Thành thời gian - Chương 62
Chương 62
Tôi cơ bản nắm rõ tình hình cơ thể mình, ngày xưa cùng bố
khảo sát dã ngoại ở ngoài, trèo ngã là chuyện thường tình, hơn nữa thảm lông dê
nhà họ Lâm dày như vậy, tôi sẽ không có chuyện gì lớn hết. Nhưng mẹ tôi thực sự
không yên tâm, sợ tôi làm sao, sống chết bắt tôi làm một loạt xét nghiệm cơ
thể, một loạt xét nghiệm này làm xong cũng đã đến lúc mặt trời lặn.
Sau khi chụp CT xong, tôi nhìn thấy Lâm Tấn Tu đang đứng ở
cuối hành lang, vệ sĩ đứng cách đó không xa, hành lang vô cùng yên tĩnh. Nhìn
trái ngó phải không thấy mẹ đâu, tôi đứng bên cạnh Lâm Tấn Tu, hơi ngẩng đầu
nhìn anh ta.
“Học trưởng, cảm ơn anh đi cùng em đến bệnh viện,” Tôi nhẹ
giọng nói, “Bây giờ anh rất sợ ngồi xe sao?”
Tai nạn nghiêm trọng như vậy, có bóng ma tâm lý cũng là lẽ
thường. Vốn tưởng rằng Lâm Tấn Tu bị tôi đâm vào chỗ đau sẽ trả lời mỉa mai
hoặc không vui nhưng anh ta chỉ đơn giản nói một câu, “Anh sẽ khắc phục.”
Lời nói này phù hợp với tình cách của anh ta, kiêu ngạo, hơi
tự yêu bản thân và tự tin tuyệt đối. Đối với anh ta mà nói, khó khăn gì trên
thế giới này cũng không phải khó khăn, thấy núi vượt núi, thấy sông bắc cầu,
cho dù anh ta gặp phải chướng ngại không vượt qua được, cắn răng vượt qua, sự
sợ hãi trong lòng, dùng nghị lực để khắc phục, ép cho bản thân quen.
Tôi nhìn tay mình, nói: “Học trưởng, anh biết đấy, xưa nay
em không cho rằng có người có thể cho em chỗ dựa. Trước đây còn có bố em nhưng
bố đi rồi. Còn về mẹ em… em chưa từng nghĩ đến khả năng này. Anh có gì bất mãn
thì hãy nhắm vào em, đừng giận cá chém thớt… người bên cạnh em.”
Trước đây cũng không phải chưa từng đối dầu với anh ta,
nhưng lúc đó vẫn là học sinh, chân đất không sợ đi giày, anh ta muốn hành hạ
tôi, tôi chống đỡ. Nhưng bây giờ tôi không phải chỉ có một mình, Lâm Tấn Tu
thực sự tức giận, ánh hưởng đến không chỉ mình tôi.
Lâm Tấn Tu nghe xong mặt không chút biểu cảm, “Em đựa vào
cái gì mà nói điều kiện với anh?”
Cười khổ, anh ta nói đúng, tôi không có điều kiện. Trong một
khoảng thời gian rất dài chúng tôi đều không nói chuyện, giống như hai đội quân
trong sương mù lúc bình minh, nhìn không rõ chỗ của đối phương, không phán đoán
được bước chân tiến đến của đối phương, nhìn không rõ trường kiếm của đối
phương đã rút ra chưa, tình huống này thực sự quá nguy hiểm, tôi chỉ có thể nín
thở, yên lặng đối mắt với anh ta.
Lâm Tấn Tu chắp tay, nhìn vườn hoa rộng lớn bên ngoài tòa
nhà bệnh viên và mặt trời phía xa, nhàn nhạt mở miệng, “Nếu như là hai năm
trước, anh sẽ cắt từng ngón tay của tên đàn ông đã động vào em, nếu như là một
năm trước, anh sẽ khiến hắn thân bại danh liệt, khiến hắn không có nơi yên ổn
nào ở trong nước, nếu như là hai tháng trước tai nạn xe, anh sẽ đánh gãy chân
em, dùng dây xích cổ em, nhốt em bên cạnh anh cả đời. Nhưng bây giờ, anh chỉ
đợi em hồi tâm chuyển ý.”
Tôi cảm thấy trái tim trong lồng ngực của mình yên lặng một
lúc lâu rồi bỗng nhiên đập loạn lên, kích động đến mức muốn phá tan thân thể
nơi giam giữ nó, “Em biết rồi…”
Áp lực tinh thần quá lớn, tối hôm đó không sao tôi ngủ được,
nằm trên giường mắt thao láo nhìn trần nhà, chỉ nghĩ đến ngày đầu tiên của học
kỳ mới đã xảy xa nhiều chuyện như vậy, có thể nói năm nay không may mắn. Lời
nói cuối cùng của Lâm Tấn Tu hết lần này đến lần khác vang lên bên tai tôi,
không ngừng nghỉ, tôi giơ tay che đi mí mắt, không hiểu tại sao cảm thấy mũi
cay cay.
Hơi thở của Cố Trì Quân trầm thấp ổn định, tôi xoay đầu nhìn
khuôn mặt nằm nghiêng lúc ngủ của anh, ánh trăng chiếu rọi vào phòng tạo thành
một bức tranh đen trắng ở trạng thái tĩnh, đến thời gian cũng ngưng đọng lại.
Tôi giơ tay, ngón tay dừng trên má anh, cách một chút khoảng không lướt qua mặt
anh, lông mi, xương gò má và cằm. Mày đẹp mắt đẹp, nét môi hoàn mĩ, lúc im lặng
thì có sự sắc bén nghiêm nghị, lúc mỉm cười mang theo sự dịu dàng thấm vào tim
gan người khác, anh đẹp trai như vậy, nhưng lại không có sự công kích bức
người. Năm đó tôi trở thành fan của anh, nhất định cũng là do khuôn mặt này.
Thu tay về, tôi muốn xoay người, nhưng tác động đến vết bầm
tím trên người, không khỏi kêu “A” khe khẽ một tiếng dài, vốn tưởng rằng âm
thanh rất nhỏ, nhưng Cố Trì Quân vẫn tỉnh dậy. Anh chạm vào vai tôi, hơi thở ấm
nóng sát vào má tôi, thấp giọng hỏi: “Người lại đau à?”
Tôi lắc đầu, “Không phải.” Anh đỡ tôi xoay người, để tôi dựa
vào giường rồi bật đèn đầu giường, xoay người lấy thuốc trên ngăn tủ.
Hôm nay về nhà đã rất muộn rồi, Cố Trì Quân không nói gì anh
giục tôi đi tắm, lúc ngủ anh phát hiện ta người tôi tím bầm một mảng, lúc tôi
giải thích nói là tôi ngã từ cầu thang nhà họ Lâm xuống, anh vừa xót vừa tức
giận trừng tôi, dọa tôi vội vàng giải thích là mẹ đưa tôi đến anh mới thở phào
nhẹ nhõm. Anh cứ tưởng rằng tôi và Lâm Tấn Tu sẽ xảy ra chuyện gì đó, ngay lập
tức tôi nhấn mạnh với anh rất nhiều lần, giữa tôi và Lâm Tấn Tu tuyệt đối trong
sạch, trong sạch hơn cả nước khoáng.
Bây giờ hình như anh vẫn đang xụ mặt, tạm thời cho dù tâm
tình như thế nào, lúc anh bôi thuốc cho tôi, ra tay rất nhẹ nhàng. “Rốt cuộc
sao lại ngã xuống?”
“Em nói rồi mà, không cẩn thận giẫm trượt.”
Tay Cố Trì Quân hơi mạnh lên, tôi “A” một tiếng, “Là thật
mà.”
“Lâm Tấn Tu đẩy em xuống hả?”
Tôi sững sờ, “Hả, đương nhiên không phải. Anh ta sao có thể
làm chuyện này?”
Mặt Cố Trì Quân không có cảm xúc gì, “Bảo vệ cậu ta như
vậy?”
“Không phải thế…” Tôi nhớ đến vẻ mặt đau đớn của Lâm Tấn Tu
lúc giữ cánh tay tôi ở cầu thang, trong lòng khẽ run, khe khẽ đáp lời anh,
“Thực sự là em không nhìn đường tự ngã xuống. Lâm Tấn Tu còn không đến mức
trình diễn án giết người ở trong nhà mình.”
Cố Trì Quân bình tĩnh hỏi: “Ồ, thế cậu ta thế nào rồi?”
“Cũng ổn, hồi phục không tệ, nhưng trên trán để lại sẹo.”
“Vì vậy em yên tâm rồi?”
Lời nói này hơi chua chua, tôi gác cằm vào gối, nhẹ giọng
nói: “Nếu đã trở về thì cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, trốn không được. Huống
hồ mẹ em sắp kết hôn với bố anh ta, phải nói cho rõ ràng.”
Bàn tay dừng trên mu bàn tay tôi của Cố Trì Quân trượt đến
cằm tôi, xoay chín mươi độ để tôi nhìn anh, ánh đèn đầu giường chiếu lên mặt
anh, khuôn mặt tranh tối tranh sáng, vốn đã không có cách nào nhận ra cảm xúc
của anh, bây giờ lại càng không biết anh đang nghĩ gì.
Tôi hôn nhè nhẹ lên bàn tay anh để trên mặt tôi, “Lâm Tấn Tu
đồng ý với em, anh ta sẽ không làm gì hết, cũng sẽ không can thiệp vào chuyện
của chúng ta. Anh yên tâm đi.” Ánh mắt của Cố Trì Quân lạnh lùng, trong chốc
lát căn phòng như bước vào trời đông giá rét.
Tôi không biết anh nghĩ đi đâu rồi, nhưng thực sự không phải
là tín hiệu tốt.
Quả nhiên anh hỏi lại tôi, “Bọn em nói chuyện này?”
“Gần như thế,” Tôi nói, “Em cứ cảm thấy, sau khi xảy ra tai
nạn xe tính cách của anh ta có lẽ có chút thay đổi, có lẽ nghĩ thông rất nhiều
chuyện, không thích khống chế người khác như trước đây… Người trải qua sống
chết đều nghĩ thông rất nhiều chuyện, anh ta cũng không nằm ngoài đó.”
Cố Trì Quân cúi người nhìn tôi hồi lâu, ngón tay vuốt ve mặt
tôi, giống như hạ quyết tâm gì đó rồi cúi đầu hôn môi tôi. “Hứa Chân, nhớ kỹ,
em là của anh.”
“Vâng.”
Vừa về nước, rất nhiều sự thực mở ra trước mắt tôi, tôi cuối
cùng đã hiểu rõ một chuyện, sự ghen tuông của Cố Trì Quân vô cùng lớn. Vì thế
nên trong khoảng thời gian này khoảng mấy ngày tôi lại hối hận một lần, lúc đó
thực sự không nên nói cho anh những truyện giữa tôi và Lâm Tấn Tu. Tuy nói anh
gắng sức thể hiện không rõ lắm nhưng khoảng mấy ngày anh lại sẽ nói chuyện kết
hôn với tôi, khiến tôi không biết trả lời như nào, anh lại được nước lấn tới,
để tôi ở cùng anh.
Sự lo ngại của tôi phải nhiều thêm một chút, nếu như ở cùng
anh, mỗi ngày phải mất hai tiếng trên đường. Thực ra tôi cũng không hiểu, tôi
cũng không so đo anh lôi lôi kéo kéo với người phụ nữ khác trong phim, anh ghen
cái gì chứ? Theo lý thuyết rõ ràng là một người đàn ông hào hiệp kia
mà. Anh cười, “Đối thủ cạnh tranh quá nhiều, không thể không cẩn thận.”
Tôi nghe thấy không biết nên khóc hay nên cười, cũng không
biết anh đang đùa hay là thật, tôi nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đúng thật là không nói
đạo lý, đối thủ cạnh tranh của chúng ta ai nhiều hơn chứ? Cái khác không nói,
anh có nhiều fan như vậy cũng không phải ngồi không chứ?”
Cố Trì Quân lại thâm sâu nhìn tôi, “Anh chẳng qua cũng là
một người bình thường được công chúng quan tâm, còn hơn em những mười tuổi, Hứa
Chân, anh là người cầm lên được nhưng không bỏ xuống được. ”
Một câu nói khiến tôi mềm lòng đến mức rối tinh rối mù,
đương nhiên toàn bộ đều theo anh. Ngoại trừ cuối tuần, bình thường chỉ cần
chương trình học không nhiều, cho dù muộn đến đâu tôi cũng về chỗ Cố Trì Quân,
chỉ cảm thấy thời gian không kịp. Trước đây hy vọng thời gian có thể trôi qua
chậm một chút, càng chậm càng tốt, tốt nhất mãi mãi đừng lớn lên, bây giờ lại
ước gì thời gian trôi nhanh, tôi hy vọng có thể sớm tốt nghiệp ra ngoài làm
việc, thu nhỏ lại khoảng cách với anh.
Nhưng so sánh với tôi, Cố Trì Quân lại chẳng bận rộn tý gì,
quả thực có thể nói là chẳng làm việc gì, đã không có tiếp nhận kế hoạch bộ phim
mới, cũng không có lời mời quảng cáo nào, đến điện thoại của Chương Thời Ninh
cũng rất ít, ra ngoài cũng không nhiều. Tôi nghĩ tình hình này có liên quan đến
tôi. Cho dù anh nhàn rỗi nhiều đến đâu, tóm lại anh vẫn có các mối quan hệ xã
hội của mình. Nhân duyên của anh không tồi, anh chưng cầu ý kiến của tôi ba
lần, lần đầu tiên là đi chơi cuối tuần ở nhà người bạn nào đó, lần thứ hai là
gợi ý tôi đi xem triển lãm tranh của bạn, ần thứ ba lại nêu ra đi nghe biểu
diễn ca nhạc, tôi đều không muốn tham gia, sau khi anh nghe xong im lặng trong
giây lát nhưng cũng không ép buộc, cười nói: “Được, thế thì không đi vậy.” Sau
đó không nhắc đến nữa.
Đại đa số thời gian anh đều ở nhà, nói chung là xem phim,
đọc sách, đọc tư liệu viết lách gì đó hoặc là vẽ tranh, tôi mới biết anh có tài
phác họa rất tuyệt, lúc tâm huyết dâng trào anh sẽ vẽ tranh minh họa cho kịch
bản hoặc tiểu thuyết. Anh còn chơi cờ một mình, xem hết các tác phẩm tâm lý học
của anh, còn tỷ mỉ đánh dấu lại, ngoài ra ngoài mua đồ ăn thì dù cho tôi về nhà
lúc nào, đều có cơm nóng canh nóng đợi tôi.
Bởi vì tư lợi của tôi khiến hoạt động của anh cũng hạn chế,
tôi rất áy náy, nói với anh: “Hay là anh đi cùng bạn anh đi, đừng để ý em.”
Anh nhìn tôi, tôi rất nghiêm túc nói với anh, “Em sẽ không
ghen đâu.”
Cố Trì Quân cúi đầu, nhè nhẹ hôn trán tôi, “Đừng nói ngốc.”
Tôi không cảm thấy đây là lời nói ngốc, hễ nghĩ đến anh trả
giá và thay đổi vì tôi tôi đều cảm thấy không đành lòng, vô cùng áy náy. Hai
người sống cùng nhau, gặp phải đủ các loại vấn đề. Tôi hơi lo lắng nghĩ, bây
giờ chẳng qua chỉ là mới bắt đầu, sau này còn có nhiều thời gian như thế, tôi
lại phải tự giải quyết thế nào? Chuyện trong công việc của anh, tôi không hiểu,
xưa nay cũng không quan, anh cũng không hỏi tôi.
Cứ như vậy tôi phát hiện ra, thời gian nhàn rỗi của anh quá
nhiều, nhiều đến mức có chút không giống diễn viên điện ảnh. Tôi hỏi anh có
phải công việc không thuận lời, anh trả lời tôi, “Công ty cho anh nghỉ phép
dài. Ờ… Em có tin không, trong hơn mười mấy năm làm việc, một lần nghỉ nhiều nhất
là một tuần.”
Điều này không có gì đáng nghi ngờ cả, anh đối với công việc
của mình xưa nay chưa tưng thiếu nhiệt tình. Tôi nói với anh: “Anh nhàn rỗi như
này quả thực là bà chủ gia đình tiêu chuẩn, giống như là được em nuôi vậy.”
Cố Trì Quân hớn hở cười lớn, “Em nuôi anh, anh không có ý
kiến gì hết.”
Tôi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, “Như vậy có nghĩa là
anh ăn bám?”
“Anh luôn cảm thấy, có ăn bám hay không quyết định bởi ăn
bám ai.” Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc.
Tôi cười một tiếng, cười xong giọng nói nhỏ đi, “Anh đúng là
nghĩ thoáng, nhưng chỉ sợ em không nuôi nổi anh.”
“Em nuôi anh, anh bỏ tiền có được không?”
Tôi lầm bầm khe khẽ, “Đúng thật là không chê lỗ vốn. ”
Anh ôm tôi ngồi vào lòng anh, hôn má tôi, “Học không giỏi
nha, em yêu. Tuy em học kinh tế học nhưng tính toán cũng không chính xác, rõ
ràng là anh có lợi mà.”
“Thế thì anh thực sự quá khen rồi.” Tâm tình anh tốt như
vậy, tôi hơi yên lòng.
Quãng thời gian này tôi cũng dần dần hiểu rõ về anh, lúc anh
đóng kịch dĩ nhiên tôi khó có thể phân biệt được thật giả, nhưng tính tình của
anh, không đến mức lúc nào trong cuộc sống cũng pha trộn kỹ thuật diễn. Anh là
một người tương đối thật, cuộc sống nửa thật nửa giả thì tuyệt đối anh không
cần. Nhưng chẳng hỏi han được gì từ miệng anh cả, vậy là tôi bắt đầu chú ý đến
báo chí giải trí, cố gắng tìm các loại đầu mối trong đó, tuy có sự cam kết của
Lâm Tấn Tu nhưng tôi vẫn sợ Lâm Thị làm khó anh.
Dù gì cho dù Cố Trì Quân nổi tiếng đến đâu, về bản chất cũng
chỉ là một diễn viên mà thôi, đều là do công ty điện ảnh nâng đỡ, công ty có
thể nâng anh lên cao cũng có thể dìm anh xuống. Nhưng rất nhanh đã thấy, hẳn là
không có chuyện này. Tuy mỗi ngày anh đều ở nhà nhưng trong các tin tức trên
báo tên của anh vẫn thường xuyên xuất hiện. Trong kỳ nghỉ hè này “Ba Chương Cam
Kết” có thể nói là hot vô cùng, tiếp theo đạt được các loại đề cử phim điện
ảnh.
Đương nhiên nặng ký nhất vẫn là giải Kim Tượng, đầu tháng
mười đưa ra đề cử “Ba Chương Cam Kết” toàn thắng, đạt được bảy tám giải đề cử,
Cố Trì Quân cũng đạt được hai đề cử, một là nam diễn viên xuất sắc nhất, hai là
biên kịch xuất sắc nhất. Lúc về nhà, tôi thấy anh vừa tưới hoa trong nhà trồng
hoa vừa gọi điện thoại cho ai đó, “Liên lạc với ủy ban điện ảnh, từ bỏ đề cử.”
Tôi vội vàng gọi anh, “Tại sao? Anh viết “Ba Chương Cam Kết”
mười năm, sửa mười mấy lần, nếu có thể đoạt giải thì chính là sự khẳng định tốt
nhất.”
“Em về rồi à?”
Anh tắt máy rồi mới quay đầu ứng phó với nghi vấn của tôi,
“Nhận hay không giận cái giải này cũng không sao cả.”
“Chuyện nào đi chuyện ấy,” Tôi nhấn mạnh, “Anh nên tham gia,
em cảm thấy có bản lĩnh tự nhiên sẽ có danh tiếng.”
Anh lại hỏi tôi, “Em hy vọng anh đi nhận giải thưởng như vậy
à?”
“Đương nhiên.”
Ngay sau đó anh liền vỗ đầu tôi, “Thế thì tốt, anh nghe lời
vợ yêu.”
Mấy phút sau tôi nhìn anh gọi điện thoại cho Chương Thời
Ninh, để Chương Thời Ninh đứng ra phát biểu một lời tuyên bố đơn giản, anh
không ra mặt, coi như là xử lý xong chuyện này.
Tình hình sinh trưởng của hoa trong nhà trông hoa khá khả
quan, hương lan Cửu Nguyệt thơm nức mũi, tôi cũng cùng anh tưới hoa, nhớ đến
một chuyện, “Hai tháng sau học viện của em có lễ chúc mừng, em bị gọi tới giúp,
lúc bận quá thì không về nữa.”
Cái tôi nói chính là lễ chúc mừng năm mươi năm thành lập của
học viện kinh tế, vốn chẳng liên quan gì đến tôi nhưng không biết tại sao cũng
bị đám đàn em của bộ phân tuyên truyền của học viện kéo tới giúp đỡ trù bị,
nghe nói danh tiếng giỏi giang của tôi vang xa, còn rất quen thuộc quy trình
hoạt động đối ngoại.
Cố Trì Quân liếc tôi, “Chuyện này bắt buộc em phải tham
gia?”
“Hội đã tìm đến em rồi, em còn nghĩ sẽ làm tốt chuyện này.”
Cố Trì Quân từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Tên của em đúng là
đặt đúng rồi.”
Tôi mỉm cười, “Không phải nói người làm việc thì có sức
quyến rũ nhất sao? Đối với công việc anh cũng rất nghiêm túc… ý, đương nhiên
không phải bây giờ.”
Cố Trì Quân đặt bình nước xuống, dở khóc dở cười nhìn tôi,
“Bảo bối nhà anh không ngờ lại bắt đầu giáo dục anh rồi?”
Tôi không để ý đến anh, trở về thư phòng viết luận văn. Sau
khi khai giảng ba tuần, các giáo sư dần dần lộ ra bản sắc ma quỷ, rất nhiều môn
đều để lại luận văn để chúng tôi viết, tìm tài liệu, dùng phần mềm phân tích,
bận đến sứt đầu mẻ trán, nhất là cái kiểu đề bài chưa từng nghe thấy.
Sau khi tìm tài liệu được một nửa, Cố Trì Quân bưng trái cây
vào phòng, đặt bên tay tôi. Tôi cầm điện thoại, gọi một cú điện thoại cho mẹ,
mục đích rất đơn giản, chúc mừng bà đạt được đề cử, bà “Ừ” một tiếng, hoàn toàn
là ngữ khí “sớm đã trong dự liệu”, rồi nói: “Hơn một tháng về nước, con ở cùng
với Cố Trì Quân?”
Tôi vâng một tiếng, “Về cơ bản là thế ạ.”
Mẹ im lặng trong giây lát, không phê phán tôi giống như cuộc
điện thoại khi chúng tôi ở Thụy Sĩ lần trước, tôi cảm thấy chuyện đến bây giờ
bà cũng nên hiểu ra rồi, tiến thành giáo huấn với một đứa trẻ tuổi như tôi, e
rằng sẽ không có được hiệu quả. Về vấn đề làm sao để xử lý tôi, bà lý trí hơn
trước nhiều rồi.
“Cuối tuần ra ngoài gặp mẹ.” Cuối cùng mẹ tôi nói.
Tôi đồng ý. Suy nghĩ của tôi và bà giống nhau, có một số lời
cần phải nói rõ trước mặt, tính cách của mẹ con chúng tôi nói cho cùng vẫn có
chút giống nhau. Đại đa số thời gian có thể giả câm giả điếc chịu đựng đối
phương, lúc thực sự nhịn không nổi, cuối cùng cần phải nói chuyện.

