Hoàng Hậu Lười Y Nhân (Bộ 1 - Quyển 2) - Chương 02 - Phần 2

Giọng nói uyển chuyển êm dịu như tiên nhạc.

Nói xong, Y Nhân vươn tay kia, bắt được tay phải thiếu niên lúc này đã không còn tránh né, lắc lắc ngón áp út của hắn, nói, giống như một thư sinh đang rung đùi đắc ý: “Sai lầm của nàng chính là xinh đẹp như tiên, dáng người thướt tha khiến tay ta không còn nghe lời ta nữa, Mái tóc đen tuyền xõa tung che khuất mi mắt của ta, nhìn không thấy con đường xuyên núi nữa, chỉ còn lại một mảnh đen kịt. Hai gò má nàng mơn mởn tươi sáng khiến thằng nhỏ của ta khuynh đảo, quên mất uy nghiêm của chủ nhân hắn rồi.” Cô ép cổ họng nói ra giọng nam trung tính mềm mại, cố ra vẻ chính kinh, làm lòng người sung sướng.

Thiếu niên trong lòng phân vân lại hiếu kỳ nên tùy ý để nàng cầm tay nói một đoạn, thế nhưng sau khi nghe xong, mặt hắn liền trầm xuống, tàn bạo rút tay về, sau đó đứng dậy hốt hoảng lui về phía sau: “To gan!”

Y Nhân bị hắn vùng hất ra, thân thể nặng trịch lại ngã xuống đất, trên mặt cũng không có một tia oán giận, trái lại còn dịu dàng nhìn thiếu niên, nhẹ giọng nói: “Lời thoại rất đẹp, không đúng sao? Chỉ cần dụng tâm, kỳ thật thanh âm cũng có thể tươi đẹp như tranh.”

“Chán ngắt!” Thiếu niên thoáng giật mình, sau đó không chút khách khí buông hai chữ, phẩy tay áo bỏ đi.

Chỉ có điều bước chân lại lảo đảo như chạy trốn.

———*****———

Ngoài phòng lớn, câu chuyện vẫn đang tiếp diễn.

Chỉ nghe Vưu chủ quản cười ha ha nói: “Hạ Lan gia, văn có Hạ Lan Tuyết, võ có Hạ Lan Khâm, duy chỉ có Hạ Lan Thuần không văn không võ, tự nhiên được làm hoàng đế, có thể thấy được Hạ Lan gia khí số đã hết.”

“Ngươi vì tức giận, làm thế nào hiểu được chúa ta anh minh thần đoán.” Bùi Nhược Trần cười nhạt trả lời.

“Đúng, ta thiếu chút nữa đã quên, Hạ Lan Thuần là do Bùi gia các ngươi khéo tay chống đỡ.” Vưu chủ quản chậc chậc lưỡi, nheo mắt nhìn Bùi Nhược Trần: “Tỷ tỷ ngươi nay lại là phi tử được Hạ Lan Thuần sủng ái nhất. Hắn và Bùi gia các ngươi, có thể nói là có quan hệ vô cùng mật thiết nhỉ.”

Bùi Nhược Trần mím môi, thản nhiên mà thận trọng quan sát xung quanh. Cũng không nói tiếp.

“Bùi công tử, ngươi nói xem, nếu như Hạ Lan Tuyết phát hiện, hắn giao Y Nhân cho ngươi lại bị đưa qua quân doanh làm quan nô. Hắn có nghi kỵ Bùi gia các ngươi không, tiếp theo sẽ không còn quan tâm nghe theo Hạ Lan Thuần nữa?” Thấy Bùi Nhược Trần biểu tình lãnh đạm, Vưu chủ quản đột nhiên nhớ đến một người mà anh chắc chắn sẽ rất lưu tâm, mắt lộ vẻ muốn trêu tức: “Như Hạ Lan Tuyết, năm tuổi đã biết làm thơ, mười hai tuổi xử án, mười bảy tuổi trở thành khâm sai trẻ tuổi nhất Thiên triều, chiếu theo tư cách, hắn quả là người có năng lực nhất, cùng Hạ Lan Thuần tranh cao thấp đúng không?”

Những lời này quả nhiên khiến Bùi Nhược Trần xúc động, đôi mắt luôn luôn ôn hòa lãnh tĩnh, rốt cuộc phải xếch lên.

“Lợi dụng một thiếu nữ để hành sự, các ngươi thật quá vô sỉ.” Bùi Nhược Trần nhìn Vưu chủ quản, giọng đầy miệt thị: “Huống chi, ngươi cũng biết Hạ Lan Tuyết cơ trí, lại đi cho rằng hắn sẽ vì một nữ tử mà phản bội triều đình sao?”

“Chẳng phải hắn vì một nữ tử mà lưu vong phương bắc sao?” Vưu chủ quản cười ha ha nói: “Hơn nữa, cô gái kia, lại là người đã phụ hắn, gả đi làm Dung Tú hoàng hậu. Đã vì một nữ nhân mà bỏ đi, vì sao không thể vì một nữ nhân mà trở về?”

Bùi Nhược Trần chỉ do dự chốc lát rồi cười lạnh một tiếng: “Y Nhân làm sao có thể so được với Dung Tú? Dung Tú là Thiên triều chi châu, chính là nữ thần trong lòng Hạ Lan Tuyết tâm tâm niệm niệm. Y Nhân là cái gì, bất quá chỉ là một phi tử bị bỏ rơi trong Vương phủ mà thôi. Theo ta được biết, Vương phi bị thất sủng trong Tiêu Dao vương phủ, ít ra cũng có hai mươi mấy người, lẽ nào ngươi cho là Hạ Lan Tuyết sẽ lo lắng sao?”

Vưu chủ quản giật mình, hình như không nghĩ tới sự khác biệt giữa hai người họ, nhưng vẫn tranh luận nói: “Y Nhân không giống.”

“Sao không giống?” Bùi Nhược Trần chê cười nhìn Vưu chủ quản, giọng điệu hơi xấu xa: “Ngươi rốt cuộc vì sao lại cho rằng nàng có thể hấp dẫn Hạ Lan Tuyết? Bởi vì tướng mạo của nàng sao? Điểm này Vưu chủ quản cũng nhìn thấy, nàng không chỉ không hơn Dung Tú, thậm chí còn kém xa một cung nữ chỉnh tề trong cung... Ngoại hình như vậy, ngươi cho là Tiêu Dao Vương có đến hàng trăm Vương phi xinh đẹp đủ kiểu, sẽ vừa ý sao? Luận gia thế, Y Nhân bất quá chỉ là con gái của một thương nhân bình thường. Trong Thiên triều, thương nhân địa vị đê tiện, so với bình dân cũng không bằng, cũng không có tiền đồ gì. Luận tài trí mưu lược, điểm này, cũng không cần ta phải nhiều lời. Xin hỏi Vưu chủ quản, một người như vậy, ồ đúng, chính là Y Nhân, ngươi giữ lại, đơn giản chỉ là lãng phí lương thực mà thôi.”

Vưu chủ quản bần thần nghe xong, muốn phản bác đôi lời, nhưng lại phát hiện, không thể phản bác.

Những lời Bùi Nhược Trần nói, mỗi câu mỗi chữ đều là sự thật.

“Nếu Vưu chủ quản là Hạ Lan Tuyết, xin hỏi, ngươi sẽ vì một nữ tử như vậy mà phản thiên hạ, thậm chí bỏ cả Thiên triều chi châu Dung Tú sao?” Bùi Nhược Trần theo dõi hắn, gây sự nói tiếp: “Vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn, đó là hào hiệp, nặng tình nghĩa. Nhưng vì một nữ nhân không có gì như thế mà khiến bản thân thành thân bại danh liệt, dù là Vưu chủ quản cũng sẽ không làm, huống chi là một người từ nhỏ đã nổi tiếng là thông minh cơ trí như Tiêu Dao Vương?”

Vưu chủ quản tựa hồ đã bị lý luận của Bùi Nhược Trần thuyết phục, không tự chủ được mà gật đầu, chào lại nói: “Nếu vì một tiểu tử ngốc như Y Nhân, xác thực là không đáng.”

Bùi Nhược Trần trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm, thình lình Vưu chủ quản kia lại ngẩng đầu lên, hỏi: “Nếu như thế, Bùi công tử vì sao phải vì nàng mà lấy thân mạo hiểm? Lẽ nào, nàng với Bùi công tử mà nói…”

“Không sai, Hạ Lan Tuyết đem riêng nàng giao cho tại hạ, đương nhiên là vì hữu duyên.” Bùi Nhược Trần bình tĩnh mà nhìn hắn, thản nhiên nói: “Bởi vì ta thích nàng. Hạ Lan Tuyết của ngươi bị đưa đi thiên lý xa xôi, thực không có khả năng để ý tới. Ta xin khuyên Vưu chủ quản nên ngay tại chỗ này cùng ta làm giao dịch được rồi.”

Vưu chủ quản kinh ngạc hơn nửa ngày mới cười nhẹ nói: “Những lời này xuất từ miệng Bùi công tử xưa nay luôn luôn lãnh đạm an tĩnh nói ra, thật đúng là làm cho người ta không thể tin được.” Không thể tin được đâu chỉ có hắn?

Y Nhân bị thiếu niên hạ lệnh lôi kéo đến bên góc tường nơi hậu đường nghe thấy, cũng không hiểu được mà trợn mắt nhìn.

Hơi thở thiếu niên ấm áp kề bên tai cô, hắn nhẹ giọng nói đầy châm biếm: “Thật muốn xem, phế vật được Bùi Nhược Trần yêu thích, rốt cuộc có bộ dáng thế nào!”

Phía ngoài bình phong trong đại sảnh, Vưu chủ quản đã khôi phục thái độ như thường, tiếp tục nói: “Được, lại không biết ngươi có cái gì có thể trao đổi với nàng?”

“Các ngươi chẳng phải muốn bức họa này sao.” Bùi Nhược Trần nhàn hạ nhìn hắn nói: “Lần trước các ngươi mạo hiểm xông vào đại nội, không phải muốn tìm nó sao?”

“Bức họa đó trong tay ngươi?” Vưu chủ quản mừng rỡ.

Ánh mắt Bùi Nhược Trần lóe sáng, lát sau tự trấn định trả lời: “Đúng, chỉ cần các người thả Y Nhân, ta tự nhiên sẽ đem bức họa giao cho các ngươi.”

“Ta dựa vào cái gì để tin ngươi.” Vưu chủ quản có vẻ không dễ dàng tin lời, bọn họ hao binh tổn tướng cũng không có cách trộm được bảo vật đó, lẽ nào chỉ cùng Bùi Nhược Trần nói nhăng nói cuội một hồi đã có được hay sao?

Huống chi, Y Nhân cũng không phải một người có lợi thế gì lớn, nếu là Hạ Lan Du, Vưu chủ quản tất nhiên hiểu được… Đằng này là Y Nhân thì…

“Bùi công tử, bản chủ quản còn có điều chưa hiểu,” Vưu chủ quản nheo mắt, hồ nghi hỏi: “Nếu ngươi nói Y Nhân bất kham như vậy, sao ngươi còn thích nàng? Theo ta được biết, tứ công chúa Hạ Lan Du cũng là một trong hai đại mỹ nhân của Thiên triều, có gia thế, sao ngươi lại còn yêu thích cỏ dại?”

“Thích chỉ là thích, cần chi đến nguyên do.” Bùi Nhược Trần chúm môi, viền mắt cong lên nét vui thích, mặt sáng như quan ngọc, ngay cả Vưu chủ quản trong chớp mắt cũng có phần mê mẩn hoa mắt. “Giao dịch này, ngươi rốt cuộc có muốn làm không?”

Vưu chủ quản vẫn không trả lời, Y Nhân cảm giác cổ mình cứng đơ, đã bị thiếu niên túm áo, lôi kéo vào trong phòng lớn.

Bọn họ đứng trên bậc thang, trảo tay của thiếu niên túm lấy cổ Y Nhân, Vưu chủ quản cung kính từ từ lùi xuống, đồng loạt hướng về Bùi Nhược Trần, đang đứng sừng sững trong hoa viên.

Bùi Nhược Trần liếc thấy Y Nhân, sắc mặt giãn ra, ánh mắt sáng lên vui sướng, đều không lọt qua khỏi sự quan sát của Vưu chủ quản.

Lẽ nào Bùi công tử thực sự thích nha đầu này? Vưu chủ quản thầm nghĩ.

Y Nhân liếc thấy Bùi Nhược Trần, cũng không hề che giấu vẻ mừng rỡ, vừa có điểm ảo não, lo lắng cho hắn.

Y Nhân cũng chưa hiểu tình cảnh lúc này, nhưng cô thấy được ám sắc hàn quang của đao thương kiếm kích bao vây xung quanh.

Cô biết, Bùi Nhược Trần vì cô mà đến.

Vô luận hắn là ai, trước đây đã làm gì, nói gì, hiện tại, trong đao quang ánh kiếm, hắn lại vì cô mà đến.

Chỉ điều này thôi cũng đủ rồi.

“Năm đó, Tức phu nhân tuy rằng hành vi quá kích, thế nhưng kinh tài tuyệt diễm, tài trí mưu lược vô song, không ngờ con trai độc nhất của nàng lại đối đãi với một nữ tử tay không tấc sắt như vậy.” Bùi Nhược Trần nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, sắc mặt không buồn không vui: “Liễu Sắc công tử, ta đã nói ra lợi thế của ta, không hề dị nghị, ngươi trước tiên hãy thu chưởng. Nếu như đả thương nàng, giao dịch lập tức tiêu hủy.”

Liễu Sắc, thì ra thiếu niên kia tên gọi là Liễu Sắc.

Y Nhân thì thào lặp lại tên hắn một lần, tay Liễu Sắc trên cổ bỗng nhiên bóp lại, Y Nhân bị chặn mà sặc một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn ôn hòa thoắt cái phình lên đỏ bừng, ánh mắt rưng rưng, tội nghiệp nhìn Bùi Nhược Trần

“Ta muốn xem, ngươi thực muốn vì đứa phế vật này mà giao ra bảo vật.” Phía sau, Liễu Sắc lạnh lùng cười nói: “Bùi Nhược Trần, nghe nói là người luôn luôn kiêu ngạo, là người quyền quý, tài năng xuất chúng. Đầu gối ngoại trừ lạy trời lạy đất, lạy phụ mẫu, lạy quân vương, chẳng bao giờ chịu thua ai. Bây giờ, ta muốn ngươi quỳ trước mặt ta, quỳ trước mặt người Liễu gia, cung kính mà khấu đầu ba cái. Bằng không…” Hắn vừa nói, tay vừa bóp mạnh một chút, Y Nhân ho khan một tiếng, tiếng ho khan còn chưa thoát được ra ngoài đã bị chặn trong cổ họng, hít thở cũng không thông, nghẹn đến mặt trương lên đỏ bừng.

Bùi Nhược Trần không nói tiếng nào, chỉ lạnh lùng nhàn nhạt nhìn Liễu Sắc. Hai bàn tay nhẹ nắm lại thành quyền, lại từ từ buông ra. Nét mặt tỉnh táo dị thường, thanh bạch vô ưu.

Y Nhân đứng trên bậc thang, nhìn Bùi Nhược Trần đang đứng dưới đài.

Bùi Nhược Trần cũng nhìn cô một cái, chỉ là lẳng lặng liếc mắt, không làm khó, cũng không trách cứ, chỉ là sơ sơ nhàn nhạt, giống như lúc trước.

Thế nhưng cái nhìn thoáng qua bình thường đó lại làm Y Nhân cảm thấy như nghẹt thở. Nghẹt thở không phải vì bị Liễu Sắc bóp chặt, mà bởi vì thật sự không thể hô hấp.

Y Nhân đối với chuyện quỳ gối cũng không có cảm giác gì nhiều. Cô không phải nam nhi dưới gối giáp vàng. Chỉ là ở thời đại này, quỳ gối trước địch, rốt cuộc ý vị thế nào... Y Nhân hiểu được.

Bản thân cô cũng có nguyên tắc của mình, nên cũng có thể lý giải được tiêu chuẩn nguyên tắc của người khác.

“Thế nào? Cũng chỉ là nói suông mà thôi ư? Ngụy quân tử.” Liễu Sắc cười có chút hả hê, trảo đặt trên cổ Y Nhân cũng không tự chủ mà thả lỏng rất nhiều.

Hắn vốn không có ý muốn làm hại Y Nhân.

“Ta đếm ba tiếng. Một!”

Bùi Nhược Trần vẫn không nói gì, ngoại trừ sắc mặt hơi trắng, thần sắc trái lại càng thêm trầm tĩnh.

Trầm tĩnh như vậy, giống như khí tức vỡ bờ, từ thân thể anh từ từ tỏa ra, ngay cả Liễu Sắc cũng cảm nhận được, càng khiến hắn nổi giận: “Nhị!”

Y Nhân nhướng mày trợn mắt, vốn định cố sức hiên ngang lẫm liệt nói, nhưng âm thanh ra tới mép lại không có cách nào thoát ra được.

Lẽ nào lại giống như đóng phim, nữ chính đều như nhau, la to “Đừng mà, ngươi đi đi, mặc kệ ta.” Nếu như anh bỏ đi thì không phải là Bùi Nhược Trần nữa.

Y Nhân cũng lười làm những chuyện nhàm chán đó. Cuối cùng, cô cũng chỉ bình tĩnh nhìn anh, sắc mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt thì an tĩnh như hồ nước.

Việc duy nhất có thể làm bây giờ là tin tưởng anh.

Bùi Nhược Trần như hiểu được lòng cô, khóe môi hơi nhếch lên, độ cong đẹp đến cực điểm, ánh mắt như quan ngọc, ôn nhuận êm dịu như nước, mà ngay cả Vưu chủ quản cũng không thể dời mắt, nhìn đến bần thần.

“Tam...” Liễu Sắc một chữ cuối cùng còn chưa hô xong, Bùi Nhược Trần đã giũ vạt áo, gió thổi ngoại bào bay phất phới, nét mặt bình tĩnh dị thường, mắt sáng như ngọc, cúi người quỳ xuống.

Quỳ, vốn dĩ là một tư thế không thể lịch sự, nhưng Bùi Nhược Trần quỳ lại thấy ưu nhã thanh tao.

Y Nhân cũng chúm chím môi, mặt đầy ý cười mà nhìn Bùi Nhược Trần, như không có việc gì.

Một lạy… Hai lạy… Ba.

Tiêu nhiên đến cực điểm, tiêu sái đến cực điểm.

Anh bây giờ dường như không phải đang khúm núm trước kẻ thù, mà là đang cùng bằng hữu ngâm thơ đối đáp, diễn trò tương bái.

Chỉ là tư thái như vậy, Liễu Sắc không nhìn thấy được.

Hắn chỉ cảm nhận Bùi Nhược Trần thực sự quỳ xuống rồi, hắn cả cười, ngửa cổ cười ha ha, cười đến kiêu ngạo, thế nhưng bên tai nghe được Y Nhân có điểm đau khổ.

Bàn tay đặt trên cổ Y Nhân không hề có ý buông ra, ngược lại theo tiếng cười càng lúc càng gấp.

Tất cả mọi người đều nhìn Bùi Nhược Trần đang quỳ trên mặt đất cùng Liễu Sắc đang ngửa cổ cười to.

“Bùi Nhược Trần, năm đó phụ thân ngươi lâm trận phản chúa, hại chết mẫu thân ta. Ngày hôm nay ba cái khấu đầu này chính là Bùi gia các ngươi tạ tội cho Liễu gia ta!” Liễu Sắc vừa cười vừa nói to, âm thanh thê lương, nghe như vọng ra từ địa ngục.

Y Nhân cố gắng thở hồng hộc, bên tai lại nghe tiếng hít thở càng ngày càng nặng. Ban đầu cô còn tưởng do bản thân hít thở khó khăn, nhưng thoáng nhìn qua, thấy nét mặt Vưu chủ quản lộ vẻ lo lắng, mới chợt nghĩ ra: hô hấp như lên cơn suyễn này, chính là do Liễu Sắc phát sinh.

Vừa vặn nghe thấy Liễu Sắc đang cười liền gián đoạn, hình như như đang nén nhịn.

Bàn tay đặt trên cổ Y Nhân vừa rồi còn ra nhiều sức, nay lại không còn sức lực.

Y Nhân sau khi ngây ngốc sửng sốt vài giây, cô đã làm một chuyện mà tự mình cho là rất sáng suốt.

Cô xoay mạnh người, dùng sức ôm lấy thắt lưng Liễu Sắc, đưa hắn đứng thật vững vàng tựa trước người mình, sau đó ngả đầu về phía trước, mũi chạm mũi, môi chạm môi... Cô muốn chế trụ hắn…

Y Nhân quả là đoán không sai. Cô vừa ôm chặt Liễu Sắc, ngăn chặn hô hấp của hắn, liền xác nhận được bệnh trạng của hắn.

Thở khò khè, đúng là thở khò khè.

Cật lực hô hấp lại bị ngăn lại trong cổ họng, thì thầm rung động.

Môi hạ nhiệt, lạnh lẽo ướt át, đó chính là vị mặn của tảo biển. Gần như…

Y Nhân cứ ôm hắn như vậy, ôm lấy dáng người thon gầy và cao hơn cô rất nhiều của Liễu Sắc.

Hắn thật sự rất gầy. Cho dù qua lớp cẩm y, Y Nhân vẫn có thể cảm nhận được thân thể toàn xương lởm chởm như đá của hắn... Rõ ràng cao cao tại thượng, còn có nhiều người trung thành như vậy, vì sao lại gầy đến vậy chứ?

Y Nhân không hiểu.

Cô chớp chớp mắt, lông mi thật dài đảo qua đảo lại trên gương mặt Liễu Sắc.

Sắc mặt và đôi tròng mắt Liễu Sắc ửng hồng thật biến thái. Tròng mắt hắn buồn bã không ánh sáng, ngập tràn tự ti và đau khổ.

Lúc cô xoay người, ôm hắn, lúc cô ngăn chặn mắt mũi hắn, lúc cô nhìn thấy con mắt hắn, tất cả đều như phát ra điện quang thạch hỏa.

Sau đó, Y Nhân bật lùi ra, kinh ngạc mà nhìn Liễu Sắc, trong tròng mắt đầy vẻ tuyệt vọng kia như đang tìm kiếm sự giải thoát.

Tuổi còn trẻ như vậy, gầy như vậy, xấu xa như vậy, lại đau khổ như vậy. Giống một ông cụ non.

“Thiếu chủ!”

“Y Nhân!”

Rốt cuộc, đến lúc mọi người kịp phản ứng thì xiêm áo Y Nhân đã căng lên, thân thể lập tức như chim đại bàng bay đi.

Thì ra lúc cô xoay người lùi lại, Bùi Nhược Trần đã nhảy tới trên đài, túm lấy y phục Y Nhân, cấp tốc đem cô ra khỏi hiểm cảnh.

Tình thế rất căng thẳng, vạn lần khẩn trương, mũi tên bắn ra dày đặc như châu chấu, Bùi Nhược Trần một tay rút kiếm, múa vòng ngăn tên, tay kia che chở Y Nhân, thối lui ra cửa.

Nhóm đầu tiên bắn tên xong thì bọn họ đã thối lui ra sau một gốc cây đại thụ to lớn. Nhưng những chạc cây vào đông đã trụi lá, cũng không thể yểm hộ được nhiều. Bùi Nhược Trần một mặt ngăn trở mũi tên bắn lén, một mặt đè thấp thân thể, hướng về Y Nhân, lúc này còn chưa lấy lại tinh thần, gấp gáp nói: “Nếu ta nhớ không lầm, đi vài bước về phía sau, liền có thể thấy trên tường có một có lỗ to, cô chui ra đi. Chỉ cần ra đến cửa đi về hướng đông, sẽ gặp người tiếp ứng.”

Y Nhân gật đầu, cũng không nói cái gì hùng hồn đại loại như ‘Đi phải cùng đi’. Cô rất hiểu rõ thân phận ‘Trói buộc’ của mình.

“... Y Nhân.” Thấy Y Nhân không nói hai lời, xoay người liền bỏ đi, Bùi Nhược Trần bỗng nhiên mở miệng lần nữa: “Hôm nay nói như thế…”

“Ta biết, tất cả đều là sự thật, thế nhưng sẽ không có gì thay đổi.” Y Nhân mau miệng nói, ba hoa tóm ý Bùi Nhược Trần, vừa dằn tay hắn, không đầu không đuôi thốt ra hai chữ: “Yên tâm.”

Nói xong, Y Nhân liền phủi, mặc kệ, thí mạng chạy trốn như điên.

Mặc cho phía sau hô đánh hô giết, đao kiếm không ngừng.

Bùi Nhược Trần hoảng hốt mà nhìn theo bóng lưng Y Nhân, bên môi bỗng hiện lên ý cười, cười như hiểu ý, ý cười nhanh chóng lan rộng trong đáy mắt.

Quay đầu lại, tiếp tục ứng phó cảnh tượng trước mặt. Chỉ cần chống đỡ một hồi nữa, viện binh của phủ thừa tướng sẽ tới.

Anh yên tâm, cũng yên tâm phần cô.

Vô tâm vô phế như vậy, để mặc anh một mình ở lại trong đao quang kiếm ảnh, đó chính là Y Nhân.

Thấu hiểu và quyết đoán như vậy, tuyệt không nói lời vô ích hay sách vở sáo rỗng, đó chính là Y Nhân.

——*****——

Y Nhân từ trong lỗ chó bò ra ngoài.

Đổi thành Dung Tú hay Hạ Lan Du, có chết cũng không bò như vậy, đáng tiếc Y Nhân không có nhiều kiêu ngạo như vậy. Cùng lắm thì từ trong lỗ chó đi ra, vừa bẩn vừa hôi thối, cô tự nhiên có điểm chật vật, nên lấy tay lau quệt lung tung.

Đứng ở ngoài tường vây, Y Nhân hơi mơ hồ: hướng đông là hướng nào?

Lúc này trăng sao ảm đạm, không rõ phương vị, cô lại là người thật sự rất ngố đường.

Tình thế nguy cấp, để tránh có người đuổi theo, Y Nhân không kịp suy nghĩ, tùy tiện tìm một phương hướng, mừng rỡ cắm đầu chạy đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3