Hoàng Hậu Lười Y Nhân (Bộ 1 - Quyển 2) - Chương 04 - Phần 1

Chương 4: A TUYẾT

Nghe thấy tên A Tuyết, Y Nhân hơi giật mình rồi lại không thể xác định.
Chỉ đứng yên tại chỗ, hết sức chăm chú vẩy lỗ tai lên nghe ngóng cuộc nói
chuyện trong quán trà đối diện.

Đáng tiếc, âm thanh đã được hạ thấp xuống. Lần này, bên tai đầy rẫy chỉ
toàn là tiếng thét sang sảng của người hầu trà cùng với lão già râu bạc kia mà
thôi.

“Tiểu nha đầu này, ngươi còn ở đây ngốc nghếch làm cái gì nữa, vào đi
thôi.” Thấy Y Nhân ngây ngốc ngơ ngác, lão nhân gia tức sôi bụng.

Y nhân quay đầu nhìn ông một cái, tâm tình thư thái mà tự giới thiệu
mình: “Ta là Y Nhân.”

Đồng hành nhiều ngày nhưng người kia vẫn chưa hề hỏi tên cô. Lão tẩu giật
mình, “Ồ” một tiếng, sau đó dẫn đầu đi vào cửa lớn của khách sạn bình dân.

Y Nhân cũng không chậm trễ, cắm đầu cắm cổ mà tiến theo sát nút.

Cô vẫn không muốn lại phải ở ngoài đầu đường đâu... Hơn nữa, nhìn nơi
này, cũng chưa bình phục hoàn toàn.

Vùng biên thành hoang vu, vật chất thiếu thốn. Khách sạn bình dân cũng
không ít nhưng người lui đến cũng chỉ toàn là tạm trú ngắn hạn. Người cư trú
lâu dài không nhiều lắm... Người đi ngang qua tạm ở lại phần nhiều là những
thương nhân vãng lai. Có thương nhân, tất nhiên sẽ hấp dẫn thu hút đến đây càng
nhiều bọn cướp đường đạo tặc.

Lúc Y Nhân và lão tẩu đang đi vào trong thôn trấn thì đụng phải một đám
hán tử lỗ mãng thúc ngựa chạy đến. Trên sam tử còn vương vết máu, không biết
mới đánh cướp ở đâu trở về.

Lúc đó, Y Nhân thấy lão nhân đang lắc lắc đầu lẩm bẩm: “Nếu có Tức phu
nhân ở đây, nhất định sẽ không để cho những người này hung hăng ngang ngược như
vậy.”

Mấy ngày ở chung, Y Nhân phát giác. Ông lão này vô cùng tôn trọng ‘Tức
phu nhân’ của lão, quả thật là kính như một vị thần sáng vậy.

Mà Tức phu nhân qua miệng lão, cũng xác thật không gì mà không làm được.
Ngoại trừ phi thiên độn thổ, thật sự rất giống siêu nhân nha: thơ từ ca phú, kỳ
tư diệu tưởng, khai sáng sảng khoái, mưu kế vô song.

Cho dù là người hiện đại xuyên không đến, có mấy nghìn năm văn hóa làm cơ
sở thì Tức phu nhân này cũng thật là một người giỏi giang phi thường... Y Nhân
cũng là xuyên không mà đến, thế nhưng cô lại là một kẻ vô tích sự. Văn không
văn, võ không võ. Càng không thể giống vị tiền bối xuyên không kia, thống trị
cả một đế chế, một đời uy phong, nhận được nhiều sự ngưỡng mộ và sùng kính của
đàn ông như vậy. Y Nhân quả thực đã quá lãng phí từ “xuyên không” thần thánh
rồi.

“Chúng ta còn bao lâu nữa mới gặp được Tức phu nhân?” Nghĩ nghĩ, Y Nhân
bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy “Tiêu chuẩn xuyên việt giả” rất tài giỏi này.

Ông lão dừng bước. Đây là lần đầu tiên Y Nhân đặt câu hỏi. Ông hơi kinh
ngạc, “Rất nhanh thôi. Nghỉ ngơi một ngày, sáng mai, đi sâu vào trong sa mạc ba
ngày nữa là có thể nhìn thấy mộ của phu nhân.”

“Mộ?” Y Nhân chớp mắt mấy cái, có điểm không giải thích được.

Lẽ nào vị tiền bối xuất sắc như vậy, đã qua đời rồi sao?

Sắc mặt của ông lão cũng ảm đạm, vẻ mặt thê lương, lại có chút kích
cuồng, đột nhiên như cuồng phong nổi lên: “Tức phu nhân tuy rằng đã mất, nhưng
nàng còn lưu lại di ngôn, vẫn có thể phá vỡ toàn bộ vương triều... Tức phu nhân
thật sự vĩnh viễn sẽ không chết!”

Y Nhân không lưu tâm nghe lão nói, càng không thèm nhìn khẩu hiệu mãnh
liệt của lão. Chỉ là, bỗng nhiên có cảm giác tịch mịch.

Khi biết vị tiền bối này đã bỏ mình từ lâu, không hiểu sao cô cảm thấy
tịch mịch. Dường như thế giới không còn nữa, cảm giác như chỉ còn một mình cô
đứng giữa trời đất bao la.

Đó là lần đầu tiên Y Nhân nhận thức được tịch mịch là cảm giác như thế
nào. Cũng là lần đầu tiên nhận thức được sự thất vọng được cảm thụ như thế
nào... Tuy rằng cô cũng không có đặt quá nhiều kỳ vọng vào chuyện này.

“Vị cô nương này, nghỉ trọ hay ở trọ?” Tiếng điếm tiểu nhị nhiệt tình, ân
cần thăm hỏi trong nháy mắt đã phá nát sầu não trong lòng Y Nhân. Nàng ngây ngô
mỉm cười, ngẩng đầu đưa mắt xin chỉ thị của ông lão, sau đó trả lời: “Ở trọ.”

“Mấy phòng?” Điếm tiểu nhị nhìn hai người đang đi vào, ánh mắt băn khoăn
nhìn ông lão và Y Nhân.

“Một phòng.” Lão tẩu lạnh lung trả lời dứt khoát.

“Được rồi... Một gian phòng hảo hạng...” Điếm tiểu nhị vung khăn lên,
quay về phía quầy thu chi hét to một tiếng, sau đó cúi đầu nhỏ giọng thì thào:
“Trâu già gặm cỏ non…”

Tiếng hắn lẩm bẩm thật sự không được tính là nhỏ. Chỉ nghe lão tẩu nổi
trận lôi đình nhưng Y Nhân vẫn chỉ tủm tỉm cười, dường như không tim không
phổi.

Nhẫn nhịn, ông lão rốt cuộc vẫn không phát hỏa mà chỉ lạnh lùng lừ mắt
xem xét điếm tiểu nhị. Tiểu nhị kia chợt cảm thấy toàn thân sởn lạnh, nhất thời
cứng đơ, cũng không dám lỗ mãng nữa.

“Đi trước dẫn đường.” Ông lão tức giận nói. Điếm tiểu nhị quả nhiên không
còn nói lung tung nữa, cung kính đi lên trước dẫn đường. Y Nhân cũng nhanh chân
đi theo. Có lẽ vì phải cưỡi ngựa một thời gian dài, bước chân hơi lảo đảo một
chút, lúc bước lên cầu thang thiếu chút nữa cô đã ngã lăn xuống rồi.

Nhưng lão tẩu đi phía trước đã nhanh tay lẹ mắt, trước lúc cô ngã xuống
đã đưa tay túm được cánh tay cô.

“Cám ơn ông nha,” Y Nhân sau khi đứng vững rồi, không hề để bụng những
hiềm khích lúc trước mà nói lời cảm tạ ông. Thái độ vô cùng chân thành.

Dường như cô cũng không phải bị ông bắt đến vậy.

“Ngươi có thể gọi ta là Vũ Gia.” Ông lão
có vẻ cũng rất thiện tâm, rụt rè gật đầu. Cuối cùng cũng tự báo đại danh của
mình.

Y Nhân hé miệng cười, ngọt ngào gọi: “Vũ
Gia.”

Vậy mà, Y Nhân vừa dứt lời, điếm tiểu
nhị đang dẫn đường ở phía trước thoáng chốc đã dừng bước, quay đầu lại kinh
hoàng mà nhìn ông lão. “Vũ Gia?” Biểu tình này rất giống như vừa nuốt phải một
con ruồi to.

Vũ Gia lạnh lùng nhìn hắn. Thái độ kiêu
căng. Thần sắc còn ẩn chứa đắc ý.

“Ông chính là Vũ Gia trong truyền thuyết đó sao?” Điếm tiểu nhị há hốc
miệng, vừa đủ để nhét vào một quả trứng gà.

“Ngươi nghĩ sao?” Vũ Gia trầm giọng hỏi lại.

Thân thể điếm tiểu nhị run lên. Rõ ràng chân đã bước lên bậc thang kế
tiếp rồi, lại không hiểu phát run thế nào mà ngã lăn xuống dưới. Đảo mắt một
cái đã lăn thẳng xuống chân cầu thang. Hắn cũng không vội kiểm tra thương thế
của mình mà nhanh chóng đứng lên. Vừa hoảng hốt nhìn Vũ Gia vừa bắt loa tay họ
to: “Mọi người chạy mau đi, mọi người chạy mau đi. Vũ Gia tới! Vũ Gia tới!”

Những vị khách vốn đang ở tầng dưới dùng cơm đều ngẩng đầu nhìn về phía
bọn họ. Sau đó không hẹn mà đồng loạt đứng lên, rồi hò nhau xông thẳng ra cửa.

Bỗng chốc, tiếng nồi niêu xoong chảo, tiếng xô đẩy ồn ào, tiếng đàn ông
chửi rủa, tiếng con nít la khóc vang lên không dứt.

Rất giống đại nạn.

Y Nhân chẳng hiểu tại sao người dưới lầu lại biểu diễn một màn kỳ quặc
như vậy, ngây ngốc sờ sờ đầu. Chờ đến khi cuộc chạy nạn đất rung núi chuyển này
qua đi thì lầu dưới của khách sạn bình dân đã không còn một bóng người.

Còn những người ở lầu trên thì co cụm vào một bên hàng hiên, chậm chạp
không chịu bước qua. Giống như một đám tiểu chuột bạch rúc vào nhau để sưởi ấm
vậy.

“Bọn họ làm sao vậy?” Qua một lúc lâu, Y Nhân mới lúng ta lung túng hỏi.

Vũ Gia khẽ ‘Hừ’ một tiếng, chùm râu bạc trắng như tuyết vểnh cao, ngạo
mạn lẫn tự đắc trả lời: “Không ngờ chuyện đã qua nhiều năm rồi mà sức ảnh hưởng
của lão phu vẫn còn lớn đến như vậy.”

Y Nhân chớp mắt mấy cái, nhìn ông với vẻ sùng bái, khiến lòng tự trọng
của Vũ Gia vô cùng thỏa mãn: “Vũ Gia ông đã làm gì sao?”

“Tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành.” Vũ Gia nhún nhún vai, làm như
đang nói một điều không thể nói: “Chưa từng nghe câu ‘Lấy chiến nuôi quân’ hay
sao?” Ánh mắt ông lại thoáng nhìn lên, một lần nữa bày tỏ sự sùng kính: “Ngươi
tất nhiên chưa từng nghe qua rồi. Loại chiến pháp vĩ đại này chỉ có Tức phu
nhân mới có thể nghĩ ra thôi.”

Y Nhân buông rèm mi không nói. Chỉ là hình tượng của Tức phu nhân trong
lòng cô nháy mắt dường như đã sụp đổ.

Thì ra cũng chỉ là một người hiện đại có dã tâm mà thôi.

“Thân phận bại lộ, chúng ta không thể ở đây nữa rồi.” Chờ cảm xúc qua đi,
Vũ Gia nhìn lướt qua đám người đang phát run kia, nói: “Không được. Nếu dính
đến quan phủ thì thật là phiền phức lắm. Lão phu bây giờ cũng không muốn giết
người.”

Chỉ có điều, Vũ Gia cố nhiên không muốn chọc đến quan phủ, nhưng động
tĩnh lớn như vậy cũng đã kinh động đến không ít người. Lão nhất thời từ bỏ ý
định muốn nghỉ đêm trong trấn, quyết định sẽ lên đường nhanh chóng đến mộ của
Tức phu nhân suốt đêm nay, để tránh đêm dài nhiều mộng.

Lúc đi ra biên thành, cũng không có ai chặn bọn họ lại. Tất cả mọi người
đã lẩn trốn rất xa rồi, nấp ở sau cây, đầu ngõ, cẩn thận mà rình bọn họ. Vũ Gia
ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng đi rất oai vệ hùng dũng, khí phách hiên ngang. Chòm
râu tuyết trắng đường hoàng bay bay trong gió, vô cùng kiêu ngạo. Y Nhận nhắm
mắt theo đuôi. Nếu là đồng bọn với lão mà còn có thể biểu diễn một khuôn mặt tươi
cười ấm áp... chỉ có điều, nụ cười kia thường sẽ khiến cho người khác cảm giác
như đang bị dọa đến mức toát mồ hôi toàn thân... Thân là khâm phạm của triều
đình mà còn có thể nhàn nhã ổn định như vậy, quả nhiên là tài cao lớn mật,
không sợ hãi sao được. Bọn họ cho rằng Y Nhân và Vũ Gia đúng là cùng một loại
người. Mà Y Nhân, xác thật cũng không có dáng vẻ gì của một người đang bị bắt
cóc ép buộc.

“Vào sa mạc rồi, hành trình còn kéo dài thêm ba ngày nữa. Dựa vào sức của
đôi chân thì không thể chịu nổi đâu. Chúng ta phải tìm ngựa và một chút lương
khô.” Vũ Gia thấp giọng nói vài câu. Ánh mắt băn khoăn quan sát chuỗi cửa hàng
nối nhau kéo dài dọc đường. Chỉ là sau khi từ ‘Vũ Gia’ được truyền ra hai lần,
thì các cửa hàng quán xa trên đường, mười thì hết chín nhà đều đã đóng cửa kín
mít. Thưa thớt mấy nhà còn lại chỉ là buôn bán nông cụ hoặc son môi, không có
tác dụng nhiều. Vũ Gia nhìn phát bực, đang chuẩn nổi bão thì ngoài thành đột
nhiên đi vào một người coi tiền như rác: Thân mặc một chiếc áo choàng dầy, vành
nón ép xuống rất thấp chỉ lộ mặt từ mũi trở xuống cằm. Bụi đường trường bao phủ
thân hình, sắc môi cực kỳ nhợt nhạt. Tuy nhiên nhìn chung, cũng là một người
thanh tú... Chỉ có điều cuối cùng lại là một người thô kệch, ăn mặc vừa cồng
kềnh vừa cũ nát. Nhưng điều này cũng không có gì quan trọng, quan trọng là…
Trong tay hắn đang dắt theo một con ngựa. Là một con ngựa khỏe mạnh chạy được
đường trường, sắc lông rất đẹp, tứ chi cường tráng. Vũ Gia mừng rỡ ra mặt, đi
đến ngáng trước người nọ.

“Này, tiểu tử, con ngựa này, Vũ Gia ta muốn.” Lão vốn tưởng rằng chỉ cần
nêu lên danh tính thì người nọ sẽ sợ đến mức tè cả ra quần rồi chắp tay dập
đầu, lập tức hai tay kính dâng tặng tuấn mã.

Vậy mà người nọ lại ngẩng đầu, không chút hoang mang. Áo choàng hạ xuống
để lộ ra một đôi mắt lười biếng, nhỏ dài rất bình thường, “Lão tiên sinh, không
phải tại hạ không muốn cho lão mượn ngựa. Mà là con ngựa này chỉ nghe lời một
mình tại hạ. Người khác nói nó luôn luôn làm như không để ý đến.”

“Có chuyện như vậy sao?” Vũ Gia không tin, vểnh râu trừng mắt.

“Súc sinh luôn luôn như vậy.” Người nọ thở dài, cảm khái nói: “Cho đến
bây giờ chỉ thích làm theo ý mình, bá đạo ngang ngược, đâu dễ dàng nghe người
ta nói.”

Vũ Gia đáp lại, chỉ là ừ hử một tiếng. Bỗng nhiên chợt nhớ đến cái gì, hai
mắt trừng lớn như chuông đồng, “Tiểu tử, ngươi đang mắng lão phu sao?!”

“Đâu có, ta chỉ mắng súc sinh thôi mà.” Người nọ nóng lòng biện bạch,
nhưng giọng điệu thong dong, dáng dấp cũng không hề kinh hoảng.

Vũ Gia hừ mạnh một tiếng, không muốn tiếp tục dây dưa, mà đem lửa giận
chuyển từ người nọ trút hết lên đầu con tuấn mã: “Lão phu cũng muốn xem, con
ngựa này có phải đúng như lời ngươi nói hay không, ai nói cũng không nghe!” Sau
đó, lão tàn bạo trừng mắt lườm người nọ: “Nếu như ngươi nói sai, đừng trách lão
phu vô tình!”

“Xin cứ tự nhiên.” Người nọ tiện tay nhấc lên, không có chút nào là đang
bị đe dọa, thần thái nhàn nhã rảnh rỗi.

Vũ Gia đã bước lên phía trước một bước. Sau đó phi thân nhảy lên lưng
ngựa.

Ngay khi Vũ Gia nhảy lên lưng ngựa, trong chớp mắt, chỉ nghe thấy một
tiếng hí thật dài. Con ngựa vốn rất ôn thuận bỗng nhiên như phát cuồng, móng
trước chồm lên, tung mình lên cao. Vũ Gia còn chưa ngồi vững đã bị nó quăng
ngay xuống đất.

Cũng như Vũ Gia râu tóc bạc phơ kia, nhưng động tác quả thực thoăn thoắt
rất mau lẹ. Chỉ thấy hắn vút mình lên không trung rồi nhanh chóng quay ngược
trở lại, vừa vặn phục mình vững vàng trở xuống trên lưng ngựa.

Lúc này đây, con ngựa cũng không chối bỏ hắn, mà mang theo hắn phi nước
đại chạy vào sa mạc cuồn cuộn cát.

Vũ Gia cũng không phải người tầm thường, tự nhiên sẽ không bị một con súc
sinh bốn chân bài bố. Lão vung cao tay, mấy sợi dây thừng theo tay lão phóng
ra, vững vàng mà bám cuộn vào móng ngựa. Lại nghe tiếng tuấn mã thét lên kinh
hoàng. Con ngựa khụy quỳ xuống đất, ngã nhào.

Vũ Gia từ phía trên đi xuống. Tuy rằng trên mặt không hề mất đi vẻ ngạo
mạn nhưng cảm giác như đã bị bụi đất phủ đầy.

Lão nhẹ nhàng, lẳng lặng không nói lời nào, chỉ đi lên phía trước, tháo
dây thừng ra khỏi móng ngựa. Sau đó vỗ về đầu ngựa, nhỏ giọng trấn an.

“Con ngựa không biết nghe lời này!” Vũ Gia muốn nói cái gì đó để xóa bỏ
sự xấu hổ vừa rồi. Nhưng tức giận nửa ngày cũng không biết nói như thế nào nữa.

Người thanh niên nghe vậy, quay đầu nhàn nhạt nhìn lão một cái. Thần sắc
an tĩnh. Khuôn mặt kia cũng bình thường không có gì đặc sắc, nhưng lại vì vẻ
thong dong mà nổi trội lên vẻ đẹp đẽ cao quý.

“Ta đã nói rồi. Nó luôn luôn chỉ nghe lời một mình ta.” Hắn nhàn nhạt nói
tiếp: “Cũng không phải là ai cũng có năng lực khống chế được nó.”

“Như vậy cũng tốt!” Con ngươi của lão đầu vừa đảo, âm lãnh nói: “Nó chỉ
nghe lời ngươi, vậy ngươi cứ nghe lời ta. Tuy có chút phiền phức nhưng cũng
không phải không tốt.”

Dừng một chút, lão lại một lần nữa cảm thán: “Năm đó Tức phu nhân đã từng
nói. Tự làm không bằng dùng người. Hôm nay xem ra, thật sự là lời lẽ chí lý.
Ngay cả tuấn mã cũng có thể dùng được.”

Y Nhân hơi choáng. Vũ Gia này, đoán chừng chính là một fan siêu cấp cuồng
nhiệt của Tức phu nhân. Thật sự là không có phút nào giây nào mà không nhắc đến
Tức phu nhân nha.

Mặc dù đối với chiến thuật ‘Lấy chiến nuôi quân’ của bà, cô cảm thấy trái
tim băng giá nhưng Y Nhân vẫn rất khát khao được nhìn thấy phong thái của bà.

Chỉ là cố nhân đã mất, phong lưu gì cũng đã bị mưa gió thổi bay.

“Nhưng vì sao ta phải nghe lời ông?” Người thanh niên khoan thai hỏi.

“Rất đơn giản, hoặc chết hoặc nghe lời ta, ngươi chọn cái nào?” Vũ Gia bá
đạo quát hỏi.

Người nọ cúi đầu, rất chăm chú rất cẩn thận mà suy tư một thoáng, hình
như thật sự đang cân nhắc tuyển chọn vấn đề này... Mà vấn đề này, ngay cả Y
Nhân cũng có thể không chút do dự đã tuyển được đáp án. Thế nhưng hắn lại lo
lắng mất một hồi lâu.

Sau đó, hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhỏ dài lóe sáng: “Được rồi, ta nghe lời
ông.”

Vũ Gia thỏa mãn gật đầu, tùy ý hỏi: “Ngươi tên gì?”

Gió thổi tung ống tay áo choàng rộng thùng thình của người nọ. Vầng trán
tỏa sáng, hắn đứng giữa bão cát, mỉm cười.

Y Nhân lúc nãy cũng không có tỉ mỉ nhìn ngắm hắn. Mãi đến khi hắn cười,
cô bỗng phát hiện. Thì ra lúc hắn cười, khóe mắt cũng rất phong tình. Loại
phong tình đào hoa rực rỡ này, cực kỳ giống một người.

Người đó, chính là Hạ Lan Tuyết.

Đang lúc suy nghĩ thì người nọ đã khai tên báo họ, đôi môi như cánh hoa
khẽ mở: “A Tuyết.”

Y Nhân đột nhiên cảm thấy những cơn gió tại hoang mạc này sao mà ấm áp,
sao mà phong tình như vậy, thổi qua gương mặt anh, thật ôn nhu, thật tràn trề.

Vũ Gia lặp lại tên hắn một lần nữa, “A Tuyết.”

Người nọ cười yếu ớt. Gió đã yên tĩnh trở lại. Những sợi tóc lòa xòa chắn
ngang tầm mắt của anh. Đôi mắt sáng buông xuống, thần sắc lười biếng, lưu luyến
triền miên: “Không biết Vũ Gia muốn đi đâu?”

“Bacamaha.” Vũ Gia nói.

A Tuyết trợn ngược lông mày, vẻ kinh ngạc hỏi lại: “Bacamaha?”

“Thế nào?” Vũ Gia nhíu mày. Sự ngạo mạn lại xuất hiện, “Vừa rồi không
phải ngươi rất trấn tĩnh hay sao? Bây giờ biết sợ rồi à?”

A Tuyết bình tĩnh liếc mắt nhìn lão. Sau đó không kiêu ngạo không siểm
nịnh mà nói: “Có người nói. Hàng trăm hàng ngàn năm qua, chưa từng có ai có thể
thật sự đặt chân lên Bacamaha. Đó thật sự là giải đất sa mạc chết chóc. Ta cũng
không muốn chết, tất nhiên là không muốn đi.”

“Ngươi không muốn đi cũng được. Thấy tiểu tử ngươi rất hợp tâm ý của lão
phu. Lão phu cũng không cưỡng bách ngươi... Chỉ cần ngươi có thể tìm mấy con
ngựa về thay thế cho con của ngươi, lão phu lập tức buông tha cho ngươi. Ngươi
đổi hay là không?” Vũ Gia nói những lời này, cũng không phải là lão đột nhiên
lại có lòng tốt gì. Mà là lão đánh giá người của quan phủ cũng sắp đến rồi. Bây
giờ nếu muốn tìm người để đoạt ngựa thì cũng rất phiền phức. Nếu như A Tuyết có
thể đổi lấy một con ngựa biết nghe lời, cũng tiết kiệm đươc rất nhiều thời
gian.

Vậy mà A Tuyết cũng không có vẻ gì là mừng rỡ vì được hưởng đại xá, chỉ
miễn cưỡng xoay người, gọn gàng kết thúc: “Đi thôi.”

Vũ Gia giật mình. Lão có điểm không hiểu. Vì sao biết rõ sẽ phải đi vào
vùng đất chết mà A Tuyết vẫn muốn đi theo?

Rất nhanh, câu nói kế tiếp của A Tuyết đã phá vỡ sự nghi ngờ trong lòng
lão, “Ta chỉ có một con ngựa. Hơn nữa lại là người mới đến đây. Ở đây cũng
không có bạn bè thân thích gì. Có lẽ, chỉ có thể đồng hành cùng ngươi một
đoạn.”

Đây miễn cưỡng cũng có thể gọi là lý do.

Vì để tránh phức tạp, Vũ Gia cũng không truy cứu nhiều, chỉ mang theo
liên minh mới gia nhập – ‘A Tuyết’, cùng Y Nhân, bước vào cuộc hành trình mênh
mông tìm kiếm ngôi mộ của Tức phu nhân.

Đi được một lúc, lão nhân gia tự nhiên phát huy ‘đặc quyền’ của bản thân,
an nhàn thảnh thơi cưỡng trên lưng ngựa. A Tuyết phụ trách đi phía trước dẫn
ngựa. Y Nhân thì cắm đầu cắm cổ theo sát phía sau A Tuyết, còn không ngừng len
lén liếc mắt qua nhìn A Tuyết.

Lại đi được một lúc, đoàn người đã bước vào màn đêm của Tái Bắc. Đêm Tái
Bắc, trống trải mà xa xôi. Trời thì cao, bốn phía đều là gió cát. Bọn họ đang ở
trung tâm của sa mạc rồi.

Vũ Gia tuy là cường giả nhưng tuổi tác cũng đã lớn rồi. Đến nửa đêm, chỉ
nghe tiếng ngáy đứt quãng, ông đã ở trên lưng ngựa lúc la lúc lắc mà ngủ.

Nếu là ngày xưa, Y Nhân cũng có thể tựa vào lưng lão mà đánh một giấc
rồi. Nhưng hôm nay, Vũ Gia hình như không có ý định đưa cô lên ngồi chung.

Y Nhân cũng không có bản lĩnh vừa đi vừa ngủ nữa... Lúc cơn buồn ngủ sinh
sôi, đầu óc vừa hơi mơ mơ màng màng đã giật mình tỉnh lại.

Hơn nữa, đêm Tái Bắc quả thật rất lạnh.

Lạnh đến thấu vào xương tủy.

Khi cô phát cơn rùng mình lần thứ ba, A Tuyết nãy giờ vẫn lẳng lặng không
nói đi ở phía trước, đột nhiên xoay người, cởi áo choàng trên người xuống rồi
khoác lên mình Y Nhân.

Áo choàng ấm áp, dường như vẫn còn mang theo hơi ấm cơ thể anh, thấm vào
da thịt.

Động tác của anh rất tự nhiên, cũng rất tùy ý. Dường như đó chỉ là một
việc vặt vãnh râu ria, chẳng đáng là gì.

Y Nhân ngửa đầu, nhìn khuôn mặt hoàn toàn xa lạ mà hình như cũng vô cùng
quen thuộc kia, nhẹ giọng hỏi: “Có phải là anh không?”

A Tuyết run rẩy mi mày, cực tĩnh cực nhạt trả lời: “Ta không phải.”

Sau đó, anh lại xoay người, tiếp tục bước lên phía trước cô, không xa
không gần, như gần như xa. Gió thổi thanh sam tung bay phần phật, không ngại
hồng trần.

Trong thời gian còn lại, Y Nhân chỉ mải miết nghĩ đến chuyện đó.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3