Hoàng Hậu Lười Y Nhân (Bộ 1 - Quyển 2) - Chương 14 - Phần 1

Chương 14: TRẦN DUYÊN

Hạ Lan Tuyết cười ngượng, thở dốc hồi lâu mới nhẹ giọng than thở: “Bị
ngươi phát hiện rồi.”

Phượng Cửu theo dõi anh thật lâu, trong mắt đầy hờn giận, rồi dần dần
chuyển sang bình tĩnh.

“Ngươi vốn không cần làm như vậy.” Phượng Cửu thấp giọng nói: “Những
chuyện không muốn nhớ nữa thì cứ quên đi là được rồi. Cần gì phải dùng thuốc
mạnh như vậy. Thà làm thương tổn bản thân, cũng phải nhớ kỹ vậy sao.”

Ăn phải cỏ vô ưu, cho dù không đến mức mất hết trí nhớ, nhưng những
chuyện không muốn nhớ rõ thì cũng có thể sẽ quên.

Thế nhưng Hạ Lan Tuyết lại không quên nổi chuyện gì.

Bởi vì lần đầu tiên khi anh tỉnh lại, tự mình đã uống thuốc rồi... thuốc
này lại có tác dụng phụ rất lớn. Đó cũng là nguyên nhân vì sao Phượng Cửu vẫn
chần chờ không chịu cho anh dùng thuốc. Nhẹ thì thổ huyết, nặng thì đả thương
và phế phủ. Làm như vậy quá mạo hiểm, cũng không nhất thiết phải như thế…, rất
không có trách nhiệm với chính bản thân mình.

“Vì sao phải bắt buộc bản thân phải nhớ kỹ mọi chuyện như vậy?” Phượng
Cửu lại nói, “Có thể quên đi, không biết là mộng tưởng của bao nhiêu người
nữa.”

“Ta không thể quên được.” Hạ Lan Tuyết rũ đôi mắt xuống, nhẹ nhàng mà
kiên định nói: “Rất nhiều chuyện, ta phải có trách nhiệm với nó. Nếu như trốn
tránh, cũng là trốn tránh trách nhiệm của chính mình. Phượng Cửu tiên sinh, làm
khó cho ngươi, thành thật xin lỗi.”

Phượng Cửu hơi buông tiếng thở dài.

Một lát sau mới thấp giọng nói: “Trong thời gian này không được nổi giận,
cũng không nên giao chiến. Cẩn thận tĩnh dưỡng nửa tháng. Để ta xem có thể tìm
được loại thảo dược nào thích hợp để hóa giải độc tính này hay không.”

“Làm phiền tiên sinh rồi.” Hạ Lan Tuyết gật đầu, sắc mặt tái nhợt tệ hại.

“Vừa rồi…” Đợi một lát, Phượng Cửu lại nhớ đến sự kỳ quái của Y Nhân,
nhàn nhạt hỏi: “Nương nương có phải vì chuyện của Dung hậu mà tức giận với
ngươi không?”

Hạ Lan Tuyết lắc đầu, cười khổ nói: “Nàng không phải là người hay tức
giận đâu... Chỉ là ta đã làm cho nàng thất vọng rồi.”

Thanh âm của Hạ Lan Tuyết còn chưa hạ xuống, thủ hạ của Dịch Kiếm là một
thị vệ đã thở hồng hộc mà chạy vào. Nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, bỗng nhiên quỳ bái:
“Vương gia, Dịch đại nhân đã bị Bùi Thừa tướng vây khốn rồi!”

———– *** ———–

Lúc Bùi Nhược Trần quay trở lại chỗ Bùi Lâm Phổ thì Bùi Lâm Phổ đã nghiêm
sắc mặt đen từ lâu, còn có vẻ gần như phẫn nộ.

“Vì sao lại đi ngăn cản hổ phù?” Ông trầm giọng hỏi đứa con trai từng
khiến mình tự hào, “Ngươi cũng biết, ngày nào chúng ta bắt được hổ phù là ngày
đó có thể chứng minh với Bệ Hạ rằng Hạ Lan Khâm cố tình giúp Hạ Lan Tuyết. Hạ
Lan Khâm rơi đài, họ Hạ Hầu liền trở thành vô địch. Địa vị của Bùi gia, vĩnh
viễn bền vững…”

Bùi Nhược Trần cũng không giải thích, chỉ liễm mi thúc thủ, kính cẩn
nghiêng người.

“Chẳng lẽ là vì nha đầu kia sao?” Bùi Lâm Phổ lông mi xếch ngược, lửa
giận vừa mới được đè ép xuống, lại một lần nữa bốc lên: “Ngươi vì nàng ta mà
không thèm đoái hoài gì đến Du Công chúa. Lúc này đây, thậm chí còn vì nàng mà
bỏ qua cơ hội đả kích Hạ Lan Khâm. Ngươi… vẫn là thanh niên khó qua khỏi ải mỹ
nhân. Nhưng tốt xấu gì đối phương cũng phải là mỹ nhân đã chứ!” Dừng một chút,
Bùi Lâm Phổ lại khó hiểu mà thòng thêm một câu: “Nếu như nàng là Tức phu nhân,
một giai nhân tuyệt sắc kinh tài tuyệt diễm, thì cho dù ngươi bỏ cả giang sơn
cũng đáng giá. Đằng này, Y Nhân lại là dạng người gì vậy?!”

Bùi Nhược Trần ngẩng đầu, có chút kinh ngạc mà nhìn cha của mình.

Đối với những lời đồn đãi về chuyện phụ thân phản bội Tức phu nhân, Bùi
Nhược Trần nghe được rất nhiều. Nhưng hắn chưa bao giờ muốn hỏi phụ thân, từ
đầu đến cuối chuyện này là như thế nào. Bùi Lâm Phổ cũng chẳng bao giờ nhắc
tới.

Ở Bùi gia, ba chữ ‘Tức phu nhân’ tựa như một lệnh cấm, căn bản là không
có ai dám đề cập đến.

Lại không hề nghĩ tới, phụ thân trong tình huống này, vào lúc này đây,
lại dùng tư thái hời hợt như vậy mà nhắc đến cái tên này.

Mà khi ông nhắc đến tên của nàng, giọng điệu và thái độ của ông, cũng
không khách quan lãnh tĩnh như Bùi Nhược Trần tưởng.

Ông tựa hồ như rất sùng kính nàng.

Bị thế nhân công nhận là ‘kẻ phản bội Tức thị’, Bùi Lâm Phổ dĩ nhiên lại
sùng kính chủ tử bị chính mình phản bội.

Bùi Nhược Trần trong lòng khẽ động, dường như đã biết được điều gì, lại
tựa hồ như cái gì cũng không hiểu nổi.

Bùi Lâm Phổ cũng hình như đã phát giác bản thân lỡ lời, trầm mặc một hồi.
Sau đó dung nhan nghiêm túc, rất nghiêm túc mà hỏi: “Nhược Trần, ngươi không
phải đã thích nha đầu kia rồi đấy chứ?”

Bùi Nhược Trần nhàn nhạt ngước mắt, nhàn nhạt trả lời: “Vâng, nhưng mọi
chuyện cũng không phải như những gì phụ thân đã nghĩ đâu.”

“Ồ?” Bùi Lâm Phổ rốt cuộc cũng rất có tố chất của một Thừa tướng. Đơn
giản là vì đối mặt với con mình, cho nên mới phá lệ táo bạo một chút. Ông cũng
không phải là người không biết lắng nghe người khác nói chuyện.

“Con thích nàng, nhưng chưa từng có những suy nghĩ không an phận gì đối
với nàng.” Bùi Nhược Trần thản nhiên nói, “Bất luận xuất phát từ mục đích gì,
nhưng con đã cưới Hạ Lan Du rồi. Suốt đời này cũng sẽ một lòng một dạ với nàng,
đối tốt với nàng. Về phần Y Nhân... Con cũng muốn đối tốt với nàng, nhưng chỉ
là xuất phát từ tình nghĩa bạn bè, xuất phát từ bản tâm mà thôi.”

Bùi Lâm Phổ trầm ngâm không nói. Đôi mắt đen nhánh, sắc bén như kiếm,
nhìn con trai.

Người nào bị nhìn với ánh mắt ấy, cũng đều sẽ có cảm giác như đang bị xem
thấu. Mấy kẻ nhát gan, thậm chí còn có điểm lạnh run.

Bùi Nhược Trần lại bình tĩnh không gì sánh được, nhìn lại Bùi Lâm Phổ.
Bởi vì không thẹn với lương tâm, cho nên hắn thản nhiên như không, “Con cũng sẽ
không vì Y Nhân mà bỏ qua bất cứ thứ gì.” Hắn nói.

“Vậy còn chuyện hổ phù, giải thích thế nào?” Ánh mắt của Bùi Lâm Phổ rốt
cuộc cũng nhu hòa một ít, lại hỏi.

“Ngăn cản hổ phù, cũng là vì Bùi gia.” Bùi Nhược Trần thong thả, từ từ
giải thích: “Phụ thân thường nói. Bệ hạ với Dung gia sở dĩ như gần như xa, thật
sự cũng không hề cắt giảm quyền lực của Dung gia. Là bởi vì Bệ hạ cần Dung gia
khắc chế cha. Như vậy, cha vì sao lại không rõ, Hạ Lan Khâm cũng là một con cờ
mà Bệ Hạ dùng để khắc chế họ Hạ Hầu? Đã là quân cờ, quyết định của Bệ hạ nhất
định sẽ không để cho cha lấy nó đi một cách đơn giản. Kết quả là, Bùi gia trái
lại cùng Hạ Lan Khâm đối địch. Lưỡng hùng tranh chấp, Thiên Triều chắc chắn
sinh loạn... Hôm nay, cường địch không cầm quyền. Giang Nam cũng bởi vì thiên
tai mà nhen nhúm lên mầm mống nội loạn. Thiên Triều không thể rối loạn thêm
nữa. Thân là thần tử, một lòng vì nước mới là đúng đắn. Lúc này, thật sự không
phải là lúc thích hợp để tranh đoạt quyền thế đâu.”

Nghe Bùi Nhược Trần nói xong, Bùi Lâm Phổ chỉ lạnh lùng mà cười: “Đạo lý
dễ hiểu như thế, lẽ nào cha lại không biết hay sao?”

Bùi Nhược Trần giật mình, lại nghe thấy Bùi Lâm Phổ nói tiếp: “Nếu có thể
đẩy Hạ Lan Khâm đi, Bệ Hạ cũng sẽ tìm được một thủ lĩnh Thiên Triều khác đến
thế chỗ. Họ Hạ Hầu quả thật là bất luận thế nào cũng không thể chiếm thế độc
tôn được... Nhưng bất luận thay bằng người nào, cũng sẽ không giống như Hạ Lan
Khâm, khiến cho cha cứ cảm thấy như có mũi nhọn ở lưng vậy.”

“Phụ thân…”

“Nhược Trần, Hạ Lan Khâm có thật sự cung kính như biểu hiện bên ngoài của
hắn không? Lúc hắn đem hổ phù cho Y Nhân mượn, chẳng lẽ lại không biết đây là
một cái bẫy hay sao? Nhưng hắn vẫn cho mượn. Đó là bởi vì…” Bùi Lâm Phổ buông
một tiếng thở dài thật sâu, rồi mới nói tiếp: “Đó là bởi vì, hắn đã đến mức
không còn biết sợ là gì nữa rồi. Hiện tại, quân nhân Thiên Triều, cho dù là
quân đội của họ Hạ Hầu cũng vậy, cứ nhắc đến Hạ Lan Khâm là lại sùng kính, xem
hắn như chiến thần vậy. Một tướng quân có thể nắm giữ quân tâm như hắn, sẽ mang
đến cho Thiên Triều sự uy hiếp cỡ nào? Nếu so với Viêm Quốc đang nhìn chúng ta
thèm muốn, còn lớn hơn rất nhiều nữa kìa.”

“Thế nhưng Hạ Lan tướng quân một lòng vì nước, điều này đúng là không thể
nghi ngờ gì được.” Bùi Nhược Trần không chút nghi ngờ mà phản bác.

“Đúng. Hạ Lan Khâm một lòng vì nước, cũng một lòng vì Bệ Hạ.” Bùi Lâm Phổ
lạnh lùng mà bỏ lại một câu, dường như không còn muốn tiếp tục nói chuyện về đề
tài này nữa. Ông hỏi: “Ngươi mới vừa nói, ngươi vì Y Nhân, chỉ là xuất phát từ
bản tâm?”

“Dạ.” Bùi Nhược Trần cúi đầu trả lời.

Bùi Lâm Phổ không đưa ra ý kiến, chắp tay đứng nửa ngày, rồi chậm rãi
thốt ra một câu, “Ta thà rằng ngươi đều không phải xuất phát từ bản tâm, thà
rằng ngươi đừng có mưu đồ.”

Bùi Nhược Trần không hiểu, cho nên cứ nhìn phụ thân của mình. Đang muốn
hỏi rõ thì một gã tử sĩ của Bùi gia đã vội vội vàng vàng chạy đến, không kịp
khấu đầu mà nhanh chóng nói: “Thừa tướng, chúng ta tìm được chỗ ẩn nấp của Tiêu
Dao Vương rồi.”

“Lục Xuyên đâu?” Bùi Lâm Phổ ngưng trọng, cẩn thận hỏi.

Lúc Lục Xuyên xuất hiện, tình trạng khi đó cho đến bây giờ nghĩ lại, vẫn
cảm thấy kinh tâm động phách.

Trận pháp nghiêm mật như vậy, rõ ràng là một hàng rào thép dũng mãnh. Thế
nhưng, hắn xuất hiện, một người một kiếm, không có kết cấu, không có kế hoạch,
chỉ dùng kiếm pháp tuyệt thế đủ có thể làm đảo ngược thời gian, đủ có thể vượt
qua hẳn năm xưa, khiến cho trận pháp này từ từ mà vỡ nát.

Bố cục tinh vi nhất lại không thể nào chống lại được sức mạnh bất khả xâm
phạm ấy.

Trước mũi kiếm ấy, kỳ môn bát quái gì, cũng chỉ là một trò cười.

Tất cả mọi người đều không nhìn thấy Lục Xuyên xuất chiêu thế nào. Chỉ
biết là hắn đã đến, huyền y, bạch quang hiện lên trước mắt. Đám tử sĩ trước nay
vẫn là niềm tự hào của Bùi gia, là những chiến sĩ được xưng tụng là vô địch
Thiên Triều, vậy mà không thể kham nổi một kích!

Trong chớp mắt, ngoại thành Tuy Xa vốn điềm tĩnh bình thản, đã trở thành
một bãi chiến trường.

Máu chảy thành sông.

Nếu không nhờ Bùi Lâm Phổ phản ứng mau lẹ, quả đoán hạ lệnh cho một đội
quân ở lại ngăn địch, những người khác tức khắc rút lui, thì tổn thất của bọn
họ, cũng không chỉ có từng đó đâu.

Cho nên, mặc dù tra được tin tức của Hạ Lan Tuyết, Bùi Lâm Phổ vẫn cần
phải hỏi một chút: Lục Xuyên đang ở đâu?

Vẻ mặt của người đến báo tin đúng là kinh hoàng, thế nhưng tin tức mang
đến lại vô cùng tốt lành: “Hồi bẩm Thừa tướng, Lục Xuyên đã không còn ở đây nữa
rồi.”

Lục Xuyên đi rồi.

Hắn chỉ đồng ý với Phượng Cửu giúp giải vây cho Hạ Lan Tuyết, còn những
chuyện khác, căn bản là không thèm quản đến.

Đường đường Thừa tướng Thiên Triều, nhưng với Lục Xuyên mà nói, cũng chỉ
nằm trong ‘chuyện khác’ đó mà thôi.

Bùi Lâm Phổ có chút an lòng, nhưng cũng không đủ để vực dậy sự ảo não...
Kể từ khi trốn tránh Tức phu nhân tự lập môn hộ, Bùi Lâm Phổ chưa bao giờ phải
chật vật như vậy. Còn chưa kịp đánh, đã phải dẫn đầu bỏ trốn rồi.

Mặc dù Lục Xuyên đúng là một cao nhân thế ngoại. Sự tồn tại này, cũng
thật đáng sợ, rất có tính uy hiếp.

Nhưng ông trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra được phương pháp khắc chế
hắn. Chỉ có thể âm thầm mà để lại trong lòng, sau này rồi sẽ tính.

“Nếu có Tức phu nhân ở…”

Ông không khỏi tự nói một câu. Bùi Nhược Trần mơ hồ nghe được hai chữ
‘phu nhân’. Lúc muốn lắng nghe thì Bùi Lâm Phổ đã bước nhanh đi đến chỗ thám
báo điều tra được.

Bùi Nhược Trần cũng hết cách, chỉ đành nhắm mắt theo đuôi mà bám sát phía
sau.

Mục đích lần này bọn họ được phái đến Tuy Xa, vốn là để bắt Hạ Lan Tuyết.
Không hoàn thành nhiệm vụ thì thật khó mà trở về phục mệnh.

Bọn họ tìm đến được rừng cây.

Cũng phát hiện được, khắp rừng cây đều có thủ vệ nghiêm mật dị thường.

Thủ vệ vòng ngoài không hẹn mà cùng nhau phối hợp theo thuật kỳ môn bát
quái. Cũng không biết là cao nhân bố trí trận này… Hẳn phải là Phượng Cửu rồi…
Từng ngọn cây, đều có một cửa ngầm vô cùng lợi hại. Dù cho là một người võ nghệ
bình thường, đứng ở vị trí này cũng có thể có được lợi thế của ‘Một kẻ làm
quan’.

Sự bày binh bố trận này tuyệt đối không hề thua kém trận pháp kia của Bùi
Lâm Phổ.

Còn bên phía Bùi Lâm Phổ lại không có một người như Lục Xuyên.

Lúc thám tử hồi báo, Bùi Lâm Phổ còn đang ngần ngừ chưa dám tiến vào, ông
nhìn thấy Y Nhân.

Thẳng một đường đi tới, bởi vì thân phận của Y Nhân nên những người được
bố trí trên mắt trận cũng không dám nhằm vào cô. Tầng tầng lớp lớp thủ vệ này,
đối với cô mà nói, cũng chỉ giống như khoảng không mà thôi.

Y Nhân thuận lợi đi vào, bây giờ, lại thuận lợi mà đi ra.

Bùi Nhược Trần cũng đồng thời thấy được cô.

Nhìn thấy Y Nhân, trong lòng Bùi Nhược Trần mới vừa rồi còn u ám, trong
nhất thời lại cảm thấy thư thái. Khóe miệng không tự giác mà dật lên một nụ
cười. Bùi Lâm Phổ vừa mới đi qua…, dư quang liền bắt gặp nụ cười này, sắc mặt
nhất thời biến đổi. Ông sai phái thủ hạ. Vài bóng người phụng mệnh thoát ra.
Thủ vệ ở bìa rừng cũng đúng lúc phản ứng lại. Chỉ là lúc này, địa điểm trận thế
đã kề sát biên giới, hơi nằm ngoài tầm tay của bọn họ.

Tình thế lập tức nằm trong tay Bùi Lâm Phổ. Lúc Dịch Kiếm đuổi theo đến
nơi thì Y Nhân đã bị người của Bùi gia bao vây chung quanh, cẩn mật yểm hộ thối
lui ra ngoài bìa rừng.

Dịch Kiếm thấy thế, không kịp suy nghĩ nữa. Một mặt phái người thông báo
Vương gia, một mặt nhảy vào tham gia chiến cuộc.

Mà người được phái đi thông báo Hạ Lan Tuyết, chính là thị vệ vừa mới rồi
đã vào thông báo ‘Dịch đại nhân đã bị Thừa tướng vây khốn’.

Cho nên, lúc Phượng Cửu và Hạ Lan Tuyết đến, chiến cuộc còn đang ở thế
giằng co, không thấy được kết cục.

Nhưng mà, Dịch Kiếm đã ở vào thế thua cuộc. Thủ vệ trong rừng cây không
có mệnh lệnh của Phượng Cửu nên cũng không dám tự tiện rời khỏi vị trí, chỉ có
thể ở một bên mà nhìn.

Y Nhân thì đang ngơ ngác đứng giữa đao quang kiếm ảnh. Nhìn thấy bên cạnh
có người hét to, có người ngã xuống, còn có người văng cả máu tươi lên ống quần
của cô.

Cô run run.

Đây là lần đầu tiên cô hiểu được thế nào là chém giết, trước đây cũng
chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng máu tanh như vậy.

Xung quanh vẫn đang tranh đấu, nhưng không có ai đả thương cô. Chỗ Y Nhân
đứng, cũng giống như chỗ đứng tránh ở ngã tư đường ngựa xe như nước, chỉ là
phía trước đằng sau, tai nạn xe cộ không ngừng, kèn đồng vang lên liên tục.

Cô nhìn thấy Hạ Lan Tuyết trước tiên, theo bản năng muốn bước qua dựa
dẫm. Thế nhưng bước chân vừa động, lại ngơ ngác ngẩn ngơ mà dừng lại tại chỗ.

Khoảng cách chưa đầu trăm bước, ở giữa là một màn đao kiếm đánh nhau. Cảnh
tượng xa lạ và tàn nhẫn.

Trong khoảng khắc tầm nhìn được tự do, Hạ Lan Tuyết đã nhìn thấy Y Nhân.
Cô lập tức quay mắt nhìn sang hướng khác.

Ngực Hạ Lan Tuyết như bị bóp nghẹn.

Phượng Cửu nhanh tay lẹ mắt, vừa thấy Hạ Lan Tuyết có ý đồ muốn chạy ào
ra, đã lập tức kéo anh lại, “Vương gia, ngươi hiện tại không thể dùng lực được.
Không được đâu, sau này sẽ rất phiền phức.”

Hạ Lan Tuyết vẫn không thể để ý đến cảnh cáo của Phượng Cửu. Bởi vì một
thanh trường kiếm không khống chế được đã tuột tay bay ra, may mắn thế nào lại
đang nhằm hướng Y Nhân mà lao đến.

Y Nhân cũng đã thấy thanh kiếm đang bay về phía mình, muốn tách người rời
khỏi. Chỉ là, điện xẹt đá bắt lửa, người trần mắt thịt thì làm sao thoát khỏi?

Trái tim Hạ Lan Tuyết như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Anh tránh khỏi sự
ràng buộc của Phượng Cửu, nhanh như tia chớp, kích động mà lao vào chiến cuộc,
thả người bắn về phía Y Nhân.

Thân pháp của anh đã rất nhanh, như mũi tên lao đi đuổi sao bắt nguyệt,
nhanh đến cực điểm. Nhưng vẫn thiếu một chút, anh trơ mắt nhìn chuôi kiếm cách
Y Nhân ngày càng gần. Trong đôi mắt thật to của Y Nhân, hầu như có thể chiếu
rọi toàn bộ ảnh ngược của thanh kiếm kia.

Trong lòng Hạ Lan Tuyết quýnh lên. Chân khí trong cơ thể không hiểu sao
lại như bị rút đi. Anh từ giữa không trung té xuống, cổ hỏng phát ngọt. Còn
chưa rơi xuống đất đã hộc ra một ngụm máu tươi đỏ sẫm.

Anh đột nhiên đánh mất khí lực. Nếu không phải có Dịch Kiếm ở bên cạnh
tức thời xông đến đỡ lấy, Hạ Lan Tuyết có thể đã ngã ngay vào trong chiến
trường hỗn loạn rồi.

Phía sau, Phượng Cửu nhẹ nhàng lắc đầu, đáy mắt xẹt qua một tia sầu lo
không thể che giấu được.

Uống loại thuốc mạnh như vậy, điều kiêng kị nhất chính là vận khí, vẫn cứ
làm cái kiểu không muốn sống như thế sao.

Dư độc tận xương.

Phiền phức, rất phiền phức a.

Phượng Cửu rất phiền muộn: Vì sao bệnh nhân nào cũng không thích nghe lời
đại phu vậy nhỉ?

Hạ Lan Tuyết đỡ lấy cánh tay Dịch Kiếm đang để ngang trước ngực anh, trơ
mắt nhìn Y Nhân đang bồi hồi trong phút sinh tử. Trong một khoảnh khắc xảy ra
biến cố kia, chỉ trong khoảnh khắc kia, anh tự nhận. Trái tim trong cái xác
trần này, một lần nữa lại vỡ tan muốn chết. Cơn đau nhức này, so với lúc Dung
Tú tự tay hạ thuốc cho anh, thì càng thêm cuộc trào mãnh liệt mà bất lực.

Chuyện Y Nhân bỏ đi, anh hoàn toàn không hề có sự chuẩn bị.

Anh đối với cô, luôn luôn có cảm giác rất tin chắc.

Chỉ trong một khoảng khắc.

... Nói dài dòng như thật ra chỉ trong nháy mắt…

Khóe miệng Hạ Lan Tuyết lại xuất huyết lần nữa.

Y Nhân cũng cho rằng cuộc đời này sẽ phải dừng lại ở đây rồi.

Khó mà không có khủng hoảng, nhưng cũng không cảm thấy quá khó khăn. Kiếm
quang đã đến, cô vô ý thức mà nhắm chặt hai nhắm. Hàn quang vụt đến đập vào
mặt, chỉ trong phút chốc, mấy sợi tóc trên trán cô nhẹ nhàng vung lên.

Thế nhưng đợi thật lâu, thật lâu, chuyện tưởng sẽ xảy ra lại chậm chạp
không chịu phát sinh.

Y Nhân nhịn không được mở mắt ra nhìn, ngơ ngác mà nhìn phía trước.

Một bàn tay đã nắm lấy mũi kiếm. Máu tươi từ những khe hở chảy ra. Ngón
tay thon dài, thanh tú mà mạnh mẽ.

Ánh mắt cô từ cánh tay nhìn lên, sau đó liền trông thấy Bùi Nhược Trần.
Bùi Nhược Trần với vẻ mặt trầm tĩnh. Bùi nhược Trần tuấn tú đĩnh trực.

“Ở đây rất nguy hiểm, đi thôi.” Hắn ném trường kiếm trong tay xuống đất,
sau đó dùng cánh tay trái không bị thương kéo Y Nhân phóng ta khỏi vòng chiến.

“Nhược Trần!” Bên ngoài vòng chiến, tiếng gào to hỗn loạn tức giận của
Bùi Lâm Phổ truyền đến, “Ngươi muốn làm trái ý ta?!?”

Bùi Nhược Trần dừng bước, cánh tay đang nắm lấy Y Nhân dường như dằn thêm
sức, biểu tình cũng không rung động bao nhiêu. Nhưng từ góc độ khá lớn của Y
Nhân nhìn qua, khó khăn lắm mới có thể thấy được, trong đáy mắt như có như
không một nỗi khổ riêng đang làm khó hắn.

Hắn có lẽ vẫn rất nghe lời phụ thân hắn. Y Nhân nghĩ, hắn đúng là một đứa
con ngoan.

“Nhược Trần,” Ngay sau đó, giọng nói của Hạ Lan Tuyết truyền đến, “Người
các ngươi muốn bắt là ta, vì sao phải liên lụy đến người vô tội. Lẽ nào ngươi
quên ngươi đã hứa với ta chuyện gì rồi sao?”

Anh từng giao phó Y Nhân cho hắn. Bùi Nhược Trần tự nhiên vẫn nhớ rõ.

“Ta tất nhiên không quên.” Bùi Nhược
Trần trầm ngâm trong chốc lát, sau đó chuyển hướng qua Hạ Lan Tuyết, thản nhiên
nói, “Nhưng người đẩy nàng rơi vào cảnh nguy hiểm, không phải là ta, mà là
ngươi.”

Nói xong, Bùi Nhược Trần dùng sức kéo
mạnh tay. Y Nhân lảo đảo một chút, sau đó, lất thất theo sát hắn đi ra ngoài.

Bước chân Bùi Nhược Trần kiên định,
không hề chần chờ chút nào.

Tất nhiên, hành vi của hắn đã không hề
lo lắng mà chọc giận Bùi Lâm Phổ.

Ban đầu, Bùi Lâm Phổ cũng không có ý đồ
gì với Y Nhân. Đối với ông mà nói, Y Nhân chẳng qua cũng chỉ là một con người
nhỏ bé đến mức không thể nhỏ hơn được nữa, là một sự tồn tại không hề quan
trọng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3