Hoàng Hậu Lười Y Nhân (Bộ 1 - Quyển 5) - Chương 01
Quyển
5
CHƯƠNG
1: THIÊN THỜI ĐỊA LỢI NHÂN HÒA, OOXX!
Chuyện kể rằng, sau khi
tiểu Tức Đế đăng cơ, Thiên Triều trước đây vốn bấp bênh đột nhiên lại an tĩnh một
cách quỷ dị.
Sự uy hiếp của Viêm Quốc
cũng bởi vì một loạt những hành động hòa hảo của Bùi Nhược Trần mà bình bỏ. Lập
tức, quân đội vốn dùng để canh phòng biên giới lâu nay được phát động đi diệt
phiến loạn ở Giang Nam. Họa ngoại xâm, nội loạn đều đồng loạt được tiêu trừ. Khắp
Thiên Triều ca múa, mừng cảnh thái bình.
Thuần Đế băng hà khiến
cho một vòng quyền lực mới xuất hiện. Phàm là những người có xu hướng quyến luyến
tiền triều đều lần lượt bị tẩy bài đẩy vào vòng lao ngục, thậm chí là xử trảm.
Trong triều cao thấp chưa từng thống nhất như vậy, tất cả đều là họ Bùi.
Năm ngày sau khi Hạ Lan
Thiên An đăng cơ, Hạ Lan Khâm ủng binh tự lập, cắt cứ ở Tuy Xa. Nam hàng Thiên
Triều, bắc cự Viêm Quốc, tự lập bờ cõi.
Tam phương, thật thật
giả giả, điều tiết một phen. Thấy hiệp thương không có kết quả, nhưng cũng
không tiếp tục nổi can qua. Viêm Hàn cùng Bùi Nhược Trần đối với song phương đều
có kiêng kị. Ai cũng không chịu động trước, không muốn tự nhiên lại để cho đối
phương chiếm được tiện nghi. Cho nên, coi như ngầm đồng ý với hành vi của Hạ
Lan Khâm.
Nhất thời, thế lực tam
phương tạo thành thế chân vạc, thiên hạ cân bằng.
Về phương diện khác,
ngày kết hôn giữa nữ vương Băng Quốc Lãnh Diễm cùng tiểu Hạ Hầu gia Hạ Ngọc đã
như lửa xém lông mày. Các nơi đều chuẩn bị quà mừng chuẩn bị tham gia buổi lễ
long trọng này, cũng thuận tiện lấy lòng tân vương phụ của Băng quốc.
Thiên Triều, trên một
tòa cổ trấn u tĩnh ở Giang Nam.
Thị trấn cổ trăm năm,
đá phiến sâu kín, một dòng sông nhỏ trong suốt chảy quanh thị trấn. Trên trấn
chỉ có lác đác vài căn hộ. Mỗi hộ dân đều sinh sống rất gần bờ sông. Cứ sáng sớm
là có thể nghe thấy tiếng rao hàng của tiểu thương, tiếng ồn ào khóc nháo của
trẻ con, còn có tiếng đập quần áo lên những bậc thang hoặc trên tảng đá ngoài bờ
sông.
“Này, ngươi chính là
người tối qua đã đến nhà ta đúng không?”
Một lão bà bán đậu hũ
trông thấy một bóng hình xinh đẹp đứng ngẩn người bên bờ sông liền vội vàng nhiệt
tình hô gọi.
A Nô mặc quần áo màu
xanh thanh thúy quay đầu lại, thản nhiên cười nói: “Đúng vậy, hôm qua ta đã
theo tướng công nhà ta, còn có phu nhân của chàng cùng nhau đến.”
“Tướng công của ngươi
cùng phu nhân?”
Bà lão ngẩn người, còn
chưa kịp phản ứng, A Nô đã cười vang như chuông bạc: “Thì ta chính là tiểu thiếp
mà!”
Bà lão ‘Ơ ồ’ hai câu,
nghĩ thầm: Xem ra, người đến thuê là một gia đình giàu có. Nhưng đêm qua ánh
sáng lờ mờ, không thấy rõ nhà chủ diện mạo thế nào, không biết có nhiều người lắm
không.
“Bà bà, trẻ con ăn đậu
hũ có tốt không?” A Nô tiến đến gần, vui vẻ rạo rực hỏi.
“Đương nhiên có, trẻ
con ăn đậu hũ đứa nào đứa nấy trắng trẻo mập mạp, trong veo như nước.” Bà bà vội
vàng cười tươi như hoa, “Tiểu nương tử ngươi không phải đã có rồi chứ?”
“Đúng vậy, được hai
tháng rồi.” A Nô xoa xoa bụng, mỉm cười nói.
Phải, cái thai hai
tháng không thể nào là của Hạ Lan Tuyết được. Nhưng Hạ Lan Tuyết trời sinh có tấm
lòng rất tốt, vẫn luôn tuân thủ lời hứa, tiếp nhận cả hai mẹ con nàng đưa đến
vùng phụ cận chăm sóc.
A Nô cũng không tin, đến
khi đứa bé ra đời, mình sẽ xuất hết võ nghệ toàn thân, chẳng lẽ còn không triệt
được hắn sao? Không có nam nhân nào không hảo ngọt, huống chi Hạ Lan Tuyết lại
là một người muốn tìm bất mãn…
A Nô tự tin cười cười.
Mà ngay tại phía sau
căn nhà sàn nho nhỏ, Hạ Lan Tuyết muốn tìm bất mãn mà nàng đang nghĩ đến kia,
quả nhiên đã bị dâm ý xâm chiếm toàn bộ ý niệm trong đầu.
Anh đã thức dậy từ sớm.
Ánh nắng rực rỡ từ trên thị trấn nhỏ chiếu xuống khuôn mặt trắng thuần của anh.
Anh liền mở mắt ra, nhớ lại cảnh trong mơ đêm qua, Hạ Lan Tuyết hơi hơi ngẩn
ngơ.
Ấm ức, thật là ấm ức
quá!
Anh cúi đầu, nhìn thấy
Y Nhân vẫn còn đang say ngủ trên cánh tay mình. Anh không còn một chút cảm giác
thương hương tiếc ngọc nào, không chút do dự vươn ngón tay chọt chọt vào mặt
cô: “Y Nhân, Y Nhân.”
Y Nhân quơ quơ tay, nào
biết âm thanh nho nhỏ kia vẫn luôn vang lên không dứt bên tai. Càng về sau, có
lẽ đã nhận ra đó là tiếng gọi của Hạ Lan Tuyết, cô mới cố gắng mở mắt ra.
“Tối hôm qua ta nằm mơ
thấy nàng.” Hạ Lan Tuyết đè thấp giọng, chớp mắt mấy cái, hoàn toàn thì thầm:
“Mơ thấy nàng cũng mặc bộ quần áo này, nằm ở trên giường…”
Y Nhân vì muốn được thoải
mái đã nhờ người may riêng cho mình một bộ váy dài thật rộng rãi với đai đeo
tinh tế hai bên. Đó chính là một bộ váy ngủ nguyên thủy nhất.
Trang phục như vậy ở
trong mắt Hạ Lan Tuyết, không thể nghi ngờ gì nữa, là một sự hấp dẫn cực lớn. Hại
anh mơ tưởng hão huyền, mộng xuân liên tục.
“Ồ, vừa rồi thiếp mơ thấy
Hạ Lan Thuần.” Y Nhân rất tự nhiên tiếp lời.
Đêm qua lúc được đưa đến
đây, Hạ Lan Tuyết không hiểu sao lại nói một câu: “Tìm cơ hội để cho A Tú trông
thấy Hạ Lan Thuần đi.” Kết quả, buổi tối Y Nhân liền nằm mộng.
“Hắn đã chết rồi, Tiểu
Dung hoàng hậu làm sao có thể gặp hắn được?” Y Nhân chần chờ nói ra nghi vấn
trong lòng.
“Ai nói hắn đã chết?
Trái tim Hạ Lan Thuần trời sinh khác thường, nằm trật sang một bên so với người
khác mấy tấc. Nhát kiếm đó, đương nhiên không đủ để trí mạng, chỉ là trò lừa,
làm cho Bùi Nhược Trần buông tha hắn mà thôi. Hiện tại hắn đang ở Phong Nhai, mỗi
ngày chỉ ngồi ngẩn người ra nghe hát, còn ngoan hơn cả nàng trước kia nữa.” Hạ
Lan Tuyết vừa nói, vừa lấy ngón tay lướt qua bờ vai trống trải của Y Nhân. “Y
Nhân, nàng xem, thời tiết hôm nay đẹp như thế, nàng lại hiếm khi thức dậy sớm
như vậy. Chúng ta nếu cứ mặc kệ không màng, có phải là sẽ rất có lỗi với ông trời
hay không?”
“Ơ, lại là do chàng sắp
đặt, nhát kiếm đó…” Y Nhân nhìn
anh, hỏi.
“Không
phải, nhưng dưới tình huống đó, ta chỉ tương kế tựu kế thôi. Hắn cũng muốn xem
ta có thể cứu hắn hay không.”
Hạ
Lan Tuyết không muốn bị Y Nhân chuyển đề tài, vội vàng xê dịch lại gần Y Nhân cọ
cọ, thổi nhiệt vào tai cô, nói: “Nàng thật sự không muốn nghe xem ta đã nằm mơ
thấy gì sao? Ta mơ thấy nàng…”
Y
Nhân đầu đầy hắc tuyến: Chẳng lẽ nam nhân nằm mộng xuân xong đều thích kể lại
cho người ta nghe hay sao?
Cô
quay đầu, vừa vặn cùng Hạ Lan Tuyết mặt đối mặt. Hạ Lan Tuyết vừa mới thức dậy
có một vẻ đẹp đầy mê mị: Tóc xõa tung, vẻ ngái ngủ trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn
còn chưa tan hết, khóe môi nhếch lên, nở ra một nụ cười âm trầm quỷ dị, không tạo
được một chút suy nghĩ tốt đẹp nào.
“Ta
mơ thấy lúc ta đang muốn làm chuyện đó đó, nàng lại đạp ta xuống giường. Ta đứng
lên, đang định tìm nàng tính sổ, kết quả, nàng lại biến mất. Tìm thế nào cũng
không tìm thấy, ta sợ đến mức tỉnh dậy luôn.” Hạ Lan Tuyết rốt cuộc cũng kể
xong, sau đó lòng như còn sợ hãi, buông tiếng thở dài. “Cũng may, chỉ là mơ.”
Y
Nhân trợn to đôi mắt, chưng hửng “Nằm mơ mà cũng có thể hù chết người sao.”
Hạ
Lan Tuyết nói xong, cánh tay vươn thẳng, khóa chặt Y Nhân vào lòng mình.
Y
Nhân cảm thấy rất ấm áp, lẳng lặng dựa vào người anh. Cánh tay nho nhỏ vốn đang
đặt trên lưng anh, dần dần chậm rãi vuốt lên, chậm rãi vuốt lên.
Hạ
Lan Tuyết lúc đầu còn chưa chú ý. Đến khi chú ý thì tay Y Nhân đã xâm nhập vào
mái tóc anh rồi.
Anh
cúi đầu, trông thấy Y Nhân đang thanh thoát nhìn mình. Trong đôi mắt to tròn
trong sáng ấy tràn ngập hình bóng của anh, một hình bóng tràn đầy, sạch sẽ.
“A
Tuyết…” Đôi mắt Y Nhân long lánh lưu chuyển. Hạ Lan Tuyết không phải tên ngốc.
Anh nghiêng người, đặt Y Nhân dưới thân mình, sau đó trầm lặng mà hôn xuống.
Ban
đầu Y Nhân hơi bất ngờ, thân hình cứng ngắc, nhưng rất nhanh sau đó cũng bắt đầu
đáp lại anh. Sự đáp lời của cô làm cho anh như vớ được trân bảo. Tất cả đều bất
ngờ như không thể đoán trước, tất cả lại êm xuôi như đã được kế hoạch lâu ngày.
Biểu hiện của Y Nhân làm cho Hạ Lan Tuyết vừa mừng vừa sợ.
Bởi
vì là kẻ ngốc cho nên không biết, nếu cả hai đã động tình, không chỉ có nam
nhân mới là kẻ nóng vội.
Quần
áo vung vãi.
Y
Nhân vuốt ve làn da Hạ Lan Tuyết với vẻ tán thưởng. Toàn thân anh như được phủ
một lớp tơ lụa màu tiểu mạch, mang chút trắng sáng mà không hề tái nhợt. tám
lưng to rộng đến mức làm cho Y Nhân cảm thấy hơi tự ti, tựa như dùng ngọc thạch
chạm khắc, thiếu tính giới hạn lại thừa phần lưu loát.
Còn
ở trong mắt Hạ Lan Tuyết, anh lại không thấy rõ được Y Nhân.
Thấy
không rõ, hoàn toàn thấy không rõ. Anh chỉ biết là, người đang nằm trong lòng
anh, người anh đang ôm, người anh đang vuốt ve là Y Nhân của anh, là người vợ cả
đời của anh.
Thế
cho nên diện mạo của cô, thân thể của cô, tất cả đều trở nên không còn quan trọng
nữa.
Có
một loại cảm giác rất kỳ quái, ngẫu nhiên anh thấy được vẻ mặt ngây thơ đáng
yêu của cô, trong lòng liền bị cái gì đó làm cho tắc nghẹn, tràn đầy.
Có
một loại kiên trì rất kỳ quái, như đã kiên trì trong một thời gian dài đăng đẳng,
bất tri bất giác trào ra, sau đó lan tỏa ra khắp toàn thân.
Cho
dù có một ngày cô thay đổi: già nua xấu xí, bệnh tật hay phạm sai lầm… tất cả cảm
xúc này vẫn không hề thay đổi, chỉ cần cô vẫn cứ là cô.
Hạ
Lan Tuyết nắm lấy tay cô, đặt sang hai bên rồi từ trên nhìn xuống, nhìn cô thật
sâu, “Y Nhân…”
Giọng
nói của anh êm ái đến nỗi làm cho người ta muốn phát điên. Y Nhân vừa nhấc đầu,
lại cắn lên đôi môi hồng nhuận mê hồn của anh.
Hạ
Lan Tuyết lại lui người về sau vài tấc. Anh không nóng không vội, tiếp tục gọi:
“Y Nhân…”
“Ửm”
Y Nhân không quấy rối nữa, nghiêng đầu qua, mỉm cười nhìn anh.
“Ta
yêu nàng.” Anh nói xong, mạnh mẽ cúi đầu ngăn chặn đôi môi cô. Sau đó, đưa thân
tiến vào.
Y
Nhân đau đến mức cắn răng nhếch miệng nhưng khắp cơ thể lại tràn ngập một loại
cảm giác hạnh phúc, hạnh phúc nguyên vẹn mà hão huyền.
Cô
gắt gao ôm lấy Hạ Lan Tuyết, cảm giác hạnh phúc ấy khiến cô không còn biết mình
đang ở nơi nào nữa.
Cô
đột nhiên cảm thấy cô đơn đến khắc cốt. Ôm anh, lại cảm thấy ưu thương khắc cốt.
Cô chẳng hiểu sao mình lại rơi lệ, cũng không biết có phải vì đau quá hay
không.
“Y
Nhân, đau lắm sao, thật xin lỗi.” Thấy Y Nhân khóc, Hạ Lan Tuyết vội vàng rút
thân ra. Vừa hôn lên khóe mắt cô vừa không ngừng nói xin lỗi: “Có phải rất đau
hay không?”
Thật
ra trước đó, Hạ Lan Tuyết không trông mong rằng Y Nhân vẫn là lần đầu tiên. Thật
ra anh đã không còn để ý đến chuyện đó… không để ý chuyện cô cùng Viêm Hàn có
quan hệ gì hay không.
Nhưng
sự thật hôm nay làm cho anh bối rối rất nhiều, không khỏi vừa thương tiếc vừa tự
trách bản thân.
Y
Nhân lắc nhẹ đầu. Không phải vì đau, khóc, đơn giản bởi vì sợ hãi, sợ hãi một
thế giới mà cô hoàn toàn chưa từng được biết đến.
“A
Tuyết, vĩnh viễn đừng rời xa thiếp, đừng tổn thương thiếp, đừng gạt thiếp, đừng
phản bội thiếp, cũng không được chết trước thiếp, được không, có được không?”
Y
Nhân ôm chặt lấy anh, chôn mặt vào ngực anh, vừa khóc vừa nói.
Nếu
chàng đã muốn đi thật sâu vào trái tim của thiếp, xin hãy vì trái tim này mà chịu
trách nhiệm. Bởi vì, nó đã không còn tường đồng vách sắt như nó vốn có nữa. Có
lẽ chỉ cần dùng đầu ngón tay cũng có thể làm nó bị thương tích đầy mình.
“Được,
ta sẽ không tổn thương nàng, sẽ không lừa dối nàng, sẽ không phản bội nàng,
cũng tuyệt đối sẽ không rời bỏ nàng mà đi.” Hạ Lan Tuyết giống như nhận thức được
nỗi sợ hãi của Y Nhân, không hiểu vì sao, trong mắt cũng có sương mù. Anh càng
không ngừng hôn cô, làm yên lòng cô. Nói xong rất nhiều lời hứa hẹn, chính bản
thân anh cũng bắt đầu run sợ một cách khó hiểu.
Y
Nhân lại một lần nữa tiếp đón thân thể anh.
Sáng
sớm, trên trấn nhỏ yên bình phẳng lặng, ánh mặt trời dịu dàng chiếu sáng khắp
vùng.

