Năm Năm Bị Đánh Cắp - Chương 07

Chương
7: Vụn bánh mì và chim nhỏ

1.

Tạ Vũ khó khăn lắm mới được tan tầm sớm, nhưng anh không gọi điện thông báo
cho Lily. Sau bữa cơm chiều, đoán được bây giờ cũng đã qua thời gian cao điểm
ăn uống, anh lái xe đến nhà hàng của Danny.

Anh ngồi dưới chiếc ô tô bên ngoài trong chốc lát, Danny cầm hai chai bia
xuất hiện, nâng cốc đặt ở trước mặt Tạ Vũ.

Tạ Vũ nói: “Không làm chậm trễ việc buôn bán của cậu chứ?”

Danny mở cả hai chai bia, mang cho Tạ Vũ và mình mỗi người một cái ly, mạnh
miệng nói: “Việc gì phải cẩn thận, nhà hàng cao cấp của chúng tớ, khách hàng
phải có danh thiếp mới đến được, muốn có đồ ăn hảo hạng, còn phải xem xét tâm
tình ông chủ như thế nào.”

Tạ Vũ bật cười: “Tớ không uống, tớ còn muốn lái xe đó.”

Danny khinh thường: “Xe có thể để lại đây, cậu trực tiếp ở lại đây cũng tốt
mà? Người phụ nữ kia à, khiến cho cô ở nhà chờ cũng tốt lắm, như vậy cho cô ta
biết mùi một chút.”

Cậu ta vừa nói vừa lấy ly cho mình, huých vào ly Tạ Vũ để trước mặt, mặc kệ
Tạ Vũ uống hay không uống, tự mình ngửa đầu uống cạn gần nửa ly, vui sướng chép
chép miệng, híp mắt nói: “Tớ thấy cậu nha, đêm nay cứ ngủ ở chỗ này, ngày mai
cũng đừng đi làm làm gì, trực tiếp theo tớ đi cúi đầu cúng bái, tìm thầy tướng
số tính toán xem sao, nhìn xem cậu và Hà Mạn vợ chồng kiểu gì, chẳng phải đều
đã ly hôn rồi sao, tại sao cô ta lại mất trí nhớ lại tìm về quấn quít lấy cậu!”

Tạ Vũ không nói tiếp, chỉ là cầm lấy lon bia cùng Danny huých một chút:
“Đừng nói như vậy, cô ấy đã đủ đáng thương rồi.”

Danny biết Tạ Vũ cho tới bây giờ vẫn không thích nghe mình nói về Hà Mạn
như vậy, vì thế thức thời ngậm miệng.

Hai người ngồi trên ban công nhìn xe cộ đông đúc, uống bia, im lặng.

Sau một lúc lâu, Danny cẩn thận hỏi đến: “Mất trí nhớ thật sao?”

Tạ Vũ gật gật đầu: “Ngay từ đầu tớ mới biết được cảm thấy thật kì lạ, nhưng
mà bây giờ thì tớ tin.”

“Làm thế nào khiến cậu tin?” Danny nhếch miệng, trong lòng rõ ràng không
đồng ý.

“Bởi vì cô ấy không giống với Hà Mạn khi ly hôn, giống hệt bộ dạng năm sáu
năm trước khi bọn tớ kết hôn, giống như… Giống như một cô bé.”

“Ghê chết đi được.” Danny lớn miệng nốc một ngụm bia.

“OK, OK,” cậu ta quyết định không nên dây dưa nói về vấn đề thật thật giả
giả này, dù sao mất trí nhớ hay không mất trí nhớ thì hai người bọn họ trước
đây cũng có quan hệ vợ chồng, “Vậy bây giờ cậu tính làm sao? Hợp lại?”

Tạ Vũ híp mắt nhìn trên đường trải dài những ánh đèn neon lấp lánh, không
nói gì.

“Sẽ không như vậy…” Danny đổ mồ hôi lạnh.

“Làm sao có thể?” Tạ Vũ cắt ngang lời nói Danny, trên mặt không biểu hiện
điều gì.

Danny thở dài một hơi, nghĩ đến cái gì, lại nhíu mày tức giận bất bình nói:
“Thật may mắn. Cô ta không biết những chuyện xấu hổ mà cô ta đã làm với cậu…”

“Chuyện quá khứ đừng nhắc đến nữa. Dù sao đều đã ly hôn.” Tạ Vũ lại ngắt
ngang lời anh.

“Vậy bây giờ cậu tính làm gì…”

“Xem như bạn bè giúp cô ấy vài việc đi.”

Danny tức giận đặt mạnh cái ly xuống bàn: “Ai, tớ nói đại ca cậu, ngắt ngang
lời người khác có phải thú vị lắm hay không? Trong lòng cậu đều hiểu rõ tớ hỏi
cái gì, có thể để tớ nói cho xong một hơi không. Quá tam ba lần, cậu cảm thấy
mình rất bản lĩnh à?”

Tạ Vũ vội vàng tự phạt một ly, sắc mặt Danny mới tốt lên một chút.

“Hà Mạn hiện nay lại như thế này, việc làm và cuộc sống đối với cô ấy gặp
rất nhiều trở ngại. Bố mẹ Hà Mạn qua đời sớm, chỉ có chị cô ấy ở bên cạnh, nhưng
đã lập gia đình, con chị và cha mẹ chồng đều cần chị ấy chăm lo, khẳng định
không thể lúc nào cũng ở bên giúp cho Hà Mạn. Hà Mạn cũng không có bạn bè,” Tạ
Vũ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, dừng một chút, lại cười khổ nói, “Cho dù có, cũng
đều bị cô ấy ép thành không có. Cho nên tớ muốn giúp cô ấy khôi phục lại quãng
thời gian ấy. Cô ấy bây giờ không khác gì người nguyên thủy, ngay cả smartphone
cũng không biết dùng, dù sao cũng phải chậm rãi thích ứng cuộc sống mà.”

“Không phải chứ, thật sự ngay cả iPhone cũng không biết dùng?”

Tạ Vũ thở dài: “năm 2007, khi chúng tớ vừa mới kết hôn, làm gì có người
dùng iphone. Khi đó iPhone mới ra phải không? Tớ cũng không có ấn tượng.”

Danny “Chậc chậc” hai tiếng, dường như cũng kinh ngạc không kém.

“Tình cảm dù tốt dù xấu cũng đã trải qua nhiều năm như vậy, tớ không chắc
sẽ làm được rất tốt. Dù sao… Dù sao giúp cô ấy vượt qua giai đoạn này thì được
rồi.”

“Cậu có suy nghĩ rõ ràng, đừng giúp đỡ đến nỗi bản thân cũng chịu ảnh
hưởng”

“Nói bậy bạ gì đó” Tạ Vũ nở nụ cười, “Tớ không phải là người có trí nhớ tốt.”

“Cậu mà còn thiếu trí nhớ ư? Nếu cậu không có trí nhớ tốt như vậy, cũng không
đến mức cùng cô ta kéo dài lâu như vậy, đến không thể quay trở lại mới ly hôn.”

“Cậu không tin tớ, tóm lại tin cô ấy?” Tạ Vũ chua xót cười, “Chị cô ấy cũng
đã nói với tớ rồi, bác sĩ nói, Hà Mạn mất trí nhớ là do từ não chấn động, mọi
sinh hoạt trong hoàn cảnh quen thuộc rất có lợi cho cô ấy khôi phục trí nhớ. Chờ
cô ấy nhớ lại toàn bộ, sẽ đối với tớ như thế nào? Cậu cho rằng trong lòng tớ
không rõ hay sao?”

Danny nhún nhún vai, nhớ tới bộ dạng Hà Mạn trước khi gặp chuyện không may,
cảm thấy thật có lý.

“Hy vọng là như thế đi,” Danny không nói gì, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mắt sáng
lên, vội vàng lôi kéo Tạ Vũ thần thần bí bí cười rộ lên, “Nhưng trên thực tế, mất
trí nhớ cũng không hoàn toàn là điều xấu.”

Cách nói Danny như vậy, khiến cho Tạ Vũ trở nên hứng thú.

“Ồ?”

Danny cười hư hỏng nói: “Nếu cô ta đã quên năm năm qua cô ta làm vợ như thế
nào, cậu giúp cô ta nhớ lại, vậy cậu sao không tận tình cải tạo cô ta? Dù sao
chính cô ta cũng không biết thật giả, không bằng liền nói cho cô ta, cho tới
bây giờ cậu bảo cô ta đứng cô ta cũng không dám ngồi, bảo cô ta ngồi cũng không
dám đứng, niềm vui lớn nhất chính là ở nhà giúp chồng dạy con, cộng thêm việc
lau dọn bếp núc, lau sàn sáng bóng, sáng đến mức có thể làm gương chiếu!

Một phen quỷ xả nhưng thật ra làm cho Tạ Vũ thư giãn lại: “Cậu đừng náo
loạn, tớ và cô ấy bây giờ là bạn bè. Nói qua nói lại, có thể khôi phục trí nhớ
là tốt nhất, nếu không được, tớ cũng chỉ là phải giúp cô ấy tìm được năng lực
gánh vác. Cậu đừng quên, tớ còn có Lily.”

Nói đến Lily, vẻ mặt Danny trở nên xấu hổ.

“Là ồ, cậu… Cậu thảm rồi.”

Tạ Vũ lơ đễnh, chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa.

2.

Tạ Vũ từ xe taxi bước xuống, ngẩng đầu liền nhìn thấy nhà mình vẫn còn sáng
đèn.

Đã lâu thật lâu rồi chưa có như vậy. Trong nhà có một ngọn đèn, vẫn sáng, chờ
anh trở về.

Tạ Vũ bình tĩnh nhìn hồi lâu, mới lên lầu lấy ra chìa khóa tra vào cửa.

Anh thay giày tiến vào phòng, liền thấy Hà Mạn cả người dựa vào bàn ăn đang
ngủ say. Trên bàn bày bốn món mặn một món canh, nồi canh nấm hương, thịt hầm, gạch
cua đậu hủ, đầu sư tử kho tàu om cùng đậu nành, đều là những món ăn anh thích
trước kia, sớm đã nguội ngắt.

Trái tim Tạ Vũ trở nên mềm mại, anh vỗ nhè nhẹ lên bả vai Hà Mạn.

“Tỉnh tỉnh đi, Mạn, đừng ngủ.”

Hà Mạn còn buồn ngủ đứng lên, nhanh tay xoa xoa khóe miệng dính nước miếng.
Tạ Vũ lúc này mới chú ý tới, cô ấy trang điểm nhẹ, tô son môi nhạt cọ hết lên
mặt bàn. Cả bộ váy mặc trên người vì nằm úp sấp quá lâu mà trở nên nhăn nhúm..

Tạ Vũ không khỏi cảm thấy áy náy.

“Anh vừa tan tầm sao? Em chỉ
biết anh hay tăng ca, vốn nghĩ sẽ gọi điện thoại cho anh, lại sợ ầm ỹ đến việc
làm. Ăn cơm không? Có muốn cùng nhau ăn một chút?”

Hà Mạn có thể nhận ra được
ánh mắt mình nhìn Tạ Vũ thật bức thiết và đáng thương.

“Em không cần chờ anh ăn cơm,
anh đã ăn qua …” Tạ Vũ sẽ nghĩ mình cự tuyệt, nhưng nhìn vẻ mặt Hà Mạn tha
thiết, thật sự không đành lòng, lời nói đến bên miệng thành ra, “Tuy nhiên
không cần đến em nói, tăng ca ban đêm thật dễ đói, cơm chiều anh ăn là món ăn
Nhật, em có biết, căn bản không no bụng, anh có thể lại ăn một ít với em.”

“Thật tốt quá!” Hà Mạn vui vẻ
đứng lên, “Em sẽ nhanh chóng hâm nóng một chút, anh trước hết đi rửa tay đi.”

Một lần nữa ngồi trở lại trước
bàn cơm, Hà Mạn nhẹ nhàng xới cơm cho Tạ Vũ, thuận tiện lại gắp lát thịt đặt ở
trong chén, cười nhìn anh: “Ha ha xem đi, ăn được không?”

Hà Mạn tay nghề luôn luôn
ngon

“Ngon lắm! Ngon giống hệt
trước kia!”

Giống hệt trước kia. Mũi Hà
Mạn không khỏi cay cay.

Cô nhớ rõ lần cuối cùng mình
nấu ăn cho Tạ Vũ, chẳng qua đối với cô chỉ là nửa tháng trước, trước hôm đi
nghỉ tuần trăng mật một đêm, ở nhà, trứng bắc thảo trộn đậu hủ, canh trứng rong
biển, làm sao co thể dùng được với từ “Trước kia” này.

Không khí lập tức trở nên
lạnh lẽo, hai người im lặng ăn cơm. Vì đánh vỡ không khí xấu hổ này, Hà Mạn bắt
đầu tìm chuyện để nói.

“Anh tại sao im lặng như vậy?”

“Anh im lặng? Chúng ta khi ăn
cơm cũng không nói chuyện phiếm.” Tạ Vũ không ngẩng đầu lên.

Hà Mạn không hề nghĩ ngợi
liền ngắt ngang lời anh: “Thôi đi, anh mỗi lúc ăn cơm nói đặc biệt nhiều, lại
giả vờ nữa.”

“Đó là trước kia.”

Lại là trước kia.

Sau khi Tạ Vũ nói xong cũng cảm thấy không được tự nhiên, giương mắt nhìn
nhìn Hà Mạn, đánh trống lảng nói: “Đối với anh, em cũng là người trước kia.”

Hai người cùng nhau cười cười.

Hà Mạn quyết định về sau không đối thoại về mối quan hệ vòng quanh luẩn
quẩn của họ, tình cảm của bọn họ hiện giờ chỉ có xấu hổ và ngượng ngùng. Sau
tối qua khi cô nhìn thấy Tạ Vũ, đều không có hỏi qua anh một câu “Chúng ta
trong lúc đó cuối cùng đã phát sinh cái quái gì”.

Cô đã từng hỏi qua Hà Kỳ vô số lần về vấn đề này, nhưng khi đối mặt trực
tiếp với người trong cuộc, một câu cũng nói không nên lời. Hà Mạn không biết, hành
vi “Nhìn về phía trước” này của mình là tích cực hay là tiêu cực.

“Hiện tại mới 8 giờ rưỡi, cơm nước xong tính làm cái gì?”

“A? Anh không dự tính cái gì.”
Tạ Vũ vừa nói xong, điện thoại anh đặt trên bàn rung lên, hình ảnh một cô gái
xinh đẹp sáng lên màn hình.

Tạ Vũ vội vàng bắt kịp.

“Anh phải nhận điện thoại.”
Anh xoay người lên lầu.

Hà Mạn ngồi trên ghế yên lặng
trong chốc lát, chua xót xông lên chóp mũi, mắt nhanh chóng đàn áp. Khi cô mở
mắt to ra, vẻ mặt đã trở nên bình tĩnh.

Cô đứng lên, bắt đầu thu dọn
bát đũa. Rửa chén được một nửa thì Tạ Vũ đã trở lại, nhìn bàn ăn sạch sẽ, kinh
ngạc nói: “Sao em dọn dẹp nhanh như thế? Anh còn chưa ăn xong.”

“Sao? Em không nghĩ đến anh
chưa ăn xong. Hà Mạn không quay đầu.

Tạ Vũ đứng ở tại chỗ nhìn cô.
Hà Mạn trước kia cũng như vậy. Danny bọn họ đều cảm thấy Hà Mạn là cô gái nhanh
mồm nhanh miệng, lúc cãi nhau cùng anh nhất định giống hệt cái súng máy. Kỳ
thật bọn họ đều sai lầm rồi, Hà Mạn lúc thật sự tức giận sẽ không muốn nói
chuyện.

Lúc Tạ Vũ tức giận cũng không
nói chuyện. Có lẽ đây mới là nguyên nhân bọn họ đem rất nhiều vấn đề tích lũy
đến không thể quay lại mới bùng nổ.

Làm sao có thể? Tạ Vũ suy
nghĩ miên man rồi tự nở nụ cười. Ngay từ khi quen biết nhau bọn họ đều đã có
tính cách như vậy, nếu thật sự không thích hợp, đã sớm chia tay, đâu cần cùng
nhau tiến từng bước từng bước đến ngày hôm nay.

Nếu là Hà Mạn trước kia sau
khi giận dỗi một lúc, sẽ xoay người lại bộc lộ nỗi lòng chính mình, hoặc là
nước mắt long lanh chờ anh đến dỗ dành—— nhưng cô về sau đó, một khi tức giận, sẽ
không bao giờ nói chuyện.

Nói chuyện cũng không nói với
anh.

Tạ Vũ nghĩ đến đây, trên mặt
đã lạnh như băng.

Không nghĩ đến, lúc này Hà
Mạn đột nhiên xoay người.

3.

“Anh cảm thấy em tức giận có
lý do hay không?”

Chính là những lời này.

Trước kia Hà Mạn mỗi lần tức giận về sau đều hỏi anh vấn đề này. Tạ Vũ đến
nay đều không tìm được đáp án chính xác cho vấn đề này.

“Anh…”

“Anh cái gì mà anh, anh căn bản không phát hiện ra em tức giận sao?” Hà Mạn
nhíu mày.

Loại cảm giác này là cái gì? Hà Mạn đứng dưới ngọn đèn màu cam trong phòng
bếp, mặc áo ngủ trước kia, vẻ mặt ngọt ngào quen thuộc.

Tạ Vũ cảm thấy không nói nên lời.

Hà Mạn không tiếp tục khiến anh khó xử, nhẹ nhàng mở miệng nói:

“Theo góc độ của anh mà nói, chính xác không có lý do.”

Cô nói xong liền cười khổ một chút.

“Chúng mình đều đã ly hôn, hơn nữa giống như… Còn giống như là tan rã trong
tình huống không vui. Em bây giờ lại chạy tới tìm anh, khẳng định anh cảm thấy
đặc biệt không được tự nhiên. Mặc kệ anh có tin hay không tin em mất trí nhớ, anh
vẫn cho em ở lại, vậy mà lúc nãy, em còn vì anh nhận điện thoại bạn gái mà tức
giận, quả thật là… Quả thật là rất không có lý, đúng hay không?”

“Mạn, anh không có…”

“Không, anh hãy nghe em nói,” Hà Mạn lắc đầu, “Nhưng là đứng ở góc độ của
em, em cảm thấy rất tủi thân. Lần trước khi em nhìn thấy anh, anh còn lái xe
máy chở em, ở trên đường vùng duyên dải, chúng mình… Hiện tại…”

Hà Mạn nước mắt rơi từng giọt từng giọt trên bàn đá ngọc thạch sáng bóng.

Tạ Vũ tiến lên hai bước, do dự dừng lại.

Hà Mạn nhìn hình ảnh trước mắt, trái tim dần chìm xuống. Cô vội vàng nâng
tay lau nước mắt trên mặt, hấp hấp cái mũi, cố gắng tươi cười.

“Chẳng qua, em không phải nói cho anh những điều này, cũng không phải muốn anh
thương hại em, càng không phải để về sau em sẽ nói những lời gây sự như vậy. Tạ
Vũ, em chỉ là hy vọng anh có thể giúp em một việc.”

Trước kia lúc Hà Mạn cần nói chuyện nghiêm túc thì sẽ gọi tên đầy đủ của Tạ
Vũ như vậy. Tạ Vũ không tránh khỏi căng thẳng.

“Cái gì? Em nói đi.”

“Em chỉ là hy vọng anh có thể giúp em thích nghi… Thích nghi cuộc sống bây
giờ,” Hà Mạn ngượng ngùng cười cười, “Em đã chịu đủ đả kích rồi, cứ rối rắm tại
sao mình thay đổi như thế cũng không hay ho gì, thế giới cũng sẽ không bởi vì
em mà quay trở về năm năm trước. Em phải tỉnh táo đứng lên, anh có thể bớt chút
thời gian giúp em, ví dụ như, ít nhất dạy em sử dụng loại di động này, nói cho
em công ty vài năm qua thay đổi như thế nào, em còn muốn quay trở về làm việc. Không
có anh, cuối cùng em cũng phải dựa vào chính mình.”

Tạ Vũ không biết chính mình làm sao nữa.

Rõ ràng từ khi rời khỏi nhà hàng của Danny, anh không ngừng tự hỏi nếu thật
sự Hà Mạn cần mình chăm sóc thì mình phải làm sao bây giờ, anh giữ lấy hay lại
từ bỏ, có thể lấy cớ nhược điểm của mình là không nhớ lâu mà quên đi… Lúc này
đây, Hà Mạn lại hiểu biết cảm thông tươi cười như thế, khiến cho Tạ Vũ muốn tiến
chẳng được muốn lùi chẳng xong chỉ giữ nguyên vị trí, trong lòng Tạ Vũ khó chịu
vô cùng.

“Cho nên” Hà Mạn hít sâu một hơi, tỉnh táo lại mỉm cười, “Thời gian cũng sẽ
nhanh trôi qua, em sẽ mau chóng khôi phục đứng lên, sẽ không làm phiền anh lâu.
Không bằng, bước đầu tiên, anh giúp em đi mua một cái di động thật tốt.”

Tạ Vũ còn thất thần, bỗng nhiên nghe câu nói như thế, cả người đều giật
mình một chút.

“A? tốt thôi, vậy, đi thôi.”

“Bây giờ đi đâu?” Hà Mạn nghi
hoặc.

“Mua di động. Hiện tại cửa
hàng vẫn còn mở cửa, anh đưa em đi.” Tạ Vũ cầm ví tiền trên bàn.

4.

Hà Mạn lần đầu tiên cảm thấy
thích thú với khoa học công nghệ.

Cô được chàng trai nhân viên
cửa hàng giới thiệu cách sử dụng sản phẩm mới nhất là iMac, nghe anh chàng nói
luyên thuyên giải thích cái gì là APP, cái gì là APP Store, còn tự mình chơi
thử vài trò chơi và xem xét phần mềm cá nhân.

Năm 2007, cô sở hữu được một
cái iPod Classic đầu tiên, là Tạ Vũ tặng cho cô. Lúc ấy cứ nghĩ nó thật hiện
đại làm sao, ai có thể nghĩ đến vài năm sau, thế giới này phát triển thần kỳ
đến như thế chứ.

“Cậu bình thường đều giải
thích cho mọi người như vậy sao? Biểu đạt ngôn ngữ thật lưu loát.” Cô luôn
miệng khen tấm tắc chàng trai bán hàng.

“Cũng không thường giải
thích” chàng trai ngại ngùng cười, “Có đôi khi có một ít bác gái đến mua iPad, sợ
mắc mưu bị lừa, cũng nghi ngờ không dùng, tôi lúc ấy sẽ giải thích.”

Nụ cười Hà Mạn đông cứng trên
mặt.

“Ha ha, ha ha, iPad thôi, tôi
từng dùng qua rồi, thật tốt lắm.”

Cô tưởng như vậy là xong
chuyện, không nghĩ đến, chàng trai nghe được cô nói những lời này, vẻ mặt càng
trở nên cổ quái.

Người kia là người xuyên đến
từ năm mấy nhỉ?

“Vâng, vâng, sản phẩm của cửa
hàng chúng tôi đều tốt lắm.” Chàng trai xấu hổ đáp lại.

Hà Mạn đỏ mặt, nhìn nhân viên
cửa hàng gật gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, chạy qua bàn thu ngân bên kia tìm Tạ Vũ.

Lúc cô đứng ở sau lưng Tạ Vũ,
phát hiện nhân viên cửa hàng đã bỏ một hộp vào trong một túi màu trắng, Tạ Vũ
kiểm tra rồi một chút rồi quẹt thẻ.

“Chờ một chút,” Hà Mạn ngăn
cản,” Cái anh chọn tốt lắm phải không?”

“Đúng vậy, máy móc không vấn
đề gì, giấy niêm phong đều tốt, tiền trả nữa là xong rồi.”

“Anh như thế nào… Anh như thế
nào cũng không cho em chọn màu sắc với kiểu dáng?”

Cô gái thu ngân nhìn một cách
nghi ngờ, Hà Mạn trong lòng hoảng hốt: lại nói lỡ lời?

Tạ Vũ sờ sờ đầu cô, rõ ràng
đang cố nhịn cười: “Không cần chọn, lát nữa đi ra ngoài anh sẽ giải thích cho
em.”

Hà Mạn không lên tiếng, nhưng
vẫn là đè tay Tạ Vũ quẹt thẻ lại.

“KHông được.”

“Không sao đâu, coi như anh
tặng em cũng được.”

“Không không không, hôm nay em
đi siêu thị thật vất vả mới tìm ra mật mã của mấy cái thẻ này, hiện tại em phải
tiêu xài vài lần, không cho em xài, trong lòng em sẽ khó chịu.”

Hà Mạn lấy ví tiền ra, đem
thẻ tín dụng đưa cho nữ thu ngân, sau đó tự tin dùng ngón tay ấn hạ 6 mã số
trên máy POS.

Lúc cô ấn mật mã, Tạ Vũ cũng
không cố ý lảng tránh, nhìn Hà Mạn ấn đến số cuối cùng.

070707.

Kỷ niệm kết hôn của hai người
bọn họ, ngày 7 tháng 7 năm 2007.

Tạ Vũ nhìn chằm chằm máy POS thật
lâu, cho đến khi Hà Mạn cúi người ký tên, cả người ngây ngẩn.

“Đi thôi” Hà Mạn mang theo
gói to nhìn Tạ Vũ quơ quơ, “Chạy nhanh về nhà, dạy em dùng như thế nào!”

“Ồ” Tạ Vũ nở nụ cười, “Tốt
thôi.”

Hà Mạn vừa xoay người, chợt
nghe cô gái thu ngân và chàng trai nhân viên thì thầm bàn tán.

“Cô gái kia có phải xuyên qua
không nhỉ?”

“Nói bậy bạ gì đó nha… Có thể
là ngồi tù nhiều năm mới được thả ra đi.”

Khóe miệng Hà Mạn giật giật, đẩy
nhanh tốc độ rời khỏi cửa hàng.

5.

Sau đó Hà Mạn mới hiểu được, hành
động của mình trong mắt người khác lúc đó sao lại trở nên kỳ quái như vậy.

Tổng số các mẫu điện thoại
của Apple thì cũng có vài cái, làm gì có kiểu dáng và màu sắc để mà chọn chứ.

Hà Mạn học hiểu mọi thứ rất
nhanh, Tạ Vũ chỉ dùng một hơn một giờ giải đáp cho Hà Mạn về hệ điều hành iOs, hệ
điều hành Android và hệ điều hành trên bờ vực bị loại bỏ là Symbian, còn giúp
Hà MẠn từ máy tính lấy lại mật mã dự bị.

Cũng không cần mất thời gian
nhớ lại, vẫn là 070707.

Vẻ mặt Tạ Vũ phức tạp nhìn Hà
Mạn thoải mái bấm xuống sáu con số, hỏi hắn: “Sau đó thì sao?”

Tạ Vũ nhanh chóng lấy lại
tinh thần: “Bên trong di động của em trước kia đều có rất nhiều thông tin khách
hàng và địa chỉ liên lạc quan trọng, anh nhớ rõ cứ mỗi tuần lễ em đều lưu lại
trong ipod classic một lần, bây giờ cần đem mọi thông tin trong đó nhập vào
điện thoại mới này. Sau đó sẽ đem thẻ Sim vừa mới mua bỏ vào, rồi có thể kích
hoạt di động.”

Hai người cùng nhau nhìn máy
tính từ từ khôi phục dữ liệu bị mất đi, trong thời gian đó đều im lặng không
nói chuyện.

“Anh đang suy nghĩ cái gì?” Hà
Mạn chịu không được mở miệng hỏi.

“Không nghĩ cái gì. Còn em
thì sao?”

“Cảm thấy thật thần kỳ.”

“Đúng vậy, không thần kỳ thì
nhãn hiệu đó không bán được một số lượng lớn như vậy.”

“Em không phải nói về nó” Hà
Mạn chỉ chỉ di động màu trắng, “Em đang nói về chúng ta.”

Hà Mạn nhẹ nhàng thở dài, nhìn
về phía cửa sổ bên ngoài: “Bây giờ mua một cái di động thật dễ dàng như vậy. Trước
kia chúng mình sẽ đắn đo nhìn giá tiền mà chọn lựa, đi vài cửa hàng so sánh giá
cả, anh tìm hiểu chức năng, em lại chọn kiểu dáng, những thứ thật sự thích đều
không có tiền mua… Chỉ trong chớp mắt, anh đứng ở trong cửa hàng bán cả ngàn
chiếc điện thoại, không một chút do dự hay nháy mắt rút tiền trả.”

Tạ Vũ không biết nên nói cái
gì. Từ lúc Hà Mạn trở về nhà, thời gian chỉ mới trôi qua hai ngày, mà anh đã có
nhiều lần nghẹn họng.

Nửa năm trước, cùng cô gái
trước mắt đây ngồi nhìn máy tính xử lý dữ liệu mà không cãi nhau, với anh quả
là một điều khó tưởng được và xa xỉ.

Cô khinh thường khi ngồi cùng
một chỗ với anh, mà anh lúc đó cũng không nghĩ sẽ liếc mắt nhìn cô một lần.

Di động sau khi hoàn thành dữ
liệu xong, Tạ Vũ dùng mạng wifi trong nhà tải rất nhiều APP về trong điện thoại
của cô, từ từ giải thích chức năng và cách dùng.

“Đêm nay trước khi đi ngủ em
tự mình nghiên cứu di động một chút. Smatphone thật thú vị, dù sao em bây giờ
không thể nhớ lại quá khứ về smatphone, không hiểu làm sao mình có thể trải qua
hàng tá cuộc họp nhàm chán như vậy.” Tạ Vũ đóng máy tính lại, dùng tay điều
chỉnh số liệu rồi rút dây.

“Đây là cái gì, anh còn chưa
giải thích đâu.”

“Ồ, taobao à (
trang mua bán lớn của Trung Quốc)…
Em cố gắng đừng chạm vào cái này, anh
đặt nó ở đây cũng để ngỡ như có chuyện.” Tạ Vũ gãi gãi đầu.

“Vì sao?” Hà Mạn truy hỏi.

“Nếu em chạm vào hệ thống của
điện thoại sẽ bị đứng ngay, em đùng nên chạm vào nó thì tốt hơn, anh nói thật.”
Tạ Vũ dùng vẻ mặt nghiêm trọng hai phần cảnh báo cho Hà Mạn.

“Ồ? Vâng, được thôi, em sẽ
không chạm vào cái này.” Hà Mạn vội vàng gật đầu.

Tạ Vũ nhìn Hà Mạn không khác
gì một con thỏ bị dọa sợ hãi cầm di động lên lầu, bỗng nhiên có một cảm giác
thành công.

Mất trí nhớ thật sự tốt như
vậy sao? Xem ra Danny nói rất có đạo lý.

Hay là nói dối một chút trêu
chọc cô ấy?

Tạ Vũ đang chìm đắm trong suy
nghĩ của chính mình, Hà Mạn ở phía bên kia lên lầu được một nửa, rồi dừng lại, xoay
người lớn tiếng gọi anh.

“Tạ Vũ!”

Tạ Vũ ngẩng đầu, Hà Mạn trước
mắt tươi cười giống hệt con thỏ nhỏ, lộ ra hai hai chiếc răng thỏ.

“Cám ơn anh.”

Cô cười hắc hắc, sôi nổi vui
vẻ đi lên lầu.

Vẫn giống trước kia thật tốt.
Từ đáy lòng Tạ Vũ nghĩ như vậy.

Một cái di dộng có thể làm cô
thỏa mãn hạnh phúc như vậy, điều đó cũng khiến anh cảm thấy thật sự vui vẻ.

Có bao nhiêu mối quan hệ đã
chết trước khi tiến thêm một bước, có bao nhiêu tình cảm chết vì lòng tham
không đáy.

6.

Hà Mạn cuối cùng vẫn chạm vào
trang taobao.

Sau đó càng không thể quay
lại, một hơi không ngủ luôn tay xem đến 2 giờ rưỡi sáng.

Hệ thống hỏng mất? Ha ha. Hà
Mạn cười lạnh. Là anh sợ tinh thần mình bị hỏng thì có?

Từ lúc “Xuyên không” đến năm
2012, sau khi hoàn thành sửa lại các loại chi phiếu giấy tờ và tài liệu của
mình, Hà Mạn trở nên thật mâu thuẫn, trang taobao này khuyên rằng ngày mai nên
đi ngân hàng, chuyển thẻ tín dụng thành thẻ trả tiền trên mạng, di động này có
những tính năng hợp lí rõ ràng.

Nếu không có nhiều thứ tốt
như vậy không thể nào cho vào giỏ hàng được, chỉ có thể nhìn mà thèm thuồng!

Hà Mạn vui đùa bắt tay, lăn
qua lộn lại ở trên giường, nhiều ngày trôi qua như vậy lần đầu tiên cô vui vẻ
cười lên thành tiếng.

Năm 2012 thật sự rất thú vị.

Cô nghĩ đến Tạ Vũ, nghĩ đến
hình ảnh xinh đẹp của cô bạn gái sáng lên từ trong máy.

Khi ở phòng bếp cô nhớ rõ, mình
nói với Tạ Vũ, những chuyện đã qua cứ để nó đi qua.

Cô nói, bản thân mình chỉ ở
lại đây một thời gian, cần sự giúp đỡ của anh.

Nhưng mà ở trong lòng cô, anh
vẫn là của cô. Điều này cho dù cô cứ mạnh miệng nói thế nào thì cũng sẽ không
bao giờ thay đổi.

Nếu nói là bọn họ ly hôn vì
bản tính cô thay đổi, không tốt, lạnh lùng, không thể trở về—— nhưng mà bây giờ
chẳng phải cô đã trở lại rồi sao, kẻ ngốc cũng nhìn ra được cô yêu anh, vậy tại
sao anh vẫn cảnh giác và đề phòng, chỉ là vì hai chữ ly hôn này không phải sao?

Cô không dám mở miệng hỏi anh,
sợ không khí không dễ gì hòa hợp như vậy bị đánh vỡ.

Chỉ có thể dựa vào trí nhớ
của mình.

Nếu nói trước kia cô giống
như một đứa trẻ không hiểu chuyện hay gây sự, không chịu chấp nhận sự thật, từ
chối thực tế, luôn đặt bản thân mình vào năm 2007, bây giờ cô đã có một mục
tiêu mới.

Cô nhất định phải nhớ được, nguyên
nhân đã khiến bọn họ ly hôn, sau đó cướp Tạ Vũ về tay mình.

Huống chi, ly hôn không nhất
định đều là lỗi của cô, ai phải xin lỗi còn chưa biết đâu.

Ngày bé Hà Mạn được xem qua
một câu chuyện đồng thoại xưa. Một cặp anh em sống nương tựa lẫn nhau, cha kế
ác độc muốn tìm cách vứt bỏ hai đứa trẻ. Một hôm cha bọn trẻ dẫn chúng vào rừng
săn thú, người anh ở bên đường nhặt từng viên sỏi trắng, rải trên đường và tìm
cách trốn tránh khỏi người cha kế, người anh nắm tay cô em gái, theo chỉ dẫn
những viên sỏi trắng trở về nhà. Như thế cứ lặp lại vài lần, cho đến một ngày
những viên sỏi trắng cũng nhặt gần hết, người anh chỉ có thể đem vụn bánh mì
rải trên đường đi, nhưng mà lúc này, bọn họ không thể tìm được đường về nhà nữa.

Là chú chim nhỏ, ăn hết những
vụn bánh mì mà họ rải trên đường.

Hà Mạn bồi hồi cảm thấy chính
mình lúc này đang ở trong rừng rậm sâu thăm thẳm kia như hai anh em đó, nhưng
không thể bắt con chim nhỏ nào để trút sự tức giận. Cô chỉ có thể cúi đầu cố
gắng tìm kiếm, có lẽ, còn rơi một vài miếng bánh, mặc kệ tiêu tốn bao nhiêu sức
lực, cô nhất định phải tìm được tí xíu manh mối cuối cùng, tìm được con đường
dẫn về nhà.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3