bà
ấy, cô cũng chẳng cần thiết phải quá quan tâm để làm gì. Một số người già thỉnh
thoảng vẫn ỷ lại vào những người trẻ, vì họ không muốn phải làm một mình cô đơn
chăng?
Một chiếc Mercedes đen bóng như ánh lên sắc
vàng chói dưới ánh đèn đường, đỗ xịch lại ngay đằng sau bà lão đang nhìn về
phía Băng Hạ đến khi khuất bóng.
Cánh cửa bật mở, một người đàn ông to cao mặc
comple đen cùng cặp kính màu đen bước ra, cúi đầu.
"Lão phu nhân."
Bà lão quay mặt lại, khuôn mặt đanh lạnh nhanh
nhẹn bước vào chiếc xe hơi.
"Cô gái đó là ai thế ạ?" Người đàn
ông ngồi vào xe sau bà lão phu nhân, cất giọng ồm ồm.
"Ta không biết."
"..."
"...Nhưng mắt cô ta màu xám. Rất
quen."
Chiếc xe lao vụt đi, biến mất nhanh gọn sau
ngã tư đường.
Phía sau cặp kính lão khiến những người già tưởng
chừng như lẩm cẩm thêm ấy, là đôi mắt màu xanh ngọc bích nhàn nhạt đầy vẻ tinh
anh khác thường.
...
Vặn chốt, mở cửa. Đèn trong nhà vẫn sáng. Hạ
hít một hơi rồi bước vào, thân người cô như mang theo hơi lạnh của cả mùa đông
khiến căn phòng cũng lạnh theo.
Cái cô nhìn về đầu tiên, đó là phòng ngủ. Cánh
cửa không đóng, chỉ khép hờ. Cô đặt túi đồ vừa mua xuống bàn rồi lặng lẽ tiến lại
gần.
Bảo Vy đang nằm ngủ, tấm chăn màu hồng nhạt ôm
lấy thân người mỏng manh nhỏ nhắn. Hai bên má còn hằn nguyên dấu bạt tai đỏ ửng,
Hạ cắn môi, trong lòng bỗng trào lên không ngừng cảm giác hối hận.
"Hai người đánh nhau đấy à?"
Long ngồi bên mép giường, nhìn Hạ bằng ánh mắt
phẳng lặng bình thản. chắc chắn anh đã thấy vết tát trên mặt Vy, nhưng không hề
tỏ ra giận dữ.
"Không. Là em đánh cậu ấy."
Long nhìn Vy, trên má loang lổ những vệt nước
mắt khô cứng. đương nhiên anh cũng cảm thấy xót xa, thế nhưng Hạ và Vy thân thiết
đến thế, đánh nhau được cũng phải có lý do.
Hơn nữa, cả hai đều đã rơi vào hoàn cảnh bế tắc
và đáng thương. Anh chẳng có tư cách và quyền gì để nổi giận với Hạ.
"Muộn rồi, anh về đây. Chăm sóc Vy cẩn thận
nhé." Long đứng dậy "Cho dù có chuyện gì cũng hãy nhớ rằng mình đã từng
yêu thương nhau như thế nào."
Hạ im lặng, nhắm mắt quay đi. Long tiến đến gần,
vuốt nhẹ lên gò má của Vy.
"Anh về nhé, em ngủ ngon."
Anh cúi xuống, đặt lên trán Vy một nụ hôn nhẹ.
Mưa...ngoài cửa vẫn lất phất bay.

