Cô Gái Đùa Với Lửa - Phần III - Chương 17 - Phần 1

CHƯƠNG 17

Chủ nhật Phục sinh,
27 tháng Ba

Thứ Ba, 29 tháng Ba

Sáng Chủ nhật
Armansky dậy sớm sau nhiều giờ trằn trọc suốt. Ông rón rén xuống thang, không
đánh thứ Ritva dậy, tự pha cà phê và làm bánh sandwich. Rồi mở máy tính xách
tay.

Ông mở mẫu báo cáo
mà An ninh Milton dùng cho các cuộc điều tra cá nhân. Ông đánh máy hết các điều
mà ông nghĩ ra được về nhân cách của Salander. 9 giờ Ritva xuống rót cà phê cho
bà. Bà nghĩ ông đang làm việc gì khác kia. Ông trả lời lấy lệ và cứ viết tiếp.
Suốt ngày hôm ấy, ông làm một cái việc trời ơi.

Blomkvist hóa ra
lại lầm, chắc là tại vì cuối tuần Phục sinh và trụ sở cảnh sát thì vẫn còn
tương đối trống vắng. Phải tới sáng Chủ nhật Phục sinh các báo đài mới phát
hiện ra chính anh đã tìm thấy Svensson và Johansson. Người đầu tiên gọi là một
phóng viên của tờ Aftonbladet, một bạn lâu ngày.

- Chào, Blomkvist,
Nicklasson đây.

- Chào, Nicklasson.

- Vậy cậu tìm ra
cặp nam nữ ở Enskede đấy à?

Blomkvist xác nhận
đúng.

- Nguồn của tớ nói
họ làm cho Millennium.

- Nguồn của cậu vừa
đúng vừa sai. Dag làm phóng viên tự do cho Millennium còn Mia
Johansson thì không làm cho chúng tớ.

- Ô, chàng trai.
Chuyện này quỷ thật đấy nhỉ, cậu phải công nhận như thế đi.

- Tớ biết. -
Blomkvist nói mệt mỏi.

- Tại sao các cậu
không cho ra một tuyên bố?

- Dag là đồng
nghiệp và là bạn. Bọn tớ nghĩ ít nhất trước khi bọn mình đưa ra một tin bài nào
thì tốt hơn cả là báo họ hàng của cậu ấy và Mia trước chuyện đã xảy ra.

Blomkvist biết câu
này của mình sẽ không bị trích dẫn.

- Có lý đấy. Dag
đang làm chuyện gì?

- Một chuyện chúng
tớ đặt.

- Về gì?

- Các cậu đang định
cho kiểu tin giật gân nào ở Aftonbladet đấy?

- Vậy nó là tin
giật gân à?

- Thôi dẹp đi,
Nicklasson.

- Ô, thôi, Blomman.
Cậu nghĩ các vụ án mạng có liên quan tới cái Dag đang viết đấy chứ?

- Cậu gọi tớ là
Blomman lần nữa là tớ đặt máy không chuyện trò gì với cậu cho tới hết năm đấy.

- Được, tớ xin lỗi.
Cậu có nghĩ Dag bị giết là vì cậu ấy làm việc như một nhà báo điều tra không?

- Tớ không hiểu tại
sao Dag lại bị giết.

- Cái cậu ấy viết
có cái gì liên quan đến Lisbeth Salander không?

- Không. Không bất
cứ cái gì.

- Dag có biết cái
đứa rồ ấy không?

- Tớ không biết.

- Dag đã viết một
lô những bài báo về tội phạm máy tính mới đây. Kiểu cậu ấy viết cho Millennium
là thế không?

Mày có thôi đi
không đấy hả
? Blomkvist nghĩ. Anh đang sắp bảo Nicklasson
ngậm mỏ lại thì anh chợt ngồi thẳng dậy ở trên giường. Anh vừa nảy hai ý lớn.
Nicklasson bắt đầu nói một cái gì đó khác.

- Giữ máy,
Nicklasson. Im ở đấy. Tớ quay lại ngay.

Blomkvist đứng lên,
lấy tay bịt đằng ống nói lại. Anh thình lình ở trên một hành tinh hoàn toàn
khác.

Ngay từ khi xảy ra
các vụ án mạng, Blomkvist đã cào bới đầu óc để tìm ra cách liên hệ với
Salander. Có một cơ may - cơ may khá tốt - là bất kể ở đâu cô cũng sẽ đọc những
cái anh nói trên báo về cô. Nếu anh phủ nhận có biết cô, cô sẽ hiểu thành ra
rằng anh đã bỏ cô hay phản cô. Nếu anh bảo vệ cô thì người khác sẽ hiểu thành
ra rằng anh biết nhiều hơn là anh nói về các vụ án mạng. Nhưng nếu chỉ tuyên bố
theo cách đúng đắn thì anh sẽ có thể khích Salander tìm tới anh.

- Xin lỗi, tớ đây.
Cậu vừa nói gì nhỉ?

- Có phải Dag đang
viết về tội phạm máy tính không?

- Nếu cậu muốn nhẻm
một miếng ra trò của tớ thì tớ cho đấy.

- Nhè ra đi.

- Với điều kiện cậu
trích nguyên văn từng lời của tớ.

- Không thế thì sẽ
khác như thế nào chứ?

- Tớ không trả lời
cậu.

- Vậy cậu muốn nói
gì?

- Tớ sẽ email cho
cậu mười lăm phút nữa.

- Cái gì?

- Mở xem thư điện
tử của cậu đi. - Blomkvist nói và đặt máy. Anh ra bàn làm việc bật máy tính
iBook. Anh mở Word, ngồi tập trung hai phút rồi bắt đầu viết:

Tổng biên tập Millennium Erika Berger rất bàng hoàng vì vụ giết Dag
Svensson, nhà báo tự do cũng là đồng nghiệp của bà. Bà hy vọng các vụ án mạng
sẽ sớm được giải quyết. Chính người phụ trách xuất bản của
Millennium,
Mikael Blomkvist đã phát hiện ra Dag Svensson và bạn gái của anh bị giết hồi
khuya đêm thứ Tư.

“Dag Svensson là
nhà báo có biệt tài và là một người mà tôi rất mến. Anh đã đề xuất nhiều ý
tưởng cho các bài báo. Trong nhiều việc làm, anh đang tiến hành một điều tra
quan trọng vào toàn bộ vấn đề tin tặc trên máy tính,” Mikael Blomkvist nói
với
Aftonbladet.

Cả Blomkvist lẫn
Berger đều không suy đoán ai có thể là thủ phạm của các vụ giết người hay động
cơ nào nằm sau chúng.

Blomkvist nhấc điện
thoại gọi Berger.

- Chào, Erika, em
vừa được Aftonbladet phỏng vấn đấy nhá.

- Nói coi.

Anh đọc chị nghe
lời trích.

- Sao ra thế?

- Đúng từng chữ.
Dag là người đã mười năm viết tự do và một trong các chuyên đề của anh ấy là an
ninh máy tính. Anh đã thảo luận chuyện này với anh ấy nhiều lần và chúng ta đã
tính đăng một bài của anh ấy về chuyện này khi nào anh ấy làm xong câu chuyện
buôn bán phụ nữ. Em có biết ai khác quan tâm đến tin tặc không?

Berger hiểu ra anh
đang thử làm trò gì.

- Thông minh,
Mikael. Rất thông minh. OK. Làm đi.

Một phút sau
Nicklasson gọi bảo đã nhận được email của Blomkvist.

- Không phải là một
miếng nhẻm ngon lắm đâu.

- Cậu chỉ được tất
cả có thế thôi, hơn bất cứ tờ báo nào khác rồi. Cậu đăng toàn bộ lời trích hoặc
chẳng có gì hết.

Trong khi gửi email
cho Nicklasson, Blomkvist đã quay lại với chiếc iBook. Nghỉ ngơi một phút rồi
anh viết:

Lisbeth thân mến,

Tôi đang viết thư
này và để lưu vào ổ cứng của tôi, biết rằng sớm muộn cô cũng sẽ đọc nó. Tôi nhớ
cách cô xâm nhập ổ cứng của Wennerstrom hai năm trước và ngỡ rằng chắc cô cũng
đã sục vào máy của tôi.

Rõ ràng là nay cô
không muốn còn liên quan gì nữa với tôi. Tôi không có ý hỏi tại sao và cô cũng
không cần giải thích.

Các sự kiện vài hôm
vừa qua đã gắn chúng ta lại với nhau dù cô có thích như thế hay không. Cảnh sát
đang nói cô đã giết hai người mà tôi rất yêu mến. Tôi là người đã phát hiện ra
Dag và Mia vài phút sau khi họ bị bắn. Tôi không nghĩ là cô bắn họ. Chắn chắn
là tôi hy vọng như thế. Cảnh sát nói cô là kẻ sát nhân bị bệnh tâm thần như thể
có nghĩa là tôi đánh giá cô sai hoàn toàn, trong mấy năm vừa rồi cô đã thay đổi
khác với tất cả hiểu biết của tôi. Và nếu cô không là kẻ giết người thì cảnh
sát đã săn lùng sai người.

Trong tình hình
này, chắc là tôi nên giục cô tự mình đi đến gặp cảnh sát nhưng tôi ngờ rằng tôi
đã tốn hơi. Sớm muộn người ta sẽ tìm ra cô và lúc đó cô sẽ cần đến một người
bạn. Cô có thể không muốn còn liên quan gì với tôi nhưng tôi có cô em gái tên
là Annika Giannini, một luật sư. Giỏi nhất. Em tôi muốn thay mặt cô nếu cô tiếp
xúc với nó. Cô có thể tin em gái tôi.

Do Millennium bị liên đới, chúng tôi đã bắt đầu điều tra
xem tại sao Dag và Mia lại bị giết. Việc tôi đang làm hiện nay là ghép lại
thành một danh sách những người có lý do muốn bắt Dag im lặng. Tôi không biết
đường mình đi có đúng hay không nhưng tôi đang làm kiểm tra mỗi lần một tên
người ở trong bản danh sách.

Một vấn đề với tôi
là tôi không hiểu tại sao Nils Bjurman lại khớp lọt vào bức tranh. Trong tư
liệu của Dag không có bất cứ chỗ nào nói đến ông ta và tôi cũng không mò ra
được mối quan hệ nào giữa ông ta với Dag và Mia.

Hãy giúp tôi, làm
ơn. Mối liên hệ là gì đây?

Mikael.

T.B. Cô nên kiếm
một ảnh hộ chiếu mới. Cái kia làm cho cô oan uổng đấy.

Anh đặt tên cho tư
liệu là “Sally”. Rồi anh lập một thư mục có tên <LISBETH SALANDER>, cho
nó một biểu tượng ở trên màn hình nền của chiếc iBook.

Sáng thứ Ba
Armansky mở một cuộc họp ở buồng giấy ông tại An ninh Milton. Ông triệu ba
người đến.

Johan Fraklund, cựu
thanh tra hình sự ở cảnh sát Solna, là trưởng đơn vị tác chiếc của Milton. Ông
chịu trách nhiệm bao quát về đặt kế hoạch và phân tích. Tuyển chọn ông mười năm
trước, Armansky đã đi tới chỗ coi trọng ông, người hiện đang vào tuổi sáu chục,
như là một trong những tài sản đáng giá nhất của công ty.

Armansky cũng gọi
Sonny Bohman và Niklas Hedstrom đến. Bohman trước đây cũng là cảnh sát viên.
Ông được huấn luyện ở đội ứng phó vũ trang Norrmalm những năm 80 rồi chuyển đến
đội Tội phạm Bạo hành, ở đây ông đã chỉ đạo hơn một chục cuộc điều tra quan
trọng. Trong thời gian đầu những năm 90, tên bắn lén “Người Laser” hoành hành,
Bohman đã là một trong những diễn viên chủ yếu và năm 1997, ông chỉ chịu chuyển
đến Milton sau một phen bị thuyết phục dài dài và lời mời với đồng lương cao
hơn nhiều trông thấy.

Niklas Hedstrom
được xem như lính mới. Anh được huấn luyện ở Học viện Cảnh sát nhưng ngay trước
cuộc thi mãn khóa thì được biết anh bị khuyết tật bẩm sinh về tim. Như vậy
không chỉ đòi phải giải phẫu cơ bản mà cũng còn có nghĩa là sự nghiệp cảnh sát
của anh chấm dứt.

Fraklund, từng là
người đương thời với bố của Hedstrom, đã gợi ý với Armansky rằng các ông sẽ cho
Hedstrom một cơ hội. Do có một chỗ trống trong đơn vị phân tích, Armansky tán
thành tuyển người và không bao giờ ông có lý do để ân hận chuyện đó. Hedstrom
đã làm được năm năm cho Milton. Anh có thể thiếu kinh nghiệm dã chiến nhưng nổi
bật lên là có vốn liếng trí tuệ sắc sảo.

- Xin chào tất cả,
các ông hãy ngồi xuống đọc cái này đi. - Armansky nói.

Ông đưa ra ba cặp
hồ sơ với cỡ năm chục trang sao chụp các bài báo cắt dán về cuộc săn lùng
Salander, cùng với ba trang tóm tắt của Armansky về lai lịch của cô. Đọc xong
trước, Hedstrom đặt cặp hồ sơ xuống bàn. Armansky chờ cho hai người kia đọc
xong nốt.

- Tôi cho rằng các
vị đều có xem các đầu đề báo chí cuối tuần vừa rồi.

- Lisbeth Salander.
- Fraklund u uẩn nói.

Bohman lắc đầu. Hedstrom
nhìn vào khoảng không, mặt không để lộ ra vẻ gì nhưng mỉm cười buồn.

Armansky nhìn cả ba
dò hỏi, ông nói:

- Một trong các
nhân viên của chúng ta. Các ông đã biết cô ấy rõ ra sao khi cô ấy làm ở đây.

- Tôi đã thử một
lần đùa cô ấy một chút. - Hedstrom nói, lại thoáng mỉm cười. - Không còn ra thế
nào cả. Tôi tưởng cô ấy sắp cắn đứt đầu tôi ra đến nơi mất. Cô ấy bẳn tính vào
loại nhất hạng, với cô ấy tôi hiếm khi nói đến mười câu.

- Tôi thấy cô ấy kỳ
lạ mà lại nghiêm túc cơ chứ. - Fraklund nói.

Bohman nhún vui:

- Tôi gọi cô ấy là
điên mười mươi, điên mê mết và khi cùng làm với cô ấy thì ta bị đau thực sự.
Tôi thừa nhận cô ấy khó hiểu chứ không phải rồ khùng như quỷ thế kia.

- Cô ấy có cách làm
việc của cô ấy. - Armansky nói. - Cô ấy không dễ bị nắm. Nhưng tôi tin cô ấy vì
cô ấy là điều tra viên giỏi nhất tôi từng gặp. Lần nào kết quả cô ấy cho ra
cũng vượt quá mức chờ đợi.

- Tôi không hiểu
chuyện đó. - Fraklund nói. - Tôi không hình dung ra nổi tại sao có tài đến mức
khó tin như thế mà cô ấy đồng thời lại là một người thua thiệt trong xã hội.

- Câu trả lời dĩ
nhiên nằm trong não trạng cô ấy. - Armansky nói, tay vỗ vỗ vào một trong mấy
cặp hồ sơ. - Cô ấy bị tuyên bố bất lực, không thể tự cai quản lấy bản thân.

- Tôi chả thấy tí
đầu mối nào ở chỗ này. - Hedstrom nói. - Ý tôi là ở trên lưng cô ấy không có
đeo một dấu hiệu nào bảo rằng cô ấy là đứa dở người.

- Không. - Armansky
nói. - Tôi không nói vì tôi nghĩ cô ấy thế nào thì cứ là thế rồi không cần bêu
thêm cho cái gì nữa. Ai cũng đáng có một cơ hội.

- Và kết quả của
cái thí nghiệm nhạt nhẽo ấy là câu chuyện xảy ra ở Enskede mà chúng ta thấy. -
Bohman nói.

- Có thể. -
Armansky nói.

Báo cáo nội dung xấu