Hoàng Hậu Lười Y Nhân (Bộ 1 - Quyển 3) - Chương 05 - Phần 1

CHƯƠNG
5: CÂU CHUYỆN KHÔNG THỂ NÓI CỦA A TUYẾT VÀ LÃNH DIỄM

“Y Nhân!” Trong đám người,
đột nhiên truyền ra một tiếng gọi.

Y Nhân mờ mịt quay đầu
lại, khó khăn lắm mới nhìn thấy Hạ Lan Tuyết đứng giữa dân chúng đang phủ phục
như hạc trong bầy gà, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Y Nhân nhìn anh, không
hiểu sao tim lại đập mạnh, vội vàng cúi đầu xuống.

Người trong ngự liễn xốc
màn che lên, nhìn về phía phát ra tiếng gọi.

Bàn tay như thông ngọc
kia khe khẽ run lên. Sau đó, Lãnh Diễm từ bên trong chầm chậm đi ra. Dân chúng
hai bên kích động đến mức toàn bộ đều gục trên mặt đất, cất tiếng hô to, tiếng
sau to hơn tiếng trước gọi ‘Nữ vương vạn tuế.”

Lãnh Diễm vẫn tỏ ra thản
nhiên. Nàng nhìn thẳng về phía Hạ Lan Tuyết, xuyên qua vô số đầu người, xuyên
qua thời gian. Nàng nhẹ giọng mở miệng, rõ ràng mà trầm tĩnh, thốt ra ba chữ “Hạ...
Lan... Tuyết.”

Hạ Lan Tuyết cũng nhìn
lại nàng. Trải qua nhiều năm, cô gái ngồi trên vương vị kia đã biến thành một nữ
vương dáng vẻ muôn phương. Diễm lệ không thể dằn nổi, thành thực hút hồn.

Mà ở trong mắt Lãnh Diễm,
Hạ Lan Tuyết trước mặt lại không hề thay đổi chút nào.

Năm ấy, anh đi sứ đến
Băng Quốc. Nàng vừa đăng cơ không lâu, đứng giữa đoàn người tiếp kiến vị sứ giả
trẻ tuổi.

Thiếu niên mười bảy tuổi,
một thân cẩm y màu trắng, mặt mày như họa, đường nét rõ ràng, dáng vẻ như bay.

Nữ vương trẻ tuổi ngồi
trên vương tọa nhìn xuống vị Tiểu vương gia ngoại quốc. Trông thấy sự tao nhã,
tự tin cùng kiêu ngạo của anh, tâm hồn thiếu nữ âm thầm xao động, chỉ cảm thấy
trong khắp cung điện như... Hào quang lấp lánh, không thể mở mắt.

Là nữ vương, nàng có sự
thẳng thắn và bá đạo của mình. Cho nên, trong bức thư trả lời hoàng đế Thiên
Triều, Lãnh Diễm đã viết trắng ra: ‘Hy vọng có thể cùng Thiên Triều kết tình
thông gia. Bằng lòng để Hạ Lan Tuyết trở thành vương phụ của Băng Quốc.’

Ai ngờ, đối mặt với
vinh quang hiển hách như thế, thái độ của Hạ Lan Tuyết lại là ha ha cười, sau
đó trực tiếp cự tuyệt lời cầu thân của nữ vương.

Lúc sau, Lãnh Diễm cũng
không nói gì nữa. Nhưng rất nhiều lính gác của Băng Quốc ở vị trí bí mật, đồng
loạt nhận được mệnh lệnh cao nhất: Bắt cho được Hạ Lan Tuyết.

Hôn sự lần đó đã biến
Lãnh Diễm trở thành trò cười của thiên hạ. Nàng làm sao có thể làm như không có
việc gì được?

Hiện giờ, đã tám năm
trôi qua rồi.

Thiếu niên vương gia
kiêu ngạo và tự phụ kia, sau khi chịu tang phụ hoàng, lại bị huynh đệ ngờ vực một
cách vô căn cứ, bị tình nhân phản bội, sau đó, trong lúc lưu đày lại bị truy
nã... cứ như vậy đứng trong đám người, nghiêm túc, tuyệt thế, vẫn đang là cảnh
trí mỹ lệ nhất. Làm cho khắp con đường huy hoàng, trong khoảng khắc ảm đạm lại
sáng ngời, giống như ánh sáng trong toàn thế giới đều vì anh mà chiếu sáng.

Lãnh Diễm mím môi,
ngưng thần, nhìn không chớp mắt sự thất bại duy nhất trong kiếp này của nàng, gằn
từng tiếng, cắn tên của anh, ‘Hạ... Lan... Tuyết.”

Hạ Lan Tuyết mỉm cười,
xoay người hành lễ, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn nàng, ‘Nữ vương bệ hạ.”

Lãnh Diễm lạnh lùng
nhìn anh một hồi, sau đó xoay người, một lần nữa trở vào trong ngự liễn.

Hạ Lan Tuyết cũng không
lấy làm xấu hổ. Anh làm như không có việc gì, đứng thẳng lên. Một lần nữa đem lực
chú ý chuyển đến Y Nhân.

Y Nhân đang dựa vào
Viêm Hàn, trong suốt mà nhìn anh.

Đôi mắt vẫn như trước,
trong vắt không có lấy một tia tạp chất. Nhưng ánh mắt lại giống như vật gì đó
vừa mới tan biến. Hạ Lan Tuyết bỗng nhiên phát hiện: Cô đã xa xôi.

Phát hiện này làm cho Hạ
Lan Tuyết vạn phần uể oải. Giống như trong bất tri bất giác, đánh mất một vật cực
kỳ trọng yếu.

Anh nhanh chóng đi đến
chỗ Y Nhân.

Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Viêm Hàn theo bản năng, đi lên phía trước chắn trước mặt Y Nhân.

Thờ ơ nhìn đám người
đang xôn xao, Lãnh Diễm ngồi trên ngự liễn, lãnh đạm nhìn tất cả sự việc xảy ra
phía trước. Lưu Trục Phong tỏ ra rất có hứng thú, ngón tay gấp khúc vuốt vuốt cằm.
Vẻ mặt rất tò mò.

Hạ Lan Tuyết ngừng lại,
đứng trước Viêm Hàn.

“Ta
muốn đưa nàng đi.” Hạ Lan Tuyết nói, “Thời gian qua Y Nhân ở Viêm Cung, đã quấy
rầy rồi.”

“Ngươi
dựa vào cái gì mà đưa nàng đi?” Viêm Hàn lạnh lùng hỏi ngược lại, “Ngươi là gì
của nàng? Nàng lại là gì của ngươi chứ?”

Hạ
Lan Tuyết nhíu mi nhìn hắn, đương nhiên nói: “Ta là tướng công của nàng! Cũng
đã có hứa hẹn, cả đời sẽ chăm sóc cho nàng. Như vậy đã đủ chưa?”

“Đương
nhiên không đủ.” Viêm Hàn thản nhiên đáp. “Hạ Lan Tuyết, ngươi đã bỏ rơi nàng rất
nhiều lần. Y Nhân đối với ngươi, cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ. Bây giờ, Y
Nhân đã lựa chọn ta. Mà ta, cũng có đủ tự tin cùng năng lực không làm nàng thất
vọng. Hiện tại, ngươi không… phân rõ phải trái chút nào, tự nhiên xuất hiện, muốn cái
gì chứ?”

Người
chung quanh lúc này mới giật mình. Hóa ta hai nam nhân này đang tranh đoạt cùng
một nữ tử.


cô gái kia, chính là người mặc áo lam đang đứng phía sau Viêm Hàn, thản nhiên
nhìn bọn hắn. Cô gái thoạt nhìn tuổi còn nhỏ. Bởi vì khuôn mặt tròn tròn, mắt
to miệng nhỏ, hai má rất hồng hào, hết sức đáng yêu. Nhìn dáng vẻ, tạo cho người
ta có cảm giác vô cùng ngây thơ vô tội.

... Nhưng đáng yêu... chỉ là đáng yêu mà thôi. Nếu nói nàng có mị lực đảo lộn chúng
sinh thì quả thật là nói quá rồi, nàng còn kém xa cả vạn dặm.

Mọi
người rất khó hiểu, ánh mắt càng lúc càng sắc bén, hoặc nghi ngờ hoặc ghen tị
hoặc oán hận, tất cả đều nhằm vào Y Nhân.

Y
Nhân cũng không còn vẻ nhát sợ như vừa rồi nữa. Nàng thản nhiên đứng đó, thản
nhiên mà nhìn hai người đang chắn trước mặt mình...
A Tuyết cùng Viêm Hàn. Chăm chú nhìn, suy nghĩ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, cũng
không biết là đang suy nghĩ cái gì.

“Dù sao thì ta vẫn muốn
đưa nàng đi.” Hạ Lan Tuyết giận run, đột nhiên đi lướt qua Viêm Hàn, lập tức nắm
lấy tay Y Nhân, “Y Nhân!”

Y Nhân bị bất ngờ, cứ
như vậy để anh túm lấy tay. Cô hơi hơi lảo đảo về phía trước. Hạ Lan Tuyết quay
đầu đi. Vốn là thân thiết nhìn cô một chút, ai ngờ, mới thoáng nhìn lại phát hiện
một chỗ không nên phát hiện.

Dấu hôn.

Dấu hôn trên cổ Y Nhân.

Dấu hôn màu đỏ, cực nhạt,
khắc trên chiếc cổ trắng nõn của Y Nhân, giống như một đóa hoa mai nở rộ trong
tuyết trắng. Khoảnh khắc đau đớn hiện lên trong mắt Hạ Lan Tuyết.

“Viêm... Hàn.” Hạ Lan
Tuyết bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào Viêm Hàn, nghiến răng nghiến lợi
nói: “Ngươi quả nhiên là dâm tặc!”

Lần trước, chuyện của Hạ
Lan Du không rõ ràng, Hạ Lan Tuyết vốn đã không có thiện cảm với Viêm Hàn. Bây
giờ lại nhìn thấy dấu hôn trên người Y Nhân, lập tức xác minh ấn tượng của anh
đối với Viêm Hàn... Đại dâm tặc!

Viêm Hàn nhíu mi, căn bản
là hoàn toàn không có ý định giải thích.

Hạ Lan Tuyết cũng đã ra
tay như điện, giống hệt như lần trước, tấn công về phía Viêm Hàn.

Lãnh Diễm ngồi phía sau
màn che.

Nàng vẫn làm khán giả đứng
xem tình thế phát triển. Tuy rằng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng có
thể đoán được, bọn họ đánh nhau vì một người con gái.

Phát hiện này làm cho
Lãnh Diễm rất kỳ quái.

Lãnh Diễm nghĩ, Hạ Lan
Tuyết cũng biết xúc động sao?

Hạ Lan Tuyết trước đây,
du dương bình tĩnh, cho dù Thái Sơn có sập xuống trước mặt vẫn có thể uống rượu
ngâm thơ, bình tĩnh như không.

Mà bây giờ, chỉ vì những
lời nói bâng quơ, chỉ vì một dấu đỏ nho nhỏ, Hạ Lan Tuyết lại hoàn toàn thất thố
trước đám đông dân chúng. Điều này làm cho Lãnh Diễm không thể không cảm thán:
A Tuyết từng khiến lòng nàng say đắm không thôi đã thay đổi, trở nên… càng hấp
dẫn hơn đối với nàng.

Nếu trước đây, A Tuyết
là một thần tử ăn trên ngồi trước thì hiện tại, anh rốt cuộc có thái độ bình
thường, có bộ dáng xúc động, cũng rất đáng yêu.

“A Tuyết!”

“Hạ Lan Tuyết!”

Ngay khi hai ngươi sáp
vào đánh giáp lá cà, Y Nhân cùng Lãnh Diễm đồng thời mở miệng gọi.

Hạ Lan Tuyết cùng Viêm
Hàn nhất thời dừng động tác, lại không biết rốt cuộc là bởi vì lời nói của ai.

Lãnh Diễm khoe khoang
thân phận, tự nhiên sẽ không tranh lời với Y Nhân. Nàng trầm mặc nhìn Y Nhân,
chờ cô nói trước.

Y Nhân cũng không khách
khí. Cô vui vẻ đi đến gần Hạ Lan Tuyết trong gang tấc. Ngửa đầu lên nhìn anh,
thản nhiên nói: “Viêm Hàn chẳng làm gì không phải với ta hết. Hơn nữa, dù ta thế
nào, sau này anh đừng xen vào nữa… anh cũng không cần quản ta.”

Sau những lời này, khế
ước giữa bọn họ đã được xóa bỏ.

Hứa hẹn của bọn họ cũng
không còn tồn tại.

Hạ Lan Tuyết ngơ ngẩn
nhìn Y Nhân, có điểm không thể tin được. Những lời nói tuyệt tình như thế, là
chính miệng nàng nói ra sao?

“Có phải do Viêm Hàn bức
nàng không?” Anh lặng lẽ hỏi.

Y Nhân lắc đầu, đột
nhiên có cảm giác bi thương. Cô vươn tay ra nắm lấy vạt áo trước của Hạ Lan Tuyết,
thấp giọng nói: “Sau này, anh muốn tốt với Dung Tú thì cứ tốt với Dung Tú, muốn
kết hôn với nữ vương thì cứ cưới nữ vương đi. A Tuyết, ta hy vọng anh hạnh
phúc, và ta cũng sẽ hạnh phúc.”

Như thế, sẽ không bao
giờ… bởi vì một ít chuyện không hiểu mà cảm thấy khó sống nữa.

Hạ Lan Tuyết đờ đẫn.
Trong lòng anh có một tia rõ ràng, rồi cái gì cũng không hiểu được.

Nhưng, cũng như vậy, cảm
thấy khó sống.

“Nếu là bởi vì Viêm
Hàn…” Hạ Lan Tuyết có vẻ không còn sức lực để nói tiếp.

Nghe vậy, Thập Nhất vẫn
đứng phía sau liền tiến lên, an ủi khuyên giải: “Vương gia, bệ hạ cũng không hề
bắt ép tiểu thư. Là chính miệng tiểu thư đã nói, từ nay về sau, chỉ thích bệ hạ.”

“… Ta cũng không yêu cầu
nàng không thể thích người khác. Trước đây, khi nàng thích Bùi Nhược Trần, ta vẫn
chắp tay nhường nàng cho hắn. Nhưng mà, chỉ có điều, vì sao lại là Viêm Hàn!” Hạ
Lan Tuyết cũng cảm thấy chính mình đang cố tìm cớ, nhưng lại không thể không
tìm.

Dường như đang cố gắng
đào một lối thoát cho lòng mình, anh cần có cái cớ để bỏ vào đó.

Chỉ có điều, trong lòng
Hạ Lan Tuyết cũng biết. Bây giờ, cho dù Y Nhân vẫn còn thích Bùi Nhược Trần như
cũ, anh cũng không thể như trước, thản nhiên tặng cho hắn.

Về phần vì cái gì, Hạ
Lan Tuyết không biết, cũng không có cách gì biết được.

Y Nhân mệt mỏi quay đầu,
nhạt nhẽo chây lười, tựa hồ như không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

“Hạ Lan Tuyết, tên phản
đồ này, còn dám ngang nhiên hiện thân!” Bầu không khí đang trầm mặc đến mức hết
sức quỷ dị, đội ngũ phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng mắng mỏ giận dữ. Hạ
Lan Tuyết quay đầu lại nhìn người căm tức kia thì trông thấy Thế Tử Hạ Ngọc mặc
một bộ lễ phục quý giá đẹp đẽ, rẽ người đi ra, lẫm lẫm đứng trước mặt Hạ Lan
Tuyết.

Hạ Ngọc là con trai độc
nhất của Hạ Hầu, cũng là biểu đệ (em họ) của Hạ Lan Tuyết.

Trong bốn anh em hoàng
gia, Hạ Lan Thuần, Hạ Lan Khâm, Hạ Lam Tuyết là hoàng tử cùng cha cùng mẹ. Mẫu
thân của bọn họ là đương kim thái hậu, hiện giờ đang dốc lòng tu Phật, bỏ mặc tục
sự đã lâu. Mẫu thân của Hạ Lan Du lại là Hạ Phi, cũng là tỷ tỷ của Hạ Hầu, đã mất
từ lâu.

Rất nhiều người ở đây đều
nhận ra Hạ Ngọc, cho nên hiểu được thái độ của Hạ Ngọc đối với Hạ Lan Tuyết… Có
lời đồn cho rằng, tể tướng Thiên Triều Bùi Lâm Phổ chính là do Hạ Lan Tuyết giết
chết. Bùi Lâm Phổ lại là bố chồng của Hạ Lan Du. Hạ Ngọc đối với Hạ Lan Tuyết
thù hằn như thế, cũng là đương nhiên.

Y Nhân cũng nhận ra Hạ
Ngọc. Không nghĩ tới, tiểu thí hài cùng cô đấu rượu trong cung, thoáng chớp mắt,
bộ dáng lại ngọc thụ lâm phong như thế.

Khác hẳn khi đó, Hạ Ngọc
quả thật cao lớn rất nhiều, giống như đột nhiên được kéo dài ra vậy, cao cao gầy
gầy. Khuôn mặt ban đầu có vẻ non nớt trẻ con, nay cũng đã có góc có cạnh.

Diện mạo của hắn có điểm
rất giống Hạ Lan Du. Trên vầng trán lộ ra một tia sáng đẹp rực rỡ.

Hạ Lan Tuyết liếc mắt
nhìn tiểu thí hài. Nghĩ mới trước đây còn bồng bế hắn, không ngờ chỉ trong nháy
mắt, hắn lại có thể cả vú lấp miệng em* (thành ngữ), ép hỏi anh.

*
Nhiều bà mẹ, khi nghe trẻ khóc, không cần dỗ dành, vỗ về, nựng nịu gì cả mà lập
tức dùng bầu vú sữa sẵn có trên mình để lấp miệng đứa bé. Nhờ được bú tí mẹ, đứa
trẻ không còn khóc nữa. Mới hay là, với đứa bé, bầu vú của mẹ có thế mạnh và ứng
nghiệm trông thấy. Cái hiện tượng bình thường mà chúng ta vẫn gặp, vẫn thấy
hàng ngày được dân gian khai thác và khái quát thành câu cả vú lấp miệng em để
chỉ hiện tượng dùng quyền lực, thế mạnh của mình để chèn ép, lấn át kẻ khác.

Hiện tại, tiểu thí hài
bộ dáng thực khoái, làm Hạ Lan Tuyết hơi bất ngờ.

“Hạ Lan Tuyết, ngươi vũ
nhục quốc mẫu, giết hại đại thần, ý đồ bất chính. Hôm nay ta muốn thay mặt Bệ Hạ,
Đại Phụ Hầu thu thập ngươi!” Hạ Ngọc vừa nói, vừa quay đầu lại ngoắc kêu viện
binh.

Hắn biết công lực của Hạ
Lan Tuyết, cũng tự mình hiểu lấy. Tự mình đơn thương độc mã sẽ không thể vây bắt
Hạ Lan Tuyết được.

Hạ Lan Tuyết cười cười:
“Vũ nhục quốc mẫu, giết hại đại thần? Hạ Lan Thuần có đưa ra được chứng cớ gì
không?”

“Là Tiểu Bùi công tử
nói, chẳng lẽ còn có người dám nghi ngờ sao?” Hạ Ngọc trừng mắt, đúng lý hợp
tình nói.

Hạ Lan Tuyết ngẩn người.
Anh không ngờ, tất cả tội danh lại đều do Bùi Nhược Trần xác minh.

Một người khiêm tốn như
vậy, từ khi nào mà đã trở nên giả dối không chịu nổi như thế?

Hạ Lan Tuyết luôn luôn
nghĩ hắn là bằng hữu.

Thấy Hạ Lan Tuyết trầm
mặc, Hạ Ngọc tưởng rằng anh chấp nhận. Hắn phất phất tay, la lớn: “Người đâu, bắt
lấy phản đồ.”

Trong đám người, nháy mắt
đã tuôn ra rất nhiều tướng sĩ Thiên Triều. Tất cả đều là thị vệ tùy tùng, theo
Hạ Ngọc và Liễu Khê đến Băng Quốc.

Ở bên kia, Dịch Kiếm
nãy giờ vẫn ẩn thân phía sau mọi người, định rút kiếm xông lên nhưng Phượng Cửu
đứng bên cạnh đã vội vàng đè tay Dịch Kiếm lại. Sau đó ra vẻ bí hiểm nói:
“Khoan, chờ xem thế nào đã.”

Dịch Kiếm tuy muốn
không thèm quan tâm, tiến lên, nhưng lại nhớ đến lúc trước Hạ Lan Tuyết đã căn
dặn: Bất luận là chuyện lớn nhỏ gì, đều phải nghe theo sự an bài của Phượng
tiên sinh. Cho nên, đành phải đè nén xúc động, tha thiết mong chờ, nhìn Vương
gia của mình bị thủ hạ của Hạ Ngọc bao vây.

Y Nhân vốn đã nhát sợ
trốn phía sau Viêm Hàn, nay thấy thế lại từng bước tiến lên, nhìn Hạ Ngọc,
thanh thúy nói: “Sự thật không phải như thế. A Tuyết không làm chuyện gì có lỗi
với Dung Hậu. Bùi Thừa tướng chết, cũng không liên quan gì đến A Tuyết.”

Hạ Ngọc nhìn cô một
cái, cũng đã nhận ra thân phận của cô, không ngăn được cơn giận, nói: “Ngươi từng
là phi tử của hắn, đương nhiên muốn nói giúp cho hắn! Lời nói của ngươi có gì
đáng tin!”

“Vậy lời nói của ta thì
sao?” Viêm Hàn trông thấy Y Nhân không chút do dự, tiến lên nói giúp cho Hạ Lan
Tuyết, trong lòng có chút hiềm kỵ, nhưng lập tức đã bình thường trở lại.

Nếu biết sự thật mà lựa
chọn không nói ra, như vậy sẽ có lỗi với Y Nhân.

Bất luận đối tượng có
phải là Hạ Lan Tuyết hay không.

Thật ra, dựa vào quyền
mưu của đế vương mà nói, ra mặt giải oan cho Hạ Lan Tuyết là một việc làm rất
không sáng suốt. Thiên Triều nội loạn, càng loạn càng giết chóc, đối với Viêm
Quốc càng có lợi.

Chỉ có điều, Viêm Hàn
không muốn để Y Nhân thất vọng.

Hạ Ngọc ngẩng đầu, kinh
ngạc nhìn Viêm Hàn, lại nhìn nhìn Hạ Lan Tuyết, có chút nửa tin nửa ngờ. Ngoài
miệng lại vẫn cứng rắn, căm giận nói: “Ngươi chính là kẻ đối địch với nước
chúng ta. Phản đồ Thiên Triều chính là đồng minh của ngươi. Lời nói của ngươi,
cũng không thể tin!”

Viêm Hàn chưa từng bị
đường đột như vậy. Mặc dù là Hạ Lan Thuần đứng trước mặt hắn, cùng lắm cũng là
hai đế vương ngang hàng gặp mặt. Còn Hạ Ngọc này, ngoài miệng chỉ là đứa con
nít có râu mà lại dám nghi ngờ thật giả trong lời nói của hắn. Hắn lập tức giận
không thể át.

“Hừ,” Viêm Hàn cười một
tiếng, “Không ngờ Thiên Triều lại phái ngươi, một thằng nít ranh không biết trời
cao đất dầy tới tham gia đại hội kén rể của nữ vương. Các ngươi như vậy, rốt cuộc
là muốn vũ nhục nữ vương, hay là muốn vũ nhục chính mình đây!”

“Ta là thật tình ngưỡng
mộ nữ vương mà đến chứ không như các ngươi. Cả đám người ai ai cũng đều có mục
đích riêng phải đạt được!” Hạ Ngọc tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng
bừng.

Hạ Lan Tuyết hiển nhiên
không nói gì. Anh cũng không hiểu được. Vì sao Hạ Lan Thuần lại phái một tiểu
thế tử ngạo nghễ như vậy đến tham gia đại hội đang được cả thế nhân chú mục như
vậy chứ?

“Đủ rồi!” Lãnh Diễm nãy
giờ vẫn thờ ơ xem không nói, rốt cuộc nhịn không được quát bảo ngưng lại, “Bất
luận chân tướng như thế nào, cũng bất luận Hạ Lan Tuyết có phải là tội phạm
truy nã quan trọng của Thiên Triều hay không, cũng bất luận Y Nhân tiểu thư rốt
cuộc là người của ai, nơi này là Băng Quốc. Ở Băng Quốc, các ngươi đều là khách
nhân, nhất định đều phải làm theo quy củ của Băng Quốc.” Giọng nói của Lãnh Diễm,
giống như bị cơn tức đè nặng, nghiêm túc không thể trái.

“Nhưng mà, nữ vương bệ
hạ…” Hạ Ngọc vẫn không thuận theo, không chịu buông tha, chắp tay hướng về Lãnh
Diễm, muốn biện luận.

Lãnh Diễm lạnh lùng
nhìn hắn. Mệnh lệnh của nàng, ở Băng Quốc, cũng chưa bao giờ có người dám biện
bạch qua.

Hạ Ngọc chung quy vẫn
có chút không biết trời cao đất dầy.

“Nữ vương bệ hạ!” Ngay
khi Lãnh Diễm định sai binh lính cưỡng chế áp giải Hạ Ngọc đi, phía sau Hạ Ngọc
vang lên giọng nói của một người. Giọng nói kia dễ nghe, êm tai, lại có cảm
giác ẩm ướt như rêu mọc nơi góc tường. Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh,
chỉ thấy một vị hoa y công tử nhợt nhạt đi ra. Sắc mặt trắng thuần, tuy rằng
tinh xảo nhưng lại không có lấy một tia diễn cảm. Thật như là một bức họa mỹ
nam được kỹ sư tuyệt hảo phác họa. Tuy rằng ngũ quan xuất sắc, nhưng lại không
có phong vận (cốt cách lịch sự, phong lưu)

Nhất là đôi mắt kia, bụi
mờ u tối. Khiến cho người ta nhìn thấy, đáy lòng dâng lên cảm giác không thoải
mái, cực kỳ cổ quái.

“Nữ vương bệ hạ, Tiểu Hầu
gia chính là ghét ác như thù, cũng lo lắng Hạ Lan Tuyết ở Băng Quốc làm loạn,
nguy hiểm cho sự an toàn của nữ vương cùng trật tự của đại hội chứ không phải cố
ý mạo phạm đến bệ hạ. Xin bệ hạ minh giám.” Người nọ đi đến trước Lãnh Diễm, cực
kỳ lễ phép, bẩm báo.

Thần sắc Lãnh Diễm bấy
giờ mới hơi hòa hoãn. Hạ Ngọc cũng nhận ra bản thân vừa rồi quá đường đột, cúi
đầu đi đến bên cạnh người nọ, nhẹ giọng hỏi: “Liễu Khê, ngươi đến từ bao giờ vậy?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3